– Cái gì?
Y Tích và Kiển Xá đồng thời thốt lên.
– Phụ vương chưa chết sao?
– Bọn họ chưa chết, tất cả đều là âm mưu của họ.
Trần Phong nói.
– Âm mưu? Vậy mẫu hậu đâu? Phụ vương tại sao phải bắt mẫu hậu?
Y Tích hỏi dồn
– Bao gồm mẫu hậu nàng, cả bọn nàng, cả ta cùng toàn bộ người của Thần Ma lưỡng tộc đều đã bị lừa dối và lợi dụng.
Trần Phong cất tiếng thê lương.
– Rốt cuộc là chuyện gì? Phụ vương ta ở đâu?
Kiển Xá bên cạnh hỏi tiếp.
– Thương Xá! Châu Tế! Hiện giờ sự tình các ngươi toan tính đã đến thời điểm cuối cùng rồi, hãy hiện thân ra đi!
Trần Phong hét lên với cát vàng khắp bốn phương trời.
– Bạn cũ à, ngươi cuối cùng đã nhớ tới chúng ta rồi.
Vẫn là một giọng nói ầm vang, do Thương Xá và Châu Tế cùng nói một lúc. Giữa làn gió cát xuất hiện Cốt Phi giờ đang hôn mê, còn hai bên là Thương Xá và Châu Tế.
– Phụ vương, tất cả là thế nào vậy?
Y Tích lo âu hỏi.
– Con gái ngoan, con cuối cùng đã về rồi, không ngờ phụ vương còn có thể gặp được con.
Châu Tế mỉm cười.
– Phụ vương, cha nói cho con biết thế này là thế nào? Trần Phong nói đây là âm mưu của các người, các người chẳng phải đã đồng quy vu tận rồi sao? Làm thế nào mà sống lại được?
Kiển Xá hỏi.
– Ta nghĩ toàn bộ sự việc Trần Phong đã hiểu rõ rồi, để hắn nói cho con đi. Đây có thể xem như một kiệt tác vĩ đại nhất của chúng ta.
Thương Xá bảo.
– Đúng là phải để cho mọi người biết, chỉ đáng tiếc rằng Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách đều bị các ngươi hủy rồi, tuy nhiên nữ nhi của các ngươi tuyệt đối có quyền biết tất cả những việc các ngươi làm.
Thanh âm hùng hồn của Trần Phong kèm theo một phần tức giận nhìn Châu Tế và Thương Xá, sau đó quay mình lại nói tiếp với Y Tích và Kiển Xá.
– Chuyện này phải bắt đầu kể từ một ngàn năm trước, có lẽ còn dài hơn thế, nhưng hành động thực tế chính vào một ngàn năm trước, trong cuộc chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần. Toàn bộ cuộc chiến tranh Ma tộc tấn công Thần tộc phòng thủ thực ra không đơn giản như vậy, tất cả đều chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi. Thực chất, cuộc chiến tranh này là lần đầu tiên Thần Ma lưỡng tộc đánh cược hoặc là đọ sức, muốn cược muốn đọ xem ai có thể chiếm lĩnh phàm trần trước. Thần tộc hiểu rằng thực lực của mình không bằng Ma tộc, bèn ngầm khống chế phàm trần, Quốc sư Tinh Quân của phàm trần chính là Châu Tế, Chúa tể Thần tộc.
Trần Phong nói rồi kiên định vô cùng nhìn Châu Tế.
– Ngươi dựa vào đâu để chứng minh Tinh Quân chính là ta?
Châu Tế hỏi.
– Đêm hôm đó khi ta và Công chúa đưa thi thể của Hoàng tử vào Hoàng Lăng, trông thấy một luồng ánh sáng trên bầu trời, cuối cùng rơi vào Hoàng Lăng biến thành một quầng huyết quang vây bọc toàn bộ Hoàng Lăng. Võ sĩ phòng thủ Hoàng Lăng cho chúng ta biết Tinh Quân từng nói đêm nay có hiện tượng lạ, không cho ai tiến vào. Nhưng cuối cùng ta và Công chúa đã vào được, hơn nữa còn gặp tinh linh Tuyết tộc Sầm Hàm ở nơi nguồn gốc của huyết quang, nàng ta nói Thần Vương ra lệnh bảo vệ ở nơi có hiện tượng lạ xảy ra, khi đó ta nghi ngờ Tinh Quân và Thần Vương là cùng một người.
– Thế ngươi đến khi nào mới khẳng định?
Châu Tế vẫn mỉm cười.
– Khi Hoàng tử sống lại nắm lấy thần của Huyết Oán Kiếm, lúc ấy ngươi cũng xuất hiện ở Hoàng Lăng. Ta nhớ lại lời Ngự Nô từng nói, Thần Vương vì bị Thích khách Ma tộc làm bị thương nên mới để Ma tộc tấn công vào phàm trần, nhưng đêm đó ngươi không hề bị thương, do ngươi phải tới Hoàng Lăng chiếm lấy Huyết Oán Kiếm nhân dịp thiên tượng xảy ra sự lạ, Ma tộc mới theo đó thừa cơ tiến vào, đây chính là nguyên do đích thực để Ma tộc có thể tấn công phàm trần. Khi ngươi biết Huyết Oán Kiếm bị người ta lấy đi, giọng điệu và lời ngươi trách cứ Sầm Hàm căn bản không giống với Thần Vương trong mắt ta. Do đó ta khẳng định ngươi chính là Tinh Quân, cũng biết con người đích thực của ngươi sau cái mặt nạ Châu Tế.
Trần Phong dằn từng tiếng.
– Thì ra lúc đó ngươi đã biết được mục đích thực sự của ta rồi, thông minh lắm, nói tiếp đi.
– Ký ức liên quan tới một ngàn năm trước sau khi ta dùng Huyết Oán Kiếm đẩy các ngươi ra khỏi phàm trần đã bị các ngươi kết hợp linh lực Thần Ma xóa hết. Có lẽ các ngươi vốn muốn giết ta, nhưng khi đó ta đã thoát ly khỏi Tam giới, trong thân thể là linh lực siêu cường bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy, cho nên các ngươi không dám khinh cử vọng động, hoặc là ngươi đã có tư tâm nên lưu ta lại Thần tộc để ngày sau sử dụng. Nhưng các ngươi không thể ngờ rằng ta vẫn nhớ được lần chạy thoát khỏi số mệnh của Thần Số Mệnh với tốc độ nhanh hơn ánh sáng, còn nhớ rằng đã mang theo Ngự Nô chạy thoát khỏi Kinh Thiên truy sát, do đó ngươi mang toàn bộ sự thật đã bị bóp méo kể cho Ngự Nô, để đến khi ta hỏi thì Ngự Nô kể lại cho ta y nguyên như vậy, giấu diếm hết toàn bộ chân tướng một ngàn năm trước. Các ngươi sợ rằng nhờ vào linh lực của ta hoặc Ngự Nô có thể khiến ta nhớ lại, nhưng các ngươi lầm rồi, ta nhớ lại được hoàn toàn vì Công chúa, nàng đã lưu lại trên bàn tay trái ta sự ấm áp vượt qua cả ngàn năm, chỉ là vì ta đã làm nó trở nên mơ hồ. Có lẽ chính vì thế ta mới có thể quay lại một ngàn năm trước để chứng minh tất cả.
Trần Phong đưa ra những câu từ sắt đát để kết luận.
– Chẳng ngờ ngươi chỉ dựa vào một niềm tin mơ hồ, cùng vứoi khát vọng vô hạn nhớ nhung về một cảm giác ấm áp, lại còn thực sự quay trở về một ngàn năm nữa. Đây là loại sức mạnh gì đây?
Châu Tế có lẽ vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
Trần Phong nhìn Y Tích, phát hiện nàng cũng đang nhìn hắn, nguồn sức mạnh này có lẽ chỉ hai người họ mới thực sự hiểu được chăng.
– Toàn bộ ký ức và chân tướng đều là nhờ ta quay trở lại một ngàn năm trước mới hiểu rõ. Khi Thần Ma giao chiến, ta tới cứu Hoàng tử, từng giáp mặt với các ngươi nhưng sau đó một ngàn năm các ngươi chưa hề đề cập đến. Ta liền cảm thấy thật lạ lùng, có phải do ta quay lại mà làm thay đổi lịch sử không, nhưng sau đó mới phát hiện lịch sử không hề bị ta làm biến đổi. Do đó ta mới dần dần hiểu được, khi cùng nói chuyện với Hoàng tử ta lại hiểu thêm một số chuyện liên quan tới bản thân.
Trần Phong dừng lại một chút nhìn bọn họ rồi nói tiếp:
– Khi đó các ngươi bắt đầu thiết kế toàn bộ kế sách cho một ngàn năm sau, bao gồm cả nhà ngục Sa Cảnh Ma Cung, còn cả chuyện Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách đồng quy vu tận. Các ngươi muốn trừ bỏ họ vì bọn họ quả thực quá mạnh. Tất cả tin chắc đều nằm trong dự liệu của các ngươi, nhưng việc quyết chiến giữa Công chúa hai tộc hẳn các ngươi không tính được.
– Đúng là như vậy, bởi vì ta không ngờ ngươi sẽ quay trở về một ngàn năm trước đưa Y Tích trở về, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới kế sách của chúng ta, vừa hay lợi dụng được trận quyết chiến của nó với Kiển Xá, không cần ta phải mất công thêm.
Châu Tế nói.
– Có một ngàn năm chuẩn bị kỹ lưỡng để đợi tới lúc thời cơ chín mùi, bởi vì các ngươi có thể lợi dụng lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp của Thần Số Mệnh để che giấu toàn bộ cuộc đồ sát. Có lẽ các ngươi cũng cho rằng lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp ứng với âm mưu lần này của mình. Các ngươi khai chiến trong Túc Mệnh Trủng, lại còn ngụy trang thành đồng quy vu tận để lừa dối tất cả rồi trốn đằng sau thao túng và ngầm quan sát, vì chuyện này mà không tiếc giết chết Kim Sí Đại Bằng, hủy hoại Túc Mệnh Bi trong Túc Mệnh Trủng, còn chuyện liên quan tới số mệnh đồng quy vu tận của các ngươi cũng là sự ngụy tạo của các ngươi mà thôi.
– Ha ha ha!
Châu Tế cười vang ba tiếng, sau đó nói:
– Trong Túc Mệnh Trủng vốn chẳng có cái gì gọi là Túc Mệnh Bi hết, đó chỉ là bút tích mấy trăm năm trước của ta mà thôi. Số mệnh mà Thần Số Mệnh khống chế là vô hình, là chuyện mà người ta vĩnh viễn không thể biết được. Không chỉ có số mệnh của chúng ta là ngụy tạo, những người khác cũng vậy, chẳng qua ngụy tạo không hề có nghĩa không đáng tin, ví như Vương tộc tinh linh Ngũ tộc, bọn họ chẳng phải đều chiến tử như ghi trong Túc Mệnh Bi sao? Sau này ta sẽ khống chế chúng sinh Tam giới như vậy, trở thành vị Thần Số Mệnh mới.
– Ngươi mới là ác ma đích thực.
Kiển Xá mắng một câu.
– Trước khi rời khỏi Thần tộc, kết giới phòng hộ đó do chính ngươi tự tay mở ra nên Ma tộc mới dễ dàng tấn công vào như vậy, còn Vu Long bị phong ấn trong dây chuyền của Vương hậu cũng do ngươi đã thả ra. Bởi vì chuyện này chỉ có ba người biết được, mà khi đó ngươi và Thương Xá đã đồng quy vu tận rồi, vậy chỉ còn lại hai người, Ngự Nô và Vương hậu. Vương hậu tất nhiên không thể tự mình giao ra, nên chỉ còn riêng Ngự Nô chịu sự nghi ngờ. Trước đó ngươi từng nói với ta rằng trong Vương tộc tinh linh Ngũ tộc có nội gián, khiến ta dễ dàng liên tưởng tới Ngự Nô, làm ta vô cùng bối rối, về sau một số hành tung bị tiết lộ càng chứng minh điều này. Thực ra tất cả đều là ngươi, ngươi mới là nội gián đích thực.
Ánh mắt Trần Phong không chút lay động nhìn lão, nói ra ý mình.
– Trải qua bao lâu rồi mà ngươi vẫn còn nhớ được chi tiết, lại còn đoán được hết, quả là lợi hại. Điều này càng chứng minh rằng tất cả những gì ta làm đều đáng giá. Ta tự tay mở kết giới chính là để biểu thị thành ý của ta, chuyện để Vu Long ra ngoài cũng như vậy.
Châu Tế nói.
– Đây là chuyện bán đi chính mình, một hành động cực kỳ nguy hiểm, ngươi hẳn phải hiểu rõ.
Trần Phong nói.
– Lầm rồi, đây không phải mua bán mà là lợi dụng, để thu hoạch nhiều hơn, ngươi xem xem ta hiện giờ chẳng phải đã thành công rồi sao?
– Phụ vương, sao cha không nói gì hết vậy, chẳng lẽ cha bằng lòng để Châu Tế làm vậy sao?
Kiển Xá cất tiếng gọi.
Thương Xá chỉ nói một câu rất ngắn lúc ban đầu, còn trong khi Trần Phong và Châu Tế kể lại những sự tình trải qua đã quên mất Thương Xá. Trần Phong nhất thời cảm thấy kỳ lạ, Thương Xá sao có thể yên tĩnh nghe lời Châu Tế nói như vậy. Linh lực của lão còn cao hơn Châu Tế, không thì Châu Tế cũng sẽ không mở kết giới phòng hộ khiến Ma tộc tiến vào Thần tộc, cũng như tặng Vu Long thể hiện thành ý. Trần Phong nhìn thấy bộ dạng cứng đờ của Thương Xá, còn Y Tích và Kiển Xá vẫn thấy như thường, chỉ không nói gì thôi. Trong mắt Trần Phong mọi vật càng lúc càng chậm đi, thực ra tốc độ quan sát của hắn càng lúc càng nhanh, hắn nhìn thấy Thương Xá chỉ còn là cái xác không hồn, trên mình lão là huyễn thuật của Châu Tế, nói năng và cử chỉ đều bị Châu Tế thao túng. Lão chỉ là một con rối của Châu Tế mà thôi.
– Đừng có gọi nữa, Thương Xá đã bị Châu Tế sát tử rồi, đây chỉ là một thi thể thôi.
Trần Phong đã nhìn xuyên thấu tất cả.
– Ha ha ha!
Châu Tế cười cuồng ngạo.
– Trần Phong à, ta giờ càng lúc càng bội phục ngươi đó. Tuy ta và Thương Xá một ngàn năm trước đã bắt đầu diễn kịch trước mặt ngươi, nhưng vẫn minh tranh ám đấu với nhau. Đến khi ta mở kết giới phòng hộ để Ma tộc tiến vào y mới không còn đề phòng ta, bởi vì ta đã không còn gì trên đời. Thời điểm ta giao Vu Long được giải trừ phong ấn ra thì y hoàn toàn không còn đề phòng. Linh lực cao hơn ta thì sao chứ, vẫn là ngu xuẩn để ta giết chết, trở thành kẻ đầu tiên bị ta lợi dụng.
Châu Tế nói rồi thu hồi huyễn thuật, quả nhiên là thi thể cứng đờ của Thương Xá đã ngã xuống nền cát vàng.
– Phụ vương! Ngươi giết phụ vương ta, ta phải báo thù cho cha.
Kiển Xá nói rồi vung ma trượng xông tới. Trần Phong và Y Tích đều không thể nào ngăn cản kịp. Nhưng Châu Tế đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ động ngón tay đẩy linh lực của Kiển Xá phản lại thân thể mình, trong thoáng chốc thân thể bị xuyên qua, ngã xuống vũng máu.
– Sau khi giết Thương Xá rồi, ta hấp thu hết toàn bộ linh lực của y, hiện tại binh mã của Thần Ma lưỡng tộc đều nghe theo lệnh ta.
Châu Tế nói xong, lại cười rộ lên điên cuồng.
– Kiển Xá!
Y Tích vội chạy tới đỡ Kiển Xá lên từ vũng máu.
– Ngươi không sao chứ?
Kiển Xá nhìn Y Tích bằng ánh mắt bất lực, khóe miệng khẽ động nhưng không thành tiếng. Y Tích vội dồn linh lực vào cơ thể Kiển Xá để trị thương.
– Y Tích, đừng lãng phí linh lực nữa. Một kích vừa rồi ta đã dồn toàn bộ linh lực vào, lực phản lại là gấp đôi, ta chết chắc rồi.
Kiển Xá nói xong thổ ra một ngụm máu lớn, nhìn thi thể cứng đờ của Thương Xá, nước mắt lại rơi.
– Ta phải đi gặp phụ vương ta rồi, còn cả Kinh Thiên nữa. Phụ vương, con gái bất hiếu không thể tự tay chôn cất cho cha rồi.
Linh lực của Y Tích không ngừng truyền vào, không thì Kiển Xá đã không còn sức để nói nữa. Kiển Xá quay mặt sang Y Tích nói:
– Nếu ngươi còn có thể tiếp tục sống, hãy mai táng hộ thi thể của phụ vương ta. Còn ta, hãy để trên nền cát vàng này, có lẽ gặp được chim thú đang cơn đói.
– Kiển Xá, ngươi đừng nói nữa, trong tất cả ta cũng có trách nhiệm, ta nhất định đáp ứng lời ngươi.
Sự áy náy, cảm giác tội lỗi và nhục nhã của Y Tích đều đến từ kẻ mà nàng gọi là phụ vương.
– Ta đi gặp bọn họ đây, phụ vương và Kinh Thiên đang đợi ta, hi vọng ta còn có thể tìm thấy họ, còn có thể…
Kiển Xá nhìn Y Tích, nở một nụ cười đầy kỳ vọng.
– …còn có thể tìm thấy tình yêu.
Linh lực và tiếng gọi của Y Tích đã không thể lay tỉnh Kiển Xá dậy nữa, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, không hiểu là khóc cho chính bản thân mình hay cho Kiển Xá, hoặc là vì nhiều người hơn thế.