Hà Tiểu Hà không phải một mình tác chiến.
Người thứ nhất nhảy ra giúp nàng là Lương A Ngưu.
Lương A Ngưu cũng trúng phải mê hương, nhưng ý chí chiến đấu của hắn rất kiên cường, hơn nữa hắn vừa nghe tiếng hô của Hà Tiểu Hà đã tỉnh lại một nửa.
Mặc dù vẫn còn choáng váng, nhưng hắn tuyệt đối không để cho Hà Tiểu Hà độc chiến giang hồ.
Cho nên hắn bẻ gãy một ngón tay của mình, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn tỉnh táo lại một chút.
Hắn lập tức vung sừng trâu nhọn gia nhập vào trận chiến, cùng Hà Tiểu Hà sóng vai chiến đấu tại cửa thang.
Hắn muốn Hà Tiểu Hà biết, nàng còn có hắn, nàng không cô độc.
Thế nhưng, phản ứng đầu tiên của Hà Tiểu Hà mà hắn nhận được lại là mắng.
– Ngươi tới đây làm gì? Ta còn cần ngươi giúp sao! Còn không đi cứu Tiểu Thạch Ôn Nhu!
Nàng vừa mắng, vừa búng cho hắn một viên thuốc giải.
Lương A Ngưu bị mắng đến xám mặt.
Nhưng hắn lại không biết, Hà Tiểu Hà ở trong bóng tối đã chảy nước mắt, nước mắt cảm động.
Thực ra, Lương A Ngưu đã hít phải khí độc hoa đào, sức lực toàn thân đã yếu đi một nửa, tê dại một nửa, võ công có thể phát huy cũng rất có hạn.
Hà Tiểu Hà tuy miệng ngậm thuốc giải, nhưng vẫn cố hết sức giảm hô hấp, năng lực tác chiến cũng vì vậy bị yếu đi nhiều.
Một đao một kiếm công tới, đối với bọn họ đã không dễ ứng phó.
Bọn họ nào có năng lực đi giải nguy cho Ôn Nhu Tiểu Thạch?
Có.
Còn có một người.
Ít nhất còn có một người.
Đường Thất Muội.
“Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội là người của Thục Trung Đường môn, hắn vốn giỏi về dùng độc.
Người chuyên dùng độc cũng giỏi về giải độc.
Mặc dù hắn chưa đến mức bách độc bất xâm, nhưng ít ra một khi trúng độc liền sinh cảnh giác, lập tức dùng dược vật giải độc của Đường môn để khắc chế độc tính, trước tiên ứng phó với nguy cơ trước mắt rồi hãy nói.
Thuốc mà hắn ăn vào cũng chỉ có thể khắc chế một phần nhỏ cảm giác mê ảo. Nếu đối phương hạ độc, hắn ngược lại có thể phát hiện sớm, nếu như hắn trúng độc, ngược lại có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Nhưng mê hương thì không được.
Đó là thứ của Hạ Tam Lạm.
Hắn chỉ có thể triệt tiêu một phần cảm giác choáng váng, cố gắng ứng chiến.
Hắn ngăn cản trước cửa phòng Ôn Nhu.
Người cầm trường thương kia nhất thời cũng không xông qua được.
Đường Thất Muội cho dù chỉ còn lại có tam muội rưỡi, ám khí “dựa vào cảm giác xuất thủ” của hắn dù sao cũng không dễ đối phó.
Đáng tiếc cho dù hắn khó đối phó, cũng chỉ có một người.
Hắn ngăn cản kẻ cầm trường thương, lại không ngăn được thích khách cầm trường côn tấn công vào căn phòng của Vương Tiểu Thạch.
Một tiếng “rầm” vang lên, đại hán kia một côn đập văng cửa phòng Vương Tiểu Thạch.
Hà Tiểu Hà cấp bách.
Lương A Ngưu cấp bách.
Đường Thất Muội cấp bách.
Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội đều cấp bách, nhưng bọn họ lại không thể phân thân.
Sau khi bọn họ trúng phải mê hương, ứng phó với ba tên hán tử gian xảo này, đã lực bất tòng tâm, được chỗ này hỏng chỗ kia.
Trông thấy Xuân Hoa Hiên đã bị tấn công vào, sao bọn họ không nóng lòng như lửa đốt.
Hóa ra những người khác đều trúng phải mê hương, bất tỉnh nhân sự.
Ai tới cứu Vương Tiểu Thạch?
Hán tử cầm côn đập cửa chợt lui ra, còn khom lưng khẩn trương nghênh địch.
Chỉ thấy một đại hán như thiên thần từ trong phòng Vương Tiểu Thạch nhảy ra.
Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội vừa thấy, đều vừa mừng vừa sợ:
– Đường Bảo Ngưu!
Chỉ nghe người nọ hét lớn một tiếng như sấm mùa xuân:
– Còn có Đường Bảo Ngưu ta, ai dám thương tổn một sợi lông của Vương Tiểu Thạch?
Hắn đã tới!
Hắn cuối cùng đã đứng lên!
Đường Bảo Ngưu cuối cùng đã tỉnh dậy!
Đường Bảo Ngưu trúng phải Nhân Diện Đào Hoa lại tương đối nhẹ, tương đối ít, bởi vì hắn không ngủ được.
Hắn nhớ tới Chu Tiểu Yêu, nhớ mãi không quên, cho nên mất ngủ.
Mất ngủ khiến cho hắn tỉnh táo, khiến cho hắn cảnh giác được hương hoa đào không bình thường. Đừng quên hắn cũng là họ Đường, là đệ tử ngoại hệ của Thục Trung Đường môn.
Hắn vẫn không chết, hắn chỉ thương tâm.
Thương tâm tuy còn lớn hơn so với thương thân, nhưng tâm bị thương một ngày nào đó sẽ khép lại.
Đây là giây phút sống chết của người bạn sinh tử của hắn.
Hiện giờ chính là lúc hắn phải đứng lên.
Đáng tiếc Phương Hận Thiếu có lẽ đã trúng phải mê hương, đang chìm vào giấc mộng ngọt ngào của hắn, nếu không nhìn thấy Đường Bảo Ngưu đứng dậy tử chiến bảo vệ bằng hữu, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Đường Bảo Ngưu gia nhập trận chiến, giữ vững cửa phòng của Vương Tiểu Thạch, do đó lại trở thành bốn tên đại hán đánh lén đối phó với bốn người Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội và Đường Bảo Ngưu.
Bốn người kia nhất thời không công vào được.
Thời gian càng lâu, đối với bốn người này càng bất lợi. Dù sao nơi này cũng là khách sạn của Ôn Lục Trì, y và thủ hạ của y sớm muộn gì cũng sẽ đến chi viện sau khi thuốc qua hương lùi.
Bọn họ biết lần này có lẽ đã thất bại.
Hiện giờ bọn họ chỉ còn lại một hi vọng, hi vọng nằm ở một người.
Bọn họ hi vọng người đó có thể kịp thời/nguyện ý/chịu xuất hiện.
Đó là một trợ thủ mạnh.
Chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng “đùng”, lại một tia sét xuất hiện.
“Bùng” một tiếng, cửa lớn khách sạn bị một quyền đánh vỡ.
Người nọ đường hoàng, râu tóc tung bay bước nhanh vào.
Người nọ tại cửa ngừng lại một chút, trên trời cao lại có một tia chớp lướt qua, giọng nói khô khốc khàn khàn thét hỏi:
– Gọi Vương Tiểu Thạch ra chịu chết!
Tiếng đì đùng liên tục vang lên, lại một tia sét xuất hiện, trong viện núi rung đất chuyển, giống như có vật gì va chạm, lại giống như tường đổ.
Bốn người mừng rỡ.
Bốn tên đánh lén dùng mê hương tấn công này chính là Đại Tứ Hỉ.
Người mà bọn họ chờ đã đến, rốt cuộc đã đến.
Vương Tiểu Thạch xong rồi.
“Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt.
Diệp Thần Du đã đến.
Hắn đang dùng uy thế không thể cản, một bước, một bước, lại một bước đi lên lầu.
Lương A Ngưu cố gắng phân thân ngăn cản hắn.
Hắn vung một quyền.
Thân thể Lương A Ngưu liền kêu lên “rắc rắc”, đè gãy lan can thang lầu rớt xuống.
Đường Thất Muội hừ một tiếng, cũng đi ngăn hắn.
Hắn lại vung một quyền.
Đường Thất Muội bay sang một bên, ôm ngực cố gắng đứng vững.
Mỗi lần hắn đánh ra một quyền, giống như thiên hạ vạn vật đều chấn động.
Đường Bảo Ngưu đang đứng ở cửa phòng Vương Tiểu Thạch.
Diệp Thần Du đảo mắt:
– Cút ra!
Đường Bảo Ngưu trừng cặp mắt trâu:
– Ta không cút!
Khớp xương toàn thân Diệp Thần Du kêu lên lách cách:
– Ngươi cản được ta sao?
Đường Bảo Ngưu cũng nắm chặt đôi tay kêu lên răng rắc:
– Không cản được cũng phải cản.
Diệp Thần Du giận dữ quát:
– Vậy ngươi đi chết đi!
Chợt nghe một giọng nói vang lên:
– Tiểu Đường tránh ra! Để cho ta!
Người theo tiếng đến, một bóng áo vải đã chắn trước người Đường Bảo Ngưu, đối diện với Diệp Thần Du.
Chính là Vương Tiểu Thạch, Tiểu Thạch Đầu.