– Tiêu Hoằng bệ hạ, đã mạo muội quấy rầy.
Hình Nam dè dặt bước vào phòng, run run nói.
– Nếu biết quấy rầy, vậy cần gì phải mạo muội đến?
Tiêu Hoằng cắn miếng thịt bò, căn bản không có nhìn tới Hình Nam, lạnh băng nói.
– Khục..
Nhất thời, Hình Nam bỗng không biết nên nói gì, lời của Tiêu Hoằng thật quá nghẹn họng, trực tiếp đẩy Hình Nam từ xa tít ngoài khơi.
– Nói đi, ngươi muốn hỏi gì? Ngươi chỉ có thời 10 phút.
Tiêu Hoằng buông chén, uống nước, ngẩng đâu nói, tiện tay chỉ vào băng ghế phía trước.
– Được rồi, vấn đề đầu tiên, ngài cảm thấy thế nào đối với việc bên ngoài đánh giá Lạc Đan Luân đế quốc là luyện ngục bình dân?
Hỉnh Nam đánh giá người đàn ông không có phong độ này, đặt câu hỏi, chăng qua vẫn ngồi lên băng ghế cũ mà Tiêu Hoằng chỉ.
Đây cũng là lần đầu tiên Hình Nam phỏng vấn đường đường là nguyên thủ quốc gia ở một chỗ đơn sơ như thế này, thật là khác loại mà.
– Tùy tiện, bọn họ thích nói gì, đó là chuyện của họ. Hẳn là cô nên hỏi bọn họ vấn đề này, vì sao lại nói như thế? Có lẽ khi đến, cô cũng thấy được Lạc Đan Luân đế quốc hiện giờ là như thế nào?
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ nói, bộ dạng đúng lý hợp tình, không cần phải giả vờ cái gì.
– Lúc trước ta từng hỏi vấn đề ăn mày với giáo chủ Hải Đình Gia, ngài ấy trả lời rằng: Bất cứ quốc gia nào cũng có ăn mày, đây là chuyện không thể tránh khỏi. Xin hỏi ngài thấy vấn đề này thế nào? Quốc gia ngài thống trị có thể nào hoàn toàn quét sạch ăn mày hay không?
Hình Nam hỏi tiếp.
– Không thể.
Tiêu Hoằng không chút do dự trả lời:
– Mấu chốt ở chỗ, cô phải nhìn rõ, ăn mày của quốc gia là thế nào? Ta có thể nói xác định, Lạc Đan Luân đế quốc không có ăn mày dưới 18 tuổi đến 59 tuổi. Ăn mày có tay có chân lại khỏe mạnh, đó là tuổi phấn đấu của người bình thường, bọn họ không muốn phấn đấu, không muốn chịu khổ, tự nhiên sẽ bị loại bỏ. Lạc Đan Luân đế quốc cũng không nuôi người lười biếng, Lạc Đan Luân đế quốc là thiên đường của người phấn đấu. Về phần quốc gia khác là thế nào, cô có thể tự xem.
Hình Nam nghe vậy, trầm tư một lát, khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu hỏi những vấn đề có chuẩn bị trước ghi lại.
Bên trong Ma Văn chụp hình của nàng, có chụp lại hơn trăm tấm ảnh, có bên trong lãnh thổ Lạc Đan Luân đế quốc, có phong cảnh ruộng vườn, cũng có đô thị phồn hoa, cùng với cảnh đẹp tự nhiên…
Như thế, vốn phỏng vấn dự định trong 10 phút, bị Hình Nam nhõng nhẽo chèo kéo, kéo dài ra đến 1 giờ, ít nhất Hình Nam đã có hiểu biết hoàn toàn mới đối với Tiêu Hoằng.
– Ngài yên tâm, ta sẽ trình bày chi tiết hiện trạng Lạc Đan Luân đế quốc cho toàn bộ Vũ trụ Thái Qua.
Khép bản ghi chép lại, rốt cuộc Hình Nam cảm thấy mỹ mãn đứng lên, kính cẩn nói.
– Tùy ý cô.
Tiêu Hoằng cũng trả lời một cách lưu manh.
Hình Nam vừa quay đầu đi, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng rung lên, là Áo Thác gọi tới.
– Áo Thác, có chuyện gì?
Bật máy, Tiêu Hoằng hỏi.
– Bệ hạ, Tập đoàn Thiên Xà và xí nghiệp Thiên Sứ liên hợp nghiên cứu chiến cơ Ngân Điểu đời sáu, đã chế tạo xong nguyên mẫu.
Áo Thác mặt mũi sáng ngời báo cho Tiêu Hoằng.
– Ồ?
Nghe thế, ánh mắt Tiêu Hoằng sáng ngời, chiến cơ Ngân Điểu chờ mong từng ngày cuối cùng đã ra đời.
– Ngoài ra, thứ mà tiểu tử Lạc Dần nghiên cứu cũng gần bắt đầu thành hình.
Áo Thác nói tiếp.
– Tốt, tốt lắm. Chờ ta, ta đi tới ngay.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền tắt mày, lập tức rời phòng tu luyện, tiên vào tàu Phù Du.
Khoảng nửa giờ sau, tàu Phù Du kết nối với tàu Bất Khuất ở hệ Hằng tinh Ma Dực.
Bây giờ hệ Hằng tinh Ma Dực đã khôi phục lại hình dạng thời kỳ Cáp Thụy Sâm, cảng không gian to nhỏ dày đặc, trong đó còn bao gồm cảng neo đậu Đại Mẫu Hạm, cùng với một cái giàn giáo chế tạo Đại Mẫu Hạm Ma Văn khổng lồ. Khu vực này đã chuyển hóa thành khu vực cơ mật của Lạc Đan Luân đế quốc, thuyền buôn bình thường không được phép đến gần.
Trên giàn giáo chế tạo Mẫu Hạm kia, chính là Đại Mẫu Hạm Ma Văn cấp bá chủ không gian do xí nghiệp Thiên Sứ liên hợp phát triển, nó cũng là Đại Mẫu Hạm Ma Văn lấy chiến hạm Trường Tích Liên Hợp làm kỹ thuật trung tâm.
Về phần phát triển đến trình độ nào, nhìn toàn bộ giàn giáo khép kín, người ngoài không thể biết được.
Tiêu Hoằng tiến vào phòng điều khiển tàu Bất Khuất, ở bên trong, Áo Thác, Ai Nhĩ Phu cùng những nhân viên nghiên cứu chủ yếu đều ở đó.
Trong đó, còn bao gồm Mộ Khê Nhi, Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm.
Nhìn thấy ba người đứng chung một chỗ, hơn nữa ánh mắt quái dị nhìn về phía Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng không khỏi gãi đầu, sau đó ngậm miệng đi tới cạnh Áo Thác và Ai Nhĩ Phu.
Bây giờ ba cô gái đều có địa vị cao, Tiêu Hoằng không rời một ai được, nhưng một khi ba nàng đứng chung một chỗ, Tiêu Hoằng mơ hồ lại có cảm giác sợ hãi dựng hết tóc gáy.
Ở màn hình bên cạnh Tiêu Hoằng, là hình ảnh về Ái Lạc.
– Lão đại, hiện giờ có thể bắt đầu chứ?
Mạc Hi đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói, dù sao đây là thời điểm rất mấu chốt.
Trải qua 9 tháng phát triển, đầu tư rất nhiều sức người sức của, là vì thời điểm này.
Ngân Điểu đời sáu không chỉ là lần đầu Tập đoàn Thiên Xà và xí nghiệp Thiên Sứ triển khai hợp tác, hai bên đều lấy ra bản lĩnh nhà nghề, tư tưởng thiết kế đột phá tất cả những điều bảo thủ, mạnh dạn tiến hành sáng tạo mọi mặt.
Ngoài việc sử dụng áo giáp có thể tháo dỡ tự do, mặt trong áo giáp còn phủ một tầng màng phòng hộ, có thể tăng mạnh độ cứng, độ bền này không thua gì chiến hạm Trường Tích Liên Hợp.
– Bắt đầu đi.
Tiêu Hoằng nhìn màn ảnh chính, lên tiếng.
Theo lệnh của Tiêu Hoằng, cửa phóng chiến cơ trên tàu Bất Khuất từ từ mở ra, tiếp theo một chiếc chiến đấu cơ Ma Văn hình dạng quái dị phóng ra ngoài. Toàn bộ chiến đấu cơ Ma Văn, từ ngoại hình đã có khác biệt hoàn toàn với chiến đấu cơ thường quy.
Trên thân máy bay toàn màu đen, cánh đuôi bị loại bỏ, chỉ còn đôi cánh chính dính liền với thân máy bay, trở thành hình tam giác. Cuối đuôi là ông phóng, đã có thay đổi rất lớn, đảm bảo hai động cơ bình thường, còn thêm một động cơ không gian thứ không gian hình tri tròn rất lớn. Loại động cơ này do xí nghiệp Thiên Sứ nghiên cứu không lâu trước, bây giờ cùng lấy ra ứng dụng.
Một khi động cơ phát huy hết sức, sẽ đạt tốc độ nhanh hơn cả chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, chẳng qua thời gian kéo dài chỉ mới 5 phút, sau đó phải làm nguội.
Về phần hành trình thì cao gấp đôi chiến đấu cơ không gian thường quy.
Chở theo đạn dược cũng là phi đạn Ma Văn mới phát triển, uy lực tăng thêm 10%, nhưng thể tích chỉ nhỏ cỡ chiếc đũa, như thế sẽ tăng mạnh số lượng đạn.
Nhìn Ngân Điểu đời sáu trên màn ảnh, xoay chuyển trong không gian, số liệu liên tiếp thu được trên màn hình, mọi người trong phòng điều khiển vốn nghiêm túc dần dần thay bằng hưng phấn. Tốc độ tuần tra bình thường nhanh hơn 50% so với chiến đấu cơ Ma Văn hiện thời, sau khi mở ra động cơ thứ không gian, tốc độ còn nhanh hơn 10% so với chiến hạm Trường Tích Liên Hợp.
Hệ thống bắn lại nâng cao hơn 3 lần so với chiến cơ bình thường, suốt 3 lần đó, khỏi cần nói nữa. Huống chi tầm bắn chiến hạm Ma Văn kiểu mới cũng nâng cao gấp đôi.
Nhìn thấy Ngân Điểu đời sáu khai hỏa toàn bộ, nháy mắt bắn một khối thiên thạch đường kính chừng trăm mét thành bụi, toàn bộ phòng điều khiển đều hoan hô.
Hơn nữa, thông qua nó, hoàn toàn có thể phát triển ra chiến cơ không người lái rẻ tiền trong thời gian ngắn, cùng với chiến đấu cơ Ma Văn hành tinh, thay thế tất cả trang bị hiện giờ.
Thực tế, Ngân Điểu đời sáu ngoài những công năng vừa biểu hiện ra, còn có hệ thống tự động dẫn đường. Nói cách khác, chỉ cần trang bị tổ Ma Văn tương ứng trong Đại Mẫu Hạm, chiến đấu cơ Ma Văn phóng ra sẽ có thể tiến hành điều khiển không cần phi công, thông qua dẫn đường tự động quay lại Đại Mẫu Hạm.
Trong khi phòng điều khiển hoan hô, ngay cả Tiêu Hoằng cũng xiết chặt tay, Lạc Dần đứng ở trong góc thì lại như đang ngủ gục, chớp mắt nhìn màn hình, không có vẻ gì là hưng phấn.
– Này, ta nói tiểu tử, sao hả? Bị dọa choáng váng rồi? Ngân Điểu đời sáu thế nào? Cho đánh giá đi?
Kiều Lâm Sâm thấy Lạc Dần không có chút phản ứng, lên tiếng hỏi.
– Tàm tạmcoi như miễn cưỡng cũng được.
Lạc Dần nhìn màn hình, đưa ra đánh giá như thế.
Lạc Dần vừa nói thế, phòng điều khiển to như vậy bỗng im bặt, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lạc Dần.
Tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, một câu như thế giống như chậu nước lạnh xối mọi người lạnh thấu, tác phẩm Ngân Điểu đời sáu vĩ đại như vậy bị nói thành tàm tạm? Tiểu tử này quá ngông cuồng đi chứ?
– Tiểu tử, vậy theo ý ngươi, cái loại chiến cơ gì mới coi là vĩ đại?
Mạc Hi cũng nhìn vào Lạc Dần, nhìn từ trên xuống dưới tên Lạc Dần mặt mũi xấu xí, bề ngoài lôi thôi, lên tiếng hỏi.
Lạc Dần không nói, lục lọi trên quần áo bẩn thỉu của mình, cuối cùng lấy ra mấy tờ giấy đầy nếp nhăn, bên trên còn dính hạt cơm chưa khô, sau đó đưa cho Mạc Hi:
– Nè, đây là chiến đấu cơ Ma Văn trong lý tưởng của ta.
Mạc Hi hoài nghi đánh giá Lạc Dần sau đó nhận lấy trang giấy, mở ra xem.
Kết quả, ngay sau đó Mạc Hi đột nhiên biến sắc.
Bên trên không phải bản thiết kế, mà là suy đoán về chiến đấu cơ Ma Văn tương lai, đó là chiến hạm Mà Văn bỏ túi, hoàn thành những công tác của chiên đấu cơ Ma Văn, đồng thời có thể gánh vác một phần công tác của chiến hạm Ma Văn.