Người Đẹp Thành Phiên Ngung

Chương 7 - Người Thiếu Nữ Hạnh Hoa Thôn

trước
tiếp

Người thiếu nữ Hạnh hoa thôn

Giữa lúc Tiểu Lý Bá và Hà Minh lên đường đi Phiên Ngung thì Vũ Anh Kiệt

cũng giã từ sư Lý Biểu, rời Cổ Am về Hạnh Hoa thôn, một thung lũng xinh xinh

gần ven biển, chung quanh có núi đồi bao bọc.

Ngày xưa, Hạnh Hoa thôn là nơi tụ hội của những tay anh hùng hào kiệt khắp

trong nước .

ở đó chính là nơi chôn nhau cắt rốn của Vũ Anh Tùng là một hiệp sĩ kỳ tài mà

hầu hết các tay kiếm khách đều kinh sợ, nể phục.

Một hiệp sĩ không màng danh lợi, sau nhiều năm phiêu bạt giang hồ, lại quay

về ẩn dật nơi quê hương.

Song hàng năm, cứ đến mùa xuân, là hào kiệt bốn phương kéo về chúc mừng

hiệp sĩ và nhờ người chỉ bảo thêm điều hay, lẽphải.

Nhừng hiệp sĩ vào hàng sư đệ của Vũ Anh Tùng đến đó đã đành, còn những

tay giang hồ mã thượng khác nghe danh cũng tìm đến giáp mặt để tranh tài hoặc

xin tùng phục .

Hạnh Hoa thôn bất ngờ trở thành nơi giao tiếp những tay dũng sĩ trong nước.

Chiêu Anh quán được thành lập, là nơi lui tới của khách lại uống rượn bàn thế

sự phù trầm, hoặc thí võ, bắn tên tranh tài cao thấp.

Khắp thôn Hạnh Hoa tưng bừng như đám hội suốt cả mùa xuân.

Ngày còn nhỏ, Vũ Anh Tùng thường được cha cho lui tới Chiêu Anh quán để

quen thuộc dần trong bầu không khí hào hùng ấy.

Chàng rất ưa thích và đã được biết hầu hết những bậc tài giỏi một thời.

Chủ quán Chiêu Anh là hiệp sĩ Tiêu Hà, sức khỏe vô địch. Chỉ còn một tay mà

ngoài cha chàng ra chưa ai hạ nổi. Tiêu Hà bị cá mập tiện mất một tay trong khi

liều chết cứu một lão bà rơi xuống bể. Cha chàng thương bạn như ruột thịt nên đã

giao cho hiệp sĩ trông nom quán Chiêu Anh để tiếp đãi hào kiệt bốn phương…

Hơn năm năm qua, Vũ Anh Kiệt mới trở về Hạnh Hoa thôn. Chàng không biết

người xưa, cảnh cũ có còn đó nữa chăng? Cho nên chàng định đến Chiêu Anh

quán để hiểu rõ tình cảnh của hiệp sĩ Tiêu Hà.

Quán xưa còn vững chãi hay đã tiêu tan mất dạng trên cõi đời này như hình

bóng của cha chàng.

Tuấn mã qua những ngọn đồi, đưa Anh Kiệt đến đầu làng. Ngàn hoa đua nở

trên những cành cây như báo hiệu mùa xuân sắp về trên đất nước.

vào thời xưa, những ngày này, Hạnh Hoa thôn tưng bừng náo nhiệt, các tay

hiệp sĩ lũ lượt kéo về Chiêu Anh quán tấp nập suốt ngày, tiếng nói cười rộn rã

vang lên.

Anh Kiệt ruỗi ngựa từ từ theo lối cũ, quanh co qua những khu vườn, lòng bồi

hồi xúc động khi nhìn thấy nóc quán Chiêu Anh vẫn sừng sững như thuở nào?

Chàng lẩm bẩm một mình:

– Tiêu thúc phụ vẫn còn mạnh?

Chàng thúc ngựa đi nhanh trong lòng bâng khuâng, không biết ngày nay Tiêu

Hà còn nhìn ra chàng không?

Anh Kiệt buộc ngựa trước cổng quán, bỡ ngỡ nhìn quan khách đông đầy:

Chiêu Anh quán vẫn tấp nập như trước.

Song tất cả đều xa lạ với chàng? Dù cố tìm, nhưng chàng không thấy quen mặt

một người nào hết. Moi người đều vận võ phục, trên lưng mang trường kiếm hoặc

đoản đao.

Họ là những chang trai mới bước chân vào cuộc đời giang hồ như Vũ Anh

Kiệt. Hàng năm, cứ đến mùa xuân là nhớ lệ cha, ông đều đến viếng Hạnh Hoa

thôn. Còn những hiệp sỹ xưa, bây giờ đã nên danh phận hay đã ẩn dật nơi thâm

sơn cùng cốc ?

Anh Kiệt tự dưng thấy lòng bồi hồi nhớ tưởng đến những hình bóng ngày xưa;

cảnh xưa còn đó mà người cũ đâu rồi? ? …

Chắc chắn là những người có mặt hôm nay không một ai cùng chung tâm

trạng với chàng ?

Họ nào biết nơi đây đã từng xảy ra những cuộc tranh tài ghê rợn mà lịch sử võ

hiệp muôn đời không quên được? Bao lần, các võ sĩ Mông Cổ tìm đến khiêu khích

anh hùng Chiêu Anh quán rồi bị đánh bại quên mất đường về? Bao lần các thiền sư

bên Tàu sang đây dùng pháp thuật hủy diệt Chiêu Anh quán nhưng lại phải hàng

phục trước kiếm thuật của phái võ ở Hạnh Hoa thôn?

Biết bao cuộc tranh tài cao thấp, nhưng “Chiêu Anh Quán” vẫn sừng sững từ

bao năm, chưa biết hàng phục trước sức mạnh nào? Vũ Anh Kiệt thở dài.

Nhừng kỷ niệm xa xưa bỗng dưng trở về đè nặng lòng chàng.

Chàng lặng lẽ bước vào quán, ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong góc, cố tránh

sự chú ý của mọi người.

Một giọng nói nhã nhặn cất lên khiến Anh Kiệt giật mình quay lại:

– Tráng sĩ mới đến đây ư? Sao trễ quá vậy? Chẳng hay tráng sĩ dùng gì?

Sự vồn vã ấy làm cho Anh Kiệt chú ý đến người hầu bàn.

Chàng khẽ đáp:

– Tôi ở xa lắm ? Làng này năm nay có mở hội nữa ư?

Câu hỏi ngớ ngẩn của Anh Kiệt khiến người hầu bàn trố mắt nhìn:

– Kìa? Không phải tráng sĩ đến đây cốt viếng mộ hiệp sĩ Vũ Anh Tùng ư?

Anh Kiệt chợt hiểu ra, vội đáp:

– Không? Tôi đến viếng mộ người đấy chứ? Nhưng lại tưởng Hạnh Hoa thôn

còn có thêm cuộc vui.

Cả hai nhìn nhau cười.

Anh Kiệt truyền gọi một vò rượn ngon và một cân thịt nướng, thức ăn ưa thích

nhất của chàng.

Người hầu bàn đi rồi, Anh Kiệt mới bắt đầu quan sát khắp chung quanh…

Hàng mươi tráng sĩ ngồi nhắm rượn, bàn thế sự, kiếm cung, tiếng cười nói vang

lên.

Anh Kiệt không ngờ mình may mắn đến như vậy.

Vừa bước chân ra đời, dự định tìm những anh hùng hào kiệt để kết giao thì

chàng đã được gặp rất nhiều người ở chính nơi quê hương của mình.

Bây giờ chỉ còn chờ dịp may mắn cầu thân với họ mà thôi.

Tự dưng chàng nghĩ đến Tiểu Lý Bá và Hà Minh. Không biết cả hai đã giáp

mặt Hoàng Đề đốc chưa và cuộc diện đã biến đổi ra làm sao? Chàng nghĩ đến lúc

cần quy tụ những anh hùng hào kiệt trong nước để chờ dịp tiếp tay với những bậc

trung thần nghĩa sĩ để giữ nước.

Anh Kiệt cố tìm trong đám quan khách, một người bạn cũ ngày xưa, nhưng lạ

lùng thay, trong Chiêu Anh quán toàn là những người xa lạ đối với chàng…

Một giọng nói hằn học cất lên từ bàn kế cận:

– Hừ? Khốn nạn? Đồ gái vườn mà cũng làm ra vẻ thiên kim tiểu thư.

Anh Kiệt nhìn sang thấy một hảo hán, mặt đỏ gay, chừng uống rượn khá

nhiều, đang càu nhàu:

– Thế nào ông cũng đập nó một trận cho bớt khinh người.

Bạn hắn có vẻ nho nhã hơn, vội can ngăn:

– Thôi anh ạ? Đừng làm thế mất vui ? CÔ ấy kiêu kỳ thì ta đừng cầu thân vậy.

Như bị chạm lòng tự ái, hảo hán vụt đứng phắt dậy, nói to:

– Ta mà cầu thân với nó à? Ta hỏi thăm mộ Vũ hiệp sĩ, nó đã không chỉ mà

còn nói “Chưa biết mộ người thì mang kiếm làm gì? “.

Rồi như muốn phân trần với quan khách trong Chiêu Anh quán, hảo hán quay

nhìn mọi người hỏi:

– Các bạn nghĩ xem vậy có tức không?

Người bạn vội níu hắn ngồi xuống, bảo:

– Tại anh hét vang ầm, nàng mới mắng anh đồ “Thất phư chứ!

Hảo hán toan phản đối, nhưng quan khách lại cười to lên khiến chàng rất căm

giận.

Hảo hán ngồi phịch xuống, đôi mắt đỏ ngầu, cơn tức giận càng tăng.

Một thanh niên mặc áo chẽn màu xanh, lưng đeo kiếm bước tới vỗ vai bảo:

– Bạn giận ư? Không nên? Có ai khinh khi bạn đâu? Người nào ở Hạnh Hoa

thôn thì không còn lạ gì cô bé ấy nữa.

Hảo hán ngước nhìn lên.

Anh Kiệt hết sức ngạc nhiên hỏi:

– CÔ bé nào hung hăng đến như thế?

Chàng thanh niên tiếp lời:

– Nhiều người cũng giận như bạn, toan sửa trị cô gái ấy, nhưng đây là Hạnh

Hoa thôn, người ta chỉ sợ “Bứt dây động rừng” đó thôi.

Rồi nhìn hảo hán, thanh niên cất tiếng cười:

– Bạn muốn biết cô bé ấy không? Nàng tên là Hạnh Hoa Mai, cháu ruột của

Tiêu Hà lão hiệp đấy.

Anh Kiệt lẩm bẩm một mình:

– Hạnh Hoa Mai? Hạnh Hoa Mai?

Chàng không thể nhớ được cái tên ấy?

Khảo lại ký ức, một lát sau, chàng nhớ mang máng ngày xưa, mỗi lần đến nhà

chàng, Tiêu Hà hiệp sĩ thường hay dẫn theo một cô bé trạc mười hai, mười ba tuổi.

Có phải cô bé ấy ngày nay là Hoa Mai, người thiếu nữ đã dám khinh thường

hầu hết những tay anh hùng trong thiên hạ.

Bỗng từ bên trong một giọng nói khàn khàn phát ra, làm ngưng ngang câu

chuyện:

– Xin chào chư vị ?

Mọi người thốt nhiên im bặt, quay cả lại nhìn. Một ông già râu dài, cụt mất

một cánh tay, chầm chậm bước ra, thoáng thấy ông, Anh Kiệt buộc miệng kêu nho

nhỏ:

– Hà Thúc Phụ?

Quan khách đều đứng lên một lượt, cất tiếng:

– Kính chào lão hiệp.

Chờ cho mọi người ngồi yên đâu đó, Tiêu Hà cất tiếng:

– Từ khi Vũ huynh mất đi, chư vị anh hùng hàng năm đến Hạnh Hoa thôn

chiêm bái. Năm nay cũng theo đúng lệ, chúng ta cùng mở cuộc tranh tài không

biết chư vị có đồng ý chăng?

Mọi người đều đứng dậy:

Xin lão hiệp cho biết rõ việc tranh đua?

Tiêu Hà nét mặt tươi vui:

– Cuộc thử sức này đều do Vũ huynh bày ra ngày xưa. Bây giờ chúng ta cũng

theo đúng như vậy. Nó gồm hết thập bát ban, quý vị tự do chọn lấy. Tôi xin miễn

kể ra đây vì muốn dành lại những phút bất ngờ.

Lão hiệp im lặng một phút rồi nói:

– Chư vị nên đến dự cho đông? Đừng để cháu Hoa Mai vẫn than phiền là

“Thiên hạ hết anh tài”.

Trước lời nói ấy, nhiều thanh niên đứng phắt dậy, khiến Tiêu Hà lão hiệp cười

xoa:

– ồ ? Như vậy mới đáng mặt nam nhi ? Lão nói khích thế để mong quý vị cho

cháu nó một bài học là vừa? Nó lớn rồi mà vẫn không chừa được thói xấu.

Tiêu Hà vừa toan quay vào thì một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên bên tai ông:

– Người ở Hạnh Hoa thôn có quyền tranh tài đoạt giải chăng lão hiệp?

Tiêu Hà ngạc nhiên nhìn lại. Một chàng thanh niên tuấn tú, khôi ngô đang

nhìn vào mặt ông mà cười. Tiêu Hà cảm thấy hơi ngờ ngợ nhưng không nhớ đã

gặp chàng ta ở đâu.

Song ông cũng đáp:

– Tráng sĩ cứ tự tiện, không có điều gì trở ngại hết.

ông chăm chú nhìn khách lạ từ đầu đến chân rồi hỏi:

– Tráng sĩ là người Hạnh Hoa thôn, sao lão phu không được biết. Chẳng hay

tráng sĩ tên họ là chi?

Chàng thanh niên bước đến bên lão hiệp cất tiếng:

– Thúc phụ không còn nhớ tiểu đệ nữa ư?

Tiêu Hà bỡ ngỡ nhìn chàng thanh niên mà không ai khác hơn là Anh Kiệt.

Lão hiệp đoán mãi không biết chàng là ai mà gọi ông là thúc phụ.

ông cố nhớ lại hầu hết những tráng sĩ dùng chung phái võ, từng đến Hạnh

Hoa thôn mấy năm trước, nhưng không tài nào biết được chàng.

Bỗng một tiếng thét vang lên làm cho Tiêu Hà và Anh Kiệt giật mình quay lại:

– Lão hiệp ? Ta thách Hạnh Hoa Mai một trận mất còn được chăng?

Vị hảo hán mặt đỏ gay lúc nãy, chừng quá chén, bất chấp lời cản ngăn của bạn

hữu đứng lên thách đố ngông nghênh.

Tiêu Hà điềm nhiên đáp:

– Hảo hán nên bình tĩnh? Hãy đợi ra diễn vũ trường rồi sẽ thách đố.

Vị hảo hán chồm tới nói thêm nhiều lời thô lỗ, nhưng của các bạn hắn đã ôm

chầm lấy hắn kéo lại.

Tiêu Hà liếc nhìn Anh Kiệt khẽ thở dài có vẽ buồn bã lắm?

Anh Kiệt ngạc nhiên vô cùng ? Chắc lão hiệp có một tâm sự gì không được

vui

Chàng nghĩ đến lúc phải ra mắt người, sợ để lâu mắc tội:

– Thúc phụ đã quên hẳn đứa cháu côi cút đã theo Hoàng Đề đốc về Phiên

Ngung bao năm rồi ư?

Tiêu Hà lão hiệp mở tròn đôi mắt, bước tới chụp lấy hai vai chàng, gọi to lên:

– Trời ? Vũ . . .

Nhưng Anh Kiệt vội vàng cướp lấy những lời sau cùng:

– Dạ? Kính chào lão hiệp.

Giữa khi ấy, các tráng sĩ trong Chiêu Anh quán đều quay đầu nhìn lại. Anh

Kiệt bảo nhỏ vào tai Tiêu Hà lão hiệp:

– Rất nhiều việc cần nói? Xin thúc phụ đừng cho mọi người chú ý đến cháu?

Tiêu Hà hiểu ý vội phá tan sự nghi ngờ của quan khách:

– Tráng sĩ mới đến ư?

Chụp ngay cơ hội, Anh Kiệt chỉ gói hành trang trên bàn đáp:

– Vâng? Thưa lão hiệp, tôi vừa xuống ngựa?

Mọi người đều quay lại bàn ăn uống không chú ý đến câu chuyện hàn huyên

của khách lạ và chủ quán.

Tiêu Hà bảo nhỏ:

– Cháu mang hành lý vào nhà, sẽ nói chuyện sau!

Thái độ của hai người tuy vậy vẫn không qua được mắt của Hạnh Hoa Mai

đang đứng trên lầu Chiêu Anh quán.

Thiếu nữ đứng đấy tự lúc tên hảo hán mặt đỏ thách đố nàng giao đấu. Vì sợ

lão hiệp Tiêu Hà nên dù tức giận đến cực độ nàng cũng vẫn đứng yên.

Đến khi lão hiệp chụp lấy vai chàng thanh niên xa lạ thì Hoa Mai không khỏi

ngạc nhiên. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa hề thấy thúc phụ biểu lộ sự thương yêu như

thế đối với bất cứ một người nào? Câu chuyện đối đáp giữa hai người có vẻ lúng

túng, ngại ngùng càng làm cho Hoa Mai ngờ vực hơn.

Chàng thanh niên ấy là ai? Đến đây với ý định gì?

Nàng bước vào phòng riêng rồi đi vòng ra phía sau xuống đất, cố ý tìm hiểu

thêm kẻ mới đến.

Hoa Mai vừa xuống khỏi thang gác đã gặp Tiêu Hà và Anh Kiệt.

Lão hiệp cất tiếng gọi:

– Hoa Mai? Đến đây ta bảo?

Anh Kiệt khẽ nói:

– Xin thúc phụ đừng cho nàng biết tông tích cháu vội.

Lão hiệp không thay đổi sắc diện, nhưng trong lòng hết sức ngạc nhiên. Hàng

động của Anh Kiệt thật kỳ lạ: đối với quan khách đã đành phải dấu tên, dấu mặt

nhưng đối với Hoa Mai mà chàng cũng muốn làm mặt lạ nữa ư?

Song, ông nghĩ rằng Anh Kiệt có dụng ý gì đây nên vẫn làm vừa lòng chàng.

Hoa Mai vừa bước tới, ông đã nghiêm sắc mặt hỏi:

– Tại sao con vẫn chừng nào tật ấy, ta bảo mãi không nghe, làm gì lại gây sự

với hảo hán Kỳ Hồ cho thêm rắc rối vậy?

Thiếu nữ cúi đầu đáp:

– Chứ ai bảo hắn bất tài mà dám đèo bồng? Hắn chạy theo con mãi, thúc phụ

có biết đâu?

Tiêu Hà lắc đầu:

– Thật là phiền? Phải dè như vậy ta không truyền dạy con võ nghệ, không cho

lên non học đạo thì yên biết mấy?

Biết lão hiệp bớt giận, Hạnh Hoa Mai mỉm môi lại, có vẻ nũng nịu lạ lùng,

chừng tỏ nàng vẫn thường được nuông chiều.

Rồi không chào Anh Kiệt, thiếu nữ vụt chạy đi.

Tiêu Hà lão hiệp nhìn theo thở dài:

– Tính con bé thật là đáng phiền; không có cách nào sửa trị được nó…

Anh Kiệt khẽ mỉm cười không nói. Nhìn cử chỉ của Hoa Mai, chàng đoán

được phần nào tính tình của nàng.

Thiếu nữ kiêu hãnh là phải, vì nàng lớn lên trong sự kiêu hùng của chú, bác.

Nàng đã được chứng kiến bao cuộc toàn thắng của anh hùng Hạnh Hoa thôn, cho

nên khi biết sử dụng kiếm cung là nàng khinh thường anh hùng trong thiên hạ.

Nàng được thụ giáo với hầu hết các tay lão hiệp cùng phái võ nên chưa gặp được

tay đối thủ, nàng làm sao khỏi sinh tính kiêu kỳ.

Anh Kiệt nghĩ rằng tánh ấy sửa đổi dễ dàng, chỉ cần một bài học hay là thiếu

nữ sẽ trở lại bình thường.

Chàng khẽ nói:

– Thúc phụ đừng lo ? Thế nào Hoa Mai cũng gặp phải tay đối thủ. Chừng ấy tự

dưng, nàng hiểu rằng trong thiên hạ còn nhiều kẻ tài ba.

Tiêu Hà lắc đầu:

– Cháu chưa rõ, chú nhờ sư huynh Liêu Cốc ở núi Sơn Nhai truyền dạy kiếm

pháp, nên ngày nay khó có người qua được nó.

Ngưng lại một phút, lão hiệp tiếp:

– Trong đời ta có hai điều lầm: Thứ nhất là dạy kiếm thuật cho Hoa Mai, thứ

hai là thấy nó kiêu căng nhiều thù địch, ta lại gởi nó cho đại sư huynh Liêu Cốc.

Bây giờ ngoài thầy nó và ta, Hoa Mai không còn biết sợ ai nữa. Ta mở cuộc thi võ

đêm nay là cốt ý cho nó bớt kiêu căng…

Anh Kiệt cười hỏi:

– Nhưng nếu Hoa Mai toàn thắng tất cả thì sao thúc phụ?

Tiêu Hà đáp:

– Đành vậy biết làm sao?

Trong đôi mắt của ông. Anh Kiệt thoáng thấy chút hãnh diện về sự tài giỏi của

cháu gái mình.

Chàng nghĩ rằng, chính chỗ yếu tánh của Tiêu Hà mà Hoa Mai càng ngày

càng kiêu hãnh hơn lên. Tiêu Hà chưa thật quyết tâm sửa trị nàng?

Anh Kiệt không trách được thúc phụ, nhưng chàng thấy mình có bổn phận

phải cải sửa tánh tình của thiếu nữ vì trong phái võ Hạnh Hoa thôn không thể có

một người như vậy.

Nếu Hoa Mai vẫn chừng nào tật nấy, mà các lão hiệp lại dễ dãi với nàng, thì

anh hùng trong thiên hạ còn coi Chiêu Anh Quán ra gì?

Thái độ của Kỳ Hồ hảo hán lúc nãy đã chừng tỏ sự tức giận của toàn thể hiệp

sĩ đến viếng Hạnh Hoa thôn. Họ đều căm tức vì bị Hoa Mai làm nhục, nhưng nghĩ

đến danh tiếng lừng lẫy của hiệp sĩ Vũ Anh Tùng, họ đành ép dạ.

Lão hiệp Tiêu Hà bỗng hỏi:

– Vì lẽ gì cháu không muốn cho Hoa Mai biết mặt.

Anh Kiệt đáp:

– Cháu về đây ngoài việc thăm mẹ cháu, còn một nhiệm vụ rất quan trọng.

Cháu cần liên kết với những anh hùng hào kiệt khắp nơi để tiếp tay với các bậc

trung thần nghĩa sĩ ở Phiên Ngung, trong lúc đất nước ngửa nghiêng này. Hiện

quân Tàu đã tràn qua biên ải.

Tiêu Hà lão hiệp thất sắc:

– Trời? Thật vậy sao cháu? Bây giờ làm thế nào?

Anh Kiệt điềm nhiên tiếp lời:

– Mọi việc ở Phiên Ngung chưa biết biến chuyển ra sao. Nhưng đã có Tiểu Lý

Bá và Hà Minh dưỡng tử của thúc phụ Lý Biểu lo liệu. Bây giờ xin thúc phụ tiếp

tay với cháu âm thầm kết giao quy tụ những anh hùng hào kiệt đến đây, cố nung

sôi lòng yêu nước của họ để chờ dịp dùng đến.

Tiêu Hà khẽ gật đầu:

– Cháu yên lòng mọi việc sẽ có ta giúp đỡ.

Anh Kiệt thấy cần nói thêm một câu:

– Cháu trộm nghĩ, trong giờ phút này không nên để mất lòng những hiệp sĩ đã

đến đây.

Lão hiệp ngước mặt nhìn chàng, hơi ngạc nhiên về câu nói của cháu.

Là người từng trải sự đời, Tiêu Hà lão hiệp hiểu ngay câu nói có dụng ý của

cháu.

Anh Kiệt muốn nhắc nhở ông gắt gao đối với Hạnh Hoa Mai vì hành động của

nàng có thể gây chia rẽ giữa các anh hùng hào kiệt trong nước và phái võ Hạnh

Hoa thôn.

Lão hiệp cũng vừa nhận thấy một sự thay đổi lớn lao ở Anh Kiệt.

Chàng không còn là một thiếu niên ốm yếu mảnh mai mà trước đây nhiều năm

đã làm cho các hiệp sĩ Hạnh Hoa thôn thất vọng vì không mong chàng nối được

nghiệp cha, ông . .

Trước mắt lão hiệp, Anh Kiệt ngày nay là một thanh niên anh dũng, gương

mặt đượm nhiều khắc khổ, đôi mắt long lanh càng biểu lộ một sự cương quyết vô

biên và lời nói điềm đạm nhưng rắn rỏi đủ làm cho kẻ khác phải kính nể.

Anh Kiệt thấy thúc phụ trầm ngâm suy nghĩ, song chàng không chú ý đến ông

nữa vì thấp thoáng bên kia vườn nhà chàng có một lão bà đang đi mà chàng quyết

chắc là mẹ của mình.

Chàng cúi chào lão hiệp Tiêu Hà:

– Xin thúc phụ cho phép cháu về nhà thăm mẹ và cháu sẽ có mặt đêm nay nơi

diễn vũ trường..

Đúng như sự dự đoán của Anh Kiệt, toàn thể hiệp sĩ đều tức giận Hạnh Hoa

Mai và thái độ của Tiêu Hà lão hiệp.

Lời nói khích của ông sáng nay trong Chiêu Anh quán không ngờ gây nhiều

ảnh hưởng không hay cho ưu thế của phái Hạnh Hoa thôn.

Khi tỉnh rượn rồi càng nghĩ đến câu nói khích, các hiệp sĩ càng phật lòng.

Lợi dụng tình thế ấy, hảo hán Kỳ Hồ cố tâm gây uất ức trong lòng mọi người.

Hắn lôi cuốn được các bạn thân rồi tìm đến giáp mặt các hiệp sĩ khác để lải

nhải một luận điệu:

– Các bạn thấy chưa? Nào phải riêng con bé Hạnh Hoa Mai kiêu hãnh, khinh

khi bọn ta đâu? Chính Tiêu Hà lão hiệp bày trò cho nó đấy chứ? Hàng năm, tại sao

chúng ta cứ đến Hạnh Hoa thôn này làm trò cười cho họ. Chúng ta kính nể Vũ

hiệp sĩ, vì người quang minh chính trực, không thiên vị một ai dù là người cùng

phái, Hạnh Hoa thôn ngày nay không phải là nơi chúng ta đầu phục nữa rồi. Tiêu

Hà lão hiệp không xứng đáng với lời thân yêu của hiệp sĩ Vũ Anh Tùng.

Trọn ngày hôm ấy, Kỳ Hồ hảo hán quyết tạo nên bầu không khí bất mãn

chung của toàn thể hiệp sĩ đặt chân đến Hạnh Hoa thôn.

Trước lời nói của Kỳ Hồ, các tay giang hồ hảo hớn đều không tỏ rõ một thái

độ nào ?

Họ không cho lời nói của họ hoàn toàn đúng nhưng đều nhận thấy hắn nói có

lý một phần nào !

Tại sao lão hiệp Tiêu Hà làm ngơ trước hành động khinh miệt các hiệp sĩ của

cháu gái mình?

Tuy nhiên, tư tưởng tùng phục anh hùng Chiêu Anh quán rất nặng nề nên

không thể trong giây phút, mà họ quay lại kình chống ngay được, nhưng tất cả đều

cảm nhận lờ mờ một sự bất công cần được xóa bỏ.

Và đêm hôm đó, các hiệp sĩ đến diễn vũ trường Chiêu Anh quán đều mang

theo trong lòng ít nhiều bất mãn.

Họ từ từ kéo đến, im lặng trang nghiêm, bặt hẳn tiếng cười đùa vui tươi như

buổi sáng.

Sự im lặng nặng nề ấy làm cho lão hiệp Tiêu Hà càng không khỏi lo âu.

ông chợt nhớ đến lời nói của Anh Kiệt:

– Trong giờ phút này, không nên để mất lòng các hiệp sĩ.

Bây giờ thì lão hiệp đã thấy rõ sự mất lòng của số đông rồi.

Rượn thịt bày la liệt trên bàn mà tất cả đều không đụng tới. Họ ngồi im lặng

nhìn lên vũ đài, không ai nói một lời, nét mặt đăm chiêu như suy tính một việc gì !

Chỉ riêng Kỳ Hồ hảo hán là rất khoái trá, nhìn mọi người với vẻ tự đắc vì lời

nói của hắn đã có công hiệu. . .

Hắn chỉ mong cuộc tranh tài khai diễn để hạ Hoa Mai rửa nhục và sẽ mạnh mẽ

chỉ trích hành động thiên vị của Tiêu Hà lão hiệp, cốt ý làm giảm uy thế của phái

võ Hạnh Hoa thôn.

Trong lúc mọi người tề tụ đông đủ ngoài diễn vũ trường thì Tiêu Hà lão hiệp

vẫn ngồi trầm lặng trong phòng riêng.

Đến giờ phút này, ông mới thấy rõ sự lầm lỗi của mình. Vì quá nuông chiều

cháu nên để cho phái võ Hạnh Hoa thôn phải mang tiếng không hay. Đã không

xứng đáng với lời giao kết của hiệp sĩ Vũ Anh Tùng trước khi nhắm mắt mà ông

còn làm buồn lòng các lão hiệp, nếu mai kia họ biết được điều ấy?

Bây giờ làm thế nào cứu vãn được tình thế? Hàn gắn thế nào đừng sút mẻ tình

cảm của các hiệp sĩ đến quán Chiêu Anh.

Lão hiệp lầm bầm một mình:

– Mọi việc cũng đều lỗi ở ta?

Vừa khi ấy, Hoa Mai từ bên ngoài chạy vụt vào. Nàng mặc bộ võ phục màu

xanh biếc, lưng đeo trường kiếm trong thật uy nghi; nét mặt của nàng vui tươi hớn

hở như vừa tìm được câu chuyện gì thích thú lắm.

Nàng nhìn thấy Tiêu Hà lão hiệp, vội hỏi ngay:

– Thúc phụ ơi? Bọn hiệp sĩ tề tụ đông đủ cả rồi, sao mấy anh tài chưa khai

diễn?

Nàng không chú ý đến nét buồn phiền trên khuôn mặt của lão hiệp, Hoa Mai

cười to lên:

– Thúc phụ ra mà xem mặt mày của bọn chúng. Thật giống như lũ người đưa

đám ma, không hề thấy chúng nhếch môi.

Tiêu Hà lão hiệp rất khó chịu về thái độ của Hoa Mai nên bảo:

– Im đi không? Đồ không biết phải trái gì hết?

Đang vui, Hoa Mai bỗng dưng cụt hừng, xụ mặt. Nàng không hiểu tại sao thúc

phụ của nàng sanh ra cau có như vậy?

Thiếu nữ nhìn xuống đất với vẻ buồn khổ lạ lùng? Lão đâu có bao giờ giận dữ

như thế này đâu?

Tiêu Hà cũng thấy ngay sự vô lý của mình. Hoa Mai làm sao hiểu được trong

lòng ông đang nghĩ những gì?

Nàng chịu côi cút từ khi mới lọt lòng, mất hẳn tính thương yêu đùm bọc của

cha mẹ, sống vất vưởng nương nhờ theo chú.

Lão hiệp là kẻ giang hồ, rày đây mai đó, mang kiếm cung giúp ích cho đời,

nên Hoa Mai từ lúc nhỏ đã theo sát chân người, sống bấp bênh không biết đến

ng ày mai .

Càng nghĩ đến sự không may của đời cháu, Tiêu Hà càng chua xót, cho nên

bao tình thương mến của mình ông đều trút hết cho nàng.

Buồn thay, thiếu nữ được nuông chiều thái quá sinh ra kiêu kỳ, ỷ lại tài nghệ

của chú bác, mà khinh thường thiên hạ.

Tình thương quá mức của Tiêu Hà đối với Hoa Mai không giúp nàng nên

người mà tạo cho nàng nhiều tật xấu. Do đó, ngày nay mới có tình trạng khó xử

này.

Ngoài vũ trường, các tay hiệp sĩ vẫn ngồi im lặng đợi chờ. Song Kỳ Hồ hảo

hán không chịu đựng được nữa, gọi vang lên:

– Lão hiệp ? Lão hiệp ? Cuộc tranh tài bao giờ khởi diễn?

Giọng nói xấc láo của hắn thật đáng ghét, tuy nhiên Tiêu Hà vẫn điềm nhiên

không lộ rõ điều gì khác lạ.

ông cố nhẫn nhịn để chờ Vũ Anh Kiệt giải quyết giúp ông công việc này,

nhưng chàng tráng sĩ kia vẫn biệt tăm.

Lão hiệp ngạc nhiên không hiểu vì sao Anh Kiệt không đến tiếp tay với ông

xoa dịu lòng căm tức của các hiệp sĩ. Tiêu Hà muốn cho người sang nhà tìm Anh

Kiệt nhưng chợt nhớ lời dặn của chàng, ông lại thôi.

Tiêu Hà lão hiệp đứng ngồi không yên. ông bước tới bước lui, trong lòng băn

khoăn khó nghĩ.

Hạnh Hoa Mai từ nãy giờ vẫn đứng im lìm trong góc phòng, không dám động

đậy

Nàng không hiểu được việc gì đã xảy ra mà lão hiệp có vẻ mất bình tĩnh như

vậy

Thiếu nữ bỗng nhớ đến chàng tráng sĩ lúc sáng. Không biết hắn đã nói những

gì mà thái độ của Tiêu Hà lão hiệp đâm ra khó hiểu lạ lùng. Hoa Mai nghi ngờ

lắm? Chàng ta là ai, mà nàng chưa hề thấy lai vãng đến Hạnh Hoa thôn? Tại sao

lão hiệp lại có vẻ kính yêu chàng như vậy?

Bên ngoài, tiếng của Kỳ Hồ càng lúc càng to:

– Tiêu Hà lão hiệp ? B ãi bỏ cuộc tranh tài rồi ư? Thật là xấc xược, hỗn láo !

Hoa Mai nghiến chặt hai hàm răng cho khỏi bật lên tiếng nguyền rủa.

Nàng ngước nhìn lão hiệp nói liều:

– Thúc phụ? Cháu không chịu nhục như vậy được đâu? Tại sao ta lại bỏ cuộc

tranh tài đấu sức? Rồi đây anh hùng trong thiên hạ còn xem Chiêu Anh quán ra gì?

Thà thúc phụ giết chết cháu đi ?

Nói xong, Hoa Mai vụt chạy ra diễn vũ trường khiến cho lão hiệp kinh hoảng

– Hoa Mai? Hoa Mai trở lại!

Nhưng thiếu nữ đã đến bên ngoài và nhún mình nhảy vút lên đài, dưới những

ánh đèn lồng rực sáng.

Lão hiệp vô cùng tức giận. ông không ngờ Hoa Mai dám ngang nhiên cắt lời

ông như vậy.

Tiêu Hà vội chụp lấy cây trường thương toan lên đài trị tội đứa cháu thì một

bóng đen từ bên ngoài nhảy vụt vào cất tiếng:

– Thúc phụ cứ để yên cho nàng hành động? Ta không thể bãi bỏ cuộc tranh tài

đấu sức này đâu.

Tiêu Hà quay lại nhìn thấy Anh Kiệt đứng điềm nhiên sau lưng mình.

Người hỏi :

– Bây giờ làm thế nào? Ta sợ khó tránh cuộc xô xát giữa các hiệp sĩ và bọn đồ

đệ của ta, nếu Hoa Mai có mệnh hệ nào ?

Anh Kiệt nhìn Tiêu Hà lòng vô cùng bất nhẫn? Chàng không ngờ uy thế của

lão hiệp ngày nay suy kém đến như vậy?

Xưa kia, đối với cha chàng, một hiệu lệnh phát ra là tất cả phải tuân theo, dù

lăn vào chỗ chết, bọn đệ tử và sư đệ của mình cũng liều mình không hề dám cãi

lại? Có đâu như bây giờ cản ngăn một cuộc xô xát có hại đến danh dự của phái võ

mà Tiêu Hà thúc phụ cũng bó tay?

Chàng thở dài chán nản, nhưng cũng nói:

– Thúc phụ an lòng và cứ tuyên bố, mở đầu cuộc tranh tài đấu sức, cần nhất

phải tránh đừng cho đổ máu? Mọi việc cứ để mặc cháu lo liệu.

Tiêu Hà lão hiệp thấy thái độ cứng rắn của Anh Kiệt cũng vững lòng tin. ông

không nói thêm một lời nào, chạy ra diễn vũ trường, nhảy phóc lên đài, giữa lúc

Hạnh Hoa Mai và các đồ đệ của người đang thách đố toàn thể anh hùng hào kiêt.

Quang cảnh diễn vũ trường nhốn nháo: Tất cả hiệp sĩ tức giận đứng cả lên.

Nhưng họ đều ngạc nhiên khi thấy Tiêu Hà lão hiệp đặt chân lên đài, đã thét lớn

bọn đồ đệ:

– Bọn bây không được xấc láo ? Phải chờ lệnh ta đã.

Lão hiệp nói xong, trao thương cho một đệ tử rồi truyền lệnh:

– Chúng bây hãy xuống đất? Hoa Mai đứng cạnh ta.

Diễn vũ trường im phăng phắc. Hoa Mai im lặng nhìn thúc phụ trong lòng hồi

hộp lạ thường !

Lão hiệp nhìn quanh rồi cúi chào các tay hiệp sĩ cất tiếng hết sức nhã nhặn:

– Lão phu quá chậm trễ, xin chư vị anh hùng thứ lỗi cho ? Lão xét nghĩ đây là

một cuộc vui chơi để tưởng nhớ đến bậc kỳ tài, chớ không phải là cuốc giao tranh

gây thù oán, mà lúc nãy lão nghe nhiều lời thách thố, hài tên tội của lão một cách

rất hồ đồ. Chẳng hay chư vị anh hùng có điều gì cần chỉ giáo cho chăng?

Vũ trường xôn xao trở lại? Các tay giang hồ kỳ hiệp thật không hiểu gì hết.

Tại sao Hạnh Hoa Mai khinh khi, mạt sát tất cả những người có mặt nơi đây mà

lão hiệp Tiêu Hà lại nhã nhặn đến thế?

Song Kỳ Hồ hảo hán trước những lời lẽ của Tiêu Hà vẫn ngang nhiên đổ tội

cho lão hiệp:

– Đành rằng cuộc vui chơi? Nhưng chúng tôi không muốn lão hiệp khinh

thường những người đã đến đây?

– Hảo hán nói quá đáng? Lão bao giờ có ý nghĩ ấy đâu.

Tiêu Hà lão hiệp cố tình hàn gắn lại những sút mẻ tình cảm của đôi bên nhưng

đã trễ rồi Những lời nói của ông bây giờ quá ra vô hiệu quả vì mới đây, Hạnh Hoa

Mai đã mạt sát toàn thể anh hùng.

Lòng uất hận của họ đã lên tới tột độ, họ chỉ muốn diệt cho được người thiếu

nữ kiêu kỳ ấy mà thôi . . .

Một giọng nói cất lên từ phía dưới chân đài:

– Lão hiệp đừng dụ dự nữa? Hoa Mai đã lớn tiếng khinh miệt bọn tôi? Xin lão

hiệp cho giao đấu ngay đi ?

Tiêu Hà quắc mắt nhìn cháu, lẩm bẩm:

– Ta cố gây tình đoàn kết giữa anh hùng hào kiệt trong nước. Không ngờ con

làm hỏng tất cả. Thôi đành vậy biết làm sao hơn.

Người quay mặt nhìn xuống vũ trường, cất tiếng:

– Cuộc tranh tài đấu sức bắt đầu. Ai thủ được đài, toàn thắng tất cả anh hùng

hào kiệt đến đây, sẽ được khắc tên chữ vàng, treo trước cửa quán Chiêu Anh cho

bốn phương hào kiệt đặng tận tường danh tánh.

Lão hiệp ngừng lại một phút rồi tiếp:

– Ta lặp lại một lần nữa: Đây là trận đấu giao hòa, phải bỏ hiềm khích nhỏ

nhen và đừng cố tâm hạ địch thủ. Ai trái lệnh ta không dung thứ.

Vũ trường im phăng phắc trước lời nói của Tiêu Hà.

Lão hiệp đưa mắt cố tìm Anh Kiệt, song không thấy bóng chàng đâu. ông

đành cất tiếng hỏi:

– Chư vị anh hùng? Có ai giao đấu với Hạnh Hoa Mai chăng?

Kỳ Hồ chỉ mong có thế. Như một luồng gió, từ dưới đài, hắn nhảy vọt lên,

đứng sừng sững trước mặt Hoa Mai.

Các hiệp sĩ vỗ tay hò reo tán trợ khiến hắn càng kiêu căng tự đắc.

Tiêu Hà lão hiệp nhìn hắn, hơi lo ngại cho tánh mạng của Hoa Mai.

Ngưới vừa nhảy xuống đài nhường chỗ cho cuộc tranh đấu thì Kỳ Hồ đã tuốt

kiếm múa lên vun vút.

Hoa Mai bước tới khoanh hai tay trước ngực, cười lên khanh khách:

– Hà? Hà? Hảo hán định chiếm địa vị “Đệ nhất anh tài” hay chỉ muốn giết chết

tiện nữ cho đỡ tức?

Kỳ Hồ gầm lên xông vào:

– Im đi bé con? Rút kiếm ra, đừng nhiều lời vô ích. Ta sẽ cho mi biết thiên hạ

còn lắm bậc kỳ tài.

Thiếu nữ điềm nhiên:

– Được rồi ? Xin mời hảo hán ra tay.

Kỳ Hồ thấy rõ Hoa Mai trêu chọc mình nên máu nóng sôi lên, phóng mình tới

chém bạt ngang đầu nàng.

Tiêu Hà lão hiệp vô cùng lo ngại. Trong giờ phút này mà Hoa Mai vẫn không

hết kiêu căng, quá khinh thường địch thủ thì sớm muộn gì cũng bị hại.

Nhưng Hoa Mai nhanh như cắt, hụp đầu xuống tránh lười kiếm của Kỳ Hồ rồi

nhảy vọt lên đá thốc vào hông hắn.

Kỳ Hồ lộn nhào tới trước tránh thế đá ác hiểm, song hắn chưa kịp ngồi dậy

Hoa Mai đã nhảy tới đánh vào mặt hắn một thoi như trời giáng.

Kỳ Hồ không dám khinh thường thiếu nữ nữa, vội loang kiếm trên lên bọc lấy

đầu định chém bút cả cánh tay của nàng. Nhưng Hoa Mai đã nhanh nhẹn rút tay

lại và phóng mình vọt qua đầu hắn.

Các tay gian hồ kỳ hiệp đứng dưới đài đều đứng cả dậy, say mê nhìn cuộc

giao đấu càng lúc càng hào hừng.

Bây giờ thì họ mới thấy rõ tài nghệ tuyệt luân của Hoa Mai. Thân gái mảnh

mai lại dùng tay không mà Kỳ Hồ hảo hán dùng báu kiếm vẫn không đàn áp nổi.

Kỳ Hồ càng giao đấu càng thấy xấu hổ trước đồng bạn, nên đâm liều lăn xả

vào mình Hoa Mai chém nhầu.

Thiếu nữ thấy thế càng nói khích thêm cho hắn mất hết bình tĩnh:

– Kìa hảo hán. Tiện nữ biết tội đã nhường nên không dám dùng vũ khí mà hảo

hán còn giận dữ ư? Không lý bây giờ tiện nữ phải bó chặt tay lại để chịu chết?

Nhừng lời ấy làm cho Kỳ Hồ điên dại lên. Hắn dùng toàn những thế hiểm độc

quyết hạ cho được nàng.

Kỳ Hồ tung mình lên không, lười kiếm trên tay bay vun vút, lấp lánh dưới ánh

đèn như sao sa xuống đầu thiếu nữ.

Lão hiệp Tiêu Hà biết Kỳ Hồ quá giận sinh cuồng nến dùng đến thế kiếm bí

truyền của ông cha hắn mà chính người cũng không phân ra được.

Thấy thế nguy cho cháu, lão hiệp kinh hoảng thét:

– Hoa Mai? Ráng giữ mình, đừng khinh thường nữa?

Nhưng thiếu nữ như một cái bóng, ẩn hiện vô chừng, thấp thoáng quanh mình

kẻ địch, lúc trên đầu, lúc dưới chân, khiến Kỳ Hồ muốn điên lên mà vẫn không hạ

được nàng.

Hoa Mai đã dùng một đường quyền bí hiểm nhất của phái võ Hạnh Hoa thôn,

đường quyền mà các võ hiệp đã luyện đến mức cao diệu, có thể đương đầu với bất

cứ thứ binh khí nào.

Khi dùng đến đường quyền ấy, điều cần nhất là phải bình tĩnh hơn kẻ địch,

biết dùng lời nói khích luôn luôn, cho chúng tức giận điên cuồng mới thắng dễ

dàng.

Thế nên Hoa Mai thỉnh thoảng lại cất tiếng trêu chọc Kỳ Hồ:

– Hảo hán còn biệt tài gì nữa chăng?

Song lần này Kỳ Hồ im lặng không đáp. Thanh kiếm trên tay hắn vẫn múa

như sao sa.

Thật ra Hoa Mai đã lầm mà khinh thường kẻ địch. Đường kiếm của Kỳ Hồ rất

lạ lùng và nguy hiểm: Càng múa lâu càng biến ra nhiều thế kiếm hiểm độc. Lằn

kiếm cứ xoay tròn vun vút làm cho kẻ giao đấu phải hoa mắt và thấy mình như

muốn hút vào cái vòng sáng đó.

Hoa Mai mấy lần không thấy đường, biết mình có thể bị hại dễ dàng nên nhắm

nghiền mắt lại vọt mình ra khỏi vòng chiến để giữ cho được bình tĩnh hơn.

Đến lúc ấy Kỳ Hồ mới cất tiếng cười khanh khách:

– Chạy đi đâu, cô bé? Xem này…

Hắn không bỏ lỡ dịp tốt: Cái vòng tròn trắng xóa kia vụt biến thành một luồng

ánh sáng bay vút vào đầu Hoa Mai.

Thiếu nữ cả kinh hụp đầu xuống lăn tròn dưới mặt đất.

Lão hiệp Tiêu Hà kêu rú lên?

Khắp mặt anh hùng hào kiệt đều xôn xao, tưởng rằng Hoa Mai đã bị tử

thương.

Nhưng không, thiếu nữ đã ngồi phắt dậy và uốn mình tới trước, dùng cả hai

chân tống vào lưng Kỳ Hồ.

Chém hụt Hoa Mai, hảo hán chưa kịp quay đầu lại đã lãnh đủ hai chân của

thiếu nữ ngã nhào về phía góc đài, tay kiếm đưa lên trời.

Hoa Mai không chậm trễ một phút, nhảy vọt tới đá vào cánh tay, lười kiếm

văng tuốt xuống đài.

Kỳ Hồ ngồi nhổm dậy, hai tay ôm lấy ngực, máu đã trào ra khóe miệng. Hoa

Mai vung tay toan hạ thêm một quyền nữa nhưng Tiêu Hà lão hiệp đã cất tiếng:

– Hoa Mai? Không được hạ độc thủ.

Thiếu nữ dừng tay.

Tất cả anh hùng hào kiệt có mặt ở diễn vũ trường đều kinh hãi, không ngờ

thiếu nữ chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng như vậy?

Bỗng từ dưới đài, một bóng người nhảy vọt lên. Đó là một hảo hán vẻ mặt

hung tợn, đầu trọc lóc, nhiều vết sẹo dài nổi lên hai bên má, miệng rộng hoạt, hàm

răng xệu xạo. Hảo hán cầm một thanh đao to lớn, sáng ngời.

Vừa đặt chân lên đài, hảo hán đã bảo Kỳ Hồ:

– Đại huynh xuống nghỉ, để con bé này mặc đệ.

Đang nhăn nhó vì miếng đòn hiểm độc của Hoa Mai, nét mặt Kỳ Hồ hảo hán

vụt tươi lên, đôi mắt đầy tin tưởng.

Trong lúc hắn tuột xuống đài thì gã kia quay lại nhìn Hoa Mai xưng danh

tánh:

– Ta là Kỳ Phúc, muốn xin giao đấu với nàng để phục hận cho anh, có được

chăng?

Thấy hảo hán kỳ hình dị tướng Hoa Mai đã không thích, song nàng cũng đáp:

– Hảo hán cứ tự nhiên? Đài này mở rộng cho tất cả mọi người, từ những hiệp sĩ

kỳ tài cho đến hàng thất phu ngu xuẩn cũng có quyền giao đấu.

Trước câu nói đầy vẻ khinh miệt ấy, Kỳ Phúc đã không lộ sắc giận mà còn

cười lên ha hả:

– Thật tiếng đồn không ngoa. Họ bảo nàng khinh thị anh hùng hào kiệt quả

đúng. Ta không là kẻ kỳ tài thì chắc là đồ thất phu ngu xuẩn chứ gì? Được rồi, kẻ

thất phu xin hầu cô nương một vài hiệp. Hãy đỡ này…

Hắn vừa dút lời, đã múa thanh đao vun vút như gió bão, nhắm ngay đầu Hoa

Mai chém xuống.

Thiếu nữ cả kinh biết mình gặp phải một địch thủ vô cùng lợi hại.

Tuy nhiên, Hoa Mai không dùng kiếm. Nàng đợi thân đao vừa xuống, vội né

tránh sang bên, rồi dùng tay đánh một thế hiểm vào cổ họng Kỳ Phúc. Một tiếng

“Bực” nổi lên? Thật là bất ngờ cánh tay của Hoa Mai như tê liệt, Kỳ Phúc đã

nhanh mắt dùng cánh tay trái đánh bật bàn tay của nàng.

Hoa Mai thầm phục tài nhanh nhẹn của địch thủ và dặn lòng không được

khinh thường hắn nữa. Nàng nhảy lùi ra phía sau, giữ thế thủ.

Kỳ Phúc biết thiếu nữ ghê sợ tài nghệ của mình, vụt cười to lên:

– Kẻ thất phu chưa kịp ra tài mà cô nương thối bước ư?

Bị kẻ địch đoán biết lòng mình, Hoa Mai mặt đỏ lên, tức giận, bất thình lình

phóng tới đá vụt vào ngực hắn.

Kỳ Phúc chưa kịp dùng đoản đao liền né tránh sang bên rồi thuận đà chém bổ

xuống một bên vai của thiếu nữ.

Đứng dưới đài, Tiêu Hà lão hiệp kinh hoảng thét lên:

– Hoa Mai? Chết?

Thiếu nữ nghe tiếng thúc phụ nhanh nhẹn nằm rạp xuống đất cho khỏi đoản

đao rồi lăn tròn đi mấy vòng. Song nàng chưa kịp ngồi dậy thì đoản đao của Kỳ

Phúc đã bay vụt tới. Hoa Mai không tránh được nữa, đâm liều dùng một thế võ

cực hiểm độc ác mà phải thuộc vào hàng quyền thuật tuyệt luân mới dám nghĩ

đến.

Nàng đợi cho thanh đao của Kỳ Phúc vừa chém xuống là phóng mình sát vào

người hắn, chịu đựng nguyên cánh tay cầm đao trên lưng để đủ thì giờ đánh một

thoi vào bụng hắn.

Kỳ Phúc tưởng đâu hạ được nàng thiếu nữ kiêu kỳ ở Hạnh Hoa thôn, bất ngờ

bị thế võ hiểm độc ấy ngã nhào trên sàn đài.

Nhờ hắn luyện nội công đã lên đến hạng thượng đẳng nên Kỳ Phúc đứng phắt

ngay dậy, không hề xây sát chút nào.

Hắn gục gặc đầu, cất tiếng cười ghê rợn, bộ mặt đầy thẹo càng có vẻ hiểm độc

hơn:

– Hà? Hà? Khá khen cô nương đó ? Nhưng thất phu này mình đồng da sắt, có sá

gì thứ “Quyền thuật” trẻ con.

Hoa Mai vô cùng kinh hãi. Nàng không ngờ quyền thuật của mình đâm ra vô

dụng trước sức luyện nội công của địch thủ.

Thiếu nữ không dám chậm trễ, vội phóng mình vào góc đài chụp lấy thanh

trường kiếm, tuốt ra khỏi vỏ. Thanh kiếm sắc xanh sáng ngời lóng lánh dưới ánh

sáng của những ngọn đèn lồng, hòa hợp với màu áo của Hoa Mai trông nàng tuyệt

đẹp

Kỳ Phúc cất tiếng cười to hơn và cố tình làm cho thiếu nữ phải xấu hổ.

– Lạ chưa? Sao nàng lại dùng báu kiếm. Quyền thuật của Vũ Anh Tùng không

còn đương đầu nổi với kẻ thất phu này ư?

Có tiếng lào xào trong hàng hiệp sĩ dưới đài. Hoa Mai tức giận đến cùng độ.

Kẻ địch có thể mạt sát nàng nhưng không có quyền chạm đến người hiệp sĩ quá

cố Tên khốn kiếp này hống hách như thế, nhất định phải chết dưới lưỡi kiếm của

nàng…

Thiếu nữ thầm van vái người cầm đầu phái võ Hạnh Hoa thôn:

– Bá phụ có linh thiêng xin phù trợ cho con được bình tĩnh để hạ kẻ thù ngạo

mạng dám khinh thường bá phụ.

Nàng hét lên một tiếng chấn động vũ trường rồi hươi kiếm chém vào đầu kẻ

địch.

Kỳ Phúc vội vàng đưa đoản đao lên đỡ. Hai người đều giật lùi trở lại.

Kỳ Phúc chồn cả cánh tay? Hắn còn khảo sát lại thanh đao thì Hoa Mai đã

chém vào hạ bộ của hắn. Đường kiếm đi quá nhanh, Kỳ Phúc kinh hãi vọt mình

lên tránh rồi chém xuống đầu thiếu nữ. Hoa Mai hụp đầu xuống loang kiếm lên

khỏi đầu đỡ bật thanh đao. Kỳ Phúc loạng choạng suýt té vì mất thăng bằng.

Hắn không dám khinh thường, nhảy ra phía sau thủ thế để định thần nhìn kỹ

đường kiếm của Hoa Mai.

Thiếu nữ không đuổi theo nữa? Nàng chống kiếm nhìn hắn mỉm cười, nét mặt

vẫn đẹp như hoa, không hề lộ chút nhọc mệt nào:

– Kìa hảo hán, có giao đấu nữa chăng hay chỉ muốn làm kẻ thất phu hèn nhát?

Kỳ Phúc gầm lên một tiếng, múa tít thanh đao biến ra muôn ngàn ánh sáng

định làm hoa mắt Hoa Mai.

Thiếu nữ cười:

– Kỳ Phúc ? Đừng làm trò khỉ nữa? Hãy ráng mà giữ mình.

Nàng nói xong phóng mình tới trước, thanh kiếm trên tay bay vun vút làm

thành một vòng sáng xanh ngọc bọc quanh mình. Thân thể yêu kiều mảnh mai của

thiếu nữ cơ hồ như tan biến đi mất.

Hảo hán mặt hiểm ác định dùng đường đao “Vạn quang” làm cho Hoa Mai

mất bình tĩnh, không ngờ bị nàng thu hồn bằng đường kiếm kỳ dị, nhìn đâu cũng

thấy một màu xanh. Hắn thu đoản đao quay về một thế thủ định tâm, mở mắt thật

kỹ đường kiếm của Hoa Mai.

Nó không hiểm độc, không bày ra nhiều thế giết người, song nó cứ xoay tròn,

nhìn mãi tai ù lên, đầu choáng váng.

Kỳ Phúc kinh hoảng biết gặp nguy hiểm vì kiếm thuật của thiếu nữ hơn hẳn

hắn một bậc, chần chờ lâu sẽ có hại nên hắn liền tấn công, chém bổ vào cái vòng

ánh sáng xanh ấy. Thanh đao bật mạnh như chạm phải bức tường sắt, hất Kỳ Phúc

té nhào vào góc đài.

– Xin mời hảo hán thử thêm lần nữa.

Hoa Mai cười lên khanh khách:

– Kỳ Phúc hổ thẹn vô cùng. Trong lúc ấy chư vị anh hùng đều kinh hãi nhìn

nhau thầm hỏi không biết Hạnh Hoa Mai đã dùng đường kiếm gì ghê gớm đến

vậy

Đằng kia, Tiêu Hà điềm nhiên vuốt râu cười.

Đấy là đường kiếm bí truyền của lão hiệp tên gọi là “Thu Hồn kiếm” mà ông

đã dày công tìm tòi luyện tập trên hai mươi năm trời mới đầy đủ các thế giữ mình

và tiêu diệt kẻ thù dễ dàng. Cái đặc biệt của đường kiếm “Thu Hồn” là chỉ cần

múa kiếm mà kẻ địch ngất ngây phải chịu tùng phục.

Hoa Mai muốn kết thúc mau trận giao đấu để làm mất mặt bọn hào kiệt đến

Chiêu Anh quán nên mới dùng đến thế kiếm ấy.

Kỳ Phúc đứng trên đài lúng túng sợ hãi, loạng choạng không biết phải tấn

công vào đâu. Một lúc sau, hắn hết thấy đường, đôi mắt hoa lên mù mịt.

Hoa Mai thấy kẻ địch trong tình thế như vậy đắc ý cười vang.

Nàng đâm ra tự phụ hơn, tay vẫn không ngừng múa kiếm để đàn áp Kỳ Phúc,

nàng lại thách đố toàn thể anh hùng:

– Đã hai hảo hán thượng đài, chẳng hay trong chư vị còn bậc kỳ tài nào nữa

chăng?

Vũ trường im phăng phắt, chỉ nghe tiếng kiếm bay vun vút trên mặt đài.

Hoa Mai bỗng cất tiếng làm cho Tiêu Hà lão hiệp hồn phi phách tán:

– Nếu đánh từng người, chư vị sợ không thắng nổi, xin mời tất cả cứ tự tiện

thượng đài, bao nhiêu thiếp cũng xin hầu.

Lời nói của nàng vừa dút, vũ trường xôn xao chấn động.

Họ không ngờ Hoa Mai dám khinh thường anh hùng hào kiệt đến như vậy?

Bị nhục chung toàn thể anh hùng đều tức giận, gầm gừ, có tiếng thét vang:

– Chư vị còn chần chừ gì nữa? Dù có chết chúng ta cũng phải lên đài để cho

“Con bé” hết xấc xược.

Lão hiệp Tiêu Hà thấy mình không thể đứng yên được nữa? Phải làm thế nào

ngăn cản trận đánh để cứu Hoa Mai? Nếu nàng có mệnh hệ nào thì bọn đồ đệ của

phái võ Hạnh Hoa thôn sẽ túa ra tiêu diệt bọn anh hùng hào kiệt và Chiêu Anh

quán từ đây sẽ là nơi thù nghịch của hiệp sĩ bốn phương.

Tiêu Hà bỗng nhớ đến Vũ Anh Kiệt. Nếu chàng chậm trễ không ra mắt, chắc

chắn khó giữ được sự đoàn kết giữ các hiệp sĩ trong nước để lo đánh đuổi quân

Hán triều.

Nhưng trong giờ phút náo loạn này, Anh Kiệt vẫn biệt tăm.

Chư vị anh hùng đều tuốt kiếm cầm tay quyết thượng đài liều một trận mất

còn với Hạnh Hoa Mai.

Thiếu nữ nhìn rõ tình thế nên càng cố sức hạ Kỳ Phúc ? Tên hảo hán bây giờ đã

đờ đẫn hết, đôi mắt gần như mất hết sinh lực chỉ còn lo chống đỡ cầm chừng.

Hoa Mai liền dừng tay, phóng mình lên không, loang kiếm kết liễu đời tên

khốn kiếp dám xúc phạm oai danh của Vũ Anh Tùng.

Tiêu Hà kinh hoảng rú lên:

– Hoa Mai? Hoa Mai?

Thiếu nữ như không nghe tiếng thét, vun kiếm lấy đầu kẻ địch.

Bọn hiệp sĩ ùn ùn tràn tới la hét vang trời.

Tiêu Hà lão hiệp vội nhún mình nhảy vọt lên đài hươi trường thương để cứu

Kỳ Phúc .

Song từ trên đài, một tiếng “Kẻng” phát ra làm cho mọi người giật mình dừng

lại

Lưỡi kiếm của Hoa Mai bị đánh bật ra, thiếu nữ lộn nhào sang bên cạnh, ê ẩm

cả cánh tay.

Từ đâu, một chàng thanh niên mặc toàn màu đỏ bao mặt kín mít, vụt hiện ra.

Kỳ Phúc thấy có người tiếp sức, xông vào toan giết chết Hoa Mai nhưng chàng

hiệp sĩ bao mặt đã nói to lên:

– Kìa hảo hán? Đã không hạ được nàng thì xin nhường cho đệ giao đấu chứ?

Hiệp sĩ vừa lên tiếng thì Tiêu Hà lão hiệp tươi ngay nét mặt, xoay mình nhảy

xuống đài, trở về chỗ cũ. Bọn hiệp sĩ hoan hô ầm ĩ, giữa lúc Kỳ Phúc xấu hổ

xuống đất lẩn vào đám đông.

Hoa mai đã bò dậy và nhìn hiệp sĩ bí mật, không khỏi ngạc nhiên. Lần chạm

kiếm vừa rồi cũng đủ cho thiếu nữ biết mình gặp phải một tay kiếm hiệp kiêu kỳ?

Và nàng không khỏi lấy làm lạ, tại sao thúc phụ vừa thượng đài, thấy bóng chàng

hiệp sĩ bao mặt đã thối lui?

Có điều bí ẩn chăng?

Hiệp sĩ là ai? Tại sao chàng lại giấu mặt.

Thốt nhiên, Hoa Mai nhớ đến chàng thanh niên lúc sáng vừa mới đến quán

Chiêu Anh, người mà thúc phụ của nàng rất nể phục ?

Có phải chàng đây chăng?

Hoa Mai còn đang phân vân với nhiều ý nghĩ thì hiệp sĩ đã hỏi:

– Thế nào cô nương? Đài này mở rộng từ hàng hiệp sĩ đến kẻ thất phu đều giao

đấu được? Chẳng hay tôi có được hân hạnh chăng?

Thiếu nữ biết kẻ lạ mặt muốn trêu chọc mình nên càng cố giữ bình tĩnh vì biết

rõ đây không phải là kẻ đối địch bình thường.

Nàng uốn vòng lười kiếm quanh mình, miệng hoa nở một nụ cười hòa nhã:

– Rất hân hạnh được hầu hiệp sĩ. Xin người cho thiếp được biết cao danh, quý

tánh

Một giọng cười giòn tan phát ra:

– Hà? Hà? Sá gì tên mọn, chỉ làm bẩn tai mà thôi? Đối với cô nương, bốn

phương hào kiệt có ra gì; tôi là một người trong số ấy.

Trong câu đối đáp nào, hiệp sĩ cũng cố tình trêu chọc, đè bẹp lòng kiêu hãnh

của Hoa Mai khiến cho nàng tức giận bao nhiêu thì bọn anh hùng hào kiệt dưới

chân đài lại ưa thích bấy nhiêu.

Họ hoan hô vang dậy để nung sôi lòng hăng hái của chàng hiệp sĩ vô danh mà

tưởng lầm vì danh dự chung lên đài rửa nhục.

Nhiều người chú ý đến thái độ của Tiêu Hà lão hiệp.

Người vẫn điềm nhiên như không có việc gì xảy ra và đăm đăm nhìn lên đài,

thỉnh thoảng lại mỉm cười một mình.

Bọn anh hùng hào kiệt quả tình không thấu được điều nghĩ ngợi trong lòng

người.

Trên kia, Hoa Mai đã tức giận lắm rồi không còn giữ vẻ tự nhiên được nữa.

Mặt hoa cau lại, mày liễu cong lên, xem thấy nàng đẹp hơn bội phần. Nàng

quắc mắt nhìn chàng hiệp sĩ vô danh cất tiếng:

– Đã vậy, xin mời hiệp sĩ ra tay.

Hiệp sĩ vô danh lùi lại hai bước cất tiếng nói vẫn điềm đạm như trước:

– Hãy khoan? Trước tiên, xin phiền cô nương cho tôi nói vài lời.

– Hiệp sĩ cứ tự nhiên.

– Đúng theo lời tuyên bố của Tiêu Hà lão hiệp thì đây là một cuộc tranh tài,

đấu sức hòa hiếu, cốt chọn người tài giỏi nhất. Nhưng sau hai trận giao tranh tôi

đều thấy các hào kiệt và cô nương quả tình muốn giết hại lẫn nhau để phục hận.

Sự hận thù gây ra, có phải vì tánh “Kiêu kỳ” của cô nương?

Hoa Mai quắc mắt lên trước những lời xúc phạm ấy. Dưới chân đài, bọn anh

hùng hào kiệt vỗ tay reo hò vang dậy.

– CÔ nương chớ giận, cho tôi hết lời đã? CÔ nương khinh khi anh hùng hào kiệt

đến Hạnh Hoa thôn đã chiêm bái mộ hiệp sĩ Vũ Anh Tùng thật đáng trách? Chúng

tôi đến xứ này để tưởng nhớ một người mà bốn phương thiên hạ đều trọng vọng

không vì tài mà vì đức độ: Biết liều mình tế khốn phò nguy, lập nên phái võ để

diệt cường hào ác bá, cứu giúp kẻ cô thế, lỡ đường. Nào chúng tôi có mong đến

đây để hơn thua với cô nương đâu mà phải lựa người tài giỏi…

Hiệp sĩ bịt mặt nói đến đây như nghẹn ngào trong cổ họng. Khắp mặt anh

hùng hào kiệt nghe nhắc đến Vũ Anh Tùng đều xúc động bàng hoàng.

Hoa Mai vẫn im nét mặt lạnh như tiền. Lần thứ nhất trong cuộc đời nàng mới

bị hạ nhục đến dường ấy.

Thấy trên gương mặt Hoa Mai không lộ chút gì cảm xúc, hối hận, trước những

lời phải lẽ ấy, hiệp sĩ khẽ thở dài. Người ngừng một chút rồi tiếp:

– CÔ nương có biết đâu thuở người còn sống, anh hùng hào kiệt trong nước

đều đoàn kết chặt chẽ nên dù gặp những thử thách bất kỳ, Chiêu Anh quán vẫn

toàn thắng. Ngày nay thì khác hẳn. Nếu lỡ ra bọn võ sư Mông Cổ cùng các môn đồ

triều Hán đến đây, liệu phái võ Hạnh Hoa thôn có còn quy tụ được bốn phương

hào kiệt về tiếp tay với mình nữa chăng? Tôi chắc chắn là không? Vì cô nương,

chính cô nương đã làm mất lòng hết cả rồi…

Người bịt mặt bỗng cười gằn:

– Hừ! Chừng ấy một mình cô nương dù tài ba xuất chúng cũng không thể

đương đầu nổi? Bởi thế mà ta cần đoàn kết, yêu thương nhau như ruột thịt để sống

chết có nhau trong giờ phút nguy biến đó.

Hoa Mai không chịu đựng được trước những câu dạy đời ấy nữa, nàng quát to

– Thôi, đừng nhiều lời? Có liệu thắng được ta thì giao đấu? Bằng không

nhường cho kẻ khác.

Dưới chân đài, Tiêu Hà lão hiệp lắc đầu lẩm bẩm:

– Hiệp sĩ ra tài đi? Đừng nhiều lời với “Con bé” ấy nữa, vô ích?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.