Chiến trường Tiên Vương ở Giới Thượng Giới là một nơi đặc thù. nguy hiểm trùng trùng, người có thể ở trong đó đều là cao thủ tuyệt đỉnh, hoặc là trở thành tà linh nô lệ bên trong chiến trường Tiên Vương.
Nhưng mà hiện giờ, cao thủ Thái Nhất Môn ở thế tục đều cư ngụ tập thể ở chiến trường Tiên Vương, dường như đã sinh sống nhiêu năm, luôn luôn tu hành. Không ai biết được tu vi của bọn họ cao thâm cỡ nào. Mỗi người đều có đạo thuật kinh thiên động địa, tìm hiểu tự nhiên tạo hóa thân cơ.
Nhóm người này tu luyện ở trong chiến trường Tiên Vương, tốc độ tu luyện nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với ở Thiên giới.
Có thể nói, chỉ cần một người có thể sống sót bên trong chiến trường Tiên Vương, vậy thì hắn có thể trăm phần trăm tu thành Thiên Quân. Bởi vì nơi này có pháp tắc cuồng bạo, tràn ngập tà linh, thần vật, hài cốt, di lưu… đều là chất bổ tốt nhất.
Mỗi nhân vật Thái Nhất Môn đều mạnh mẽ khác thường, huống chi bọn họ được ý niệm Tiên Vương truyền ra quán đỉnh?
Hiện giờ bọn họ liên thủ, không biết thi triển đạo thuật cùng pháp bảo gì, hợp thành một cái thế giới xa xưa, ở trong chiến trường Tiên Vương này thu thập rất nhiều thi hài Thiên Quân ngã xuống, luyện chế thành đại quân pháp bảo.
Ở bên trong chiến trường Tiên Vương này, từ xưa đến nay, trong vô số kỷ nguyên rốt cuộc ngã xuống bao nhiêu Thiên Quân, thậm chí Tiên Vương? Sợ rằng không ai biết rõ vấn đề này.
Nên biết, ngoài Giới Thượng Giới ra, Thiên giới, chư thiên vạn giới, thậm chí thế tục, hết thảy vị diện đều sẽ hủy diệt, nhưng Giới Thượng Giới này sẽ không bị hủy diệt.
Từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại, hết sức ổn định, trong vô số kỷ nguyên có Thiên Quân vì tìm kiếm che chở cũng trốn vào chiến trường Tiên Vương, muốn tránh thoát đại kiếp nạn thiên địa tan biến, lại không biết rằng mình đã đi vào một chỗ càng nguy hiểm hơn vì thế ngã xuống.
Nơi này mai táng không biết bao nhiêu kẻ kinh tài tuyệt diễm.
Toàn thể người Thái Nhất Môn tu luyện ở nơi này, thao túng hài cốt luyện chế thần vật, sáng lập thần khí. Hiện giờ rèn luyện ra thế giới xa xưa này cực kỳ chắc chắn, gần như không gì phá hủy được.
Nhưng mà Phương Hàn ra tay, hắn có tu vi mười lăm kỷ nguyên tiến hành đánh phá cuối cùng. Trong trận đánh phá kia, vô số Kỷ Nguyên Thần Quyền đánh lên bề mặt thế giới xa xưa này. Cuối cùng thế giới xa xưa bắt đầu tan vỡ, bên trên bề mặt xuất hiện đầy dấu nứt vỡ.
– Thái Nhất Chí Tôn, đại đạo duy nhất, chân ngã như nhất, ngàn vạn đạo nhất, thánh giả chư nhất…
Đột nhiên, Thái Hoàng Thiên bên trong thế giới xa xưa kia đứng lên, ánh mắt sắc bén hai tay vung lên không trung, lập tức có một mảnh phù văn bạc như ngân hà sông rộng lao ra, không ngờ là một cổ tự!
Cỗ tự truyền lưu ra từ Cánh cửa Vĩnh Sinh!
Cỗ tự này hết sức đơn giản, đơn giản nhưng có uy lực rất lớn, không dưới chữ Nhân, đây là chữ Nhất, chữ Nhất của Thái Nhất Môn.
Đơn giản nhất, nhưng kiên cường hùng mạnh nhất. Trong thiên địa này, đại đạo chí giản, thứ đơn giản nhất thường thường là thứ mạnh mẽ nhất.
Chữ Nhất vừa xuất hiện, như con sông vận mệnh dài mãi mãi, tru diệt vạn vật, trấn áp vạn linh, thao túng vạn hồn, chế luyện vạn phách.
Thái Hoàng Thiên vẽ ra một chữ, lúc này chân chính bày ra tinh túy Thái Nhất Môn. Tinh túy Thái Nhất Môn, không phải ở chữ Thái, mà là chữ Nhất.
Mái tóc đài của hắn bay loạn giữa không trung, thân thể cao lớn hùng vĩ, vung tay lên. khí thế hào hùng, loáng thoáng ở trong con sông dài hư không truyền ra tiếng trống tiếng quân ca, sát phạt quyết đoán không ai chống lại được.
Chỉ trong khoảnh khắc, tu vi của hắn đã vượt qua Chúa tể Âm Dương, nếu lúc này Thái Hoàng Thiên tiến vào Giới Thượng Giới, rất có khả năng chính là người đứng đầu dưới Chúa tể Càn Khôn.
Pháp lực của hắn tăng lên đến trình độ này, là bởi hắn nắm giữ chữ Nhất.
Ầm ầm!
Chữ Nhất trong tay hắn liên hợp tất cả tinh hoa cao thủ Thái Nhất Môn, căn nguyên Thiên Quân tung hoành vũ trụ thiên địa, sinh ra vạn vật, triết lý nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật đang không ngừng diễn hóa trong đó.
– Phương Hàn, mặc kệ ngươi mạnh mẽ cỡ nào! Nhất của Thái Nhất Môn ta chính là duy nhất, bài trừ vạn Pháp, nguyên gốc của chư Pháp. Ngươi không phái là đối thủ. Kỷ Nguyên Đạo cũng phải nghe chúng ta an bài, chúng ta theo ý chí Tiên Vương, chờ đợi ngươi ở chiến trường Tiên Vương này đã lâu, chính là vì một kích phải giết ngươi!
Trên mặt Thái Hoàng Thiên mỉm cười tàn khốc, pháp lực của hắn cuồn cuộn không đứt, ngày càng mãnh liệt. Áo bào vàng trên người hắn tung bay phất phới không gió mà phình to lên, là bởi hắn bị căn nguyên khổng lồ nhồi thành quả cầu lớn.
Đây là lực sát thương của hắn.
– Vô nghĩa!
Kỷ Nguyên Thần Quyền của Phương Hàn liên tục đánh lên chữ Nhất kia, đánh cho núi sông tan vỡ, trời trăng chìm xuống, mặt đất tiêu điều. Nắm tay của hắn tiến thẳng không lùi, hủy diệt hết thảy. Đồng thời quanh người hắn xoay chuyển tiên quang kết hợp cùng lực vận mệnh, cắt vào hư không, như muốn cắt đứt liên hệ giữa Thái Nhất Môn cùng tồn tại vĩ đại trong xa xăm kia.
Phương Hàn gần như có thể khẳng định, nhóm cao thủ Thái Nhất Môn này mơ hồ có ngàn vạn tia liên hệ cùng Tiên Vương nào đó bị phong ấn trong Cánh cửa Vĩnh Sinh. Đại Mệnh Vận Thuật của hắn hiện giờ có thể cắt đứt hết thảy liên lạc, cô lập cao thủ Thái Nhất Môn. Một khi cô lập đám người này, hắn có thể giết tất cả.
Tuy rằng tu vi Thái Hoàng Thiên hiện giờ cao chưa từng thấy, không biết làm sao tu luyện ra được, nhưng nếu cắt đứt Tiên Vương sau lưng bọn họ, Phương Hàn vẫn có nắm chắc lập tức giết hết. Tu vi bọn họ càng cao, là bởi căn nguyên nguyên khí càng nhiều, sau khi Phương Hàn hấp thu xong lại càng có thể củng cố tu vi.
Tuy rằng tu vi Phương Hàn hiện giờ đạt đến mười lăm kỷ nguyên, có thể tranh đấu với Chúa tể Càn Khôn, nhưng mà còn chưa củng cố cảnh giới, muốn đạt đến mười lăm kỷ nguyên đỉnh phong còn phải cần thời gian rất dài, đột phá mười sáu kỷ nguyên lại càng xa xa không thấy.
Đại kiếp nạn sắp đến, Tiên Vương sẽ lại bị phun ra, đến lúc đó… Tu vi của Phương Hàn còn chưa tăng lên, vậy sẽ nguy hiểm cực điểm, bị Tiên Vương trở về đánh giết là chuyện quá bình thường.
Đang!
Đột nhiên, chữ Nhất kia bị Phương Hàn liên tục đánh trúng mấy ức quyền, rốt cuộc không chống nổi không ngừng xoay tròn giữa không trung, nguyên khí trên đó ảm đạm, căn nguyên tan vỡ. Mỗi một quyền Phương Hàn đánh ra, căn nguyên Thiên Quân bám trên đó sẽ bị hấp thu mất một lượng lớn, căn bản không làm gì được hắn.
Phốc!
Thái Hoàng Thiên cũng không nhịn nổi, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu. Thái Hỗn Thiên, Thái hỏa Thiên, Thái Hư Thiên, Thái Long Thiên, Thái Nhan Thiên… các đệ tử Thái Nhất Môn cũng đều phun máu, không thể tự chủ, quốc độ lần lượt tan vỡ.
– Đại đạo duy nhất! Ta hình bất hủ! Thái thượng chí tôn hóa sinh nhất đạo!
Thái Hoàng Thiên lại hét dài, máu tươi phun ra dính vào chữ Nhất:
– Phương Hàn, ta không tin ngươi lợi hại như thế. Ta tiến vào chiến trường Tiên Vương Giới Thượng Giới tu hành nhiều năm như vậy, được đích thân Tiên Vương truyền thụ công lực. Còn ngươi chẳng qua là một tên dân dã, chậm chạp tu hành ở nơi Thiên giới hèn mọn kia. Ngươi không thể là đối thủ của chúng ta! Cơ duyên của chúng ta lớn hơn ngươi, kỳ ngộ
cũng hùng hậu hơn ngươi nhiều lắm, ngươi căn bản không thể so sánh ngang hàng với chúng ta!
Vô số máu tươi tụ tập trên mặt chữ Nhất kia.
Cùng lúc đó, tất cả hài cốt đại quân đều bay lên, biến thành một đám phù vân xương trắng, toàn bộ bám lên trên mặt chữ Nhất kia Chữ Nhất bắt đầu thúc đẩy, ầm ầm bay lên trấn áp hư vô, chuyển hóa thời không, uy lực tăng lên gấp mười lần so với trước đó.
– Cái gì đại đạo duy nhất, ta chính là người nô dịch đại đạo, đại đạo ở trước mặt ta cũng là nô lệ, chữ Nhất kia chỉ có thể bị ta nắm giữ.
Phương Hàn hoàn toàn không sợ, năm ngón tay mở ra như trảo rồng vuốt hổ, bão táp nổi lên, thiên đạo biến đổi, hung hăng bóp lấy chữ Nhất kia.
Rắc rắc!
Chữ Nhất bắt đầu nứt vỡ, rất nhiều hài cốt phù văn ở bên trên cũng ngưng kết thành tinh thể trở thành một bộ phận tinh thể thần quốc của Phương Hàn, quy nạp vào Kỷ Nguyên Đạo.
Chữ Nhất kia bị một tay Phương Hàn chụp vào, dễ dàng thu vào trong người, bắt đầu hòa tan.
Chữ Nhất khổng lồ đấu đá lung tung trong người Phương Hàn, nhưng bị Kỷ Nguyên Thần Trận bao vây khóa lại, liên tục xung đột nhưng không có chút hiệu quả.
– Lực vận mệnh, tẩy rửa duy nhất, chân ngã như nhất, vĩnh hằng đạo nhất!
Phương Hàn cũng niệm ra chân ngôn Thái Nhất Môn thao túng chữ Nhất. Chữ Nhất kia như không cam lòng rung động một hồi giống như một con Hồng Hoang Tổ Long rốt cuộc cũng bị hàng phục biến thành một cái mắt trận trong Kỷ Nguyên Thần Trận của Phương Hàn.
– Hay cho một chữ Nhất, chiếm được chữ này, ta lĩnh ngộ đại đạo khắc sâu hơn bất cứ kẻ nào. Thái Nhất Môn đã mất chữ Nhất, linh hồn trung tâm môn phái này cũng hoàn toàn tiêu vong.
Phương Hàn chiếm được chữ Nhất, vẻ mặt cũng không có vui mừng gì, mà cuối cùng tống ra:
– Tất cả chết đi!
Ầm ầm!
Trên người hắn xuất hiện vô số ảo ảnh: long, ma, thần, tiên, thú, phần mộ, kịch độc, âm dương, thái cực, bát quái, ngũ hành… Tất cả đều là cổ tự chư thiên thú được xuất hiện, thần phục quanh người Phương Hàn cúi đầu cúng bái ca ngợi.
Chỉ có một loại có thể làm Cổ tự thần phục cúng bái, đó là Cánh cửa Vĩnh Sinh. Lúc này Phương Hàn như đã biến thành Cánh cửa Vĩnh Sinh, khí thế liên tục tăng lên, một chiêu chôn vùi tất cả, làm cho người ta có cảm giác dù có Tiên Vương đến đây cũng phải tránh né, nếu không cũng phải ngã xuống trên chưởng của hắn.
– Không xong! Sao có thể được, Thái Nhất Môn chúng ta dốc hết toàn lực, những năm gần đây vất vả tu luyện vô số năm tháng ở nơi mà cả chư thiên vạn giới cũng phải hâm mộ. Cô đọng thần vật trong chiến trường Tiên Vương, được hưởng Tiên Vương quán đỉnh, lại không thể thắng được hắn!
Thái Hỗn Thiên gần như không thể tin vào mắt mình.
– Chạy mau! Chúng ta không thể đỡ được một kích này của hắn.
Sắc mặt Thái Hoàng Thiên kinh hãi, lập tức tất cả cao thủ Thái Nhất Môn ngưng tụ thành một vòng tròn, miệng phun máu tươi:
– Triệu hồi tà linh! Bảo hộ thân ta!
– Trễ rồi!
Công kích của Phương Hàn đã phát động, hắn đứng bất động tại chỗ, nhưng tất cả Cổ tự trên người ngưng kết thành cái bóng giống y như hắn. trực tiếp xông lên đụng thẳng vào chúng cao thủ Thái Nhất Môn!
Lần va chạm này, chỉ cần vừa trúng, Cổ tự sẽ nổ tung, các cao thủ Thái Nhất Môn bao gồm cả Thái Hoàng Thiên sẽ lập tức bị xé nát, không có chút trì hoãn.