Trong nháy mắt đã đến cuối tháng năm, thời tiết trở nên càng thêm nóng bức.
Diệp Khai ở nhà khổ tu hơn một tháng, thành tích đột nhiên tăng mạnh, rất có thu hoạch, vừa mới tham gia kỳ thi thử lần thứ nhất đã bài danh vào năm mươi học sinh đứng đầu trong cả ngàn học sinh cùng cấp.
Đối với thành quả này người trong nhà tỏ vẻ cao hứng phi thường, thành tích này cũng mang ý nghĩa muốn tiến vào đại học trọng điểm không hề có một chút chướng ngại, bằng lực lượng của mình tiến vào đại học trọng điểm cũng sẽ làm cho Diệp gia mặt mũi sáng lạn, so sánh với việc chào hỏi đưa vào đại học của chút ít con cháu hào môn đại tộc vẫn vênh váo hơn thật nhiều.
– Tiểu Khai ăn nhiều một chút, gần đây học tập khẩn trương như vậy, cháu chịu cực khổ rồi.
Nhị lão gia tử nói chuyện làm Diệp Khai có cảm giác chẳng khác gì mình vừa bị nhốt vào tù oan cả một tháng qua.
Hôm nay nhị lão gia tử mở tiệc chiêu đãi Diệp Khai, vừa vặn chú Lê cũng có mặt, ba người vây quanh một chỗ uống rượu, vô cùng vui vẻ.
Chỉ là chú Lê vẫn như thường lệ không uống rượu, chỉ uống một ly trà xanh, hơn nữa hương vị còn nhạt tới mức như nước ốc.
Theo tư tưởng của chú Lê mà nói, rượu cồn có thể làm nhiễu loạn tư duy, mà trong lá trà chứa đựng loại vật chất làm người hưng phấn, cũng sẽ ảnh hưởng tới tư duy ngày thường của một người, ở tình huống quá mức phấn khởi mặc dù có lợi cho việc sáng tác văn học nhưng bất lợi cho việc quyết sách khoa học.
– Cháu vất vả bất quá chỉ là hi sinh bản thân mà thôi, nhị gia gia cùng chú Lê vất vả mới là thành tựu tính cao thượng tập thể đó ah!
Diệp Khai không quên thổi phồng một phen, chọc cho nhị lão gia tử cười ha ha, tâm tình phi thường khoan khoái dễ chịu.
Khuôn mặt chú Lê trầm tĩnh, nghe xong lời nói của Diệp Khai, khóe môi hơi nhếch lên, xem như đang tươi cười.
Diệp Khai nhìn qua chú Lê, đã cảm thấy cảm xúc của chú Lê hôm nay tựa hồ không cao lắm, vì vậy lại hỏi:
– Chú Lê, có phải lại gặp được phiền toái gì hay không? Nói ra, cháu giúp chú tham mưu tham mưu…ha ha, nếu như chú cảm thấy có thể nói thì nói, không thể thì coi như xong.
– Phiền toái cho tới bây giờ chưa từng thiếu qua, chỉ bất quá là phiền toái còn không được xử lý sạch sẽ, chỉ vài câu thật sự khó nói hết…Hơn nữa chuyện này cũng không đến nỗi không thể nói ra.
– Vậy chú nói ra nghe một chút xem…
Diệp Khai cũng vô cùng hiếu kỳ.
– Vẫn là chuyện của Trần gia Trần Kiến Chương đó thôi.
Nhị lão gia tử uống rượu, nhíu mày.
– Chuyện này vẫn chưa xong sao?
Diệp Khai có chút ít kinh ngạc.
Từ sau khi Diệp Khai còn sống trở về, Diệp gia cũng không còn quá mức nóng nảy với Trần Kiến Chương, mặc dù nói chú Lê nắm giữ một ít bằng chứng Trần Kiến Chương liên hệ cùng Đài điệp, đủ để đưa hắn ra tòa án quân sự, nhưng cũng không nhất định cần làm như vậy, chủ yếu vẫn phải xem tạo thành ảnh hưởng nhiều đến bao nhiêu?
Chỉ là một khi vụ án này bị tuôn ra, nhị lão gia tử chỉ thị Ủy ban kỷ luật quân đội chen tay vào, các vị đại lão Cục chính trị trung ương cũng đều biểu thị ra ý tứ phải cẩn thận chú ý, cho nên chuyện này phải bắt đầu làm xử lý theo từng bước.
– Mặc dù nói đối với gián điệp quân sự xưa nay chính phủ đều có quyết định thà rằng giết nhầm không buông tha, nhưng thân phận Trần Kiến Chương bất đồng, chưa hẳn sẽ bi kịch như vậy đi? Nếu Trần gia đã nguyện ý nhượng bộ, chuyện này sẽ có khả năng xử lý âm thầm nhiều hơn đi? Chẳng lẽ gần đây có thế lực lớn chú ý việc này, có chủ tâm gây rối, lại tạo thành sóng gió lớn gì hay sao?
Đầu óc Diệp Khai tuy thật linh hoạt thế nhưng khuyết thiếu tài liệu nghiệm chứng tương quan cũng sẽ không cách nào xác định được rốt cục đã xảy ra chuyện gì không đúng.
– Tiểu tử ngươi trời sinh chính là một mưu luận gia.
Nhị lão gia tử gõ lên đầu Diệp Khai, sau đó mới nói với chú Lê:
– Thiên Chính, chú nói với nó cũng không sao, xem như là chuyện phiếm mà thôi.
– Dạ.
Chú Lê gật nhẹ đầu, liền đem chi tiết việc này kể lại với Diệp Khai.
Tuy thời gian Trần Kiến Chương khống chế Cục tình báo quân đội không lâu, nhưng dù sao hắn cũng là cục trưởng, có một số việc người khác không hiểu rõ ràng, cũng không thể hỏi, bởi vì đó là quy củ.
Trước kia chú Lê từng phát hiện Trần Kiến Chương có tiếp xúc với đối tượng bị Cục tình báo quân đội giám sát theo dõi, đương nhiên tuy không hoài nghi hắn lộ ra bí mật quốc gia nhưng về sau có mấy lần nội dung diễn tập quân sự lại bị trinh thám của Đài điệp sớm hay biết, làm bên đại lục luôn rơi vào tình trạng phi thường xấu hổ.
Bởi vì chuyện này chú Lê đã bắt đầu chú ý tới, sau một loạt loại bỏ đối tượng bị nghi ngờ quả nhiên đã đem manh mối dẫn dắt lên trên người Trần Kiến Chương.
Bởi như vậy sự tình biến thành phiền toái, mặc dù nói Trần Kiến Chương là người của Trần gia, là đối đầu của Diệp gia, thế nhưng là đồng chí trong Đảng, là chiến hữu trong quân, thật sự không thích hợp tiến hành giám sát điều tra hắn, huống chi Trần Kiến Chương còn là người phụ trách hệ thống tình báo quân đội, muốn động thủ với hắn thật sự là phong hiểm quá lớn, thật khó thao tác vô cùng.
Về sau có một lần, tư lệnh quân khu Đông Nam Diệp Tử Kiện, chính là bác cả của Diệp Khai, tại vùng duyên hải Đông Nam chuẩn bị diễn tập, trước đó đã làm ra an bài phi thường cẩn thận, hơn nữa đã có kế hoạch tác chiến tường tận, ai biết còn chưa bắt đầu diễn tập thì toàn bộ phương án chi tiết đã bị tiết lộ, làm bên Đài đảo đem chuyện này ra châm chọc lải nhải, khiến Diệp Tử Kiện vô cùng căm tức, cuộc diễn tập xem như thất bại.
Bởi vì chuyện này Diệp Tử Kiện còn bị nhị lão gia tử chửi rủa cho một trận, mắng hắn quản lý có vấn đề, xuất hiện tình trạng lộ bí mật vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi Diệp Tử Kiện trở về, tự nhiên là học theo nguyên hình đem thủ hạ chửi rủa lại một trận, cuối cùng mọi người cùng ngồi xuống phân tích vì sao lại có tình trạng bị lộ ra bí mật?
Trải qua một phen điều tra bài trừ nhân vật bị hiềm nghi, Diệp Tử Kiện chợt phát hiện để lộ bí mật không khả năng xuất hiện từ quân khu Đông Nam, như vậy vấn đề xảy ra phải nằm trong hệ thống tình báo quân đội, bởi vì kế hoạch lớn như vậy bên Cục tình báo quân đội chắc chắn là phải biết…
Diệp Tử Kiện đem chuyện này nói với nhị lão gia tử, nhị lão gia tử liền đem nhiệm vụ giao lại cho chú Lê đi làm.
– Sau khi chú tiếp nhận công tác này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không sờ được ra đầu mối.
Chú Lê trầm ngâm nói:
– Chỉ là sự tình này khiến cho
Tử Kiện phi thường xấu hổ, chú cũng không thể không làm chút gì đó, cũng may thuộc hạ đặc công của chú cũng không bị bại lộ, chú dặn họ phải giám sát chặt chẽ Trần Kiến Chương, nhìn xem hắn có dị động gì, suốt hai tháng rốt cục đã có được thu hoạch.
– Trần Kiến Chương phi thường cẩn thận, tuy cũng thường chạy trời nam đất bắc, nhưng khi đi ra thủ đô luôn rất kín đáo, hơn nữa còn có nhân viên tùy thân cung cấp bảo tiêu an toàn, muốn tiếp cận hắn vô cùng khó khăn.
– Chỉ là trong một lần theo dõi, lại phát hiện Trần Kiến Chương hành động một mình, một người lái xe đi ra ngoài, đi tới một khách sạn.
– Người giám sát cảm thấy hẳn là đã tới thời điểm thu hoạch, liền một mạch đi qua, thế nhưng khi sự tới lúc khẩn cấp thì xe lại xảy ra chút vấn đề, lúc chạy tới mục đích thì người đã tan, nhưng về sau sau khi điều tra phát hiện lúc đó có một khách nhân Đài đảo từng ở lại khách sạn trong thời gian ngắn, vừa lúc phù hợp với thời gian Trần Kiến Chương tới đó.
– Về sau, chúng ta lợi dụng nội tuyến điều tra thân phận của khách nhân Đài đảo kia, liền phát hiện hắn là thành viên Cục tình báo quân đội Đài đảo, hơn nữa địa vị tương đối cao.
Chú Lê nói tiếp:
– Sau khi trải qua chuyện này, chú đã đặc biệt lưu tâm tới Trần Kiến Chương, cũng đã nắm giữ một ít tài liệu về hắn.
Nhị lão gia cùng chú Lê đã thu thập được không ít tài liệu về Trần Kiến Chương, chủ yếu là vì muốn bắt quả tang hắn đang hành động, tới lúc đó sẽ có sức thuyết phục hơn một ít, nhưng lần này Trần Kiến Chương động thủ đối phó Diệp Khai, lập tức chọc giận nhị lão gia tử, hắn chỉ thị cho chú Lê động thủ, cùng nhau vây bắt, rốt cục do bên Ủy ban kỷ luật quân đội ra mặt đem Trần Kiến Chương mang đi.
– Rốt cục Trần Kiến Chương đã uống lộn thuốc gì, lại đi thông đồng với Đài đảo?
Diệp Khai đối với chuyện này vô cùng nghi hoặc khó hiểu, mặc dù Trần gia không có nhiều tiền, nhưng đã đủ tiêu xài, bản thân Trần Kiến Chương lại là người được chọn lựa tấn thăng thượng tướng nhất, tại sao phải làm ra chuyện tự mình hại mình đây? Những điều này thật sự là nói không thông chút nào.
– Là bị người kéo xuống nước, hắn không thể không làm.
Chú Lê đáp.
Diệp Khai hỏi thêm vài câu, thế mới biết Trần Kiến Chương ở bên ngoài có một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân kia còn sinh cho hắn một đứa con trai, không biết vì sao nữ nhân kia lại bị người bên Đài đảo biết được, dây dưa lôi kéo gia nhập vào Cục tình báo quân đội Đài đảo, mỗi tháng phát tiền lương mười ngàn đô la, cũng không cần phải làm chuyện gì.
Ngoài ra vài tên thủ hạ của Trần Kiến Chương cũng bị lôi kéo thu mua, vì tiền tài lại tăng thêm áp lực sợ hãi sự tình bị tiết lộ nên rốt cục Trần Kiến Chương không chịu đựng được nữa, vào năm trước chính thức gia nhập vào hệ thống tình báo Đài đảo, hơn nữa còn hưởng thụ đãi ngộ trung tướng, mỗi tháng được hai mươi ngàn đô la, mỗi lần cung cấp tình báo sẽ có được gần triệu Đài tệ làm thù lao.
– Những số tiền này đều chuyển vào tài khoản của hắn tại nước ngoài, cô vợ bé của hắn cũng đã mang theo con trai đi ra nước ngoài, định cư lại bên kia.
Chú Lê nói với Diệp Khai:
– Vụ án này nội tình khá phức tạp, chỉ là chức thiếu tướng bị liên lụy vào đã có tới ba người, đại tá bảy người, hệ thống tình báo có hai người, những người khác phần lớn là nhậm chức tại trường quân sự hoặc là sở nghiên cứu. Trước mắt đã có thể xác định tình báo bị tiết lộ đi ra kể cả chút địa đồ bố phòng đạn đạo, bố trí chiến cơ không quân kiểu mới, cùng vị trí cụ thể của kho đạn dược vân vân, những thứ này đều là tình báo phi thường mẫn cảm, lần này chuyện mà Trần Kiến Chương gây ra cho dù là hai vị đại lão Trần gia cũng không còn cách nào giải cứu cho hắn.
– Há chỉ là không cách nào giải cứu?
Nhị lão gia tử đem chén rượu trong tay nặng nề dằn xuống mặt bàn, hừ một tiếng nói:
– Chỉ sợ ngay cả Trần Chiêu Vũ cũng phải làm kiểm điểm trong hội nghị bí thư, ai kêu hắn có đứa cháu trai tốt như vậy đây?
Diệp Khai mỉm cười, trong lòng tự nhủ nhị lão gia tử vẫn không chịu phục Trần Chiêu Vũ, không phục ở chỗ cùng xuất thân nhưng người kia lại có thể gia nhập Cục chính trị trung ương, hôm nay Trần Kiến Chương xảy ra chuyện, nhị lão gia tử nhất định là cảm thấy thật hả dạ.
Nhắc tới những vị trí trống trong quân đội mà Diệp gia thu hoạch được lần này, nhị lão gia tử tỏ vẻ:
– Vị trí mấu chốt chiếm đóng một hai chỗ là được rồi, tiện nghi lấy được quá nhiều cũng không nên, dễ dàng bị người ghen ghét.
Diệp Khai vô cùng đồng ý, gần đây nếu đồng chí Giang Thành đã phi thường quan tâm kiến thiết quân đội, như vậy hắn thuận thế chọc vào một nhóm người cũng thật khó thể ngăn cản, nhất là Diệp gia hiện tại đang suy nghĩ vấn đề bồi dưỡng người nối nghiệp trong mười năm tương lai thậm chí là hai mươi năm, tự nhiên sẽ không chỉ đem ánh mắt dừng lại ở một địa phương.
– Nhiều năm như vậy đều không đánh được một cuộc chiến có hình có dáng, huyết tính quân đội không biết còn được bao nhiêu. Thật nhiều tướng quân, chỉ sợ ngay cả bia ngắm cũng bắn không còn ra gì, tình huống như vậy cũng nên thay đổi một chút.
Nhị lão gia tử uống hai chén, liền không nhịn được lải nhải.
Diệp Khai không nói gì thêm, trong nội tâm thực sự có chút ít cảm khái, thời kỳ hòa bình nên kiến thiết quân đội như thế nào xác thực cũng là một vấn đề khó khăn, bởi vì có câu nói hiếu chiến tất vong, mà quên chiến tất nguy, đi con đường cực đoan nào cũng đều sẽ có vấn đề xảy ra.