Triều Thiên Nhất Côn

Chương 107 - Ngẩng Đầu Quát Hỏi

trước
tiếp

Tiểu Thạch Đầu đã đến.

(Tiểu Thạch Đầu không ngã.)

Đường Bảo Ngưu, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội, Hà Tiểu Hà, những người vẫn luôn ủng hộ yêu quý Vương Tiểu Thạch, đều không kìm đươc phát ra tiếng hoan hô.

Diệp Thần Du vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, thật sự giật mình một cái.

Giật mình một cách không thể xem thường.

Hắn vốn từng suy đi nghĩ lại, không nên tới chiếm cái tiện nghi này.

Thế nhưng hắn lại biết, đoạn đường này theo dõi, nếu muốn dùng chân tài thực lực đánh chết Vương Tiểu Thạch, chỉ sợ khả năng không lớn. Nếu không thừa dịp Đại Tứ Hỉ cuối cùng đã mời được cao thủ Hạ Tam Lạm dùng mê hương phát tác, ra tay chiếm tiện nghi, e rằng mình khó mà về kinh giao phó với ân tướng.

Hắn cũng là nhân vật thành danh, còn rất tự cao, tự phụ.

Muốn hắn làm những chuyện như vậy, quả thật có phần không chịu nổi.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn theo sau bốn tên bại hoại Đại Tứ Hỉ kia, lẻn vào khách sạn.

Lý do tốt đẹp của hắn là “không đành lòng để bốn người này mất mạng”. Dường như có lý do này, hắn sẽ có thể yên tâm mạnh tay làm gì tùy thích.

Đây gọi là “lừa mình dối người”.

Cho dù không dối được người, ít nhất cũng có thể lừa gạt mình dễ chịu hơn một chút.

Hắn vốn có tâm tư này, cho nên vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, lập tức vô cùng chấn động.

Bởi vì quá kinh ngạc, ngược lại khiến hắn hỏi ra miệng:

– Ngươi, ngươi còn chưa mê?

Sau khi hỏi, hắn mới phát giác câu hỏi này là dư thừa.

Hiện tại hắn đã không có đường lui, chỉ có tiến, chỉ có công.

Hắn đã cưỡi lên lưng cọp.

Cho nên hắn hét lớn một tiếng:

– Đánh!

Đánh ra một quyền.

Một quyền này thế như sấm sét lôi đình, không chỉ đánh ra tinh lực của hắn, còng đánh ra tất cả khí khái năng lượng của hắn.

Vương Tiểu Thạch cười buồn bã.

Hắn xuất chưởng.

Chưởng của hắn nhẹ nhàng, lại đón lấy một kích thế như sét đánh này.

Một kích này, Vương Tiểu Thạch không ngã, ngược lại thân hình Diệp Thần Du lắc lư một cái.

Ánh mắt Thần Du Gia Gia lại sáng lên.

Hắn tiếp tục tiến lên, hét lớn một tiếng, lại phát ra một kích.

Vương Tiểu Thạch không quan tâm (không quan tâm sống, không quan tâm chết, không quan tâm thắng, không quan tâm thua) nhận một quyền của hắn.

Dùng quyền đón đỡ.

Cứng đối cứng, ác đấu ác.

Trong bóng tối này, liệu cũng có kình đụng kình, tối ăn tối?

Một tiếng “cách” vang lên, không kinh thiên động địa, thậm chí cũng không kinh người.

Vương Tiểu Thạch không nhúc nhích.

Diệp Thần Du lại lui một bước.

Thần Du Gia Gia lại kinh hỉ, cười gằn nói:

– Vương Tiểu Thạch, ngươi không tốt, ngươi xong rồi.

Vương Tiểu Thạch bi thương nói:

– Ngươi nói đúng.

Mọi người đang không hiểu, Diệp Thần Du lại phát ra quyền thứ ba. Một quyền này không chỉ kích thích khí và lực của hắn, cũng tỏa ra thanh và thế của hắn, tất cả hung hãn tàn bạo trong sinh mạng hắn.

Vương Tiểu Thạch lại không lên tiếng, không chống đỡ, cũng không né tránh.

Bởi vì hắn biết mình đã không tránh được, không tiếp được.

Hắn đã bị thương, bị trọng thương.

Mà vết thương nặng nhất của hắn lại bị trước khi động thủ với Diệp Vân Diệt.

Lẽ ra với sự nhạy bén của Vương Tiểu Thạch, thậm chí là kinh nghiệm của Ôn Nhu tại “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, Đào Hoa Hương có lẽ còn không mê được bọn họ.

Thế nhưng, lúc bốn người Hách Âm Công, Ngô Khai Tâm, Bạch Cao Hứng, Thái Cảm Động tung ra mê hương Nhân Diện Đào Hoa, lại chính là lúc Tiểu Thạch, Ôn Nhu thương tâm chán nản.

Vương Tiểu Thạch không phòng bị.

Hắn cũng không giống như Đường Bảo Ngưu, mất ngủ đã trở thành tập tính ban đêm.

Cho nên hắn hít vào toàn bộ mê hương.

Hắn có thể đứng dậy là vì công lực của hắn dù sao cũng cao thâm, cuối cùng nghe được tiếng đánh nhau giao chiến. Hắn không đành lòng để chiến hữu khổ chiến không viện trợ, cho nên gắng gượng đi ngăn cản Diệp Thần Du thế như nỏ mạnh tên nhanh.

Lúc này công lực của hắn giảm sút nhiều, còn lại không tới một phần ba, mà hắn lại đang đau lòng như chết, tâm không đấu chí.

Hắn đón lấy kích thứ nhất của Diệp Thần Du đã bị thương.

Đón thêm kích thứ hai đã bị nội thương nghiêm trọng.

Hắn cũng tiếp không được kích thứ ba.

Lúc này Diệp Thần Du đã tràn đầy lòng tin, lòng tin tràn đầy đánh ra quyền thứ ba của hắn.

Một tiếng “rầm” vang lên, một quyền này đánh vào xà trên cửa phòng. Chỉ một quyền, căn phòng liền sụp, toàn bộ sụp xuống, kể cả giường ghế bàn tủ trong phòng đều sụp đổ.

Chỉ một quyền như vậy, đã phá hủy một căn phòng.

Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn chưa chết.

Một quyền kia của Diệp Thần Du không đánh vào hắn.

Diệp Thần Du tạm thời thay đổi phương hướng của một quyền kia.

Không tại sao, có lẽ chỉ vì sau này lương tâm tốt hơn một chút.

Bởi vì sau khi hắn và Vương Tiểu Thạch giao đấu quyền thứ nhất, đã vừa mừng vừa sợ biết một chân tướng.

Vương Tiểu Thạch đã trúng thuốc mê, hắn còn chưa phục hồi, hơn nữa công lực giảm nhiều.

Lúc này giết đối phương, chính là cơ hội tốt.

Cơ hội tốt ngàn năm một thuở.

Thế nhưng, nếu bây giờ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, dường như có lỗi với lương tri của mình.

Cho nên, quyền thứ ba của Diệp Thần Du cố ý đánh nghiêng qua một chút.

Một cái đánh trật này, giống như đối với lương tâm của mình dễ chịu hơn một chút.

Thế nhưng người vẫn phải giết, thời cơ vẫn không thể bỏ qua.

Ai bảo ngày đó tại Thái phủ, tên này không để mình vào mắt!

Hắn nhường một quyền, sau đó hung hãn nói:

– Quyền kế tiếp, ta nhất định sẽ không đánh trật.

Vương Tiểu Thạch mặt nở nụ cười, giống như đang thản nhiên nhận lấy cái chết, lạnh nhạt nói:

– Quyền của ngươi, là quyền tốt.

Diệp Thần Du nghe được trong lòng rung động, đau xót.

Nếu là lúc mình còn trẻ, chỉ dựa vào câu này, cũng nên tha cho người trẻ tuổi trước mắt này.

Thế nhưng không được.

Tuổi tác của hắn đã cao, hắn không nhường được.

Nhưng hắn cũng thay đổi chủ ý.

Hắn vẫn đánh ra quyền thứ tư, nhưng không phải nhắm vào đầu Vương Tiểu Thạch, mà là vai trái của đối phương.

Một mặt hắn quát lên:

– Được, ta chỉ phế một đôi tay của ngươi, cũng dễ giao phó với tướng gia.

Hắn chỉ cần đánh nát tất cả xương cánh tay của Vương Tiểu Thạch, vậy cho dù giữ lại một cái mạng của Vương Tiểu Thạch, cũng không quan trọng lắm.

Có lẽ, tướng gia cũng sẽ không để ý đến Vương Tiểu Thạch đã bị phế hai tay, vẫn giữ lại một cái mạng để sống chịu tội chứ?

Diệp Thần Du cảm thấy mình đã rất nhân từ.

Ngay lúc này, vào lúc này, trong mưa to gió lớn bên ngoài, bỗng có một người bước nhanh vào.

Người này áo trắng, bào trắng, đầu trọc, trên tay cầm một cây thiền trượng bằng thép ròng.

Người này vừa vào khách sạn, sau lưng vừa lúc có một tiếng sấm, một tia chớp sáng lên.

Y chẳng những mang vào mưa gió sấm sét, cũng đưa vào một loại hương thơm xông mũi tỉnh thần, khiến người ta thần trí tỉnh lại, thay thế cho hương đào quá sắc quá nồng.

Người nọ vừa vào khách sạn, chợt ngẩng đầu, nhìn lên trên quát hỏi một câu:

– Diệp Hảo?

Diệp Thần Du toàn thân chấn động, quyền thế đột nhiên dừng lại giữa chừng.

Ai biết nguyên danh của ta?

Hắn từ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy một tăng nhân áo trắng thanh tú đứng giữa sân khách sạn. Hắn hét lại một câu:

– Ngươi là ai?

Người nọ bằng bằng lướt người lên, giống như một tờ giấy, tựa như một đóa mây.

Hách Âm Công cầm côn gỗ thấy thế, vội vàng dùng trường côn đập mạnh xuống đầu.

Đại sư kia ở giữa không trung chỉ cầm thiền trượng quét ngang.

Một tiếng “bốp” vang lên, côn đánh vào y lại liên tiếp vỡ vụn, rít gào cắm vào chung quanh khách sạn.

Người nọ đã đáp xuống trước người Diệp Thần Du.

Thần Du Gia Gia giật mình. Lại một tia chớp chiếu sáng người áo trắng tay áo ướt đẫm trước mắt. Hắn hỏi với giọng khàn khàn:

– Tam Khô đại sư?

Tăng nhân áo trắng chắp tay trước ngực:

– A Di Đà Phật, ta đã tới chậm.

Y đúng là Tam Khô (Cô) đại sư.

Y đã tới chậm, bởi vì tuy y dùng phật hương của mình có thể trừ mê hương tà độc, nhưng sau khi cảnh giác y lại cầm trượng đi ra ngoài khách sạn, liên tục đánh lui ba đợt kẻ địch đang chờ thời cơ chiếm tiện nghi, sau đó vừa thấy gian phòng của Vương Tiểu Thạch sụp đổ, liền vội vàng trở về khách sạn chi viện, do đó quần áo của y đã ướt đẫm.

Bên ngoài quả thật mưa to gió lớn, mưa gió não nề.

Diệp Thần Du quát lớn:

– Ngươi muốn chết?

Tam Cô đại sư bình tĩnh như thường nói:

– Từ bỏ đi!

Diệp Thần Du ngẩn người, quát lên:

– Từ bỏ cái rắm gì?

Tam Cô chỉ phất tay nói:

– Trở về đi thôi!

Diệp Thần Du hét lên giận dữ, một tiếng hét vang thiên hạ.

Xuất quyền.

Quyền nuốt vạn dặm như hổ.

Tam Cô thở dài, ra tay.

Vừa ra tay, con người của y hoàn toàn khác biệt.

Y đã không phải đại sư, mà là đại ma đại thần, y cầm thiền trượng đâm ra.

“Đùng” một tiếng, không phải tiếng sấm, không có tia chớp.

Nhưng lại có tiếng sấm ánh chớp, đó là trượng của Tam Khô.

Nóc nhà bị đánh vỡ một lỗ thủng lớn, mưa gió từ lỗ thủng này trút vào.

Đó là khí thế một trượng của y, cùng với kết quả va chạm giữa một trượng này và một quyền của Thần Du Gia Gia.

Một tiếng kêu vang lên, sau một chiêu, Diệp Thần Du đã phi thân bắn ra lỗ thủng lớn trên nóc nhà, lại ngước đầu khàn giọng quát hỏi:

– Ngươi… ngươi là… của Mễ Thương Khung…

Giọng nói của Tam Khô cũng sắc bén giống như tia chớp phá âm phân dương:

– Chính ta.

Diệp Thần Du lập tức trừng mắt như muốn nứt, tóc tai bù xù, từ trên nóc nhà, trong mưa gió, phát ra tiếng kêu gào thê lương như sói như ma, sau đó bóng dáng biến mất trong mưa gió phiêu diêu bất định.

Tam Cô thấp giọng thở ra một hơi.

Ngón tay trắng như tuyết của y bởi vì nắm quá chặt, đã rỉ ra máu tươi.

Y nhìn về phía Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch nhìn y khẽ mỉm cười.

Lúc này, lại có một người chạy vào trong khách sạn, đầu tiên là ngạc nhiên kêu lên:

– Ai da, tại sao vậy, biến khách sạn của ta thành thế này…

Lập tức, y cũng thấy rõ tình huống, áy náy nói:

– Xem ra, ta lại đến trễ rồi…

Y đương nhiên chính là chủ nhân của khách sạn này, Ôn Lục Trì.

Xem ra, y nên thêm vào một “trễ” nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.