Thương Thiên

Q.4 - Chương 23 - Huyết Chiến Không Ngừng

trước
tiếp

“Là diệt hồn đinh!” Huynh đệ Ngô Đông kêu lên một tiếng, thần sắc lộ ra chút kinh ngạc, xem ra ám khí này cũng không phải là tầm thường.

Trên bầu trời mưa to như trút nước, bỗng thấy thấy lam tinh lóe lên rồi tỏa xuống phía dưới, kỳ dị vô cùng, nhưng ai lại biết được là trong đó có ẩn chứa sát khí.

Trong lúc chiến đấu mãnh liệt, Nhạc Phàm tâm thần đột nhiên chấn động, cảm giác rất quen thuộc, chính là tình huống nguy hiểm. Dựa vào bốn năm kinh nghiệm sanh tử trên chiến trường , hắn cảm thấy lúc này cần phải cảnh giác, theo bản năng rút ra trường đao bên hông……

“Khai!” Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, trong nháy mắt khí thế bùng phát, chém ra đao ảnh ngập trời, bao bọc lấy thân mình ở giữa, chiêu này chính là một trong Đao trảm thất thức, “Cuồng vũ thức”.

Đao ảnh hình cầu mở rộng ra, không có kẽ hở, ngay cả nước mưa dày đặc cũng bị cản lại bên ngoài, chứ đừng nói đến lam tinh ám khí.

“Đinh!”, “Đinh!”, “Đinh!”……

Hơn mười “Diệt hồn đinh” đều bị văng ra, bắn thẳng đến địch nhân ở xung quanh.

Biến cố đột nhiên phát sinh, với khoảng cách tiến đến như vậy, tốc độ ám khí nhanh như vậy, căn bản làm cho ai cũng không thể phản ứng, cho dù là nhất lưu cao thủ cũng như thế.

“Không tốt!”

“Tránh mau!”

“A -”

“Không…”

“A …… a -” Tiếng kêu la không dứt đột nhiên vang vọng cả đại viện, âm thanh rất lớn, rất thê thảm, như kinh lôi chấn tâm, đám hạ nhân trong các phòng nhỏ nghe được vô cùng hoảng sợ, không ai dám ra ngoài nhìn.

“Đây thật sự là ám khí gì, vì sao lợi hại như vậy?” Thái Vũ không biết nên cất tiếng hỏi.

“Lợi hại!?” Ngô đông khinh khỉnh liếc Thái Vũ rồi nói: “Diệt hồn đinh! Như thế nào là Diệt Hồn? Sanh tử bất năng, hồn phách tẫn diệt, có thể nói là kỳ độc vô cùng. Bốn mươi năm trước Vô độc lão tiên Diêm Thanh uy chấn giang hồ là dựa vào ám khí ‘Diệt Hồn Đinh’ này, cả thiên hạ cơ hồ không ai dám chống lại. Nếu không phải lão đột nhiên biến mất, sợ rằng trong giang hồ thập đại cao thủ hiện nay lão cũng giành được một chỗ. Không nghĩ được tuyệt kỹ thất truyền nhiều năm hôm nay đột nhiên tái xuất giang hồ, chỉ là uy lực kém hơn.”

Chỉ thấy trên người những kẻ bị dính “Diệt hồn đinh”, vết thương bắt đầu thối rữa rất nhanh, độc huyết chảy ra, nhiều chỗ trên thân bắt đầu phân rã, tan chảy ra, cuối cùng hóa thành một vũng máu đỏ đậm đặc, thật kinh khủng và ghê tởm.

“Ụa…” Thái Ân Khắc từ nhỏ được nuôi trong nhung lụa, nhìn thấy sự việc như vậy thì ói ra liên tục. Xem ra trong một thời gian dài hắn sẽ không dám ăn thịt nữa.

Những người còn lại sắc mặt đều tỏ ra kinh dị, bọn họ ai cũng hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, gặp qua không ít cảnh mưa máu gió tanh, nhưng khi thấy được cảnh tượng tàn nhẫn như vậy còn cảm thấy choáng váng. Vì vậy bọn họ nhanh chóng dời mắt, nhìn về phía Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm trên chiến trường đã giết không biết bao nhiêu người, trong tâm vững như bàn thạch, tự nhiên không bị cảnh tượng xung quanh tác động.

Hắn hoành đao đứng yên, hai mắt hàn quang bắn ra bốn phía, trong lòng phát nộ: “Ám khí này thật là tàn độc, nếu mình bị dính phải, sợ rằng thất tình chi khí cũng không cứu được tính mạng. Thật sự đáng hận, thật sự đáng chết.”

Nhạc Phàm nhìn đám người xung quanh, trong mắt tràn đầy sát ý. Sát khí cường đại, lăng lệ tỏa ra bên ngoài cơ thể, tràn ngập cả đại viện.

“Sát khí thật mạnh!” Mọi người trong viện đều cảm nhận được sát khí dày đặc, khiến cho chúng mặt mày đỏ bừng, cảm thấy khó thở.

“Sát!” Nhạc Phàm quát một tiếng lớn, chấn nhiếp tinh thần địch nhân, đồng thời chuyển hướng oản đao chém về phía địch nhân……

“Vô hồi thức” thân đao như quang, người như điện thiểm, trực tiếp xuất ra, đao xuất vô hồi, mục tiêu chính là tên vừa rồi đã đánh lén.

“Hảo khoái đao!” Mọi người chưa kịp cảm thán, lưỡi đao của Nhạc Phàm đã tới trước mặt tên đó.

“Dừng tay, ta là ……” Gã đó trong long hoảng sợ, căn bản không cách nào phản kháng, còn chưa dứt lời, trường đao đã chém qua cổ hắn.

“Phốc tư!” Chỗ bị cắt tiên huyết bắn thẳng ra, đầu hắn bị mưa to tạt rơi xuống mặt đất, trong mắt vẫn còn ánh lên nỗi kinh hãi.

“……” Mọi người đều trầm mặc, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đây là đao pháp gì? Đây là võ công gì? Ra tay cực nhanh, tàn nhẫn, đao pháp chính xác, rất nhanh! Thật là đao pháp lợi hại, thật là một con người lãnh khốc.

Thái Vũ tuy bị chấn động nhưng liền khôi phục lại rất nhanh. Thấy mọi người không dám tiến lên, lão hét lớn: “Lo lắng làm gì, ai giết được hắn, ta cho kẻ đó thù lao gấp đôi.”

Đám cao thủ nghe vậy ngẩn ra, lập tức thanh tỉnh, có trọng thưởng tất có dũng phu, bọn họ là người trong giang hồ lại càng như thế: “Mọi người cùng xông lên!”

Có người dẫn đầu, những người còn lại tự nhiên cũng tiến lên theo, huy động binh khí tấn công Nhạc Phàm ……

Loạn! Đám người giang hồ này không giống binh lính trên chiến trường, không có chương pháp công kích làm cho trở thành một đám hỗn loạn trong đại viện, không phải bị thương thì cũng bị cụt tay. Cho dù như thế, Nhạc Phàm cũng bị thương nhiều chỗ. Dù sao đám người này đều là nhất lưu cao thủ trong giang hồ, nói về lực công kích, cho dù là lực công kích của một trăm tên binh lính cũng không mạnh bằng một người trong số họ.

Bất quá, những vết thương nhỏ này đôi với Nhạc Phàm không đáng gì, chỉ một lúc sau miệng vết thương đã được Thất tình chi khí chữa khép lại.

“Loạn kích chi thức” tứ diện kích địch,xử xử yếu hại,chiêu chiêu sát ky,dĩ công phá công,quả nhiên vô cùng cực đoan.

Đao nhiễm đầy máu, tâm vẫn lạnh lùng, ác đao trong tay vẫn huy động không ngừng. Thiên khả sát, địa khả sát, thiên địa vạn vật đều có thể giết.

Lúc này, trời đã tạnh mưa.

Trong Thái phủ đại viện, thi thể chất đầy mặt đất, máu tươi chảy theo dòng chầm chậm, thế nhưng sát đấu vẫn chưa dừng lại.

Hồi lâu, tiếng chém giết cũng dừng lại.

Hiện tại, trong đại viện ngoại trừ đám người của Thái vũ, hơn hai mươi vị giang hồ cao thủ chỉ còn lại có một người.

Người nọ trên mặt đầy sợ hãi, quên cả công kích, từ từ lui về phía sau, nhìn Nhạc Phàm người đầy máu tươi, diện mục dữ tợn dần dần bước tới, tay chân hắn bất giác bắt đầu run rẩy.

“Đừng… Đừng… Ngươi đừng tiến lại đây!” Hắn liều mạng hét lớn, đó là phát ra từ nỗi sợ hãi khôn cùng trong linh hồn.

“Bá!” Nhạc Phàm một đao chém xuống, một mạng nữa biến mất khỏi trần thế.

“Sưu!” Ngay khi địch nhân cuối cùng ngã xuống, Nhạc Phàm hai chân đạp mạnh, người nhanh như gió phóng ra, mục tiêu chính là Thái Vũ.

Thái Vũ ban đầu hoảng hốt, nhưng lập tức trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, khinh khỉnh nhìn về phía Nhạc Phàm.

Ngô Đông tứ huynh đệ mặc dù khiếp sợ đao pháp của Nhạc Phàm, nhưng trong lòng bọn họ Nhạc Phàm thủy chung không uy hiếp được bản thân họ.

Ngô Tây nhìn thấy Nhạc Phàm phóng tới, trong mắt quang thải chợt lóe, liền chắn trước mặt Thái Vũ, quát to: “Tới đây!”

Tay phải hắn vung về bên hông, rút ra một thanh nhuyễn kiếm, hướng về trường đao của Nhạc Phàm.

“Đinh!” Đao kiếm quấn lấy nhau, đồng thời phát ra âm thanh va chạm chói tai.

Ngô Tây cả cười, lập tức truyền vào nhuyễn kiếm tiên thiên chân khí, muốn đánh rơi trường đao của Nhạc.

Lúc này, Nhạc Phàm đột nhiên cười lạnh, giống như mọi việc đều nằm trong dự tính.

“Không tốt!”

“Cẩn thận!”

“Tránh mau!”

Ba huynh đệ Ngô Đông đột nhiên phát hiện ánh mắt của Nhạc Phàm có gì không đúng, đồng thanh hô to.

Đáng tiếc là đã muộn. “Phá!” Nhạc Phàm hai mắt đầy tinh quang, Thất tình chi lực tụ tại thân đao, dùng sức chấn mạnh. “Bồng!” Thân đao vỡ vụn, bắn ra bốn phương tám hướng ……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.