Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Q.2 - Chương 178 - Cầu Đương Dương

trước
tiếp

Xuất hiện!

Là ngựa!

Không đúng, đó là. . . Xe!

Vậy. . . Vậy lại là —— chiến xa? Những chiến xa mà vào thời chiến quốc đã bị binh gia bỏ qua!

Một cái,

Không, là một loạt,

Không, là từng dãy chiến xa đang xông lại nơi đây, mục tiêu vô cùng rõ ràng: quân Kinh Châu!

“Mau mau bày trận!” Trương Phi gào to đánh thức những Kinh Châu binh nhìn thấy cảnh đó đang thoáng ngẩn người, bọn hắn cuống quít bày trận ở phương hướng đột nhiên xuất hiện vô số chiến xa, thế nhưng quân Kinh Châu có thể ngăn cản sao? Những chiến xa kia, từng chiến xa đều dùng hai thớt ngựa, chạy trên đường với tốc độ cực nhanh, rõ ràng không chậm hơn bao nhiêu so với kỵ binh, hơn nữa lực tấn công của những chiến xa này còn lớn hơn rất nhiều so với chiến mã?

“Vèo!” “Vèo!” . . .

Chiến xa tới gần, đồng thời, đòn công kích thứ nhất cũng tới.

Tên bắn, mặc dù không tính dày đặc, thế nhưng người bắn tên đều là cường nỏ thủ, căn bản cũng không bắn trệch, hơn nữa tất cả mục tiêu đều là tướng lãnh.

“Các vị tướng sĩ, dùng binh khí ngăn cản bánh xe, bọn chúng sẽ không thể di chuyển!” Lưu Bị rốt cục đi tới bên người Trương Phi, hắn lớn tiếng nhìn chung quanh hô.

“Vèo!” . . .

Đòn tấn công thứ hai, tên bắn cùng. . . mâu! Những tay ném mâu mượn lực quán tính của chiến xa toàn lực ném mâu!

Trong đó tối thiểu có hơn mười cây trường mâu nhắm thẳng hướng Trương Phi mà lao tới!

“Xích! . . .”

Mời đến được bên trên, mời đến không được phía dưới, mời đến được phía dưới, mời đến không được bên người, cho nên, Trương Phi tuy bảo vệ mình và Lưu Bị, thế nhưng Lưu Bị chiến mã nhưng là trúng một mâu, một đầu mới ngã xuống đất, sau đó, Lưu Bị cũng một cái té ngã về phía trước bại xuống dưới.

“Đại ca!” Trương Phi kinh hô, chiến xa của đối phương sắp xông lại rồi. Hơn nữa sao lại đúng vào lúc nào?

Thế nhưng, Lưu Bị vẫn còn may mắn. Rất rõ ràng những chiến xa kia sợ nếu như xông vào trong trận quân Kinh Châu thì sẽ mất đi lực tấn công hùng mạnh của mình, cho nên đám chiến xa kia đã quay đầu. Rất nhiều chiến xa cùng chuyển hướng ở một chỗ, vậy mà không xảy ra vấn đề gì. Từ đó có thể thấy đám chiến xa này được huấn luyện tốt cỡ nào!

“Đại ca, không sao chứ!” Nắm chặt thời gian, Trương Phi lập tức cứu Lưu Bị đứng lên.

“Không có việc gì!” Lưu Bị giả vờ tùy ý vỗ phủi bụi trên người, cúi đầu xuống, cắn răng, đau quá!

“Đại ca, viện quân của bọn hắn đã đến, chúng ta còn có muốn đánh tiếp hay không?” Trương Phi quan tâm nhìn Lưu Bị, hỏi.

“Lui lại!” Rất xa, Lưu Bị đã thấy một đám ánh lửa từ phía xa, đó là bó đuốc. Rất hiển nhiên, đại quân Liêu Giang đã tới. Lúc này nếu giao chiến cùng Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ, lại bị Liêu Giang tấn công từ bên ngoài, chỉ sợ đại quân của hắn còn thảm hơn so với khi ở sườn Bác Vọng.

Kinh Châu binh bắt đầu lui về phía sau, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ cũng không truy kích. Bọn hắn biết rõ Liêu Giang vì ngày hôm nay đã chuẩn bị thật lâu. Kế tiếp chiêu thức dùng phía sau rõ ràng còn cực kỳ khủng khiếp, hơn nữa hiện tại vị trí của Lưu Bị càng thật sự tuyệt không thể tả.

Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt thời gian, những chiến xa binh lại đã quay đầu xông tới, mà ở phía bên cánh Kinh Châu binh, cũng truyền đến âm thanh “Ầm ầm”.

“Hậu quân chú ý đề phòng, cẩn thận hai cánh!” Lưu Bị quyết đoán hạ lệnh, hắn còn tưởng rằng, lực lượng đối phương ở bên cánh xông tới vẫn chỉ là chiến xa mà thôi.

Thế nhưng Liêu Giang là người nào? Hắn há có thể không có sáng kiến như vậy sao?

Đợi đến lúc đội ngũ tấn công ở bên cánh hiện ra ở trước mặt quân Kinh Châu, bọn hắn đã không thể nào tạo thành trận thế nghiêm chỉnh nữa rồi.

Bởi vì đó dĩ nhiên là thiết giáp liên hoàn mã. Theo như ý tứ của Liêu Giang, đó là “Thiết Phật” của bọn hắn!

Hơn nữa, chiến mã thiết giáp dưới sự bố trí của Liêu Giang, bề ngoài được làm trông rất dữ tợn, mà ở trong đêm cùng với ánh đuốc, biểu hiện ra ngoài thật sự trông giống như một đám thiết giáp binh cưỡi quái thú để tiến công.

Kinh Châu binh chưa từng gặp loại hình quân đội như này. Lập tức, bọn hắn bắt đầu lui về phía sau, nhưng mà đằng sau chính là sông Bạch Hà!

“Các tướng sĩ, xông lên, đuổi hết bọn chúng xuống sông” Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ cũng không phải là quân tử, cho nên bọn hắn có cừu oán tất báo.

“Xông lên” Nghe được mệnh lệnh từ hai chủ tướng, bọn khinh kỵ binh cũng bắt đầu theo đường vòng tấn công về phía Kinh Châu binh, mà khi bọn hắn vừa mới hành động, “Thiết Phật” quân đã bắt đầu tiến đụng vào bên trong trận doanh quân Kinh Châu, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.

Sau đó. . .

Đại quân Lưu Bị một lần nữa thất bại vô cùng thê thảm!

Mấy vạn đại quân tối thiểu nhất cũng có một nửa bị đuổi tiến vào sông Bạch Hà, mà trong chuyện này, đối tượng xuất lực lớn nhất, không phải là những chiến xa, cũng không phải là thiết giáp liên hoàn mã “Thiết Phật”có lực tấn công siêu quần. Kỳ thật, số lượng hai đội quân này cũng không nhiều. Số lượng chiến xa chỉ có mấy trăm, nhân số “Thiết Phật” cũng chỉ có ba nghìn. Đối tượng gây ra tác dụng lớn nhất ngược lại chính là gần một vạn khinh kỵ binh do Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ chỉ huy!

Đối mặt với quân Hứa Thành có lực công kích cường đại đến mức không hợp thói thường, ngay sau khi hai quân va chạm, Lưu Bị liền từ bỏ ý định chống cự, không phải là hắn không muốn, mà sĩ khí của các binh sĩ Kinh Châu khi nhìn thấy sức công kích khủng bố của tập đoàn chiến xa cùng với “Thiết Phật” cũng đã hoàn toàn biến mất. Quân đội không có sĩ khí thì sẽ lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, mà ở thời điểm này, đại quân Liêu Giang cũng không xa. Với tính cách của Lưu Bị, sao hắn có thể đứng ở chỗ đó chờ chết? Đương nhiên hắn lại để cho Trương Phi bảo vệ hắn phá vòng vây ra ngoài.

Lưu Bị thành công phá vây, nhưng mà, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ lại mang theo khinh kỵ binh, không để ý mệt nhọc, theo đuổi ở phía sau không bỏ.

Một mực đuổi tới một địa phương có tên là “dốc Trường Bản”!

Về phần tại sao đám người Lưu Bị lại rút lui theo hướng này, đó là bởi vì chủ ý của Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng cho rằng dốc Trường Bản núi non trung điệp cùng sườn đất, tuy cưỡi ngựa cũng có thể hành động, nhưng bất lợi với kỵ binh tác chiến đại quy mô, đến đó ở bên trong, cũng không cần sợ đại quân kỵ binh của Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ. Đương nhiên lúc đó cũng càng không cần sợ những chiến xa cùng thiết giáp chiến mã kia.

Gia Cát Lượng chỗ nói không sai. Khi Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ đuổi tới bên cạnh “dốc Trường Bản” thì không tiếp tục truy đuổi, bọn hắn dừng lại nghỉ ngơi, đồng thời chờ đợi đại quân chủ lực của Liêu Giang, bọn hắn đã nghe nói, Liêu Giang Chính đang phái binh giúp đỡ dân chúng Tân Dã dập tắt lửa. Thì ra Gia Cát Lượng đã thiết kế cơ quan “Tự động” ở bên trong thành Tân Dã, cho nên tuy bọn hắn không tiến vào thành Tân Dã, nơi đó vẫn bốc cháy.

Nhìn thấy Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ không tiếp tục truy đuổi, Gia Cát Lượng liền thiết lập một quân doanh giả, dùng cái này để hấp dẫn lực chú ý của hai người, mà hắn lại đám người cùng Lưu Bị, tiếp tục chịu đựng mệt nhọc lui về phía sau, một mực thối lui đến khu rừng ở phía bên kia sông Đương Dương mới dám nghỉ ngơi. Thời điểm này trên sông Đương Dương chỉ có một cây cầu có thể đi qua, tên là cầu Đương Dương !

Hai quân đều đang nghỉ ngơi!

Thẳng đến khi Liêu Giang đến.

Bởi vì quân dân đồng tâm, dập tắt lửa kịp thời, đại hỏa Tân Dã cũng không thể tiếp tục bao lâu, cho nên, Liêu Giang chạy tới rất nhanh.

Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ vừa thấy đại quân đến, đương nhiên lập tức đi tới bái kiến Liêu Giang.

Không ngừng lại, Liêu Giang liền mệnh lệnh hai người mang theo bộ binh đánh nghi binh nơi trú quân của Lưu Bị ở đối diện. Kết quả, phát hiện là giả. Đối với cái này, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ muốn thừa thắng xông lên, thế nhưng vào lúc này, Liêu Giang ngược lại bắt đầu suy tính cẩn thận, tuy đánh thắng hai trận chiến sườn Bác Vọng cùng Tân Dã, thế nhưng đó là kết quả mà hắn “Ăn gian”. Với Liêu Giang hắn mà nói, đối đầu với Gia Cát Lượng, người được tán dương ngàn năm, chống lại một nhân vật như vậy, hắn không dám có chút chủ quan, nhất là khi không biết bước tiếp theo đối phương sẽ làm những chuyện gì, tất cả đều phải cẩn thận là hơn! Cho nên Liêu Giang, một mặt phái ra trinh sát dò xét tình huống, một mặt hắn hạ lệnh hạ doanh trại, toàn quân nghỉ ngơi. Đồng thời, thừa dịp không có việc làm, hắn hàn huyên cùng Ngụy Duyên và Thái Sử Từ.

“Hai người các ngươi làm không tệ. Tuy lại để cho Lưu Bị chạy, thế nhưng cuối cùng thu hoạch không nhỏ, nhất là Văn Trường còn đã thu phục được Hoàng Trung. Đây chính là một công lớn. Đương nhiên, Tử Nghĩa cũng rất có công lao, dù sao, đây là kết quả hai người các ngươi hợp tác mà có!” Vừa đi tới, Liêu Giang đã lên tiếng ca ngợi hai người.

“Mạt tướng đợi không dám kể công, những thứ này kỳ thật đều có được từ mưu đồ của tướng quân!” Ngụy Duyên nói. Tuy hắn bản tính cao ngạo, lần này, hắn thật sự tâm phục khẩu phục Liêu Giang. Đương nhiên Thái Sử Từ đồng dạng cũng là không có lỗ hổng đối với Liêu Giang tỏ vẻ đẩy túy.

Nghe được hai Vị lão ca nói như vậy, Liêu Giang khó tránh khỏi đôi chút lâng lâng, thế nhưng, hắn rất nhanh liền thanh tỉnh, “Đối diện thế nhưng là Gia Cát Lượng a…!” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

“Đúng rồi, mạt tướng cùng Văn Trường còn phải đa tạ ơn tướng quân cứu giúp!” Thái Sử Từ lại nói tiếp, hắn nói rất đúng. Khi ở bên ngoài thành Tân Dã Liêu Giang tới rất đúng lúc khiến cho bọn họ không đến mức thua ở trong tay Lưu Bị cùng Trương Phi.

“Ha ha, chuyện này không có gì. Nếu không phải các ngươi đã thu phục được Hoàng Trung, ta còn chậm rãi đi trên đường!” Liêu Giang cười nói, sau đó, hắn nói ra nguyên nhân khiến cho hắn có thể tới kịp thời. Thì ra khi hắn ở phía sau đuổi theo quân tiên phong của Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ. Sau khi đi qua sườn Bác Vọng không lâu thì bắt gặp nhóm người của Hoàng Trung. Thì ra Hoàng Trung tuy biểu hiện giống như là đang đuổi theo hai người Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ, thực tế mục đích chính là dẫn dắt đám binh lính này rời khỏi, làm cho Lưu Bị cùng Trương Phi có thể đào thoát. Đây cũng là việc cuối cùng mà Hoàng Trung hắn có thể làm cho Lưu Bị, cho nên tốc độ đi đường của Hoàng Trung không nhanh, điều khiển chiến mã đi rất chậm, mà sau khi Liêu Giang vượt qua bọn hắn, tự nhiên biết đến chiến tích của Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ, vì vậy lập tức, hắn liền phái chiến xa cùng thiết giáp kỵ binh đi hỗ trợ, đồng thời mệnh lệnh đại quân tăng tốc đi tới. Không ai ngờ chính điều này lại cứu mạng hai người.

“Cho nên nói hai người các ngươi vận khí tốt, cũng không cần nói cái gì là ơn cứu giúp!” cuối cùng Liêu Giang nói.

“Mạt tướng không dám!” Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ cùng kêu lên, hai người bọn họ âm thầm kêu may mắn trong lòng. Chủ tướng mà mình đi theo quả nhiên bất phàm, đối xử mọi người khoan hậu, lòng dạ rộng lớn, rõ ràng chính mình vốn “Mưu lược hơn người”, lại luôn luôn thả lỏng để cho bọn hắn phát huy, khiến cho bọn hắn có thể có cơ hội ra mặt. Chủ tướng như này có thể tìm được ở chỗ nào đây?

“Tốt rồi, chúng ta cũng nên thương nghị biện pháp đối phó với Lưu Bị. Văn Trường, Tử Nghĩa, các ngươi có biện pháp nào, nói một chút coi!” Liêu Giang còn nói thêm.

“Tướng quân, lần này Lưu Bị dĩ nhiên nhất định đại bại. Người của hắn sau khi đánh một trận ở Tân Dã, hơn nữa quân ta toàn bộ truy kích, chỉ sợ còn chưa đủ năm ngàn người. Chỉ cần chúng ta tập trung binh lực, tất một kích mà phá!” Thái Sử Từ nói, Ngụy Duyên ở bên tỏ vẻ đồng ý. Trận chiến này đánh tới lúc này, kế sách gì nữa đều trở nên dư thừa, tất cả toàn bộ bằng thực lực! Bọn hắn cũng không tin Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng còn có thể lấy ra cái gì đó để tiếp tục đánh.

“Nói không sai, thế nhưng nếu như Lưu Bị chạy thì sao?” Liêu Giang một mình suy nghĩ về trận chiến này cũng không phải là một lần hai lần, hắn tin tưởng mình có thể đánh thắng hai trận chiến sườn Bác Vọng cùng Tân Dã, mà nếu như Lưu Bị đại bại, hành động có khả năng nhất, chỉ sợ cũng chỉ có thể chạy về phòng thủ Tương Dương, lúc này mới tướng xứng với tính cách trước sau như một của hắn

“Tướng quân, theo như suy nghĩ của mạt tướng, Lưu Bị tất không dám quay về Tương Dương!” Ngụy Duyên nói.

“Vì sao?” Liêu Giang vội hỏi.

“Quân ta tới quá nhanh, Lưu Bị căn bản cũng không có cơ hội an bài thỏa đáng tất cả sự vụ ở Tương Dương, hơn nữa, hắn mới được Tương Dương, tất nhiên sẽ đắc tội với một đám quyền quý trong đó, mạt tướng từng là Kinh Châu binh, có thể nói là hiểu rất rõ đối với những người kia. Tất cả đều là một đám gian trá giảo hoạt, dục vọng, hám lợi, sợ thực lực của quân ta, bọn hắn tất nhiên sẽ phái người tới lấy lòng chúng ta. Nếu như chúng ta có thể liên lạc với một người trong đó, tất sẽ trong ứng ngoài hợp mà phá Tương Dương, mà với năng lwjcc của Lưu Bị, tự nhiên hắn cũng sẽ nghĩ tới điểm này, có thể với tính cách của hắn, hắn nhất định không dám đắc tội những kẻ quyền quý, cho nên, hắn sẽ chỉ không đi Tương Dương!” Ngụy Duyên nói một hơi, nói hết phỏng đoán của mình.

“Nói rất có lý, Tử Nghĩa, ngươi có ý kiến gì hay không?” Liêu Giang luôn luôn coi câu “Ba ông thợ giày, bằng một Gia Cát Lượng” coi như câu cách ngôn của cuộc sống. Nhiều năm luyện tập, vận dụng càng thuận buồm xuôi gió.

“Ý tưởng thì không có, thế nhưng, chúng ta ngồi ở chỗ này phỏng đoán, chẳng bằng thừa dịp Lưu Bị suy yếu, trước tiên dùng đại quân tiêu diệt hắn ở chỗ này. Khi đó, nào cần phải suy đoán xem hắn có trở về Tương Dương hay không?” Nói xong, Thái Sử Từ thị uy nhìn Ngụy Duyên. Tiểu tử ngươi ra vẻ yếu kém, lúc này, cũng nên nghe theo Bổn tướng quân là được rồi!

“Ừ! Tuy Lưu Bị giỏi về chạy trốn, đối với chúng ta chưa hẳn cũng không thể bắt được hắn. Tốt, không bằng như vậy, Tử Nghĩa, ngươi dẫn theo khinh kỵ binh xuất phát, đi theo đường vòng, đi đầu ngăn chặn con đường rút quân của Lưu Bị! Thế nhưng, ngươi cũng phải cẩn thận quân địch có khả năng phái viện quân từ Tương Dương!” Liêu Giang ra lệnh.

“Mạt tướng tuân mệnh!” Thái Sử Từ nhận quân lệnh, thế nhưng trong chốc lát sau đó, hắn lập tức cảm thấy khổ sở trong lòng, tại sao là mình lại phải dẫn quân theo đường vòng? Dù sao ở lại chỗ này cơ hội giao chiến lớn, mà thôi với tâm tư của tiểu tử Ngụy Duyên này, nếu quả thật đánh nhau, chỉ sợ hắn còn không để lại súp cho mình! Ở bên cạnh, hắn còn có Liêu tướng quân giúp, Lưu Bị có thể trốn được không? Lần đầu tiên Thái Sử Từ đã có suy nghĩ là hy vọng quân đội mình không được thắng lợi.

“Văn Trường, ngươi cùng ta mang theo đại quân, đợi trinh sát truyền tin tức về, lập tức xuất kích từ chính diện!” Liêu Giang nhìn Ngụy Duyên nói.

“Tuân mệnh!” Ngụy Duyên cũng nhìn thoáng qua Thái Sử Từ. Hai người là đồng sự nhiều năm, hắn há lại sẽ nhìn không ra tâm tư trong lòng đối phương. Thế nhưng, hắn cũng sẽ không hào phóng mà mang chiến công sắp tới tay cho người khác, cho nên hắn không noi câu nào. Kết quả hành vi này của Ngụy Diên khiến cho Thái Sử Từ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

An bài hoàn tất, Thái Sử Từ xuất phát trước tiên. Không lâu sau trinh sát quay về báo cáo, đám người Lưu Bị rất có khả năng trốn ở bờ bên kia sông Đương Dương.

“Cầu Đương Dương ?” Liêu Giang thở nhẹ, hắn giống như nhìn thấy một màn kia. . .

Sau đó, hắn cùng với Ngụy Duyên cũng mang theo đại quân hành động.

Cầu Đương Dương !

Liêu Giang rốt cục đã được như nguyện mà nhìn thấy Trương Phi một mình dùng tư thế oai hùng chặn vạn quân!

“Ta chính là Yến Nhân Trương Phi, ai dám đến đây tử chiến quyết đấu một trận!” Trên cầu Đương Dương, Trương Phi lập tức hoàng mâu, âm thanh chấn động khắp nơi!

“. . .” Liêu Giang lập tức ngăn cản Ngụy Duyên đang muốn xuất chiến.

“Tướng quân?” Ngụy Duyên khó hiểu. Vào lúc này chẳng lẽ lại muốn dùng Cung Tiễn Thủ? Vậy trước tiên cũng phải để cho mình thu hút lực chú ý của Trương Phi rồi mới âm thầm điều động! Hơn nữa, xem dáng vẻ của Trương Phi, có vẻ như hắn đã hạ ý chí quyết tử rồi, một nam nhi như này, nếu như chết ở trong bàn tay tập kích trong bóng tối, không khỏi đôi chút đáng tiếc!

“Văn Trường, ngươi không phải là đối thủ của hắn!” những lời này của Liêu Giang khiến Ngụy Duyên đỏ bừng cả khuôn mặt, thế nhưng Liêu Giang ở trong lòng hắn luôn luôn rất có sức nặng. Ánh mắt nhìn người được coi là “Chuẩn” ! Cho nên, hắn cũng không cưỡng cầu xuất chiến.

“Ta chính là Yến Nhân Trương Dực Đức. Ai dám đến đây tử chiến quyết đấu một trận?” Xà mâu chỉ về phía trước, Trương Phi lại một lần nữa quát lên.

“Cầu Trường Bản sinh sát khí, hoành thương lập tức mắt trợn lên. Một tiếng giống như sấm chớp chấn động, đơn độc đánh lui trăm vạn binh Tào gia; lời trẻ con, sao nghe thấy tiếng sét đánh; bệnh thể tiều phu, khó nghe tiếng rống hổ báo; đệ nhất lỗ mãng Tam quốc, một tiếng rống sấm sét giữa trời quang, hai tiếng rống nước sông đảo dòng, ba tiếng rống cầu Đương Dương gẫy, ” nhìn Trương Phi đứng vững vàng trên cầu, Liêu Giang âm thầm nhớ tới câu chuyện về Trương Phi đứng ở bên trên cầu Đương Dương dùng ba tiếng rống to hù chết Hạ Hầu Kiệt, đơn độc ngăn cản trăm vạn hùng binh của Tào Tháo mà hắn đã từng được nghe, trong lòng không khỏi tán thưởng: “Mặc dù có đôi chút khoa trương, thế nhưng chỉ riêng này một người dùng khí thế ngăn cản vạn quân, đã hơn xa không biết bao nhiêu anh hùng trong thiên hạ! Đáng tiếc, người như vậy, rõ ràng lại đi theo đồ hèn nhát Lưu Bị!”

“Tướng quân! ?” Ngụy Duyên nhìn thấy Liêu Giang đôi chút ngẩn người, hắn đứng ở bên cạnh kêu một tiếng.

“Hả?” Nghe được tiếng kêu, Liêu Giang phục hồi tinh thần lại. Thế nhưng là, đối với Trương Phi, người được yêu thích cùng tôn sùng trong một thời gian dài lúc này đã khiến cho hắn đôi chút không đành lòng nhìn thấy đối phương bị giết. Hắn thầm nghĩ “Quan Vũ đã bị Lão Tử xếp đặt ép thành bánh thịt, chẳng lẽ lại muốn bắn Trương Phi này thành tổ ong sao? Vậy không biết Lưu Bị muốn chết như thế nào, chẳng lẽ ‘ đào viên tam anh ‘ cũng phải chết ở trong tay Lão Tử hay sao? Hắn ***!”

Sau khi suy nghĩ một lát, Liêu Giang rốt cục hạ quyết tâm: “Được rồi, giết, Trương Phi sao sẽ đầu hàng người khác? Ai, cũng may Triệu Tử Long theo chúa công, Hoàng Trung cũng đã thu phục được. Bằng không, ta chẳng phải là sẽ khó xử sao?”

Sau khi nghĩ thông suốt, Liêu Giang nhìn về phía Trương Phi. “Đợi ngươi hô xong tiếng thứ ba!” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

“Dực Đức, nhanh mau trở lại!” Ngay khi Liêu Giang muốn chờ Trương Phi hô xong ba tiếng rống to đã truyền lưu thiên cổ kia, một giọng nói làm cho người ta cực kỳ khó chịu truyền tới. Liêu Giang ngẩng đầu nhìn thì ra là Lưu Bị từ đằng sau dốc núi bờ sông bên kia vọt ra.

“Đại ca? !” Trương Phi quay đầu lại hô một tiếng sau đó hắn lại xoay đầu nhìn về phía Liêu Giang, mãnh liệt vung mâu đánh xuống rồi hắn lại gắng sức mà hất mâu lên, cầu Đương Dương cứ như vậy mà bị hắn đánh bay.

“. . .” Liêu Giang nhìn thấy tình huống trước mắt, không biết nên làm thế nào cho phải!

Trương Phi lại đánh thêm mấy mâu, cuối cùng gần như hắn đã hoàn toàn hủy hoại cầu Đương Dương, lúc này hắn mới quay đầu ngựa, chạy tới chỗ Lưu Bị.

“Tướng quân, ngài vì sao không hạ lệnh. . . Xông. . . qua?” Ngụy Duyên nhìn về phía Liêu Giang, thiếu chút nữa nói không ra lời.

Hắn chỉ thấy Liêu Đại tướng quân luôn luôn biểu hiện thong dong rõ ràng lại đang sững sờ, đang duỗi ba đầu ngón tay, không ngừng mà thì thào: “Tiếng thứ ba, tiếng thứ ba của ta. . .”

Ngụy Duyên chứng kiến dáng vẻ này của Liêu Giang, hắn lại càng hoảng sợ, cũng không dám làm kinh sợ Liêu Giang, chỉ biết đứng ở một bên nhìn xem.

Thế nhưng Liêu Giang lại đột nhiên lớn tiếng rống lên: “Móa, tiếng thứ ba đâu? Tiếng thứ ba của Lão tử…! Trương Phi, ngươi, sao làm việc lại đầu voi đuôi chuột? Khó trách ngươi muốn dùng xà mâu! Ngươi trở về cho Lão Tử, hô tiếng thứ ba cho ta. . . Lão Tử đợi thật nhiều năm rồi…!”

“Tướng. . . Tướng quân!” Ngụy Duyên nhỏ giọng kêu lên, hắn hơi bị dọa mà sợ, chẳng lẽ Trương Phi biết yêu pháp? Rõ ràng chủ tướng sáng suốt thần võ của mình bị tiếng rống mà choáng váng?

. . .

“A…, chuyện gì?” Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, Liêu Giang rốt cục nghe thấy như có người gọi mình, hắn trấn tĩnh lại.

“Tướng quân, ngài xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Ngụy Duyên rất biết làm người, không hề đề cập tới thất thố vừa rồi của Liêu Giang.

“Còn có thể làm sao? Truy …!” Liêu Giang đáp.

“Thế nhưng, tướng quân, cầu Đương Dương đã bị Trương Phi làm hỏng!” Ngụy Duyên đã quyết định một chủ ý. Đợi chiến sự kết thúc, lập tức đi tìm một Vu sư trừ tà cho chủ tướng của mình.

“Sửa, sửa lại xông rồi lại truy, nhiều hơn nữa còn xây dựng thêm vài cầu nữa!” Liêu Giang cũng nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, hắn đỏ mặt lên, sau khi hạ lệnh hắn liền giục ngựa chạy về phía sau.

“Tam đệ, ngươi há lại lỗ mãng như thế. Liêu Giang chính là danh tướng dưới trướng Hứa Thành, không phải chuyện đùa. Ngươi một mình khiêu chiến đại quân của hắn, không phải là muốn chết sao?” Khi Liêu Giang mệnh lệnh thuộc hạ sửa cầu, mà ở bờ sông bên kia, Lưu Bị cũng đang trách cứ Trương Phi lỗ mãng.

“Đại ca, hãy yên tâm, lão Trương ta há lại là kẻ ngu ngốc, ta đã sớm hạ lệnh, bố trí phục binh ở sau núi, cầu Đương Dương không lớn. Nếu như hắn suất quân tấn công, nhất định khó có thể tránh thoát tên bắn của quân ta với hắn! Nói không chừng, đánh một trận lại có thể giết chết Ngụy Duyên cùng Liêu Giang, thế nhưng đại ca lại muốn gọi ta trở về!” Trương Phi thờ ơ nói, trong giọng nói của hăn có đôi chút bất mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.