Ngay lúc bỏ nữ tặc Ngân Sơn, chàng tuổi trẻ họ Lê dụng thuật khinh thân, lao thẳng tít về phía Tây, thấy một khu rậm cây, bèn chạy luôn vào. Không thấy ai theo hết, chàng mới dừng chân, đưa mắt quan sát kỹ.
Mới hay rặng Mê Sơn tuy rộng mặt Đông, chỉ hơn hai dặm nhưng về phía Tây núi chạy tun hút dài hơn mười dặm, coi tựa một con rắn nước vươn mình giữa vùng biển vịnh chi chít quần sơn thâm hiểm.
Trời đã ngớt mưa, nhưng gió đại dương vẫn thổi vù vù.
Thái Dũng nhìn về phía trận, nghĩ thầm:
– Không may ra đây nhằm phải đêm biến loạn, uổng công lặn lội. Tốt hơn cứ rút xa vùng thuốc súng kiếm chỗ tạm trú, rồi sẽ liệu tìm vợ chồng Sam!
Nghĩ đoạn cứ noi hướng Tây đi mãi,được vài dặm, thấy một hốc đá khuất, bèn bước vào, ẩn gió mưa. Dựa lưng vào vách, tai nghe súng nổ ầm ì lẫn tiếng sóng biển khuya, rồi chợp mắt lúc nào không biết.
Bỗng nhiên, chàng giật mình mở bừng mắt ra, nghe phành phạch, ào gió thốc, đá sỏi bay như mưa, lẫn những tiếng quát tháo inh ỏi. Vội dụi mắt, ngó quanh, mới phát giác mình ngồi ngủ cạnh tổ chim lớn, trong tổ có mấy con chim non bằng con gà trống đang há mỏ kêu hoảng, ngoài hốc bóng chim mẹ cực lớn, đang đập cánh, định lao vào.
Cánh chim dài cả thước, mỗi lần quạt, tung sỏi đá. Thái Dũng vội quơ gậy, đứng lên, lần ra thấy rõ hai con chim rất lớn, mỏ quắp, mắt xếch lồi, vuốt dài, cứ xẹt lên, đâm xuống, coi rất dữ.
– Chắc vào lầm ổ đại bàng hải điểu chi đây. Giống chim ăn thịt coi bộ hung dữ lắm! Tưởng người vào phá tổ chim đây!
Bèn ghé mắt nhìn ra, mới hay trời đã bình minh, mưa tạnh lúc nào rồi. Dợm đi ra, ngờ đâu vừa ló mặt đã bị một con đâm bổ xuống mổ mắt. Thái Dũng lập tức xoè tay đánh ra một đường gió quét. Con ác điểu bị kình phong quật bắn ra hàng chục thước, kêu quang quác, chàng liền theo gió vọt ra, lại bị con kia từ sau núi xẹt xuống mổ. Nghe động, chàng thuận tay đảo thốc gậy về phía sau trúng vào thân chim, “bịch” trụi tung cả mớ lông, bắn đâu mất.
Thái Dũng vọt đi. Bình minh đỏ rực biển Đông, Mê Sơn chỗ này đầy cây cối, mới rõ tối qua đã trú lưng chừng một ngọn núi khá cao sát biển.
Thấy xế trước có nhiều hoa lạ, chàng bèn đi tới, được một quãng bỗng nghe nước chảy róc rách, vẳng có tiếng cười khanh khách.
Giữa hoang sơn vịnh khuất, tưởng ma trêu, chàng càng ngạc nhiên, vội rẽ cây lá lần tới, thấy có một con suối chảy giữa ghềnh đá đầy hoa. Đang ngơ ngác nhìn quanh, chợt lại nghe sau lưng có tiếng cười ngặt nghẽo, chàng vội nhảy sau bụi lá ngó lại. Bỗng giật mình, muốn dựng tóc gáy, vì… ba, bốn mỹ nữ khoả thân lững thững đi tới, cổ khoác rắn độc uốn khúc quanh mình mẩy, mặt xà nữ nào cũng đẹp lạnh băng, mình tròn thuôn như khúc rắn.
Thái Dũng nín thở nghe bầy xà nữ líu lo toàn tiếng lạ tai, đi lướt qua chỗ chàng nấp, thẳng xuống khe núi. Tò mò, chàng ghé mắt trông theo, lại thấy dưới khe năm, sáu xà nữ nữa hiện ra, người nào cũng quấn rắn, trăn quanh mình.
Còn đang kinh nghi chưa rõ ma hay người, chợt nghe “quác quác” trên núi, một con đại bàng lao rầm xuống giãy đành đạch. Bầy xà nữ xúm lại xem chợt kêu ré lên, biến đâu mất.
Thái Dũng dụi mắt, tưởng mê ngủ, ngơ ngác tìm quanh bất thần nghe tiếng quát lanh lảnh:
– Bắt lấy! Bắt lấy! Nó đánh chết chim, bắt nó về làm thịt!
Giật mình ngoái lại, đã thấy cả chục xà nữ từ hộc đá, bụi cỏ, lùm cây hiện ra, tất cả đều khoả thân man dại, rắn quấn quanh mình, kẻ cầm cung tên, đinh ba, người múa lưới, thòng lọng, coi mười phần hung hăng.
Chàng trai phát kinh, lại ngượng trước gái không xiêm, còn đang lúng túng chưa kịp đứng dậy thì bầy xà nữ đã sấn lại, bổ vây tứ phía, hét:
– Bắt lấy! Con này thịt trắng trẻo, đem về nộp “chúa”!
Vút! Véo! Véo! Tên, lưới, thòng lòng, nhất loạt tung chụp nhanh lạ thường, Thái Dũng túng thế, vung gậy quét một đường tròn, gạt bắn mọi thứ, theo đà, vọt lên một lùm cây rậm, xua tay rối rít:
– Các nàng là ai, sao lại gây sự với mỗ? Mỗ…
Chàng nói tiếng ta, nào ngờ, vừa dứt lời, bầy xà nữ đã kêu thét líu lo từng tràng lạ tai, một xà nữ quát bằng tiếng Quan hoả như chim:
– Con thịt bay nhảy như khỉ, phải bắn què chân!
Tên bay tua tủa, bốn xà nữ vỗ đùi nhảy thót lên theo, tung dây, vãi lưới. Thái Dũng càng nhảy tránh, xà nữ càng làm dữ, tình cờ một sợi dây thắt trúng tay gậy chàng, Dũng bực mình giật mạnh một cái, cả thân hình xà nữ lao chồm vào, một toà thiên nhiên lồ lộ, chàng cả kinh, thả luôn một nhát gió, tay kia gạt phăng xà nữ, rún chân nhảy vèo qua suối. Bầy xà nữ lập tức trả rắn độc, trăn gió, đuổi theo. Chàng trai vốn thiện tâm, không muốn gây hại, cứ cắm cổ chạy như bay, tên, đinh ba lao vun vút bên mình.
Khu núi gập ghềnh, có một lối đá quanh co lượn sát bờ biển, chàng cứ theo lối đá chạy miết, nào ngờ được độ 200 thước, bỗng nghe rào rào chi chí, cây cối ngả nghiêng, tanh tao, trông lại, giật mình thấy dưới đá rắn độc bò ra lúc nhúc trên cành, trăn gió phóng đầy. Trước mặt, bỗng xuất hiện một bầy xà nữ cầm khăn điều vẫy lia, lập tức loài bò sát nhoài bổ vây kín mít, phồng mang phun phì phì khắp dưới, trên.
Đàng sau, bầy xà nữ kia đang sốc tới, Thái Dũng biết đã lọt trận “Trường xà” vội đứng phắt lại, đảo mắt quan sát. Không ngờ đàn rắn đã phóng tới ào ào, thoắt khắp tám hướng, tám xà nữ đã trấn tám phương vị, múa khăn đỏ, giục rắn kẹp lại, trên cành trăn gió tuôn như giông, dưới đất, hàng tiền trận toàn hổ mang bành thổi lửa, trên đầu lại mang rắn lục bằng xe điếu thoáng, chỉ còn cách chàng mươi thước.
Một luồng gió thoảng, Thái Dũng choáng váng ngã chúi xuống. Khi tỉnh dậy, Thái Dũng thấy mình đang ngồi trước một pho tượng đen.
– Tỉnh chưa? Một lần ta đã cứu mi khỏi tay Độc Chó, sao giờ lại dấn thân vào chốn hiểm nguy? Hay… hay… Lại trò đời báo ân báo oán đấy ư?
Nhận ra tiếng nói của Hung Sát Xà Tinh “Vua Rắn”, Thái Dũng liền dập đầu:
– Thật Trời Phật không bỏ lòng ngay, tiểu tử vượt ngàn nguy khốn đến đây tìm gặp ân nhân để tỏ lòng ngưỡng mộ và quyết hầu hạ bên cạnh ân nhân để học chút võ côn tầm thù báo hận.
Tượng đen trầm giọng:
– Thời nay súng đạn làm chúa sao không tìm thầy học bắn? Đạn pháo đã đi xa, lại mau hơn chớp, ngươi có nghe oai tác xạ Bắc Thần vô địch?
Dũng nói luôn:
– Súng, gươm, trảo, chưởng đều lợi hại, mỗi món tuỳ cơ! Quang Sát tài cao trí viễn, ẩn hiện khôn lường, có thể ngồi hang hốc, phóng kiếm theo hình thước thợ, súng ống chỉ lợi khi đối diện nhắm thẳng mục tiêu! Trừ được lão, phải thông suốt nhiều cao thuật!
Im khá lâu. Thình lình nghe quát dữ:
– Ngốc nhân! Quang Sát vốn tinh luyện võ công hơn nửa thế kỷ, ta đây bao năm xoã tóc, ngồi vực sâu luyện khí, lại ăn được cỏ trường sinh trên Vũ Di Sơn, quanh năm uống mật rắn, còn bị nó lừa một đòn suýt mạng vong, mi lực được bao, hòng vượt người thế kỷ!
Lời vừa dứt, đã thấy pho tượng vung tay trái, vụt hắc quang bay ra đảo xế vòng cầu quanh mình Thái Dũng, tay kia phát luôn một nhát kình phong cực dữ, thế tựa núi đâm.
Chàng trai thất kinh định nhảy tránh, lại bị kiếm khí bao vây, túng phải vận sức chống nào ngờ nội lực chàng đã tiêu, vừa giơ tay đã bị một đòn trúng mình, bắn ra xa. Tưởng đã gãy xương, nhưng rất lạ, sức gió lại nhẻ bủa khắp người, thoảng mùi thơm ngát, chàng thấy rùng mình một cái, nội lực đã quy nguyên, nhảy vèo vèo. Hắc quang biến mất, đúng lúc pho tượng đánh luôn một đường gió thứ hai. Chàng liền vung tay thả ra một luồng kình lực. Ầm nghe tựa sóng nguồn, thân hình bị sức ép dội bắn cả thước, ngó vào, chiếc ngai son lẫn tượng đen cũng bị phản phong đẩy lùi nửa bộ.
– Thần lực! Họ Lê! Đỡ nổi đòn tận sức, chân lực phải tụ kết trong 60 năm! Phải được uống linh dược? Khá nói thật!
Dũng từ tốn:
– Tiền bối tinh đời, quả kẻ hậu sinh này được uống nước Thánh Tuyền Si Công Linh, ăn thịt vịt đen uống mật máu hồng xà, lại được Thần Quân truyền điện lực.
– À, ra thế! Lại đây! Rửa hận chó tinh, ta có cách thần diệu giúp cho.
Cả mừng, chàng trai tiến luôn lại. Vừa qua khỏi bàn độc, đã thấy pho tượng đứng vụt lên kéo soạt bức màn đỏ, vươn vai cái mạnh.
Cạch! Pho tượng bỗng nứt đôi kẻ một đường suốt từ đỉnh đầu xuống chân.
Ánh lửa vật vờ hang cùng, Thái Dũng vừa giật mình ngơ ngác, chợt lại nghe “Cạch”, nách hang tượng lại bật tung, từ từ mở rộng ngoác ra.
Vụt cái âm phong ngăn ngắt, gió dị vi vu từ trong pho tượng, một bóng người bước ra, đứng sững giữa vùng ánh nến lung linh.
Thái Dũng giật thót mình, lùi lại, kinh ngạc đến cùng.
Vì… người vừa chui ra, là một cô gái rất trẻ, coi chỉ trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu, một giai nhân tuyệt đẹp, khoả thân, cổ đeo hai con rắn đỏ, mắt phượng xếch, mày liễu, môi cũng đỏ như máu tươi, da trắng như ngà, mắt sáng như điện, ngực nở, nhũ hoa phây căng sức sống, tay thuôn dài khúc rắn, đùi lẳn búp hoa quỳ, mình mẩy dung nhan toát ra sức cuốn hút ngùn ngụt muốn xém da người, lại phảng phất chất lạnh như băng giá, hiện dưới nến chập chờn như thân sắc hồ ly!
Dũng chỉ bật được một tiếng “trời” kinh dị, rồi sững sờ đứng trố mắt nhìn, mãi mới lắp bắp:
– Hung Sát… lão tiền bối lại là… cô nương… Xà Nữ Tinh?
Hai con mắt điện chiếu vào mắt chàng, cô gái phát cười sảng, gợn như dao nạo nứa:
– Xà Nữ Tinh Quân! Trai Lê! Ngươi là kẻ đầu tiên được thấy rõ nguyên hình Hung Sát! Chôn vùi bí mật! Ngươi là kẻ đầu tiên vào Mê Hồn Cung, không phải xuống cõi âm!
Miệng nói, tay trỏ ra hai đầu sơn, giọng Xà Nữ Tinh Quân thánh thót rõ tiếng đàn bà, khác hẳn tiếng đàn ông chàng vẫn nghe từ trước, khiến chàng kinh ngạc. Xưa nay đổi mặt thay hình còn dễ, đổi giọng nói thành khác phái thật khó, đủ tỏ công lực Xà Nữ chúa cao thâm vô cùng.
Còn đang ngạc nhiên, chợt cô gái dị đưa tay vén suối tóc mây, lạnh giọng:
– Trí ngạo tâm cao, còn bị lão chó độc lừa! Tối qua lực độc nó suýt làm ta vong mạng, bất thần nó xả súng bắn càng! “Tiên hạ thủ vi cường” ta thua chó độc!
Thái Dũng nhìn mới hay ngay sườn phải bị mấy vết sướt tựa dùi xiên, còn tím.
Lúc đó, mới hay tối qua tràng liên thanh chính do Quang Sát đã thừa cơ bắn từ trong hình tượng ra, lúc súng nổ cửa hang. May lúc đó, cả hai vừa ra chưởng dữ, sức kình phong độc cực của Đông Quân Phi Mã Ác gặp hung phong Đông Quân biển, nổ tràng áp lực đâm trúng vai tượng bật sang bên chút, nếu không đường đạn đã xiên qua ngực.
– Chó tinh cũng bị áp lực, nhưng kình phong độc của nó hơn ta. Dẫu đã trị cũng hao mấy phần nội lực! Theo ta!
Xà Nữ Tinh Quân vẫy Thái Dũng, thoắt bước đi, gót sen uyển chuyển, tóc chấm chân, man dại như trong truyền kỳ. Mùi hoắc hương phà vào mũi chàng tuổi trẻ khiến chàng cũng có cảm giác quái dị, chập chờn như lạc cảnh yêu ma. Ra khỏi hang rẽ vào một ngách khác, trần thiết càng lộng lẫy uy nghi tựa một điện thờ.
Thái Dũng nghe lời u uẩn, lòng ngậm ngùi, lại thấy nàng xưng thiếp vội mở to mắt nhìn, hơi lạ. Vừa ngó xuống, bỗng chạm tia mắt kỳ dị vừa sáng quắc như điện, vừa thăm thẳm lôi cuốn tựa thôi miên, miệng hoa hé mở cả dáng hình ánh mắt như thôi thúc, khó hiểu khác thường.
Còn đang ngơ ngác, vùng nghe tiếng thỏ thẻ trầm trầm êm ái đầy uy lực:
– Mê hồn bí pháp tuyền tinh lực âm công! Cả lục phủ ngũ tạng thể xác linh hồn cùng giao hoà, truyền, lãnh! Suốt đời giữ thân, hãy giúp thiếp giải hờn oan! Công tử! Công tử!
Thái Dũng vẫn không hiểu, dưới ánh nến chập chờn, chợt trước mắt trai Lê vụt hiện lên một đường kỷ hà cong vút phảng phất khói trầm hương, mắt Lê hoa hẳn lên, tim bỗng đập thình thịch, giữa lòng thạch cung huyền ảo, mọi vật im lìm, như phai chìm hẳn, mơ hồ xa xôi có tiếng sóng biển Đông vẳng vào lẫn hơi gió đìu hiu như tiếng thở dài mang mang. Đường kỷ hà uốn cong, cong mãi, thoảng mùi hoắc hương kỳ dị, chàng tuổi trẻ hoảng nhiên ngước mắt trông lên, thạch nhũ trần hang rung động như vươn rủ xuống che lấp cả tầm mắt, chàng cảm rõ như có một áp lực lạ lùng đang kẹp hai chân ngã xuống, không sao cưỡng nổi. Trong mình mật rắn, chất độc vẫn chu lưu mạnh mẽ. Lê thấy người càng lúc càng nóng ran, bứt rứt khó chịu chỉ muốn nổ tung hết các tế bào!
Tiếng Xà Nữ chúa phào như hơi gió:
– Công tử! Phút nghiêm trọng đã đến! Hãy quên hết, chỉ nhớ đến hận thù! Không gian thời gian quá khứ, tương lai… còn gì đâu? Chỉ biết hôm nay truyền điện công, cả linh hồn thể xác này hiến cho Công tử! Mấy mươi năm khổ luyện điện công truyền, tích lũy mấy mươi năm nội lực rửa hờn… Cuồng hận! Cuồng hận! Hãy nổi phong ba nhận Bí Pháp Mê Hồn!
Từng lời, từng lời u trầm thỏ thẻ dâng lên, đường kỷ hà quằn quại, cánh tay tròn khúc rắn quấn lấy, vành môi cung hé nở nét cười hồn ma của người thiếu phụ vụt sáng quắc như điện chiếu hút vào mắt Lê thăm thẳm đầy gió mưa não nùng. Nàng phá lên cười sạo gợn như lưỡi dao nao mặt nứa, hét:
– Mã Giới Thần! Bạc lang! Mi phụ ta, ta giết mi giết cả cuộc đời thanh xuân! Khôn thiêng về coi ta hiến cả võ công, thể xác linh hồn cho trai Nam! Hiến hết cho người đàn ông đẹp trai hơn mi! Ha ha!
Tiếng nàng bốc cao, gẫy vụn, u uất, nghẹn nức như điên.
Chàng trai vụt hiểu!
Rùng mình liền mấy cái, trong cơn bàng hoàng sực nhớ tới đêm ngộ hiểm dưới thuỷ động nữ dâm thần Bạch Ma Nữ. Bất giác bật kêu:
– Mê Hồn… Bí pháp? Trời! Sao lại giống Phi Mã Biệt?
Tiếng Xà Nữ chúa chìm hẳn:
– Trai Lê! Mặt sáng óc thông, sao tối dạ? Quỷ cái họ Bạch dùng phép “hấp tinh đạo khí” rút hết nhân điện nam châm đến chết để luyện dương công, bản ý cực ác. Ta đây tuy theo “phòng trung bí thuật” của ông Bành Tổ lưu truyền, nhưng bản ý cực thiện, hiến cho Lê tất cả nội lực kỳ công tinh điện bách niên, đến tàn thân huỷ thể để Lê đủ lực rửa hờn, sao dám hoài nghi? Lê! Hãy ngó ta! Ngó ta, xung cừu hận… nổi phong vũ… Lê! Lê!
Lời thiếu phụ kỳ dị trầm hẳn, mơ hồ, Thái Dũng trừng nhìn mắt, cảnh thảm sát gia trang năm trước bỗng hiện lên, trùm tử khí, oan khiên với hình ảnh cha mẹ anh em chết lìa cuống họng, chập chờn, thình lình, cung Mê vụt nổi cuồng phong dữ dội, ào ào tựa tiếng quỷ hú ma gào, nến mấy ngọn dẫy đành đành, kéo dài ngoằng xanh lè trên bàn độc ngai son, cái xác viên tướng Tàu bỗng lắc lư, thủ cấp muốn nhảy khỏi cổ, hắt cái bóng đen lên vách đá, vật vờ…
Nét kỷ hà lúc đó cong vút như cánh cung giương hai ống chân dộng ngược của Thái Dũng như bị một sức nặng ngàn cân đè trĩu xuống, trĩu xuống.
Thoảng mùi hoắc hương, khuôn mặt Xà Nữ chúa đã kề sát lồ lộ, giá băng mởn thân ngà, ngùn ngụt chất nam châm, thúc giục…
– Công tử?
Thần kinh căng thẳng tột độ, người Dũng bỗng rơi vào hỏa lực, muốn bốc cháy, ào ào gió lùa Mê Cung, chân cẳng Dũng đổ xuống như cây chuối bị chặt gốc đến một cái, chàng tuổi trẻ có cảm tưởng như mình vừa rơi xuống vực thẳm muôn trùng.
Hoảng nhiên chỉ kịp kêu lên một tiếng “trời” mê quái ngó lại, đã dính nét kỷ hà, gió lộng ầm ầm, ánh nến vàng quằn quại cảm vùng thạch động rung chuyển trời đất đảo điên, bên ngoài biển Đông cuộn nổi ba đào sóng dữ vỗ quần sơn, tưởng chừng sắp đổ thốc vào ruột hang sâu hun hút, giữa cảnh phong vũ loạn cuồng, thiên hôn địa ám, tiếng thét cười quái gở của người đàn bà tuyệt kỹ võ công bỗng cất lên, khanh khách dòn tan, nhọn hoắc gai gai the thé, nửa như điên dại cuồng si, nửa như lời dạy khuôn vàng thước ngọc:
– Mã Giới Thần! Con cháu Cẩm Mã Siêu! Ta luyện độc công, chặt thủ cấp mi, thủ cấp chặt rồi ta truyền điện công cho kẻ khác! Sao mi không cười, không khóc, sao mi lắc đầu? Ha ha! Bí pháp Mê hồn, ta giải hờn oan! Công tử! Công tử! Mau nổi phong ba khai huyệt tử sinh, tế bào lực phủ! Tiếp nhận điện công! Thiếp hiến dâng thể xác linh hồn, a ha! Bí pháp truyền công, cổ kim hãn hữu! Đêm nay giải oan tình, mai sau rửa hận! Dồn kình lực tiếp nhận mau! A ha! Cháu Mã Siêu hồn ngả đâu rồi? Sao lắc đầu? À, nhận đời ta không phải là mi? Lê lang! Lê lang! Sao gặp thiếp muộn màng?
Xà Nữ chúa cười thét như điên, vừa nói lảm nhảm như mê sảng, vừa chêm vào những câu dặn truyền kỳ dị, Thái Dũng ù cả tai, đầu óc quay cuồng, choáng váng như bị sét đánh ngang tai, mắt nhìn nảy đom đóm, mọi vật trong cung nhảy múa, chập chờn, trước cơn kinh hoàng vì sự việc diễn ra bất ngờ, kỳ lạ, sau như thỏi sắt bị nam châm hút, cứ thụ động lôi cuốn theo, chẳng khác rơi xuống nguồn nước xiết.
Bỗng nghe Xà Nữ chúa rú lên một tràng lanh lảnh, áp lực đè rạp cả nến vàng, cuồng phong thổi vù vù, toàn thân theo Xà Nữ chúa bắn tung lên bàn độc. Rầm! Bao nhiêu bài vị, bát hương, lư trầm… bị hất tung đi, trong cảnh quỷ khóc thần sầu, tai nghe người thiếu phụ cười thé:
– Mã bạc! Mười năm rồi ta thờ mi, nhớ mi! Đêm nay giảo oan tình, mi hãy về âm, chờ ta! Về âm, chờ ta!
Bịch! Cái đầu viên tướng Tàu bị chưởng lực đánh bắn vào góc hang! Rầm! Cả thân xác lẫn chiếc ngai son bắn theo, lổng chổng, quay lơ.
Xà Nữ chúa thét cười:
– Lê lang! Lê lang! Giải hận tình cho thiếp, thiếp hiến tất cả! Coi chừng! Phản kình, điện đốt cháy ruột gan! Ha ha! Nội lực chàng mạnh tợn hoà lẫn kỳ công lực của thiếp, sẽ thành bá chủ võ lâm!
Vụt! Cả người Lê lại bay theo Xà Nữ chúa xuống giường son, phong vũ loạn cuồng. Lê cảm rõ như một hoả diệm sơn đang phun lửa vào mình.
Rồi lại bắn xuống đất, cứ như thế lồng lộn như gặp cuồng thú, giữa vùng ánh sáng vật vờ quằn quại, như trong huyễn mộng ma quái.
Gió rít hang Mê, bên ngoài bãi đầu lâu gõ mõ, áp lực tràn đầy, điện lực phát sáng người muốn bốc thành cây đuốc.
Rồi chàng tuổi trẻ họ Lê ngất đi lúc nào không biết, giữa vùng cảm giác hỗn loạn mê cuồng dữ dội.