Tỵ Tuyết Truyền Kỳ

Chương 10 - Điêu Phương

trước
tiếp

Mấy hôm nay, Hồng Cầm không nuốt nổi hạt cơm nào, lúc trước ở Bộc Hỏa Sa Mạc, mấy ngày nhịn đói khiến nàng nôn nao, nhưng hiện giờ một lòng cầu được chết mà tử vong vẫn ở xa lắc.

Suốt mấy ngày, Kha Đô tận tâm phục thị nhưng nàng không thể tha thứ cho gã, cũng không nói câu nào. Cả ngày, gã trấn thủ ngoài trướng, gồng mình nhẫn nhịn cái nhìn đầy địch ý của nàng.

Nàng không nhìn đến cơm nước mang tới, cố ý đập vỡ mấy cái bát, nhân lúc Kha Đô sơ ý, giấu đi một mảnh sắc nhất.

Nàng giữ mảnh vỡ trong tay, nắm lại đến nóng bừng lên, cắt cả vào lòng tay. Tự tay giết Hô Vô Nhiễm rồi, tử vong với nàng không còn gì đáng sợ nữa. Nàng còn chần chừ chưa tự tận bởi vẫn ôm ấp hy vọng vạn nhất, đợi Thiết Soái tấn công Tỵ Tuyết thành lâu ngày vô hiệu, nàng sẽ được tận mắt thấy dáng vẻ thất chí của ông ta…

Nhưng hy vọng duy nhất này cũng thành công cốc, nghe tiếng mấy vạn Thiết Huyết kị binh hoan hô, nàng biết sau cùng Tỵ Tuyết thành cũng bị công phá, thân nhân bằng hữu tộc nhân đều bị tàn sát dưới vó ngựa, nàng sao có thể trộm sống.

Lúc đó nàng vô cùng bình tĩnh cắt cổ tay, dùng chút khí lực sau cùng, nếu Kha Đô không kịp thời phát hiện, chắc nàng cũng bình tĩnh tiến về phía tử vong.

Nàng vẫn nhớ có rất nhiều người vội vàng cầm máu cho mình, nàng muốn giãy giụa nhưng nào còn nửa điểm khí lực, rồi hôn mê. Đến giờ nàng vẫn mong sinh mệnh mình dần mất đi. Trong lúc mê man, nàng không ngừng mộng mị, chỉ khi chìm vào mộng, tất cả mới còn nguyên như trong quá khứ, nàng lại được ở cạnh phụ mẫu, thân bằng, tộc nhân, đương nhiên còn cả người nàng yêu thương nhất nữa.

“Ra hết cho ta.” Tiếng Thiết Soái đột nhiên vang lên, người hầu hạ nàng thi nhau thoái lui, rồi nàng cảm giác được một thân ảnh từ từ ngồi xuống, chăm chú nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc của nàng.

“Hiện tại nàng còn đồng ý làm vợ ta không?” Giọng Thiết Soái vẫn lạnh lùng, không mảy may toát lên dao động tình cảm.

Hồng Cầm từ từ trở lại hiện thực, nếu trong vòng mười ngày mà Thiết Soái hạ được Tỵ Tuyết thành, nhất định ông ta sẽ đến khoe mẽ. Nàng cố mở bừng mắt, định dùng tôn nghiêm của sinh mệnh cười nhạo “thành tựu” của ông ta, muốn nàng gả cho ông ta ư? Trừ phi ông ta chịu cưới một người chết.

“Nàng yên tâm, trong thành Tỵ Tuyết vẫn bình yên.” Giọng Thiết Soái như thể đang nói về một việc xa lạ: “Ta sẽ để nàng làm Tỵ Tuyết thành chủ, còn nàng là thê tử trên danh nghĩa của ta…”

Hồng Cầm cả kinh: “Vì sao?”

“Vì Tỵ Tuyết thành, cả vì Hô Vô Nhiễm.” Giọng Thiết Soái điềm đạm: “Thiết Huyết kị binh sẽ ở lại Tỵ Tuyết thành, nàng chỉ cần vỗ an người trong thành và Thiết Huyết kị binh, khiến song phương sống hòa bình với nhau, giúp ta thành nghiệp lớn.”

Hồng Cầm hiểu ngay, từa đầu nàng chỉ là cái cớ cho ông ta tiến quân, hiện tại nàng vẫn chỉ là một con cờ. Thứ nam nhân này quan tâm là “đại nghiệp”, Tỵ Tuyết thành hay Hô Vô Nhiễm chẳng qua là an ủi nàng, việc cưới nàng cũng không gì khác một lý do tạm thời.

Nụ cười trào phúng nở trên gương mặt nhợt nhạt, nàng phản kích: “Ta có thể làm trợ thủ cho ngài nhưng ta không muốn lấy người mình không yêu.”

Thiết Soái rùng mình: “Nàng không còn lựa chọn, quyết định của nàng can hệ đến sinh mệnh của tộc nhân.”

Hồng Cầm cười khanh khách: “Không ngờ Thiết Soái lấy vợ cũng phải uy bức lợi dụ như vậy.”

Thiết Soái không đáp, mục quang dưới vành mũ ánh lên lăng lệ.

Hồng Cầm đương nhiên biết mình không thể lựa chọn, thầm hạ quyết tâm, nghiêm mặt thốt: “Ta đáp ứng với ngà.”

“Được.” Thiết Soái đứng dậy, như thể không muốn nói thêm câu nào với nàng: “Nàng nên ăn một chút, một thời thần sau theo ta đi khuyên hàng Tỵ Tuyết thành.” Ông ta cũng nhận ra ngữ khí của mình quá lạnh lùng, bèn giải thích: “Song phương tử thương thảm trọng, để lâu sẽ sinh biến.”

Hồng Cầm cũng biết không thể chần chừ, chật vật bò dậy với lấy lương khô cùng nước bên giường, nhưng lại ngã gục xuống.

Thiết Soái cúi người xé nhỏ một chiếc bánh, đưa đến sát miệng nàng. Ánh mắt ông ta chạm vào cổ tay băng vải của nàng, tựa hồ ôn nhu hẳn.

Hồng Cầm nuốt bánh, chầm chậm thốt: “Ngài có bao giờ nghĩ rằng hoàn thành đại nghiệp rồi có gì hay ho?”

Thiết Soái im lặng hồi lâu, cởi mũ đội đầu ra.

Gương mặt ông ta anh tuấn trầm ổn, mi dài đến sát tóc mai, mắt sáng như sao, gương mặt vuông chữ điền được chiếc cằm rộng nâng đỡ, duy có vết đao dài chừng bảy tấc vạch từ trái sang phải, vắt qua cả khuôn mặt, hình như vết đao có đã lâu, ăn sâu vào da thịt, cơ hồ tự mọc lên, tô thêm một phần kiên nghị, đồng thời đượm vẻ tà dị.

Ông ta không để ý đến thần sắc kinh ngạc của nàng, nhắc lại từng chữ: “Đó là vết thương ta mang từ lúc lọt lòng, đi theo ta đã mấy chục năm.”

Hồng Cầm ngây người, hỏi theo phản ứng: “Vì sao lại có vết thương?”

Thiết Soái thở dài, nhìn lên nóc trướng: “Lúc đó trên thảo nguyên chiến hỏa liên miên, mẫu thân ta mới tân hôn bị người bộ lạc khác bắt về làm thê tử, chín tháng sau sinh ra ta, nam nhân cướp bà về định giết ta vì ta là tạp chủng của nam nhân khác, nếu không nhờ mẫu thân che chở, nhát đao đó đã chẻ ta làm đôi.” Ngữ khí ông ta bình thản, hình như đang nói về chuyện của người khác: “Chỉ e mẫu thân cũng không biết ta là con ai, nhưng từ lúc bảy tuổi ta đã rời nhà, quyết không gọi kẻ đó là phụ thân.”

Hồng Cầm hơi run lên, cướp vợ người ta rồi tàn sát ấu tử, thảo nguyên bình thường vốn vô sự nhưng thật sự có những tục lệ khiến ai nghe thấy cũng lạnh mình. Xem ra lúc nhỏ, ông ta chịu không ít khổ cực, bất giác lòng nàng nảy sinh ý trắc ẩn: “Sau này ngài còn gặp lại mẫu thân chăng?”

Thiết Soái lắc đầu, đội mũ lên, lập tức trở lại dáng vẻ lạnh lùng của bậc thống soái: “Hai năm sau, bộ lạc đó bị tiêu diệt.”

Hồng Cầm không nói gì, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, giết và bị giết chẳng hề cần có lý do, kẻ thắng làm vua, vận mệnh của bất kỳ ai đều không nằm trong tay mình. Trong khoảnh khắc, nàng không còn hận Thiết Soái, thậm chí thấy rằng ông ta thật đáng thương, chỉ biết lấy chinh phục giữ cho bản thân không bị tổn thương, có lẽ chỉ khi chìm trong máu lửa, sinh mệnh ông ta mới được bình yên.

Nàng cất tiếng thở dài gần như không nghe rõ: “Hôm nay ngài diệt được Tỵ Tuyết thành, ngày sau đến lượt ngài thành kẻ thất bại dưới vó ngựa của người khác.”

“Không, ta không bao giờ thất bại.” Thiết Soái ngang nhiên thốt lên: “Ta phải nhất thống đại thảo nguyên, chỉ như thế mới không còn cảnh các bộ lạc tàn sát nhau, mói không còn cảnh thê ly tử tán, nhà tan cửa nát.” Ông ta khẽ kêu lên: “Thời đại không có kẻ mạnh quả thật bi ai hơn hết.” Đoạn cúi đầu nhìn Hồng Cầm với ánh mắt chân thành: “Vì thế nàng phải giúp ta.”

Hồng Cầm rúng động, nàng không thể hiểu nổi nam nhân này, có lẽ không ai hiểu nổi ông ta.

Nhưng nam tử tinh tráng trong Tỵ Tuyết thành đa số chiến tử, còn lại hầu hết là người già, phụ nữ và trẻ con. Đúng như Thiết Soái dự liệu, ngay khi cơ hội sống xuất hiện, dù người Tỵ Tuyết tộc đầy huyết tính cũng đành chấp nhận khuất nhục đầu hàng. Dù gì, đối diện với Thiết Huyết kị binh đao thương sáng lòa, anh dũng vô địch, phản kháng cũng vô ích.

Sớm ngày hôm sau, Thiết Huyết đại quân chính thức tiếp nhận Tỵ Tuyết thành đầu hàng.

Thiết Soái chắp tay sau lưng đứng một mình trên thành lâu, ánh nắng mới lên biến ông ta thành một bóng hình khổng lồ, ánh xạ trên đầu ba vạn Thiết Huyết kị binh và hơn hai vạn người Tỵ Tuyết thành còn lại đứng dưới. Cơ hồ đó là vận mệnh không thể phản kháng của ngôi thành.

Cỏ xanh rung rinh trong gió, không khí đượm mùi thơm đặc hữu của thảo nguyên, ngoài xa là khoảng không mênh mông yên tĩnh, Phán Thanh sơn ngàn năm không đổi vươn cao sừng sững, dòng sông vẫn cuồn chuộn chảy về Khách Vân đại thảo nguyên như trước, cả đàn chim đen ngòm thường bay qua không trung cũng vẫn giữ thói quan. Huyết dịch chảy trên thành lâu đã được gió hong khô, ánh lửa trong thành tắt từ lâu, tường thành lở lói vẫn giữ tư thế trầm tĩnh chở che tất cả. Tỵ Tuyết thành lại khôi phục vẻ bình yên, chỉ còn những vết lở trên tường thành và mùi khói nồng đượm nhắc người ta nhớ đến trận kịch chiến.

Mấy vạn người tay không của Tỵ Tuyết thành bị ba vạn Thiết Huyết kị binh vũ trang đầy đủ vây kín. Theo yêu cầu của Hồng Cầm, Thiết Soái chấp nhận cho phép dân thành không cần quỳ xuống đầu hàng.

Mấy vạn người dân lặng ngắt, gương mặt ai nấy tỏ vẻ bi phẫn và khuất nhục nhưng đành bất lực. Trong lúc nước mất nhà tan, thê ly tử tán, họ chỉ biết bị động tiếp nhận, nhìn thân ảnh cao lớn của Thiết Soái với vẻ bất an, lòng đầy sợ hãi, chỉ có điều, trong ánh mắt ngây dại loáng thoáng ánh lên tia quật cường.

Áo giáp của Thiết Soái phản xạ ánh nắng, tà áo bào trắng phần phật, từ trên cao nhìn xuống tất cả, niềm vui khi chinh phục thành công khiến ông ta cười vang. Ông ta không muốn thay chiến bào nhuộm bụi, tựa hồ huyết y đẫm máu càng tô thêm hào tình của kẻ thắng lợi sau cơn chinh chiến.

Nghe tiếng ông ta cười, ba vạn Thiết Huyết kị binh cũng giơ cao vũ khí, đồng thành gào hét, dùng ánh mắt sùng kính, cuồng nhiệt hoan hô vị thống soái chí cao vô thượng, cùng chia sẻ niềm vui thắng lợi.

Thiết Soái cười hồi lâu mới ngừng, giơ tay ngăn Thiết Huyết kị binh hoan hô, trầm giọng nói: “Tỵ Tuyết thành chủ ủy mị, không chịu giao cống vật, chống lại Thiết Huyết đại quân sáu ngày rồi bị phá thành. Vốn phải diệt hết Tỵ Tuyết thành báo thù cho những Thiết Huyết chiến sĩ đã chết nhưng bản soái không muốn lạm sát vô cớ, niệm tình Tỵ Tuyết thành chủ đã chết, không tính toán với người Tỵ Tuyết tộc nữa. Từ đây Tỵ Tuyết thành là đất của Thiết Huyết đại quân, sẽ đi chinh phục các bộ tộc trên thảo nguyên khác. Sau này, người Tỵ Tuyết tộc và Thiết Huyết chiến sĩ chung sống hòa bình, không được tranh chấp, ai vi phạm quyết không tha…”

Người Tỵ Tuyết thành đã chấp nhận mệnh vận an bài, dù bất mãn cũng phải nhịn, ba vạn Thiết Huyết kị binh xôn xao, đúng như Thiết Soái, không tính đến việc chiến tranh khiến thù hận hai bên tăng lên, mà riêng việc hạ thành không được cướp đoạt tài vật mỹ nữ khiến những Thiết Huyết chiến sĩ đã quen với phát tiết tận tình sau mỗi trận chiến không tưởng tượng nổi. Nhưng họ không dám vi phạm quân lệnh lớn tiếng ồn ào, vẻ mặt tỏ ra bất mãn cùng cực.

Thiết Soái quát vang, giọng nói vọng vào tai mỗi Thiết Huyết chiến sĩ: “Trên đại thảo nguyên, ai luôn chiến thắng? Ai khiến địch nhân nghe tiếng cũng táng đởm đào tẩu? Ai là hùng sư uy danh vang dội? Ai là những chiến sĩ anh dũng chinh phục tất cả?” Ngữ khí ông ta đầy mê hoặc khiến người khác hào tình bừng bừng, ba vạn thiết kị lại xung động, hình như quên hết bất mãn ban nãy. Ông ta ta hỏi câu nào, họ đều cùng hồi đáp: “Là Thiết Huyết chiến sĩ!”

“Đúng, chính là Thiết Huyết chiến sĩ anh dũng vô địch. Chúng ta không chỉ muốn chinh phục một mình Tỵ Tuyết thành, mà cả đại thảo nguyên, chúng ta mới là chủ nhân của vùng đất này, để đời đời truyền tụng uy danh.” Giọng ông ta sang sảng, lộ ra lòng tin kiên định cực độ: “Để đạt mục đích này chúng ta phải lập được căn cơ vững chắc, tăng cường lực lượng. Nên từ hiện tại chúng phải phải dừng chân ở Tỵ Tuyết thành, trùng kiến ngôi thành từ trong lửa chiến, để nó thành nhà cho chúng ta nghỉ ngơi.” Ông ta lại hít sâu một hơi: “Đợi đến ngày bình định thảo nguyên, nơi đây không còn là Tỵ Tuyết thành, mà trở thành đô thành của Thiết Huyết đế quốc.”

Lời lẽ cực kỳ hữu lực, chấn động lòng người, hào tình dâng lên không thể kìm nén lại, hóa thành tiếng hô cuồng nhiệt của mấy vạn người: “Thiết Huyết đế quốc! Thiết Huyết đế quốc!”

Mục quang Thiết Soái quét qua ba vạn tướng sĩ, lòng ngập hào tình, ông ta đã thành công gieo lòng tin tạo ra sự nghiệp ngàn đời vào mỗi Thiết Huyết chiến sĩ, từ giờ trở đi Thiết Huyết đại quân mới chân chính bắt đầu đại nghiệp chinh phục thảo nguyên.

Tiếng khóc bật lên từ trong đám người Tỵ Tuyết thành, như bị truyền nhiễm, nhiều người khác khóc theo. Có lẽ từ nay họ sẽ sống dưới bóng của Thiết Huyết kị binh mà vô lực phản kháng, chỉ biết câm lặng trở thành nô bộc của người khác, vận mệnh nằm trong tay kẻ khác, sống không bằng chết.

Tương lai mờ mịt, vận mệnh quay lưng, càng lúc càng nhiều người Tỵ Tuyết thành bật khóc, hòa lẫn vào tiếng Thiết Huyết kị binh hoan hô, tạo thành nỗi bàng hoàng như đến ngày tàn.

Thiết Soái nhìn người Tỵ Tuyết thành với vẻ khó chịu: “Các ngươi yên tâm, Thiết Huyết chiến sĩ chỉ không nương tay với địch nhân, lúc nào cũng tôn kính, bảo vệ bằng hữu. Sau này Thiết Huyết chiến sĩ và người Tỵ Tuyết thông hôn, đều là người một nước, sao phải bi thương?” Ông ta nhấn mạnh: “Để các ngươi yên tâm, ta sẽ cưới Hồng Cầm của Tỵ Tuyết thành làm vợ, lập Hồng Cầm Công Chúa thành chủ nhân ngôi thành, hóa giải cừu oán song phương. Sau đó ta sẽ dẫn Thiết Huyết đại quân dẹp tan Cuồng Phong Sa Đạo, kẻ thù nhiều đời của Tỵ Tuyết thành thay cho thành ý.”

Quân binh truyền lệnh dưới thành được ông ta dặn dò trước, lập tức hô vang: “Mời Hồng Cầm Công Chúa.”

Thiết Huyết kị binh y lời mở ra một thông đạo, Hồng Cầm không trang điểm, chỉ mặc áo thô trắng, mái tóc xõa xuống vai, tay cầm dây cương cưỡi bạch mã. Kha Đô dẫn ngựa, dẫn nàng chầm chậm đi qua rừng đao thương của Thiết Huyết chiến sĩ, tiến về cửa thành.

Vẻ mặt hư nhược của Hồng Cầm trắng nhợt vì mất máu, ánh nắng sớm chiếu sáng gương mặt bất khuất, dưới làn da gần như trong suốt, phảng phất thấy rõ từng mạch máu đập dồn dập vì phẫn nộ. Bạch y đón gió, tóc xanh phơ phất, tà áo phơi phới, thân thể gầy gò lắc lư, cơ hồ bất cẩn sẽ rơi khỏi lưng ngựa. Ai nấy đều sinh lòng muốn tiến lên đỡ nàng, lại sợ đao thương trong tay sẽ dọa nạt tinh linh không có ở chốn nhân gian kia, sợ đôi tay mình làm vấy bẩn thân thể thuần khiết…

Chúng tướng sĩ Thiết Huyết đại quân tuy nhìn thấy Hồng Cầm nhưng cự ly quá xa, hơn nữa tâm thân bị trận chiến kinh thiên giữa Thiết Soái và Hô Vô Nhiễm hấp dẫ, tận hôm nay mới biết thảo nguyên đệ nhất mỹ nữ có ma lực cỡ nào.

Phong tình thanh tục, vẻ đẹp tuyệt thế, đứng giữa ánh hàn mang của đao thương càng trái ngược, mỗi người vừa trải qua trường máu lửa đều cảm thấy một làn khí mát lành thấm vào tâm tì, lòng chìm trong yên tĩnh. Vạn người lặng ngắt, ngây người nhìn xuất trần tiên tử hạ phàm từ đỉnh tuyết sơn lấp lánh, chầm chậm đi qua.

Ánh mắt Thiết Soái nhìn Hồng Cầm chằm chằm, đến giờ ông ta mới phát hiện nàng mỹ lệ như thế, sắc hơn bất kỳ thanh bảo kiếm nào xuyên qua tim ông ta.

Hồng Cầm từ tốn liếc nhìn tộc nhân, không hề rơi lệ nhưng nhãn thần trống rỗng, nếu không vì vẻ đẹp, nàng chắc cũng sẽ chết trên chiến trường hoặc làm một người trong đám đông kia.

Nàng cảm giác được ánh mắt người Tỵ Tuyết thành nhìn mình vô cùng phức tạp, có người cảm kích, có người ngờ vực.

— Có lẽ họ nghĩ rằng nàng dùng cả tộc để đổi lấy phú quý vinh hoa.

“Hỡi các Thiết Huyết chiến sĩ tôn kính, ta biết có nhiều huynh đệ của các vị chết trong trận chiến, gục ngã dưới chân tường thành kiên cố của Tỵ Tuyết thành, các vị thà giết hết Tỵ Tuyết thành cũng không muốn tiếp nhận đầu hàng.” Giọng Hồng Cầm khe khẽ cất lên: “Các vị biết chăng? Người Tỵ Tuyết thành cũng như các vị, khóc thương cho tộc nhân đã chết, thê tử khóc chồng, hài tử khóc cha, lão nhân khóc con…”

Tất thảy binh sĩ lắng nghe lời nàng, đao thương giơ cao từ từ hạ xuống.

“Nếu không có trường chiến tranh này, Tỵ Tuyết thành vốn có thể tặng các vị mỹ tửu thuần hậu nhất, lời ca ngọt nhất, làm bằng hữu chân thành nhất trên mảnh đất an lành này, cùng uống rượu ca hát.” Hồng Cầm không khóc nhưng lời nói nghẹn ngào: “Nhưng hiện tại, chiến tranh kết thúc, bao người đã bỏ mạng, vì sao chúng ta không khoan thứ cho nhau? Vì sao còn coi nhau như cừu địch nữa? Ta tin rằng, những người chết rồi đều mang linh hồn cao quý, sẽ tha thứ cho những tội ác chúng ta từng phạm phải, sẽ mỉm cười trên thiên đường khi chúng ta khoan thứ cho nhau. Vì thế ta cầu xin các vị, hãy vì những người đã chết mà bỏ đao thương xuống, cùng sống hòa bình, xây dựng lại mảnh đất vừa qua chiến hỏa này.”

Binh sỹ cúi đầu, không ai lên tiếng, lời Hồng Cầm như nước suối rì rào rửa sạch tâm linh mỗi người, cuốn đi cừu hận, cuốn đi chiến ý, không ai còn muốn giết chóc nữa.

Hồng Cầm xuống ngựa trước của thành, cự tuyệt Kha Đô đỡ, từng bước đi lên đầu thành.

Thiết Soái sững sờ, tỏ ra không dám tin quan sát Hồng Cầm đến trước mặt mình, nhìn vào mắt mình, ngữ khí ẩn chứa nét kiên định cố chấp của hài tử: “Thiết Soái tôn kính, mong ngài hứa với ta trước mặt mấy vạn Thiết Huyết chiến sĩ và người Tỵ Tuyết thành, dưới thinh không trong trẻo và mây trắng thuần khiết này rằng Thiết Huyết chiến sĩ vĩnh viễn không động võ với Tỵ Tuyết thành.”

“Ta đáp ứng. Chỉ cần người Tỵ Tuyết thành không chủ động gây sự, Thiết Huyết tướng sĩ vĩnh viễn là huynh đệ bằng hữu của người Tỵ Tuyết thành.” Thiết Soái lớn tiếng, rồi ho khẽ lúng túng, quay xuống nói với người Tỵ Tuyết thành: “Các ngươi hãy nhớ, cứu các ngươi không phải là tường thành kiên cố hay một vạn Tỵ Tuyết chiến sĩ, mà là hai người. Một là Tỵ Tuyết thành đệ nhất dũng sĩ Hô Vô Nhiễm, y đã cho thấy huyết tính ngoan cường bất khuất của người Tỵ Tuyết, còn lại là Hồng Cầm Công Chúa, nàng hy sinh bản thân đổi lấy bình an cho tộc nhân.”

Hồng Cầm hơi ngẩng đầu lên, mục quang trong vắt quét qua Thiết Soái, tựa hồ bất mãn với lời ông ta.

Thiết Soái cười mãn ý, ông ta phải cho người thấy Tỵ Tuyết thành cảm giác rằng Hồng Cầm cứu họ, đương nhiên nàng hiểu rằng, tất cả do chính ông ta ban cho.

Đúng vậy, ông ta muốn dùng phương thức bá đạo chinh phục nàng, không để nàng cự tuyệt. Tay ông ta dứt khoát đặt lên vai nàng, ôm thân thể yếu đuối vào lòng, Hồng Cầm hơi run lên nhưng không đẩy ra.

Thiết Huyết chiến sĩ dưới thành hoan hô vang trời, trong lòng họ chỉ có tiên tử trên trời kia mới xứng với Thiết Soái vô địch.

Hồng Cầm hạ giọng: “Ngài tưởng rằng lấy được ta từ tay Hô Vô Nhiễm chăng?” Giọng nàng lạnh lùng.

Thiết Soái run người, trong khoảnh khắc, ông ta đột nhiên nảy ra nỗi tự ti, nếu không có mấy vạn sinh mệnh người Tỵ Tuyết thành, ông ta chinh phục được nàng chăng? Nhìn xuống tường thành nhuộm đỏ máu dưới chân, vẻ đẹp quả thật yêu dị.

Tay ông ta chầm chậm hạ xuống, từng tấc một rời khỏi vai Hồng Cầm, hạ giọng xuống: “Ta nói rồi, nàng chỉ cần làm thê tử danh nghĩa, ta không cần giành được nàng.” Mắt ông ta ánh lên tia kiêu ngạo: “Nàng yên tâm, ta đã đáp ứng không gây khó cho Tỵ Tuyết thành, bất kể nàng có ở cạnh ta hay không đều không trọng yếu.”

“Ngài là vô địch thống soái, cái thế anh hùng được người đời nhắc tới. Nhưng ngài có biết chăng? Trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có một anh hùng.” Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay băng lãnh của Thiết Soái, ông ta bất động, giọt nước mắt dần bị ánh nắng hong khô.

Thiết Soái trầm giọng: “Trong lòng nàng, ta là gì?”

Hồng Cầm cười thê lương, như một đóa tường vi nở thầm trong đêm: “Ngài vẫn là một hài tử, một hài tử lưu lãng phiêu bạt vì không muốn gọi cừu nhân là phụ thân.”

Tim Thiết Soái lần đầu tiên đập nhanh, tình cảm không thể tả bằng lời chảy trong lồng ngực. Ông ta đột nhiên nảy ra xung động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng cố áp chế, ngón tay khẽ động.

Trong mắt hắc bạch phân minh của Hồng Cầm nhìn xuống mấy vạn người Tỵ Tuyết thành, gương mặt ánh lên niềm vui. Nàng không phải là công chúa, họ cũng không phải con dân của nàng, nàng chỉ là một cô bé bình bình thường thường còn họ chỉ là tộc nhân, thân bằng, huynh đệ, tỷ muội của nàng. Đến hiện giờ, hy sinh của Hô Vô Nhiễm, ba mươi Tỵ Tuyết chiến sĩ và chính nàng mới chân chính có giá trị.

Nàng bước nhanh hai bước, đứng ở mép tường thành, ngoái nhìn Thiết Soái mỉm cười kiên định mà quyết tuyệt, đoạn nhảy từ trên tường thành cao vút xuống.

Có lẽ, có lẽ Thiết Soái vốn có cơ hội giữ Hồng Cầm lại nhưng tâm thần ông ta đang chìm trong lời lẽ và tuyệt thế phong tình của nàng, chỉ ngây người nhìn thân ảnh như đóa mây trắng thuần khiết từ tường thành rơi xuống rồi tan biến.

Bên tai ông ta vang lên tiếng hô kinh hãi của mấy vạn người, lập tức tỉnh mộng, mũi chân liên tục điểm lên tường thành, hóa giải xung lực rơi xuống, đáp xuống cạnh Hồng Cầm, ôm tấm thân đỏ rực nhưng không còn trọng lượng nữa vào lòng…

Kha Đô đứng cạnh tường thành, tất cả xảy ra quá nhanh, gã tưởng rằng đang nằm mộng. Đầu tiên Hồng Cầm từ trên đầu thành rơi xuống như đóa hoa tươi phất qua, rồi cả Thiết Soái xưa nay bình tĩnh cũng hét lên đau đớn: “Vì sao lại thế?”

“Vì sao lại thế?” Thiết Soái hỏi lại, lần này giọng nói ôn nhu cực độ, cố ngăn niềm nghẹn ngào trong cổ họng.

Máu tươi liên tục tràn ra khỏi ngũ quan Hồng Cầm, gương mặt tú lệ vô song đau đớn đến méo mó, ý thức của nàng đã mơ hồ, không nghe thấy lời Thiết Soái, từng lời đứt quãng tuôn ra theo dòng máu trong miệng: “Người như ngài vĩnh viễn không biết rằng, tự do tươi đẹp đến thế nào…”

“Nàng cũng vĩnh viễn không biết…” Thiết Soái đột nhiên ngừng lời, chậm rãi đứng dậy, tay vẫn nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của Hồng Cầm.

Giải thích gì cũng vô dụng. Nữ tử này, nữa tử đầu tiên khiến ông ta động lòng, lại chết trước mặt ông ta, lấy đi tất cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của vị thống soái vô địch.

Người Tỵ Tuyết thành hỗn loạn, nhưng bị Thiết Huyết kị binh vây quanh. Mấy viên đại tướng của Thiết Huyết đại quân lướt đến chân thành, vây quanh Thiết Soái, không ai dám lên tiếng, trong óc vẫn hiện rõ cảnh tượng vĩnh viễn không quên ban nãy.

“Kha Đô nghe lệnh!” Thiết Soái quát lớn: “Từ giờ trở đi, lập ngươi là Tỵ Tuyết thành chủ, tiếp tục di chí của Hồng Cầm Công Chúa, xây dựng lại Tỵ Tuyết thành.”

Kha Đô liên tục gật đầu, nghẹn ngào không thốt lên lời, chỉ cúi đầu để không ai thấy gã đang khóc.

Mấy viên đại tướng nhìn nhau, Bá Luân Cổ ấp úng: “Đại soái không nên bi thương…” Mới được mấy lời liền nhận ra không thỏa đáng, vội im lặng ngay.

Giọng nói lạnh lẽo của Thiết Soái cất lên: “Toàn quân bày trận, ta sẽ tự chọn ra ba ngàn Thiết Huyết chiến sĩ, ba ngày sau tiến quân Bộc Hỏa Sa Mạc, tiêu diệt Cuồng Phong Sa Đạo!” Ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt vẫn lăng lệ, nhưng không ai biết, phía sau lớp mũ che đậy mọi hỉ nộ ai lạc, gương mặt ông ta thế nào.

oOo

Phán Thanh sơn, cạnh Bộc Hỏa Sa Mạc, Thiết Soái và Kha Đô sóng vai giục ngựa. Cách họ hai mươi bước là ba ngàn Thiết Huyết kị sĩ tinh tuyển từ ba vạn quân, chủ yếu là Lam Thương quân và Xích Đao binh.

Ở đại mạc hành quân bất tiện, quý ở chỗ thần tốc, nên Thiết Soái chỉ dẫn theo ba ngàn người, hơn hai vạn còn lại lưu tại Tỵ Tuyết thành.

Thiết Soái im lặng suốt dọc đường, thấy đại quân sắp tiến vào Bộc Hỏa Sa Mạc, liền lên tiếng: “Lúc trước ta đồng ý để ngươi làm tiên phong tiến công sa đạo nhưng cân nhắc rồi thấy nên để ngươi ở lại vỗ an Tỵ Tuyết thành thì hơn. Dù sao ngươi cũng tiếp xúc lâu nhất với người trong thành, hiểu rõ tâm tư họ, ngươi có phục không?”

Kha Đô cúi người trên lưng ngựa, cung kính đáp: “Đại soái nhấc lên được, đặt xuống được, thuộc hạ tâm phục khẩu phục.”

“Ngươi có biết vì sao ta không dẫn Hắc Y cận vệ tiến quân đại mạc?” Thiết Soái hỏi tiếp.

Kha Đô ngẫm nghĩ một chốc: “Thuộc hạ thấy lúc đại soái tuyển binh chú trọng đến thân thuộc hảo hữu của những tướng sỹ chết trận, Hắc Y cận vệ không tham dự công thành, cừu oán với Tỵ Tuyết thành ít nhất. Kha Đô tự nhiên minh bạch thâm ý của đại soái.”

Thiết Soái gật đầu: “Nhanh thì một tháng, lâu thì một năm, ta sẽ quay về cũng các ngươi chinh phục thảo nguyên. Trong thời gian đó ngươi phải tận lực hóa giải cừu oán giữa Tỵ Tuyết thành và Thiết Huyết đại quân, vỗ yên lòng quân.” Dừng lại một chút, ông ta tiếp lời: “Nếu có ai muốn ở lại Tỵ Tuyết thành sinh sống, ngươi không nên ngăn cản.”

Kha Đô im lặng, từ lúc thấy Hô Vô Nhiễm và Hồng Cầm thảm tử, gã đã chán ngán chiến trận, nếu không vì còn mang trách nhiệm, gã thà làm một bách tính tầm thường trong Tỵ Tuyết thành.

Thiết Soái buông lời bâng quơ: “Ngưng Lộ bảo châu giữ cho thi thể ngàn năm không rữa nát, để vào huyệt chúng của Hô Vô Nhiễm và Hồng Cầm. Lập một tòa Dũng Sĩ điện và Công Chúa điện trong Tỵ Tuyết thành cho hậu nhân chiêm ngưỡng.”

Kha Đô gật đầu vâng lời, lấy can đảm hỏi: “Đại soái quên được Hồng Cầm cô nương ư?”

Thiết Soái nhìn Khách Vân đại thảo nguyên mênh mang, lời lẽ ẩn chứa ý hối hận: “Nếu lúc đó nàng đồng ý cùng ta sống tự do trên thảo nguyên vô biên này, có lẽ ta đã không công hạ Tỵ Tuyết thành…”

Kha Đô thở dài, buột miệng: “Hôm đó Hồng Cầm đồng ý lấy ngài, dù là bắt buộc nhưng ngày tháng lâu dài tất sẽ nảy sinh tình cảm…”

Thiết Soái liếc nhìn, biết gã nghe được lời ông ta nói với Hồng Cầm tại soái trướng. Kha Đô tự biết mình lỡ lời, không dám nói tiếp.

Thiết Soái không hề truy cứu, lại chìm vào trầm tư, dịu giọng: “Lúc nàng lâm chung có nói một câu rằng nam nhân như ta vĩnh viễn không biết tự do đẹp đẽ đến thế nào…”

Kha Đô nhớ lại tình hình ngày Hồng Cầm tự tận, lòng chợt buồn rầu: “Thuộc hạ thấy đại soái định đáp lại công chúa, sao lại dừng lưng chừng?”

Thiết Soái nhìn hoang mạc mênh mang, buồn bã hồi lâu: “Vì nàng không nghe được lời hồi đáp của ta.” Đoạn hét vang, nhảy lên chiến mã, dẫn ba ngàn thiết kị tiến vào trung tâm sa mạc.

Kha Đô thở dài, nhìn theo khói bụi xa dần. Qua bao nhiêu biến cố, đột nhiên gã biết thêm nhiều điều, cũng còn nhiều điều vướng mắc trong lòng, không thể giải đáp được.

Giọng Thiết Soái vọng lại dằng dặc: “Thay ta đến trước mộ Hồng Cầm nói cho nàng biết -” Giọng nói vốn bình tĩnh chợt đượm nét ưu thương, nhưng lập tức trở nên lẫm liệt: “Nàng cũng vĩnh viễn không biết chinh phục là việc mỹ lệ đến thế nào đâu.”

Kha Đô thẩm thấu ngữ ý, tâm thần rúng động, vội nhảy xuống ngựa bái lạy.

Đó là lần cuối cùng gã nhìn thấy Thiết Soái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.