Trong lúc Hải Đình Gia oán giận, Đỗ Khải Dương đi đến, vẻ mặt cười nịnh.
– Giáo chủ đại nhân, đây là kế hoạch phát triển quốc gia mà ta vừa soạn xong, mời ngài xem qua?
Đỗ Khải Dương cười hì hì nói, đặt kẹp tài liệu lên trước mặt Hải Đình Gia.
– Bây giờ ta không muốn nghe kế hoạch phát triển quốc gia gì hết, ta chỉ muốn nghe đám người viện nghiên cứu kia bây giờ đang làm cái gì? Bây giờ các thể liên hiệp khác đều đưa ra cơ cấu phương án khắc chế chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, chúng ta thì sao? Nhân viên nghiên cứu của chúng ta đang làm gì? Cả ngày nghĩ tới làm sao rút ruột càng nhiều kim tệ của quốc gia hả?
Hải Đình Gia vỗ bàn, giận dữ nói.
– Ấy, cái này..
Đỗ Khải Dương liền nghẹn lời, ánh mắt không ngừng xoay chuyển lung tung, giống như đang nghiêm túc tìm sách lược trả lời. Khóe mắt lại không khỏi nhìn vào danh sách trước mặt Hải Đình Gia, trong lòng bỗng chợt lạnh. Hắn tuyệt đối không ngờ phần danh sách này lại rơi vào trong tay Hải Đình Gia, càng không ngờ tới đám người viện nghiên cứu lại to gan lớn mật như vậy.
– Giáo chủ đại nhân đừng tức giận, xin ngài bảo trọng thân thể, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không thể không có ngài.
Đô Khải Dương vội vàng nịnh nọt:
– Về phần danh sách này, mong giáo chủ đừng tức giận, có lẽ bọn họ thu mua hàng hóa chuyên dùng cho việc nghiên cứu thì sao. Về phần biện pháp đối phó chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, xin giáo chủ không cần triệu tập, chỉ có làm chậm mới tỉ mỉ, những thể liên hiệp khác đưa ra có lẽ đều làm ẩu, còn chúng ta nhất định sẽ đưa ra được phương án hoàn thiện nhất có thể thực hành được.
Hải Đình Gia nghe vậy, sắc mặt vẫn khó coi, nhưng có chút giảm bớt cơn giận:
– Lại cho bọn chúng thêm 1 tháng nữa, phải đưa ra phương án có thể thực hành.
– Giáo chủ, ngài cứ yên tâm đi, viện nghiên cứu trung tâm đang tích cực nghiên cứu, hơn nữa đã phát triển một loạt phương án, cam đoan trong mấy năm tương lai cũng đừng mơ có ai đuổi theo kịp Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chúng ta.
Đỗ Khải Dương liên tục nói.
Hải Đình Gia nghe vậy, liền khó chịu đến cực điểm, Lạc Đan Luân đế quốc dựng nước mới có hơn 1 năm, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc dựng nước mấy ngàn năm. Nếu thật sự bị Lạc Đan Luân đế quốc vượt mặt, vậy thì đúng là trò cười lớn.
Cho tới bây giờ, Hải Đình Gia còn chưa ý thức được, Lạc Đan Luân đế quốc đã bắt đầu vượt mặt Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc trên các phương diện.
Chỉ là Hải Đình Gia vẫn luôn tự cho mình là nước lớn siêu mạnh, còn không hoàn toàn ý thức được, hoặc là nói không dám đối mặt với sự thật tàn khốc đó.
Nếu Hải Đình Gia biết Lạc Đan Luân đế quốc phát triển đến hôm nay, là vì người như Kiều Lâm Sâm lại bị Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vứt bỏ gây ra tác dụng trọng yếu, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì?
Sự thật càng tàn khốc hơn, đó là chiến hạm Trường Tích Liên Hợp từ nghiên cứu đến sản xuất, có đến 70% là người Thượng Bang.
Một bộ phận là không sống nổi ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, một bộ phận khác lại không có năng lực quay về nước, bất đắc dĩ lựa chọn ở lại. Mà ở Lạc Đan Luân đế quốc, bọn họ tìm được giá trị của mình, cuộc sống khốn khổ cũng hoàn toàn thay đổi.
Đầu óc tính toán tinh vi của người Thượng Bang là điều mà chủng tộc khác không thể sánh bằng, dù cho là người Lạc Đan Luân.
Cùng lúc đó, trong lúc Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang sứt đầu mẻ trán vì chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, Lạc Đan Luân đế quốc vẫn đang tự mình phát triển từng bước, mà không phải như Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đau đầu trị đầu, đau chân trị chân.
Hiện giờ khác biệt căn bản giữa hai nước đã dần dần hiện ra, đó là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc là vì tự bảo vệ mình, Lạc Đan Luân đế quốc là vì tự vươn lên.
Tiêu Hoằng lại xuống phòng ngầm tu luyện, lấy ra Hồng quang thạch khổng lồ, khoanh chân ngồi trên chỗ lõm, uống một ngụm máu Kim quan điêu biến dị, liền bắt đầu điên cuồng tu luyện, nắm chắc thời gian tăng cường Ngự lực.
Hiện giờ khuyết điểm lớn nhất trong Lạc Đan Luân đế quốc là không có nhân vật cấp bậc Ngự Không, Vĩ Ngạn rất có hy vọng, nhưng cũng không thể đặt trọng trách một mình Vĩ Ngạn.
Cứ thế nửa năm vội trôi qua, chiến hạm Trường Tích Liên Hợp gần như trải rộng khắp Lạc Đan Luân cùng với lãnh thổ nước đồng minh.
Lạc Đan Luân đế quốc sở hữu 100 chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, liên bang khác tổng cộng có hơn 300 chiếc, chỉ riêng vương quốc Tiệp Tây Á đã sắm 50 chiếc.
Một loại chiến hạm Ma Văn, sản lượng tiêu thụ quá 400 chiếc, đây là con số quá kinh người.
Số lượng chiến hạm Ma Văn khổng lồ như thế, đã đủ tạo thành áp lực lớn lên tất cả các nước đối địch, làm bọn họ sống từng ngày không yên.
Thậm chí Tiêu Hoằng đánh hạ Lưu Tư công quốc, thể liên hiệp Á Tế Á cũng không dám làm bừa.
Chẳng qua, Tiêu Hoằng có thể tưởng tượng được, lực uy hiếp của chiến hạm Trường Tích Liên Hợp cùng sắp đến cuối cũng. Bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ, có chiến hạm Trường Tích Liên Hợp thọc vào, thể liên hiệp Tân Bối Ba và thể liên hiệp Á Tế Á sẽ rót số lượng lớn tài chính vào nghiên cứu chuyên môn đối phó chiến hạm Trường Tích Liên Hợp.
t r u y e n c u
a t u i n e t Nhưng thì sao, Lạc Đan Luân đế quốc cùng sẽ có vũ khí mới.
Lúc này Tiêu Hoằng vẫn đang ngồi trên chỗ lõm Hồng quang thạch, trải qua nửa năm tu luyện, cùng với hai bình máu Kim quan điêu biến dị hỗ trợ, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã đạt tới 99.998 cổ, chỉ cần 2 cổ nữa thôi là sẽ đạt đến 100 ngàn. Đối với bất kỳ ai, đây đều là con số quan trọng, đồng thời cùng để cho Tiêu Hoằng đạt đến Ngự hồn cấp bốn.
Tốc độ có thể đột nhiên tăng mạnh như thế, ngoài dựa vào máu Kim quan điêu biến dị và Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên ra, quan trọng nhất là Hồng quang thạch to như ngọn núi nhỏ này.
Không chỉ Tiêu Hoằng, ngay cả thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, thành viên Thích Khách Minh, lợi dụng Hồng quang thạch khổng lồ cũng đạt đến Đại Ngự sư cấp năm. Nếu tiến lên nữa, phải dựa vào tự mình cảm ngộ, không ai giúp được điều này, toàn dựa vào mình. Những người khác có thể làm là đem kinh nghiệm trở thành Ngự hồn của mình trao đối với họ.
Bởi vì đã không có máu Kim quan điêu biến dị hỗ trợ, dù có Hồng quang thạch khổng lồ cùng Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, Tiêu Hoằng cũng phải tốn chừng 2 giờ mới đẩy Ngự lực lên đến 100 ngàn cổ, hoàn toàn tiến vào trình độ Ngự hồn cấp bốn.
Về phần mười mấy thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn vây quanh Tiêu Hoằng, dựa vào Hồng quang thạch, cố gắng tăng Ngự lực của mình lên cấp chuẩn Ngự hồn.
Từ từ mở mắt, Tiêu Hoằng nhìn các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần bên dưới, cũng không quấy rầy họ, mà nhẹ nhàng rời hầm ngầm, đi lên phòng trên.
Nhưng lúc Tiêu Hoằng ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa trưa, Quan Gian Thường lại đứng trước cửa.
– Quan Gian Thường, có chuyện gì?
Tiêu Hoằng không đổi sắc, liên tiếng hỏi, sau đó vội cầm chén đũa. Thức an trước mặt rất đơn giản, miếng thịt bò, rau xanh, cơm cùng ly nước, thức ăn tiêu chuẩn giống như binh lính Lạc Đan Luân bình thường.
– Bệ hạ, có phóng viên tạp chí quốc gia Thái Qua muốn được phỏng vấn ngài, hơn nữa mong được dùng ngài làm bìa mặt kỳ này.
Quan Gian Thường nói với Tiêu Hoằng.,
Trên thực tế, tạp chí quốc gia Thái Qua có thể coi là một quyển tạp chí có lực ảnh hưởng lớn nhất trong Vũ trụ Thái Qua, một năm chỉ có một kỳ. Có thể lên bìa mặt đều là người có ảnh hưởng sâu xa đến Vũ trụ Thái Qua, thường đại diện cho trung lập và công bằng.
Người lên bìa mặt kỳ trước, chính là tổng thống bình dân Âu Tái Nhân.
– Không gặp, ta không có thời gian, đẩy hắn đi đi.
Tiêu Hoằng không cần nghĩ, dứt khoát từ chối, Tiêu Hoằng không có chút hứng thú với việc nổi danh trên bìa mặt.
– Vâng.
Quan Gian Thường thưa xong, xoay người đi ra,
Nhưng ngay sau đó, Quan Gian Thường lại quay trở về, hơi khó xử nói:
– Bệ hạ, phóng viên kia chết sống không đi, nói nếu ngài không gặp nàng, nàng ta sẽ không đi, ở lại ngay trước cửa vương điện, thẳng đến khi gặp ngài mới thôi.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng nhãn mày lại, bây giờ sao lại có nhiều người như thế cơ chứ, đeo dính không chịu buông.
– Được rồi, cho hắn vào đi, nói với hắn, chỉ có 10 phút thôi.
Tiêu Hoằng thoáng không kiên nhẫn nói.
Một lát sau, có một cô gái khoảng 35 tuổi đi đến, người mặc trang phục chuyên ngành, đeo kính đen, tràn đầy khí chất chuyên nghiệp. Nàng là Hình Nam, tổng biên tập tạp chí quốc gia Thái Qua, lần này đặc biệt nhận lệnh tới phỏng vấn đại ma đầu Tiêu Hoằng.
Có thể nói, lần này bước lên lãnh thổ Lạc Đan Luân đế quốc, Hình Nam quả thật bị dọa nhảy dựng. Nàng tuyệt đối không ngờ tới, Lạc Đan Luân đế quốc bị mấy thể liên hiệp như Xích Nghĩa, Tân Bối Ba… Tuyên bố là luyện ngục của bình dân, vậy mà lại phồn hoa đến thế này. Nàng đi qua Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vô số lần, bây giờ bốn tinh quận Lạc Đan Luân Đế Quốc còn phồn hoa hơn không biết bao nhiêu lần so với thời Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không chế.
Không chỉ Ma Duệ Tinh, tất cả hành tinh do Lạc Đan Luân đế quốc quản lý đều thế, kết hợp phồn hoa, thoải mái và xa hoa kết hợp hoàn mỹ với nhau.
Phúc lợi công dân càng cao chưa từng có, thậm chí trước khi đi Ma Duệ Tinh, nàng khảo sát thực địa ở hành tinh khác một phen, nàng tận mắt nhìn thấy công dân Lạc Đan Luân sinh sống thế nào? Tổng kết ra thành một câu, bọn họ đang sống trên thiên đường.
Tuy nhiên, điều này còn không phải làm Hình Nam giật mình nhất, khi nàng bước vào phòng tu luyện, nhìn thấy bày biện đơn sơ xung quanh, cùng với cơm canh bình thường đến không thể bình thường hơn ở trước mặt Tiêu Hoằng, thần sắc lại thay đổi. Nhất là Tiêu Hoằng không có bất cứ ai hầu hạ, cứ một mình ăn uống, lại càng thêm chấn động.
Cảm giác trực quan nhất, đó là Tiêu Hoằng không có khác gì lớn so với người đàn ông 30 tuổi, thậm chí Hình Nam còn không thể tin nổi, đây chính là siêu cấp đại ma đầu Tiêu Hoằng hở ra một tí là diệt tộc người ta hay sao? Đây là vua Lạc Đan Luân ức hiếp bình dân trong lời đồn đãi của thể liên hiệp Xích Nghĩa hay sao?
Hơn nữa, nhìn Tiêu Hoằng ngồm ngoàm ăn uống, hết sức tự nhiên, không có gì là giả vờ.