Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn lại, đã thấy Tử Ngọc vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, vừa rồi đúng là nàng nói ra.
“Kiếm hoàng?”
Phong Vân Vô Kị phản ứng rơi vào trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều cả kinh. Kiếm hoàng chính là chỉ một loại cảnh giới, nhưng trong thiên hạ tựa hồ từng có một người như vậy, hắn được mọi người xưng hô là Kiếm hoàng.
Phong Vân Vô Kị trong lòng không khỏi xúc động mạnh không thôi, như thế nào cũng không nghĩ tới đột nhiên lại có một tiểu cô nương nhận ra xuất thân của mình.
“Không sai, ta là Kiếm hoàng đó.” Phong Vân Vô Kị hữu chưởng vuốt nhẹ qua mặt, hạ xuống cằm, tay phải từ từ giương lên, râu từ trong tay theo gió bay xuống.
Một ấn tượng ẩn sâu trong óc dần dần trở nên rõ ràng.
“Kiếm hoàng! Phong Vân Vô Kị!” Độc Cô Vô Thương kinh hô: “Ngươi không phải đã biến mất 2 vạn năm?”
Tây Môn Y Bắc cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ, thật lâu sau kí ức mờ dần rốt cục cũng hiện ra trong đầu mọi người: Kiếm vực!
“Vạn năm?!! Ha ha, không ngờ rằng chỉ một lần nhập định đã trải qua hàng vạn năm dài dằng dặc! Kiếm vực của ngày xưa cũng bị mọi người lãng quên,” Phong Vân Vô Kị cảm khái không thôi, đột nhiên quay đầu nhìn Tử Hoàng nói: “Tử Hoàng, chẳng biết hiệp định liên minh ngày xưa của chúng ta hôm nay vẫn còn được thực hiện?”
Tử Hoàng gật đầu không thôi, vào thời khắc này có thêm trợ thủ là có thêm một phần lực lượng, huống chi trải qua hàng vạn năm tựa hồ công lực của vị Kiếm hoàng này tăng lên không ít, một cao thủ cấp Kiếm hoàng xuất hiện tối thiểu cũng có thể có một chút ít uy hiếp đối với Đao đế.
“Đương nhiên minh ước của chúng ta được thực hiện vĩnh viễn.” Tử Hoàng trong lòng cao hứng không thôi, âm thầm nghĩ đến: “Ngày trước cho ngươi một chút ân tình, hôm nay quả nhiên thu được báo đáp, thật sự là giá trị a.”
“Hừ, bổn tọa mặc kệ các ngươi có minh ước gì, hôm nay lão phu đã xuất quan, mặc dù lại có một cao thủ tương trợ nhưng ta sẽ không dễ dàng lui bước. Nếu là trong các ngươi có một gã đế cấp cao thủ, có lẽ ta còn có thể kiêng kị không ít, nhưng … … Hừm, đừng nói năm hoàng cấp cao thủ, dù có hơn bổn tọa cũng không sợ. Cảnh giới chênh lệch không phải nhân số có thể bù đắp” Đao đế lạnh lùng nói.
“Kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị thì sao? Bổn tọa đối với ngươi cũng có chút ấn tượng, cứ theo như lời chúng nhân, Kiếm vực với số lượng người khổng lồ trong một đêm đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, cũng không ai biết các ngươi đi đâu, nhưng cũng tạo thành sự chấn động tại Thái cổ, Kiếm vực vừa mới hiện hữu lại biến mất, thật đáng tiếc. Không nghĩ tới là ngươi lại trốn đi tiềm tu. Hừ hừ! Tiện đây lão phu cũng phải thử xem rốt cuộc võ công ngươi đạt tới đâu mà dám ở trước mặt lão phu càn rỡ.”
Đao đế nhìn lên không trung nơi Phong Vân Vô Kị đang đứng, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong hư không đột nhiên xuất hiện một thanh đao khí nhàn nhạt, từ từ tụ lại, sau đó gào thét chém về phía Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị thân thể đột nhiên sáng ngời, sau đó trong phạm vi ba thước quanh thân mình, tất cả đều là vô số kiếm khí dài ba thước. Phong Vân Vô Kị tay phải bắt kiếm quyết hướng ra phía ngoài, vô số trường kiếm đột nhiên hướng ra phía ngoài nổ tung.
xuy xuy!
Thanh đao khí nhàn nhạt kia bị kiếm khí cắt thành bốn, năm mảnh.
hưu!
Một vết thương xuất hiện trên tay Phong Vân Vô Kị, máu cũng từ từ phun ra, vừa rồi là một mảnh đao khí bể nát xẹt qua, Phong Vân Vô Kị sắc mặt khẽ biến, thân hình chợt lóe lên, biến mất trong không trung, rồi sau đó xuất hiện cách xa nơi đó trăm trượng.
Đao đế vẻ mặt lạnh lùng quay đầu, tay áo phất một cái, vô số đao hình phá không mà ra, không một tiếng động nhằm Phong Vân Vô Kị phi tới.
Đao hình này vô cùng quái dị, kiếm khí mặc dù có thể chi tách chúng nhưng không có cách nào làm chúng phân tán, vô số đao hình nhàn nhạt từ tứ phía chém tới. Phong Vân Vô Kị nhíu mày, sau đó quát lên một tiếng, hai tay hướng ra phía ngoài, một cỗ khí tức vô hình phát tán ra.
bồng bồng bồng!!
Một âm thanh băng toái truyền đến thanh vô hình đao vốn đang xoay tròn chém về phía Phong Vân Vô Kị, đột nhiên trong lúc đó hóa thành sương khói, tiêu tán không dấu vết.
Chỉ là một chiêu, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên thử xuất ra, vô hình đao khí này chính là lực lượng tinh thần, cũng chính là chân khí, nếu không thể triệt tiêu một cách triệt để thì chỉ còn cách dùng tinh thần đối tinh thần.
Nhất chiêu bị phá. Đao đế sắc mặt khẽ biến: “Ta thật ra đã đánh giá thấp ngươi.”
Lời nói vừa dứt, Đao đế đã phi thân lên, thân ảnh phiêu phiêu bay lên.
Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, Tử Hoàng cùng bay lên theo Đao đế. Bọn họ biết được với sức lực của một mình Phong Vân Vô Kị căn bản không có khả năng ngăn trở, mắt thấy Đao đế quyết tâm ra tay đối phó với Phong Vân Vô Kị, đạo lý tồn vong bọn họ đều hiểu, làm sao có thể ngồi nhìn được, keng! Tiếng của thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ phát ra, thân hình nhanh chóng bay lên, trong đó Tử Ảnh ở phía trước, bạch ảnh ở phía sau, ở phía cuối cùng là Độ Cô Vô Thương với thanh kiếm cô độc, tu vi tuy kinh người nhưng khinh công không phải là xuất sắc.
Cơ hồ cùng với trong lúc đó, một đạo đao khí bàng bạc chém tới trước người Tử Hoàng, một tiếng quát từ phía dưới truyền đến: “Tử Hoàng, muốn qua trước tiên phải hỏi qua ta, Đao hoàng Quân Bất Phá!”
Cơ hồ cùng lúc Quân Bất Phá từ phía dưới chém ra một đao này thì năm tên ngân bào trường đao cũng nhằm hướng hai người Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương bay tới.
Đao hoàng Quân Bất Phá chém ra một đao rồi lắc mình xuất hiện bên cạnh Tử Hoàng, đang muốn ra tay công kích, không ngờ thân ảnh Tử Hoàng ngây ngốc nhìn lên phía trên, sau đó chậm rãi hóa thành trong suốt rồi tan biến trong hư vô. Quân Bất Phá trong lòng thầm kêu một tiếng bất hảo, ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy thân ảnh Tử Hoàng xuất hiện bên Đao đế, thanh tử huyền trường kiếm trong tay nhằm mi tâm Đao đế đâm tới.
Đao hoàng đang muốn quay lại đối phó với Tử Hoàng, một thanh âm lạnh nhạt từ phía sau truyền đến: “Ngươi hãy cùng lão phu đánh một lúc.” Dứt lời một cỗ kiếm khí mang theo hấp lực rất mạnh xoắn tới. Đao hoàng không thể đỡ, chỉ đành quay người, cúi đầu bổ ra một đao … …
Măt khác năm ngân bào nam tử thực lực không kém Đao hoàng bao nhiêu phân thành năm hướng vây quanh Tây Môn Y Bắc, tay phải năm người đều cầm lấy chuôi đao, tựa hồ tùy thời đều có thể xuất thủ. Trường đao thủy chung chưa có xuất ra nhưng hàn khí tỏa ra xung quanh. Tây Môn Y Bắc kiếm ý mang theo sát khí rất mạnh tập trung vào năm người này, chỉ cần một người có chút lay động, nhất định xuất ra một kiếm kinh thiên động địa khiến người kinh hãi, một kiếm đoạt mạng.
Không một ai dám khẳng định tiếp được một kiếm chính diện củaTây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương không thể, Phong Vân Vô Kị không được, cao thủ Kiếm hoàng cảnh giới không có khả năng, huống chi năm người này chỉ mới tiếp cận hoàng cấp cảnh giới chứ chưa chính thức đạt tới hoàng cấp cảnh giới.
Một cỗ khí tức mãnh liệt, nguy hiểm khiến năm người đồng thời lựa chọn sự trầm mặc bất động. Kiếm ý của Tây Môn Y Bắc đạt tới cảnh giới tập trung cao nhất, một khi ra tay, trường kiếm nhất định không thấy huyết không trở về. Tánh mạng chỉ có một, ai cũng rất quý trọng.
Trên bầu trời, trường kiếm của Tử Hoàng nhanh như điện, trực tiếp đâm vào mi tâm Đao đế, đinh! Một tiếng vang rền, tùy tiện thấy một đao hình trong suốt từ Đao đế xuất ra, trực tiếp bổ trúng trường kiếm trong tay Tử Hoàng.
Hừ lạnh một tiếng, tả hữu hai bên Đao đế tụ bào vươn ra, năm ngón tay hé mở, một cỗ kiếm khí xuất ra, vừa ra tay cả thân hình Tử Hoàng được bao bọc bên trong kiếm khí, trên bầu trời những âm thanh sắc nhọn vang lên không dứt bên tai… ….