Giữa công đường nha môn, Nhạc Phàm một thân áo trắng chắp tay trầm tĩnh đứng đợi … Mà vây đầy quanh hắn là ba tầng nha dịch, bọn họ lăm lăm vũ khí trong tay, vẻ mặt cảnh giác, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Không lâu sau, một nam tử trung niên gầy ốm từ sau công đường bước ra, y mặc một bộ quan phục thất phẩm màu xanh đen, chính là vị tri huyện lão gia của vùng này. Theo sau y là một gã văn sĩ trung niên, hẳn là sư gia của nha môn.
– Các ngươi không phải đối thủ của hắn, đều lui xuống cả đi!
Người vừa lên tiếng chính là tri huyện lão gia, gương mặt gầy gò hơi hiện lên một chút uy nghiêm.
– Vâng!
Đám nha dịch nghe vậy như được đại xá, lập tức lùi sang bên cạnh lau mồ hôi lạnh.
….
– Bản quan là Lê Hạo Kiệt tri huyện nơi đây … Lý Nhạc Phàm, gan ngươi cũng lớn thật, không ngờ dám xông thẳng vào nha môn, lẽ nào ngươi không sợ bản quan bắt ngươi quy án?
Nhạc Phàm thản nhiên nói:
-Ta không đến thì ông có bắt được ta không? Ta đến rồi thì các ngươi có thể bắt được ta sao?
Vẻ mặt Lê Hạo Kiệt chợt nghẹn lại, ho khan hai tiếng nói:
-Ta biết đám người giang hồ các ngươi bản lĩnh cao cường, không chịu sự quản lý của triều đình, chẳng qua bản quan thụ mệnh triều đình nên không thể không làm.
Nhạc Phàm nói:
-Hôm nay ta tới đây cũng không phải là để gây sự, ta chỉ muốn hỏi rõ ràng vài chuyện … Quan phủ các người dựa vào cái gì mà phán người thôn Đào Nguyên là do ta giết?
Lê Hạo Kiệt khẽ giật mình, trầm ngâm thoáng chốc rồi đáp:
– Có người tố giác, ngày mồng mười tháng chín ngươi đi qua thôn Đào Nguyên, sáng sớm ngày mười một thì rời khỏi … Mà vào đêm ngày mười một, cả thôn Đào Nguyên bị đồ sát, sau đó ngươi liền biến mất bặt tăm ….
– Hừ!
Nhạc Phàm hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
– Thực giỏi cho một mệnh quan triều đình, lẽ nào các người chỉ dựa vào điều này mà nhận định ta là hung thủ đồ sát thôn dân, làm việc cẩu thả như vậy, các người có xứng đáng với những nạn nhân đã chết hay không?
Lê Hạo Kiệt mặc dù rất bực thái độ của Nhạc Phàm, nhưng lại không thể không thừa nhận lời Nhạc Phàm chính là sự thực, cuối cùng y đành lúng túng lấp liếm nói:
– Việc này quả thực có kỳ quặc! Ta vốn định điều tra rõ ràng rồi mới báo lại lên triều đình, nhưng việc này đã kinh động đến đại thần trong triều, lại có người tố giác, hơn nữa ngươi vốn là tội phạm triều đình, cho nên cấp trên trực tiếp đem khoản nợ này tính lên đầu ngươi.
“Xem ra việc này có liên quan đến thế lực trong triều đình….” Suy tư trong thoáng chốc, Nhạc Phàm lại hỏi tiếp:
– Thôn Đào Nguyên có người nào còn sống không?
Nghe hỏi vậy, Lê Hạo Kiệt nhướng mày không vui nói:
-Ta chính là mệnh quan triều đình, há lại có liên hệ với đám cường đạo ác tặc. Bản quan tuy không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng hòng thăm dò được gì từ chỗ bản quan!
“Người này mặc dù cố chấp, nhưng cũng là người có nguyên tắc. Mà thôi, cần gì phải làm khó hắn ….” Trong đầu xoay chuyển, Nhạc Phàm ôm quyền nói:
-Nếu các hạ khăng khăng như thế, vậy Nhạc Phàm ta cáo từ!
Dứt lời, thân thể chợt lóe lên, cả người liền biến mất tại chỗ.
….
Sư gia bên cạnh khẩn trương nói:
– Lão gia, ngài xem bây giờ xử lý như thế nào cho tốt?
Lê Hạo Kiệt xua tay nói:
– Việc này đã không còn là việc chúng ta có thể xen vào nữa rồi … Tối nay ngươi hãy cho người báo lên triều đình, bảo bọn họ mời cao thủ của Lục Phiến Môn và Cẩm Y Vệ tới xử lý đi!
– Vâng!
…..
———o0o———-
Trên đường phố thành Ứng Thiên toàn là những âm thanh náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng quát tháo, tiếng mời chào….
Bóng đêm đã phủ xuống, hai bên đường phố đèn đuốc sáng trưng, chung quanh đều là những thương nhân và nhân sĩ giang hồ đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn có mấy tên trộm vặt chen vào giữa dòng người.
Không biết là vì sắc trời ảm đạm hay vì nguyên nhân khác mà bọn họ lại như không trông thấy một gã nam tử tóc bạc đi lướt qua người họ.
Ra khỏi nha môn, Nhạc Phàm rảo bước trên đường, trong lòng cứ luẩn quẩn chuyện thôn Đào Nguyên bị đồ sát …
“Ồ!” Bước chân Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại, trong lúc bất tri bất giác hắn đã ngang qua một một quán trà.
Nếu là trà lâu thông thường thì Nhạc Phàm có lẽ sẽ không dừng bước, nhưng gian trà lâu này đã hấp dẫn hắn, không vì cái gì khác mà chính là do hắn nghe thấy có người đang kể chuyện bên trong quán.
Tràng cảnh như vậy khiến cho Nhạc Phàm nhớ tới lầu trà Tô Ký, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tấm biển đề bốn chữ “Lầu trà Hữu Gian”…
“Thú vị!” Trông thấy cái tên đó, khóe miệng Nhạc Phàm khẽ nhếch lên, thầm nghĩ: “Dù sao sắc trời đã tối, chi bằng dừng chân tạm nghỉ tại chỗ này cũng không tồi.” Đoạn liền bước vào …
– Xin mời khách quan, chẳng hay ngài chỉ dùng lót dạ hay là nghỉ trọ? Tiểu nhân ….
Gã tiểu nhị thấy có khách bước vào liền vội vàng chào đón, nhưng vừa nhìn thấy hình dáng của Nhạc Phàm thì lập tức ngây người ra, trong mắt tràn ngập sợ hãi, những gì định nói đều quên hết sạch!
– Cho ta một ấm trà.
Nhạc Phàm không thèm để ý, tùy tiện ngồi xuống một bàn không có người trong góc lầu.
Bởi vì trong quán trà lắm người nhiều miệng, lại đang chuyên tâm nói chuyện, thế cho nên không ai phát hiện ra một nam tử tóc bạc tiến vào, bằng không ….
“Tội phạm truy nã!” Trong lòng gã tiểu nhị lúc này rất sợ hãi, lăn lộn ở nơi này lâu như vậy, cũng có chút kiến thức, hơn nữa khắp nơi đều dán hình của Lý Nhạc Phàm, ngay bên ngoài tường quán trà cũng dán, làm sao mà gã không nhận ra? Cho dù nhận ra nhưng hắn dám hô hoán sao? Người ta là tội phạm truy nã, giết người còn dễ hơn ăn cơm, nếu như đắc tội, nói không chừng y tung một chưởng giết chết mình ngay …
Tiểu nhị lập tức vội mang cho Nhạc Phàm một ấm trà, sau đó cuống quít rời đi.
Lão chủ quán thấy thế vội vàng tìm người đi báo nha môn … Nhưng cuối cùng lại nhận được hồi đáp của nha dịch: “Các ngươi nhìn lầm rồi!”
Lão chủ quán lăn lộn nhiều năm, há lại không hiểu ngụ ý đó, chỉ đành thở dài ngậm ngùi: “Bỏ đi, bỏ đi … đắc tội với quan phủ là nhỏ, chí ít bọn họ sẽ không tùy tiện giết người; đắc tội với ma đầu này thì há còn gì nữa, một hơi hắn có thể giết hơn hai trăm mạng cơ mà! Cho dù toàn bộ lớn nhỏ trong nhà này cũng không đủ …. Chỉ cần không xảy ra án mạng là được. Ôi! Thói đời gì thế này? Tội phạm truy nã mà cũng có thể ung dung ngồi thưởng trà tại trà lâu ư!? Khó trách thế đạo càng ngày càng loạn….”
….
Trong trà lâu, Nhạc Phàm thản nhiên quét mắt nhìn xung quanh … có người giang hồ, bình dân bá tánh, côn đồ lưu manh … cùng tề tụ trong một phòng, quả nhiên hỗn tạp đủ loại.
Sau khi yên vị, hắn liền nhìn về phía cái bàn vuông ở giữa trà lâu. Lúc này, một lão giả tay cầm quạt lông đang say sưa kể chuyện …
– Các vị khách quan …. Lần trước lão phu nói đến đoạn bảng liệt kê các nhân vật xuất sắc mới nổi trên giang hồ một năm trước, sau đó bảng xếp hạng cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo mới cũng đã lưu truyền ra giang hồ …Mấy năm gần đây giang hồ nổi sóng, nhân tài xuất hiện ào ào, hậu sinh khả úy, có thể nói là trong vòng trăm năm qua, giang hồ hiện đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất… Quãng thời gian trước, các đại thế lực trên giang hồ cùng tụ hội về Giang Nam Hàng Châu, chuyện này chắc hẳn mọi người đều đã nghe qua rồi chứ?
– Đương nhiên biết….
– Chuyện lớn như vậy, có là người điếc sợ rằng cũng đã nghe qua! Ha ha….
-Ha ha ha…..
Mọi người cười vang một trận.
Lão tiên sinh kể chuyện nói tiếp:
– Vậy mọi người có biết lần tụ hội trăm năm khó gặp này của giang hồ rút cuộc là vì cái gì không?
– Nghe nói là vì một bảo tàng!
– Ta cũng nghe đám nhân sĩ giang hồ đó nhắc tới, hình như gọi là “Hán vương vũ tàng” gì đó…
…..
Mỗi người đều nói ra ý kiến của mình, nhưng chủ đề chỉ có một … chính là “bảo tàng”!
Cộp!
Tiếng gõ bàn vang lên, trà lâu lập tức yên lặng.
– Không sai! Nhiều thế lực giang hồ như vậy tụ hội tại Hàng Châu chính là vì “Hán vương vũ tàng”. Cửu đại môn phái của chính đạo, lục đại tông môn của hắc đạo, Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh ..v..v.. giang hồ hàng bao nhiêu năm rồi chưa có sự kiện náo nhiệt như vậy!
Dừng một chút, lão tiên sinh lại nói:
– Nói tới chuyện tranh đoạt “bảo tàng”, vậy phải nhắc lại chuyện từ hơn bốn năm về trước …. Giang hồ giằng xé, một tràng gió tanh mưa máu…. Trên Cửu Hoa sơn, hai phe hắc bạch đụng độ chém giết nhau …. Bích Huyết sơn trang bị đồ sát … Vụ huyết án Đoạn Gia bảo …. Nội chiến Thanh Long bang …. Huyết Đao môn bị diệt … Thiên Ưng bang giải tán …..”
Lão tiên sinh vẻ mặt ngưng trọng, ngữ khí thâm trầm kể lại từng đoạn từng đoạn lịch sử đẫm máu, những người ngồi dưới nghe đến nỗi kinh tâm động phách, biểu tình kinh dị.
Ngay cả Nhạc Phàm nghe tới đoạn Bích Huyết sơn trang bị đồ sát, lông mày hắn cũng hơi nhướng lên.
…….
– ….Qua nhiều lần chuyển giao, bốn tấm “tàng bảo đồ” rốt cục rơi vào tay của Đông Phương thế gia, Công Tôn thế gia, Mộ Dung thế gia và Triệu gia giàu nhất Giang Nam. Mà lần này, sự kiện trọng đại “bảo tàng” xuất hiện tại đại hội, chính là do tứ đại thế gia và Triệu gia cùng nhau tổ chức. Thời điểm chính là vào ngày mồng mười tháng mười này, nếu ai muốn đi xem náo nhiệt thì phải nhanh lên. Có điều, ta vẫn phải khuyên mọi người một câu, ai không có đủ bản lĩnh thì tốt nhất là đừng đi! Những người tới tham gia lần tụ hội này, không ai là không phải cao thủ có thế lực, cho nên …. nếu chết cũng đừng oán trách ta đã không nhắc nhở ngươi! Hắc hắc ….
———-oOo———-