“Không biết tiểu huynh đệ có hứng thú đối với thuật kỳ môn độn giáp hay không?”
Nhạc Phàm nghe thấy Bạch Tố Vân hỏi thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tâm tình kích động vô cùng. Hắn tự nhiên có thể nghe ra ẩn ý của Bạch Tố Vân: “Nếu có hứng thú ta sẽ dạy ngươi.”
Có điều, chuyến này Nhạc Phàm có việc trọng yếu cần xử lý, hơn nữa hắn không muốn chịu sự ràng buộc với người khác, cho nên trong lòng do dự bất định.
Nếu là người trong giang hồ có cơ hội tốt như thế này, được Bạch Võ Đế mời lưu lại, thì chỉ sợ dù cho vứt bỏ tất cả cũng sẽ không hối tiếc. Nếu không phải Bạch Tố Vân rất có hảo cảm đối với Nhạc Phàm thì đã không đưa hắn tới nơi này. Nhưng không ngờ Nhạc Phàm lại do dự, nếu như bị người trong giang hồ biết được việc này, sợ rằng mỗi người góp một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết hắn. Xem ra nhân tâm bất định, thiên ý cũng khó biết rõ.
Bạch Tố Vân nhìn ra suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, liền bước lên vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói:
– Tiểu huynh đệ, trên đời có nhiều lúc cần phải lựa chọn, nhưng ta tin tưởng không có gì có thể trói buộc ngươi, cho nên ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi. Chỉ là ta ở chỗ này một mình đã rất lâu rồi, có đôi khi cũng cảm thấy cô độc và bất đắc dĩ. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể lưu lại đây cùng bầu bạn với lão già này vài ngày.
….
– Được!
Tuy rằng Nhạc Phàm trả lời rất dứt khoát, nhưng trong lòng hắn lại là vừa trải qua một phen tranh đấu.
Mặc dù hắn nóng ruột về tin tức của người thân, nhưng muốn báo thù, muốn tìm kiếm thân nhân, vậy nhất định phải có thực lực. Bởi vì phía trước còn có hàng đống địch nhân phải đối mặt, chưa kể đến có cao thủ ngăn trở, muốn chống lại đâu có dễ dàng.
Nhạc Phàm cẩn thận cân nhắc, cảm thấy ở lại đây trao đổi cùng cao thủ như Bạch Tố Vân thì bản thân càng có tiến bộ lớn hơn nữa trên con đường võ học, cũng có thể nhân cơ hội này mà chỉnh lý toàn bộ võ công của bản thân. Huống hồ ở bên ngoài, người muốn giết hắn nhiều vô số, thể xác và tinh thần đã quá mệt mỏi rất cần được tu dưỡng nghỉ ngơi. Cho nên, cuối cùng hắn quyết định ở lại.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Nhạc Phàm, Bạch Tố Vân thập phần vui vẻ, cười nói:
– Tốt! Tốt lắm! Chúng ta vào nhà rồi hẵng nói tiếp. Ta cảm thấy rất có hứng thú đối với ngươi đấy. Ha ha ….
Vừa nói, Bạch Tố Vân liền bước lên trước dẫn đường.
Nhạc Phàm cười khổ một tiếng, cũng nối gót bước theo.
…………….
————————-
Trong Đào Nguyên thôn vắng lặng không một bóng người …. Trải qua đêm tàn sát đó, nơi đây sớm đã trở thành một mảnh đất hoang.
Từng cơn gió quét qua làm ngã rạp hết cỏ cây ….. Lúc này, một bóng người bịt kín mặt bằng khăn xanh chậm rãi từ cửa thôn đi lại …. Người nọ ở phụ cận quan sát hồi lâu, nhưng không có bất cứ phất hiện gì, tiếp theo lại quay trở về, bộ dạng thật là thần bí.
Bên ngoài cửa thôn, một bóng đen từ trên tàng cây rơi xuống, đứng ở trước mặt thần bí nhân, cung kính nói:
– Lâu chủ, bọn thuộc hạ đã tra xét được: Nhạc Phàm sau khi rời khỏi Cảnh Dương trấn liền điên cuồng chạy một mạch, hắn đã chạy vào trong một khu rừng to. Người của chúng ta cũng âm thầm xâm nhập vào trong đó, nhưng ngoại trừ trông thấy một vùng cây cối đổ gãy bừa bãi ra thì không phát hiện được thêm điều gì. Có điều ….
Thấy gã thuộc hạ do dự, thần bí nhân lạnh lùng nói:
– Ngươi đã biết quy củ của “Lâu thượng lâu” rồi, không được giấu diếm nửa điểm. Có chuyện gì thì nói đi, có điều cái gì?
Giọng nói của người này rất quái lạ, nghe không ra là nam hay nữ, là già hay trẻ, thì ra lại chính là chủ nhân của “Lâu Thượng Lâu”
Nhớ tới thủ đoạn của Lâu THượng Lâu, gã thuộc hạ kia toát mồ hôi lạnh, vội vàng trả lời:
– Bẩm lâu chủ, bọn thuộc hạ cùng người của “tam lâu” đã xâm nhập vào trong rừng nhiều lần, nhưng thủy chung không thể vào sâu bên trong, chỉ lòng vòng loanh quanh nguyên một chỗ. Thuộc hạ cảm thấy, chỗ cánh rừng đó nhất định là có người bày ra kỳ môn trận pháp, ngăn cản chúng ta tìm đường vào.
Một cơ cấu khổng lồ như Lâu Thượng Lâu, cấp bậc tự nhiên là nghiêm ngặt rõ ràng. Án chiếu theo thực lực mà phân chia thành năm tầng: “nhất lâu” là gồm những người đưa tin tức; “nhị lâu” bắt đầu mới là lực lượng nòng cốt của Lâu Thượng Lâu; mà “tam lâu” lại là gồm đám người có chút năng lực đặc thù, như tinh thông trận pháp, chế tạo cơ quan, chế độc .v.v….; “tứ lâu” là hệ thống đầu mục của các địa phương; “ngũ lâu” chính là các trưởng lão hộ pháp của Lâu Thượng Lâu. Còn Lâu chủ …. tất nhiên là có địa vị cao nhất “lâu thượng chi lâu”.
…….
– Ồ! Khó trách ….
Lâu chủ khẽ giật mình, lẩm bẩm:
– Theo suy đoán của ta thì với tính cách của Lý Nhạc Phàm, sau khi biết Đào Nguyên thôn xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ quay lại đây tra xét đến cùng. Trách không được ta ở đây chờ đã lâu mà hắn cũng không có trở về, còn tưởng rằng bản thân suy đoán sai lầm. Thì ra là hắn trốn trong đó, vẫn còn chưa biết tin tức.
– Kỳ môn trận pháp ư? Lẽ nào …. Lẽ nào người của Thiên Cơ môn muốn nhúng tay vào việc này? Không có khả năng. Bọn họ vẫn luôn không tham gia vào tranh đấu của giang hồ, không có khả năng lại dẫm chân vào vũng nước đục này …. Không phải bọn họ thì là ai chứ? Lẽ nào chỉ là trùng hợp, nhưng trên đời lấy đâu ra trùng hợp nhiều như vậy ….
– Lâu chủ ….
Gã thuộc hạ đứng bên cạnh chợt đánh tiếng cắt đứt luồng tư tương của lâu chủ, gã dè dặt nói:
– Xin lâu chủ chỉ bảo, bọn thuộc hạ nên tra xét như thế nào đây?
Lâu chủ sau khi hồi thần, gật gù nói:
– Nếu đã như vậy thì các ngươi có đi cũng vô dụng. Có điều, Lý Nhạc Phàm nhất định sẽ đi Hàng Châu ….. Các ngươi đến Hàng Châu chờ trước đi, ta tự có biện pháp. Ta muốn tận mắt nhìn xem Lý Nhạc Phàm đó đến tột cùng có bản lĩnh gì. Hừ ….!
– Vâng! Bọn thuộc hạ lập tức lên đường ngay.
….
——————————–
Bây giờ tiết trời đã sang thu, vầng thái dương buổi trưa đã không còn gay gắt như ngày hè, ánh nắng nhu hòa chiếu xuống đại địa mang theo sinh cơ vô hạn.
Lâm An cổ thành nằm trong Chiết Giang, gần thành Hàng Châu. Bốn bề là tường thành đồ sộ vây quanh, từ xa nhìn lại khí thế mênh mông. Thời gian có đến ngàn năm, tường thành cổ xưa không còn tươi mới, phả ra một loại màu sắc cổ kính, lịch sử lâu đời. Tục truyền: “Phương Bắc nhiều hào kiệt, Giang Nam lắm tài tử.”
“Lắm tài tử!”. Lâm An chính là một vùng đất quý sản sinh địa linh nhân kiệt như vậy.
……….
Xa xa, ba thớt tuấn mã ung dung chạy tới, dừng lại ngoài cửa thành Lâm An.
Người dẫn đầu chính là Phó Soái, lúc này hắn vận một thân bạch y, lưng đeo trường kiếm, cử chỉ đầy đại khí.
Phía sau, Vạn Nhã Nhi một thân bích lục, bên hông cài một thanh sáo trúc, tóc đen xõa vai, khí chất thanh tú thoát tục khiến cho lòng người vui vẻ. Mà Nhan Nguyệt Thi thì vận một thân tím nhạt, tư thái hoạt bát, hiển lộ phong vận thành thục.
Vạn Nhã Nhi cùng vợ chồng Phó Soái một mạch khẩn cấp đuổi đến Giang Nam, hy vọng có thể sớm một chút tìm được Nhạc Phàm. Trải qua hành trình mười ngày, bọn họ rốt cục đã tới được tòa cổ thành ngàn năm Lâm An này, chỉ là trên khuôn mặt không dấu nổi nét mệt mỏi.
– Lâm An đúng là một tòa thành thiên cổ phong lưu, đã nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi một điểm. Ha ha ha!
Phó Soái nhảy xuống ngựa, nhìn hai chữ “Lâm An” cổ kính tiêu sái trên tường thành, thì không nhịn được liền tán thưởng một câu.
Sau đó, liếc nhìn bức tường thành dài mênh mông, Phó Soái lại khẽ cười nói:
– Xem ra lần tranh đấu giang hồ này không phải chuyện đùa, ngay cả triều đình cũng phải kiêng kị …. Ha ha! Đi, chúng ta vào thành thôi.
– Vâng!
Nhan Nguyệt Thi quay sang nhìn Vạn Nhã Nhi đang thần sắc bất định, nói:
– Muội muội, Lâm An cách Hàng Châu không còn xa. Đi nhiều ngày đường như vậy, chúng ta trước tiên hẵng vào thành nghỉ ngơi một chút đã. Muội cũng không nên lo lắng quá!
Vạn Nhã Nhi dịu lại tâm tình, quay sang Nhan Nguyệt Thi, ra dấu bằng tay ý nói: “Cảm ơn ….. muội biết rồi …. chúng ta đi thôi!”
……..
Bên trong thành Lâm An, càng là tráng lệ nguy nga. Đường cái rộng mênh mông, những tiếng rao hàng của các loại phường buôn bán liên tiếp vang lên không dứt, mọi người đi đi lại lại rộn ràng nhốn nháo chật ních.
Trong quán trà khách sạn hai bên đường, văn nhân mặc khách đàm phong luận nguyệt, cũng có giang hồ nhân sĩ tranh luận không ngớt. Những phường buôn bán phấn son, trang sức ngọc ngà lại càng thêm náo nhiệt phi thường, người qua lại cứ ùn ùn không thôi.
Cảnh tượng phồn hoa như vậy, tựa hồ có thể làm cho người ta quên lãng tai họa do chiến tranh mang đến, thậm chí là quên cả sầu bi trong lòng. Nhưng hiện tại, Vạn Nhã Nhi lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh tượng nơi đây, nàng chỉ lẳng lặng dắt ngựa theo sau Nhan Nguyệt Thi mà đi.
Phó Soái cùng Nhan Nguyệt Thi thì trái ngược lại, hai người quan sát khá nhiều, nhưng lại khó thể cười cợt được.
Đột nhiên Nhan Nguyệt Thi nắm tay phải của Vạn Nhã Nhi, mỉm cười nói:
– Hay là ta dẫn muội đi một vòng nhé, phong cảnh Lâm An không tồi đâu, ta đã tới nhiều lần rồi.
Dứt lời, nàng cũng mặc kệ Vạn Nhã Nhi có bằng lòng hay không, Nhan Nguyệt Thi liền kéo cô bé chạy đi, chỉ để lại Phó Soái đứng đần tại chỗ lắc đầu không ngớt.
…….
Nhan Nguyệt Thi dẫn mọi người tới trước cửa một tiệm châu báu, hưng phấn nói:
– Muội muội! Nghe nói trang sức bằng ngọc nơi này không tồi đâu. Đi, chúng ta vào xem một chút ….
……
Trong hiệu tơ lụa, Nhan Nguyệt Thi cao hứng hô lên:
– Oa! Gấm lụa ở đây thật đẹp quá, ngươi nói phải không, lão Phó?
…..
Trong quán ăn ….
Trên ghe chợ sông ….
Nhan Nguyệt Thi lôi kéo Vạn Nhã Nhi một mạch đi đi lại lại, dạo chơi khắp nơi ….
Nhưng Vạn Nhã Nhi thủy chung không cách nào tươi cười nổi, Phó Soái cùng Nhan Nguyệt Thi thấy vậy thì rất thương tiếc.
Trên đống loạn thạch, ba người tùy ý ngồi nghỉ ngơi.
Nhan Nguyệt Thi quay sang Vạn Nhã Nhi, nghiêm túc nói:
– Muội muội, không phải là tỷ tỷ trách ngươi, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì muội sẽ chỉ làm bản thân trở nên mềm yếu, cho dù tìm được ca ca, cũng chỉ sẽ liên lụy hắn mà thôi.
Vạn Nhã Nhi nghe vậy ngẩn người ra, chầm rãi cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Có điều, trên người nàng luôn luôn tản ra một loại sầu bi phủi không hết.
—–*—–