Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị xuất hiện tại bầu trời đỉnh núi Nam Thăng Bắc Đẩu thì chỉ thấy phía dưới màu áo tím của Tử Hoàng lay động, Tử Hoàng vẻ mặt nghiêm nghị, bên cạnh là Đông hậu, Tử Ngọc thần sắc tiều tụy, trên người nhiều chỗ bị thương, máu tươi thấm đầy thân, cách đó không xa là Độc Cô Cầu Bại một tay buông xuống, trên mặt và tóc dính đầy máu.
Trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu, nhân ảnh của Đao hoàng Quân Bất Phá đứng ngạo nghễ tại chân núi, cách đó không xa là năm ngân bào nhân thần bí mang đới đao, khí tức khi có khi không.
Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị xuất hiện tại bầu trời thì Đao hoàng Quân Bất Phá đột nhiên tiến lên hai bước, thần thái cung kính hướng một gã trung niên nam tử ngoại hình uy vũ, đầu đội đế quan, nói nhỏ vào bên tai gã điều gì đó. Gã nam tử kia chắp hai tay sau lưng đứng nhìn lên đỉnh núi, một khí tức vô cùng cường hãn, so với Tử Hoàng còn cường hãn hơn rất nhiều. Dưới chân núi là vô số những vết máu và thi thể, những người đó là đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái.
Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị như thủy triều tràn tới, che kín bầu trời, mọi người đều giác được khí tức cường hãn này, thần sắc đều biến đổi.
“Là cao thủ phương nào?” Đao đế thần sắc lạnh lùng, ngửa mặt lên trời quát, sau đó một cỗ thần thức cường đại từ phía dưới bay lên, nghênh đón thần thức của Phong Vân Vô Kị.
Mặt đất trong lúc đó đột nhiên lóe lên điện quang, từng đạo mây đen tụ về, từng tiếng sấm vang vọng bầu trời. Thần thức của Phong Vân Vô Kị cùng thần thức Đao đế giao đấu kịch liệt trong không trung, dẫn phát ra dị tướng trong thiên địa, thần thức giao tranh vô cùng hung hãn. Hai người tranh đấu hồi lâu, tại không trung phát ra vô số khe nứt không gian màu đen, thủy chung vẫn không đánh bại được đối phương, cuối cùng quyết định triệt thoái.
Đao đế kêu lên một tiếng nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng trong lòng cũng vô cùng kinh hãi: “Mắt thấy núi Nam Thăng Bắc Đẩu sắp bị công hạ, lúc này lại xuất hiện đế cấp cao thủ, rốt cuộc lai lịch như thế nào, nếu không vì Tử Hoàng, rốt cuộc vì sao một ẩn tu cao thủ đột nhiên xuất quan? Hy vọng cái sau là đúng, nếu không có thể rất phiền toái.
Bên kia Đao đế khiếp sợ không thôi, bên này Phong Vân Vô Kị cũng vô cùng kinh sợ không thôi, ‘Ý niệm kiếm thể đại pháp’ vô cùng huyền ảo, Phong Vân Vô Kị đã khổ tu không biết bao nhiêu năm tháng, ý thức cường hãn gấp mấy trăm lần thực tế cũng không có khả năng đột phá ý niệm kiếm thể đại pháp đệ ngũ thiên kiếm cảnh giới, nhưng kiếm đế cảnh giới trên thực tế cũng chỉ có cách biệt một chút.
Chỉ xích thiên nhai, tu vũ chi đạo, một chút chênh lệch như vậy cũng là vô cùng khó khăn, gian nan.
Ý niệm kiếm thể đại pháp giai đoạn đầu tiên tu luyện vô cùng dễ dàng, nhưng càng tới giai đoạn sau khó khăn đột nhiên trong lúc đó không ngừng gia tăng gấp trăm ngàn lần. Nhưng công pháp này cũng ảo diệu vô song, chỉ là Kiếm hoàng có ý thức mãnh liệt dữ dội là hoàn toàn có thể ngang với cường giả cấp bậc Đao đế, ý thức cường hãn.
Thần thức như thủy triều rút trở lại trong người, Phong Vân Vô Kị sắc mặt khẽ biến đổi, một hàng chữ nhanh chóng xuất hiện trong óc, trở lại nói: “Lưu lại một nửa số người ở Kiếm các, những người khác cùng ta tới núi Nam Thăng Bắc Đẩu. Trì Thương, ngươi đã biết đường, ta đi trước, các ngươi đuổi theo sau.”
Nói xong dưới chân điểm nhẹ, thân hình như một tia chớp phá không mà đi, trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người.
Trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu là một bầu không khí khẩn trương, Tử Hoàng vẻ mặt giận dữ nói: “Lão hồ ly Đao đế này, không có nghĩ hắn lại tự mình xuất quan, mang theo tinh anh Đao vực chiến sĩ, thực lực của chúng ta căn bản không thể chống lại bọn họ, cảnh giới vong ngã đặc thù hiệu quả của ta đã bị đao ý của hắn khắc chế, căn bản không thể phát huy uy lực, cảnh giới chênh lệch thật lớn a!”
Đông hậu trên mặt lộ vẻ chán nản nói: “Lão gia hỏa này mang theo năm, sáu người thực lực không kém gì cao thủ đạt tới kiếm hoàng cảnh giới, hơn nữa lại có Kiếm hoàng Quân Bất Phá, chúng ta tuy có Độc Cô tiền bối cùng Tây Môn Y Bắc tương trợ nhưng cũng không phải là đối thủ! Thời gian chênh lệch, căn bản chúng ta không thể dễ dàng kéo gần khoảng cách.”
“A, nếu không chúng ta đầu hàng!” Tử Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nói.
Đông hậu, Tử Hoàng, Độc Cô Cầu Bại, Tây Môn Y Bắc đồng thời nhìn về phía nàng. Nói ra ý tứ bất hảo, nàng liền rụt đầu lại.
“Yếu, thật sự đánh không lại thì chúng ta tự đầu hàng hoặc nếu không cũng có thể bỏ chạy. Dù sao Đao đế võ công tuy cao cũng không nhất định chạy đuổi theo chúng ta.” Tử Hoàng suy nghĩ rồi đột nhiên nói rất lưu manh.
Tây Môn Y Bắc nghe những lời này, vẻ mặt không chút biểu tình, chỉ là tay phải từ từ nắm chặt lại, trên lưng lộ ra điều điều thanh cân, Độc Cô Cầu Bại nghe vậy khóe miệng khẽ cười.
“Còn không chịu quyết định?” Lần trước bổn tọa bởi vì vài lý do, không thể xuất quan, hôm nay bổn tọa đã thống lĩnh bẩy vị hoàng cấp cao thủ tới đây, các ngươi chỉ có bốn vị hoàng cấp cao thủ, còn muốn ngoan cố kháng cự?” Dưới chân núi truyền đến thanh âm Đao đế.
“Sai rồi, năm vị hoàng cấp cao thủ.” Tử Ngọc hai tay chống eo, hướng dưới chân núi với giọng điệu giận dữ, không phục.
“Tiểu nha đầu, lăn qua một bên, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.” Đao đế không nhịn được nói.
“Ta cho các ngươi bốn giây thời gian, bốn giây đi qua, bổn tọa sẽ cho đệ tử Đao vực san bằng núi Nam Thăng Bắc Đẩu.”
“4”
“3”
“2”
Một đạo đao khí khai thiên tích địa hướng núi Nam Thăng Bắc Đầu chém tới, trực tiếp như muốn chia núi Nam Thăng Bắc Đẩu ra làm hai, đao khí còn chưa tới, cả núi Nam Thăng Bắc Đẩu đã chấn động, tựa hồ tùy thời có thể sụp đổ.
Ba đạo kiếm khí bàng bạc từ ba nơi trên đỉnh núi thẳng hướng nghênh đón đao khí. Một âm thanh vang động truyền đến, ba luồng kiếm khí đều vỡ vụn, mà đạo đao khí kia cũng phai nhạt không ít.
Trong không trung chợt lóe lên một bóng người, một người dĩ nhiên xuất hiện ngay dưới luồng đao khí vô hình kia, tóc dài tung bay, tay phải trực tiếp đánh một chưởng lên trên đạo vô hình đao khí.
Oanh!
Một tiếng nổ phát ra, đao khí thông thiên do Đao đế bổ ra trong nháy mắt liền bị phân chia làm hàng ngàn, hàng vạn mảnh nhỏ, biến mất trong không trung.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu đã xuất hiện một gã nam tử xích lõa, tóc dài quấn thân.
“Ngươi là người phương nào?” Đao đế sắc mặt biến đổi, thông qua thần thức cảm giác, hắn nhận ra người trước mắt này là cao thủ lúc trước dùng thần thức tra xét nơi này. Phong Vân Vô Kị một chưởng phá vỡ đao khí còn xót lại của Đao đế, chiêu thức ấy đủ để Đao đế biết người này không dễ trêu vào.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, dưới mái tóc dài lộ ra một đôi mắt sáng chói, giương mắt nhìn mọi người phía dưới, lẩm bẩm nói: “Ta là người phương nào? Chẵng lẽ các ngươi đều không biết?”
Tử Hoàng cùng với Độc Cô Cầu Bại, mọi người đêu cả kinh, tưởng được cao thủ trượng nghĩa tương trợ, thực tế không ngờ nghe giọng nói của đối phương dường như là cố nhân, người nọ là ai? Trong ký ức mọi người, như thế nào cũng không thể nhận ra người râu ria xồm xoàm trước mắt, toàn thân lõa thể, mang hình dáng con người.
Độc Cô Cầu Bại trong mắt cũng là một mảng mờ mịt, nhìn người này cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra, người nọ là ai! Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, có chút thất vọng, nhìn xuống phía dưới nói: “Thật sự không có ai nhận ra ta?”
Một thanh âm rụt rè, sợ hãi từ phía dưới truyền đến: “Ngươi … … ngươi là kiếm hoàng?”
Ghi chú: Trong những bản convert sau, tên của Độc Cô Cầu Bại là Độc Cô Vô Thương, nên mọi người cũng đừng thắc mắc nhé. Hehe, chắc Độc Cô Cầu Bại là biệt danh, Độc Cô Vô Thương mới là tên thật.