Khi chén rượu thoang thoảng hương thơm đó được đưa tới trước mặt quận chúa Nghê Hoàng, nàng đưa tay nhận lấy mà không hề chần chừ chút nào, ngẩng đầu khẽ cười với người kính rượu.
Những ngón tay được chăm sóc nõn nà trắng muốt của Việt quý phi vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, thu hồi đến trước người, động tác lùi bước lui lại rất đẹp đẽ. Váy phượng bằng vóc tím hơi phiêu đãng, tiếng ngọc bội khẽ vang lên trong không khí thơm nức.
Bà ta cũng là người Vân Nam, rời xa cố thổ tiến vào cung đình đã có ba mươi lăm năm, chưa hề về quê một lần nào.
Khi bà ta hỏi thăm cặn kẽ quận chúa về tình hình cố hương, sóng mắt hơi xao động, dường như vẫn là thiếu nữ đôi tám mơ mộng ngây thơ.
Vì đôi mắt chứa đầy nỗi buồn xa quê này, những sợi dây thần kinh của quận chúa Nghê Hoàng vừa căng cứng trong cung hoàng hậu nhanh chóng chùng xuống.
“Bên Thúy hồ hàng năm vẫn có chim âu di trú, cảnh sắc cũng không thay đổi nhiều, chỉ có quanh bờ đã trồng liễu rủ nên phong cảnh có vẻ êm đềm hơn. Thúy Vân đình trong lời nương nương cũng vẫn còn, nhưng Già Ẩn tự thì đã bị hỏa hoạn một lần và được xây lại rồi”. Nghê Hoàng nâng chén lên môi nhưng cũng chưa uống mà chỉ khẽ chạm rồi lại tiếp tục nói: “Còn cao tăng xem quẻ mà nương nương nhắc tới thì Nghê Hoàng chưa gặp bao giờ”.
“Đại khái đây cũng là cơ duyên. Cao tăng đó xem quẻ thật sự linh nghiệm, nếu ông ấy còn sống thì có thể hỏi chuyện cả đời của quận chúa rốt cục sẽ như thế này”. Việt quý phi nói mơ hồ, thấy quận chúa chần chừ chưa uống rượu nhưng cũng không hề vội vàng khuyên bảo mà ngược lại vẫn chỉ tươi cười tự uống một chén.
Năm đó bà ta vốn là một phụ nữ diễm lệ rực rỡ chốn hậu cung, hơn nữa phục sức hoa mỹ, trang điểm khéo léo, một nụ cười này vẫn còn nguyên vài phần nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ có điều những nếp nhăn lờ mờ nơi khóe mắt vẫn như vết dao khắc của thời gian, ai cũng không thế chống lại được.
“Nương nương tưởng niệm cố hương như thế, sao không tấu xin Thánh thượng về thăm một lần?”
“Bản cung không thể so với hoàng hậu nương nương, thành Kim Lăng chính là quê quán… Từ Vân Nam đến đế đô đường xá xa xôi, trừ phi là đi cùng hoàng thượng thì còn có hi vọng trở về thăm nhà, còn nếu xin chỉ để về thăm nhà một mình thì sợ rằng còn không có quy củ này. Chỉ mong rằng tương lai…” Nói đến đây, Việt quý phi đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vã ngừng lời.
Cho dù hiểu rõ nhưng quận chúa Nghê Hoàng cũng coi như không để ý, coi lời này như gió thoảng bên tai.
Một quý phi không thể rời khỏi thâm cung trèo đèo lội suối về thăm nhà, nhưng nếu tương lai thái tử lên ngôi phụng mẫu hậu đi tuần thì lại không phải là chuyện khó. Chỉ có điều tiền đề của tương lai này là hoàng đế hiện nay phải băng hà, đương nhiên không ai dám tùy ý nói ra.
Có điều cho dù không nói rõ, nhưng bà ta thân là mẹ ruột của thái tử, trong tình huống không có bất ngờ xảy ra thì sớm muộn cũng đợi được đến một ngày như vậy.
Đáng tiếc là hoàng gia không thíu gì sóng gió, có bất ngờ nào xảy ra hay không thật sự là chuyện khó đoán trước nhất trên đời.
Ít nhất, hiện nay sự tồn tại của Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn chính là một cái gai đâm thẳng vào mắt mẹ con bà ta.
Thân mẫu của Dự vương địa vị thấp kém lại chết sớm, lại được sinh ra sau thái tử, vốn không có tư cách tranh giành kế vị. Nhưng thuở nhỏ hắn được nuôi dạy trong cung hoàng hậu, được hoàng hậu không có con coi như con đẻ.
Mặc dù bây giờ quốc cữu rất nhàn hạ, chỉ giữ một chức vụ trên danh nghĩa, sống cuộc sống thoải mái như thần tiên, nhưng các môn sinh và bạn cũ của Ngôn lão thái sư năm đó để lại vẫn là một thế lực lớn của hoàng hậu.
Hơn nữa bản thân Dự vương lại thông minh hào phóng, rất biết cách làm hoàng đế vui vẻ nên được hoàng đế rất cưng chiều, đãi ngộ rõ ràng vượt qua các hoàng tử khác áp sát thái tử.
Người phụ nữ đã lăn lộn hàng chục năm trong hậu cung, tấn thân từ chiêu dung lên quý phi này cực kì rõ ràng những ngày phú quý an ổn, cũng không phải hao tốn tinh thần của mình vẫn còn xa lắm.
“Nghê Hoàng, lần này quận chúa vào kinh có thể ở lại lâu không? Bản cung vẫn rất mong có một người cùng quê như quận chúa để thường xuyên trò chuyện…”
“Gần đây nam cương coi như an bình, sau khi Thanh đệ tập tước nhận vương ấn thì ta cũng tự tại hơn nhiều. Có lẽ còn có thể nấn ná thêm nửa tháng hay một tháng nữa”.
“Nhanh như vậy đã đi rồi à?” Việt quý phi tỏ vẻ kinh ngạc: “Chọn được quận mã, cũng phải chuẩn bị đại hôn nữa mà”.
Nghê Hoàng cười nhẹ nhàng, cũng không phủ nhận, chỉ thuận miệng nói: “Nếu có thể chọn được thì nói tiếp”.
“Quận chúa không phải một phụ nữ tầm thường, phong cảnh hoa lệ chốn kinh thành này quả thật không có sức hấp dẫn gì với quận chúa, chỉ có sông suối núi non, rừng rậm mênh mông phía nam mới hợp tính khí quận chúa một chút”.
Nghê Hoàng nghe lời này cực kì lọt tai, không khỏi cười nói: “Nương nương vào kinh lâu như vậy mà vẫn còn giữ được tính tình phụ nữ Vân Nam chúng ta”.
“Lúc còn trẻ đâu có ai chưa từng hăng hái, chỉ có điều nhiều năm bị hao mòn trong chốn thâm cung này, sợ là không còn lại được nửa phần trước đây”. Việt quý phi lắc đầu thở dài: “Cũng như hôm nay, bản cung làm sao không muốn chỉ nói chuyện quê quán với quận chúa để thoải mái trong lòng, chỉ tiếc là… dù ta nói chúng ta chỉ ôn chuyện thì sợ rằng quận chúa cũng không chịu tin”.
Quận chúa Nghê Hoàng nhìn bà ta một hồi, ánh mắt chăm chú, sau một lúc lâu mới ờ một tiếng đơn giản.
“Vậy bản cung cũng không vòng vo thêm nữa”. Việt quý phi thần sắc đoan trang, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Công tử Tư Mã Lôi đã qua vòng thi võ của đại hội kén chồng lần này là người thái tử đích thân chọn ra trong số sĩ tử kinh đô, văn võ song toàn, tài đức đều đủ cả. Tuy võ công hơi kém quận chúa một chút nhưng quận chúa đã là cao thủ như vậy, cần gì phải chọn một kẻ chỉ biết luyện võ làm phu quân? Bản cung có thể bảo đảm, vị công tử này tuyệt đối có thể xứng đôi với quận chúa. Huống hồ quận chúa và ta vốn cùng quê cùng quán, thái tử cũng rất kính trọng quận chúa, lúc như thế này rất mong quận chúa ủng hộ thái tử nhiều hơn”.
Quận chúa Nghê Hoàng lẳng lặng đợi bà ta nói xong rồi mới cười nói: “Thái tử là thái tử, Mục phủ Vân Nam của ta hôm nay thần phục hoàng thượng như thế nào, ngày sau thái tử lên ngôi vẫn sẽ thần phục tân quân như thế, chuyện này nương nương không cần lo lắng. Còn chuyện kén chồng, bệ hạ đã định ra thể lệ, Tư Mã công tử ưu tú như vậy, có gì phải lo lắng chứ?”
Nghe lời từ chối không mềm không cứng của nàng, Việt quý phi lại chỉ nhíu mày rồi lập tức bật cười: “Thực ra sớm đã biết rõ sẽ nhận được đáp án này nhưng vẫn phải hỏi rõ trước mặt. Tính bướng bỉnh của người Vân Nam chúng ta quả nhiên là không thể thay đổi được. Được rồi, quận chúa đã trả lời thẳng thắn thành khẩn như thế thì bản cung cần gì phải cố cầu, kính quận chúa một chén coi như tạ lỗi. Nếu quận chúa không trách ta vừa rồi mạo muội thì xin cạn chén rượu này. Sau này ta và quận chúa gặp lại tuyệt đối chỉ nói chuyện quê nhà, nhất định không nhắc tới những chuyện phiền phức trong triều nữa”.
Việt quý phi đưa tay áo che chén rượu, ngửa đầu uống cạn, Nghê Hoàng không uống cũng không tiện, huống hồ nơi đây dù cũng là trong cung nhưng lại không phải cung Chính Dương của hoàng hậu, cho nên nàng nhìn chiếc chén nhỏ một hồi rồi cũng chậm rãi uống hết.
Thấy nàng đã uống xong, trong mắt Việt quý phi hơi lộ ra nét thương xót nhưng vẻ kiên định trên mặt lại không hề thay đổi. Lúc cầm dao tự mình bổ cam, hành động của bà ta cũng cực kì điềm tĩnh, gọn gàng gọt vỏ bổ lõi, tự tay đưa tới trước mặt quận chúa Nghê Hoàng.
“Đây là cam ở quê nhà à?” Nghê Hoàng ăn thử một miếng, hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy. Cam không có chân lại có thể đến tận kinh đô, bản cung mặc dù có chân lại khó về cố thổ…” Sắc mặt Việt quý phi hơi bi thương, như đang nhớ nhà, lại như có tâm sự khác.
“Nương nương không cần…” Nghê Hoàng đang định khuyên bảo thì một nữ quan xuất hiện trước cửa bẩm báo: “Quý phi nương nương, thái tử và Tư Mã công tử cầu kiến”.
“A, đúng là khéo quá”. Việt quý phi vỗ tay cười nói: “Ta quên là đã dặn nó đưa Tư Mã công tử đến cho ta xem một chút, lại tình cờ gặp lúc quận chúa ở đây, quận chúa không ngại gặp một lát chứ?”
Trong lòng quận chúa Nghê Hoàng đã hơi sinh nghi, nhưng lại không nghĩ ra đối phương rốt cục định sử dụng thủ đoạn gì, trong lúc do dự thì thái tử đã dẫn một công tử cao ráo tuấn tú đi vào, cười ha ha tiến lên thi lễ với Việt quý phi, lại lệnh Tư Mã Lôi thi lễ với quận chúa.
Cuộc thi võ kéo dài nhiều ngày, lại cùng dự tiệc ở điện Vũ Anh, đây đương nhiên không phải lần đầu tiên quận chúa Nghê Hoàng thấy Tư Mã Lôi.
Nhưng khác mấy lần trước là người đàn ông này vừa đến gần, ánh mắt vừa tiếp xúc, nàng liền cảm thấy trong lòng đột nhiên rung động.
Sau khi nhắm mắt, nín thở định thần, Nghê Hoàng nhạy cảm phát hiện tình cảnh nguy hiểm của mình hiện nay.
Vốn nàng hơi kiêu ngạo, tự nhận là võ công mạnh mẽ không sợ người khác cưỡng ép, lại không ngờ đối phương căn bản không dùng vũ lực, nhưng không biết động tay động chân ở nơi nào mà lại có thể tác động đến tinh thần của mình.
Nếu chính mình không khống chế được để xảy ra chuyện gì, sau này không có bằng chứng thì có trăm cái miệng cũng không cãi được, ngay cả hoàng thượng cũng sẽ không tin rằng có người có thể cưỡng chế làm gì được mình.
Cho nên việc gấp trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
“Nương nương, Nghê Hoàng đột nhiên nhớ ra mình có việc gấp, cáo từ”. Sau một lời chào vội vã, quận chúa Nghê Hoàng xoay người đi ngay.
“Quận chúa…” Tư Mã Lôi vừa đưa tay ra được một nửa lại không tự chủ được dừng lại, quay lại nhìn thái tử, bị hắn hung ác trừng mắt nhìn, đành phải cắn răng lấy dũng khí đuổi theo nắm lấy tay quận chúa Nghê Hoàng.
“Làm càn!” Nghê Hoàng xoay người đề khí định đánh văng bàn tay đang nắm tay mình ra, ánh mắt gặp nhau, tinh thần lại hoảng hốt một trận, ngay cả bàn tay đang nắm cổ tay mình cũng từ nóng bỏng biến thành ấm áp, giống như sự ấm áp nàng vẫn khao khát mỗi lúc đứng giữa sa trường đón gió sương tạt vào mặt.
“Tư Mã, hình như quận chúa mệt rồi, ngươi đỡ nàng đi nghỉ ngơi một lát…” Giọng nói của Việt quý phi xa xa truyền đến, âm hiểm lạnh lùng.
Thái tử lui lại hai bước nhìn Tư Mã Lôi giữ chắc người quận chúa, nhìn một thoáng đau khổ, mâu thuẫn mà lại dịu dàng hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ của nàng, đột nhiên cũng có cảm giác không đành lòng, vội quay mặt qua chỗ khác.
Đúng lúc này có tiếng la hét huyên náo truyền đến.
Việt quý phi đột nhiên đứng lên.
Bà ta đứng trên bậc thềm nên nhìn được xa, đã có thể thấy rõ một bóng người nhanh chóng chạy vào, đám cung nhân cố gắng ngăn cản trên đường bị đánh ngã dúi dụi, căn bản không thể làm giảm tốc độ của người đó chút nào. Người đó xông thẳng tới, một chưởng đánh về phía Tư Mã Lôi.
Tĩnh vương dù rất ít ra tay nhưng võ công tuyệt đối cay độc, người bình thường chưa trải qua chiến trận không thể tưởng tượng được. Tư Mã Lôi một là chột dạ, hai là cũng không dám cùng hoàng tử động thủ, ba là sức mạnh vốn yếu kém, vì vậy bị ép lùi mấy bước ra xa mấy trượng.
“Cảnh Diễm! Ngươi thật là to gan làm càn, cung Chiêu Nhân của ta là chỗ ngươi có thể tự ý xông vào à?” Lúc này Việt quý phi đã thấy rõ Tĩnh vương đến đây một mình, lập tức bước tới, nổi giận nói: “Ra tay đánh bị thương người khác, ngươi muốn tạo phản à?”
Tĩnh vương đưa mắt nhìn một lượt, đã phát hiện hai mắt quận chúa ngỡ ngàng, hai chân mềm nhũn, dù chưa hiểu rõ hoàn toàn nhưng cũng đoán được hơn nửa, chỉ cảm thấy việc làm của mẹ con Việt quý phi thật sự là đáng ghê tởm, căn bản không muốn cãi nhau với bà ta, đi thẳng tới điểm mấy huyệt vị trên người quận chúa rồi dùng một tay vác nàng lên vai.
Thái tử vừa sợ vừa giận, không ngừng quát mắng ra lệnh cho thị vệ dưới tay bao vây Tiêu Cảnh Diễm lại, vòng trong tay cầm cương đao, vòng ngoài lại cầm cung tên.
“Cảnh Diễm, ngươi dám xông vào trong cung mẫu phi bắt cóc quận chúa, may mà có bản thái tử ở đây hộ giá, mau đặt quận chúa xuống, nể tình anh em, ta sẽ không đi bẩm báo với phụ hoàng…”
Tiêu Cảnh Diễm lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không thèm quan tâm, cất bước đi thẳng về phía trước.
Đám thị vệ vây quanh hắn đành phải di động theo, đồng thời nhất loạt nhìn thái tử với ánh mắt thăm dò.
Nhưng lúc này Tiêu Cảnh Tuyên đang thật sự khó xử.
Người anh em này là kẻ chinh chiến sát phạt, những cách thông thường không thể cản được hắn, nếu thật sự đồng loạt bắn tên, bắn chết một hoàng tử trong cung Chiêu Nhân thì cũng không phải một chuyện nhỏ. Huống hồ quận chúa Nghê Hoàng vẫn còn trên vai hắn, chẳng lẽ đồng loạt bắn cả hai? Nhưng nếu không vây được hắn để hắn xông ra ngoài thì chuyện này cũng sẽ vỡ lở không thể cứu vãn. Suy đi tính lại không có kế sách vạn toàn, thái tử không khỏi chuyển ánh mắt về phía Việt quý phi.
Đôi môi đỏ của Việt quý phi mím chặt, hai chữ len ra qua kẽ răng: “Bắn tên!”
“Mẫu phi!”
“Bắn tên!” Âm điệu của Việt quý phi cực thấp nhưng ngữ khí lại mạnh mẽ: “Tối thiểu phải làm cho người chết không nói được thì chúng ta mới có cơ hội nói nhiều hơn!”
Thái tử rùng mình, lập tức chạy mấy bước về phía trước, cao giọng nói: “Tĩnh vương xông vào cung ám sát mẫu phi, mưu hại quận chúa, lập tức bắn chết!”
Các thị vệ do dự một lát, nhưng dù sao thái tử cũng là chủ của bọn họ, vì vậy vẫn nhanh chóng giương cung buông dây, nhất thời tên bay như mưa.
Tĩnh vương tiến lên một bước, tung chân đã bay một thị vệ, giành lấy thanh đao trong tay hắn. Ánh đao múa lên như tuyết, gạt hết loạt tên đầu tiên. Nhân lúc loạt tên thứ hai chưa được bắn ra, Tĩnh vương chém giết đến trước bậc thềm, đặt quận chúa xuống đất, lại gạt hết loạt tên thứ hai vừa bắn tới, đột nhiên xoay người nhảy lên. Sau mấy lần búng người trên không, hắn chém trái chặt phải, lại chuyên chọn những chỗ đám thị vệ đứng tập trung làm xáo trộn vị trí đứng của các cung thủ, đám thị vệ dùng đao lại không phải là đối thủ của hắn. Trong đám hỗn chiến, đột nhiên bóng dáng hắn phóng lên cao, vừa đánh vừa tiến lên, thái tử đang nhìn ngẩn người đột nhiên thấy cổ mình mát lạnh, một thanh đao đã đặt trên cổ mình, khí lạnh ép người.
“Tất cả dừng tay!” Âm thanh của Tĩnh vương cũng không lớn nhưng tất cả mọi người xung quanh đều lập tức khựng lại.
Việt quý phi toàn thân run rẩy, cắn răng cả giận nói: “Tiêu Cảnh Diễm, ngươi dám…”
“Chém tướng bắt soái giữa chốn ba quân vốn là việc ta vẫn thường làm”. Tĩnh vương cười lạnh lùng, ngạo khí như sương: “Thái tử điện hạ đứng hơi gần ta quá”.
“Cảnh Diễm! Rốt cục ngươi muốn như thế nào?” Thái tử run rẩy hỏi.
“Đưa quận chúa lại đây, để ta và quận chúa ra cung”.
Ánh mắt Việt quý phi lạnh lẽo như băng, hừ một tiếng, nói: “Nếu như bản cung nói không? Chẳng lẽ ngươi dám giết thái tử hay sao?”
“Quý phi nương nương muốn dùng thái tử để đánh cược với ta?” Âm thanh của Tiêu Cảnh Diễm cũng rất lạnh lẽo, thái tử kinh hoàng, không khỏi kêu lên một tiếng: “Mẫu phi!”
Việt quý phi mặt vẫn như băng lạnh nhưng ngực lại không ngừng phập phồng, rõ ràng là đang đấu tranh kịch liệt.
Đúng lúc bà ta nhíu mày định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên tiếng truyền báo cao vút dồn dập vang lên bên ngoài: “Thái hoàng thái hậu giá lâm!”
Việt quý phi lạnh buốt trong lòng, cả người cũng rùng mình tuyệt vọng.
Nhưng chỉ nhắm mắt lại một lát, bà ta đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, câu đầu tiên là nói với Tư Mã Lôi: “Ngươi lập tức ra khỏi cung từ phía sau, nhớ kĩ, hôm nay ngươi hoàn toàn không hề bước vào cung Chiêu Nhân nửa bước!”
Tư Mã Lôi ngẩn ra một hồi, nhìn trái nhìn phải thừa thãi rồi mới bừng tỉnh, nhanh như chớp chạy về phía sau.
“Cảnh Diễm”. Việt quý phi lập tức vừa bước nhanh xuống bậc thềm vừa nói rất nhanh: “Ngươi cũng nghe đây, hôm nay thái tử không lệnh thị vệ bắn các ngươi, ngươi cũng không kề đao vào cổ thái tử, hiểu chưa?”
Ánh mắt Tĩnh vương chợt lóe, không tiếp lời.
“Dùng đao uy hiếp thái tử và dùng tên bắn hoàng tử đều không phải chuyện bệ hạ thích nghe. Bản cung không muốn cùng chết với các ngươi. Còn những chuyện khác chúng ta phải dựa vào bản lãnh của mình để cho bệ hạ phân xử”. Việt quý phi cười lành lạnh: “Ngươi là người thông minh, biết đây là giao dịch cũng có lợi cho ngươi, sao lại không làm đúng không?”
Tĩnh vương sắc mặt không động nhưng thanh đao trong tay thong thả rời khỏi cổ thái tử rồi bị ném nhẹ xuống đất.
Bóng dáng già nua của thái hoàng thái hậu lúc này xuất hiện ngoài cửa nội viện, còn bên cạnh bà, ngoài công chúa Cảnh Ninh vẫn ngơ ngác không hiểu ra sao còn có một người phụ nữ mũ phượng hoàng bào, dung nhan cao quý đoan trang.
Đó là chủ nhân của cung Chính Dương – hoàng hậu đương triều.