Cầm Đế

Chương 37 - Cầm Liệu Bỉ Mông ( Phần 3 )

trước
tiếp

Hương Loan trước tiên nhìn thoáng qua Âm Trúc , sau đó mỉm cười nói : “ Hôm nay ta gọi mọi người đến là có một việc cần nói . Trong trận chiến tại Khoa ni á lần này , mỗi người các ngươi đã có biểu hiện phi thường xuất sắc , nhờ sự cố gắng của mọi người mà chúng ta đã có thể ngăn chặn đoàn quân thú nhân . Các ngươi đã cứu Phổ lợi á bình nguyên , các ngươi là anh hùng của Mễ lan đế quốc . Bây giờ chúng ta sẽ nhanh chóng trở về Mễ lan học viện , mọi người yên tâm , ta và Tư Thiết Lạp nhất định sẽ nói cho phụ hoàng biết chiến tích của các ngươi , để người ban thưởng “ .

Lời vừa nói ra , một tràng pháo tay hoan hô vang lên . Phần lớn đệ tử của học viện tham dự lần này đều là con cháu thuộc quý tộc , đối với bọn họ mà nói , được công chúa đế quốc tán thưởng là một vinh dự vô cùng lớn lao , huống chi sau này còn có luận công ban thưởng . Tại học viện có thể nói là vinh dự vô cùng , tương lai sau này cũng dễ dàng hơn , bất luận là gia nhập quân đội hay làm nghề gì , bọn họ đều có cơ hội hơn những người bình thường khác .

Hương Loan giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng : “ Công lao mọi người đóng góp sẽ được thưởng xứng đáng . Bất quá ta có chuyện cần mọi người hỗ trợ . Thời gian tiếp theo ta và Tư Thiết Lạp vẫn tiếp tục theo học ở học viện , chúng ta tựu không muốn lộ ra thân phận đặc biệt của mình để có thể cùng những đệ tử bình thường khác sánh vai học tập . Vì thế ta mong mọi người hãy giữ kín thân phận của chúng ta , không nói cho những đệ tử khác của học viện biết . Đây là bí mật của riêng tất cả chúng ta mà thôi . Khi trở về học viện , thân phận của ta và các ngươi hoàn toàn giống nhau , đều là một đệ tử mà thôi “ .

“ Ta – Nội Tư Tháp , dùng danh dự của một trọng kỵ binh , xin tuyên thệ sẽ giữ bí mật , tuyệt đối không nói với ai “ . Nội Tư Tháp giơ cao long thương trong tay , thanh âm tràn ngập sự kiêu hãnh .

Lúc này mọi người mới phản ứng theo , thậm chí có không ít người hối hận tại sao người thứ nhất xuất ngôn không phải là chính mình , như vậy có phải là sẽ gây ấn tượng tốt cho hoàng đế Mễ lan đế quốc tương lai không ! Trong nhất thời , tiếng tuyên thệ thi nhau vang lên , chỉ có Diệp Âm Trúc và Tô Lạp là im lặng không lên tiếng .

La Lan nhân cơ hội ‘ đả kích ‘ Âm Trúc luôn : “ Âm Trúc , tại sao ngươi không tuyên thệ . Chẳng lẽ sau này trở về ngươi sẽ tiết lộ thân phận của công chúa và vương tử điện hạ sao ? “ .

Diệp Âm Trúc nói : “ Tuyên thệ chỉ là một hình thức mà thôi . Nếu ta đã đáp ứng trong lòng thì cần gì phải lên tiếng , như vậy chỉ thêm phiền toái “ .

Tô Lạp gật đầu , nói : “ Ta cũng như vậy “ .

Hương Loan mỉm cười : “ Ta tin tưởng mọi người . Được rồi , mọi người nghỉ ngơi đi , một lúc nữa chúng ta sẽ quay trở về nhà “ .

“ Âm Trúc “ . Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị cùng Tô Lạp rời đi thì đột nhiên có người kéo ống tay áo hắn , nhìn lại thấy đó là Mã Lương . “ Chúng ta qua bên kia nói chuyện “ .

“ Hảo “ . Diệp Âm Trúc dặn dò Tô Lạp vài câu rồi theo Mã Lương đến một chỗ vắng vẻ không người .

“ Mã Lương , ngươi tìm ta có việc gì ? “ . Diệp Âm Trúc tò mò hỏi .

Mã Lương nhìn quanh không có người nào chú ý đến hai người bọn họ rồi mới thấp giọng nói : “ Âm Trúc , lần này ngươi vì Mễ lan đế quốc lập công lớn , chờ chúng ta trở lại Mễ lan thành , nhất định hoàng đế sẽ trọng thưởng cho ngươi . Ngươi phải nhớ ký , nếu được mời gia nhập quốc tịch Mễ lan đế quốc , ngươi nhất định phải đáp ứng “ .

“ Tại sao ? Ta là người của A tạp địch á quốc , tại sao lại phải gia nhập Mễ lan đế quốc ? Nếu làm như vậy sẽ được trọng thưởng thêm ư ? “ . Trong mắt Diệp Âm Trúc tỏ ra vài phần bất mãn .

Trong mắt Mã Lương hiện lên một tia quang mang cháy bỏng : “ Âm Trúc , đối với Đông long bát tông chúng ta , đây là một cơ hội rất tốt . Làm một phần tử của Đong long bát tông , ngươi sẽ không thuộc bất kỳ một quốc gia nào trên đại lục , quốc tịch đối với chúng ta không có ý nghĩa gì . Ta nghĩ chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Mễ lan đế quốc , ít nhất cũng có thể tránh được một cơn ‘ phong ba ‘ “ .

Diệp Âm Trúc nhíu mày nói : “ Ta vẫn chưa rõ tại sao Đông long bát tông chúng ta lại không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào ? “ .

Mã Lương thoáng do dự một lúc , sau đó lắc đầu đáp : “ Nếu sư phụ của ngươi đã không nói cho ngươi biết thì ta cũng không thể nói nhiều hơn . Ta chỉ có thể nói , Đông long bát tông chúng ta chính thức thuộc về một nơi rất xa xưa , chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết , các tông còn lại đều tự mình tìm một địa phương để âm thầm phát triển , tuy thế số đệ tử vẫn rất ít . Đối với việc tu luyện của chúng ta đều yêu cầu cực cao cho nên chỉ có nhân tài chính thức mới có thể kế truyền , từ trước đến nay hầu hết đều là nhất mạnh đan truyền . Bốn tông mai , lan , tú , cúc có nhân số nhiều hơn chúng ta một ít , nhưng cũng phải sống ẩn dật . Nếu bây giờ ngươi có thể ở Mễ lan đế quốc phát triển thực lực , sau này có thể quy tụ bát tông về cùng một chỗ , khiến cho chúng ta trở về những ngày tháng huy hoàng trước đây “ .

Diệp Âm Trúc trầm ngâm suy nghĩ , một lúc sau mới nói : “ Được rồi , nếu như vậy ta sẽ đáp ứng “ . Nói xong hắn đứng dậy đi đến chỗ Tô Lạp . Mã Lương cũng không phát hiện ra ánh mắt Diệp Âm Trúc lúc này đã có thêm vài phần kiên quyết .

Từ khi rời khỏi Bích không hải , Diệp Âm Trúc đối với xã hội bên ngoài cảm thấy rất đơn giản , nhưng càng xâm nhập sâu vào bên trong , hắn phát hiện sự hiểu biết của mình quả thực quá ít . Hình như mỗi người đều có một bí mật chỉ riêng mình biết , đại lục cũng đầy những sự việc li kỳ cổ quái , vậy mà hắn cứ ngây ngô chẳng biết một chút gì cả , khiến lắm lúc bản thân hắn có cảm giác rất khó chịu . Bây giờ trong lòng hắn tràn ngập một khát vọng được biết tất cả tri thức trên Long khi nỗ tư đại lục này . Khi hắn xoay người bỏ đi , hắn đã âm thầm quyết định , khi trở lại học viện , bằng mọi cách phải dùng tốc độ nhanh nhất dung nhập được vào xá hội này , học được mọi tri thức mình chưa biết . Mười sáu năm tu luyện xích tử cầm tâm đã đem lại cho hắn nhiều điều hữu dụng nhưng cũng lấy đi rất nhiều điều . Bây giờ là lúc hắn lấy lại những thứ đã mất .

Nghỉ ngơi một lúc , mọi người lại tiếp tục lên đường . Vừa về đến nơi , hoàng đế đã truyền lệnh triệu kiến Hương Loan , Tư Thiết Lạp , Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Âm Trúc vào cung , số đệ tử còn lại trở về học viện . Bốn người ngôi trên một cỗ xe ngựa được một tiểu đội long kỵ binh hộ tống trực tiếp đi thẳng vào hoàng cung .

Trong xe ngựa , Tư Thiết Lạp nhìn thoáng qua sắc bình tĩnh của Diệp Âm Trúc , kỳ quái hỏi : “ Thần tượng , ngươi không có một chút khẩn trương nào ư ? “ .

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói : “ Tại sao ta phải khẩn trương ? “ .

Tư Thiết Lạp cười hắc hắc : “ Lần này ngươi lập công lớn , còn không biết phụ hoàng trọng thưởng cho ngươi như thế nào đây , vậy mà ngươi ngay cả một chút chờ mong cũng không có . Thần tượng thật không hổ dnah là thần tượng , xem danh lợi như cỏ rác a ! “ .

Diệp Âm Trúc có chút tức giận nói : “ Đã nói bao nhiêu lần rồi , đừng gọi ta là ‘ thần tượng ‘ “ .

Hương Loan ngồi một bên che miệng cười , nói : “ Tiểu chánh của thần âm hệ chúng ta không dễ bị mua chuộc như vậy đâu . Ta đoàn lần này phụ hoàng sẽ phong cho hắn một quan hàm hoặc một tước vị nào đó , nhưng sợ rằng người sẽ không thưởng ngươi quá cao đâu , dù sao việc tổn thất 500 ưng chuẩn long cũng có thể khiến người giận điên người “ .

Áo Lợi Duy Lạp có chút lo lắng nói : “ Không biết bệ hạ sẽ xử lí hai vị ca ca ta ra sao . Công chúa điện hạ , vương tử điện hạ , đến lúc đó xin hai người … “ .

Tư Thiết Lạp vỗ vỗ bả vai Áo Lợi Duy Lạp , đáp : “ Yên tâm đi , học trường . Các ngươi đều là những tinh anh của La lan gia tộc , phụ hoàng rất anh minh , sẽ không làm khó hai người bọn họ đâu “ .

Hoàng cung của Mễ lan đế quốc có thể nói là đứng đầu trong tám quốc gia trên đại lục , các kiến trúc nơi đây chủ yếu có ba màu là hông , hắc , bạch , chẳng những tạo khí thế khí thế khôi hoành mà còn mang theo vài phần mỹ lệ . Nội cung diện tích cũng thật rộng lớn , tương đương với 1/4 diện tích . Có 5000 cấm vệ quân ngày đêm túc trực ở đây , trong số đó người mạnh nhiều như mây . Hơn nữa muốn vào được bên trong còn phải qua một ma pháp trận cường đại , đủ để chống cự tử cấp cầm chú công kích , có thể nói Mễ lan như một tòa thành bọc thép vậy .

Tiểu đội long kỵ binh đưa bốn người đến trước cửa hoàng cung thì dừng lại , phần tiếp theo do cấm vệ quân phụ trách . Do có vương tử và công chúa cùng ngồi nên bọn Âm Trúc cũng không cần xuống xe , được đưa vào trực tiếp luôn . Đi thêm một đoạn , những kiến trúc của hoàng cung khiến cho Âm Trúc sững sờ , lại thêm một lá cờ phần phật tung bay trong gió trên độ cao ba mươi thước , y hệt như gia huy của Hương Loan và Tư Thiết Lạp , thậm chí đồ hình có phần tinh xảo hơn . Xe ngựa lọc cọc tiến vào điện tiền , hai bên có hai hàng võ sĩ đứng đợi , người nào người ấy cao hơn hai thước , trong tay nắm chặt kim thương , nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng thực ra mỗi kim thương đều có sức nặng kinh người . Tư Thiết Lạp thì thầm nói cho Âm Trúc biết , mỗi võ sĩ này thực lực đều đạt tới lam cấp , mặc dù nhân số không nhiều lắm , nhưng là những cấm vệ quân tinh nhuệ nhất trong hoàng cung .

“ Chúng ta vào thôi “ . Hương Loan hướng tới Diệp Âm Trúc gật đầu , cùng Tư Thiết Lạp đi trước , Áo Lợi Duy Lạp và Âm Trúc đi sau tiến vào đại điện . Đại điện bên trong cực kỳ huy hoàng , các loại trang sức khiến người khác chói hết cả mắt , đủ đế thấy sự xa hoa lông lẫy của nó . Bất quá Diệp Âm Trúc có cảm giác không khí nơi đây có chút âm u , khiến hắn không thấy thoải mái . Hai bên đại điện , cứ mỗi năm thước lại có một kim chuy võ sĩ đứng canh , trước mặt võ sĩ là những đại thần của đế quốc , bên trái là quan văn , bên phải là võ tướng , nhìn sơ qua khoảng chừng trăm người .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.