Mạnh Hàn vừa nói ra, mọi người ở đó không còn gì để nói. Trên mặt Mạnh lộ ra một nụ cười khi diệt kế được thực hiện. Nhưng trong lòng nghĩ tới cảnh mấy người kể cả tất cả Tinh Linh trong bóng tối đều gục trên đất, vậy nhất định cười rất đã.
– Chỉ những điều này thôi sao?
Quả nhiên, không lâu sau đó, nữ Tinh Linh dùng một giọng điệu khác thường kết thúc sự trầm mặc. Trong giọng nói giống như còn có một sự phẫn nộ vị bị trêu chọc.
– Chỉ những điều này thôi.
Mạnh Hàn gật đầu một cái:
– Vốn là không phải là biện pháp gì đặc biệt phức tạp, cũng không dễ giở công phu sư tử ngoạm.
Sư tử ngoạm là có ý gì, không có ai biết, nhưng cũng không dễ tưởng tượng ra. Mọi người đều lập tức hiểu rõ ý của Mạnh Hàn.
– Ta không có cách nào cung cấp lương thực và trang phục.
Giọng nói của nữ Tinh Linh rất rõ ràng đã hòa hoãn xuống. Nhưng nàng nói lại khiến Mạnh Hàn ngẩn ngơ.
– Không phải vậy chứ?
Chỉ đơn giản là chuyện áo cơm cũng không thể cung cấp được? Mạnh Hàn quả thực không tin được vào lỗ tai của mình.
– Lương thực của chúng ta không giống với các ngươi. Trang phục của chúng ta, các ngươi cũng không có cách nào mặc được.
Nữ Tinh Linh không muốn để Mạnh Hàn hiểu lầm, lập tức bắt đầu giải thích:
– Chúng ta dùng một loại phương thức khác để thay thế.
Theo lời nữ Tinh Linh nói, một cái túi màu vàng óng chợt từ trong bóng tối bay ra ngoài, hướng về phía Mạnh Hàn. Huynh đệ Tinh Linh giống như không có bất kỳ do dự nào, hai bên trái phải, trực tiếp chắn ở trước người Mạnh Hàn. Chiếc túi lại không có lực sát thương gì. Ầm một tiếng, chiếc túi đã dừng lại ở phía trước Mạnh Hàn không xa.
– Ngươi là người không tồi. Tin tưởng ngươi sẽ trở thành bằng hữu của chúng ta.
Ngay sau đó giọng nói của nữ Tinh Linh lại truyền ra:
– Tuy rằng chúng ta không có cách nào trực tiếp cung cấp thức ăn và trang phục cho các ngươi, nhưng chỗ này của ta vừa vặn còn có một chút kim tệ đã nhận được từ nhân loại các ngươi trước đây rất lâu, tin tưởng đủ để ngươi mua được đầy đủ lương thực và trang phục.
Mạnh Hàn vỗ lồng ngực của mình, kinh ngạc một hồi thiếu chút nữa thì thốt lên thành tiếng:
“Sao không nói sớm đi, làm người ta sợ đến mức tim nhỏ đập thình thịch.”
Lời kịch này thật sự rất thích hợp với tình cảnh trước mắt. Thật may, Mạnh Hàn biết Tinh Linh đối diện là nhân vật lớn, mới dồn hết tâm trí nhẫn nhịn xuống.
Grace vừa nghe thấy kim tệ, con mắt liền toả sáng, giành chạy tới trước một bước, đưa tay nhặt cái túi màu vàng óng kia lên. Bên trong lập tức truyền ra những tiếng động, giống như có không ít kim tệ va chạm vào nhau.
– Thành giao!
Mạnh Hàn không nói lời vô ích. Một tiếng vỗ tay vang lên, sau đó lớn tiếng tuyên bố thành giao.
– Phương pháp của ngươi.
Nữ Tinh Linh không thể chờ đợi được nữa mở miệng dường như đang nhắc nhở Mạnh Hàn, hiện tại hắn nên thực hiện giao dịch.
– Hai loại phương pháp, ta đã nói qua.
Mạnh Hàn có phần chột dạ, nhanh chóng giải thích:
– Một phương pháp là cầm một vài vật phẩm ma pháp nhỏ từ chỗ của ta. Sau khi đeo lên có thể không cần sợ sự nguyền rủa. Loại thứ hai, ta vẽ một ma pháp trận phong ấn trên người cặp sinh đôi. Tuy nhiên, biện pháp này khá là phiền toái, ma lực của ta còn chưa đủ để chống đỡ.
– Rất tốt, ta tạm thời cần một trăm vật phẩm ma sức.
Từ đầu tới cuối nữ Tinh Linh đều không hề có ý lộ diện, chỉ ở trong bóng tối đưa ra yêu cầu.
– Vẫn cần cho ta thời gian để chế tạo. Ư
Mạnh Hàn nhún nhún vai, hết sức xin lỗi nói:
– Ngươi có thể phải chờ mấy ngày.
– Sau khi làm tốt, để huynh đệ Christopher và Cristian đưa vào rừng rậm Tinh Linh cho ta.
Nữ Tinh Linh không ép buộc Mạnh Hàn lập tức giao hàng. Sau khi nàng ném ra câu này, lập tức hạ lệnh trục khách:
– Các ngươi có thể rời khỏi.
– Này, Christopher, người đó là Tinh Linh nào trong Tinh Linh Tộc các ngươi vậy?
Ra rừng rậm Tinh Linh, Mạnh Hàn lập tức bắt đầu truy hỏi huynh đệ Tinh Linh.
– Đại nhân, chúng ta không thể nói.
Vẻ mặt Christopher có phần khó xử, giống như tiết lộ thân phận của Tinh Linh kia là phiền toái rất lớn.
– Vậy thì thôi.
Mạnh Hàn cũng không có thói quen ép buộc người khác, tuy nhiên lập tức hỏi tiếp một câu:
– Vậy, những điều kiện nàng đã đáp ứng có tính hay không? Sẽ không phải là nàng trở về, Tinh linh tộc liền trở mặt chứ!
Nghe thấy Mạnh Hàn hỏi câu này, hai Tinh Linh liếc nhìn nhau. Vẫn là Christopher trả lời:
– Đại nhân, điều kiện nàng đã đáp ứng, Tinh linh tộc chắc chắn sẽ không thể không tiếp nhận.
– Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Mạnh Hàn cũng chỉ muốn xác nhận một chút, cũng không hề có ý tra cứu tới cùng.
Chí ít nữ Tinh Linh kia còn dẫn theo một cao thủ Tinh Linh, câu nói đầu tiên của cao thủ kia có thể khiến mọi người ở đây đều phải nằm xuống. Có loại cao thủ như vậy hộ vệ, nhất định là nhân vật lớn trong Tinh Linh Tộc. Mặc kệ nàng là ai, chỉ cần lời nói có thể hữu hiệu là được.
Hiện tại Mạnh Hàn, vô cùng hoài niệm phương pháp ký hợp đồng trên địa cầu. Nếu có thể ghi hết mấy điều kiện kia lên trên giấy chứng thực, vậy không thể tốt hơn.
Vật phẩm quý hiếm của Tinh Linh Tộc cũng không phải chỉ một, hai loại. Ngay cả con mọt sách Antonio cũng biết không ít. Tùy tiện lấy ra một loại, liền có thể phát tài. Tuy nhiên, Antonio biết mình bây giờ căn bản cũng không có lực lượng bảo vệ mình, cho dù có rất nhiều của cải cũng không có cách nào giữ được lâu dài. Cho nên, vẫn nên mưu cầu cho mình một tương lai.
– Grace, có bao nhiêu kim tệ?
Sau khi xác định vấn đề này, Mạnh Hàn bắt đầu lập tức quan tâm số lượng những kim tệ này. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Mạnh Hàn làm chuyện làm ăn lớn như vậy. Một kim tệ bình thường tương đương với một vạn nguyên nhân dân tệ hoặc là năm vạn đài tệ mới. Đối với Mạnh Hàn mà nói, chỉ cần có mười viên chính là khoản làm ăn lớn. Huống gì, nghe giọng nói chắc hẳn không chỉ có mười viên.
– Đại nhân, có mười lăm viên.
Grace không hổ danh là một quản gia. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, nàng đã đếm được rõ ràng số kim tệ bên trong túi. Mang theo tâm tình sung sướng, Grace báo cáo với Mạnh Hàn, trong lòng nghĩ lại có mười lăm viên kim tệ này chí ít sẽ khiến người trong trấn không cần buồn phiền về chuyện ăn mặc trong một năm.
– Mới chỉ là mười lăm kim tệ mà thôi, đừng không có tiền đồ như vậy.
Miệng Mạnh Hàn quả thực muốn cười đến mức kéo tới tận lỗ tai, nhưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng răn dạy Grace:
– Trở lại, gọi Elyse tới. Chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, xem nên mua những thứ gì.
– Vâng, đại nhân!
Vừa mới bị Mạnh Hàn mắng một câu, Grace lại hoàn toàn không hề cảm giác mình đang bị răn dạy. Nàng vẫn cười, nắm chặt cái túi màu vàng óng kia, chết cũng không chịu buông tay.
Trở lại lãnh chúa phủ, chuyện đầu tiên Mạnh Hàn làm chính là muốn cầm lấy túi chứa kim tệ túi, sau đó lập tức bảo Grace đi gọi Elyse.
Chờ Grace vừa ra khỏi cửa, Mạnh Hàn lập tức nhanh chóng đổ tất cả kim tệ bên trong túi ra phía trên mặt bàn. Nhìn một mảnh màu sắc vàng tươi kia, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng.