Nhạc Phàm yên lặng nghe Bạch Tố Vân kể chuyện, trong lòng thầm dâng lên một tia xót xa. Trong mắt hắn, vị lão giả trước mặt này đã không còn là thiên hạ thập đại cao thủ gì cả, mà ông chỉ là một lão già cô độc.
Tựa như Lệ Vân trong ngục năm đó, tuy rằng bọn họ đều từng trải qua huy hoàng nhưng cuối cùng lại không có một người thân nào bên cạnh. Ngoại trừ cô tịch ra chỉ là đợi chờ vô tận, mà cũng không biết là có thể đợi điều gì?
Bạch Tố Vân liếc nhìn khối mộ bia cũ kỹ, thương cảm nói:
– Tiểu huynh đệ, chắc ngươi cũng đoán được rằng lúc ta quay lại giang hồ thì nơi đầu tiên ta tới là nơi nào chứ?
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, nói:
– Thù hận sâu nặng hòa cùng yêu thương, cho dù ta không trải qua nhưng cũng có thể linh cảm rằng … ông nhất định là tới Nga Mi đầu tiên.
– Không sai!
Bạch Tố Vân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
– Đó là nơi mà Mẫn nhi lớn lên từ nhỏ, cho nên ta muốn đến xem. Có điều ta lại không hề làm hại bất kỳ người nào trong số bọn họ, cho dù bọn họ chính là kẻ đầu sỏ gây nên họa. Ta biết, đây là tâm nguyện cuối cùng của Mẫn nhi, tuy rằng nàng cũng chưa hề nói gì, nhưng mà ta lại biết rõ …
– Vì để báo thù, ta đi khắp thiên hạ, trải qua khoảng thời gian hai năm ròng, lần lượt tru sát hơn sáu mươi cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo và những kẻ khác tham dự. Ngay cả người của triều đình nấp trong chỗ tối ngày đó, ta cũng không buông tha …
– Đó là một tràng giết chóc trần trụi, cho dù bọn họ tụ hội với nhau cũng không thể chống lại ta, chung quy khi đã đạt được thực lực nhất định thì có nhiều người hơn nữa cũng không thể nào bù đắp sự chênh lệch đẳng cấp …..
– Bọn họ …. trong mắt ta chẳng qua chỉ là những con số mà thôi!
Nói xong, Bạch Tố Vân khẽ phất tay áo, khiến người ta cảm thấy một loại khí thế như núi cao, vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ.
“Bọn họ trong mắt ta chỉ là con số mà thôi!”
Ngữ khí như vậy khiến Nhạc Phàm chợt giật mình trong lòng, không phải sợ hãi, cũng không có hưng phấn, mà là sự nhận thức và chấn kinh đối với chênh lệch đẳng cấp.
Hắn đang nghĩ lại, loại tiên thiên cao thủ như bốn anh em Ngô gia đã khiến hắn chật vật bất đắc dĩ lắm rồi, huống hồ là đối địch cùng toàn bộ giang hồ. Cho dù có thể tự bảo vệ mình, nhưng sau này sẽ là tình cảnh nửa bước cũng khó đi, càng đừng nói đến báo thù và tìm kiếm người thân.
Nhạc Phàm vĩnh viễn ghi nhớ lời của phụ thân: “Trước loại sức mạnh tuyệt đối, bất luận âm mưu quỷ kế gì đều là thừa thãi. Có điều, bản thân là thợ săn, càng cần phải thông thạo cách dùng trí tuệ để tự sinh tồn.”
…..
Bạch Tố Vân nói tiếp:
– Trải qua trận chiến này, các môn phái cùng các thế lực lớn đều đại thương nguyên khí …. Thù lớn đã báo được, oán khí trong lòng đã hết, sau đó ta liền ẩn cư một mạch cho tới giờ ….
“Một trong thiên hạ thập đại cao thủ ư?”
Nhạc Phàm trong lòng máy động, hiếu kỳ hỏi:
– Ông giết chóc trả thù như vậy, lẽ nào trong chốn giang hồ không có ai ra tay ngăn cản ông hay sao?
Bạch Tố Vân nhìn Nhạc Phàm, thản nhiên nói:
– Ý ngươi là chỉ chín đại cao thủ còn lại sao?
– Phải! Nhạc Phàm khẽ gật đầu.
– Ha ha …. Giữa thiên hạ thập đại cao thủ đều có liên hệ, hơn nữa quan hệ rất phức tạp, dây dưa trong đó lằng nhằng lắm … Tiểu huynh đệ, ngươi vẫn là không nên biết thì tốt hơn.
Bạch Tố Vân khuyên bảo một cách thiện ý.
– Điều không nên biết, ta sẽ không cố biết. Ta hiểu rõ!
Từ trước đến nay, Nhạc Phàm vốn không phải là một người có lòng hiếu kỳ quá lớn, trừ phi hắn cho rằng bản thân nhất thiết phải biết.
……..
Bầu không khí trầm mặc chậm rãi lan tỏa quện vào nội tâm buồn bã.
Hồi lâu, Bạch Tố Vân đứng dậy phủi bụi, quay sang hỏi Nhạc Phàm:
– Tiểu huynh đệ, ngươi biết đánh cờ không?
– Biết!
Nhạc Phàm nói xong cũng liền đứng dậy.
– Ha ha! Ai dạy ngươi?
– Ông của ta!
Nhớ tới Vạn gia gia, Nhạc Phàm lại thấy thương cảm trong lòng: “Không biết Vạn gia gia hiện tại có khỏe không?”
Bạch Tố Vân thấy thần tình Nhạc Phàm, khẽ cười một tiếng, nói:
– Đã lâu không có ai đánh cờ cùng ta rồi, hay là tiểu huynh đệ đánh với lão đầu này một ván cờ, có được không?
– Hả …
Vốn kế hoạch của Nhạc Phàm là sau khi hoàn thành chuyện Lệ Vân ủy thác sẽ lại xông vào Thái phủ, tìm tung tích của người thân …. Mặc dù có chuyện trên người, nhưng hắn lại không muốn cự tuyệt lời mời của lão giả.
Vẻ mặt Nhạc Phàm đầy tâm sự, trầm ngâm phút chốc rồi nói:
– Được! Ta cũng thật lâu rồi không đánh cờ.
– Ngươi …
Bạch Tố Vân thấy vẻ mặt Nhạc Phàm đầy phiền muộn, muốn khuyên bảo đôi câu, nhưng nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, nhất thời ông cũng không biết nên nói gì mới tốt. Người trẻ tuổi bạc tóc, người khác sao có thể hiểu rõ cảm thụ của đương sự.
Nhạc Phàm cũng biết ý Bạch Tố Vân, nhưng cũng không lưu tâm. Có lẽ từ trước đến nay, trái tim của hắn chưa từng trải qua tuổi trẻ!
Cuối cùng, Bạch Tố Vân chỉ đành lắc đầu thở dài, nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi là người thông minh, tin rằng ta nói với ngươi nhiều như vậy hẳn ngươi đã hiểu rõ …. Tới đây đi!
………
Phía góc phải căn nhà tranh, một bàn cờ được chạm khắc từ nguyên một khối bạch ngọc cao hơn nửa thân người đang đứng lẻ loi. Mặt trên có bày các quân cờ trắng và đen đan xen nhau.
Bạch Tố Vân đi lên trước, nhưng không nhắc đến việc đánh cờ mà lại hỏi:
– Tiểu huynh đệ, không biết ngươi có cái nhìn như thế nào đối với thuật kỳ môn độn giáp?
Nhạc Phàm bước lên, đứng đối diện với Bạch Tố Vân, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
– Có người lúc dạy ta trận pháp đã từng nói qua: vạn vật trong thiên địa sinh diệt đều có đạo lý quy luật, các tinh tú vận chuyển biến ảo vô cùng. Mà thuật kỳ môn độn giáp lại hàm chứa đạo lý biến hóa của thiên địa, vô cùng huyền bí thâm thúy.
– Ồ!? Tiểu huynh đệ cũng hiểu được thuật kỳ môn độn giáp sao?
Bạch Tố Vân ngạc nhiên hỏi.
– Không phải, ta chỉ được học qua một số trận pháp đơn giản trên chiến trường thôi.
Nhạc Phàm không phải là khiêm tốn, mà là lúc đầu Lệ Vân dạy hắn trận pháp đã từng nói qua: trận pháp trên chiến trường tuy có hiệu quả nhất định khi quân đội hai bên đối chọi, thế nhưng so với thuật kỳ môn độn giáp thông thiên biến hóa thì chẳng đáng nhắc tới.
Bạch Tố Vân mỉm cười, chỉ vào bàn cờ nói:
– Thế cờ này chính là từ thời thượng cổ, do chính tay nhất đại tông sư kỳ môn độn giáp – Quỷ Cốc Tử bày ra, trong đó hàm chứa ảo diệu đẩu chuyển tinh di biến hóa vô cùng. Lão phu đã tham ngộ thế cờ này cả mấy chục năm nay, nhưng thủy chung không cách nào giải được. Ngươi xem chỗ này ….
Vừa nói Bạch Tố Vân vừa chỉ vào một góc trên bàn cờ.
– …Chỗ này quân trắng đã bị ăn, cũng giống như trời xanh bị phá thủng, một mảng hỗn loạn, nếu trời mà sụp đổ thì thế cờ này chắc chắn trở thành thế cờ chết. Nếu muốn “vá trời” thì phải hạ quân trắng xuống góc đó ….. Có điều, ta đã thử rất nhiều lần, nhưng thủy chung vẫn là không kịp bổ cứu …. Ai!
Nhạc Phàm cẩn thận nhìn từng chỗ trên bàn cờ …
Hồi lâu, hắn hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng nói:
– Thế cờ này …. gọi là gì?
– Kỳ môn đấu chuyển, thiên địa động loạn …. Thế cờ này gọi là “Thế lạ Thiên tàn”!
Nói xong Bạch Tố Vân nhón lấy một quân đen rồi đặt vào trong bàn cờ.
Tức thì toàn bộ thế cờ xoay chuyển như cuồng phong bạo vũ ào ạt vây công về phía quân cờ trắng.
Nhạc Phàm căng mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, một loại cảm giác trước nay chưa có trào dâng trong lòng, đó chính là chân thực, phảng phất như là cả người nhập vào trong thế cờ, nắm giữ sự phát triển và biến hóa của đại cục trong tay.
Cuồng phong ập tới, Nhạc Phàm tay chấp cờ trắng, đặt xuống trước mắt, ngăn cản thế công của địch nhân, âm thầm chấn kinh: “Đúng là thế cờ thần kỳ! Không thể lơ là được!”
…….
Hai người một già một trẻ đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích, trên bàn cờ: ngươi tới ta lui, trắng đen lẫn lộn, nhưng trong hỗn loạn vẫn có trật tự.
Thế cờ biến hóa vô cùng, Nhạc Phàm giống như lạc vào chốn lạ kỳ, cảm thụ được biến hóa của thế cục, mỗi một bước đi thì xung quanh tràng cảnh liền có biến hóa …hoặc rong ruổi giết chóc trên chiến trường … hoặc vầy nước giữa chốn sơn lâm …. hoặc chạy lồng trên miền hoang dã…Ngay cả những hình ảnh biển rộng, trời cao … cũng xuất hiện ở xung quanh.
“Là ảo giác, không thể là thật được!” Tuy rằng lý trí Nhạc Phàm vẫn biết những điều này đều là ảo giác, nhưng tâm thần vẫn bị dẫn dắt theo. Nhìn quân cờ trắng từng chút từng chút bị hắc ám thôn phệ, bảo hắn như thế nào mà đánh đây.
….
Lúc này, Nhạc Phàm tay phải chấp cờ trắng đứng nguyên bất động, trong lòng lưỡng lự …. Hủy … thì trời xanh sụp đổ, cứu chữa thì thiên địa hỗn loạn.
Trong mơ hồ, hắn cảm thấy thiên địa đang lay động, thầm nghĩ: “Trời sắp sụp đổ rồi hay sao? Ta phải cứu chữa thế nào đây? Phải làm thế nào để cứu chữa tử cục này đây ….”
Thiên uy khó lường không ai có thể ngăn được. Trong cơ thể Nhạc Phàm huyết khí cuồn cuộn trào dâng, nếu cứ như vậy tiếp nhất định là bị trọng thương.
Đúng lúc này, trong biển ý thức của Nhạc Phàm truyền đến một trận ba động kháng cự lại thiên uy, trong nháy mắt đã áp chế luồng khí huyết cuồn cuộn của bản thân.
….
“Tách!”
Nhạc Phàm bóp nát quân cờ trắng trong tay, tâm thần trong nháy mắt thoát ly thế cờ, trở về bản thể.
– Ha ha! Tiểu huynh đệ thực không tồi, không ngờ lại có thể bình yên rời khỏi thế cờ, so với lão đầu này thì mạnh hơn nhiều. Nhớ lại lần đâu tiên ta tiếp xúc với “Thế lạ Thiên tàn” này thì chính là bị trọng thương mà thoát ra.
Bạch Tố Vân cũng buông quân cờ, mỉm cười nhìn Nhạc Phàm.
-Phù!
Thở hắt ra một hơi dài, Nhạc Phàm than thở :
– Đúng là thế cờ quỷ dị!
Bạch Tố Vân chấn chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói:
– Không biết tiểu huynh đệ có hứng thú đối với thuật kỳ môn độn giáp hay không?
– Cái gì!?
Nhạc Phàm giật mình sửng sốt.
—–*—–