Diệp Âm Trúc thản nhiên nói : “ Ta cũng không biết phải khuyên ngươi nên làm gì bây giờ . Nếu ngươi thật sự thích nó , hãy thả nó ra , để nó có thể trở về với cha mẹ nó , tiếp tục cuộc sống vui vẻ trước đây . Lời ta đã hết , giờ ta đi đây “ . Nói xong , Diệp Âm Trúc quay đầu đi thẳng về phía ký túc xá .
“ Chờ một chút “ . Nguyệt Minh vội chạy theo , kéo ống tay áo của Diệp Âm Trúc lại . “ Ngươi có thể giúp cho Tuyết Minh tỉnh lại được không ? Nếu nó thật sự muốn trở về bên cha mẹ nó , ta sẽ để cho nó đi “ .
Nói ra những lời này , dường như nàng đã phải dùng toàn bộ sức lực , trong mắt tràn ngập tia bi thương . Qua thái độ kiên quyết này của nàng , Diệp Âm Trúc có thể thấy nội tâm nàng đích thực rất thiện lương . Nhìn bộ dạng lo lắng của Nguyệt Minh , Diệp Âm Trúc cũng mềm long vài phần : “ Ta thật sự không biết cách nào có thể làm Minh Tuyết thức tỉnh . Ta được biết ông nội ngươi là hội trưởng công hội ma pháp sư của Mễ lan đế quốc , chẳng lẽ ông ngươi cũng không có cách nào hay sao ? “ .
Nguyệt Minh gật đầu đáp : “ Ông nội ta thử rồi nhưng không thành công . Ngay cả ông cũng không rõ tại sao Minh Tuyết lâm vào trạng thái ngủ say như vậy , nếu không ta đã chẳng đến tìm ngươi . Ông nội ta bảo rằng đó là một trận đấu hết sức công bình nên ông sẽ khong giúp ta , để cho ta phải tự mình đến nhờ ngươi giúp “ .
Mặc dù chưa gặp qua ông nội của Nguyệt Minh nhưng Diệp Âm Trúc đã sinh vài phần kính ý , bất quá khi nhớ lại hành động chỉ để giúp cô cháu gái vui vẻ mà làm ly tán gia đình Minh Tuyết , hảo cảm tự nhiên biến mất . “ Như vậy đi , ngươi có cách nào giúp Minh Tuyết nghe được thanh âm của thế giới bên ngoài không ? “ .
“ Có thể . Khi ta kiến tạo một thông đạo , nó sẽ liên kết được với thế giới bên ngoài “ .
Diệp Âm Trúc nói : “ Vậy ngươi làm đi . Ta sẽ dùng tiếng đàn thử xem có thể lay tỉnh nó dậy hay không . Nếu không được , ta cũng hết cách . Nhưng mà nếu nó tỉnh lại thì ngươi nhớ kĩ những gì ngươi vừa nói đấy , phải cho Minh Tuyết về nhà “ .
Âm Trúc khoanh chân ngồi xuống , từ trong không gian giới chỉ lấy ra hải nguyệt thanh cổ cầm , gật đầu ra hiệu với Nguyệt Minh . Mặc dù không dám chắc chắn nhưng Âm Trúc mơ hồ có cảm giác tiếng đàn của mình có liên hệ đặc thù với Minh Tuyết .
Nguyệt Minh hữu thủ tại không trung hư họa , quang mang ma pháp màu vàng trong nháy mắt phóng thích , tạo ra một kết giới lục vong tinh màu lam . “ Xuất hiện đi , hỡi đồng minh của ta , MInh Tuyết “ .
Ma pháp ba động , nhưng Minh Tuyết hoàn toàn không xuất hiên trước mặt nàng . Diệp Âm Trúc bắt đầu động thủ , bát chỉ phiêu động trên những dây đàn , âm thanh êm dịu phát ra . Nhạc khúc nhẹ nhàng bắt đầu, như đưa người nghe vào một không gian mờ ảo , tràn ngập hoa lá cùng tiếng chim hót rộn ràng , tạo cảm giác yên bình , thư thái . Diệp Âm Trúc khống chế âm thanh , hướng tới kết giới lục vong tinh kia truyền đến . Đây là ‘ tiêu tương thủy vân ‘ khúc ; trong bát đại tuyệt kĩ của cầm khúc , ‘ tiêu tương ‘ thuộc về duyệt tình tư , thông qua tinh thần lực mà sinh ra cộng minh , sử dụng tình cảm để lay động đối thủ , tràn ngập nỗi niềm thương cảm . Diệp Âm Trúc kết hợp giữa tình cảm bản thân và hoàn cảnh của vong linh ma thú Minh Tuyết để tấu lên khúc này . Tốc độ gảy đàn không nhanh mà hết sức chậm rãi , tuy thế lại tạo cho con người ta thiên biến vạn hóa các loại cảm giác . Cho dù cầm khúc không phải lấy mục tiêu là Nguyệt Minh nhưng khi nghe một khúc ‘ tiêu tương thủy vân ‘ , Nguyệt Minh cũng phải nhủ thầm trong lòng rằng Âm Trúc thắng trận đầu lúc trước không phải là do vận khí , cầm khúc của hắn phong phú đến vậy , đem ma pháp truyền vào xem ra còn mạnh hơn cả tinh thần hệ ma pháp . Mà lúc này hắn chỉ mới đạt đến “ xích cấp “ , khi đạt cấp cao hơn thì không biết uy lực sẽ còn kinh khủng đến mức nào !
Diệp Âm Trúc toàn thân đã dung hợp vào trong cầm khúc , cầm huyền cùng tâm huyền đồng thời chiến đấu . Nguyệt Minh lo lắng chờ đợi , bên trong vòng lục vong tinh vẫn không có động tĩnh gì . Mở một thông đạo tuy rất nhanh nhưng để duy trì nó cần tiêu hao ma pháp lực , nếu ma pháp lực tiêu hao hết trước khi Minh Tuyết tỉnh lại thì không biết phải làm sao …
‘ Tiêu tương thủy vân ‘ khúc chấm dứt cũng là lúc ma pháp lực của Nguyệt Minh tiêu hao gần hết , chỉ còn có thể duy trì thểm một khắc . Nàng không cam lòng nhìn kết giới lục vong tinh biến mất trong khi Minh Tuyết còn chưa xuất hiện ,
“ Không được sao ? “. Nguyệt Minh nhìn Diệp Âm Trúc , ánh mắt tràn ngập sự thất vọng .
Diệp Âm Trúc lắc đầu , mỉm cười nói : “ Đừng lo lắng . Mặc dù ta không làm Minh Tuyết thức tỉnh nhưng ta đã biết chuyện gì xảy ra . Ngươi nên vì Minh Tuyết mà cao hứng mới đúng “ .
Nguyệt Minh sững sờ hỏi : “ Cao hứng ? Minh Tuyết rốt cuộc làm sao vậy ? “ .
Diệp Âm Trúc nói : “ Có lẽ ngày ấy ta tấu cầm khúc ‘ thiếu nữ u hồn ‘ đã kích thích Minh Tuyết , khiến cơ thể nó tiến hóa , hiện đang trong thời gian thành hình . Cho nên mới phải nghỉ ngơi , tập trung toàn bộ năng lực cho việc tiến hóa “ .
Nguyệt Minh trong lòng chấn động , nàng nhớ lại hôm đó khi cầm khúc chấm dứt , thân thể Minh Tuyết tựa hồ lớn hơn một chút , nghe Diệp Âm Trúc giải thích , tâm tình nàng thoải mái được rất nhiều . “ Nếu thật sự như thế thì tốt quá . Tiếng đàn của ngươi thật sự có thể giúp ma thú tiến hóa ư ? Ông nội đã từng nói Minh Tuyết cần ít nhất một năm nữa mới có thể tiến hóa lên ngũ cấp “ .
Diệp Âm Trúc cười khổ trả lời : “ Ta cũng không biết tại sao lại như vậy , có lẽ do trùng hợp thôi . Mọi chuyện ổn rồi , giờ ta đi đây “ .
“ Diệp Âm Trúc “ . Nguyệt Minh gọi hắn lại , vẻ mặt có chút nhăn nhó .
“ Làm sao vậy ? “ .
Nguyệt Minh thở dài một tiếng : “ Chuyện hôm nay có thể không nói với ai được không ? Nhất là những lời ngươi nói với ta ấy . Ta sẽ đáp ứng với ngươi , sau này Minh Tuyết tỉnh lại , khi ta tốt nghiệp học viện sẽ đưa nó về với cha mẹ . Nhưng chuyện này chỉ mình ngươi biết thôi đấy , ông nội ta mà biết nhất định sẽ không đồng ý “ .
Diệp Âm Trúc nở nụ cười , hướng tới Nguyệt Minh gật đầu đồng ý : “ Ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện hôm nay . Minh Tuyết nếu biết ngươi đồng ý thả nó về nhà hẳn sẽ phi thương cao hứng “ .
Nguyệt Minh như được tăng thểm dũng khí so với ngày thường , mạnh dạn đề nghị : “ Diệp Âm Trúc , đến lúc đó ngươi có thể cùng ta đi tiễn Minh Tuyết không ? Ta cho đến bây giờ vẫn chưa được đi đâu xa trên đại lục … “ . Nàng trong lòng có chút sợ hãi , chỉ là không dám trực tiếp nói ra .
Diệp Âm Trúc đã hiểu rõ hơn về Nguyệt Minh , mặc dù nàng tu luyện ám ma pháp nhưng bản chất thật sự của nàng là một cô gái thiện lương , từ nhỏ đến lớn chỉ chuyên chú tu luyện ma pháp nên mới có thành tựu như bây giờ . Về điểm này nàng rất giống Diệp Âm Trúc .
Lúc nãy giáo huấn nàng đã đủ nên trong con mắt của Diệp Âm Trúc , nàng giờ đây chỉ là một nữ tử bình thường .” Hảo , đây là một chuyện tốt , ta nhất định sẽ giúp ngươi “ . Diệp Âm Trúc khong chút do dự đáp ứng .
Khi Diệp Âm Trúc trở về ký túc xá , hắn phát hiên trong phòng có ba vị khách nhân . Thật là kỳ lạ khi một nơi như thế này lại có những ba vị khách nhân một lúc , trong khi Tô Lạp lại chả thấy bóng dáng đâu .
“ Âm Trúc , ngươi vừa đi đâu về thế ? “ . Ny Na có chút không kiên nhẫn hỏi , Hải Dương cùng Hương Loan đứng sau nàng , ánh mắt lúc này đều tập trung vào người Diệp Âm trúc.
“ Ny Na nãi nãi , người mới tới a . Vừa rồi ta cùng một vị đồng học hàn huyên vài câu . Người tới có chuyện gì thế ? “ . Diệp Âm Trúc bước lên vài bước , ánh mắt tò mò đảo qua hai nữ nhân đứng sau Ny Na .
Ny Na hừ một tiếng , nói : “ Thu thập đồ đạc rồi theo ta đi . Ta mới an bài cho ngươi một chỗ ở mới tốt lắm “ .
“ A ? Ny Na nãi nãi , không cần đâu , ta ở chỗ này cũng tốt lắm rồi “ . Diệp Âm Trúc vội từ chối , nơi này tuy không lớn nhưng hắn cùng Tô Lạp sống rất vui vẻ , nhất là Tô Lạp chiếu cố hắn như vậy , gây cho hắn cảm giác phi thường thỏa mãn .