“Tam Tướng quân, tuy kế này của tướng quân rất tốt, thế nhưng lúc này quân ta đã không thể đánh một trận cùng Liêu Giang. Không nói đến người này hành quân không hề theo dự đoán, khó có thể trúng kế, cho dù chúng ta có thể giết hắn và Ngụy Duyên, há có thể đối phó được với đại quân thề phải báo thù sao?” Gia Cát Lượng ở một bên khuyên giải.
“Hừ! Ngươi có thể, vậy kế sách của ngươi tại sao lại để cho đối phương khám phá, làm hại đại ca cũng suýt nữa chết!” Trương Phi không khách khí mà nói với Gia Cát Lượng. Câu nói này của Trương Phi lại khiến cho trong lồng ngực Gia Cát Lượng nổi sóng cuồn cuộn.
“Tam đệ im ngay, ngươi sao có thể nói chuyện như thế đối với quân sư?” Lưu Bị vội vàng trách cứ. Mặc dù hắn cũng có không hoàn toàn hài lòng đối với Gia Cát Lượng, thế nhưng hắn cũng nghĩ lần này kế sách của Gia Cát Lượng kỳ thật đều rất không tệ. Vấn đề là gặp phải Liêu Giang, “Cường Trung thủ” này nên mới có thể thất bại, mà Gia Cát Lượng chỉ huy trận chiến tại bên ngoài thành Tân Dã, theo lý mà nói thì thật ra là thành công, chẳng qua Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ có vận khí tốt mà thôi. Huống chi, thủ hạ của mình còn lại không ai có thể so sánh với Gia Cát Lượng. Hắn cũng không muốn ở thời điểm này lại để cho Trương Phi đả kích đối phương quá mức, nếu để cho trong lòng Gia Cát Lượng tồn bất mãn thì sẽ là một chuyện không tốt.
“Chúa công chớ trách tội Tam Tướng quân. Kỳ thật, Tam Tướng quân nói không sai, hiện tại Lượng mới biết được là ngoài vùng trời này còn có vùng trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn..! Ai! Lượng ngày xưa tự so với Quản Trọng, Nhạc Nghị, hiện tại mới biết đây là cuồng vọng bực nào, mọi người xưng ta là ‘ Ngọa Long ” ta là vì thế mà đắc chí, lại còn không biết tự xét lại, mới có bại trận hôm nay. Nếu như lần này không phải Lượng muốn dùng kỳ binh, mà để cho chúa công có thể đường đường chính chính đối chiến cùng Liêu Giang, cũng sẽ không khiến quân ta rơi vào tình trạng như này!” Gia Cát Lượng hối hận nói.
“Quân sư, ngươi đừng như vậy, lão Trương ta là người thô lậu, trong lòng tức giận cũng cần có chỗ phát, không phải thực nghĩ như vậy!” Trương Phi cảm thấy băn khoăn, hạ thấp mình khuyên can. Kỳ thật, hắn vốn xuất thân gia đình giàu có, được giáo dục mạnh hơn nhiều so với Lưu Bị, Lưu Bị có thể minh bạch đạo lý, hắn sao có thể không rõ, chẳng qua tính cách hắn không cho phép, không muốn suy nghĩ nhiều mà thôi!
“Hoàng thúc, quân sư, kỳ thật người thật sự có tội phải là Công Dã Kiền mới đúng!” Công Dã Kiền sớm tựu đi tới bên cạnh. Lúc này, hắn vừa vặn xen vào giữa ba người, hắn cúi người vái chào Lưu Bị, nói.
“Công Dã tiên sinh là ý gì? Chuyện này nào có liên quan tới tiên sinh?” Lưu Bị vội vàng đỡ hai tay Công Dã Kiền nói.
“Quân sư định ra kế hỏa thiêu Tân Dã, thế nhưng chỉ vì Công Dã Kiền nhất thời mềm lòng, không thể kịp thời đuổi xa dân chúng, khiến cho kế của quân sư không thể thành công, còn làm hại thanh danh của hoàng thúc. Nếu như không vì thế thì giờ phút này quân ta dĩ nhiên đã giành thắng lợi! Há lại sẽ rơi vào hoàn cảnh như bây giờ!” Công Dã Kiền hai tay dùng sức, muốn tiếp tục bái.
“Tiên sinh không thể như thế!” Lưu Bị cũng không quá rõ ràng trong chuyện này. Thế nhưng khi đó hắn nhìn thấy tình hình là đã hiểu, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ một mực cố hết sức ngăn cản dân chúng Tân Dã trở về thành, điều này nói rõ lúc ấy đối phương đã biết rõ ở bên trong thành Tân Dã có vấn đề. Mà trong chuyện này lại chính là bởi vì Công Dã Kiền kéo dài, mới có cảnh nhấn chìm quân Hứa Thành ở sông Bạch Hà, tuy thành quả chiến đấu không lớn, thế nhưng Công Dã Kiền đang ở trước mặt này cũng có một phần công lao, cho nên, hắn cảm thấy cũng không nên trách Công Dã Kiền.
“Ai da, khóc sướt mướt làm gì?” tình cảnh trước mặt đã khiến cho Trương Phi rốt cục không kiên nhẫn được nữa, hắn nói: “Chúng ta chỉ thất bại một trận chiến, cũng không phải từ nay về sau sẽ xong đời. Hiện tại điều chúng ta phải làm là nghĩ biện pháp cùng tiếp tục đánh nhau cùng Liêu Giang, Ngụy Duyên!”
“Tam Tướng quân nói không sai. Chúa công, Lượng cho là chúng ta nên lập tức rút lui, đợi viện quân tới sẽ đánh một trận cùng Liêu Giang!” Gia Cát Lượng tranh thủ thời gian nói.
“Đúng vậy, hoàng thúc, Kiền cũng nghĩ như vậy!” Công Dã Kiền chẳng muốn động não nhiều.
“Tốt, chúng ta lập tức xuất phát!” Sao Lưu Bị lại không muốn chạy mau, chẳng qua tất cả mọi người còn không nghỉ ngơi cho tốt. Nếu như lúc này lập tức chạy luôn thì tốc độ càng chạy càng chậm. Lúc này hai quân sư đều đề nghị như vậy, hắn đương nhiên biết thời biết thế.
“Chúa công, Lượng cho là chúng ta nên chia làm mấy đường để hấp dẫn lực chú ý của Liêu Giang. Dù sao dưới trướng Liêu Giang có hơn vạn kỵ binh, tốc độ của bọn chúng quá nhanh, chúng ta không có khả năng chạy thoát khỏi bọn hắn!” Gia Cát Lượng còn nói thêm.
“Đúng vậy, hoàng thúc, ngài có thể cùng quân sư trốn đi trước. Kiền nguyện cùng Trương tướng quân lĩnh một quân, dẫn dắt Liêu Giang rời đi, sau đó hoàng thúc ngài có thể cùng quân sư thong dong trở lại!” Công Dã Kiền nói.
“Không thể, lão Trương ta phải bảo vệ đại ca, sao có thể đơn giản rời đi?” Trương Phi hét lớn.
“Cũng không phải, Trương tướng quân, tướng mạo tướng quân đặc biệt. Người người cũng có thể nhận ra tướng quân. Hơn nữa, người trong thiên hạ cũng biết tướng quân cùng hoàng thúc có tình nghĩa huynh đệ, bọn hắn sẽ cho rằng nếu như nhìn thấy tướng quân, hoàng thúc nhất định ở không xa. Tuy tướng quân võ nghệ cao cường, thế nhưng tướng quân có thể đối phó được với binh lính quân Hứa Thành chen chúc mà xông tới hay không?” Công Dã Kiền nói.
“Lời tuy nói như thế, thế nhưng tiên sinh sao có thể đơn giản mạo hiểm?” Lưu Bị âm thầm đồng ý với ý kiến của Công Dã Kiền, thế nhưng hắn còn phải tỏ vẻ quan tâm tới Công Dã Kiền.
“Đúng vậy, Công Dã tiên sinh chính là đặc sứ của bệ hạ, không thể đơn giản mạo hiểm, không bằng Lượng cùng Tam Tướng quân dẫn dắt Liêu Giang rời đi, chúa công sẽ đi cùng Công Dã tiên sinh, thế nào?” trực giác của Gia Cát Lượng khiến cho hắn không dám đơn giản tin tưởng Công Dã Kiền, để cho Công Dã Kiềm cùng một chỗ với Trương Phi? Hừ, Trương Phi là một con người lỗ mãng, chẳng phải sẽ để mặc hắn bài bố sao? Nếu như bị hắn bán đứng thì sao? Mà để cho Công Dã Kiềm và Lưu Bị cùng một chỗ thì tốt hơn nhiều, tuy Lưu Bị cũng không phải là kiểu người nhanh trí, thế nhưng chỉ cần Gia Cát Lượng hắn cùng Trương Phi dẫn dắt, đánh lạc hướng quân Hứa Thành, nguy hiểm của Lưu Bị sẽ giảm đi rất nhiều. Lúc đó cho dù Công Dã Kiền muốn làm gì đi nữa, hắn chỉ là một văn nhân, chỉ sợ cũng khó có thể đối phó với Lưu Bị. Chỉ cần trước khi đi hắn dặn dò Lưu Bị cẩn thận đề phòng là được.
“Thế nhưng quân sư chính là người nhiều mưu trí trong quân ta, càng không thể có bất trắc!” Công Dã Kiền vội la lên. Biểu hiện của hắn khiến cho Gia Cát Lượng nhất thời cũng không biết đó là thật hay giả.
“Không bằng như này, chúng ta lại dùng chiêu ‘ thay mận đổi đào ‘, thế nào?” Lưu Bị nhìn ba người hỏi.
“Ai da, tranh cãi ồn ào làm cái gì. Hãy mau chóng quyết định, quân ta còn có mấy ngàn, Liêu Giang cũng còn không truy tới. Trước tiên chúng ta rời đi là được, chẳng lẽ muốn chờ hắn đuổi tới mới đi sao?” Trương Phi lại một lần nữa biểu thị bất mãn đối với biểu hiện của ba người.
“Đúng vậy, trước tiên chúng ta hãy hành động, trên đường lại thương lượng tiếp!” Lưu Bị đưa ra kết luận, hắn không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa.
Đám người Lưu Bị bắt đầu trở về chạy trốn, thế nhưng Liêu Giang cùng Ngụy Duyên truy kích cũng không chậm. Nhất là Liêu Giang một lòng muốn đuổi theo bắt Trương Phi thiếu nợ hắn “Tiếng rống thứ ba “, hắn mệnh lệnh cho tướng sĩ thủ hạ nhanh chóng đuổi theo.
Kết quả, dưới tình huống bất đắc dĩ, dưới tình huống đám người Lưu Bị chỉ còn phải biết theo như kế sách đã định trước mà chia ra. Theo như tình huống lúc đó, Công Dã Kiền cùng Lưu Bị ở tương đối gần, tự nhiên hai người bọn họ cùng một chỗ, mà Gia Cát Lượng do Trương Phi bảo vệ tiếp tục đi về phía trước.
Trương Phi cố ý gióng trống khua chiêng hấp dẫn lực chú ý của Liêu Giang, tạo cơ hội cho Lưu Bị chạy trốn, thế nhưng hắn lại không biết, trong suy nghĩ của Liêu Giang, giá trị của hắn cao hơn nhiều so với Lưu Bị, bởi vì Liêu Giang luôn luôn có nhận định là nếu như không có Trương Phi, Lưu Bị cùng Quan Vũ tuyệt không có năng lực khởi binh chinh phạt giặc Khăn vàng, mà hiện tại Quan Vũ chết rồi, Trương Phi đã thành Đại tướng thủ hạ duy nhất của Lưu Bị, nếu hắn lại bị bắt hoặc là bị giết chết, Lưu Bị cũng chỉ là một con hổ không có răng. Huống chi, Gia Cát Lượng cùng một chỗ với Trương Phi, nếu như cũng giải quyết được vị quân sư này, Lưu Bị cũng chỉ có thể làm con mèo ba chân, cho nên, tuy không nhìn thấy Lưu Bị, Liêu Giang cũng không nóng nảy, hắn vẫn vui vẻ sai người tiến hành bao vây chặn đánh Trương Phi cùng Gia Cát Lượng, thề phải bắt giữ hai người bọn họ.
Mà có Trương Phi cùng Gia Cát Lượng hấp dẫn lực chú ý của quân Hứa Thành, Lưu Bị cũng rốt cục có cơ hội đã tránh được đại quân Liêu Giang truy kích, cùng Công Dã Kiền xuất phát tiến về phía thành Tương Dương, cũng không phải hắn muốn quay về thành Tương Dương, mà là hiện tại bên cạnh hắn chỉ có vài chục người, hắn muốn đi Tương Dương tìm Tôn Càn cùng Giản Ung, muốn cầu viện binh.
Thế nhưng, chỉ sợ hắn không thể ngờ được rằng lúc này Tương Dương đã không còn mang họ Lưu nữa rồi. Công Dã Kiền ở chỗ này hai năm, há có thể không nịnh nọt Thái Mạo sao?
Liêu Giang cùng Ngụy Duyên cũng không biết đối thủ Lưu Bị của mình hiện tại đã đi nơi nào. Chờ khi bọn hắn lần nữa tập kết đại quân, Trương Phi đã chạy ra khỏi lớp lớp vòng vây. Về phần Gia Cát Lượng, ngược lại có bắt được một người, thế nhưng thân phận thật sự lại chỉ là một thân binh mà thôi. Thế nhưng, giờ phút này Liêu Giang cũng không phiền lòng vì chuyện này. Điều làm hắn phiền lòng chính là Thái Sử Từ rõ ràng lại không thể phát hiện ra Lưu Bị, hơn nữa, gã này vì sốt ruột lập công theo đuổi Trương Phi không bỏ, thậm chí mệnh lệnh của hắn cũng không nghe, tiếp tục đuổi theo Trương Phi tới Tương Dương đi, hắn cũng không nghĩ xem, Tương Dương dễ đánh chính lắm hay sao? Hắn chỉ mang theo toàn kỵ binh!
“Gia hỏa đáng giận, xem khi trở về ta sẽ thu thập ngươi như thế nào. Bình thường ta quá phóng túng các ngươi! Những kỵ binh này là Lão Tử ở trước mặt chúa công đã phải ưng thuận rất nhiều lời hứa mới lấy đượ, nếu để cho ngươi phế ngay lập tức, sau này Lão Tử gặp người như thế nào?” Liêu Giang thở phì phì lầu bầu.
“Tướng quân, ngài làm sao vậy?” Ngụy Duyên không nghe rõ lời Liêu Giang nói, lên tiếng hỏi.
“Không có chuyện!” Liêu Giang khoát tay chặn lại rồi hắn hung tợn nói: “Ngươi lập tức phái người đi truyền lệnh cho Thái Sử Từ, bảo hắn cẩn thận một chút cho ta. Nếu như có sơ xuất, Bổn tướng quân cam đoan hắn trong vòng mười năm không có cơ hội đánh trận!”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Ngụy Duyên nhịn không được co rụt đầu lại. Chiêu này thật ác độc, xem ra lúc này Thái Sử Từ thật sự đã chọc giận Liêu tướng quân rồi, cần phải nhắc nhở hắn một câu.
Rất nhanh, lính liên lạc nhận được nhiệm vụ từ hai người Liêu Giang cùng Ngụy Duyên đã xuất phát.
Sau đó, đại quân dưới sự chỉ huy Liêu Giang cùng Ngụy Duyên gia tăng tốc độ xuất phát tiến về Tương Dương.
Nhưng mà. . .
“Cái gì? Đại phá viện quân Kinh Châu, còn đánh chiếm Tương Dương rồi hả?” Sau khi nhận được hồi âm của Thái Sử Từ, hai con mắt Liêu Giang trợn tròn tới mức không thể tròn hơn nữa
“Không phải là Thái Sử Từ đang nói đùa đấy chứ?” Ngụy Duyên thì thào nói, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cầu xin nhìn về phía tên kia lính liên lạc, hy vọng tên lính liên lạc không cần tiếp tục đả kích chính mình.
“Khởi bẩm nhị vị tướng quân, không sai, Thái Sử Từ tướng quân không lâu trước đó đã đánh bại viện quân của Mã Tắc, tướng lãnh dưới trướng Lưu Bị, hơn nữa quả thực đã đánh chiếm Tương Dương. Chỉ có điều Trương Phi đã chạy mất, Gia Cát Lượng cũng không thấy tung tích!” Lính liên lạc nói.
“Mã Tắc thì sao?” Tuy vị Tiểu tiên sinh không có gì đáng nói, thế nhưng người này cũng là danh nhân, cho nên, Liêu Giang khá quan tâm tới tin tức về hắn.
“Mã Tắc quả thực không biết làm sao, lại dám xuất hiện ở trước trận, kết quả, bị Thái Sử Từ tướng quân mang binh vọt tới trước trận, nắm lấy cơ hội, một mũi tên liền bắn chết Mã Tắc” Lính liên lạc đáp.
“Vậy ngươi hãy nói xem Thái Sử Từ làm thế nào đánh chiếm được Tương Dương?” Liêu Giang lắc đầu, hắn âm thầm cảm thấy thật đáng buồn cho Mã Tắc. Tiểu tử này vốn còn có thể sống thêm vài năm nữa, thế nhưng vận mệnh của hắn cũng xem ra không tệ. Lần này cuối cùng không bị chết bởi quân pháp của Gia Cát Lượng, chết trận sa trường với hắn mà nói cũng xem là không tệ. Thế nhưng, đối với Liêu Giang, điều khiến hắn hiện càng thêm cảm thấy hứng thú chính là đã đánh chiếm được thành Tương Dương. Hiện tại tâm trạng hắn rất vui mừng.
“Bẩm báo. . .” Tên lính liên lạc vừa muốn nói chuyện, lại có báo tin đến.
“Chuyện gì? Có phải Thái Sử Từ trúng kế hay không?” Ngụy Duyên có vẻ ác ý nhìn người mang tin tức mới tới, lên tiếng hỏi.
“Không phải, Thái Sử Từ tướng quân phối hợp hàng thần Kinh Châu là Khoái Lương Khoái Việt, bố trí cạm bẫy tại Tương Dương, bắt giữ Đại tướng của Lưu Bị là Đặng Chi!” Người mang tin tức nói.
“Cái gì? Đây là thật hay sao?” Liêu Giang lớn tiếng hỏi.
“Là sự thật, tướng quân!” Người mang tin tức cũng khá hưng phấn, trong tiếng nói mang theo dáng vẻ vui mừng.
“Hay hay hay ” Liêu Giang nói liên tục ba từ “hay” rồi hắn mới cười ha hả mà nói với hai sứ giả báo tin: “Các ngươi đều xuống dưới lĩnh thưởng, trọng thưởng!”
“Đa tạ Tướng quân!” Hai sứ giả mừng rỡ quay trở ra.
“Ha ha ha, hay lắm, hay lắm, quả thực là tuyệt không thể tả. Hay cho một ‘Thái Sử Khinh Xa” đánh thắng trận quả thực chính là quen việc dễ làm, ha ha ha. . .” Hai gã sứ giả vừa lui ra ngoài, Liêu Giang cảm thấy không thể kiềm chế nổi mà phá lên cười ha hả. Hắn cũng mặc kệ lời mình nói có thông suốt hay không.
“Tướng quân, mạt tướng thỉnh cầu mang binh tiến đến đánh Giang Hạ!” Ngụy Duyên lên tiếng.
“Đánh Giang Hạ?” Liêu Giang đương nhiên hiểu rõ mục đích của Ngụy Duyên là gì. Ngụy Diên hắn nhìn thấy hôm nay Thái Sử Từ liên tiếp phá thành bắt tướng địch, công lao đã hơn hắn ngày xưa, hắn có vẻ không chịu nổi. Rõ ràng Ngụy Diên hắn lại muốn tha ra đi kiếm chắc!”Cái này, cũng không cần nóng nảy, chúng ta hãy tới Tương Dương trước rồi nói sau!”
“Tướng quân. . .” Ngụy Duyên muốn tiếp tục lên tiếng xin xỏ, nhưng hắn bị Liêu Giang khoát tay ngừng lại. Lý do của Liêu Giang cũng rất rõ ràng: “Văn Trường, ngươi cũng không phải không hiểu rõ, hiện tại quân ta đã liên tục hành quân chiến tranh vài ngày rồi, nên nghỉ ngơi một chút rồi mới lại tiếp tục tiến binh. Hơn nữa, Giang Hạ khoảng cách xa xôi, cho dù ngươi hiện tại lập tức xuất binh chỉ sợ cũng khó có thể hình thành hiệu quả tập kích. Chúng ta vẫn nên để sau hãy nói vậy!”
“Vâng, mạt tướng tuân mệnh!” Ngụy Duyên buồn bực lui ra ngoài.
Đại quân tiến lên không lâu, Liêu Giang đã tới Tương Dương. Đương nhiên hắn được hai huynh đệ Khoái Lương Khoái Việt cầm đầu quan viên Kinh Châu nhiệt tình khoản đãi. Về phần Thái Sử Từ, hắn lập tức khống chế toàn bộ Tương Dương, vết xe đổ của Đặng Chi không xa, hắn cũng không phải rất tin tưởng những người Kinh Châu này.
Mà sau khi tới đây, Liêu Giang rất nhanh chóng biết được diễn biến của sự việc đã xảy ra.
Hai huynh đệ Khoái Lương Khoái Việt đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi chuyện.
Hai người luôn luôn cảm động và nhớ nhung tình nghĩa của Lưu Biểu, hơn nữa Lưu Biểu lại rất có thủ đoạn, cho nên khi Lưu Biểu còn sống, bọn hắn cũng không có gì không ổn. Thế nhưng sau khi Lưu Biểu bệnh nặng, bọn hắn đã đôi chút không bị khống chế.
Biểu hiện bề ngoài, Thái thị nhất tộc vào lúc Lưu Biểu bệnh nặng quyền thế ngày càng mạnh. Cả đám người Thái gia cũng đều vênh váo cao ngạo, giống như Kinh Châu lập tức mang họ Thái. Thế nhưng gia chủ Thái gia, Thái Mạo cũng chỉ là làm bộ bề ngoài mà thôi, hắn nào có năng lực thật sự mà có thể khống chế Kinh Châu trong tay? Cho nên trong bóng tối, thế lực có thể chính thức có tiếng nói tại Kinh Châu chính là huynh đệ Khoái thị.
Hai người đều là người đại tài, tự nhiên có thể thấy rõ tình thế thiên hạ. Tuy bọn hắn cũng cho rằng, bàn về thực lực thì ba nhà Tào Lưu Tôn liên thủ có thể so sánh với Hứa Thành, thế nhưng bọn hắn cũng có thể thấy rõ ràng, ba gia cuối cùng là ba gia, không thể tự do sai phái như một nhà. Huống hồ ba gia cũng còn có cừu oán lẫn nhau, khẳng định đều muốn đề phòng lẫn nhau. Như vậy, lực lượng mà bọn hắn phát huy được tự nhiên càng không bằng một nhà. Huống chi, Hứa Thành đã chiếm được Hán Trung cùng Tây Xuyên, có thể bất kỳ lúc nào phát động công kích với một trong ba nhà Tào Lưu Tôn, cho nên trong suy nghĩ của huynh đệ Khoái thị, Tam gia chống Hứa, nói trắng ra là, ba gia xài lương thảo chung, chính thức binh tướng đối địch vẫn cần phải dựa vào chính mình. Dưới loại tình huống này, từng nhà riêng lẻ có thể đánh thắng được Hứa Thành sao?
Vì vậy, vì gia tộc của mình, Khoái Lương cùng Khoái Việt bắt đầu bày tỏ ý định muốn đầu hàng với Hứa Thành, thế nhưng, bọn hắn cũng không có làm chuyện gì mà có thể làm tổn hại Kinh Châu, chỉ có bày tỏ ý tứ mà thôi, dù sao, căn cơ của bọn hắn là ở tại Kinh Châu, hơn nữa, không đến bước đường cuối cùng vẫn không nên biểu hiện quá mức rõ ràng thì mới tốt. Đây cũng chính là cái gọi “Không thấy con thỏ không vung ưng” !
Thế nhưng sau khi Công Dã Kiền đến, hai người không thể tiếp tục đợi được nữa.
Không lâu sau khi Công Dã Kiền đến Tương Dương, bởi vì hắn vốn mang theo ý đồ ý trong lòng, hơn nữa hắn có nhạy cảm trực giác, đã cảm thấy hai người này biểu hiện bề ngoài bình thản mà lại có chuyện trong lòng. Hắn cho rằng với địa vị của Khoái thị huynh đệ tại Kinh Châu, lẽ ra không đến mức để cho Thái Mạo một tay che trời, làm xằng làm bậy mới đúng. Sự việc khác thường tất có trá! Mà sau khi trải qua mấy lần lơ đãng thăm dò, hắn từ trong miệng huynh đệ Khoái thị đã chiếm được đánh giá của hai người đối với Tào Tháo, Tôn Quyền cùng với Lưu Bị. Đương nhiên, trong chuyện này còn có liên quan với chủ công của hắn, Hứa Thành. Mà từ bên trong những đánh giá này, hắn phỏng đoán, hai người kia rất xem trọng chủ công của mình. Hơn nữa hai người kia lại là những người Kinh Châu gần với Lưu Biểu. Xét một cách thật sự thì nếu như Thái Mạo không phải có quan hệ thân thích cùng Lưu Biểu, sao lại không thể khiến cho bọn hắn xích mích? Vì vậy, xuất phát từ mục đích không thể cho ai biết, hắn cổ động Thái Mạo bắt đầu áp chế hai người. Rốt cục, Công Dã Kiền đã được như nguyện mà đẩy hai người này tiến thêm một bước về phía Hứa Thành.
Cho nên, khi Lưu Bị đến, huynh đệ Khoái thị cũng đã có ý định muốn đối phó với hắn. Về phần tại sao hai huynh đệ lại biểu hiện không để cho Lưu Bị thể diện mà còn lại có hiềm nghi. Đó chính là huynh đệ Khoái thị muốn dùng chính mình hấp dẫn khiến cho Lưu Bị chú ý, tốt khiến cho những an bài trước đó của hai huynh đệ có thể thuận lợi tiến hành mà thôi. Hơn nữa, không đầu hàng Lưu Bị, sẽ không tất nhiên bị đày đi nơi khác làm Thái Thú gì đó như những người khác, bọn hắn chỉ muốn ở lại Tương Dương chỉ huy hành động, mà Gia Cát Lượng cho dù có tài trí cao ngất, cũng không có khả năng lập tức liền nhìn ra ý tứ chân chính của bọn hắn, cho nên, tất cả đều được tiến hành theo như suy nghĩ của bọn hắn.
Rốt cục, Lưu Bị xuất binh. Không lâu, tin tức binh bại liền do người của Khoái Lương trước đó an bài tại trong quân Lưu Bị truyền trở về. Mà lúc này Lưu Bị chỉ vừa mới tiến vào sườn Bác Vọng mà thôi.
Người mà Lưu Bị để lại trấn thủ Tương Dương chính là Tôn Càn cùng Giản Ung, hai huynh đệ Mã Lương cùng Mã Tắc làm phụ tá. Trong suy nghĩ của Lưu Bị, Tôn Càn cùng Giản Ung trung thành và tận tâm đối với hắn, không rời nửa bước, là người rất đáng tín nhiệm giống như Trương Phi, mà Mã Lương ổn trọng nghiêm cẩn, am hiểu nội chính, Mã Tắc nhạy bén giỏi giang, rất có thủ đoạn đối với quân sự. Hai người này liên thủ cùng Tôn Càn cùng Giản Ung, hơn nữa mang đến mấy vạn đại quân từ Giang Hạ, việc phòng thủ Tương Dương còn không phải chỉ như một bữa ăn sáng sao?
Thế nhưng tuy Lưu Bị đã an bài rất tốt, huynh đệ Khoái thị cũng không phải người bình thường! Bọn hắn chuẩn bị một thời gian dài như vậy há lại sẽ không có công hiệu sao?
Ngay sau khi nhận được tin tức binh bại từ tiền tuyến, bốn người Tôn, Giản, nhị Mã liền cùng nhau thương nghị. Cuối cùng bốn người quyết định phái binh trợ giúp. Vấn đề là trong bốn người này cũng chỉ có Mã Tắc coi như thông quân sự, chuyện này cũng chỉ có Mã Tắc mới có thể làm được, vì vậy, trong bốn người này lập tức thiếu đi một Mã Tắc.
Mà sau khi Mã Tắc xuất phát không bao lâu, từ bên phương hướng Giang Hạ lại có bẩm báo, nói là đại quân Từ Hoảng đột nhiên xuất hiện, đang tấn công mạnh thành Giang Hạ, quân coi giữ báo nguy.
Đối với sự việc này, ba người Tôn Càn lập tức cảm thấy nghi ngờ, bọn hắn biết rõ Lưu Bị để lại Lưu Bàn trấn thủ Giang Hạ. Với sự dũng mãnh của Lưu Bàn, cho dù không địch lại đối phương thì cũng không cầu cứu nhanh như vậy mới đúng. Hơn nữa, trước đó bọn hắn đã biết rất rõ ràng, Từ Hoảng từ ba tháng trước bởi vì Nam Man phản loạn mà mang binh đi bình định rồi, sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở Giang Hạ, hơn nữa, bọn hắn còn có liên minh cùng Tôn Quyền. Từ Hoảng công kích Giang Hạ, Tôn Quyền há lại sẽ không xuất binh.
Thế nhưng người báo tin người nói lại làm cho bọn họ không thể không từ bỏ nghi ngờ này. Theo như người báo tin nói, Từ Hoảng đồng thời phái ra Thục trung lão tướng Nghiêm Nhan cùng Đại tướng Diêm Hành tấn công mạnh bốn quận Kinh Nam, hôm nay, Võ Lăng đã thất thủ, binh mã Giang Đông đang không thể không tử thủ tại Trường Sa mà đợi viện quân đến, nào có thể trợ giúp Giang Hạ? Về phần vì sao thủy quân Giang Đông không ngăn cản đại quân Từ Hoảng? Đó là bởi vì không biết như thế nào mà Thái Mạo cùng Trương Doãn đột nhiên hạ lệnh cấm thuỷ quân Kinh Châu đánh nhau với quân Hứa Thành.
Đối mặt với tình huống này, Tôn Càn lại xuất động, tuy hắn không thông quân sự, thế nhưng hắn lại đã từng là Biệt giá Từ Châu, so với hai người còn lại có xuất thân chân trắng thì được coi như mạnh hơn một chút! Thế nhưng, bọn hắn cũng không phải hành động một cách bị động. Theo như đề nghị của Mã Lương, bọn hắn triệu hồi Hướng Sủng cùng Đặng chi, Hướng Sủng từ hướng tây đuổi theo đại quân Tôn Càn, mà Đặng Chi thì được gọi trở về thủ thành.
Thế nhưng trước lúc Đặng Chi trở lại Tương Dương, thì Tương Đương gần như là một thành không, tình huống thực tế ở Tương Dương là: binh mã không nhiều lắm, không có Đại tướng. Chính điều này đã khiến cho huynh đệ Khoái thị có cơ hội phát động.
Đầu tiên, một quan viên bởi vì biểu hiện rất tốt, hơn nữa lại được Lưu Bị chiêu an đã đi tìm Mã Lương, sau đó tiểu tử tuổi trẻ đần độn, u mê này bị huynh đệ Khoái thị khiến cho chỉ biết đứng ở bên mà nhìn. Tiếp theo, huynh đệ Khoái thị liền đi gặp Lưu Kỳ, nói là có chuyện cần thương lượng, Lưu Kỳ mặc kệ không quan tâm, dĩ nhiên là phải đi tìm mấy người Giản Ung, vì vậy Giản Ung đã đến, gặp mặt huynh đệ Khoái thị. Tuy hắn không muốn tiếp xúc cùng hai người này, thế nhưng trước đó huynh đệ Khoái thị nói chuyện cùng Lưu Kỳ đã ám chỉ với Lưu Kỳ. Nói là đám người Lưu Bị chỉ coi hắn như một con rối, hắn nói chuyện này không đúng, cho nên, Giản Ung vừa lộ ra ý tứ không muốn, huynh đệ Khoái thị lập tức dùng lời nói ép buộc Lưu Kỳ phải bày tỏ. Cần phải biết rằng, huynh đệ Khoái thị có địa vị cũng không thấp ở trong lòng Lưu Kỳ, hơn nữa, thời gian bọn hắn ở chung có thể nói là còn rất lâu. Hơn nữa vào thời điểm Lưu Kỳ gánh chịu hãm hại, biểu hiện của hai người bọn họ vẫn có thể nói là chính trực, cho nên, Lưu Kỳ vẫn khá nghe theo lời của hai huynh đệ, vì vậy, Lưu Kỳ vừa tỏ thái độ, Giản Ung cũng không thể không đi theo huynh đệ Khoái thị xử lý một vài sự vụ. Tuy hắn trong lúc này đã rất cẩn thận, bản lĩnh hắn bình thường, há sẽ là đối thủ của huynh đệ Khoái thị. Hơn nữa, huynh đệ Khoái thị tuy bề ngoài là bị Lưu Bị cho ngồi không, thế nhưng trên thực tế lực lượng của bọn hắn vẫn hùng mạnh hơn nhiều so với một Lưu Bị mới đến. Mặc dù đại quân thuộc về Lưu Bị nhưng ở những phương diện khác, ngay cả Lưu Biểu có sống lại chỉ sợ cũng không dám nói có thể so sánh được. Lưu Bị thì càng không thể so được, cho nên, Giản Ung đơn giản cũng bị khống chế.
Lúc này, huynh đệ Khoái thị liền chính thức ra mặt.