Tiếng đàn phiêu đãng cất lên , chỉ pháp của Diệp Âm Trúc nhìn có vẻ khinh khoái mà khiến cầm huyền rung lên bần bật , giai điệu mềm nhẹ mà trầm thấp , nhu hòa .
Những bỉ mông cự thú nghe được âm thanh này đã thôi rên rỉ , chậm rãi mở mắt . Trước mắt bọn họ là một bạch ý hắc phát thanh niên thuộc loài người , những âm thanh mượt mà từ cây cổ cầm trước mặt người đó phát ra khiến cho nguyên thủy sinh cơ trong bọn họ phát động , nương theo tiếng đàn mà càng lúc càng khôi phục một cách mãnh liệt .
Tử đứng ở sau lưng Diệp Âm Trúc , lúc này hắn như trở lại những ngày xưa kia , im lặng hưởng thụ âm thanh từ Âm Trúc đạn tấu , vẻ mặt tràn đầy sự hưởng thụ . Địch Tư và Mạt Kim Tư không biết từ lúc nào đã quay trở lại , ngơ ngác nhìn Âm Trúc . Hung quang trong ánh mắt họ dần dần nhạt đi , cũng chăm chú lắng nghe tiếng đàn , hai cái đầu to lớn lắc lư theo nhịp điệu , nhìn thật là buồn cười .
Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi đi , ‘ tĩnh tâm khúc ‘ đã chấm dứt tự lúc nào mà ai cũng tràn ngập vào sự suy tư hồi tưởng . Đối với những bỉ mông cự thú và Tử là chìm đắm trong dư âm của tiếng đàn , còn Diệp Âm Trúc thì nhớ lại những ngày tháng vui vẻ trước đây , những ngày sống mà không cần lo âu , suy nghĩ . Bây giờ hắn đã thay đổi nhiều quá , một Âm Trúc giờ đây không còn non nớt ngây thơ nữa mà đã trở thành một người trưởng thành với những suy nghĩ , tính toán .
Hai tay án trên cầm huyền , Diệp Âm Trúc thở dài đầy cảm thán . Tinh thần hắn giờ đây đã hoàn toàn khôi phục như cũ kể từ sau trận chiến ở Khoa ni á thành , cảm giác trì trệ ở đại não biến mất . ‘ Tĩnh tâm khúc ‘ quả thực quá kỳ diệu , không chỉ tác dụng lên người nghe mà chính bản thân người đạn tấu cũng có ảnh hưởng .
Chậm rãi mở mắt , cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Âm Trúc hoảng sợ . Hơn 80 bỉ mông cự thú không biết đã ngồi dậy tự lúc nào , những thân hình đồ sộ ấy cho dù ngồi cũng khiến Diệp Âm Trúc như lạc vào một quần sơn nhỏ , ánh mặt trời không thể chiếu tới . Những ánh mắt hung hãn đã hoàn toàn biến mất , nhìn thái độ của những bỉ mông cự thú lúc này , có lẽ mọi người sẽ ngạc nhiên trước biệt danh lục chiến vô địch ma thú . Địch Tư tựa hồ như đã quên đi người thanh niên trước mặt này đã khiến hắn phẫn nộ đến mức nào , cái đầu khổng lồ vẫn không ngừng lắc lư , miệng không ngớt ca ngợi : “ Thật là tuyệt vời , nghe xong cảm thấy vô cùng thoải mái , hình như cả bản thân ta muốn cuồng hóa lúc ấy cũng không thể được . Ngươi có thể đạn tấu khúc vừa rồi lại một lần nữa được không ? “ .
Nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của Địch Tư cùng những bỉ mông cự thú xung quanh , Diệp Âm Trúc mỉm cười , không nói năng gì , bát chỉ huy động , ‘ tĩnh tâm khúc ‘ lại một lần nữa được đạn tấu từ đại thánh di âm cầm .
Nương theo tiếng đàn , một cảnh tượng vô cùng kỳ dị diễn ra trong khu rừng ở cực bắc hoang nguyên mà không một ai hay biết . Nếu có người nào ở đại lục có mặt lúc này chắc sẽ ngất đi mất . Những cái đầu to lớn của bỉ mông cự thú không ngừng lắc lư theo điệu nhạc , rồi những thân hình to lớn mười lăm thước bắt đầu đứng lên nhảy nhót khiến mặt đất rung động như có địa chấn , mặc bỉ mông cự thú nào cũng tràn đầy sự vui vẻ , nụ cười thường trực trên miệng , một chút hung hãn cũng không hề có . Diệp Âm Trúc giống như là người chỉ huy , sử dụng tiếng đàn điều khiển động tác của bọn họ . Một vầng sáng màu tím nhàn nhạt bao quanh thân thể hắn nhưng không một ai trong lúc này có thể nhận ra .
Rồi dị biến bắt đầu xảy ra , quang mang màu hoàng kim chói lọi xuất hiện xung quanh thân thể Địch Tư và Mạt Kim Tư , màu bạc bóng bẩy xung quanh những ngân bỉ mông , màu xám nhàn nhạt trên những cuồng bạo bỉ mông . Các loại nguyên tố ctrong không khí chung quanh thông qua ‘ tĩnh tâm khúc ‘ không ngừng tiến vào thân thể họ , sinh ra hiệu quả đặc thù . Cho dù ngay cả tông chủ cầm tông Tần Thương ở đây chắc cũng không thể ngờ rằng một ‘ tĩnh tâm khúc ‘ lại có thể phát sinh hiệu quả đến mức này .
Cho đến lần thứ tư ‘ tĩnh tâm khúc ‘ được tấu lên , sắc mặt Diệp Âm Trúc đã trở nên trắng bệch , mặc dù tinh thần lực của hắn nhờ ‘ tĩnh tâm khúc ‘ trở nên ổn định không ít nhưng việc đạn tấu nhiều lần như vậy khiến cho hắn hao tổn rất nhiều tinh thần lực . Thế mà ánh mắt của những bỉ mông cự thú vẫn hau háu nhìn hắn tràn ngập tia hy vọng , tựa như những đứa trẻ nhỏ đang tham lam vòi quà . Diệp Âm Trúc quả thực đáng thương a !
“ Đủ rồi “ . Không đợi hoàng kim bỉ mông Địch Tư mở miệng , Tử đã lên tiếng . “ Từ nay các ngươi nhớ cho ký , Diệp Âm Trúc là huynh đệ của ta , thái độ của các ngươi đối với ta thế nào thì đối với hắn cũng tương tự , hiểu chưa ? “ .
“ Vâng , thưa tử đế “ . Tám mươi sáu bỉ mông cự thú đồng thanh nói , âm thanh vang lên đinh tai nhức óc , khiến cho Diệp Âm Trúc suýt nữa ngồi không vững .
Hắn chưa kịp kinh ngạc khi nghe đám bỉ mông cự thú gọi Tử là ‘ tử đế ‘ thì bọn họ đều đã chuyển hướng sang hắn : “ Tham kiến cầm đế “ .
Diệp Âm Trúc nhìn bọn họ đầy thú vị , quay sang hỏi Tử : “ Tử , bọn họ gọi ai cũng thêm từ ‘ đế ‘ vào sau ư ? “ .
Tử mỉm cười đáp : “ Đấy là sự kính trọng của bọn họ đối với ngươi , cầm khúc của ngươi đã hoàn toàn chinh phục được bọn họ . Ta nghĩ đa số thú nhân đều thích nghe những cầm khúc du dương động lòng người như vậy , miến là ngươi không dùng cầm khúc sai khiến địa long tấn công bọn họ là được rồi “ .
Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ nói : “ Mọi việc bọn họ đã nói hết cho ngươi biết sao ? “ .
Tử gật đầu : “ Đúng vậy , đã nói hết rồi , mà cho dù bọn họ không nói ta cũng hỏi , để biết xem sát phạt chi âm lợi hại đến mức nào . Thật khó tưởng tượng là ngươi có thể sử dụng một cầm khúc bá đạo như vậy “ .
Nghe Tử nói , Diệp Âm Trúc không khỏi hồi tưởng lại những ngày chiến đấu ở Khoa ni á thành , hắn nhớ lúc đó bản thân dường như không khống chế được tâm tình nữa . Diệp Âm Trúc tuyệt đối không phải là thần âm sư mạnh nhất Long khi nỗ tư đại lục , thậm chí lọt vào danh sách mười người đứng đầu cũng chưa được , nhưng hắn lại là thần âm sư duy nhất luyện tập xích tử cầm tâm . Điểm này ngay cả sư phụ Tân Thương của hắn cũng không cách nào so sánh được . Xích tử cầm tâm kỳ dị ở chỗ ngay cả khi hắn luyện thành thì vẫn phải từ từ tìm hiểu mới có thể phát hiện ra ưu điểm của nó .
Vỗ vỗ vai Âm Trúc , Tử nói : “ Đã đến lúc trở về rồi , Âm Trúc . Nhớ ký lời ta nói , bất luận có chuyện gì , hãy gọi ta đến , để huynh đệ ta có thể cùng nhau sánh vai tác chiến . Và chuyện hôm nay ngươi cũng không nên tiết lộ với ai khác “ .
Diệp Âm Trúc gật đầu , ánh mắt có chút không muốn rời xa nơi này nhưng tinh thần lực đã lặng lẽ ba động , thân thể hắn từ từ biến mất trong vầng bạch quang chói mắt . Trong lòng Diệp Âm Trúc , Tử như một người huynh trưởng , xích tử cầm tâm khiến cho hắn nhận định ngoại giới vô cùng nhạy cảm , mặc dù tâm địa hắn rất đan thuần nhưng ai là người đối tốt với hắn , ai là người có ý đồ xấu với hắn , chỉ cần tiếp xúc qua là hắn có thể phán đoán một cách chuẩn xác . Đó cũng là nguyên nhân tại sao hắn khi biết Tô Lạp là tên tiểu khất cái ngày nào nhưng cũng không trách cứ gì . Hắn cảm nhận Tô Lạp rất thật tâm đối tốt với hắn , nếu không làm sao hắn có thể hào phóng tặng hắn hết lần này đến lần nọ những vật cực kỳ trân quý đây ?
Tử cũng giống như vậy , mặc dù Tử rất thần bý , ngay cả cha cũng đã dặn dò hắn nhưng hắn cảm giác rõ ràng rằng Tử đối với mình không có ác ý gì , hắn chỉ có cảm giác ở bên tử cực kỳ an toàn , cực kỳ thoải mái , có thể đó là do hắn và Tử đã ở bên nhau suốt mười năm .
Quang mang chợt lóe , Diệp Âm Trúc đã trở lại căn phòng của mình trong Thánh tâm thành . Việc hắn đột nhiên xuất hiện dọa cho Tô Lạp giật nảy cả mình .
“ A ! Ngươi đã quay trở về rồi à . Âm Trúc , ngươi vừa rồi … “ . Tô Lạp kinh nghi nhìn chằm chằm vào hắn .
Diệp Âm Trúc đối với Tô Lạp cũng không hề giấu diếm : “ Còn nhớ trong trận đấu với Nội Tư Tháp ta đã gọi Tử ra giúp ta tác chiến không ? Tử là bạn tốt của ta , chúng ta thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước có thể tùy ý gọi nhau đến trợ giúp . Vừa rồi chính hắn gọi ta đến có việc cần giúp đỡ “ .
“ Tử ? “ . Nghe cái tên ấy Tô Lạp liên tưởng ngay đến một nam tử có thân hình cao lớn , khí thế cao ngạo mà hùng hồn . Ngày đó ở Khoa ni á thành Tô Lạp đã không có cơ hội được nhìn thấy sự việc diễn ra vào lúc cuối như thế nào nhưng hắn cũng đoán được vào lúc quan trọng nhất , Tử đã xuất hiện để cứu Âm Trúc . Hình như lúc đó hắn thấy trên tường thành xuất hiện một đạo quang mang màu tím cực kỳ mãnh liệt thì phải .
“ Âm Trúc , bằng hữu tên Tử của ngươi có phải có thực lực rất cường đại không ? “ . Tô Lạp hỏi .
Diệp Âm Trúc đáp : “ Tử rất mạnh , nhưng hắn mạnh đến cỡ nào ta cũng không biết rõ lắm . Ta chỉ có cảm giác lực lượng hắn phi thường cường đại . Tô Lạp , ta hơi mệt rồi , đi nghỉ trước đây “ .
Nhìn Diệp Âm Trúc tiến vào trạng thái minh tường , Tô Lạp cũng không hỏi gì thêm nhưng trong đầu hắn tràn ngập nghi vấn .
Mệnh lệnh của Mã Nhĩ nguyên soái quả thực rất hiệu quả , ngay sáng sớm ngày thứ hai , một ngàn long kỵ binh cùng ba ngàn khinh kỵ binh đã hộ tống 100 đệ tử của Mễ lan học viện rời Thánh tâm thành trở về Mễ lan thành . Ông không hy vọng vương tử cùng công chúa nấn ná thêm ở đây , nhỡ xảy ra chuyện gì thì …
Trên đường trở về , do bại lộ thân phận nên Hương Loan , Hải Dương và Tư Thiết Lạp ngồi riêng một xe , còn Diệp Âm Trúc , Tô Lạp và những người khác vẫn ngồi như cũ . Mười ngày trở về là mười ngày mệt mỏi đối với Diệp Âm Trúc , hắn luôn miệng phải trả lời những nghi vấn từ những ma pháp sư đồng hành . Các võ sĩ có lẽ do chứng kiến cảnh địa long tự bạo nên thái độ đối với hắn rất ‘ kính nhi viễn chi ‘ , trong khi các ma pháp sư lúc đó đều ngất đi nên bây giờ tràn ngập sự tò mò . Mục tiêu lớn nhất của ma pháp sư là khát vọng đối với ma lực , nay Diệp Âm Trúc với cường đại cầm ma pháp có thể một lúc tiêu diệt mấy vạn thú nhân , hỏi làm sao không khiến cho họ hứng thú đây ?
Cho nên mỗi ngày Diệp Âm Trúc đều phải đối mặt với những câu hỏi kiểu như : “ Âm Trúc , ngươi xem liệu ta chuyển sang thần âm hệ có khả năng tu luyện được hay không ? “ .
“ Sợ rằng không được , ngươi tuổi đã quá lớn rồi , thần âm sư phải tu luyện từ nhỏ . Hơn nữa ngươi có thể phế đi tu vi ma pháp hiện nay của mình sao ? Tần gia gia đã nói qua , mỗi loại ma pháp chỉ cần tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì uy lực như nhau cả thôi . Ngươi hãy cố tu luyện hệ ma pháp mà mình đã chọn đi “ .
Rốt cục cũng đã nhìn thấy Mễ lan thành ở phía xa , theo mệnh lệnh của Hương Loan , đội ngũ tạm thời dừng chân nghỉ ngơi . Cho long kỵ binh ở bên ngoài canh phòng cẩn mật , Hương Loan tập trung các đệ tử của Mễ lan học viện lại .