– Có bản sự nha, lăn lộn vào tới cục cảnh sát.
Diệp Tử Bình nhìn con trai, nhẹ nhàng nói.
Diệp Khai chỉ cười nhẹ một tiếng, không dám nói gì.
Thường nói người già và trẻ con cách nhau một thế hệ nên ông nội cưng cháu trai. Vì thế Diệp Khai không kiêng kỵ trước mặt Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử, nhưng trước mặt cha hắn là Diệp Tử Bình thì hắn vẫn luôn khép nép, không dám trêu chọc.
– Như thế nào, Diệp Khai đại thiếu gia cũng có lúc ngoan ngoãn vậy à?
Diệp Tử Bình không hổ là làm công tác tuyên truyền, châm chọc người khác rất chuyên nghiệp, bắt đầu từng câu giáo huấn Diệp Khai.
Diệp Khai nghe đến to đầu nhưng Diệp Tử Bình vẫn hết sức nhẹ nhàng, không hề quát tháo.
Lái xe ở phía trước nghe xong phải cố sức nhịn cười.
Mãi một hồi, Diệp Khai mới tìm được cơ hội lên tiếng:
– Kỳ thật, chuyện này đâu thể trách con.
– Đâm chết người còn không thể trách con?!
Diệp Tử Bình trầm giọng chất vấn nói.
– Con chỉ giúp người bị hại đoạt lại đồ trong tay bọn cướp mà thôi. Bọn chúng xui xẻo đụng vào xe con, con cũng đâu có cách nào chứ.
Diệp Khai xòe tay nói.
Luận sự mà nói, trong chuyện này Diệp Khai nhất định có chút trách nhiệm nhưng chuyện do người làm, pháp luật trong nước chỉ chú trọng người chấp pháp giải thích thế nào. Một câu thấy nghĩa ra tay là có thể phủi hết trách nhiệm, huống chi còn có kim bài lão Diệp gia.
Đương nhiên, cũng do chuyện này đã điều tra rõ ràng, còn có nhiều nhân chứng chứng thực. Bằng không mà nói, để cho những người đối đầu với lão Diệp gia biết chuyện thì chưa chắc đã có thể dễ dàng.
Diệp Tử Bình xuất hiện ở cổng lớn cục cảnh sát, dĩ nhiên là là lão Diệp gia đã đã biết chuyện Diệp Khai đâm chết người, hơn nữa đã tiến hành trao đổi với cục nên mới có câu thấy việc nghĩa ra tay.
– Đã điều tra ra chi tiết về hai tên cướp, nhiều lần phạm án, hơn nữa còn bị thương trước đó.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.
Diệp Khai khẽ gật đầu, trong lòng biết việc này coi như giải quyết xong.
Sở dĩ phải làm rõ hành vi phạm tội trước đó của hai tên cướp là làm tiền đề cho hành động thấy nghĩa ra tay của Diệp Khai. Nếu như hai tên cướp không có tiền án thì câu này xem ra là nói suông.
– Nghe Nhị gia gia nói, gần đây con buôn bán kiếm được ít tiền?
Diệp Tử Bình thuận miệng hỏi.
– Nhị lão gia tử thật sự là nhiều chuyện ah…
Diệp Khai nghe xong trề môi, thấy Diệp Tử Bình nhíu mày liền vội vàng:
– Chỉ là một chút món tiền nhỏ, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới.
Diệp Tử Bình liếc con trai một cái, cũng không hỏi thêm.
Đối với chuyện Diệp Khai kiếm tiền, Nhị lão gia tử biết đại khái nhưng cũng không biết cụ thể. Ông nói với Diệp Tử Bình là Diệp Khai dự đoán chính xác kỳ hạn giao hàng dầu mỏ quốc tế gần đây, đoán chừng là kiếm tiền, nhưng là cụ thể đã kiếm bao nhiêu tiền, Nhị lão gia tử cũng không rõ ràng lắm.
Diệp Tử Bình dù biết tin tức này nhưng cũng không ngờ con trai lại có thể nghịch thiên, kiếm đến mấy trăm triệu đô la tiền lời.
Diệp Khai nhất định không muốn nói con số cụ thể với người ngoài nhưng với cha hắn thì cũng không ngại tỏ vẻ:
– Nhưng nếu trong nhà cần tiền thì cứ nói với con, một ngàn hay tám trăm vạn không có khó khăn gì.
– Nhiều như vậy?!
Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức giật mình.
– Kiếm tiền đâu có liên quan tới tuổi lớn hay nhỏ.
Diệp Khai cười cười, nói.
Diệp Tử Bình nhìn con trai, đột nhiên có cảm giác kỳ lạ.
Theo đạo lý, Diệp Khai chỉ là một cậu bé chưa tốt nghiệp trung học, càng không tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài nhưng gần đây hắn lại làm cho Diệp Tử Bình có cảm giác như một người trưởng thành. Điều này thật sự quái gở.
Nghi ngờ một hồi nhưng rồi Diệp Tử Bình cuối cùng cũng kìm chế hiếu kỳ, Nhị lão gia tử đã nói tiền này không có vấn đề gì, như vậy Diệp Khai có tài khoản ở hải ngoại cũng coi như không là vấn đề lớn.
Huống hồ hiện giờ trong nước, có đại gia tộc nào không có tài khoản bí mật ở hải ngoại? Tính ra lão Diệp gia ở phương diện này đã rất đáng quý rồi.
Dù là mấy công ty liên quan tới nghành giải trí của Diệp Kiến Hoan tại Dương Châu cũng là tay trắng dựng nghiệp, tối đa chỉ là biết trước chút thông tin, không tính là gì.
Xe cũng không chạy về nhà mà chạy thẳng vào Tử Tâm các trong đại nội.
Trên đoạn đường này được canh gác nghiêm ngặt, có thể nói mười bước một binh lính, năm bước một trạm canh gác, công tác bảo an rất chu đáo chặt chẽ.
Tuy Diệp Khai lúc trước cũng từng tới đại nội nhưng ấn tượng khá mơ hồ. Hắn chỉ nhớ khi còn bé thường tới chơi. Mấy năm gần đây, Diệp lão gia tử quyền cao chức trọng, quốc sự bề bộn, ít có thời gian ngồi vói đám con cháu trong đại nội.
Nói như Nhị lão gia tử, vị trí của bọn họ không khác với thánh nhân vô tình, suy nghĩ đều là đại sự quốc kế dân sinh. Đối với trong nhà ngoại trừ một số chuyện đặc biệt, ví dụ như tồn vong gia tộc mới có thể ra tay.
Đạo lý này cũng dễ hiểu, nếu như khắp thế giới đều là Đại Tông Sư so đấu vậy thì đã loạn rồi. Vì thế đám Đại Tông Sư giống như vũ khí chiến lược, bình thường không có khả năng đơn giản vận dụng, năm thường vụ bộ chính trị hiện giờ cũng như Đại Tông Sư, chí cao vô thượng, trở thành tồn tại mang ý nghĩa biểu tượng.
– Chẳng lẽ ông nội biết chuyện mình đi vào cục cảnh sát?
Diệp Khai nhìn bộ dạng canh phòng như vậy, trong lòng cũng thấp thỏm.
Tuy trong Tử Tâm các là ông nội của Diệp Khai nhưng khí thế và uy nghiêm vẫn có thể áp chế được người, nhất là ánh mắt nghiêm khắc của Diệp lão gia tử chỉ cần nhìn qua đã khiến một đám quan lớn khiếp vía. Diệp Khai sợ ông cũng có có thể lý giải.
– Ông của con biết chuyện thì sao, quan trọng là chuyện con làm có đúng hay không.
Diệp Tử Bình nhìn con trai, nói khẽ.
– ah, vậy con an tâm rồi.
Diệp Khai nghe xong liền ưỡn ngực:
– Con thấy nghĩa mà làm, sao còn sợ gì?!
Diệp Tử Bình thấy vậy không khỏi cười thầm, tự nhủ thằng con của mình đúng là có chút vô pháp vô thiên, không trách Nhị lão gia tử một lòng muốn Diệp Khai tòng quân, đoán chừng cũng là coi trọng điểm này.
Nếu thật sự để cho Diệp Khai tiến vào quân đội, hảo hảo tôi luyện hơn mấy năm, không chừng lão Diệp gia có thêm một viên Đại tướng.
Hai cha con còn chưa đi vào Tử Tâm các, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng cười nói, có giọng nói rổn rảng, chính là giọng của Nhị lão gia tử.