Nữ nhân trong rừng cất giọng u oán nói:
– Ngư lang, đời người như giấc chiêm bao, hà tất quan tâm vấn đề quen biết hay xa làm gì, tương lai ngươi sáng sủa, nên làm nhiều việc hữu ích cho võ lâm, mới không phí phạm một thân võ học của ngươi.
Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên vô cùng, tại sao đối phương lại nói những lời vậy?
Rốt cuộc y là nhân vật thế nào? Nếu y là thủ hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ thì không khi nào lại nói những lời như vậy?
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn sinh nghi, hắn suy nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
– Tôn giá đã vâng lệnh đến đây chăng? Nữ nhân trong rừng nói:
– Tạm thời cho là thế cũng được. Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
– Tôn giá nói thế có nghĩa là sao? Nữ nhân trong rừng nói:
– Một nửa là vâng mệnh lệnh, một nửa là do ý của mình.
Trần Gia Lân nghe nói thế càng không hiểu gì cả, hắn vào đề nói vạch toẹt ngay:
– Có phải tôn giá là thủ hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ chăng? Nữ nhân trong rừng nói bằng giọng khẳng định:
– Không phải.
Nghe đối phương nói thế tức thì Trần Gia Lân thở phào một cái rất nhẹ nhõm, y không phải là thuộc hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ thì vấn đề không còn nghiêm trọng nữa, nhưng hắn vẫn còn thắc mắc. Rốt cuộc y là nhân vật phương trời nào vậy, trông tình hình y quyết không chịu nói đâu, dù có hỏi cũng bằng thừa thôi, thế rồi hắn câm miệng lại luôn.
Đương nhiên Cổ Hồng Liên không phục, tiếp lời la lớn nói:
– Có gan thì ngươi ra đây so tài cao thấp với ta một phen xem nào, nếu ta thua thì sẵn sàng theo tôn ý dứt khoát không qua lại với hắn luôn.
Nữ nhân trong rừng nói:
– Cổ Hồng Liên, ta không cần xuất thủ, nếu ngươi có khả năng tiếp được một cú tuyệt chiêu toàn lực của hắn, xem như ngươi thắng. Ta sẽ thu hồi lời cảnh báo của ta, ngược lại ta tác thành ngươi nữa, như vậy ngươi thấy thế nào?
Quả thực Trần Gia Lân giật mình chẳng ít, nữ nhân thần bí này am hiểu cả một chiêu của mình, mà mình chẳng mảy may biết gì về đối phương hết, thế là thần bí và đáng sợ gớm, tại sao trong chốn giang hồ lại lắm sự quỷ quyệt thần bí như vậy?
Mặc dù Cổ Hồng Liên là một kỳ nữ tử, nhưng trong tình huống này vẫn không thể khắc phục được nhược điểm của một cô gái, thế rồi y cười lạnh lùng một tiếng nói:
– Lúc nãy ngươi nói rằng ngươi đến đây tìm ta, bây giờ ta đến tìm ngươi chứ không phải là hắn.
Nữ nhân trong rừng nói:
– Chớ nói lôi thôi làm gì, một là ngươi tiếp hắn một kiếm thử nào, hoặc là ngươi nghe lời khuyên bảo của ta, lời nói của ta đến đây là hết, ngươi cứ chọn một trong hai đằng đi.
Cổ Hồng Liên nói giọng xúc động:
– Ta cần đấu với ngươi chứ không phải với hắn.
Cánh rừng im phăng phắc không thấy hồi âm nữa, chẳng biết y đã bỏ đi hay là không muốn trả lời đây.
Cổ Hồng Liên chờ đợi một hồi lâu không thấy động tĩnh gì cả, sau đó nói tiếp:
– Thì cứ y theo phương thức ngươi, ngươi tiếp hắn một kiếm, nếu tiếp trọn chiêu kiếm hắn xem như ta thua, như vậy công bằng chứ?
Nhưng trong rừng tịch lặng như tờ không thấy phản ứng gì hết, có nói cũng bằng thừa mà thôi, chứng tỏ rằng nữ nhân trong rừng đã rời khỏi rồi.
Tức thì Cổ Hồng Liên tức đến mồm miệng phun ra khói lửa, giậm chân lia lịa nói:
– Ta sẵn sàng đợi y đến giết ta.
Trần Gia Lân lấy làm khó xử vô cùng, hắn cũng không biết phải nói gì bây giờ.
Cổ Hồng Liên khẽ cười một tiếng, nói giọng ôn hòa:
– Trần thiếu hiệp, có thật là ngươi không quen biết đối phương chăng? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
– Không quen biết.
Cổ Hồng Liên ngạc nhiên nói:
– Vậy thì lạ lùng thật, chẳng có mảy may ấn tượng gì chăng? Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, lắc đầu nói:
– Chẳng có chút ấn tượng gì cả, hoàn toàn xa lạ vậy.
Cổ Hồng Liên trầm mặc giây lát, sau đó xếch ngược đôi lông mày liễu lên nói:
– Trần thiếu hiệp, ngươi vẫn dám đến tìm ta chứ?
Lời nói này hàm chứa một ý vị khiêu chiến, điều này chứng tỏ cô ta chẳng quan tâm đến lời cảnh báo của nữ nhân thần bí nọ, đồng thời cũng có nghĩa là cô ta quyết không thay đổi ý kiến sẽ qua lại với hắn.
Đương nhiên Trần Gia Lân nghe hiểu tâm ý của y rồi, hắn suy nghĩ giây lát nói:
– Cổ cô nương, chẳng có gì mà dám hay không dám cả, thế nhưng đối phương đã buông lời cảnh cáo như vậy ắt phải có hành động không sai, nếu xảy ra sự cố thì chẳng hay chút nào, đồng thời chưa rõ ý đồ của đối phương cho nên ta muốn tìm cách thám thính lai lịch của đối phương trước…
Cổ Hồng Liên tiếp lời:
– Nói như vậy, trước khi tìm chưa điều tra rõ lai lịch đối phương thì ngươi không đến tìm ta rồi?
Trần Gia Lân trả lời cho có lệ nói:
– Cũng chưa nhất thiết như thế, lúc ta muốn đến thì ta vẫn đến.
Tức thì trên mặt Cổ Hồng Liên nở một nụ cười thật tươi, hai má lúm đồng tiền tròn xoay nói giọng yêu kiều:
– Được, ta chờ đợi ngươi, nhưng chớ để ta trông đợi quá lâu.
Y vừa nói vừa ngước đầu nhìn trăng đêm đã nghiêng về phía tây một cái, lại nói tiếp:
– Thì giờ không còn sớm nữa, ta phải về thành bây giờ, xem ngày nào ngươi đến ta sẽ đãi khách cho thịnh soạn một lần mới được.
Trần Gia Lân nói:
– Vậy thì ta xin cám ơn ngươi trước.
Cổ Hồng Liên lại cười một tiếng thật tươi, cúi người vái chào một cái, sau đó lượn mình chạy mất dạng luôn.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn bóng lưng cô ta từ từ biến mất trong bóng đêm, trong lòng rối loạn vô cùng, hắn không phải thương cảm về tình ý của cô ta, mà là nghĩ rằng sự việc đêm nay đã xảy ra ly kỳ hết sức. Nữ nhân thần bí nọ chẳng những đã đưa ra cảnh báo có tính cách uy hiếp với Cổ Hồng Liên, đồng thời lại khuyến khích mình hiển dương chính nghĩa võ lâm, quả thực khiến người không sao hiểu nổi điều này.
Nhất là câu “… đời người như giấc chiêm bao”, hắn càng thắc mắc lấy làm kinh ngạc hơn.
Trần Gia Lân đứng ngẩn người trong giây lát, sau đó bất giác cất bước đi vào cánh rừng trước mặt, hắn biết rằng không bao giờ gặp được nữ nhân nọ, hơn nữa đối phương quyết không hiện thân ra, nhưng hắn vẫn nuôi hy vọng trong muôn một.
Cánh rừng này không sâu lắm, chỉ trong chốc lát hắn đã đến nơi tận cùng.
Ngay lúc hắn sắp xuyên rừng đi ra ngoài, bỗng nhiên trông thấy một số bóng đen lù lù từ từ đi về hướng này, hắn giật mình lập tức lui vào rừng trở lại.
Bóng người càng lúc càng đến gần, mới hay có tàm người khiêng một cỗ quan tài gỗ đi về hướng rừng cây, có một hiếu tử mặc tang phục tay cầm cờ hiệu đi trước quan tài dẫn đường.
Đây là một sự kiện lạ lùng, có khi nào nghe nói tống táng ban đêm đâu, nếu bảo rằng vận chuyển linh quan từ nơi xa đến đây, thì cũng phải nghỉ ngơi từ lâu rồi, huống hồ nơi đây không phải là đại lộ.
Chẳng mấy chốc, linh quan được khiêng tới bìa rừng, hiếu tử dẫn đường nọ lên tiếng nói:
– Chư vị đã cực nhọc nhiều, mời vào trong rừng nhanh lên một chút nào.
Trần Gia Lân thoạt nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, tức thì động tính hiếu kỳ, vội lượn mình tới trước, trố mắt nhìn kỹ, tức thì khí huyết sôi lên sùng sục, gầm hét lên một tiếng:
– Hãy đứng lại nào.
Nói xong, hắn hiện thân ra luôn.
Hiếu tử này không ai xa lạ mà chính là Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn con trai của Huyết Chưởng Quỷ cũng là thù nhân mà Trần Gia Lân cứ ao ước tìm gặp bấy lâu, thù nhân hội ngộ, hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu ngay.
Huyết Thủ Thiếu Đông thất kinh kêu lên một tiếng:
– A! Là Ngư Lang.
Gã nằm chiêm bao cũng không ngờ rằng lại gặp Trần Gia Lân tại nơi đây và vào lúc này.
Trông tình hình số người khiêng vác quan tài chỉ là những phu khiêng vác tầm thường thôi, chứ họ không phải là người giang hồ, tất cả bọn họ mặt mày biến sắc ngẩn người ra tại chỗ hết.
Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:
– Này Phan Văn, chúng ta lại làm ăn nữa rồi.
Huyết Thủ Thiếu Đông đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một cái, trầm giọng nói:
– Ngư Lang, bây giờ không phải lúc bàn chuyện làm ăn, ta đang đưa linh quan đến đây an táng.
Trần Gia Lân biết rằng trong này lại có uẩn khúc gì đây, chẳng biết tiểu ma đầu này lại muốn chơi trò chi nữa đây, hắn cất giọng lạnh lùng nói:
– Họ Phan kia, ngươi nhiều trò quỷ quái lắm, chắc không phải lệnh tôn nằm trong quan tài chứ?
Huyết Thủ Thiếu Đông ngoái cổ nhìn đàng xa một cái, sau đó nói giọng hấp tấp:
– Ngư Lang, hãy hẹn dịp khác giải quyết những hiềm khích trước kia nào… Trần Gia Lân la lớn tiếng nói:
– Ta hỏi ngươi ai nằm trong quan tài vậy? Huyết Thủ Thiếu Đông trầm giọng nói:
– Chính là gia mẫu.
Trần Gia Lân thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó cười lạnh lùng một tiếng nói:
– Đêm khuya xuất táng, quả thực đây là việc chưa từng có. Đêm nay hai ta gặp lại, xem như là ngươi xấu số, chúng ta cứ giao dịch sòng phẳng ngay bây giờ đi.
Dứt lời, hắn rút thanh kiếm cùn đầu ra khỏi bao luôn.
Mấy gã khiêng vác nọ thoạt trông thấy động binh đao, họ lập tức đặt áo quan xuống thất kinh kêu la inh ỏi, co giò chạy như điên như cuồng.
Huyết Thủ Thiếu Đông giậm chân liên tục nói:
– Ngươi làm hỏng việc của ta, ta phải giết phứt ngươi đi cho rồi. Hai mắt Trần Gia Lân tia ra luồng sáng lạnh nói:
– Phan Văn, hoặc ngươi giết ta, hoặc ta giết ngươi, chứ không còn con đường nào khác nữa.
Huyết Thủ Thiếu Đông bỗng thay đổi giọng:
– Ngư Lang, hãy hẹn hôm khác, tùy ngươi chỉ định địa điểm thời gian, ta quyết đến dự… Trần Gia Lân nói giọng cương quyết:
– Muốn tìm ngươi rất khó, tiền trao cháo múc, không ai nợ ai, chớ nói lôi thôi làm gì nữa.
Huyết Thủ Thiếu Đông nghiến răng nói:
– Có thật ngươi muốn như vậy chăng? Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
– Tại hạ chỉ nói một lời thôi.
Huyết Thủ Thiếu Đông miệng mấp máy muốn nói lại thôi, chẳng biết gã định lập trò gì nữa đây, chỉ trong giây lát, bỗng nhiên gã đã có sự quyết định, giọng điệu trở lên bình tĩnh hết sức nói:
– Ngư Lang, ngươi cứ nói, món nợ này giải quyết bằng cách nào đây? Trần Gia Lân nghiến răng nói:
– Trước hết, ngươi hãy giải thích sự kiện hai xác chết và bốn chiếc đầu người đã? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Ngươi cứ việc hỏi Giang Hồ Lang Trung thì sáng tỏ sự kiện này ngay. Trần Gia Lân động lòng, nói:
– Tại sao ta phải hỏi lão ư? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Lão sẽ nói rõ đầu đuôi câu chuyện hai vợ chồng Lâm Nhị Lăng bị giết cho ngươi nghe. Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
– Theo ta thì không cần thiết phải hỏi nữa, vì giết người thì phải thường mạng, hỏi hay không cũng thế thôi, ngoài ra lần trước ngươi dùng sự sinh tử của Ngô Hoằng Văn uy hiếp ta lấy mất rổ tre nọ, bây giờ món đồ ấy ở đâu?
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Rổ tre ư? Đây là vụ giao dịch khác, Thiên Ngoại Tam Ông đã sẵn sàng bàn vụ đổi chác này với ta rồi.
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
– Ngươi không còn mảy may cơ hội làm ăn nữa, ngươi không chịu nói cũng chẳng hề chi, ta sẽ tìm Huyết Chưởng Quỷ đàm phán sau, bây giờ ngươi rút kiếm chuẩn bị tự vệ đi, ta phải trả thù cho hai vợ chồng Lâm Nhị Lăng.
Huyết Thủ Thiếu Đông ném bỏ cờ hiệu và cởi tang phục ra, giận dữ nói:
– Ngư Lang, ngươi lấn hiếp người quá thế, ngươi quyết hối hận cho mà coi. Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:
– Ta giết chết ngươi quyết chẳng hối hận đâu.
Thình lình ngay lúc này, có hai bóng người từ nơi xa xa chạy về hướng này. Huyết Thủ Thiếu Đông giậm chân lia lịa nói:
– Trần Gia Lân, ngươi nghe cho kỹ, người sắp đến là cao thủ của Thiên Hương môn, ngươi quyết phải dốc toàn lực bảo vệ cỗ quan tài này, không được để cho đối phương đắc thủ. Trong quan tài có món đồ mà ngươi rất cần thiết, ta sẽ đợi ngươi trong rừng, sau khi ngươi đánh lui đối phương, chúng ta kết liễu nợ nần cũng chưa muộn.
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
– Ngươi muốn đào tẩu nữa chăng? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Ta lấy nhân cách bảo đảm quyết không đào tẩu. Còn một điều nữa, hãy nhớ cho kỹ, không nên nói cho đối phương biết danh tự của ta, vì điều đó bất lợi cho ngươi.
Nói xong, gã đảo mình thấp thoáng một cái biến vào trong rừng luôn.
Trần Gia Lân không còn cản lại gã kịp nữa vì hai bóng người nọ đã chạy gần hắn và họ thất kinh kêu lên một tiếng:
– Ngư Lang.
Trần Gia Lân ngước đầu nhìn tới trước, tức thì ngẩn người ra tại chỗ, vì bọn người vừa xuất hiện chính là Bất Bại Ông, một trong tam đại tôn giả của Thiên Hương môn, còn người kia là một lão thái bà có cài một bông hoa màu vàng trên mái tóc, không cần phải hỏi cũng biết lão là Kim Hoa sứ giả.
Trần Gia Lân am hiểu công lực của Bất Bại Ông, cách đây chẳng bao lâu suýt nữa hắn đã hủy dưới chưởng lực của đối phương tại sân tiểu ốc của nghĩa huynh Lâm Nhị Lăng, bây giờ lại cộng thêm một Kim Hoa sứ giả, nếu một khi đôi bên động thủ thì hậu quả khó lường nổi.
Huyết Thủ Thiếu Đông nói rằng trong quan tài có hai báu vật mà gã đã đánh lừa từ tay hắn, chẳng hay có thật như thế không?
Vậy thì tại sao gã không hợp lực với mình để ứng phó đối phương, lại hấp tấp ẩn mình vào trong rừng. tại sao vậy?
Phải rồi, có lẽ Huyết Thủ Thiếu Đông định mượn dao giết ngươi rồi… Bất Bại Ông lên tiếng nói:
– Ngư Lang, trong quan tài có cái gì vậy? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
– Đương nhiên trong quan tài có xác chết rồi, sao ngươi lại hỏi lạ thế? Bất Bại Ông chớp nháy đôi mắt một cái, nói:
– Kẻ chết là ai vậy? Trần Gia Lân nói:
– Hình như các hạ không cần thiết phải thắc mắc điều này làm gì? Bất Bại Ông cười hắc hắc một tiếng nói:
– Lần trước hai chúng ta đấu chưa sướng tay, đêm nay chúng ta phải đấu lại một lần nữa mới được.
Kim Hoa sứ giả hai tay chống nạnh, nói giọng cao ngạo rằng:
– Đấu cái con khỉ, lần vừa rồi trong mình ngươi bị thủng ba lỗ chưa đủ sao? Hãy lui ra ngoài nào. Để lão nương tính cho.
Bất Bại Ông cũng ngoan ngoãn thật, chẳng dám ho he gì hết, lão lập tức lui ra phía sau vài bước ngay.
Trần Gia Lân bất giác động lòng, hắn sực nhớ rằng Túy Ông từng bảo lão bằng ba tiếng lão sợ vợ, mà lão thái bà này lại tự xưng là lão nương, có lẽ chính là sư tử hà đông của lão Bất Bại Ông không sai rồi, quả thực người ta nói không sai chút nào, trời sinh ra một vật ắt phải có một vật kiềm chế.
Kim Hoa sứ giả đưa mắt quan sát Trần Gia Lân từ trên xuống dưới, sau đó nói:
– Ngư Lang, rốt cuộc trong quan tài có thứ gì vậy? Trần Gia Lân lạnh lùng đáp:
– Người chết.
Kim Hoa sứ giả bĩu môi nói:
– Người chết nào vậy? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
– Không biết.
Quả thực hắn cũng chẳng biết người nào chết cả.
Kim Hoa sứ giả đảo mắt liếc nhìn những thứ đồ tang ném bỏ trên mặt đất một cái, cau mày nói:
– Những thứ này là của ngươi chăng?
Trần Gia Lân thoáng ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu nói:
– Đúng thế.
Kim Hoa sứ giả trầm ngâm giây lát, đảo mắt liếc nhìn Bất Bại Ông nói:
– Này lão bất tử, có manh mối rồi. Bất Bại Ông ngạc nhiên nói:
– Manh mối ư?
Kim Hoa sứ giả lên giọng nói:
– Ngươi càng già càng hồ đồ, thử nghĩ kỹ xem, Ngư Lang còn để tang cho ai nữa?
Bất Bại Ông khẽ lắc đầu một cái nói:
– Không, ngươi lầm rồi.
Kim Hoa sứ giả trợn ngược hai mắt nói:
– Lão nương có lầm lẫn bao giờ đâu? Bất Bại Ông vừa cười vừa nói:
– Nương tử đại nhân, ngươi chớ nóng giận vội, hãy nghe ta nói nào. Sáng nay Ngư Lang còn ở trong khách điếm, tại sao đến tối bỗng nhiên lại mặc đồ tang tống táng như thế? Theo ta rõ ràng bên trong này quyết phải có bí ẩn gì rồi…
Trần Gia Lân bất giác giật nảy người lên, hắn nhanh mồm lỡ lời chuốc lấy phiền não rồi…
Kim Hoa sứ giả trợn ngược hai mắt nói:
– Phí lời vô ích, chính lão nương muốn nói như thế, chớ thắc mắc bên trong có bí ẩn làm gì, cứ mở nắp quan tài ra xem thì biết ngay.
Trần Gia Lân thấy cặp này sực liên tưởng tới Điếu Khách và Hỷ Nương là một đôi bảo bối thủ hạ của Huyết Chưởng Quỷ, hai cặp này có cùng một điểm kỳ diệu, nhưng hắn thoạt nghe năm chữ mở nắp quan ra xem, tức thì lấy làm khẩn trương vô cùng, hắn nghĩ bụng: “Biết làm sao đây? Với công lực của mình có thể ngăn cản được đối phương không mở nắp quan tài chăng? Nếu như hai báu vật mình đã lấy được sau đó lại đánh mất thì sao?”
Kim Hoa sứ giả nói giọng lạnh lùng:
– Ngư Lang, nếu ngươi không khai sự thật, bản sứ giả phải mở nắp quan khám xét thôi? Trần Gia Lân hất thanh kiếm ra phía trước, nói giọng lạnh như tiền:
– Ta thách ngươi dám mở nắp quan thử coi? Kim Hoa sứ giả cười toe toét một tiếng nói:
– Ngư Lang, vì tôn trọng mệnh lệnh của chủ nhân chúng tôi, tốt hơn hết chúng ta chớ động võ.
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
– Khai quan động thi hài là điều đại bất kính với kẻ đã chết, đồng thời là điều đại sỉ nhục đối với kẻ sống, tôn giá cứ suy nghĩ lại xem.
Kim Hoa sứ giả nói:
– Vậy thì ngươi cứ thành thật khai báo, rốt cuộc trong quan tài đựng thứ gì thế? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
– Ta đã nói có người chết trong đó.
– Người chết này là ai vậy?
– Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì.
– Nếu bản sứ giả nói rằng trong đó không phải là người chết thì sao?
– Ngươi muốn nói sao cũng được, nhưng cấm không được mở nắp quan.
– Liệu ngươi đủ bản lĩnh cản trở hai vợ chồng ta chăng?
– Vậy thì cứ việc thử xem nào.
Miệng hắn tuy nói cứng nhưng trong lòng lấy làm thấp thỏm bất an, muốn cản trở không cho đối phương mở nắp quan chẳng phải là chuyện dễ, nếu xử không khéo mình ắt hỏng như kỳ vừa rồi cho mà coi, biết làm sao bây giờ?
Bất Bại Ông lên tiếng nói:
– Ngư Lang, có thật ngươi quyết ngăn cản bọn ta ư? Trần Gia Lân đánh bạo nói:
– Đương nhiên.
Kim Hoa sứ giả nói:
– Lão bất tử, ngươi cứ việc xuất thủ đi.