Thân đao đột nhiên bị vỡ bắn ra bốn phía. Đây thật là phương thức công kích quỷ dị, làm người khác khó lòng mà phòng bị. Mặc dù bọn người Ngô Đông đã lên tiếng nhắc nhở, vẫn không có cách nào vãn hồi cục diện nguy hiểm.
“Liều mạng!” Ngô Tây biết khoảng cách gần như vậy, muốn né tránh cũng không thể, chỉ còn cách nhanh chóng điều động tiên thiên chi khí vận chuyển ra bên ngoài để bảo vệ cơ thể, hình thành một màn cương khí mỏng manh. Cương khí tuy mỏng, nhưng vũ khí bình thường không gây thương tổn được một phần, đây chính là sự khác biệt rõ rệt giữa tiên thiên cao thủ và cao thủ bình thường, chân khí ngoại phóng.
“Bồng!” Thân đao bạo liệt ……
“Phốc!”, “Phốc!”…… Từng mảnh đao phiến xuyên qua hộ thể cương khí của Ngô Tây, cắm ngập vào trong da thịt.
“Sao có thể như vậy?” Ngô Tây mặc dù khiếp sợ đao phiến có thể phá vỡ cương khí của bản thân, nhưng cũng thầm hô mình may mắn, vì cương khí đã chống đỡ được phần lớn lực đạo của đao phiến, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng.
“Cẩn thận!” Nghe được bọn Ngô Đông lại đề tỉnh, Ngô Tây trong lòng cảnh giác, đã thấy phía trước còn có một mảnh đao phiến nhỏ bắn thẳng đến mắt trái .
“Tư!”
“Tam đệ!”
“Tam ca!”
“A ! Con mắt của ta ……” Ngô Tây tránh không kịp, mắt trái bị đao phiến bắn trúng, nhãn cầu vỡ tan, máu tươi chảy ròng. Đau đớn như vật cho dù tiên thiên cao thủ cũng khó mà chịu được.
“Cơ hội tốt!” Nhạc Phàm vứt bỏ chuôi đao, Phá kính chi lực tụ lại chuẩn bị phóng ra, muốn kết liễu Ngô Tây. Thế nhưng hắn lại thấy ba người vọt tới, trong chớp mắt xuất hiện ở trước mặt.
Ba người Ngô Đông lên tiếng nhắc nhở Ngô Tây xong thì liền xuất thủ, nhưng sự tình điễn biến quá nhanh, khiến cho bọn họ cứu cũng không kịp.
Ngô Bắc đứng lại chiếu cố Ngô Tây, trong lúc Ngô Đông cùng Ngô Nam hai người phẫn nộ phóng về hướng Nhạc Phàm.
Cùng lúc đó, Nhạc Phàm tâm niệm cấp chuyển, lui lại nửa bước, nhảy lên trên không, rồi hai chân chấn động, xuất ra hai cước thật mạnh.
Hai người bên Ngô Đông thấy thế hừ lạnh một tiếng, rồi đồng thời hướng phía trên đánh tới.
“Phanh!” Nhạc Phàm kình lực nội liễm, hai chân ngạnh tiếp công kích của hai huynh đệ Ngô Đông.
Nhạc Phàm không để ý hai cỗ tiên thiên chân khí cường đại xâm nhập cơ thể, mạnh mẽ mượn lực phản chấn phóng lên không trung, lúc cơ thể bắn lên được hai ba trượng, liền chuyển thân gỡ cung tiễn trên vai, không cần ngắm bắn ra một tên.
“Vút!” Tên như lưu tinh thiểm lạc, bạo xạ ra, mà mục tiêu lần này là Thái Ân Khắc đang trốn sau lưng Thái Vũ.
“Không tốt!” Hai người bên Ngô Đông không ngờ Nhạc Phàm còn có sát chiêu này, lúc nãy bọn họ cùng Nhạc Phàm ngạnh bính hai tay vẫn còn tê dại, đã vô lực tiếp được một tên nhanh như lưu tinh này, chỉ còn có thể trơ mắt nhìn nó bắn ra.
Thái Vũ cùng Thái Ân Khắc bất động nhìn mũi tên phóng tới, vẻ mặt tuyệt vọng, hiện lên trong mắt bọn họ lúc đó cả thiên địa chỉ có một mũi tên đó mà thôi.
Mũi tên vượt qua mặt của Thái Vũ, bắn về phía Thái Ân Khắc, chính ngay lúc này, một đạo bạch quang chợt lóe lên trước mắt Thái Ân Khắc.
Đối với Thái Ân Khắc mà nói, đạo bạch quang kia tựa như hy vọng giải thoát.
“Ba!” Bạch quang đánh trúng thân tên, rồi cắm phập vào một gốc cây xa xa. Nhìn kỹ đó là một thỏi bạc vụn được truyền vào tiên thiên chân khí.
Mũi tên bị bạc vụn bắn gãy, đầu mũi tên bị ảnh hưởng, thay đổi quỹ đạo ban đầu, chỉ bất quá ……
“A -” Thái Ân Khắc hét thảm một tiếng, đầu mũi tên bắn trúng vào tai phải của hắn.
“A… Đau quá… Lỗ tai của ta…”
“Vũ nhi -” Thái Vũ nghe được tiếng kêu thảm thiết của con mình, nhất thời phục hồi tinh thần lại, xoay người lại nhìn. Thấy con mình đang che lấy tai phải quay cuồng trên mặt đất, la hét đến cuồng dại, bộ dạng vô cùng thê thảm, Thái Vũ đau lòng không thôi vội vàng chạy lại trấn an.
Ngô Bắc tiến lên, ngón tay vung lên điểm vào huyệt Phong Trì làm cho Thái Ân Khắc hôn mê, rồi từ trong lòng lấy ra một miếng đan dược để vào trong miệng Thái Ân Khắc, tính mạng hắn không có gì đáng lo.
Về phía Nhạc Phàm, hắn đã tỉ mỉ xếp đặt như thế, cố nén chịu ngoại lực xâm nhập để bắn ra mũi tên này, nhằm báo cho được thù hại hắn vào ngục. Vốn tưởng rằng mọi việc đều diễn ra như mình tính toán, không nghĩ tới giữa đường lại gặp Trình Giảo Kim, khiến cho cuối cùng thất bại trong gang tấc.
“Bính -”
Nhạc Phàm từ trên không trung rơi mạnh xuống đất, y sam bị chấn rách, trên người lộ ra rất nhiều vết đao chém, khiến cho lòng người kinh hãi. Hai chân bị chấn rách cả da, máu chảy ra ngoài, miệng phun ra máu tươi, hai cỗ tiên thiên chi khí nóng lạnh xâm nhập vào cơ thể, cho dù kinh mạch của Nhạc Phàm cứng cáp vô cùng cũng không chịu nổi sự tàn phá của chúng.
“Lý Nhạc Phàm, ta muốn giết ngươi, ta hành hạ cho ngươi chết, khiến cho ngươi cũng giống như cha mình, chết không có đất chôn.” Thái Vũ nhìn Nhạc Phàm người đầy thương thế, trong lòng không có chút thương hại, nếu có chỉ là hận ý vô hạn mà thôi.
“Ngươi nói cái gì? Ta …… cha ta sao lại như vậy?” Nhạc Phàm cố gắng gượng dậy, cảm thấy bất an hỏi.
“Ha ha – Ha ha -” Thái Vũ điên cuồng cười to một trận, rồi lạnh như băng nói: “Hừ hừ, dù sao ngươi cũng sắp chết, không ngại nói thật cho ngươi biết. Cha ngươi Lý Đàm, bốn năm trước đã chết không toàn thây! Ha ha …… Tin này đối với ngươi đả kích lớn không? Ta chính là muốn ngươi phải thống khổ, trước khi chết biết phải thống khổ vì cái chết của người thân, thống khổ vô hạn!” Nói xong lời này, ngữ khí của hắn như gào thét, rống giận.
Ngây ngốc! Choáng váng! Nhạc Phàm sắp ngã xuống. Hắn kiên cường, hắn dũng cảm, đối mặt khó khăn dù bị thất bại, nhưng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc. Nhưng giờ phút này, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng, hối hận, bất lực như thế. Hắn không muốn tin đây là sự thật, nhưng sự bất an trong lòng hắn ảnh hưởng thật sâu, bắt buộc hắn phải thừa nhận sự thật.
“Cha đã chết?! Cha chết như thế nào, không thể chết …… không thể … không thể.” Nhạc Phàm ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói.
Thái Vũ khinh thường nói: “chết thì cũng chết rồi, chỉ là một tên tiện dân mà thôi, có gì to tát chứ. Không chỉ có hắn, ngươi cũng phải chết .”
“……” Nhạc Phàm trầm mặc không nói, ai có thể biết được hắn trong lòng đang đau xót tự trách mình.
Nhiều năm qua, chỗ dựa, niềm tin để sống sót, hy vọng của tính mạng, từng lời thề …… “Đại bi vô ngôn”, không ai giải thích được, tình cảm của Lý Đàm và Nhạc Phàm căn bản không thể dùng ngôn ngữ nào miêu tả được.
Sờ nhẹ lên miếng đá nhỏ trên dây đeo cổ, Nhạc Phàm bình tĩnh nói: “Các ngươi đều đáng chết ……” Rồi hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn đám người Thái Vũ.
Bên trong thức hải của Nhạc Phàm, luồn sắc khí màu bắt đầu chấn động không theo quy tắc, trong nháy mắt hóa thành hình mũi tên, phá bức tường bao quanh thức hải , bắn vọt ra ngoài.
Ngô Đông cùng Ngô Nam thấy Nhạc Phàm hai mắt đột nhiên trở nên đỏ bừng, lập tức bắt đầu cảnh giác.
“Huyết hóa!” Ngô Bắc thét lên kinh hãi, lập tức lớn tiếng nói: “Mau! Mau giết hắn, người này không trừ đi, hậu hoạn vô cùng.”
Ngô Đông hai người đối với lời nói của Tứ đệ mình không nghi ngờ, lập tức vận chuyển tiên thiên chi khí toàn thân…
Ngô Nam chuyển ra phía sau Ngô Đông , song chưởng đặt lên Ngô Đông truyền vào tiên thiên chi khí, rồi cùng Ngô Đông đồng thời phát xuát hai đạo khí kình tương hỗ công kích về phía Nhạc Phàm. Chiêu này chính là hợp kích tuyệt học của bọn hắn – “Băng hỏa nhị trọng kình!”
Chỉ thấy trên mi tâm của Nhạc Phàm, một đạo hôi sắc khí hình mũi tên thẩm thấu ra, bắn thẳng về phía băng hỏa kình khí ……
Điều khiến cho không ai hiểu được chính là, sau khi hai cỗ năng lượng tương giao rồi xuyên qua, không ảnh hưởng gì lẫn nhau, tiếp tục hướng đến mục tiêu.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hai người bên Ngô Đông căn bản không có chuẩn bị, mũi tên khí màu xám bắn thẳng đến hai người, không có động tĩnh gì mà tiến nhập thẳng vào cơ thể .
“Soạt!” Huynh đệ Ngô Đông té ngã ra, không có bất cứ phản ứng nào, cảnh tượng quỷ dị vô cùng.
“Phanh!” Nhạc Phàm cũng trúng một chưởng, bị băng hỏa kình khí của huynh đệ Ngô Đông đánh văng ra xa, va vào một cột trụ của đại viện.
“Bính!”
“Bồng!”…… hai bình dầu hỏa từ cửa bay thẳng vào, lửa cháy bắt đầu tràn lan khắp nơi.
“Sư phụ chạy mau!” Tại cửa chính của đại viện, hai người vừa đốt lửa cho to, vừa chạy đến phía Nhạc Phàm.
Sau khi nâng Nhạc Phàm dậy, cả bọn trực tiếp chạy ra khỏi Thái phủ. Trong đại viện chỉ còn là một biển lửa, thi thể chất đầy đất cùng bọn người Thái Vũ đang đứng đó……