Thương Thiên

Q.7 - Chương 1 - Chỉnh Lý Võ Công

trước
tiếp

“Hây!….”

“Huỵch!….Chát!….. Chát!….”

…….

Những tia nắng ban mai bắt đầu le lói, bên trong “loạn lâm”, cuồng phong quét lá, khói bụi mù trời. Chỉ thấy một bóng người đang bay múa lên xuống ở trong rừng, khi thì tung quyền, lúc vung tay chém, hết bổ cước lại thúc cùi trỏ …… Quyền cước vung vẩy, chạm vào cái gì, bất kể là hoa cỏ hay là đá cứng, đều hóa thành bột phấn.

…….

Gió ngừng lá rơi, bụi mù tiêu tán, Nhạc Phàm từ trong mờ mịt bước ra …..

“Xem ra đã khôi phục không ít!”

Giãn gân cốt một chút, Nhạc Phàm khẽ gật đầu thỏa mãn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, có đủ sức mạnh mới có thể tự bảo vệ mình thật tốt.

Ba ngày qua, lúc ban ngày nhàn rỗi thì hắn theo Bạch Tố Vân học trận pháp, còn buổi tối hai người lại luận bàn võ công với nhau, hoặc là tán gẫu trên trời dưới biển. Lối sinh hoạt nhàn hạ giản dị này khiến cho hắn tạm thời lắng xuống tâm trạng thương cảm.

Đi sang một chỗ sạch sẽ, Nhạc Phàm ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu chậm rãi hấp thụ thiên địa nguyên khí …. Tâm thần thu liễm, chỉ thấy trong cơ thể sinh cơ bừng bừng, bảy đạo nguyên khí lưu chuyển khắp kinh mạch toàn thân một cách có quy luật. So với trước kia, thất tình nguyên khí trong cơ thể càng thêm dồi dào, đậm đặc, phảng phất như sắp hóa thành thể lỏng ….

Nhưng mà lần này, Nhạc Phàm lại không có nửa điểm vui mừng.

……..

– Công phu của ngươi tuy không tệ, nhưng đối với võ học lại không có nhận thức khái quát, sau này nếu muốn tiến thêm một bước thì thật vô cùng khó khăn, chỉ có thể tự mình mò mẫm …. Có điều nói đi cũng phải nói lại, không có giới hạn nào bất biến. Nói vậy nghĩa là có vô hạn khả năng, việc sau này chẳng ai có thể nói chắc được!

Nghĩ tới lời Bạch Tố Vân nói với mình, nội tâm Nhạc Phàm rất nặng nề.

“Tự sáng tạo ra võ công! Ta có thể sao?”

Hắn thì thào lẩm bẩm.

Muốn khai mở ra một con đường võ công riêng, nói dễ vậy sao? Cho dù thiên tư của ngươi cao tới đâu, nhưng tu dưỡng võ công há có thể một bước mà thành. Lần này Nhạc Phàm có thể gặp được cao thủ như Bạch Tố Vân, không thể không nói là may mắn! Chí ít, Nhạc Phàm biết rằng trên người Bạch Tố Vân có rất nhiều chỗ đáng học tập.

Bạch Tố Vân, hơn bốn mươi năm trước hắn chính là một trong thiên hạ thập đại cao thủ, võ công tinh thâm, tuyệt đối có thể khiến cái đám gọi là cao thủ trong thiên hạ kia chỉ có nhìn vào mà ngưỡng mộ.

Dưới sự cổ vũ của Bạch Tố Vân, Nhạc Phàm tiếp thu ý kiến của hắn, quyết định chỉnh lý lại võ công của bản thân, điều này không chỉ là vì bản thân!

…….

Dưới tàng cây, Nhạc Phàm dùng cành cây viết lên nền đất, hắn liệt kê toàn bộ võ công của bản thân ra: “Dưỡng tâm kinh”, “Giản đơn đao pháp”, “Tiễn thuật”, “Cầm nã thập bát đả”, “Thất thập nhị lộ đạn thối”, “Long cực cửu biến”, “Đao chiến thất thức”, “Thác trận bộ”, “Phá kình kích”.

“Ồ! Bình thường cũng không để ý, không ngờ những môn mình biết cũng không ít! Có điều “Giản đơn đao pháp”, “Cầm nã thập bát đả”, “Thất thập nhị lộ đạn thối” và “Thác trận bộ” ngộ ra trên chiến trường, hiện tại đều đã dung nhập vào trong “Đao chiến thất thức” và “Phá kình kích”, nên chắc không tính vào trong ….

“Đao chiến thất thức” uy mãnh vô cùng, vừa cương vừa nhu, phân ra: Vô hồi thức, Vạn quân thức, Loạn kích thức, Cuồng vũ thức, Nộ chiến thức, Sinh tử thức, Luân hồi thức. Đó chính là công phu duy nhất mà Nhạc Phàm am hiểu.

Còn “Phá kình kích” lại là chuyên dùng để phá cương khí của địch nhân. Liên kích càng nhiều, lực phá hoại càng lớn.

Hai loại công phu này đều không thể nói là không cường hãn, nhất là “Phá kình kích”. Trên lý thuyết mà nói, nó có vô hạn khả năng phát triển. Đương nhiên, tiền đề chính là kinh nghiệm đối chiến phong phú, và còn phải có thể chất đủ mạnh mẽ nữa!

……..

“Tiễn thuật ! Nếu có thể vận dụng được vào trong chiến đấu thì hẳn là sẽ rất mạnh” Nhạc Phàm thầm nghĩ.

Bình thường trong cách nhìn của giới võ lâm, “Tiễn thuật” vốn không được tính là một loại võ công. Nhưng Nhạc Phàm có phần thiên vị đặc biệt đối với “Tiễn thuật” lại, có lẽ nguyên nhân bởi vì hắn vốn chính là thợ săn. “Tiễn thuật” tuy không có quá nhiều biến hóa, nhưng thường thường khi kháng địch thì lại có thể chỉ dùng một tiễn mà mang đến hiệu quả kỳ diệu.

Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Nhạc Phàm lần lượt đem bảy đạo nguyên khí truyền vào mũi tên, uy lực cực lớn, ám khí bình thường không thể so sánh, cho dù so với cương khí của tiên thiên cao thủ cũng không hề kém hơn.

“Đao chiến thất thức”, “Phá kình kích”, “Tiễn thuật”, mấy cái này đều là chiêu thức võ công, hẳn là quy hết thành “Thuật”. Còn “Dưỡng tâm kinh”, “Long cực cửu biến” chính là phương pháp tu luyện, nên quy thành một loại “Luyện”. Chỉ là …..”

Nghĩ đến phương pháp tu luyện, Nhạc Phàm lại thấy đau đầu một trận.

“Long cực cửu biến” chính là ngoại gia công phu do tiền nhân sáng tạo. Dựa vào cái này, Nhạc Phàm tu luyện đến nay vẫn khá thuận lợi, đã đạt đến ngưỡng cảnh giới “Luyện cốt” tiểu thừa. Nhưng muốn đột phá cảnh giới đại thừa mà bước vào tiên thiên chi cảnh, vậy không phải chỉ cần chăm chỉ là có thể được.

Có điều, hắn vẫn có thể cảm giác được lực bạo phát của bản thân. Nếu trong lúc đối địch có thêm thất tình nguyên khí, thì sức mạnh của thân thể càng là bá đạo, vừa rồi đống cành gãy lá nát ở dưới đất chính là chứng minh tốt nhất. Xem ra sau cơn cuồng bạo lần trước qua đi, chỗ tốt đạt được lại là không ít.

Mặt khác trong ý thức hải của hắn, mũi tên màu xám đó rất là thần bí. Sau lần bắn ra ở Thái phủ, nó vẫn lơ lửng trong ý thức hải mà không hề có động tĩnh gì. Với lý giải của Nhạc Phàm, cỗ lực lượng này hẳn là do tinh thần lực tiến hóa thành thực thể, nhưng không biết làm sao để khống chế.

Cũng may là cỗ năng lượng này không hề có ảnh hưởng gì tới bản thân, cho nên Nhạc Phàm cũng không quá lo lắng, chỉ luôn phải quan sát chú ý mọi biến hóa trong đó là được.

Chỉ có về phần tình huống trong cơ thể thì…. Đây mới là điều khiến Nhạc Phàm cảm thấy nan giải nhất.

Với thất tình nguyên khí mà dùng phương pháp thổ nạp trong “Dưỡng tâm kinh” tu luyện ra, tuy có rất nhiều chỗ tốt đối với bản thân, nhưng loại lực lượng này đã vượt xa phạm vi nắm giữ của bản thân.

Mặc dù hiện tại kinh mạch Nhạc Phàm đã thông suốt hết, nguyên khí trong cơ thể cũng tuần hoàn không ngừng, hơn nữa còn dần dần mạnh lên ….. Nhưng mà hiện tại hắn lại phát hiện, nguyên khí càng mạnh lực lượng càng lớn, bản thân muốn khống chế thu phóng càng thêm khó khăn. Nói không chừng còn có thể bị nguy cơ bạo thể mà chết.

“Ta nên làm thế nào mới tốt đây?”

Thở dài một tiếng, Nhạc Phàm đứng dậy rời đi.

……..

Sớm tinh mơ, thâm cốc u lan, mây khói quẩn quanh, tiếng chim thánh thót, một cơn gió mát lành quét qua mặt hồ, tạo nên tầng tầng ngân quang, thật khác nào tiên cảnh!

Lúc này, Bạch Tố Vân đang đứng bên cạnh bàn cờ, tay cầm quân trắng nhưng lại chần chừ chưa buông, mặt đầy vẻ nghiêm túc.

“Xoạt xoạt ………”

Đột nhiên nghe thấy tiếng động, Bạch Tố Vân liền ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là Nhạc Phàm đang tới.

– Lão bá, ta có chuyện muốn thỉnh giao!

– Ồ! Thật hiếm khi thấy Nhạc Phàm lại chủ động tới thỉnh giáo!

Bạch Tố Vân buông quân cờ, ánh mắt đầy thích thú, nói:

– Ngươi nói đi, chuyện gì?

Nhạc Phàm liền trình bày:

– Ta vốn định chỉnh lý lại công phu sở học của bản thân, nhưng …… Nhưng thử nghiệm qua, vẫn còn kém rất nhiều, đặc biệt là phương pháp nội luyện.

……

Tiếp theo Nhạc Phàm đem tình huống của bản thân kể cho Bạch Tố Vân một cách tường tận chi tiết. Trong mắt hắn, Bạch Tố Vân là một người đáng tin cậy, huống hồ cũng chẳng có chuyện gì không thể nói với người, đây là sự vô tư thoải mái của Nhạc Phàm.

Nhưng Bạch Tố Vân sau khi nghe xong thì chỉ lắc đầu ….

Phương pháp tu luyện của Nhạc Phàm thật là kỳ lạ, từ cổ chí kim, chưa từng có bất cứ cuốn sách cổ nào có ghi chép hoặc thuyết minh về nguyên khí sinh mệnh. Ngay cả một kỳ nhân võ học phong phú như Bạch Tố Vân cũng mới nghe thấy lần đầu.

Phải biết rằng, thường thường người trong võ lâm tụ khí ở lỗ huyệt, hy vọng cuối cùng có một ngày có thể đột phá huyền quan, đạt tới cảnh giới lý tưởng là tiên thiên.

Thế nhưng, thể chất của Nhạc Phàm không giống người bình thường. Bởi vì thủa nhỏ hắn đã phải chịu sự đau khổ giày vò gấp bội người thường, dùng phương pháp “châm kim phá huyệt” phá vỡ lỗ huyệt trên toàn thân, nên cơ bản không có cách nào tụ khí được. Chỉ có thể dùng kinh mạch làm vật dẫn, dùng tinh thần lực dẫn đạo, hấp nạp thiên địa nguyên khí mà luyện hóa bản thân.

……..

– Hây!…. Khó trách trên dưới toàn thân ngươi không có một chút nội lực nào, nhưng sức mạnh lại cường đại như thế, so với một người luyện ngoại gia công phu bình thường còn mạnh hơn rất nhiều. Thì ra là vậy …… Có điều …. hầy…. lại là đáng tiếc.

Bạch Tố Vân thở dài một tiếng, sắc mặt đầy vẻ tiếc hận. Không biết là vì Nhạc Phàm không thể tu luyện nội lực mà thở dài, hay là vì nguyên nhân khác!

Sau phút chốc trầm ngâm, Bạch Tố Vân lại nói:

– Tình huống bản thân ngươi, ta không cách nào cảm thụ, bởi vậy cũng không giúp được ngươi cái gì. Ta vốn biết, có thể dùng linh dược hoặc y thuật làm tái sinh lỗ huyệt, nhưng rất hiếm trên thế gian …. Có điều, vẫn có một phương pháp có thể thử …..

Nói xong câu cuối, sắc mặt Bạch Tố Vân lại trở nên rất nghiêm túc.

– Ồ!

Hai mắt Nhạc Phàm sáng lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Vân, tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt thì lại nóng rực.

– Phá rồi lập lại, thi hành đảo ngược, dùng khí luyện huyệt!

Bạch Tố Vân trịnh trọng nói ra rõ ràng mười hai chữ.

—–*—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.