Trước mặt là một hồ nước nhưng lại vô bờ bến, mênh mang tựa biển khơi, chỉ có điều bề mặt của nó thì phẳng lặng như tấm gương vậy.
Bốn người nhóm Trần Phong lúc này không đứng ở bờ hồ mà đứng ngay trung tâm, bọn họ không cần dùng chút linh lực nào mà vẫn đi lại được trên mặt hồ, thần kỳ như chuồn chuồn điểm nước.
– Nơi đây chính là kết giới ẩn tàng bên ngoài Tam giới, chưa có ai từng tới đây nên cũng không phát hiện được gì.
Trần Phong nói.
– Nhưng ở đây ngoài việc mênh mông không nhìn thấy bến bờ ra còn có thể ẩn tàng được bí mật gì nữa?
Lạc Anh hỏi.
– Mặt hồ phẳng lặng và chúng ta có thể đi lại không cần dùng tới linh lực, điều này chứng tỏ bản thân hồ đã chứa linh lực, chúng ta đang nhìn thấy phía trên của hồ chứ chưa phải toàn bộ.
Trần Phong trả lời.
– Thưa chủ nhân, người nói bí mật ở bên dưới, vậy để thuộc hạ xuống xem thử.
Tiên Cụ đề nghị, muốn lặn xuống nước.
– Không xuống được đâu, phòng hộ kết giới bằng nước này còn cứng hơn cả băng nữa.
Trần Phong bảo.
Quả nhiên, Tiên Cụ không cách nào đi xuống được, bấy giờ Lạc Anh triệu hoán lửa muốn đốt cháy nơi này nhưng bị Trần Phong ngăn lại, còn sấm sét Tiên Cụ triệu hoán cũng thu lại nốt.
– Thưa chủ nhân, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ bỏ cuộc?
– Xem ra chúng ta chỉ còn cách đợi thôi.
– Đợi ư?
– Phải. Đợi. Chỉ có cách đợi cơ hội khả dĩ tới hoặc là bí mật tự nguyện lộ ra.
Trần Phong nhắm mắt lại. Không khí nơi đây thật trong lành, gió nhẹ thổi, nhưng mặt hồ vẫn tĩnh lặng. Trần Phong cảm giác dưới đáy hồ có làn sóng rung động, còn có cả cá đang tung tăng bơi lội dưới đó nữa.
Tuy không cảm thấy có sát khí nhưng cảnh sắc lặng yên như vậy khiến cho Tiên Cụ và Lạc Anh vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác, bởi vì cạnh đó là chủ nhân của họ, Trần Phong, họ phải bảo vệ hắn an toàn.
Trước mắt Trần Phong lóe lên một tia sáng, sau đó một hình ảnh xuất hiện, chiếu theo lời Thần Vương từng nói thì trước đây vạn thế, Ngân Hà, Tùy Phong hai vị Thần mẫu đại chiến cùng Thích điểu, bầu trời của Thần, Ma, Nhân – Tam giới là một mảng hỗn độn, sấm rung chớp giật, một con Thích điểu khổng lồ khi thì phun lửa lúc lại phóng nước làm nhiễu loạn Tam giới. Người trong Tam giới đã điều binh ngăn chặn hoặc săn giết con Thích điểu này nhưng đều không thu được kết quả, toàn quân bị tiêu diệt, tiếng kêu than ngập trời.
Trần Phong còn trông thấy Chúa tể Thần Ma lưỡng tộc, đương nhiên không phải Châu Tế và Thương Xá, nhưng trông rất giống hai người, chắc là tổ tiên của họ. Cả hai dùng huyễn thuật tấn công Thích điểu nhưng không gây ra được trên mình nó thương tích gì. Lúc này đột nhiên có hai nữ tử xuất hiện sau lưng Thích điểu, chính là Ngân Hà và Tùy Phong, nhị vị Thần mẫu.
Thời điểm này cũng chưa thể gọi là Thần mẫu được, bởi vì tuổi họ hẵng còn trẻ, không ai biết họ tới từ đâu, dung mạo như thể thiên tiên phảng phất không tồn tại trong Tam giới, khí chất bất phàm trời sinh đó không thể nào đồng nhất với khói lửa phàm trần, huyễn thuật họ sử dụng lại càng lợi hại, lợi hại như Hồi Sinh quyết của Thần tộc và Diệt Thế quyết của Ma tộc nhưng không biết là huyễn thuật gì.
Họ dùng huyễn thuật biến núi lửa nước dâng hóa thành hồ tĩnh lặng, sau đó triệu hoán lên không trung vây lấy Thích điểu lẫn chính họ vào bên trong. Theo cách này linh lực của Thích điểu không thể phát huy ra được, không thể gây nguy hại cho Tam giới, sau đó tất cả bay ra khỏi tầm nhìn của Tam giới. Bọn họ không lưu lại gì, chỉ có một câu nói: Dùng lực lượng của chúng ta là Ngân Hà và Tùy Phong chỉ có thể trấn áp Thích điểu trong vạn thế, vạn thế sau, nó sẽ phá hồ mà ra.
Tới đây, Trần Phong đột nhiên mở mắt, không ngờ trước mắt mình chính là Ngân Hà và Tùy Phong vừa mới trông thấy xong, không hiểu xuất hiện bằng cách nào. Tiên Cụ và Lạc Anh cảnh giác cao độ mà vẫn chẳng hề phát giác, họ không hề nhận thấy linh lực từ đối phương, lẽ nào đây chính là cảnh giới cao nhất của linh lực?
– Ngươi cuối cùng cũng đã trở về.
Đây là câu đầu tiên của Tùy Phong, giọng nói tựa hồ kinh ngạc mừng rỡ pha thêm phần cam chịu. Cánh của bà giang ra như cánh bướm, giống như có ba đôi, tán phát ra hào quang rực rỡ.
– Cuối cùng ư?
Trần Phong không hiểu.
– Xem ra ngươi vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thời gian khẩn cấp rồi, ngươi chỉ có thể từ từ hồi phục lại ý thức trong quá trình thôi.
Ngân Hà di chuyển tới gần, mặt nước hồ dập dềnh mừng vui theo bước.
– Con không hiểu lời các người nói.
Trần Phong nói.
– Những gì ngươi vừa trông thấy đều là thực, đó là mọi sự phát sinh vạn thế trước đây.
Ngân Hà bảo.
– Con biết. Ngự Nô từng kể cho con nghe, vạn thế trước đây, Thích điểu đại náo Tam giới, sau đó bị hai vị Thần mẫu Ngân Hà và Tùy Phong thu phục, trấn áp vạn thế.
Trần Phong lại nhìn hai người họ rồi nói tiếp:
– Xem ra là trấn áp ở dưới mặt hồ này.
– Điều họ biết chỉ là bề ngoài thôi, còn ngươi chắc chắn biết rõ tường tận toàn bộ.
– Vậy mong các Thần mẫu hãy nói cho con biết.
– Sự tình phải kể bắt đầu từ khi trời đất còn sơ khai, lúc ấy đất trời liền với nhau một mảng, Bàn Cổ tỉnh dậy sau giấc ngủ vạn năm, trông thấy trước mắt mình chỉ là một màn đen hắc ám thì vô cùng giận dữ. Ngài bèn dùng búa thần bổ tách đất trời, qua vài ngàn năm nữa, thấy thế giới mình tạo ra vẫn chưa vừa ý, cuối cùng ngài dùng huyễn thuật biến thân thể mình thành vạn vật, mắt trái là mặt trời, mắt phải là mặt trăng, thân thể thành đồi núi, máu chảy thành sông hồ đại dương… tổng lại, mỗi một bộ phận thân thể của ngài đều tồn tại dưới hình thức vạn vật, thậm chí không khí ngài hít thở cũng biến thành gió thổi chẳng dừng.
– Sau này em trai của Bàn Cổ là thần Sáng Tạo và em gái Nữ Oa cũng tỉnh giấc.
Ngân Hà nối tiếp lời Tùy Phong:
– Bọn họ hiểu rằng thế giới trước mặt mình chính là kết tinh lực lượng của anh trai mình, do vậy khao khát biến nó trở nên càng tốt đẹp hơn. Lại qua vài ngàn năm suy tư, Nữ Oa dùng huyễn thuật tạo thành vô số người bằng đất sét, rồi cấp cho họ sinh mệnh, để họ tự do sinh tồn, sinh trưởng. Vài ngàn năm sau, đời đời kiếp kiếp, sinh sôi phát triển, cứ như thế trời đất xuất hiện diện mạo mới.
– Nhưng con người càng ngày càng đông đúc, cứ tăng trưởng mãi theo thời gian, suy nghĩ của họ cũng biến thành càng ngày càng phức tạp, dần dần xuất hiện chiến tranh và giết chóc, còn có cả bao ái hận tình cừu mà đến cả Nữ Oa và thần Sáng Tạo cũng không cách gì lý giải nổi. Cuối cùng thần Sáng Tạo dùng huyễn thuật của mình tạo cho mỗi người này một số phận khác nhau, như vậy, thần Sáng Tạo có thể khống chế được họ, khiến họ đi theo một con đường hoàn mỹ của mình. Nhưng Nữ Oa không đồng ý, bà nhận thấy những người này tuy do mình sáng tạo nên nhưng họ hoàn toàn sở hữu một sinh mệnh độc lập, họ có tự do của chính mình. Do vậy, giữa Nữ Oa và thần Sáng Tạo lần đầu tiên đã xuất hiện tranh cãi.
– Tuy thế mâu thuẫn này được hòa giải rất mau chóng, Nữ Oa đồng ý để thần Sáng Tạo cấp cho nhân loại số mệnh Sinh Lão Bệnh Tử, bởi vì như thế mới khiến con người tiến bộ, cũng có thể làm cho thế giới cân bằng, nhưng không đồng ý khống chế tư duy để họ làm những chuyện họ không nguyện ý, Liên quan tới chuyện này, thần Sáng Tạo đã nhượng bộ. Chỉ có điều chiến tranh càng ngày càng nhiều, bởi dục vọng của con người càng ngày càng lớn, còn cả diễn biến của ái hận tình cừu càng lúc càng trở nên phức tạp. Thần Sáng Tạo trông thấy mà thất vọng, nó khác thế giới hoàn mĩ mà ngài tưởng tượng quá xa, nhưng nếu muốn ra tay cải biến thì phải giết rất nhiều người, Nữ Oa không thể nào đồng ý, do vậy mà bực tức bỏ đi.
– Sau khi bỏ đi, ngài suy tư rất lâu, rồi dùng huyễn thuật sáng tạo nên một thế giới, còn tạo thêm một chủng tộc người, nhưng do kinh nghiệm trước đây ngài gọi chủng tộc này là Thần. Tư tưởng của Thần được ngài tạo nên rất đơn thuần, không chứa đầy ái hận tình cừu phức tạp như nhân loại, lại còn luôn phát triển theo số mệnh mà ngài định sẵn, không còn ai cản trở ngài nữa, do đó mà thế giới của Thần đời này sang đời khác, kiếp này sang kiếp khác đều sinh sống rất bình ổn. Thần Sáng Tạo rất hài lòng với kiệt tác của mình.
– Thế nhưng, sự bình ổn này vẫn bị một chuyện ngoài ý muốn phá vỡ. Thần Sáng Tạo mời Nữ Oa tới Thần tộc thăm thế giới hoàn mĩ của mình, lại còn để Nữ Oa mang theo một ít người tới, để họ thấy được cách thức sinh hoạt mà càng hướng tới nó lại càng thấy yêu thích hơn này. Nữ Oa bèn đưa theo một người, chỉ đúng một người thôi, đó là công chúa của phàm trần, tên là Ngưng Liễm, khí chất thoát tục, dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Tuy Thần tộc cũng có nữ tử như vậy, nhưng không hiểu sao so sánh vẫn thấy thua kém rất nhiều. Nữ Oa nói cho thần Sáng Tạo biết, nguyên nhân chính là sự tự do.
– Thực ra lần này Nữ Oa mang theo một nữ tử như Ngưng Liễm chỉ có một mục đích duy nhất, không phải muốn khiến đối phương thích cách thức sinh sống mình chọn, mà hi vọng thần Sáng Tạo ban cho Thần tộc tự do, chỉ có tự do mới là điều mà người và thần yêu thích nhất. Nhưng không ngờ rằng, đại hoàng tử Thần tộc là Hiên Ảnh và nhị hoàng tử Hiên Sa lại phát sinh tình cảm với Ngưng Liễm, càng rối hơn ở chỗ Ngưng Liễm cũng yêu nhị hoàng tử, Hiên Sa.
– Không lâu sau, đại hoàng tử Hiên Ảnh trở thành Thần Vương của Thần tộc, đồng thời cưới Ngưng Liễm làm Vương Hậu. Vào đúng ngày diễn ra lễ cưới, hoàng tử Hiên Sa chỉ cười lớn rồi biến thành một miền sa mạc vô biên, cùng lúc đó cung điện của Thần tộc đột nhiên sụp đổ, bị một miền đại dương mênh mông bao vây lấy. Rất nhiều nhăm sau, Ngưng Liễm đã sinh hạ cho Chúa tể Thần tộc, cũng là đại hoàng tử Hiên Ảnh ngày xưa hai người con. Thần Vương khi đó rất vui sướng. Nhưng đến một ngày, khi ông trở về Thần điện thì phát hiện Ngưng Liễm và một người con đã không còn thấy đâu nữa.