Lang Nha Bảng

Q.2 - Chương 29 - Chương 29

trước
tiếp

“Mời ai gia đến đây xem cái gì vậy?” Ánh mắt mơ mơ màng màng của thái hoàng thái hậu nhìn quanh một vòng khắp viện: “Tại sao ở đây có nhiều người như vậy?”

Việt quý phi vội ra hiệu cho thái tử lệnh đám thị vệ đứng đầy trong viện lui ra, chính mình thì bước nhanh tiến tới quỳ gối: “Thần thiếp tham kiến thái hoàng thái hậu, tham kiến hoàng hậu nương nương. Không biết hai vị nương nương giá lâm, thứ cho thần thiếp không tiếp đón từ xa…”

Ngôn hoàng hậu không đợi bà ta nói cho hết lời, lập tức lạnh lùng hỏi: “Ngồi bên kia là Nghê Hoàng đúng không? Nó bị làm sao thế?”

Việt quý phi liếc mắt nhìn, thấy Tĩnh vương đã đi tới bên cạnh Nghê Hoàng, nhẹ nhàng nâng nàng dậy. Mặt quận chúa đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, dù sao cũng không thể nói nàng không có việc gì, đành phải nói: “Hôm nay mời quận chúa đến đây dự tiệc, không nghĩ tới rượu quá ngấm, Nghê Hoàng đã say rồi…”

“Quận chúa Nghê Hoàng là nữ trung anh hào, tửu lượng cũng không kém, làm sao có thể say dễ dàng như vậy được?”

“Thần thiếp cũng cảm thấy kì lạ”. Nụ cười vẫn treo trên mặt Việt quý phi: “Có lẽ là mấy ngày gần đây tinh thần quận chúa có chút ưu phiền vì chuyện kén chồng”.

“Vậy đám thị vệ đứng đầy viện này tới làm cái gì? Chẳng lẽ có người dám làm càn ở cung Chiêu Nhân hay sao? Cứ nói ra, ai gia phân xử giúp ngươi”.

“A, những thị vệ này…” Việt quý phi cười nói: “Là thái tử diễn luyện đao trận cho thần thiếp xem, nói là đã huấn luyện chỉnh tề, có thể coi như một màn biểu diễn”.

Ngôn hoàng hậu yên lặng nhìn đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Quý phi nói chuyện cười gì thế? Ngươi để một khách quý như quận chúa Nghê Hoàng say nằm bệt trên bậc thềm mà không quan tâm, lại còn cùng con trai đứng xem đao trận gì đó ở đây… Chuyện này nói với ai gia thì còn có thể, nhưng lẽ nào ngươi còn muốn hồi bẩm bệ hạ như vậy sao?”

“Hồi bẩm bệ hạ như thế nào là chuyện của chính thần thiếp, sao dám làm phiền hoàng hậu nương nương phải bận tâm vì thần thiếp”. Việt quý phi mềm mỏng đón đỡ.

Nhìn thấy mẹ bình tĩnh như thế, thái tử sắc mặt vốn còn trắng bệch cũng chậm rãi đi tới chào thái hoàng thái hậu và hoàng hậu.

Thái hoàng thái hậu vẫn rất hứng thú nghe hoàng hậu và quý phi đánh võ mồm, lúc này thấy thái tử lại đây thi lễ, lập tức từ ái xoa xoa đầu hắn: “Tuyên nhi à, hai đứa bé bên kia là ai? Đứng xa quá không thấy rõ…”

“Ơ…” Thái tử hơi lúng túng đáp: “Đó là Cảnh Diễm… và quận chúa Nghê Hoàng…”

“Sao hai đứa nó không qua chỗ ta?”

“Thái hoàng thái hậu yên tâm”. Ngôn hoàng hậu ngữ điệu nhu hòa, nhưng ngữ ý như băng: “Nghê Hoàng bị say rượu, sớm muộn nó cũng sẽ tỉnh lại. Đợi sau khi nó tỉnh rượu thần thiếp nhất định sẽ khuyên bảo nó tử tế, sau này không được uống rượu nặng như vậy nữa…”

Việt quý phi như bị tắc nghẽn trong ngực, cắn răng cố không để vẻ mặt biến sắc.

Đây đích xác là điểm khó giải quyết nhất trong toàn bộ chuyện này.

Tĩnh vương cầm đao uy hiếp thái tử chính là có tội, chuyện đánh giết song phương cơ bản đã đạt thành thỏa thuận không truy cứu lẫn nhau. Tư Mã Lôi cũng đã rời khỏi, hoàng hậu không hề bắt được bằng chứng phạm tội nào rõ rệt, bất kể bà ta nói thế nào trước mặt hoàng đế thì cũng chỉ là lời nói của một bên, có thể nghĩ cách giải thích được. Chỉ có bên chỗ quận chúa là không hề có cách nào bịt miệng được.

Bây giờ trông chờ duy nhất của bà ta chính là hi vọng quận chúa hổ thẹn, không muốn công bố công khai chuyện mình suýt nữa bị làm nhục để tránh làm hỏng danh tiếng trong sạch của nàng.

Lúc này công chúa Cảnh Ninh đã chạy đến bên cạnh quận chúa Nghê Hoàng, lo lắng nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, nhỏ giọng nói: “Làm thế nào bây giờ? Chị ấy đã say đến mức này rồi, hay dìu đến trong cung em nghỉ ngơi một lát?”

Tĩnh vương cũng cảm thấy để công chúa Cảnh Ninh tới chăm sóc quận chúa thì sẽ tiện hơn nên lập tức gật đầu, sai người mang kiệu mềm đến, xin phép hoàng hậu trước theo lễ số rồi cùng Cảnh Ninh hộ tống Nghê Hoàng rời khỏi.

Hoàng hậu biết chuyện này để quận chúa Nghê Hoàng tố cáo có hiệu quả hơn chính mình ra mặt tố cáo nên cũng không nói nhiều, cùng thái hoàng thái hậu vào chính điện cung Chiêu Nhân nói chuyện phiếm, buộc Việt quý phi không thể không đi theo bên cạnh, vừa không có thời gian tới rào trước đón sau với hoàng đế, cũng không tìm được cơ hội thông cung với thái tử. Hai mẹ con đều miễn cưỡng tươi cười, hoàng hậu nhìn mà trong lòng cực kì khoan khoái.

Bên này sau khi quận chúa Nghê Hoàng được hộ tống vào Dẫn Tiêu các – tẩm điện của công chúa Cảnh Ninh, Tĩnh vương lập tức triệu mấy tên thái y đến.

Sau khi hội chẩn, các thái y đều nói quận chúa chỉ có mạch đập nhanh, hơi thở yếu, máu khó lưu thông, không có vấn đề lớn, tính mạng không lo.

Nghe vậy Tĩnh vương mới yên tâm, đang chuẩn bị vận khí giải huyệt cho nàng, quận chúa đột nhiên cắn răng mở mắt, lắc đầu với hắn. Hắn đành phải ngừng tay, dặn dò em gái chăm sóc quận chúa cho tốt, còn mình thì đi ra ngoài điện để tránh nghi ngờ, lẳng lặng ngồi trên ghế dài ngoài vườn, vừa chờ đợi vừa bảo vệ.

Khoảng nửa canh giờ sau, công chúa Cảnh Ninh chạy ra, thở gấp nói: “Anh Cảnh Diễm, chị Nghê Hoàng vừa rồi mở mắt gọi anh đi vào”.

Tĩnh vương vội đứng dậy bước nhanh vào điện, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Nghê Hoàng đã bình thản, lúc này mới thở phào một hơi, tiến lên giải huyệt đạo cho nàng.

Quận chúa chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mắt lạnh như sương, trầm tư chốc lát rồi ngẩng đầu chậm rãi thoáng nhìn Tĩnh vương, nhỏ giọng nói: “Đa tạ!”

Tĩnh vương chỉ hơi gật đầu, không hề tiếp lời, chỉ có công chúa Cảnh Ninh ân cần hỏi: “Chị Nghê Hoàng, chị uống bao nhiêu mà say đến mức đó? Vừa rồi em lay chị hồi lâu mà chị không hề phản ứng gì cả…”

“Không sao nữa rồi”. Nghê Hoàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cảnh Ninh rồi bước xuống giường, xỏ giầy đứng lên.

“Chị định đi đâu?”

“Gặp hoàng thượng”.

Ánh mắt Tĩnh vương không khỏi chớp động, thấp giọng hỏi: “Quận chúa quyết định rồi?”

“Đây quả thật không phải chuyện hay ho gì”. Nghê Hoàng cười lạnh như băng: “Có lẽ quý phi còn trông chờ ta nén giận để che giấu nhục nhã này. Đáng tiếc bà ta vẫn đánh gia sai Nghê Hoàng ta, mà đừng nói hôm nay bà ta không hề đắc thủ, cho dù bà ta có thực hiện được ý đồ thì muốn để ta khuất phục nghe theo cũng vẫn là mơ mộng hão huyền, tuyệt đối không có khả năng”.

“Bệ hạ chắc đang ở điện Dưỡng Cư, quận chúa đã quyết định rồi thì Cảnh Diễm sẽ hộ tống quận chúa đi đến đó”. Tĩnh vương không bình luận thêm nửa câu, ngữ điệu bình thản.

“Không cần phiền phức, ta bây giờ đã…”

“Dù sao đây cũng không phải Vân Nam, cẩn thận một chút vẫn hơn”.

Nghê Hoàng biết hắn có ý tốt, liền không còn khách sáo từ chối, gật đầu đáp ứng.

Công chúa Cảnh Ninh hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, rốt cục không nhịn được hỏi: “Anh chị đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu…”

“Sau này sẽ giải thích cho em sau”. Nghê Hoàng mỉm cười với nàng: “Bây giờ tâm tình chị rất không tốt, trước khi gặp mặt bệ hạ, chị không muốn nhiều lời. Cảnh Ninh, mong em thứ lỗi”.

“Sao chị lại khách sáo như vậy…” Tiêu Cảnh Ninh hơi xấu hổ: “Vậy em cũng cùng đi với anh chị?”

“Không được”. Tĩnh vương lập tức bác bỏ: “Em đừng dính vào chuyện này, cứ ở đây chờ, cũng không được tùy tiện hỏi thăm khắp nơi, hiểu chưa?” Tiêu Cảnh Ninh không phải một cô bé ngây thơ đến mức không hiểu gì hết, thấy vẻ mặt hai người nghiêm túc, nhớ lại bao nhiêu chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cũng biết chuyện này không hề đơn giản, lập tức không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Ra khỏi Dẫn Tiêu các, hai người chỉ lặng lẽ đi, đều không có ý định nói chuyện, gặp các cung nhân thi lễ hai bên cũng đều coi như không nhìn thấy.

Mãi cho đến trước điện Dưỡng Cư, hai người mới dừng bước sai hoàng môn quan ngoài điện vào thông báo.

Nghe thấy hai người này cùng nhau cầu kiến, hoàng đế Đại Lương hơi giật mình, vội truyền lệnh cho vào. Vừa nhìn thấy sắc mặt quận chúa, trong lòng càng sinh nghi, đợi bọn họ hành quốc lễ xong, Lương đế lập tức hỏi: “Nghê Hoàng, có chuyện gì vậy? Ai chọc ngươi không vui à?”

Quận chúa Nghê Hoàng nâng váy quỳ xuống rồi ngẩng đầu nói: “Xin bệ hạ phân xử cho Nghê Hoàng”.

“Ơ kìa, bình thân, mau bình thân. Có chuyện gì cứ chậm rãi nói…”

Quận chúa Nghê Hoàng vẫn quỳ không động, nhìn thẳng vào mắt hoàng đế Đại Lương, nói: “Hôm nay Việt quý phi nương nương lấy cớ đàm đạo cảnh sắc quê quán, truyền triệu Nghê Hoàng vào cung Chiêu Nhân, lại âm thầm động tay động chân vào chén rượu, mê hoặc tâm thần Nghê Hoàng. Thái tử thừa cơ mang ngoại thần Tư Mã Lôi vào trong viện muốn làm xằng làm bậy, từ đó bức bách Nghê Hoàng gả cho hắn. Mong bệ hạ tra rõ việc này để trả lại công bằng cho Nghê Hoàng”.

Câu chữ ngắn gọn rõ ràng, không hề có một chút vòng vo nào, trái lại từng chữ kinh tâm, hoàng đế Đại Lương sớm đã tức giận đến mức toàn thân run lên, lập tức ra lệnh: “Gọi quý phi và thái tử! Mau đến điện Dưỡng Cư!”

Đạo ý chỉ này được truyền cực kì nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, không chỉ những người nên đến đều đã đến mà ngay cả những người không nên đến cũng đã đến.

Ngoài Việt quý phi và thái tử bị triệu đến theo lệnh, không ngờ hoàng hậu và Dự vương cũng đi theo cùng nhau xuất hiện.

“Việt phi! Thái tử! Các ngươi đã biết tội chưa?” Không đợi mọi người thi lễ xong, hoàng đế Đại Lương đã quát một tiếng phủ đầu giận dữ.

Việt quý phi lộ vẻ kinh ngạc, hoảng hốt quỳ xuống nói: “Thần thiếp không biết chuyện gì chọc giận thánh nhan, mong bệ hạ nói rõ”.

“Ngươi còn giả bộ không biết?” Hoàng đế Đại Lương vỗ ngự án: “Hôm nay ngươi đã làm gì Nghê Hoàng? Nói!”

“Quận chúa Nghê Hoàng?” Việt quý phi càng tỏ vẻ kinh ngạc: “Hôm nay thần thiếp mời quận chúa dùng tiệc, sau đó quận chúa uống nhiều, say rượu không dậy được. Thần thiếp và thái tử đang chăm sóc, đột nhiên hoàng hậu đưa thái hoàng thái hậu giá lâm, lệnh công chúa Cảnh Ninh đưa quận chúa về nghỉ ngơi… Chuyện sau đó thần thiếp không biết. Chẳng lẽ là bởi vì chiêu đãi không chu đáo, quận chúa cảm thấy mình bị đối xử lạnh nhạt?”

Quận chúa Nghê Hoàng thấy bà ta chối bay chối biến, không khỏi cười lạnh vài tiếng, nói: “Rượu của ngươi đúng là lợi hại, chỉ uống một chén mà như trúng thuốc mê, thần chí mơ hồ. Thiên hạ có loại rượu như vậy sao? Huống hồ ta vừa uống chén rượu đó, thái tử đã mang Tư Mã Lôi đi vào dây dưa, đây cũng là trùng hợp?”

“Rượu đó là rượu bách lí hương Thánh thượng ngự ban, dù là rượu mạnh nhưng cũng chỉ có quận chúa mới nói uống rượu này vào như trúng mê dược. Bệ hạ có thể sai người lục soát trong cung thần thiếp, tuyệt đối không có rượu nào khác. Hơn nữa khi đó sợ là quận chúa đã say, rõ ràng chỉ có thái tử đi vào, đâu có Tư Mã Lôi nào? Việc này cũng có thể tra hỏi tất cả kẻ hầu người hạ trong cung Chiêu Nhân xem có người thứ hai nào nhìn thấy Tư Mã Lnaofddi vào hay không”.

Quận chúa Nghê Hoàng nhướng mày, cả giận nói: “Cung Chiêu Nhân đều là người của ngươi, ngươi thề thốt phủ nhận, ai dám tố giác ngươi?”

Việt quý phi không hề trực tiếp cãi lại nàng mà vẫn nhìn hoàng đế Đại Lương, êm tai giải thích: “Người trong cung Chiêu Nhân mặc dù hầu hạ thần thiếp, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả thần thiếp đều là nô tì của bệ hạ, dưới thánh đức của bệ hạ, ai dám khi quân?”

Lời bà ta sắc như dao, không thể bắt bẻ. Ngôn hoàng hậu sớm đã không kiềm chế nổi tức giận, trách mắng: “Ngươi đúng là giỏi ngụy biện, dám làm không dám nhận. Đáng tiếc ngươi chống chế thế nào cũng không thể giấu được sự thật, lẽ nào là quận chúa vô duyên vô cớ vu hãm ngươi?”

Việt quý phi thần sắc dửng dưng nói: “Thần thiếp cũng không rõ vì sao quận chúa lại vô duyên vô cớ bịa ra chuyện này, cũng như thần thiếp không rõ hoàng hậu nương nương không có bằng chứng, vì sao lập tức tin tưởng quận chúa mà không chịu tin tưởng thần thiếp vậy…”

Ngôn hoàng hậu lập tức nhận ra mình đã làm sai một việc. Mình nên đứng xem từ đầu đến cuối chứ không nên nói xen vào.

Vốn là quận chúa Nghê Hoàng tố cáo quý phi, hoàng đế Đại Lương không thể cho rằng quận chúa tự tìm nhục nhã, dùng chuyện liên quan đến sự trong sạch của mình để mưu hại quý phi.

Nhưng mình vừa nhúng tay bao che Nghê Hoàng thì hình như đột nhiên đã biến thành hai cung tranh đấu, hoàng đế buộc phải nghi ngờ suy tính cẩn thận.

Việt quý phi thấy hoàng đế bắt đầu cau mày suy nghĩ trầm tư, lại chậm rãi nói: “Hơn nữa thần thiếp còn muốn mời hoàng hậu nương nương làm chứng, sau khi quận chúa say rượu, hoàng hậu nương nương từng đưa thái hoàng thái hậu đột nhiên xông vào nội viện cung Chiêu Nhân. Xin hỏi khi đó nương nương có nhìn thấy ai sàm sỡ quận chúa hay không? Cho dù thái hoàng thái hậu đã cao tuổi, lúc này không tiện đến quấy rầy người, nhưng khi đó công chúa Cảnh Ninh cũng có mặt, mời hoàng thượng tra hỏi công chúa, lúc vào công chúa Cảnh Ninh có nhìn thấy hình ảnh khó coi nào không?”

Nghê Hoàng không ngờ vị quý phi nương nương này ăn nói sắc sảo như thế, càng thêm tức giận, liền buột miệng nói: “Đó là bởi vì khi họ tới thì độc kế của ngươi chưa thực hiện được…”

Việt quý phi xoay người lại, đối mặt ánh mắt như lửa cháy dao sắc của nàng lại không hề lùi bước, bình thản nói: “Quận chúa nhất định cho rằng ta có ý đồ xấu, ta không muốn tranh cãi. Quận chúa thân với hoàng hậu nương nương và Dự vương hơn với ta và thái tử, đó là do chúng ta còn chưa đủ đức độ, chúng ta cũng không dám oán hận trong lòng. Nhưng xin hỏi quận chúa, quận chúa luôn miệng nói rơi vào bẫy của ta, vậy ngọc thể có từng bị thương? Nếu ta khổ tâm sắp xếp một kế độc thì làm sao hoàng hậu nương nương lại đúng lúc xông vào cứu giúp như thế?”

Hoàng đế Đại Lương nhíu mày, khóe mắt thoáng nhìn hoàng hậu và Dự vương, hình như đã bị câu này thuyết phục.

Quận chúa Nghê Hoàng tức giận đến mức hai tay phát lạnh, chỉ sợ ngàn vạn quân địch trên chiến trường cũng không thể làm nàng kích động hơn vị quý phi trong cung trước mặt này. Quận chúa Nghê Hoàng đang định giận dữ mắng chửi thì một giọng nói trầm ổn bên cạnh vang lên: “Phụ hoàng, nhi thần có thể làm chứng. Khi nhi thần tiến vào nội viện cung Chiêu Nhân, quả thật Tư Mã Lôi đang ở bên người quận chúa hành vi cực kì buông thả”.

Việt quý phi chấn động toàn thân, quay đầu trợn mắt nhìn Tiêu Cảnh Diễm với vẻ khó tin.

“Nhi thần thấy tình hình khẩn cấp, đành phải thất lễ định cưỡng chế mang quận chúa ra ngoài”. Tĩnh vương không thèm quan tâm đến bà ta, vẫn chậm rãi nói: “Để ngăn cản nhi thần, quý phi và thái tử lại hạ lệnh thị vệ loạn tiễn tề phát. Nhi thần bất đắc dĩ, đành phải bắt giữ thái tử làm con tin nên mới giữ được tính mạng, trì hoãn đến lúc thái hoàng thái hậu giá lâm. Nhi thần tự biết uy hiếp thái tử không phải là tội nhẹ, nhưng không muốn giấu tội của mình mà phải che giấu sự thật với phụ hoàng. Xin phụ hoàng suy xét, nếu không phải trong lòng có ma nên cuống lên thì thái tử tại sao lại muốn bắn chết nhi thần diệt khẩu?”

Chuyện này ngay cả hoàng hậu và Dự vương cũng không biết, tất cả mọi người đều đứng sững. Việt quý phi càng không ngờ tới Tiêu Cảnh Diễm lại có can đảm đến vậy, nhất thời lòng rối như tơ vò, sắc mặt trắng như tuyết.

“Việt phi! Có việc này không?” Hoàng đế Đại Lương sầm mặt như nước, đã không nén được giận.

Việt quý phi cắn răng, ngẩng đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, quận chúa và Tĩnh vương đã luôn miệng chỉ trích thần thiếp có tội, thần thiếp không dám biện hộ thêm, cũng không dám đòi hỏi bằng chứng gì. Thần thiếp chỉ xin bệ hạ phán đoán sáng suốt. Nếu bệ hạ cũng cho rằng thần thiếp có tội thì mẹ con thần thiếp tự nhiên nhận phạt, tuyệt đối không dám oán giận”.

Bà ta lấy lùi làm tiến như vậy, hoàng đế Đại Lương lại bắt đầu chần chừ. Nếu không tin, sao tất cả mọi người đều lên án? Nếu tin thì lại cảm thấy tất cả mọi người hình như quá thống nhất. Đang do dự thì thái giám ngoài điện bẩm báo: “Bệ hạ, thống lĩnh Mông Chí cầu kiến”.

Hoàng đế Đại Lương đang xử lí một chuyện nghiêm trọng thế này, không muốn bị quấy rầy, vẫy tay nói: “Chờ một chút triệu kiến sau”.

Thái giám khom người lui ra, một lát sau lại xuất hiện, bẩm: “Bệ hạ, Mông thống lĩnh lệnh nô tài chuyển tới bệ hạ một câu, nói là Mông thống lĩnh bắt được một ngoại thần tự ý xông vào nội cung ở bên ngoài cung Chiêu Nhân tên là Tư Mã Lôi, mời bệ hạ xử lí”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.