Bên trong thánh điện, mọi người đang thương lượng kế hoạch cụ thể ….
– Được rồi, các ngươi đều lui ra cả đi!
Tôn chủ phẩy tay đuổi mọi người, trong lòng tràn ngập tin tưởng đối với lần hành động này.
Hồi lâu, đợi khi mọi người lui ra hết, tôn chủ đứng dậy vái chào thật sâu về phía bức tượng “Xi Vưu” to lớn, sau đó nhảy vọt lên cao, vỗ mấy cái lên bức tượng ….
“Ầm!….”
Tượng đồng to lớn chầm chậm dịch ra, để lộ một cái cầu thang ngầm thật dài ……. Xuyên qua mật đạo, dưới đáy lại có một cái hang động khác. Đất bằng mênh mông, cỏ cây san sát, bốn phía toàn là núi, nguyên lai chính là đáy của tuyệt nhai. Chỉ là trên đầu tràn ngập mây mù dầy đặc, ngăn cản ánh sáng chiếu xuống, thế nên nơi đây quanh năm tối tăm ẩm ướt, khiến cho người ta cảm thấy trận trận âm trầm.
Tôn chủ cũng không để ý tới hoàn cảnh nơi đây, đi thẳng một mạch về phía trong rừng ….. Xuyên qua tầng tầng cạm bẫy cùng chướng khí, cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà gỗ thấp thoáng ẩn hiện ở phía trước.
………
Trong ngôi nhà gỗ, bốn vách trống không, sạch sẽ mộc mạc, ngoại trừ một bộ bàn ghế thì không còn gì khác.
Tôn chủ đi vào phía trong nội đường, chỉ thấy trên chiếc gường lớn bằng hàn ngọc ở giữa phòng, có một vị lão giả tóc trắng bạc phơ đang ngồi xếp bằng.
Lão giả niên kỷ khoảng ngũ tuần, râu dài đường hoàng, mặt đỏ như hài nhi, dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh, phảng phất như không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật. Chỉ là trên người y tản mát ra trận trận hàn khí âm lãnh, làm cho người ta cảm thấy run sợ.
– Ngươi đã đến rồi …..
Lão giả chậm rãi mở miệng, nhưng không mở mắt, xem ra là đã sớm có dự liệu.
– Đệ tử bái kiến sư phụ!
Tôn chủ tiến lên, cung kính chấp tay hành lễ. Hắn lúc này, khí tức nội liễm, sớm đã không còn nửa điểm uy thế như khi trên đại điện.
– Ở đây ngươi không cần phải đa lễ.
– Vâng!
– Tình huống bên ngoài thế nào rồi?
Lão giả lãnh đạm hỏi.
Tôn chủ hồi đáp:
– Bẩm sư phụ, trải qua hai mươi năm bố trí, tất cả đều đã an bài thỏa đáng. Hiện tại chỉ cần chờ bốn phần bản đồ hợp nhất, người trong giang hồ sẽ tiến vào “tử địa” mở đường cho chúng ta. Đợi “Phệ Hồn” xuất thế, chúng ta sẽ lại vùng lên tranh đoạt …. Ma binh tới tay, liền có thể mượn lực lượng của chúng, phá mở phong ấn viễn cổ. Đến lúc đó, Ma thần trọng lâm nhân thế, Ma môn chúng ta sẽ tái hiện huy hoàng thời viễn cổ ….
– Ha ha ha!…. Ha ha ha!……
Lão giả nghe vậy liền điên cuồng cười rộ lên, hai mắt bỗng mở trừng ra, bắn ra một đạo ngân quang như thực chất, khiến cho trong lòng tôn chủ run sợ một trận.
Xong rồi lão giả mới nói:
– Ma thần lâm thế …. Ta đã tốn thời gian hai mươi năm giấu giấu diếm diếm, chính là vì Ma thần lâm thế. Hiện tại, mộng tưởng của ta cũng sắp được thực hiện rồi, cũng nên cùng lão bằng hữu tụ họp một phen ….
– Sư phụ, đệ tử vẫn không rõ, vì sao ngài không tự mình xuất thủ? Với thực lực của sư phụ, tung hoành thiên hạ chỉ là chuyện nhỏ. Vì sao phải luôn ẩn nhẫn, tốn hao tâm sức, bày ra thế cục như vậy?
Lão giả cười âm hiểm, xua tay nói:
– Hắc hắc! Với công lực của ngươi, trên giang hồ đã là cao thủ hàng đầu cấp tông sư, tự có thể tung hoành một phương. Nhưng ngươi cũng chỉ là xưng bá một phương mà thôi.
– Ồ!
Tôn chủ sửng sốt, trong lòng mơ hồ suy đoán: “Chẳng lẽ là ……. Thiên đạo cao thủ!?”
Lão giả tiếp tục nói:
– Hơn ba mươi năm trước, lão phu thống lĩnh kiến dựng lại Ma Giáo Tây Vực, huyết tẩy Trung Nguyên, nhưng cuối cùng lại là bại trận quay về. Từ đó có thể thấy được giới võ lâm Trung Nguyên là nơi ngọa hổ tàng long, không thể xem thường. Hơn nữa mấy lão bất tử đó cùng bọn lão già chúng ta sớm đã có ước định: không được tự mình nhúng tay vào việc trong giang hồ. Dù sao, một khi chúng ta khai chiến, sợ rằng không đơn giản chỉ là tử thương như vậy. Cho nên ta mới luôn ẩn náu thế này, và lựa chọn ngươi thay thế ta chen chân vào việc giang hồ. Những người khác cũng là như vậy, chắc hẳn truyền nhân của bọn họ cũng phải nhập thế rồi ấy chứ! Hắc hắc ……. mấy lão gia hỏa đó đều là một đám hồ ly thành tinh …..
– Đúng rồi! Kế hoạch lần này vốn là sách lược vẹn toàn, nhưng người tính dù hết cách, biến số lại vô cùng. Cho nên, vì để ứng phó với biến số tương lai, ta đã kiếm cho ngươi mấy trợ thủ. Ngươi theo ta ….
Nói xong lão giả liền đứng dậy đi sang phòng bên.
Phòng bên lại càng sơ sài, phòng ốc trống trơn, chỉ có khoảng ba trượng, xung quanh lại tràn ngập vụ khí dày đặc, làm cho người ta có phần cảm thấy bồng bềnh.
Lão giả khẽ phất tay áo, vụ khí liền tan hết. Ở giữa, một cái ao máu rộng hơn trượng hiện ra trước mắt hai người, giữa ao đang ngâm năm người, bọn họ mặt quấn đầy vải, khiến người khác không nhìn được diện mạo, thực vô cùng quỷ dị.
Lão giả chỉ vào ao máu, nói:
– Năm người ngày chính là trợ thủ về sau của ngươi …..
– Cái gì! Chính là bọn họ sao?
Tôn chủ thần sắc thẫn thờ, hiển nhiên không thấy được năm người trong ao máu kia có chỗ gì đặc biệt.
Lão giả cười thâm thúy, nói:
– Ngươi đừng coi thường năm người này, bọn chúng chính là do ta căn cứ vào bí pháp thượng cổ, dùng thời gian hơn mười năm mới luyện chế ra đó. Bọn chúng không có tư tưởng riêng, không có linh hồn, không có cảm giác gì…. Hơn nữa thân thể chúng như kim cương, đao thương khó nhập, so với nhất lưu cao thủ ngoại gia công phu cũng không thua kém nhiều. Điểm quan trọng nhất …. chúng là “độc nhân”!
– Độc nhân ư? Lẽ nào …
– Không sai! Bọn chúng không những thân tụ vạn độc, hơn nữa ngâm trong ao máu gần mười năm, cuối cùng biến thành huyết độc. Chỉ cần có người bị chúng tổn thương đến huyết nhục, trừ phi hắn là tiên thiên cao thủ, bằng không chỉ có thể mặc cho huyết độc ăn mòn ….
Dừng một chút, trong mắt lão giả lóe lên một tia điên cuồng, nói tiếp:
– Trong trường hợp có người bị huyết độc xâm thực, vậy người này sẽ biến thành một gã độc nhân vô ý thức khác. Tiếp theo, hắn ngoại trừ điên cuồng thì chính là giết chóc, cứ như vậy một tên lại truyền cho một tên khác ….
Rùng mình! Tôn chủ nghe thế, trong lòng liền dâng lên một trận rét lạnh. Hắn có thể tưởng tượng tình cảnh huyết độc giống như ôn dịch, truyền cho một người rồi lại một người nữa, đến khi đó ….
– Đúng rồi!
Lão giả lên tiếng cắt đứt trận mơ màng của tôn chủ:
– “Thiên ma dẫn” gồm ba quyển, mười hai thiên. Hôm nay thấy ngươi thần quang nội liễm, xem ra đã tu luyện tới quyển thứ ba rồi phải không?
Tôn chủ khẽ gật đầu, đáp:
– Gần đây đã tu luyện đến thiên thứ mười thuộc quyển ba rồi!
– Tốt, tốt!…. Với tuổi của ngươi mà đã luyện “Thiên ma dẫn” tới thiên thứ mười, cũng là hiếm có, thế nhưng muốn luyện nó tới cảnh giới đại thừa, thì không chỉ có tu luyện không mà có thể đạt được đâu. Cho nên còn phải dựa vào sự cảm ngộ của ngươi đối với thiên đạo. Vi sư thủy chung vẫn chưa bước qua được một bước cuối cùng này ….
“Thiên ma dẫn” – tuyệt thế ma công thượng cổ, không biết từng có bao nhiêu hào kiệt và thế lực trên giang hồ vì nó mà tranh đấu sống chết. Từ xưa tương truyền, cuốn sách này chính là do Ma thần sáng tạo ra từ thủa hồng hoang. Nếu có thể tu luyện hết thiên thứ mười hai thì có thể trở thành Vô thượng thiên ma ….. Có điều đến tận ngày hôm nay, đã qua vô số truyền nhân Ma môn, nhưng chưa hề có một ngườ nào đạt thành tựu.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, các thế hệ môn chủ Ma môn đều chỉ biết thở dài.
……
– Tới đây! Trước tiên ngươi hãy thử xem uy lực của năm người này, sau này mới có thể sử dụng càng thuận lợi.
Lão giả khẽ lật tay lên, một cây sáo bạc nhỏ xinh liền xuất hiện trên tay. ….
“Huýt…..”
Một tiếng sắc nhọn vang lên, năm gã “độc nhân” nghe tiếng mà động, “ùm” một cái đồng thời nhảy khỏi huyết trì, đứng theo vị trí xảo diệu vây quanh tôn chủ.
“Ngũ tuyệt trận!”
Tôn chủ ngẩn ra, với nhãn lực của hắn, liếc mắt liền nhìn ra chỗ xảo diệu từ đội hình của năm người. Trong nháy mắt hắn thu hồi ý xem thường, trên người tản mát ra hàn khí âm lãnh.
– Hây!
Phương pháp phá trận, tấn công là thượng sách! Tôn chủ vận chuyển huyền công, mạnh mẽ búng người, lao vọt về phía một gã độc nhân mà tấn công.
……
“Rầm!”
Tốc độ tôn chủ cực nhanh, mắt thường khó có thể theo kịp. Căn bản không đợi năm người có phản ứng, một chưởng vung ra liền vỗ trúng lên người một gã độc nhân …. Có điều, thân hình gã chỉ hơi lắc lư vài cái mà thôi.
“Cái gì!?”
Tôn chủ cả kinh, tuy rằng hắn có bảo lưu thực lực, nhưng uy lực chưởng này thế nào thì hắn vô cùng rõ ràng.
“Hống!…”
Gã độc nhân đó rống lên phẫn nộ, tiếp theo lao về phía tôn chủ, ai cũng không dám lơ là xem thường.
“Ngũ tuyệt trận!” , dùng phương vị ngũ hành để lập trận, sinh sôi không ngừng, biến hóa đa đoan.
….
“Rầm!….”
“Huỵch!…..”
Hai người bốn tay, múa lượn đầy trời. Mặc dù tôn chủ qua lại như thường trong “Ngũ tuyệt trận”, nhưng không đả thương nặng đám độc nhân. Đương nhiên rồi, không phải là hắn không đánh được, mà là hắn không muốn hủy diệt năm tên độc nhân phải rất vất vả mới luyện chế ra. Có điều, có thể khẳng định một điểm, năm gã độc nhân này tuy không có nội lực nhưng thân thể chúng cường hãn vượt xa tiên thiên cao thủ. Nếu như năm tên hợp lực, lại thêm uy lực huyết độc, thì sức mạnh thật là ….
……
“Huýt!”
Một tiếng sáo cao vút vang lên, trong nháy mắt năm tên độc nhân bỗng nhảy trở về giữa ao máu.
“Thật là lợi hại!”
Sau khi thử qua thân thủ, trong lòng tôn chủ vô cùng vui mừng, đây chính là vương bài sau này của hắn.
Lão giả giao cây sáo bạc cho tôn chủ rồi nói:
– Đợi lát nữa ta sẽ đem cách sử dụng truyền thụ cho ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước khi đoạt được “Phệ hồn” thì không được sử dụng chúng, bằng không nếu bị đám lão bất tử kia phát hiện được điều gì thì kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc!
Tôn chủ khẽ gật đầu, đáp:
– Tạ ơn sư phụ! Đồ nhi hiểu rõ ….
Hơi ngừng lại một chút, tôn chủ chợt hỏi:
– Đúng rồi, bọn chúng gọi là gì?
Lão giả hơi ưỡn ngực, nghênh mặt lên nói:
– Thời thượng cổ, bọn chúng đều thống nhất một cái tên: Ma nhân!
– Ma nhân! Hay lắm! Có bọn chúng tương trợ, kế hoạch của chúng ta chắc chắn có thể thành công.
– Ha ha ha!………. Ha ha ha! …….
Thầy trò hai người cùng điên cuồng cười vang một trận, phảng phất như thiên hạ đã nằm trọn trong lòng bày tay bọn họ.
………..
Thiên hạ sắp loạn, yêu ma cũng có động tĩnh, hạo kiếp của Thần Châu bắt đầu từ đây!
—–*—–