Sáu thằng bé đồng thời bóp cò, vô số mũi tên liên tục bắn về phía đám người Cao Tuấn.
Chỉ thấy Cao Tuấn nhanh chóng bạt đao, đao thế biến thành một tấm khiên khổng lồ che chở Hoa Mãn Lâu ở phía sau. Lục Tiểu Phụng cũng nhanh chóng quát to:
– Đi, lùi vào trong mật đạo.
Bảy người nhanh chóng quay trở lại, nhưng có hai người chậm chạp hơn bị loạn tiễn bắn trúng vào vai. Cao Tuấn vung đao đánh gãy một mũi tên, sau đó phi thân bắt lấy cổ áo hai kẻ nọ cùng lướt vào bên trong.
Cửa bí đạo đóng lại, vô số tiến coong coong va đập vào vách đá. Vương phi Khổng Tước thấy mũi tên không làm gì được, bèn hạ lệnh bắn hỏa tiễn.
– Chíu !
– Bùm !
Hỏa tiễn được tẩm lửa bắn vào những lu sành, tức thì tiếng nổ ầm ầm vang lên. Cửa bí đạo bị nổ nát tan tành,
– Tiên sư nó, ở đâu ra thùng thuốc nổ thế .
Cao Tuấn không kìm được tức giận mà quát vang, hắn không ngờ trong phủ Hoa gia có gian tế, ngay cả thuốc nổ cũng được vận chuyển vào tận trong bí đạo này.
Lại nói hai người trúng tên nọ, hiện giờ sắc mặt đều tím tái, hô hấp khó khăn. Lục Tiểu Phụng nhìn mạch tượng của bọn họ, trầm giọng nói:
– Nguy rồi, Viên đại hiệp cùng Ưng đại hiệp bị trúng độc, trong tiễn có độc.
– Tống thần y, mau mau cho bọn họ ăn thuốc giải, nếu không nguy hiểm tới tính mạng.
Dược hiệp – Tống thần y luống cuống xốc lên túi thuốc của mình tìm kiếm, sau cùng lấy ra một lọ sứ, đổ ra hai viên thuốc cho hai người Viên – Ưng nuốt vào. Chỉ thấy sắc mặt bọn họ đỡ hơn một chút.
– Độc dược quá lợi hại, thuốc này của ta chỉ có thể giúp bọn họ cầm chừng hai canh giờ. Nếu như không tìm ra thuốc giải, e sợ rằng …
– Hai canh giờ đủ rồi, Cao mỗ nhất định bắt con mụ kia ói ra thuốc giải.
Cao Tuấn vung đao muốn xông ra ngoài, nhưng hắn bị Lục Tiểu Phụng nắm vai cản lại.
– Cao huynh chớ nên manh động. Quân địch có chuẩn bị mà đến, bây giờ ngươi mà ló đầu ra ngoài đảm bảo bị bắn thành con nhím, cho dù khinh công của ngươi có cao cỡ nào cũng không tránh khỏi bị thuốc nổ nổ cho banh xác.
– Nhưng mà …
– Tiểu Phụng nói đúng đó. Cao huynh giờ có sính cường cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu mà thôi.
Hoa Mãn Lâu cũng khuyên.
– Nhưng giờ chúng ta phải làm gì, ngồi đây chờ chết ngạt à ?!
Cao Tuấn vừa nói xong, tiếng tiêu đinh tai nhức óc lại vang lên, lần này có cường độ lớn hơn lúc trước gấp ba lần. Tức thì đầu óc của hắn cảm thấy muốn nổ tung vậy, cắn chặt răng cố giữ cho mình tỉnh táo. Mấy người Hoa Mãn Lâu cũng không dễ chịu gì, nhất là hai người bị trúng độc liên tục giãy dụa, tựa hồ muốn đập đầu vào đá chết ngay lập tức.
– Tiếp tục đi vào !
Hoa Như Lệnh vận công hét lớn, sau đó nắm tay kéo Tống thần y chạy vào trong. Kim Cửu Linh đỡ Viên đại hiếp, Lục Tiểu Phụng thì dìu Ưng đại hiệp đi theo sau. Còn Cao Tuấn thì cùng Hoa Mãn Lâu đi sau chót, vừa đề phong đối phương xông vào.
Chạy tới căn phòng, tiếng tiêu ác ôn kia đã giảm bớt, mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng chưa kịp vui mừng, thì bất thình lình nghe được một tiếng nổ.
– Ầm !!!
Mặt đất rung động, mọi người đứng nghiêng ngả vào nhau.
– Thanh âm gì vậy ?! Sao mặt đất chấn động như thế ?
Hoa Mãn Lâu hỏi, chỉ nghe Hoa Như Lệnh thất thanh la lên:
– Không thể nào, bọn chúng thật là một đám điên. Chúng phá hủy con đê ngăn nước sông Mạnh Hà. Ý đồ dìm chúng ta vào lòng sông.
Mọi người cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ả đàn bà kia thật là đáng sợ, vì một cái Ngọc Phật mà không tiếc mọi thủ đoạn. Đúng là tối độc phụ nhân tâm mà.
– Hoa lão gia, người chắc chắn là có cách thoát khỏi nơi này, đúng không ?!
– Đúng đó Hoa bá phụ, nhanh nhanh nghĩ biện pháp gì đi, nếu không chúng ta chỉ có nước chết mà thôi.
Lục Tiểu Phụng cũng nói. Cao Tuấn thì đang xem xét cơ quan, coi thử có con đường nào đi ra nữa không.
– Hiện giờ đã không còn kịp nữa rồi, nếu có cũng chỉ có một con đường chết.
– Có đường là được rồi, còn hơn là ngồi đây chờ chết nha.
Cao Tuấn gấp gáp thúc giục, thầm hận cái lão già ngu ngốc này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đường sống với chả đường chết. Chạy ra khỏi nơi này mới là quan trọng.
***
Đông Phương Thánh – Trịnh Quế Phương.
Người này tồn tại tựa như một truyền thuyết, từ khi hắn xuất hiện trong thế giới Luân Hồi trở thành một người mạo hiểm, trải hai hơn mười lần Luân Hồi đi vào trong các thế giới đã học thành một thân tuyệt thế võ công, cảnh giới đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh cao, chỉ còn một bước là bước chân vào cánh cửa Phá Toái, phá vỡ hư không thành tựu nhân tiên chi cảnh.
Trịnh Quế Phương hầu như không còn nhớ rõ bản thân mình là ai, từ khi hắn học thành thần công Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn công của phái Tiêu Dao thì tính cách biến đổi cực lớn, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, mất hết tính người. Hắn ham mê võ học, ham mê đột phá, mọi thứ võ học công pháp cao cấp đều được hắn sưu tầm đầy đủ.
Tu vi của hắn có được ngày hôm nay đều nhờ vào sự kiên trì bền bỉ không ngừng nghỉ.
Hắn quá tham lam, hắn quá cuồng si, hắn sa vào con đường võ đạo không lối thoát.
Rồi một ngày, hắn nghe được tin tức, Ngọc Phật trong thế giới Lục Tiểu Phụng có ẩn chứa một bí mật to lớn.
Hắn không tiếc hết thảy mười ngàn điểm cống hiến để có tư cách vào thế giới này, chỉ vì một bức tượng Ngọc Phật.
Thứ gì y muốn, nhất định phải tự tay lấy nó.
Đông Phương Thánh đứng trước cửa đập nước, hắn biết đám người Lục Tiểu Phụng đang ở đáy sông Mạnh Hà. Chỉ cần vỗ một chưởng phá con đập này là đủ sức dìm chết mấy tên cao thủ đó. Nhưng hắn không làm thế, vì hắn có sự tự cao của mình.
Nhưng lại có người không để ý tới mặt hắn, tự tiện dùng thuốc nổ phá hủy con đập kia.
– Hừ,
Đông Phương Thánh khẽ hừ lạnh làm cho đám người hắc y nhân cảm giác toàn thân lạnh lẽo, một luồng khí lạnh từ trong lòng dâng lên.
– Bọn chuột nhắt, các ngươi dám làm loạn kế hoạch của bổn Thánh. Chết đi.
Đông Phương Thanh vung tay đánh ra một chưởng, một luồng kình lực đánh bay mười người áo đen xuống đáy sông. Sau đó hắn liên phi thân nhảy vào lòng sông, không còn chút tăm tích.
***
Cao Tuấn cùng mọi người chạy vào tầng mật thất thứ hai, hóa ra trong mật thất này còn có một nơi khác, không hổ là kiệt tác của Diệu Thủ – Chu Đình.
Mọi người chạy nhanh qua các cánh cửa, nhanh chóng ngăn chặn dòng nước từ phía sau tràn tới. Bỗng, Tống thần y chạy vội nên vấp ngã làm túi thuốc của y bị kẹt lại phía sau, hắn không tiếc mất mạng mà cố gắng kéo túi thuốc ra khỏi hốc đá.
Cao Tuấn liếc mắt thấy vậy, nhanh chóng triển khai thân pháp bắt lấy người hắn, một tay thì cầm lấy túi thuốc nọ bay ngược trở lại.
– Ầm !
Dòng nước tràn xuống mật đạo, phá vỡ mười cánh cửa đá nhấn chìm mọi thứ nó đi qua.
– Nhanh, vào trong này, nhanh !
Hoa Như Lệnh hô to, mọi người chạy vào trong một căn phòng lớn, cánh cửa sắt kiên cố dày hơn một thước liền được hạ xuống lấp kín cửa bí đạo lại.
– Phù !
Cao Tuấn thở ra một hơi buông tay thả Tống thần y xuống đất. Lúc này hắn cảm giác cái túi vải này có chút là lạ. Vì sao ?! Bởi vì nó nặng chịch như có mười ký vàng trong đó vậy.
– Quái nhỉ ?! Túi thuốc sao nặng như vậy, Mập gia thử mò xem có cái gì hay không >!
Cao Tuấn tò mò, nhanh chóng đem taty mò vào trogn túi. Tức thì hắn sờ phải một thứ lạnh ngắt.
Lạch cạch !
Lục Tiểu Phụng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất có một đôi giày bằng sắt.
– Cao huynh , đây là ?!
– Từ vị Tống thần y, à phải gọi là đạo tặc mang giày sắt này lấy ra đó. Ha hả, Tống lão đầu ngươi cũng giấu diếm quá sâu đi à nha, nhưng xui xẻo gặp phải Mập gia. Giờ người còn gì để nói không ?!
– Tống … ngươi.
– Tiên sư nó, họ Tống ngươi hại chết hai vị đại hiệp, thù nay không báo Ưng mỗ sao còn sống để nhìn mặt mọi người nữa đây.
Ưng đại hiệp hét lên, muốn xông tới đánh chết tên khốn kiếp này vậy, nhưng Hoa Như Lệnh đã cản y lại, hắn rất nổi giận. Một người luôn được mình xem là tâm phúc lại là tên đạo tặc giày sắt hại con trai của mình. Hắn hận không thể rọc da lóc thịt tên này để báo thù cho con trai.
Tống thần y hai mặt xanh lét, không nói môt câu ngồi phịch trên đất. Hắn oán hận, hắn giận dữ, hắn không cam lòng.
– Oa ha ha, còn có cái gì đây. Cao Tuấn lấy ra một bức tượng phật bằng ngọc, trông rất sống động và bắt mắt.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi gì thì bên ngoài cửa sắt vang lên một tiếng:
– Tiểu tử, biết điều đưa bức tượng ấy cho bổn Thánh, còn không thì chờ chết đi.
– Dọa !
Mọi người ở bên trong nghe tiếng nói này đều giật mình.
– Ngươi là ai ?! Đây là báu vật nhà họ Hoa chúng ta, đừng hòng cướp lấy.
Hoa Như Lệnh hô lớn, nhưng đáp lại y là một trận tiếng cười lạnh lẽo
– Ha ha ha … Hoa Như Lệnh ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với bổn Thánh như vậy. Đi chết đi.
– Phụt !
Chỉ bằng một câu nói đã làm cho Hoa lão đầu phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy rồi tuyệt khí.
– Âm Ba công!
Hai quyền của Lục Tiểu Phụng nắm chặt, hai mắt đầy lửa giận, không ngờ trên đời còn có kẻ dùng Âm Ba công giết người trong vô hình như vậy. Kẻ này, tuyệt đối là vô địch thiên hạ.
– Cao huynh, huynh mau chóng chạy đi. Ta có thể thay ngươi chặn người nọ một chút.
– Dẹp đi, hắn không phải là người chúng ta đối phó nổi. Lục huynh đừng manh động, Cao mỗ biết hắn chỉ muốn bức tượng này nên nếu đem nó ném xuống đất cho bể nát, coi như dù có chết cũng không cho hắn đắc thủ.
– Hừ ! Tiểu tử vô tri, ngươi nghĩ mình còn cơ hội làm như vậy sao ! Chết !
Lại là Âm Ba công, lần này chữ “Chết” vừa thốt ra, không khí chung quanh liền vặn vẹo giống như một mũi thương đâm vào lồng ngực của Cao Tuấn. Hắn bị đòn này đánh tới mức trọng thương, hai ba ngụm máu tươi phun ra phía trước, ướt đẫm cả bức tượng ngọc trong tay.
– Khụ ! … Mập gia …. có chết, cũng không cho ngươi toại nguyên !
Cao Tuấn dùng hết mười hai thành công lực, thân pháp Thần Hành Bách Biến vận lên cực hạn, rất nhanh chạy vào trong một căn phòng khác. Hắn dựa theo kiến thức cơ quan thuật của mình, nhấn nút cơ quan đóng lại căn phòng, sau đó vỗ một chưởng đánh nát bức tưởng, nhảy vào trong dòng nước.
– Ngươi …
Tiếng nói nọ im bặt, nhưng xem ra hắn rất tức giận.
***
Cao Tuấn không biết bơi, hắn chỉ đành nhắm mắt bịt mũi mặt cho dòng nước đưa mình đi đâu.
Trước mặt hắn từ từ đen lại, hắn cảm thấy toàn thân đau rát không còn chút sức lực nào nữa.
– Chết sao ?!
Ý niệm cuối cùng trong đầu hắn, bây giờ hắn cảm thấy cái chết không hề quá khó, chỉ là có chút không được thoải mái thôi.
Và hắn buông tay, thân xác không còn linh hồn bị nước cuốn đi, không rõ chảy về đâu.
***
– Luân Hồi ?! Nó là thứ gì, vì sao có Luân Hồi ?!
– Luân Hồi là một nơi chưa từng biết đến, nó tồn tại hay không chỉ là trong truyền thuyết.
– Nhưng Luân Hồi có một ý nghĩ, là trường sinh bất tử.
– Nếu nắm trong tay sức mạnh Luân Hồi, có nghĩa sẽ mãi mãi không chết chỉ.
– Chết, chẳng qua là một lần Luân Hồi.
– Chết, chính là một cuộc sống mới bắt đầu.
***
Ngọc Phật trong tay Cao Tuấn phát sáng, ánh sáng như hòa từ từ bao trùm toàn bộ thi thể của hắn.