Thương Thiên

Q.6 - Chương 15 - Tâm Ngữ Tâm Nguyện!

trước
tiếp

Thấy thần tình Vạn Nhã Nhi như vậy, Nhan Nguyệt Thi tiếp tục khuyên:

– Muội muội, ta cùng với lão Phó một mạch cho tới tận ngày hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu trắc trở, thậm chí là sinh ly tử biệt. Nhưng mặc kệ là chịu sự phỉ nhổ của chính đạo hay là gặp phải hắc đạo truy sát, chúng ta đều không có buông tay. Lúc gặp nhau, chúng ta cùng nói chuyện tâm tình, lúc xa cách thì mong nhớ đến nhau. Trong lòng chúng ta đều kiên trì một tín niệm, chính là kiên trì phần tình cảm yêu thương này. Nếu trong lòng muội và huynh đệ Nhạc Phàm cùng có tín niệm như vậy …. thì ta tin rằng không có gì có thể ngăn cản hai người.

– Đúng vậy! Tình yêu nhất định phải kiên trì và kiên cường, cũng cần cả hai người đồng lòng ….

Nhớ lại chuyện cũ, Phó Soái không khỏi vạn phần cảm khái.

Thấy biểu tình nghiêm túc của hai người, Vạn Nhã Nhi làm sao không cảm nhận được tấm lòng và sự quan tâm của hai người bọn họ. Tâm linh nàng đang rung động, phảng phất như đã hiểu rõ cái gì đó. … Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ hướng sang Nhan Nguyệt Thi. Chân thành, thuần khiết, mỹ lệ, đó chính là sự cảm kích phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn.

Vạn Nhã Nhi khua tay ra dấu ý nói:

“Muội …chí ít còn có hai người … bầu bạn bên cạnh.”

– Muội hiểu rõ là tốt rồi!

Nhan Nguyệt Thi thấy Vạn Nhã Nhi như vậy, trong lòng dâng lên một trận cảm động. Nhẹ nhàng ôm vào cô bé vào trong lòng, nàng thì thào:

– Tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ngươi!

– Ha ha! Phụ nữ bọn muội thật là đa cảm.

Phó Soái cười vang trêu hai tỷ muội.

– Hừ!

Nhan Nguyệt Thi hung hăng nhéo tay Phó Soái một cái, hung dữ nói:

– Huynh im đi! Đa cảm chính là quyền lợi của phụ nữ.

Phó Soái khẽ xoa cánh tay bị véo, vẻ mặt đau khổ nói:

– Hứ! Ta không nói nữa là được chứ gì ….

Nhìn vẻ mặt nín nhịn của Phó Soái, Vạn Nhã Nhi và Nhan Nguyệt Thi cười mãi không thôi. Tức khắc, bầu không khí u buồn chợt tan biến đi đâu mất.

– Muội muội, đi thôi! Ta lại dẫn muội đi đến mấy chỗ nữa ….

Nhan Nguyệt Thi lại lôi Vạn Nhã Nhi chạy về phía trước.

….

Nếu như hỏi nam tử ở thành Lâm An rằng: địa phương nổi danh nhất ở đây là chỗ nào? Thì sợ rằng đáp án nhận được sẽ không giống nhau. Đám người lãng tử phong lưu sẽ chỉ đến “Phượng Minh các”, người sành ăn thì sẽ trỏ sang “Túy Tiên lâu”, người chơi châu ngọc lại nói về “Tụ Bảo trai” ….. Nhưng nếu hỏi một người phụ nữ ở đây cùng một vấn đề như vậy, vậy thì câu trả lời nhận được chỉ có một, đó chính là “Đông Nguyệt am” ở phía tây thành.

“Đông Nguyệt am” thường gọi là Nguyệt Lão miếu, cũng có lịch sử cả ngàn năm, hương hỏa nhân khí rất hưng thịnh. Vô số thiện nam tín nữ đều ôm ước vọng tốt đẹp đến đây khấn bái, mong nhận được một mối lương duyên trời ban.

Trước cửa Đông Nguyệt am, người đến người đi, náo nhiệt còn hơn ở ngoài đường lớn, nếu là vào dịp lễ tết thì sợ rằng muốn chen vào cũng không dễ.

Nhan Nguyệt Thi đang định kéo Vạn Nhã Nhi vào trong thì bị gọi giật lại.

– Chờ một chút!

Phó Soái đột nhiên dừng cước bộ, chợt nói:

– A! Phải rồi …. Ta muốn trước tiên vào trong thành tham dò tin tức, bọn muội đi một mình thôi, không cần để ý đến ta ….Lát nữa ta sẽ đợi hai người ở Túy Tiên lâu.

Cũng không đợi hai người phản ứng, hắn liền vội vã lẩn sang hướng khác.

Vạn Nhã Nhi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Nhan Nguyệt Thi, ra dấu tay ý nói:

“Phó đại ca làm sao vậy?”

Nhan Nguyệt Thi nhếch môi, cười nói:

– Hắn ý à … là sợ gặp một người. Hi hi! Đừng để ý đến hắn, chúng ta vào đi.

……

Tiến vào Đông Nguyệt am, trong không khí tràn ngập mùi trầm hương, làm cho tâm thần người ta thư thái. Xung quanh đại điện Nguyệt Lão đều là các thiện nam tín nữ đến thăm viếng. Có người vẻ mặt thành kính, có người vẻ mặt hạnh phúc, đương nhiên có cả người mặt ủ mày chau.

Nhan Nguyệt Thi cười mỉm, nói:

– Muội muội xem đi, đây chính là Nguyệt Lão miếu, cảm thấy không tệ chứ?

Vạn Nhã Nhi mỉm cười khẽ gật đầu.

-A di đà phật!

Một tiếng phật hiệu vang lên, hai người Nhan Nguyệt Thi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một lão ni toàn thân vận tăng bào màu trắng đã đi đến.

Nhan Nguyệt Thi còn chưa kịp mở miệng, lão ni liền tiến lên đối diện Nhan Nguyệt Thi, chắp tay làm lễ nói:

– Nhan thí chủ, hai năm không gặp, vẫn khỏe chứ?

Nói rồi, quay sang thi lễ với Vạn Nhã Nhi bên cạnh.

Vạn Nhã Nhi cũng khẽ mỉm cười hoàn lễ.

– Còn phải đa tạ ân tình tương trợ to lớn năm đó của sư thái.

Nhan Nguyệt Thi hướng sang lão ni thi lễ rồi khẽ kéo Vạn Nhã Nhi qua, giới thiệu:

– Muội muội, đây là vị trông coi Đông Nguyệt am – sư thái Niệm Tâm…. Sư thái, đây là muội muội của con, tên là Vạn Nhã Nhi. Nàng từ nhỏ đã không tiện nói chuyện, mong sư thái có trách.

– Ồ!

Sư thái Niệm Tâm hơi sửng sốt, nghiêm túc quan sát Vạn Nhã Nhi một phen, liền nói:

– Bần ni là người ngoại quốc, tiểu thí chủ không cần phải câu nệ.

Tiếp theo lại quay sang Nhan Nguyệt Thi, mỉm cười nói:

– Lần này Nhan thí chủ là tới nghe Phật pháp sao? Đúng rồi, Phó thí chủ đâu, sao không thấy đến?

– Huynh ấy … huynh ấy đang có chuyện trọng yếu cần giải quyết.

– Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Chắc là không đâu! ….. Ai! Là hắn không muốn gặp bần ni phải không? ….. Ôi! Nhớ lại năm đó, lúc ngươi mang hắn tới dấu ở chỗ ta, đã là thoi thóp hấp hối … Giang hồ là cái nơi hung hiểm, sao có thể tốt lành an tĩnh như chỗ chúng ta đây …. Còn nhớ mối lần ta giảng kinh cho hắn, hắn đều ngủ gật … còn có …

– Được rồi sư thái!

Nghe lão ni lảm nhảm cả nửa ngày, Nhan Nguyệt Thi vội vàng đánh tiếng, ngượng ngùng nói:

– Sư thái, lần này không phải chúng con tới để nghe người giảng kinh. Nhân vì muội muội đây và ca ca của nàng ấy thất tán, cho nên lần này là tới đây để cầu nguyện.

– Ồ!

Sư thái Niệm Tâm cũng không để ý, mỉm cười thân thiện nói:

– Hy vọng ước nguyện của các ngươi đều có thể thực hiện được… A di đà phật!

– Đa tạ lời chúc của sư thái, chúng con cũng không dám quấy rầy người nữa, khi nào có thời gian sẽ lại gặp sư thái sau …. Đi thôi muội muội, chúng ta đến “cây cầu nguyện”.

Nhan Nguyệt Thi cũng không dám dây dưa, vội kéo Vạn Nhã Nhi đi về phía biệt viện.

“Bị câm bẩm sinh sao?”

Nhìn theo bóng lưng hai người rời khỏi, sư thái Niệm Tâm lẩm bẩm một mình, ánh mắt luôn dõi lên người Vạn Nhã Nhi, chợt mục quang lóe lên, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

………

Ơ giữa biệt viện mọc lên một cây đa rất to, cao tới mười trượng, cành lá tươi tốt, thân cây to lớn thô ráp, nếu không có sáu,bảy người thì sợ rằng không thể ôm hết thân cây.

Từ ngày xây Đông Nguyệt am, đã trồng cây này xuống đây, lịch sử đã có tới hơn một ngàn năm. Mọi người đều nói: cây ngàn năm tất có linh thiêng. Cho nên người bản địa liền có tập quán đem dây tơ hồng buộc lên trên cây đa to lớn này để cầu bình an. Dần dà, cái cây đa to lớn này liền biến thành “cây cầu nguyện”. Cho nên Đông Nguyệt am hương hỏa hưng thịnh, phần lớn là do trong biệt viện có cái “cây cầu nguyện” cổ xưa này.

– Muội muội mau tới đây!

Nhan Nguyệt Thi lôi kéo Vạn Nhã Nhi chạy đến trước “cây cầu nguyện”, cười nói:

– Muội muội, “cây cầu nguyện” này linh thiêng lắm, lúc trước ta từng ở chỗ này cầu nguyện: hy vọng được cùng lão Phó vĩnh viễn ở bên nhau, sau đó thật sự đã thực hiện được. Hi hi …. muội cũng tới thử đi.

Nhìn bên trên “cây cầu nguyện” có mắc vô số sợi tơ hồng xâu qua những lá bùa cầu phúc làm sẵn, Vạn Nhã Nhi được một phen choáng ngợp, khua tay ra dấu ý noi:

“Tỷ tỷ, cái cây cầu nguyện này thực sự linh thiêng sao?”

– Đương nhiên rồi!

Nhan Nguyệt Thi vung tay, nói:

– Nguyện vọng của ta không phải là đã thực hiện được rồi hay sao? Chỉ cần muội có lòng tin thì nhất định được …. Lát nữa muội đừng sử dụng võ công, mà hãy ném lá bùa cầu phúc lên thật cao, càng cao thì lời cầu nguyện sẽ càng linh …. Đi, chúng ta đi viết vào lá bùa cầu phúc đã.

….

“Đại ca, muội luôn nhớ đến huynh …. Huynh có biết hay không? Từ sau khi ông mất, muội luôn cảm thấy mình đã bị thế gian bỏ rơi, thật là cô độc và trống vắng. Nếu không phải trong tâm còn một chút hy vọng thì có lẽ muội đã ra đi cùng ông rồi …. Nghe được tin huynh vẫn còn sống sót, muội thực sự như cởi tấm lòng …. Nhưng trời cao vì sao lại tàn nhẫn như vậy, cho muội hy vọng nhưng rồi lại khiến muội vật lộn trong hy vọng…..”

“…Đại ca, muội rất nhớ huynh … Muội rất muốn quay lại quá khứ, sống một cuộc sống bình dị yên ổn như trước kia …. Muốn huynh nắm chặt tay muội không được buông ra, như đã từng che chở muội trước kia vậy … Muội thực sự muốn ….”

“… Cây cầu nguyện …. Ta không thể nói được, chỉ có thể im lặng khẩn cầu …. Mặc dù không biết nguyện vọng của ta liệu có thể thực hiện được hay không, nhưng ta hy vọng người có thể lắng nghe…”

“…Đại ca, huynh là người thân duy nhất trên cõi đời này của muội, huynh làm sao có thể bỏ muội lại một mình ….”

Dưới tàng cây cầu nguyện, Vạn Nhã Nhi quỳ trên bồ đoàn, hay tay chắp lại, im lặng cầu khấn.

Diệp lạc hoạt phong quá,

Thụ hạ hữu si nhân,

Mặc niệm trường tương tư,

Kỳ nguyện vi thân nhân.

[tạm dịch:

Chiếc lá rơi trượt trên cơn gió

Có kẻ si khờ ở dưới cây

Đang tưởng nhớ đến niềm tương tư

Cầu nguyện cho người thân.]

….

Bên dưới xung quanh cây cầu nguyện, vẻ mặt người nào cũng đều hoan hỉ, không ai chú ý tới một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn lẫn trong đám người vừa dốc sức ném lá bùa cầu phúc lên cao, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Vút!…….”

“Bộp!”

“Vút!………”

“Bộp!”

……

Lá bùa cầu phúc được tung lên rất nhiều lần nhưng lại cũng rớt xuống ngần ấy lần.

Vạn Nhã Nhi muốn tung lá bùa cầu phúc tới điểm cao nhất, nhưng không sử dụng võ công thì lại rất là khó khăn. Cho nên tung lên rất nhiều lần nhưng cuối cùng đều rơi xuống hết.

– Muội muội, thật ra hơi cao một chút thôi là cũng được rồi, không cần phải tung cao quá đâu ….

Nhan Nguyệt Thi thấy Vạn Nhã Nhi mồ hôi đầy đầu, tức thì thấy thương cảm một phen, nên mở miệng khuyên bảo. Nhưng Vạn Nhã Nhi lại như là không nghe thấy gì, vẫn mải miết không ngừng tung lá bùa cầu may.

……..

“Uỳnh! …. Đoàng!…..”

Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, xem ra là trời sắp mưa rồi.

“Xẹt … Ầm ….”

Một tia chớp nhì nhằng xé ngang bầu trời, đám người dưới cây cầu nguyện vội tản hết đi, chỉ còn lại Vạn Nhã Nhi cùng Nhan Nguyệt Thi vẫn đứng dưới cây.

Có lẽ là lão Thiên trêu đùa, vừa rồi vẫn còn là trời trong mây trắng, mặt trời chiếu rọi trên cao, thế mà trong chớp mắt lập tức trở thành một phiến mây đen u ám che kín bầu trời. Chẳng trách mọi người đều nói: “Giang Nam tháng chín tiết trời khó đoán, chi bằng coi như là ngắm trời mưa.”

“Rào rào …. rào rào …..”

Rất nhanh, trời bắt đầu trút mưa xối xả, táp lên mặt mọi người một phen đau rát. Thế là mọi người vội vã tạm lánh mưa dưới mái hiên biệt viện.

Cho dù như vậy, Vạn Nhã Nhi vẫn kiên trì tung lá bùa cầu phúc, căn bản không để ý tới bất kỳ điều khác. Nhưng mà trời mưa như thế này, khó khăn càng thêm lớn hơn, muốn tung lá bùa cầu phúc lên cao, cơ hồ là chuyện không thể.

Nhan Nguyệt Thi nhìn thấy vậy càng thêm đau lòng, kéo tay Vạn Nhã Nhi mà khuyên giải lần nữa:

– Muội muội, ngươi cần gì phải như vậy? Đợi mưa tạnh rồi chúng ta sẽ lại tới mà!

Vạn Nhã Nhi không thèm để ý, sau khi giãy ra khỏi sự cản trở của Nhan Nguyệt Thi, liền tiếp tục công việc, mặc cho cơn mưa cuồng bạo táp vào người …

– Đủ rồi!

Lúc này Nhan Nguyệt Thi cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Vạn Nhã Nhi mà quở trách:

– Nha đầu này, sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Đã bảo rồi, đợi tạnh mưa rồi lại đến, ngươi ….

Nhìn Vạn Nhã Nhi đang hồn bay phách lạc ở trong lòng, Nhan Nguyệt Thi vô cùng thương cảm, lời đến cửa miệng liền nghẹn lại ….

Vạn Nhã Nhi khẽ đẩy Nhan Nguyệt Thi ra, đôi tay run rẩy khua lên ra dấu, ý nói:

“Tỷ tỷ, muội thực vô dụng, thực sự rất vô dụng …. Muội không những không giúp được đại ca, mà ngay cả cái lá bùa cầu phúc này cũng không tung nổi lên ….. Tỷ để cho muội tung đi ….Bây giờ muội không thể làm gì cho đại ca …. Cầu nguyện, đó là việc duy nhất mà muội có thể làm được….. Tỷ tỷ, người không hiểu lòng muội hay sao?”

Nhan Nguyệt Thi bỗng chấn động trong lòng, năm đó không phải nàng cũng cố chấp quá mức như vậy hay sao? Thế là nàng tiến lên khẽ vuốt mái tóc của Vạn Nhã Nhi, ôn nhu nói:

– Tỷ hiểu rồi!

—–*—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.