Sau khi truyền hịch và phái người đi Hạnh Hoa Thôn thông báo tin cho Liêu
Cốc đạo nhơn, Lữ Quốc Công bắt đầu tập luyện quân sĩ phương cách hãm thành
Phiên Ngung.
Quốc Công giao phó cho ba ngàn quân hộ thành của Đề Đốc trước kia vạch rõ
đường đi, nước bước trong hoàng thành và hoàng cung để quân sĩ biết những nơi
hiểm yếu mà tấn công quân Hán.
Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, Lệ Hồng như những bóng ma ra vào hoàng thành như
chỗ không người để liên lạc với các tổ chức bên trong.
Dân chúng Phiên Ngung Thành ngấm ngầm giúp đỡ nghĩa quân về mọi
phương diện nhất là khí giới và lương thực.
Tiểu Lý Bá bí mật điều động một số nghĩa quân vào thành để tiện việc “Nội
công ngoại kích” và khuyến khích dân chúng đào hầm trú ẩn và tổ chức cách điều
động nghĩa quân thật vẹn toàn. Trong số nghĩa quân đó phần lớn là quân hộ thành
trước kia nên họ dễ len lõi trong dân chúng mà trở về ẩn náu trong gia đình.
Quân Hán dưới quyền điều khiển của An Quốc Thiếu Quý hình như nghe
phong phanh được công cuộc tổ chức đó nên canh phòng rất nghiêm mật và dò xét
gắt gao hơn.
Chúng bắt được một nghĩa quân nào là tra khảo cho tới chết, hy vọng sẽ tìm
được nơi trú ẩn của Thái Tử Kiến Đức và biết được ngày khởi nghĩa của dân
chúng.
Nhưng quân Hán chỉ hoài công vì nghĩa quân toàn là những kẻ khinh thường
cái chết.
Bắt được họ nên giết ngay đi đừng hòng khảo tra vô ích.
Họ chỉ lấy cái chết oanh liệt để trả lời cho quân cướp nước thôi.
Sự đoe dọa âm thầm của nghĩa quân và lòng hi sinh vô bờ bến của họ làm cho
quân Hán sục sôi cơn giận, chúng điên cuồng chém giết những tội nhân và mặc
tình đốt phá làng mạc, hãm hiếp gái tơ, gây thêm lòng cừu hận của nghĩa quân và
dân chúng.
Tuy nhiên họ nhẫn nhục chờ lệnh của Lữ Quốc Công để cho đại cuộc chóng
thành
Lữ Quốc Công hiểu rõ lòng dân nên ráo riết luyện tập quân sĩ. Càng đến gần
ngày ước hẹn với Liêu Cốc đại nhơn và Huyền Châu đạo sĩ, ông càng lo lắng hơn,
có nhiều đêm ông thức suốt sáng để bàn định kế hoạch với các tướng l~nh và chư
vị hiệp sĩ trong phái Hạnh Hoa. Lòng trung trực của Lữ Quốc Công làm cho Thái
Tử Kiến Đức rất đẹp dạ và Thái Tử cũng tỏ cố gắng để xứng đáng với sự tin tưởng
của dân chúng và ba quân. Nhưng một sáng kia, Huyền Châu đạo sĩ trở về thôn
Cao đồng, xác xơ, thảm hại…
ông bị thương nơi tay khá nặng, máu ra hơi nhiều nên vừa về đến ngôi miếu
cổ là ngã xuống ngựa.
Thái Tử Kiến Đức, Lữ Quốc Công và toàn thể anh hùng hào kiệt đều sửng sốt
lo đỡ người vào trong.
Lữ Quốc Công thầm đoán có việc chẳng lành bên bờ Nam Hải nên thúc giục
lương y cấp cứu cho người.
Một lúc sau, Huyền Châu tỉnh lại nhìn Thái Tử nói phều phào:
– Xin… Thái Tử… Tha tội… Vì sơ ý… Nên bị phục binh của Phi Hồng Xà…
Các tùy tướng đều vong mạng…
Thái Tử Kiến đức quỳ xuống bên người nói nhỏ:
– Đạo nhơn nên tịnh dưỡng đã?
Huyền Châu lắc đầu tiếp:
– Xin thái tử cho hạ thần được nói… Vì thần không sống được đâu…
Huyền Châu quằn quại đau đớn khiến toàn mọi người đều chua sót.
Thái Tử Kiến Đức quay nhìn vị lương y thấy người lắc đầu tuyệt vọng.
Huyền Châu phều phào tiếp:
– Phi Hồng Xà kéo đại binh.. đánh phá… Doanh trại… Lãnh binh Kỳ Vệ…
Tưởng lầm triều đình còn tin tưởng mình… Kỳ Vệ không đề phòng, nên bị chúng
đánh thình lình Quân sĩ bị tàn sát… Rất nhiều. Kỳ Vệ chết giữa vòng vây.
Thái Tử Kiến Đức nhìn Huyền Châu hỏi:
– Thế sao đại nhân thọ nạn?
Huyền Châu cố gắng đáp:
– Hạ thần không biết trước được việc đó nên cùng tùy tướng đến nơi… đóng
binh của Kỳ Vệ… Phi Hồng Xà cho phục binh khắp khu rừng. Chúng thần vừa ra
khỏi mé rừng thì quân triều trùng điệp bủa vây.
Hạ thần và các tùy tướng cố sức chống trả nhưng chúng quá đông, các tùy
tướng tử trận lần hồi. Hạ thần bị thương nặng nhưng thoát khỏi vòng vây vào
rừng… Và gặp một bộ tướng của Lãnh binh Kỳ Vệ bị trọng thương nằm bên bờ
suối Trước khi chết, hắn nói rõ tình hình… Thần có sức về được đến đây.
Huyền Châu đạo sĩ nói xong, nằm lã người, thở dốc, khuôn mặt tái dần đi.
Mọi người lo sợ nhìn ông. Thái Tử Kiến Đức đỡ đầu đạo nhân để dựa vào
mình và khẽ gọi:
Đạo nhân? Đạo nhân?
Huyền Châu đạo sĩ mở mắt nhìn Thái Tử, miệng nở một nụ cười héo hắt:
Thái Tử… Chớ bận tâm vì hạ thần. Hãy lo cho đại cuộc trước đã.
Đạo nhân lại quằn quại, vết thương bật máu trào lênh láng trên mặt Thái Tử.
Thái Tử thương cảm vô cùng, nhìn vị lương y như cầu khẩn người cứu giúp.
Lương y vội vàng ôm xác Huyền Châu lên chuẩn mạch rồi lắc đầu tuyệt vọng.
Đạo nhân đã chết hẳn rồi, đôi mắt ông nhắm nghiền lại, khuôn mặt tươi tỉnh
như còn sống.
Thái Tử Kiến Đức, Lữ Quốc Công và toàn thể anh hùng hào kiệt quá xúc
động, đứng ngay người nhìn xác Huyền Châu.
Chưa ra quân mà đã thấy điềm bất thường? Ai nấy đều bùi ngùi trong dạ. Lữ
Quốc Công truyền cho Hà Thiệu lo việc tống táng cho đạo nhơn.
Buổi chiều, thôn Cao Đồng chìm trong màu ảm đạm thê lương, vạn vật như để
tang cho kẻ tu hành đã đền xong nợ nước.
Riêng Lữ Quốc Công không được yên tâm.
Đúng theo kế hoạch, ông trông cậy lớn phần lớn vào đại quân của Lãnh binh
Kỳ Vệ, bây giờ đoàn quân ấy đã rã tan. Thế giặc càng thêm hùng mạnh, sớnl muộn
gì ĐÔ Thống Phi Hồng Xà cũng kéo quân về đến. Nếu không khéo, nghĩa quân bị
đánh dồn ép hai mặt có thể bại trận.
Quốc Công gọi Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt và Lệ Hồng vào nghị bàn kế trận. Chính
Tiểu Lý Bá cũng đã lo ngại điều đó, nên khi nghe Lữ Quốc Công nhắc đến, chàng
nói ngay.
– Bẩm Quốc Công chỉ còn một ngày nữa là đến ngày hẹn ước với các lão hiệp,
thế nào chúng ta cũng phải tấn công vào Phiên Ngung. Nếu sợ đại quân của ĐÔ
Thống Phi Hồng Xà về bất thình lình cháu xin dâng một kế:
Lữ Quốc Công nhìn Tiểu Lý Bá nói:
– Cháu định dùng kế “Phục binh” chăng?
– Dạ không, nếu phục binh tất nhiên phải phân chia binh tướng, sức công hãm
Phiên Ngưng sẽ suy giảm đi, mật kế của cháu không phải tốn hao gì cả.
Lữ Quốc Công, Anh Kiệt và Lệ Hồng đều chăm chú nhìn Tiểu Lý Bá, lộ vẻ
không hiểu.
Tiếu Lý Bá lấy trong áo ra một phong thư bằng giấy hoa tiện trao cho mọi
người xem rồi nói:
– Đây là bức thư của Cù Thị gởi cho An Quốc Thiếu Quý mà cháu đã nhờ
Thái giám Hồ Ly lấy trộm:
Mọi người sửng sốt nhìn chàng, không hiểu Tiểu Lý Bá định dùng kế gì.
Tiểu Lý bá tiếp lời:
– Cháu đã nghiền ngẫm nhiều đêm, bắt chước được nét chữ của Cù Thị, trước
đây cháu dự định phá phách quân Hán cho bỏ ghét nhưng không ngờ lại có dịp
dùng đến.
Lữ Quốc Công chợt hiểu
– Con muốn mượn lệnh Cù thị buộc Phi Hồng Xà dừng binh lại phải không?
Ai đủ tài đảm nhiệm việc đó?
– Quốc Công chứ ai, Cù thị cậy thế quân Hán và bỏ đội hộ thành, Phi Hồng Xà
không hay biết. Bây giờ tương kế tựu kế, chúng ta giao bức thư cho Phó Đề Đốc
hộ thành. ông sẽ dẫn đầu toán quân mặc sắc phục triều đình đi theo chắc chắn là
Phi Hồng Xà sẽ không nghi ngờ:
Lữ Quốc Công gật đầu bằng lòng, nhưng Anh Kiệt lại hỏi:
– Đại Huynh định lẽ nào? Chúng ta đưa Phi Hồng Xà vào hiểm địa hay chỉ làm
sai hướng tiến binh của hắn? Tiểu Lý Bá đáp:
– Việc đó còn tùy cơ ứng biến? Vũ huynh hãy truyền quân dọ thám kỷ càng,
nếu quân Phi Hồng Xà đến đây trước ngày đánh chiếm Phiên Ngung thì ta phải
đưa chúng vào hiểm địa để tiêu diệt… Nhớ dặn kỹ quân dọ thám, đừng để chúng
đến sài thôn Cao Đồng mới báo tin thì ta khó bề trở tay kịp.
Anh Kiệt đi rồi, trong gian phòng chỉ còn lại ba người. Cùng một lúc, tự dưng
Lữ Quốc Công, Lệ Hồng và Tiểu Lý Bá đều nghĩ đến Phi Hồng Yến.
Thật là khó xử cho Lữ Quốc Công trong tình thế hiện tại.
Ai cũng biết Phi Hồng Yến tận tình giúp đỡ nghĩa quân từ bao năm rồi.
Nàng ngấm ngầm chống lại cha để lo cứu nước.
Nhưng đến lúc nghĩa quân tiêu diệt quân binh Phi Hồng Xà, tất nhiên không
thể dung tha cho người đã bao năm gây tang tóc thê lương cho dân chúng trong
nươc .
Phi Hồng Xà thật đáng tội chết, nhưng nghĩ tình Phi Hồng Yến ai lại không
xót xa… Dù sao tình cha con vẫn nặng, Phi Hồng Yến đâu phải khổ lòng khi hay
tin cha chết về tay các bạn của nàng, những người mà nàng rất nể phục, mến yêu…
Ai sẽ làm việc đó? Ai sẽ giao đấu với Phi Hồng Xà? Ai sẽ giết cha Phi Hồng
Yến?
Thật là khó nghĩ. Toàn thể các hiệp sĩ và nghĩa quân đều mến thương nàng.
Họ thường ví nàng như một đám hoa sen trong một đám bùn nhơ.
Lệ Hồng là người khổ sở hơn hết. Dù Phi Hồng Xà đã cố tình giúp Cù Thị giết
cha nàng nhưng trước cảnh tình này nàng tự hỏi. Mình có nên trả thù cha? Nàng
đã thấy rõ nổi khổ đau của Phi Hồng Yến khi hay tin cha mình vong mạng trong
ngục hình. Hồng Yến đã đau đớn nhiều lắm rồi nhưng lỡ sinh làm con kẻ bán nước
hại dân, nàng biết làm sao?
Thù cha vẫn canh cánh bên lòng, nhưng Lệ Hồng vẫn không quên được hình
ảnh của Phi Hồng Yến gục đầu trước linh cẩu của cha nàng, dưới hầm miếu Long
Vương.
Lữ Quốc Công bỗng nói:
– Đã đến lúc Phi Hồng Xà phải đền tội. Việc đó đã hẳn rồi, nhưng ta vẫn thấy
xót xa cho Phi Hồng Yến thật không biết xử trí làm sao cho ổn.
Tiểu Lý Bá cũng nói:
– Việc này thuộc quyền định đoạt của Thái Tử và Quốc Công nhưng cháu chỉ
xin một điều: Dù sự định đoạt có thế nào đi nữa, cũng xin Quốc Công nghĩa tình
Phi Hồng Yến cô nương đôi chút.
Nàng giúp ta rất nhiều và sự thành tựu của đại cuộc một phần lớn là công khó
của nàng.
Lữ Quốc Công cúi xuống nói nhỏ:
– Ta cũng biết điều đó, nhưng ta phải hành động thế nào đây khi muôn dân đều
căm hờn Phi Hồng Xà đến tột độ.
Hắn đã làm tan nát bao gia đình, giúp giáo cho quân giặc tàn sát đồng bào để
gây quyền thế.
Ngừng lại một phút, Lữ Quốc Công tiếp:
– Khổ nổi Phi Hồng Yến là con ruột của kẻ tàn bạo kia. Ta đã suy nghĩ nhiều
lắm rồi con ạ, nhưng vẫn chưa biết phải hành động ra sao.
Lữ Quốc Công ngừng nói, gian phòng im lặng nặng nề.
Ngoài kia, bóng đêm đã tràn xuống đồi. Trên chùa, sư Lý Biểu đã ngưng tiếng
mõ chuông.
Từ bên ngoài, Thái Tử Kiều Đức cùng các tùy tướng bước vào phòng làm
ngưng ngang sự suy tưởng của mọi người.
Lữ Gia đứng bên nhường chỗ cho Thái Tử giữa lúc toàn thể anh hùng hào kiệt
ngồi xuống quây quần trong gian phòng. Họ cùng bàn lần cuối cùng, kế hoạch tấn
công vào Phiên Ngưng, vì ngày mai đã đến kỳ hẹn ước.
Quốc Công, Tiểu Lý Bá, Lệ Hồng không đá động gì đến những điều lo nghĩ
vừa rồi về trường hơp Phi Hồng Yến.
Cả ba đều không muốn tướng sĩ băn khoăn trước khi ra trận.
Thương mến Phi Hồng Yến đã đành nhưng phải lo cho đại cuộc trước đã?
Tiểu Lý Bá thay lời Lữ Quốc Công trình với Thái Tử kế hoạch chận đứng lại quân
của ĐÔ Thống Phi Hồng Xà khiến Thái Tử rất vừa lòng.
Phó Đề Đốc hộ thành trước kia, rất căm thù Phi Hồng Xà nên hăng hái nhận
lấy trách nhiệm. Tiểu Lý Bá liền thảo nhanh hai bức thư, đúng theo nét chữ của Cù
Thái Hậu, trao cho Phó Đề Đốc rồi dặn dò.
– Xin Phó Đề Đốc nhớ kỹ, đây là hai bức thư mà tiểu tướng viết sẳn cho hai
trường hơp. Nếu quân ta đã chiếm được Phiên Ngung Thành, Phi Hồng Xà mới về
đến Phó Đề Đốc trao phong thư này dẫn hắn vào hoàng cung.
Chúng ta bắt sống hắn luôn thể? Trái lại nếu sáng mai hắn về đến đây. Đề Đốc
trao bức thư kia đưa hắn vào rừng Cao Đồng đóng quân, ta sẽ diệt hắn sau.
Phó Đề Đốc nhận thư cúi chào Thái Tử và Quốc Công đi.
Thái Tử Kiến Đức bỗng hỏi:
– Đêm nay đã đúng kỳ hẹn tấn công vào hoàn thành chẳng hay lão quan và chư
vị hiệp sĩ đã sắp đặt mọi kế hoạch xong chưa? Lữ Quốc Công đáp:
– Tâu Thái Tử, mọi việc đều sẳn sàng; nghĩa quân đã len lỏi vào thành khá
nhiều rồi
Đúng theo kế hoạch, chúng ta sẽ khởi cuộc phá thành vào giờ Tý đêm nay.
ông quay lại bảo Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, Lệ Hồng:
– Các con nên trở vào hoàng thành đi. Trận thế bên trong ta trông cậy vào tài
lực của các con. Cứ thấy ba mũi tên bay thẳng vào nóc hoàng cung là khởi đầu
trận đánh
Tiểu Lý Bá và hai bạn đứng lên nói:
– Xin y lệnh Quốc Công.
Cả ba cúi chào Thái Tử và chư vị anh hùng hào kiệt ra cổng giục ngựa đi
ngay.
Lữ Quốc Công bàn với Thái Tử lần chót cách điều động quân sĩ để sáng hôm
sau lên đường… Gom góp tất cả lực lượng, đoàn hùng binh chỉ có trên hai vạn
người. Lực lượng tương đồng với quân Hán trong thành.
Nhưng nghĩa quân rất được lòng dân, nên khi bắt đầu trận đánh, chắc chắn
quân số sẽ tăng thêm, tuy Ô hơp nhưng họ đều quyết tử chiến chống quân xâm
lược
Đại quân của Lữ Quốc Công đã kéo đi rồi. Thôn Cao Đồng chìm im lặng trở
lại trong cảnh tịnh mịch ngày xưa.
Sư Lý Biểu trở vào Cổ Am quỳ trước Phật Đài.
Hà Thiệu cũng theo đoàn nghĩa quân đi giúp nước.
Đã xa lắm rồi thời oanh liệt của buổi thiếu thời. Sư Lý Biểu quy y cửa Phật là
tìm lấy sự thảnh thơi của một tâm hồn nhiều sóng gió.
ông không muốn nhìn thấy cảnh giết chóc lẫn nhau nhưng ông cũng không
cho những người vì dân vì nước đi chém giết quân thù mà sai lầm.
Còn kẻ cướp nước ngoài, ác độc tàn hại đồng bào thì làm sao bó tay đứng nhìn
cho được.
Nếu một ngày kia, lỡ ra cả đoàn nghĩa quân hùng hậu đều bị tiêu diệt, Sư Lý
Biểu biết mình không thể ngồi yên nhìn quân thù dày xéo lên đất nước.
Một đứa con nuôi và hai người học trò riêng của ông: Tiểu Lý Bá, Hà Minh,
Hà Thiệu đều đã lăn thân vào bãi chiến, giành lấy sự sống còn cho đất nước, ông
cũng biết việc đó trái với lời khuyên của Đức Phật, chỉ muốn loài người sống
trong cảnh an lạc thái bình, nhưng biết làm sao?
Giữa lúc sư cụ quỳ trước Phật thì Phó Đề đốc hộ thành đã kéo quân rời thôn
Cao Đồng đến ven rừng, cạnh con đường ra bể Nam Hải.
Phó Đề Đốc sốt ruột vô cùng. Giữa lúc các tướng lãnh, chư vị anh hùng hào
kiệt đánh phá Phiên Ngung Thành, tiếng quân reo vang trời dậy đất mà ông lại ở
đây, đón chờ tên phản loạn Phi Hồng Xà.
Nhưng suy nghĩ cho kỹ, ông thấy làm sao tiêu diệt được quân thù là đủ, không
chính tay chém giết quân thù thì đã có các bạn của ông.
Toán hộ thành đã đến ven rừng.
Phó Đề Đốc truyền quân sĩ hạ trại để chờ tin quân dọ thám.
Hai tên dọ thám vâng lệnh Anh Kiệt đã đến ven rừng ngay đêm hôm qua, cho
đến sáng nay chúng không hề dám xao lãng chút nào. Chúng nằm trên ngọn cây,
mặt nhìn về phía bờ biển.
Chúng bỗng thấy toán quân Phó Đề Đốc kéo đến đóng tại ven rừng thì ngạc
nhiên lắm.
Đại quân đâu không thấy mà chỉ có hơn hai trănl người làm sao đương đầu với
đại quân Phi Hồng Xà?
Nhưng thấy là việc cơ mật, chúng không dám nghĩ thêm.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt đổ xuống cánh rừng khô cằn xơ xác
Bổng bọn dọ thám ngồi nhỏm dậy. Chúng chăm chú nhìn đám bụi mù bốc lên
bên kia dãy núi mà đoán thầm là đại quân của ĐÔ Thống Phi Hồng Xà đã trở về.
Chúng tuột dần xuống đất rồi lên ngựa chạy thẳng đến nơi đóng quân Phó Đề
Đốc, báo tin:
– Bẩm… Tướng quân… đại quân Phi Hồng Xà đã đến.
Phó đề đốc hạ lệnh cho quân sĩ lên ngựa rồi bảo hai tên dọ thám:
– Chúng bây cấp tốc về Phiên Ngung báo tin này cho Lữ Quốc Công, ta cố giữ
chúng ở khu rừng này đến chừng nào hay chừng nấy.
Bọn dọ thám đi rồi, Phó đề đốc giục ngựa đi trước kế toán bộ quân hộ thành đi
sau, đại quân Phi Hồng Xà mỗi lúc một gần hơn.
Phó Đề Đốc bắt đầu hồi hộp. Lỡ ra quân giặc biết được việc Cù Thị thay đổi
quân hộ thành thì chính ông giờ đây đem thân vào miệng cọp.
Tuy nhiên, Phó Đề Đốc vẫn bình t~nh dẫn quân sĩ tiến tới.
Đằng kia đội quân của Phi Hồng Xà đã nhìn thấy toán quân lạ vừa rời khỏi
khu rừng.
Chúng liền phân tán ra, bủa vây tứ phía. Tiếng chân ngựa rầm rập, phá tan sự
tịch mịch buổi trưa rừng.
ĐÔ thống Phi Hồng Xà từ trung quân, giục ngựa lướt tới nhìn thấy lá cờ lệnh
của toán hộ thành thì hét quân sĩ:
– Quân bây? Coi chừng lầnl bắn quân ta đó ?
Phó Đề Đốc hộ thành nhìn thấy đội tiền binh Phi Hồng Xà giáp trận, trong
lòng hơi nao núng nhưng đã lỡ “Phóng lao rồi phải theo lao” nên ông giữ vẻ bình
t~nh thúc quân tiến tới.
Chừng nghe tiếng thét của Phi Hồng Xà, Phó Đề Đốc hộ thành mới đỡ lo. ông
đến trước mặt viên thượng tướng của Cù Thị, liền nhảy xuống ngựa cúi chào:
– Kính chào quan ĐÔ Thống.
Phi Hồng Xà nhìn Phó đề đốc, có ý dò xét. Một lúc hắn hỏi:
Có chuyện gì Phó Đề Đốc đến đón ta ở đây ?
Phó Đề Đốc tin là Phi Hồng Xà chưa hay biết gì hết nên lấy phong thư của
Tiểu Lý Bá dâng lên.
Bẩm quan ĐÔ Thống? Có thư của Cù Thái Hậu.
Phi Hồng Xà lộ vẻ kinh ngạc. Tại sao Cù Thái Hậu không đợi người về hoàng
cung bàn chuyện, lại cho đội hộ thành đi đón giữa đường? Có điều gì bí ẩn ở đây
chăng?
Thấy thái độ của Phi Hồng Xà, Phó Đề Đốc vội nói để phá tan sự nghi ngờ
trong lòng hắn:
– Có việc hệ trọng nên Thái Hậu truyền tiểu tướng đi ngay ra bờ Nam Hải.
May mắn lại gặp quan ĐÔ Thống ở đây.
Phi Hồng Xà không đáp, mở thư ra đọc. Rõ ràng là nét chữ của Cù Thái Hậu
nên hắn không nghi ngờ gì nữa.
Thư rằng:
Phi ĐÔ Thống,
Triều đình biến loạn, Lữ Gia tạo phản, hơp quân với phái võ Hạnh Hoa,
truyền hịch trong dân chúng kêu gọi lật đỗ đức vua, Phù Kiế Hn Đức, ta mượn quân
Hán lùng bắt hắn và Cù Lạc đã kéo quân đến hạnh Hoa Thôn.
Mới đây, có tin quân phản loạn sẽ đánh phá hoàng thành trong vài ngày sắp
tới
Đội dọ thám đã dọ biết đươc đường tiến quân của chúng nên ta đã sẳn sàng
đối phó.
Đươc tin này, ĐÔ thống hãy cấp tốc rời Nam Hải về ngay và theo Phó đồ đốc
hộ thành đem quân mai phục tại thôn Cao Đồng để đón chờ quân phản loạn.
Hãy chận chúng lại trước khi chúng tiến đến hoàng thành. Ta sẽ cho quân đến
tiếp ứng sau.
Mấy lời cần hp. ĐÔ thống khá tuân theo .
Thái Hậu đương triều.
Cù Thị
Phi Hồng Xà xem xong bức thư có vẻ phân vân, hỏi Phó Đề Đốc:
– Tướng quân nói rõ cho ta biết. Tướng Cù Lạc vây đánh Hạnh Hoa Thôn thì
làm sao binh của chúng ta đến đây được?
Phó đề đốc lúng túng không biết nên nói thế nào vì Lý Tiểu Bá không dặn dò,
nhưng là người sáng trí, ông đáp ngay:
– Bẩm quan ĐÔ thống, theo lời quân dọ thám thì bè đảng Đề Đốc Hoàng Quốc
Kính gặp lúc Lữ Gia truyền hịch, đã huy động toàn lực hưởng ứng theo và toan
đánh phá hoàng thành.
Phi Hồng Xà bỗng cất tiếng cười khanh khách khiến Phó Đề Đốc kinh hãi
nhìn lên. Hắn đã biết rõ sự thật rồi ư? Phi Hồng Xà vụt nín lặng bảo Phó Đề đốc:
– Thái Hậu quá lo xa. . . Xá gì phường nhãi nhép theo chân con Lệ Hồng mà
phòng lo ngại.
Nhưng được rồi, Thái Hậu có lời dạy, tức nhiên ta phải nghe theo.
Rồi như say sưa với chiến công vừa qua, Phi Hồng Xà tiếp:
– Cả đoàn Hùng Binh của Lãnh Binh Kỳ Vệ còn không có nghĩa gì đối với ta,
huống chi một toán quân Ô hơp.
Phó Đề Đốc hộ thành thở ra khoan khoái. Việc khó khăn đầu tiên đã lướt qua.
Phi Hồng Xà truyền lệnh cho quân sĩ đổi hướng thẳng tới thôn Cao đồng.
Quân triều quá mệt mõi sau nhiều trận giao tranh và vừa rồi lại trải qua một
chặng đường dài, nên kéo đi một cách uể oải.
Đêm qua, chúng đã nghĩ đến ngày xum họp với gia đình vợ con, mà bây giờ…
Mọi việc đã đổi khác. Tuy không dám thốt ra lời nào, nhưng trong lòng họ đều
chán nản.
Phó Đề Đốc dẫn toán quân hộ thành đi trước, đưa đường cho đại quân Phi
Hồng Xà qua rừng để lên đồi rồi xuống thung lũng, đến địa điểm mà Tiểu Lý Bá
đã dặn dò. Phó Đề Đốc quay ngựa đến trung quân, thưa với Phi Hồng Xà:
– Bẩm quan ĐÔ thống? Đã đến nơi rồi? Phi Hồng Xà là một thượng tướng từng
quen trận mạc nên nhìn qua địa thế, cau mày hỏi Phó Đề Đốc:
– Tướng quân đã từng cầnl binh ra trận, sao lại chọn nơi hiểm địa để đóng
quân? Trên đồi kia có nhiều lợi thế hơn mới đúng là nơi chúng ta hạ trại.
Phó đề đốc kinh sợ tài thao lược của Phi Hồng Xà nhưng cứng cỏi đáp. ĐÔ
thống chưa rõ tình thế nên nói vậy, đây nè… ông chỉ con đường chẹt đi vòng qua
trên đồi rồi tiếp:
– Con đường kia là nơi quân phản loạn sẽ đi qua, nếu chúng ta đóng binh trên
đồi: Doanh trại, cờ xí rơp trời, làm sao chúng dám héo lánh tới. Không khéo chúng
đổ sang nẻo khác, bất thình lình đánh vào Phiên Ngung, Thái Hậu sẽ quở trách
chúng ta ?
Phi Hồng Xà thấy lời phân trần hữu lý nên im lặng. Nghĩ cho kỹ đối với đoàn
quân Ô hơp kia thì có nghĩa gì mà ông phòng ngại.
Tuy nhiên, muốn vững lòng hơn, ông phái một toán lên quân lên đóng trên đồi
phòng khi bị đánh úp.
Phi Hồng Xà lại truyền quân sĩ hạ trại dưới thung lũng và không được làm
huyên náo, cố giữ sự yên lặng để chờ quân giặc đến.
Phó đề đốc hoàn thành xong xứ mạng của Tiểu Lý Bá giao phó thì vui sướng
lắm, song trong lòng vẫn phập phồng không biết bị bại lộ lúc nào?
Phó Đề Đốc chỉ mong mỏi nội đêm nay, nghĩa quân chiếm được Phiên Ngung
thành mà trở về đây, chờ tình trạng này sợ khó kéo dài được.
Mặt trời đã xế bóng, ánh nắng bớt gay gắt, nhưng khắp nơi vẫn còn nóng bức.
Quân binh của Phi Hồng Xà mệt mỏi nằm ngã nghiêng dưới cỏ, bực bội vì
không được cử động dưới sức nóng của mặt trời.
Bổng từ đâu tiếng chuông chùa ngân lên trên đồi cây, khiến quân sĩ đều bàng
hoàng ngơ ngác.
Phi Hồng Xà đang ngủ, chợt thức giấc vì tiếng chuông vang trên đồi. Hắn vụt
ngồi dậy, lẩm bẩm:
– A? Ta nhớ ra rồi? Thôn Cao đồng là nơi trụ trì của sư Lý Biểu, một tên trong
phái võ Hạnh Hoa. Ta phải diệt trừ hắn để trừ hậu hoạn.
Riêng.Phó Đề Đốc hộ thành, khi nghe tiếng chuông ngân và nhìn thấy thấy độ
của Phi Hồng Xà thì lo ngại vô cùng.
Sư Lý Biểu sợ khó thoát cơn nguy, làm thế nào bây giờ? Phó Đề Đốc thầm
trách Tiểu Lý Bá chọn địa điểm dụ quân triều mà không nghĩ đến nhà sư.
Đúng với sự lo ngại của Phó Đề Đốc, Phi Hồng Xà mặc áo giáp lên ngựa,
truyền một đội quân theo.
Phó Đề Đốc kinh hoảng, vội chạy đến bên chân ngựa, cố giữ Phi Hồng Xà lại.
– Bẩm ĐÔ Thống, ngài đi đâu?
Phi Hồng Xà đáp:
– Ta tìm bắt một tên trong phái Hạnh Hoa, hắn đang trụ trì tại đây.
Phó Đề Đốc ra vẻ sợ sệt nói:
– Trời? ĐÔ thống đi rồi quân phản loạn đến đây mới liệu sao ? Huống chi kẻ kia
đã chọn lấy đường tu.
Phi Hồng Xà quát lớn:
– Nhà ngươi lui ra, ta sẽ về ngay đừng làm rộn.
Hắn nói xong, giục ngựa lên đồi, đội quân hắn vội vã đuổi theo.
Phó đề đốc ngây người, chết điếng trong lòng. Giờ phút này ông chỉ hy vọng
đội nghĩa quân trở về . . .
Sau hồi chuông cầu nguyện cho công cuộc cứu nước của toàn dân chóng được
thành, Sư Lý Biểu trở vào phương trượng, ngồi than thiền nhập định.
Bổng ông nghe xa xa tiếng vó câu rộn rịp lên sườn đồi, lạc ngựa rất lạ, chắc
chắn không phải lạc ngựa của nghĩa quân.
Chúng là ai? Từ nơi nào lại? Và định làm gì?
Nhà sư vụt nhớ đến việc Phó Đề Đốc chặn đường đại quân Phi Hồng Xà.
Phút chốc, ông nhận thấy ngay sự sơ hở của mình. Tiếng chuông vang động
núi đồi sẽ đưa đường dẫn lối chúng đến đây.
Đoàn người ngựa đã lên đến đỉnh đồi và bước lần vào sân Cổ Am. Đúng là
quân triều, không còn nghi ngờ gì nữa, Sư Lý Biểu nhủ thầnl như vậy.
Tuy nhiên trong lòng ông vẫn thanh thản như thường. Dù cho hàng vạn binh
mã tấn công vào chùa, ông cũng xem thường vì đối với ông, cõi trần là cõi tạm.
ông nghĩ thầm:
– Phi Hồng Xà đến đây cốt là để hại ta. Hắn biết ta là sư huynh của Hoàng
Quốc Kính, người trong phái võ Hạnh Hoa thôn.
xưa kia, sư Lý Biểu là một lão hiệp phi thường, tài nghệ xuất chúng, là thầu
của Hà Minh, Tiểu Lý Bá, Hà Thiệu. ông nào đâu phải kẻ tầm thường, nhưng ông
đã chán ngán cảnh chém giết lẫn nhau, không muốn can dự vào việc đời nữa, mới
quy y cửa Phật.
Bây giờ, quân giặc tràn đến đây, làm náo động Phật đài, trong lòng ông phân
vân, không biết nên chống trả lại chúng Hay ngồi im đểmặc chúng hoành hoành?
Phi Hồng Xà đã vào đến mái hiên chùa và truyền quân sĩ lục xét khắp nơi. Sư
Lý Biểu vẫn thản nhiên ngồi im như pho tượng, đôi mắt nhắm nghiền nhưng tai
vẫn nghe từng tiếng động chung quanh mình.
Phương Hồng Xà vào đến phương trượng nhìn lên bệ thờ thấy một tượng Phật
to lớn đang nghiêm nghị nhì, hắn lo sợ bâng quơ.
Hắn bỗng nhìn thấy sư Lý Biểu ngồi tham thiền dưới chân tượng liền tuốt
ki ếm ra . . .
Một giọng nói trầm trầm bỗng cất lên:
– Xin mời ĐÔ Thống ngồi…
Phi Hồng Xà giật mình nhìn dáo dác, quân sĩ đều tuốt kiếm bước tới phòng bất
trắc
Tiếng nói lại cất lên:
– ĐÔ thống tới đây có việc chi? Sao người giận giữ thế kia?
Bấy giờ Phi Hồng Xà mới biết là sư cụ Lý Biểu đã hỏi hắn.
Hắn bước tới, quát to lên:
– Nhà sư biết điều đừng chống cự, hãy để cho quân sĩ bắt trói đi…
Sư Lý Biểu từ từ mở mắt, cau mày hỏi:
– Chẳng hay vì lẽ gì quan ĐÔ thống bắt kẻ tu hành này?
Phi Hồng Xà im lặng, lúng túng. Một người không làm nên tội gì hết, không
lý lại bắt giết đi? Dù hắn có là bè đảng của phái Hạnh Hoa, nhưng lấy gì làm bằng
Phi Hồng Xà quát lên:
– Thôi? Không được nhiều lời nữa? Phái võ Hạnh Hoa Thôn tạo phản, ta được
lệnh triều đình tìm bắt hết bè lũ chúng bây.
Sư Lý Biểu không động đậy, khẽ đáp:
– Đường về Hạnh Hoa thôn xa diệu vợi, bần đạo nào hay biết điều chi. Vả
chăng bần đạo đã xuất gia đầu Phật, làm sao biết được hồng trần. Bây giờ bị ĐÔ
thống bắt giết đi, chẳng phải là oan lắm ru? Phi Hồng Xà nghĩ ngợi và cảm thấy
lulullg lời kia rất xác đáng. Song lànl thế nào tin tưởng được bọn Hạnh Hoa Thôn?
Thà cứ giết hắn đi để khỏi bận nghĩ sau này.
Phi Hồng Xà quay lại truyền quân sĩ:
– Bây đâu? Bắt trói hắn lại cho ta!
Bọn thủ hạ vừa túa vào thì sư Lý Biểu khoát tay thét lớn:
– Lui ra?
Đôi mắt ông trợn trừng lên khiến quân sĩ Phi Hồng Xà khiếp đảm, cúi đầu.
Không hiểu sức mạnh huyền bí nào đã thắng chúng.
Sư Lý Biểu lắc đầu bảo Phi Hồng Xà:
– Bần đạo đã hết lời mà ĐÔ Thống vẫn nằng nặc muốn giết bần đạo, một kẻ tu
hành khổ hạnh, đã tuân theo pháp giới. Thật là đáng tiếc. Trong tình thế nà, bần
đạo không biết phải nói sao ? Chống trả lại quan ĐÔ Thống? Làm sao tránh khỏi
cảnh máu đổ thịt rơi. Quân binh thiệt mạng, mà ngồi yên để cho quan ĐÔ Thống
hành động thì cũng tội lỗi vô cùng.
Bây giờ chỉ còn một giải pháp này. Bần đạo xin cùng ĐÔ Thống đấu tài đấu
sưc
Nếu bần đạo thắng được ĐÔ Thống thì ngài rút binh khỏi Cổ Am này, trả sự
yên lành cho nhà Phật? Còn nếu bần đạo lỡ thua thì ĐÔ thống tự tiện giết đi cho hả
lòng căm thù phái võ Hạnh Hoa?
Lời nói chí lý của Sư Lý Biểu làm cho Phi Hồng Xà nghĩ ngợi.
Tiếng thét vừa rồi làm cho quân sĩ khiếp đảm thối lui đủ chứng tỏ nhà sư
không phải tay vừa.
Nhưng Phi Hồng Xà là một bạo tướng, từng xông vào trăm trận, chà đạp lên lẽ
phải để lập chiến công.
Hắn cười lên khanh khách:
– A ha? Tên sư già còn mong được sống sót nữa sao? Đừng nhiều lời, ta không
muốn nghe nữa.
ĐÔ thống thét quân sĩ: Quân hèn nhát? Không dám bắt tên trọc ấy ư? Quân sĩ
trước lời thét mắng của chủ tướng tràn vào phương trượng. Sư Lý Biểu vẫn điềm
t~nh lắc đầu:
– Bần đạo không ngờ quan ĐÔ thống hẹp lượng đến thế. Đây là chốn tôn
nghiêm thờ đức Phật mà ĐÔ thống cũng không để yên. Thôi đành vậy.
– Người nói xong, vụt đứng lên quát lớn:
– Hãy lùi lại:
Cũng giống như lần trước, quân sĩ như gặp phải một bức tường chắn lối, thối
lui ra sau…
Sư Lý Biểu nhìn Phi Hồng Xà nói:
– ĐÔ thống đã quá bức ép, bần đạo đành phải tự vệ. Xin mời tất cả ra sân chùa
mà chém giết để tránh cho Đức Phật khỏi thấy một cảnh đau lòng.
Nhà sư nói xong nhảy vút ra khỏi phương trượng.
Phi Hồng Xà thét quân sĩ duổi theo:
– Hãy bắt tên sư già kia, đừng để nó chạy thoát…
Nhưng khi chúng ra sân ngoài thì thấy sư Lý Biểu đang đứng đợi, vẻ mặt,
nghiêm nghị, lạnh lùng hai tay khoanh vòng trước ngực.
Phi Hồng Xà vừa đến thì Lý Biểu đã nói:
– ĐÔ Thống đừng lo ngại? Bần đạo không chạy trốn đâu. Đây là nơi bần đạo đã
thi phát trụ trì, làm tôi cho đức Phật, bình thường tụng kinh lạy Phật mà tịch diệt
cũng an táng ở đây. Sự điềm đạm và lời nói ôn hoà, chí lý của bậc chân tu làm cho
bạo tướng càng thêm tức giận. Hắn không nói thêm lời nào, vung kiếm chém vút
ngang nhà sư Lý Biểu. Nhà sư vẫn không thay đổi sắc diện, bước lùi ra phía sau,
tránh lằn kiếm ác hại.
ông nói:
Bần đạo xin nhường quan ĐÔ Thống đủ ba lần…
Phi Hồng Xà chết hụt nhà sư và nghe lời khinh thị kia như điên dại, quay thốc
mũi kiêm chém liên tiếp vào mình Lý Biểu…
Nhà sư trước sức tấn công mãnh liệt đó né tránh thoăn thoắt rồi bất thình lình
nhảy vọt lên không thét:
– ĐÔ thống ráng giữ mình ? . . .
Phi Hồng Xà giật mình thu kiếm nhìn dáo dát. Nhà sư đã đứng sau lưng hắn tự
lúc nào và vung tay đánh nhẹ vào ót hắn. ĐÔ thống bất ngờ không đỡ kịp, té nhủi
ra phía trước. Hắn cả kinh lăn tròn đi một vòng rồi lồm cồm ngồi dậy.
Nhà sư đứng lặng yên nhìn hắn bảo:
– ĐÔ thống hãy rút quân ra khỏi chốn này và đừng lànl náo động thiền môn
nữa, bần đạo đã hết lời, nếu không nghe đừng trách.
Phi Hồng Xà thực tâm đã kinh sợ tài nghệ của Lý Biểu vì nếu muốn giết hắn,
nhà sư chỉ cần vẫy tay mạnh hơn chút nữa là hắn đã bỏ đời.
Nhưng vì thể diện trước ba quân. ĐÔ thống không thể chịu nhục được. Phải
giết chết sư Lý Biểu mới nghe.
ĐÔ Thống còn tin tưởng với sự giúp sức của quân sĩ, hắn có thể hạ nhà sư, nên
thét to lên: