Sao có thể như thế! ?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn vết máu nơi mi tâm Cổ Dịch, trên mặt đều hiện ra vẻ không thể tin được.
Tiên đạo đại năng là cái gì? Đó là tồn tại siêu thoát ngoài hồng trần thế tục, là tuyệt đối cường giả bước nửa bước vào trường sinh đại đạo, ở trong thế tục, tiên đạo đại năng chính là tồn tại vô địch, sao có thể bị thương như thế, thậm chí suýt bị mất mạng!
Chứng kiến một màn như thế, Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh lạnh ngắt trong lòng! Bọn họ có thể tưởng tượng nếu một đao vừa rồi phi vào bọn họ thì bọn họ tuyệt đối sẽ chết.
Đương nhiên, Cổ Dịch rốt cuộc là tiên đạo đại năng, bản thể tiên cương đã tương dung với thiên địa chi lực nên phòng ngự có thể so với cực phẩm hồn bảo, vì thế đâu phải có thể dễ dàng giết chết được.
Phục hồi tinh thần lại, đồng tử trong mắt Cổ Dịch co rút lại rồi cố nén nỗi kinh hãi để duỗi tay chộp tới mi tâm.
“Ba!”
Tâm niệm Vân Phàm vừa động thì phi đao đã bị hắn thu hồi trong khoảnh khắc, mặc dù là thiên địa chi lực cũng không thể trói buộc.
Hai mắt Thiển Y không nhìn thấy gì nhưng tâm thần cảm ứng của nàng hơn xa những người xung quanh, bởi vậy nàng biết rất rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì. Ngắn ngủn hai năm không gặp, nàng không ngờ Vân Phàm có được năng lực chống lại đại năng, quả thực không thể tưởng tượng, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin vào điều đó! ?
…
Phi đao của ngươi… của các hạ cũng không phải là hồn bảo bình thường! Đây rốt cuộc là hồn bảo gì?”
Cổ Dịch không phẫn nộ đến choáng váng đầu óc mà ngược lại hít một hơi thật sâu để bản thân tỉnh táo lại.
Thân là minh chủ của Tiên Đạo Tổng Minh, Cổ Dịch nắm giữ cực nhiều tài nguyên tu luyện, cho dù là cực phẩm hồn bảo cũng có đến ba kiện. Chính vì như thế nên hắn mới càng hiểu rõ sự cường đại của cực phẩm hồn bảo, không có thần hồn lực khổng lồ thì căn bản không có khả năng khống chế hoàn toàn cực phẩm hồn bảo, cũng không có khả năng phát huy ra toàn bộ lực lượng của cực phẩm hồn bảo.
Mà phi đao vừa rồi Vân Phàm ném ra có phẩm chất hơn xa thượng phẩm hồn bảo, còn cường độ lại không hề dưới cực phẩm hồn bảo nên không thể không khiến Cổ Dịch sinh nghi.
Nghe Cổ Dịch hỏi, Vân Phàm khẽ kẹp ngón tay: “Bản mạng hồn bảo… Thốn Mang!”
Dù vẻ mặt Vân Phàm không hề thay đổi nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi thất vọng. Dù vậy hắn cũng biết là không phải phong mang bản mạng hồn bảo của mình không đủ sắc bén, mà chỉ vì thần hồn lực của hắn đối với tiên đạo đại năng mà nói vẫn là quá yếu, căn bản không thể phát huy ra uy lực chân chính.
Điều này cũng giống như một đứa bé cầm chủy thủ đâm vào tấm ván gỗ nhưng chỉ có thể lợi dụng sự sắc bén của chủy thủ để đâm hỏng tấm ván gỗ mà lại không thể đâm thủng tấm ván gỗ.
Trừ phi Vân Phàm lại có thể đề thăng cảnh giới, hoặc là thần hồn lực lại tăng vọt, nếu không rất khó phá vỡ tiên cương hộ thể của tiên đạo đại năng.
Dù là như thế, thần hồn của Vân Phàm hôm nay tuyệt đối vượt qua tu sĩ cùng giai rất nhiều. Dù sao nhìn khắp bên trong thế tục, nếu tiên đạo đại năng không ra thì có mấy người có thể tiếp được phi đao của hắn?
Nói không khoa trương chút nào là thực lực hiện tại của Vân Phàm đã khiến hắn có tư cách để đối thoại với tiên đạo đại năng.
…
Quả nhiên, nghe được bốn chữ “Bản mạng hồn bảo”, sắc mặt bọn người Tô Vô Kế đại biến, mặc dù là võ đạo đại tông sư như Túc Không cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh dị.
“Ngươi… không ngờ ngươi đã ngưng luyện bản mạng hồn bảo! ? Thì ra là thế… Thì ra là thế!”
Đầu tiên Cổ Dịch sửng sốt rồi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là vẻ phức tạp trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Bản mạng hồn bảo có phẩm chất cao cường đại hơn nhiều so với cực phẩm hồn bảo, mà cũng càng dễ khống chế hơn.
Cổ Dịch tuy rằng thống ngự Tiên Đạo Tổng Minh nhiều năm, nhưng hắn vẫn không có ngưng luyện ra bản mạng hồn bảo của bản thân, không phải là không thể, mà là không có tài liệu thích hợp. Cổ Dịch vốn định sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi trở lại thánh địa để nhận lấy phần thưởng Thánh Chủ ban cho, cùng với tích lũy nhiều năm, chắc có thể luyện chế một kiện bản mạng hồn bảo, không ngờ hôm nay lại bị thương bởi bản mạng hồn bảo của người khác, mà còn suýt bị chết.
Không thể không nói điều này quả thật có hơi châm chọc .
…
“Thốn Mang sao, quả nhiên là tên hay!”
Cổ Dịch khen không dứt lời nhưng vẻ mặt lại dần dần âm trầm, thầm nghĩ Vân Phàm này tất là họa lớn, tuyệt không thể lưu, hôm nay bất luận thế nào cũng phải bắt lấy đối phương, thậm chí phải.. tru sát!
“Bạch Hổ Vương, Túc Không lão đầu, người này đại nghịch bất đạo, chính là địch nhân chung của Đại Càn, võ đạo tông sư các ngươi vừa lúc là khắc tinh của người này, nếu không xuất thủ thì còn đợi đến khi nào?”
Nghe Cổ Dịch thúc giục cùng khích tướng, Bạch Hổ Vương trở nên ngưng trọng, nếp nhăn trên mặt Túc Không không khỏi nhíu thành một đoàn.
Tới lúc này rồi, bọn người Cổ Dịch cũng không cần nhìn cái gì quy củ hay không quy củ nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lấy một cái trận bàn từ trong ngực ra, tùy thời chuẩn bị tế xuất để vây khốn bọn người Vân Phàm cùng Thiển Y.
Bên kia, Bạch Hổ Vương cùng Túc Không đứng sóng vai nhau mà các võ đạo tông sư còn lại đều tự liệt trận, vây quanh Cực Đạo Võ Quán, dù bọn họ biết Cổ Dịch muốn lợi dụng mình nhưng lại không cự tuyệt được.
Nơi này là Đại Càn cổ quốc, là một quốc gia có quy củ lớn như trời, là một quốc gia có danh nghĩa nặng như núi, nếu giờ phút này võ giả bọn họ cự tuyệt phối hợp cùng tiên đạo, tất nhiên sẽ đeo một cái tội danh bất trung bất nghĩa.
Đương nhiên, bọn người Bạch Hổ Vương cùng Túc Không cũng biết rõ, lời của Cổ Dịch không phải là hư ngôn, võ đạo tông sư quả thật có tác dụng khắc chế vài phần với phi đao của Vân Phàm. Dù sao tiên đạo tu sĩ khí lực gầy yếu, nếu đổi lại là võ đạo tông sư, thể chất siêu cường, tất nhiên có thể kháng hạ phong mang của phi đao.
Huống chi, nếu các vị võ đạo tông sư này xuất thủ cùng nhau mà Vân Phàm chỉ có vẻn vẹn một thanh phi đao thì có thể đối phó được bao nhiêu người chứ?
…
“Lần này e rằng không đỡ được rồi.”
Thiển Y nhíu đôi mi thanh tú, tâm tình vô cùng trầm trọng, còn Vân Mục cũng rất là lo lắng.
Ngoại dự kiến là Vân Phàm không động đậy chút nào, ánh mắt trầm tĩnh chuyển hướng sang mấy người Túc Không: “Các ngươi là người của Võ Đạo Tổng Minh?”
“Lão phu Túc Không, minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh.”
Túc Không một mực đánh giá đối phương, ấn tượng của hắn với Vân Phàm không thể nói rõ là tốt hay xấu, mà chỉ rất tò mò, đối phương tuổi nhỏ như thế, hơn nữa tiên võ đồng tu mà có thể đột phá gông cùm xiềng xích trở thành võ đạo tông sư. Trong đó tất nhiên có nguyên nhân là do tu luyện 《 Đại Diệt Thần Văn 》, nhưng sự kiên nghị của đối phương vẫn khiến cho người ta phải khâm phục.
“Vân Phàm Tông Sư, ngươi nên…”
Túc Không đang muốn khuyên bảo Vân Phàm đừng chống cự, chỉ thấy đối phương từ trong vòng Càn Khôn lấy ra một mặt huyền thiết lệnh bài ném cho mình.
Tiếp nhận lệnh bài, hai mắt Túc Không mở to, kích động nhìn lệnh bài trong tay, tựu ngay Bạch Hổ Vương bên cạnh cũng trở nên khiếp sợ!
Lập tức, Vân Phàm đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiền bối có biết thứ này không?”
“Đó là… Huyền Vũ Lệnh! ?”
Tả hữu truyền đến tiếng kinh hô của vài vị phó minh chủ Võ Đạo, hiển nhiên không chỉ Túc Không cùng Bạch Hổ Vương biết vật ấy mà những vị võ đạo tông sư khác cũng biết.
Võ giả xung quanh nghe được ba chữ “Huyền Vũ Lệnh” này, nhất thời ồ lên một tiếng.
Đối với tiên đạo tu sĩ mà nói, thánh địa là địa phương cao nhất.
Còn đối với võ giả mà nói, Cấm Tiên Cốc mới là thánh địa trong cảm nhận của bọn họ.
Đúng vậy! Mặt lệnh bài này đúng là lúc trước Dương Tiếu Thiên tặng cho Vân Phàm, đại biểu cho thân phận cùng uy nghiêm của Cấm Tiên Cốc.