Đặt tay lên cán đao, muốn rút ra, nhưng Tiêu Hoằng vừa đặt tay lên, một cảm giác bất lực truyền khắp người Tiêu Hoằng.
Đường đường Ngự hồn cấp năm Tiêu Hoằng lại có cảm giác mất sức, quả thật là hiếm thấy.
Rơi vào đường cùng, Tiêu Hoằng phải buông tay, thu hồi cây dao màu vàng này, dựa vào thực lực của Tiêu Hoằng mà bây giờ không thể rút ra được cây dao ngắn màu vàng đó.
Cây dao ngắn này có uy lực cỡ nào? Tạm thời nó là bí ẩn.
Tiêu Hoằng vừa thu hồi cây dao ngắn, muốn thăm dò uy lực Hàn Võ sau khi thăng cấp, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng lại vang lên, là Áo Thác gọi tới.
– Áo Thác, có chuyện gì?
Tiêu Hoằng lập tức nghe máy, hỏi.
– Bệ hạ, thể liên hợp Á Tế Á bỗng nhiên không có dấu hiệu phát động tấn công Lưu Tư công quốc. Theo chúng ta thăm dò, có một nhóm người đã xâm nhập lãnh thổ Lạc Minh.
Áo Thác nghiêm mặt báo cáo với Tiêu Hoằng.
Bây giờ thực lực quân sự của thể liên hợp Á Tế Á đã thua xa Lạc Đan Luân Đế Quốc, như vậy phát động tấn công có mục đích gì đây? Rõ ràng là có trò mèo.
– Một nhóm người…
Tiêu Hoằng lẩm bẩm những lời này, vài giây sau, sắc mặt Tiêu Hoằng thay đổi, dường như đoán ra gì đó:
– Áo Thác, lập tức hạ lệnh, tập trung tất cả thực lực bảo hộ những công trình và nhân vật trọng yếu Lạc Đan Luân Đế Quốc. Mỗi một chỗ cùng nhân vật quan trọng đều phải có ít nhất một Ngự hồn bảo hộ!
– Rõ, bệ hạ!
Áo Thác không chút do dự đáp lại.
Tiêu Hoằng và Áo Thác tắt máy, Tiêu Hoằng nhanh chóng thống báo cho Vĩ Ngạn cùng với Cổ Tư dưới tầng ngầm, chia nhau hành động, một người đi căn cứ hải quân, một người đi tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn.
Chỉ trong nháy mắt, vài Ngự hồn còn lại của Lạc Đan Luân đế quốc đã xuyên qua Hư Không Môn, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến địa điểm định sẵn, toàn bộ thời gian không quá nửa giờ.
Lúc này Tiêu Hoằng đang ở Đại Vệ Vương Thính, trên màn hình là hình ảnh về đám người kia do máy thăm dò gửi về. Quả nhiên, kẻ đến là đệ tử thân truyền của Khảm Đô Tư, Thượng tôn Ngự Không thể liên hợp Á Tế Á, tổng cộng 15 người, dẫn đầu là đệ tử thủ tịch Tát Sa.
Nhìn thấy thế, rõ ràng suy đoán của Tiêu Hoằng là chính xác, Thánh Địch An Tinh đã không ngồi yên được nữa.
Trong lúc Tiêu Hoằng tích cực bàn thảo sách lược, Ma Văn thông tin lại vang lên, là Đế Á Qua, đại thống soái thể liên hợp Á Bình Ninh gọi tới.
– Tiêu Hoằng bệ hạ, 5 phút trước chúng ta giải mã được một phần tình báo vài ngày trước, là tin tức hình ảnh từ Thần Quyến Tinh phát đi Thánh Địch An Tinh. Tuy rằng không giải mã hoàn toàn, nhưng nội dung tin tức dường như bất lợi với ngài. Vừa nãy Thượng tôn Nội Nhã cũng gửi tin tớí mong ngài có thể đi Đào Thấm Tinh thể liên hợp Á Bình Ninh tránh né tạm thời, dù sao mục tiêu của những lão quái Ngự Không kia chỉ thẳng vào ngài. Chỉ cần không tìm thấy ngài, bọn họ sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Đế Á Qua nói đơn giản cho Tiêu Hoằng, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Chuyện hiện giờ vô cùng đột nhiên, nhưng lại nằm trong lẽ thường.
Hiện giờ ba đại thể liên hợp đối địch đã chó cùng rứt giậu.
Tiêu Hoằng nghe vậy, đã nhíu chặt mày, Đế Á Qua phân tích đúng, nếu Ngự Không thật sự muốn ra tay, mục tiêu chỉ có thể là mình. Nếu mình ở vương điện, vương điện hay kể cả Ma Duệ Tinh khó tránh khỏi sinh linh đồ thán.
Đi Đào Thấm Tinh của Nội Nhã, dựa vào thực lực Ngự Không cấp một Nội Nhã, cộng thêm Ngự hồn cấp năm của mình, tự nhiên cùng sẽ làm Ngự Không thể liên hợp khác có chút cố kỵ.
Nhìn lại các thành viên trung tâm trong Đại Vệ Vương Thính, cũng đều nửa quỳ trước mặt, khẩn cầu Tiêu Hoằng tạm lánh.
– Các ngươi cũng chạy đi căn cứ hải quân, không được chậm trễ.
Tiêu Hoằng hạ lệnh xong, liền cầm lấy Băng Tín Ngưỡng, cất bước rời Đại Vệ Vương Thính, trực tiếp vào trong hạm vận chuyển hành khách loại nhỏ chê tạo bằng hợp kim Vi Mễ.
Một lát sau, hạm vận chuyển hành khách loại nhỏ này xuyên qua tầng khí quyển Ma Duệ Tinh, hướng tới Hư Không Môn bên cạnh. Đồng thời Hư Không Môn từ từ chuyển hướng nhắm tới thể liên hợp Á Bình Ninh, bắt đầu điều chỉnh khoảng cách truyền tống.
Chỉ là trên đường Tiêu Hoằng đến Hư Không Môn, Ma Văn thông tin lại vang lên, là Mạc Hi gọi tới.
– Mạc Hi, có chuyện gì?
Vừa nghe, Tiêu Hoằng liền nói.
– Lão đại, Mộ Khê Nhi… Hiện giờ Mộ Khê Nhi đang ở Vũ Nhuận Tinh, nơi đó không có Ngự hồn của chúng ta bảo hộ, hơn nữa ngay lúc này máy thăm dò của chúng ta phát hiện có hai Ngự hồn Á Tế Á đang tiến tới Liên bang An Ni Á.
Mạc Hi lo lắng báo cho Tiêu Hoằng.
Nghe vậy, vẻ mặt nghiêm 1 sắc, lời này có nghĩa là Mộ Ki
Thân là một người chủ đại danh sách phải giết của Khảm
Đưa tay vuốt mũi, nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng vút qua, cuối cùng Tiêu Hoằng ra lệnh cho hạm trưởng:
– Truyền lệnh cho nhân viên Hư Không Môn, thay đổi mục tiêu truyền tống, phương hướng Vũ Nhuận Tinh Liên bang An Ni Á…
– Cái gì, bệ hạ, nơi đó rất nguy hiểm, xin ngài cân nhắc, hiện giờ ngài là vua Lạc Đan Luân, hết sức quan trọng.
Hạm trưởng quay đầu nói với Tiêu Hoằng, hắn cũng biết mục đích Tiêu Hoằng đi Liên bang An Ni Á, nhưng như thế quá nguy hiểm.
– Đúng thể, ta là vua Lạc Đan Luân, nhưng ta cũng là người đàn ông. Không giấu người, ta đã trốn tránh mười mấy năm, bây giờ ta không muốn trốn tránh nữa, nên đối mặt, sẽ phải đối mặt.
Tiêu Hoằng thì thào, ánh mắt ngước nhìn cảnh tượng phồn hoa bình lặng bên ngoài cửa sổ.
Vương quốc An Ni Á, Vũ Nhuận Tinh, đây là quê hương của Tiêu Hoằng.
Bây giờ căn cứ quân sự Bối La thực ra là một trong tổng bộ của Tập đoàn Thiên Xà, là tập đoàn siêu cấp, hiện giờ nơi này hết sức phồn hoa.
Lúc này, Mộ Khê Nhi mắc áo giáp đỏ rực, đang đứng trên quảng trường hợp kim, Cầu Cầu bên cạnh cũng nhếch miệng, bộ dáng hung ác, dựng lên răng nanh.
Ở đằng trước Mộ Khê Nhi cùng Cầu Cầu, đang có hai người đứng đó, một là Bệ Đồ, còn lại là Tiết Hán, cũng là đệ tử thân truyền của Khảm Đô Tư, thực lực Ngự hồn cấp ba.
Mục đích bọn họ đến đây đã rõ, giết Mộ Khê Nhi chỉ là Đại Ngự sư cấp năm.
Hiện giờ theo mệnh lệnh cưỡng chế của Mộ Khê Nhi, mọi người nơi này đã rút lui, tổng bộ náo nhiệt ngày xưa bây giờ trở nên vắng lạnh.
– Khi đó ta thật không ngờ, Tiêu Hoằng như con kiến trốn chui trốn nhũi đó bây giờ đã trở thành vua Lạc Đan Luân. Nha đầu nho nhỏ như ngươi bây giờ cũng có thể trở thành đại đầu sỏ. Chẳng qua, các ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta, cùng với đối thủ của sư phụ Khảm Đô Tư.
Bệ Đồ nhìn Mộ Khê Nhi cách đó trăm mét, gằn giọng nói, giọng lạnh băng tràn đầy sát ý.
Mộ Khê Nhi không nói, cứ lẳng lặng nhìn Bệ Đồ, không còn một chút nhu nhược ngày xưa. Thay vào đó là mạnh mẽ cứng cỏi, một tay nắm chặt rồi Ma Văn.
– Xem ra Bệ Đồ sư đệ còn có chút giao tình với cô nàng này.
Tiết Hán chậm rì rì nói.
– Thưa sư huynh, là thế này, nhiều năm trước ả ta vốn nên chết, để cho nàng ta sống đến hôm nay, đã là chúng ta nhân từ.
Bệ Đồ cung kính trả lời Tiết Hán, dựa theo bối phận, trong đệ tử thân truyền của Khảm Đô Tư, bối phận Bệ Đồ là thấp nhất.
– Vậy đừng nhiều lời, giết ả ta đi.
Tiết Hán nói.
Tiết Hán cùng Bệ Đồ không dừng lại nữa lao thẳng về phía Mộ Khê Nhi.
Thấy thế, Mộ Khê Nhi lập tức vung rồi Ma Văn, cắn chặt răng quất về phía Bệ Đồ, Cầu Cầu bên cạnh cũng liều mạng láo tới cắn Tiết Hán.
Tuy nhiên đối mặt với Tiết Hán Ngự hồn cấp ba cùng Bệ Đồ Ngự hồn cấp một, Mộ Khê Nhi cùng Cầu Cầu chỉ cớ Đại Ngự sư cấp năm, rõ ràng kém quá xa.
Bịch! Keng keng!
Chỉ giao đấu mấy lượt, Mộ Khê Nhi trực tiếp bị Bệ Đồ đánh bay ra ngoài, áo giáp Ma Văn đắt tiền bị cháy đen một mảng, rồi Ma Văn cũng văng ra ngoài.
Khóe miệng Mộ Khê Nhi chảy máu, nhưng nàng vẫn không rên một tiếng, vẻ mặt kiên cường.
Trên người Cầu Cầu cũng có hai vết thương, lúc này đứng chắn trước mặt Mộ Khê Nhi, gầm gừ hung hãn.
– Súc sinh đáng chết.
Tiết Hán nhìn mấy lỗ máu bị cắn trên tay, máu đang chảy ra, không khỏi gầm lên đầy tức giận:
– Xem ta giết ngươi thế nào.
Nói xong, Tiết Hán còn muốn xông lên, định xé nát Cầu Cầu cùng con bé chết tiệt kia!
Nhưng ngay vào lúc này, bầu trời xanh đột nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời xanh bỗng có lớp mây xanh che phủ mặt trời, những tia sét màu máu lóe qua tầng mây như những con rắn độc.
Trong phút chốc, mặt đất từ ban ngày thành đêm tối, chỉ có những tia chớp “nhuộm” mặt đất xung quanh thành màu đỏ.
Tiếp theo là những mảng bông tuyết màu xanh rơi xuống dưới, không khí trực tiếp từ 30 độ rớt xuống âm 30.
Thấy cảnh này Tiết hắn cùng Bệ Đồ vốn còn hùng hổ bỗng cứng đờ, cảnh tượng này nói lên điều gì, đáy lòng bọn họ bỗng nhiên lạnh buốt!
– Hai người đàn ông khi dễ một cô gái tính là bản lãnh gì, còn không mau tới chịu chết!
Bên trong tầng mây, giọng âm trầm của Tiêu Hoằng đột nhiên vang vọng.