Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi

Chương 12 - Chiếc Kiệu Bí Ẩn

trước
tiếp

Lại nói, lúc ấy Giang Ngọc Phàn vừa nhún mình bay ra khỏi phòng liền thấy bị người ngầm dùng ngói bắn tới thì càng tức giận hơn, chàng thét lớn một tiếng, tay áo phất lên phát ra chưởng phong đánh bật tất cả mười mấy viên ngói bay “vèo vèo” trở lại hướng những dãy phòng đó.

Gần như cùng lúc Giang Ngọc Phàn ngoài này tay phát Thiết Trừu thần công thì sau lưng chàng, ngay trong căn phòng khách cũng vang lên một trận âm thanh hỗn loạn: bàn ngã, ghế bay, chén bát rơi loảng xoảng chứng tỏ đã xảy ra ẩu đả.

Giang Ngọc Phàn lúc này tâm ý đều tập trung vào Vạn Diễm bôi, chàng lo rằng tên đồng bọn với Vạn Lý Phiêu Phong ở bên ngoài bắt được Vạn Diễm bôi chuồn mất, cho nên khi vừa đẩy lui những viên ngói ám toán, chàng chẳng để tâm đến gì nữa, lập tức bay bổng người lên không nhằm hướng ngoại môn phóng vụt đi như phi tinh.

Vừa ra đến bên ngoài phòng chàng nhanh chóng phóng mắt ra bốn phía tìm kiếm, thế nhưng tuyệt nhiên không phát hiện một bóng ma nào.

Giang Ngọc Phàn trong lòng nôn nóng bất giác buột miệng la lên “Nhanh thật!” lại đưa mắt nhìn xuống mới phát hiện ra bên ngoài hậu phòng lớn, tất cả các phòng lúc này đều đóng kín mít, lại chẳng thấy một ánh đèn nào, khắp nơi chỉ là một màn đêm dày đặc.

Nhìn tình hình này, chàng cũng đã nhận ra bọn Vạn Lý Phiêu Phong trước khi vào đây lừa đoạt chiếc Vạn Diễm bôi. Chúng đã sắp đặt kế hoạch rất chu đáo, từ chuyện Vạn Lý Phiêu Phong đơn thân độc mã vào uốn lưỡi lừa bọn chàng trúng kế, cho đến ngoại ứng bên ngoài vạch đường tẩu thoát ra sao, hẳn được tính toán tỉ mỉ.

Giang Ngọc Phàn đứng tần ngần mấy giây, chàng không thể chọn hướng nào để đuổi mù theo đối phương được, đành thở dài một tiếng rồi phóng người quay trở lại phòng của mình. Vừa đến bên ngoài cửa, phóng mắt nhìn vào thì chẳng còn nhìn thấy bóng người nào nữa, trên sàn nhà chỉ ngổn ngang những bàn ghế chén đũa, hẳn nhiên là Vạn Lý Phiêu Phong cũng đã tháo chạy, còn bọn Ngộ Không nhất định cũng đã kéo nhau đuổi theo. Nhìn tình hình, trong đầu Giang Ngọc Phàn phán đoán nhanh. Chàng quay người phóng lên mái ngói, đưa mắt quan sát một vòng. Đang lúc còn chưa biết nên làm thế nào thì bỗng thấy có bóng người lướt gió phóng đến, chăm mắt nhìn, chàng đã nhận ra là Chung Ngọc Thanh và gã Á Tử.

Vừa bắt gặp bọn họ, chàng lên tiếng căn dặn ngay :

– Hai người canh chừng nơi này, tôi xuống dưới kiểm tra lại xem!

Miệng nói chưa dứt, người đã phóng đi. Chân vừa chạm đất, tả chưởng phát ra Dao Không chưởng, hữu thủ cũng thi triển Đạn Chỉ thần công trấn ngự ngay trước ngực, chỉ cần có kẻ nào dám tập kích thì lập tức nhận đủ một chưởng một chỉ của chàng ngay.

Chính tại lúc này, đột nhiên nghe gã câm Á Tử ú ớ hai tiếng. Tiếp đó liền nghe tiếng Chung Ngọc Thanh gọi giật lại :

– Minh chủ, nhanh quay trở lại đây!

Giang Ngọc Phàn vừa nghe vậy, biết có biến, chân nhún nhẹ khiến cả người tung bổng lên không đáp trở lại mái ngói bên cạnh bọn Chung Ngọc Thanh và Á Tử.

Lúc này, chàng thấy Á Tử khum người xuống bò bằng hai tay hai chân, mũi hểnh tới trước hít hít giống như một con chó đánh hơi.

Giang Ngọc Phàn lấy làm ngạc nhiên, buột miệng hỏi ngay :

– Chung chấp sự, chuyện gì thế này?

Chung Ngọc Thanh đáp nhanh :

– Minh chủ, Phương đàn chủ đã đánh hơi thấy mùi của tên đồng bọn lấy chiếc Vạn Diễm bôi, chừng như hắn nhận bảo bôi xong còn chưa kịp chạy khỏi đây…

Giang Ngọc Phàn nghe xong “ồ” lên một tiếng, bán tín bán nghi, nói :

– Lại có chuyện này sao?

Nói đến đây đã thấy Phương Thế Nghĩa bò ngửi tới đầy mé tường ngoài chừng như hết đường nên gã chỉ ra bên ngoài tường thành lại ú ớ “A… á…” hai tiếng.

Giang Ngọc Phàn lóe nhanh một ý, liền phóc người cùng Chung Ngọc Thanh đến bên gã, đưa mắt nhìn ra ngoài theo hướng tay gã chỉ, chàng đã nhận ra ngay đó là chiếc cửa hậu của khách điếm. Chiếc cửa không khóa mà mở hé nhỏ, như vậy cũng đủ phán đoán vừa rồi nhân lúc Giang Ngọc Phàn từ bên trong phòng khách ra chưa kịp nhận rõ cảnh vật xung quanh, tên đồng bọn với Vạn Lý Phiêu Phong đã theo cửa này để chuồn ra ngoài khách điếm, rồi từ đó theo quan đạo biến mất.

Chính lúc này Giang Ngọc Phàn vừa có ý định phóng ra ngoài xem thì bỗng thấy cánh cửa bật mở rộng, hai bóng người theo đó chạy vào, nhìn kỹ thì đã nhận ra chính là bọn Đồng Nhân Phán Quan và Phong Lôi Quải.

Giang Ngọc Phàn lập tức trầm giọng hỏi ngay :

– Đuổi theo kịp chứ?

Bọn Đồng Nhân Phán Quan và Phong Lôi Quải cũng đã nhận ra Giang Ngọc Phàn, Chung Ngọc Thanh và gã Á Tử, bọn họ bị hỏi bất ngờ, cả hai lúng túng vẻ hổ thẹn lí nhí đáp :

– Để hắn chạy mất!

Nói xong, cả hai nhìn nhau sượng sùng, nhưng cũng bấm bụng tung người nhảy lên mái ngói.

Cũng vừa lúc này, nhiều bóng người khác chạy vào, thì lại là bọn Ngộ Không chia nhau ra bốn phía truy lùng, giờ quay trở lại.

Bọn họ vừa nhìn thấy Giang Ngọc Phàn, trên mặt vừa xen lẫn căm phẫn và hổ thẹn. Chẳng đợi Giang Ngọc Phàn lên tiếng hỏi. Ngộ Không đã tiến lên chấp tay cúi đầu ngượng ngập nói ngay :

– Minh chủ, hắn tẩu thoát mất rồi!

Giang Ngọc Phàn đưa ánh mắt sắc lạnh như tiền đảo quanh một vòng, buông từng tiếng một :

– Vạn Lý Phiêu Phong có thể chạy thoát nổi sao?

Bọn Ngộ Không mười mấy người đều cúi đầu xấu hổ, Nhất Trần tiến lên mạnh dạn nhận lỗi :

– Thuộc hạ bất tài, không xứng chức vụ!

Giang Ngọc Phàn nghe xong thực không tin vào tai mình, cả bọn mười mấy danh thủ võ lâm thế này mà để Vạn Lý Phiêu Phong bỏ đi ngay trước mũi dễ dàng đến thế sao? Bất giác chàng đưa mắt nhìn bọn Phong Lôi Quải và Đồng Nhân Phán Quan.

Phong Lôi Quải nhận được cái nhìn của Minh chủ, liền lên tiếng đáp ngay không đợi hỏi :

– Bọn ty chức chúng tôi hai đứa đuổi theo đường nhỏ được một đoạn liền gặp ngay quan đạo lớn. Lúc này trúng buổi chợ đêm, nên người đi trên đường khá đông, nên thực tình không làm sao nhận ra bóng Triệu Cảnh Thành trong đoàn người đó.

Giang Ngọc Phàn nghe xong mới hiểu ra bọn Phong Lôi Quải đuổi theo Vạn Lý Phiêu Phong chứ không phải tên đồng bọn đứng bên ngoài nhận Vạn Diễm bôi.

Nghĩ lại thân phận mình là Minh chủ, công lực võ học thực sự không biết vượt xa bọn Ngộ Không mấy bực, vậy mà đến một tên ngoại ứng với Vạn Lý Phiêu Phong mình cũng không đuổi bắt kịp, vậy thử hỏi còn có thể trách cứ thuộc hạ được sao?

Nghĩ đến đó chàng cũng tự lấy làm thẹn, nên chỉ im lặng đưa mắt quan sát một vòng khách điếm. Lúc này các phòng có khách vẫn đèn đuối sáng trưng không có gì khác lạ, chỉ có điều vừa rồi một trận tiếng động ồn ào đã khiến không ít khách mở cửa thò đầu ra xem chuyện gì.

Nên biết, đám thương nhân quanh năm đi lại đó đây buôn bán thì những chuyện xảy ra đêm hôm trong khách điếm thế này bọn họ rất có kinh nghiệm am tường, nên xem thì xem nhưng tuyệt không có ai dám bước chân ra khỏi phòng nửa bước.

Hiển nhiên họ hiểu rằng đây là chuyện người trong võ lâm giang hồ tranh chấp thanh toán lẫn nhau, đao thương vốn không có mắt mà nhận ra đâu thù đâu bạn, nhỡ một ngọn phi đao lạc hướng trúng mình, há chẳng phải uổng mạng vô ích hay sao?

Với bọn tửu bảo và lão chủ khách điếm thì càng có kinh nghiệm hơn, gặp phải những cảnh thế này thì tịnh nhiên không hề nghe thấy nửa tiếng la.

Chính vừa lúc này, từ hướng phòng chính bắc, bọn Trọc Tử, Cảm Cô, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa và Hắc Sát Thần cũng chạy vào.

Giang Ngọc Phàn vừa nhìn thấy, không nói chàng cũng biết bọn họ chẳng hơn gì đám Ngộ Không, chàng đành dằn lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói :

– Chúng ta về phòng thôi!

Chung Ngọc Thanh bỗng lên tiếng gợi ý :

– Minh chủ, những phòng bên dưới không lục soát sao?

Bọn Phong Lôi Quải nghe nói, lúc này mới quay đầu nhìn thì phát hiện ra một điều khác thường, đó chính là lúc này trong toàn khách điếm hầu như các dãy phòng đều có ánh đèn, duy nhất tòa biệt viện này là lặng ngắt, tối om.

Thế nhưng, chẳng ngờ Giang Ngọc Phàn không chút nghi ngờ, đáp :

– Bất tất, bọn chúng đã lập kế hoạch lừa cướp kỹ lưỡng như vậy, thì chẳng khi nào lại để đồng bọn lưu lại trong tòa viện này.

Nói dứt lời, chàng quay người phóng mình dẫn đầu đoàn trở lại dãy lầu của mình.

Bọn Ngộ Không đều là những tay giang hồ lão luyện, đương nhiên cũng nhận ra suy đoán của Giang Ngọc Phàn là hoàn toàn đúng, cho nên không ai bàn thêm gì mà lục tục theo chân chàng về phòng.

Bọn họ vừa vào đến phòng thì cũng vừa lúc bọn Trọc Tử bốn người kéo nhau vào. Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hầm hầm tức giận lên tiếng trước :

– Con cáo già Vạn Lý Phiêu Phong này quả thực ăn nhằm gan hùm mật gấu hay sao lại dám trước mặt bà già mà giở trò lừa bịp….

Lời bà chưa xong, Hắc Sát Thần chân vừa đạp đất cũng phẫn nộ lớn tiếng chửi đổng :

– Mẹ kiếp con khỉ già Vạn Lý Phiêu Phong này, ta nhất định có ngày bắt được hắn, lột da rút gân, lấy cái sọ dừa hắn hầm chung với sọ chó mực nhắm rượu….

Giang Ngọc Phàn nghe bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa và Hắc Sát Thần chửi Vạn Lý Phiêu Phong, chàng không nói gì, chỉ đưa tay ra chiều an ủi rồi trở gót đi tiếp vào phòng. Trong phòng lúc này bàn ghế chén bát rơi vỡ vung vãi trên đất, mùi rượu thịt xông lên nồng nặc.

Giang Ngọc Phàn nhìn nhanh một lượt rồi lên tiếng nói với Trọc Tử :

– Vương đàn chủ, nhanh đi gọi vài tên tiểu nhị thu dọn lau chùi sạch sẽ ở đây, rồi bảo chưởng quầy cho dọn một bàn rượu khác trong khách phòng nhỏ độc viện phía trước.

Trọc Tử nghe nói biết chàng không dùng căn phòng này nữa, liền ứng danh “dạ” một tiếng, rồi quay người chạy đi ngay.

Giang Ngọc Phàn lại nhìn tình hình lộn xộn của phòng khách một lần nữa mới hỏi chung mọi người :

– Tình hình vừa rồi thế nào?

Ngộ Không nghe hỏi liền lên tiếng đáp trước :

– Đang lúc mọi người tản ra xa, bỗng nghe Vạn Lý Phiêu Phong la to “tiếp lấy” hẳn Minh chủ cũng biết rồi đấy, ai cũng bất ngờ giật mình, khi nhìn thấy lão ta ném Vạn Diễm bôi ra cửa. Nhất thời kinh ngạc không kịp phản ứng, đến lúc kịp nhận ra bị lừa thì Vạn Lý Phiêu Phong đã vút người chạy khuất sau chiếc bình phong kia….

Vừa nói đến đó, Ngộ Không vừa đưa tay chỉ chiếc bình phong gỗ bị vỡ nát nằm đổ trên đất.

Không đợi lão nói tiếp, Hắc Sát Thần xen vào kể :

– Chỉ tức một điều con cáo già đó thân pháp cực nhanh, quả phi chùy của tôi tuy đánh trúng chiếc bình phong sập đổ, nhưng hắn đã kịp tẩu mất.

Cảm Cô cũng lên tiếng giọng hậm hực :

– Thật là kỳ quái, tôi phóng người bám theo lão sát đít, vậy mà vừa vọt lên tường ngoài thì không thấy con khỉ già kia đâu.

Giang Ngọc Phàn thầm biết thuật khinh công thân pháp của Cảm Cô thế nào, nên lúc này nghe xong không khỏi lấy làm lạ, chàng lập tức bước nhanh qua chiếc bình phong, rồi tiến thẳng ra phía sau phòng.

Ra khỏi hậu phòng, đưa mắt nhìn chẳng có gì ngoài một gốc cây lớn, bên dưới là một nhà vệ sinh. Giang Ngọc Phàn quan sát nhanh, nhíu mày quay lại nhìn bọn Ngộ Không lúc này cũng đã ra theo, hỏi :

– Đã có ai xem xét trong hố xí chưa?

Nghe một câu hỏi này, cả bọn sực tỉnh ra, cứ đưa mắt nhìn nhau như muốn hỏi hiển nhiên là chưa có ai bước vào khám xét trong đó.

Hắc Sát Thần tức giận sấn lên, nói :

– Để tôi đi xem….

Gã nói chưa dứt, Độc Tý Hổ đã cắt ngang :

– Vạn Lý Phiêu Phong đâu phải là thằng người gỗ…

Hắc Sát Thần không phục, “hừ” một tiếng trong họng, cãi lại :

– Biết đâu chừng con chó già đó bị đuổi quá cấp bách đến phân ra cả quần, thì còn kể gì dơ dáy mà không chịu chui vào đó?

Giang Ngọc Phàn để ngoài tai cuộc đấu khẩu giữa bọn họ, chàng phất tay áo nhún người bay lên bờ tường bao bọc bên ngoài, đưa mắt quan sát.

Từ đây nhìn ra thì quả nhiên có một con đường mòn hẹp, chạy hút ra xa rồi bắt gặp quan đạo lớn đúng như bọn Phong Lôi Quải và Đồng Nhân Phán Quan đã nói.

Giang Ngọc Phàn chay mày suy đoán nhanh rồi quay đầu nhìn bọn Ngộ Không, nói :

– Hiện tại chúng ta có thể biết chắc rằng: Vạn Lý Phiêu Phong cùng những tên nấp dãy phòng hướng Đông này ném đá vào tôi và cả tên đón lấy Vạn Diễm bôi đều theo con đường nhỏ này mà chạy thoát. Thế nhưng còn những tên ở dãy phòng phía Tây, ném đá vào tôi lúc ấy thì chuồn theo đường nào? Có ai chạy đuổi theo hướng Tây?

Vừa hỏi, chàng vừa đưa mắt nhìn một lượt bọn Ngộ Không.

Hắc Sát Thần liền lên tiếng đáp :

– Thuộc hạ một chùy đánh không trúng Vạn Lý Phiêu Phong, bấy giờ Chung chấp sự cùng mấy người khác đều truy đuổi theo hướng này, riêng tôi và Quỷ Đao Tiết nương nương theo ra cửa trước truy đuổi về hướng Tây.

Giang Ngọc Phàn nghe xong thất vọng, thở ra nói :

– Đợi ngươi đánh xong một chùy, rồi mới thâu Hồi theo cửa trước chạy ra thì chỉ e bọn chúng đã chạy biến mất rồi.

Cảm Cô đột nhiên chen vào, nói :

– Thuộc hạ lúc ấy cũng theo chân Tiết chấp sự đuổi về hướng Tây, thấy phòng Đông của chúng ta nối liền với phòng Tây, ở giữa không có đường….

Điều này quả nhiên gây chú ý với Giang Ngọc Phàn, chàng hỏi ngay :

– Độc viện hướng Tây giáp tường với phòng Đông chúng ta đó có ánh đèn hay không?

Cảm Cô tỏ ra lúng túng xen lẫn ngượng ngập, đáp :

– Nếu không có ánh đèn thì tốt hơn?….

– Tại sao?

Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên, chau mày hỏi.

Phong Lôi Quải vẻ am tường giúp Cảm Cô giải thích :

– Không có ánh đèn tiện cho chúng ta xuống lục soát, nếu có ánh đèn mà vẫn xông vào lục soát đó là phạm vào một đại kỵ giang hồ.

Giang Ngọc Phàn nghe xong bất giác cười nhạt, chừng như tự nói với mình :

– Con cáo già họ Triệu này đa mưu túc trí, quả thực là tay đại gian manh lần đầu tiên ta gặp, kế hoạch lừa đoạt Vạn Diễm bôi của hắn được toán chuẩn bị hết sức chu đáo, tuyệt nhiên không để hở một khâu nào.

Bọn Ngộ Không nghe thì không mấy phục lắm, bởi vì bọn họ đều là những tay giang hồ lịch duyệt, thế nhưng một điều trăm phần trăm sự thực là Vạn Diễm bôi bị cướp ngay trước bao cặp mắt mở lớn của họ. Bởi vậy không phục thì không phục, nhưng cũng chẳng một ai dám lên tiếng tỏ ý không phục với Giang Ngọc Phàn.

Vừa tại lúc này, ngoài hành lang đã nghe tiếng bọn tiểu nhị gọi nhau vào dọn phòng.

Giang Ngọc Phàn đảo mắt nhìn một vòng chung quanh, rồi phất tay nói :

– Chúng ta ra phòng trước thôi!

Nói rồi quay người đi trước. Bọn Ngộ Không ai nấy tức anh ách trong lòng, đều thầm thề trả thù món nợ này với Vạn Lý Phiêu Phong. Thế nhưng Vạn Lý Phiêu Phong thì quả là danh bất hư truyền, lão chẳng hổ thẹn với ngoại hiệu của mình, chẳng khác nào một làn gió nhẹ phất một cái đã lướt đi vạn dặm, bọn Ngộ Không giờ có tức cũng đành nhìn nhau thở ra mà thôi.

Cả bọn thấy Giang Ngọc Phàn bỏ đi, cũng lục tục kéo nhau đi theo.

Đến phòng trước, ánh đèn sáng lóe và bóng người qua lại, trong phòng một bàn rượu thịt khác đã được chuẩn bị xong. Mấy tên tiểu nhị lăng xăng chạy đi chạy lại, Trọc Tử thì đứng ngay cửa ra vào, nhìn thấy Giang Ngọc Phàn liền cúi người cung kính, nói :

– Minh chủ, thuộc hạ đã hỏi bọn tửu bảo, chúng cho biết phòng này chính là Vạn Lý Phiêu Phong thuê ở.

Giang Ngọc Phàn “à” một tiếng, chân đã bước lên đến bậc cấp vào phòng.

Khi cả bọn đã phân ngôi thứ ngồi vào bàn rồi, tự tay Trọc Tử rót đầy rượu vào chén trước mặt mọi người, Giang Ngọc Phàn chờ bọn tiểu nhị bày xong thức ăn lên bàn, mới gọi lại hỏi cả mấy tên, giọng ôn hòa :

– Phòng này do vị nào phục vụ?

Một gã lùn nhất trong bọn tiến lên, cúi người cung kính không quên kèm theo một nụ cười, đáp :

– Bẩm Minh chủ, là tiểu nhân tôi phụ trách ạ.

Giang Ngọc Phàn gật đầu hài lòng, rồi chỉ tay lui sau lưng, hỏi tiếp :

– Dãy phòng phía Tây kia là vị tiểu nhị ca nào phụ trách?

Một gã tuổi chừng trung niên, vóc người tầm thước lên tiếng đáp :

– Chính là do tiểu nhân phụ trách.

Giang Ngọc Phàn nghe xong, liền nhìn ba gã còn lại nói :

– Không phiền đến ba vị, xin cứ tự nhiên về nghỉ.

Ba tên còn lại nghe vậy, sung sướng vội cúi rạp mình ứng thanh “dạ dạ” liền mấy tiếng rồi quay gót trở ra ngay.

Giang Ngọc Phàn chờ cho đến khi tiếng chân ba tên tiểu nhị kia không còn vang ngoài hành lang nữa, bấy giờ mới nhìn gã mập lùn, hỏi :

– Vị thuê phòng này là Triệu lão anh hùng, chẳng hay đến thuê từ lúc nào?

Gã mập lùn vội cúi người, nhoẻn miệng cười, đáp :

– Sau khi Minh chủ và các vị đại gia vào hậu viện không lâu, thì có ba vị lão gia và một vị tiểu thư vào đây….

Bọn Ngộ Không vừa nghe đến có một vị tiểu thư thì đều biến sắc.

Nhưng Giang Ngọc Phàn vẫn trấn định sắc thái hòa hoãn, hỏi tiếp :

– Vị tiểu thư đó ăn vận như thế nào? Có phải toàn thân mặc võ phục bằng gấm hồng, sau lưng dắt cặp đao không?

Gã mập lùn cười gượng gạo, lắc đầu, đáp :

– Thực tình tiểu nhân không biết, vì vị tiểu thư kia lúc vào đây đi kiệu, mãi tận phòng thì bước vào bên trong nghỉ ngay, cho nên căn bản tiểu nhân không nhận ra diện mạo và quần áo.

Vừa nghe xong, gã méo Hắc Sát Thần đã trừng mắt tức giận, gầm lên :

– Người kia cứ ở riết trong kiệu thì ngươi làm sao lại biết chắc là tiểu thư đài các, hay chỉ là một lão thái bà tra khú đế hử?

Gã lùn mập thấy gã méo trừng mắt nộ khí, râu tóc dựng ngược thì run sợ đến chừng như chân nhũn ra, vội vàng xua tay giải thích :

– Không, không…. Ấy là vì tiểu nhân thấy ba vị lão nhân kia hễ mỗi lần đến trước kiệu nói chuyện đều xưng hô người trong kiệu là “tiểu thư”….

Gã nói chưa xong, Hắc Sát Thần lại trợn mắt vụt đứng lên như muốn trút giận lên đầu gã tiểu nhị. Giang Ngọc Phàn thấy thế liền đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói :

– Có gì muốn hỏi thì cũng cần phải ôn hòa, không nên phồng mang trợn mắt, nếu như thấy có chỗ chưa hợp lý thì cần nói rõ ra mới phải chứ.

Hắc Sát Thần như biết lỗi, vội ngồi xuống, thần sắc hòa hoãn trở lại, gật đầu lia lịa.

Giang Ngọc Phàn nhìn gã mập lùn, hòa nhã hỏi tiếp :

– Ngươi nhìn thấy ba lão già kia khi nói chuyện với vị tiểu thư trong kiệu thái độ như thế nào? Cung kính lắm hử?

Gã tiểu nhị không chút do dự, đáp :

– Dạ, rất cung kính!

Giang Ngọc Phàn “ồ” lên một tiếng vẻ hơi bất ngờ, rồi đưa mắt nhìn bọn Ngộ Không, Nhất Trần đầy ngụ ý.

Phong Lôi Quải thấy vậy, thận trọng nói :

– Không chừng bọn chúng giả sắm vai chủ tớ để tránh tai mắt người khác, bởi vì người trong Nghi Hưng thành này phần lớn đều nhận biết Hồng Phi Hồ….

Gã nói chưa xong, tên tiểu nhị thấp lùn đã cung kính cười, tiếp lời :

– Hồng Phi Hồ mà đại gia nhắc đến phải là vị nữ quản gia của Đặng lão trang chủ trong Thái Hồ Tân Sơn trang?

Phong Lôi Quải vừa nghe, quan tâm hỏi ngay :

– Đúng là cô ta, ngươi biết sao?

Tiểu nhị gật đầu, đáp ngay :

– Đinh quản gia vẫn thường mang theo một đội binh mã đến Nghi Hưng thành này.

Giang Ngọc Phàn vừa nghe xong, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hỏi :

– Đinh quản gia mỗi lần đến thành này đều ở lại trong khách điếm các ngươi?

Gã tiểu nhị tuổi trung niên nghe hỏi lập tức liếc nhìn quanh gã thấp lùn, thấp giọng hỏi lại :

– Là mùa xuân năm ngoái hay mùa thu năm kia?

Gã thấp lùn nhận được ánh mắt của đồng bạn nên cẩn thận hơn, suy nghĩ một chốc mới nói như tự nói với mình :

– Hình như là mùa thu năm kia thì phải….

Lời gã chưa dứt, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đã “hừ” một tiếng chừng như không kiên nhẫn được, đanh giọng nói :

– Minh chủ chúng ta chỉ hỏi các ngươi là con hồ ly đó có từng ở lại đây không, chứ không hỏi các ngươi là thời gian nào.

Gã tiểu nhị trung niên nghe hỏi nhanh miệng trả lời :

– Vâng, có ở lại một lần, nhưng…. chỉ sợ không nhớ rõ lắm thời gian nào.

Giang Ngọc Phàn lập tức nhìn gã, hỏi tiếp :

– Ừm,… vậy thì khách ở trong dãy phòng ngươi phụ trách là ai?

Gã tiểu nhị trung niên cung kính đáp :

– Cũng là một lão nhân gia, thế nhưng đi cùng lại là một trung niên phụ nhân, vận áo trắng quần đen….

Phong Lôi Quải lập tức quan tâm, hỏi :

– Phụ nhân kia chính xác chừng bao nhiêu tuổi? Có nắm gậy trong tay hay không? Tóc bạc hay không?….

Gã tiểu nhị trung niên lắc đầu đáp ngay :

– Trung niên phụ nhân ấy chẳng nắm gậy trong tay, mà tóc cũng không bạc, cái dáng đẫy đà mập mập ấy thì độ chừng bốn sáu bốn bảy tuổi….

Giang Ngọc Phàn nghe xong nhíu mày suy nghĩ một chốc, mới đưa mắt nhìn hai gã tiểu nhị, nói :

– Vậy các ngươi có nghe được bọn họ nói chuyện với nhau những gì không?

Hai gã tiểu nhị nghe hỏi câu này thì lúng túng, đứng nhìn nhau chần chừ không đáp ngay.

Độc Tý Hổ thấy vậy trầm gịong nói :

– Ở đây bây giờ chỉ có hai người thì còn sợ ai nghe thấy nữa, cứ nói thực rồi sẽ có thưởng, bằng không chỉ nửa câu giả dối cũng đủ mấy cái chỗ đội mão của các ngươi đấy!

Gã mập lùn vừa nghe mặt tái mét, vội vàng nói ngay :

– Bọn họ nói chuyện với nhau toàn lời lẽ giang hồ, cho nên chung quy tiểu nhân nghe không mấy hiểu lắm, chẳng phải là không nói thực, chỉ có điều chẳng hiểu chuyện thế nào….

Giang Ngọc Phàn an ủi, nói :

– Không hại gì, bọn họ nói thế nào thì ngươi cứ nói lại thế ấy, có sai cũng chả trách ngươi đâu mà sợ.

Gã mập lùn nghe vậy nhưng vẫn còn chút ngần ngại, một lúc mới nói :

– Lúc tiểu nhân đang ở trong này sửa soạn chén đũa, thì một lão già bỏ đi ra, hai lão còn lại đi vào phòng trong, chỉ nghe vị tiểu thư kia nói “Lão tin là thành công chứ?”. Giọng một lão già đáp lại “Tiểu thư yên tâm, bọn chúng đều là giang hồ bại hoại, giết người không chớp mắt…”.

Bọn Ngộ Không vừa nghe lời này, ai cũng mặt xanh như đồng, nghiến răng ken két, đủ biết bọn họ tức giận đến chừng nào rồi.

Giang Ngọc Phàn sợ Hắc Sát Thần hoặc Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa chen vào làm hỏng chuyện, bèn đưa tay ra hiệu cho bọn họ không được loạn động cướp lời. Bấy giờ mới thấy tên tiểu nhị mập lùn nói tiếp :

– Vị tiểu thư kia nghe vậy, bèn cảnh cáo rằng: “Chớ quá tự tin, bọn chúng đều là những nhân vật võ lâm xuất đầu trong sóng gió….”. Một lão già khác cười, nói: “Tiểu thư còn chưa biết, tính khí của bọn chúng hay sao? Cuồng ngạo, tự phụ, chẳng xem ai ra gì, vậy mà giờ chúng ở chung với nhau thì còn coi lão Triệu vào đâu chứ?”…. Trong phòng im lặng một lúc, mới nghe giọng tiểu thư kia vang lên: “Thôi được, đường rút khi ở bên ngoài tôi đã xem xét qua, chỉ cần bảo bôi đến tay thì lập tức thoát ngay, tuyệt không thành vấn đề….”.

Kể đến đó gã hơi dừng lại, chừng như có xem trong đoạn vừa rồi tình tiết có làm cho bọn Giang Ngọc Phàn quan tâm nhiều (…) lắng tai theo dõi chăm chú, gã hắng giọng kể tiếp :

– Một lão già lên tiếng nói: “Tiểu thư yên tâm, lão Cẩu thoát thân thì lại càng dễ”. Vị tiểu thư lập tức dặn dò: “Tốt, các vị có thể hành động được rồi….”. Hai lão già ứng thanh một tiếng, rồi đi ra….

Giang Ngọc Phàn nghe xong, không nói gì, chỉ đưa mắt cho gã tiểu nhị trung niên, hỏi :

– Còn khách bên phòng ngươi thì sao?

Gã này nghe hơi lúng túng, đáp :

– Bọn họ chỉ nói với nhau vài câu, tiểu nhân chỉ nghe lỏm bỏm được phụ nhân kia giọng có chút lo lắng nói: “Bọn chúng đều là những tay giang hồ nhất lưu, tôi lo cho các người không thoát thân nổi”. Lão nhân kia cũng tỏ ra lo lắng không kém: “Lão Triệu nói cũng không lấy gì làm chắc lắm, chỉ sợ đối phương không chịu đem bảo bôi trao ra”. Phụ nhân kia chỉ còn biết thở dài chứ không nói gì thêm nữa.

Giang Ngọc Phàn nghe xong, bỗng nhiên hỏi :

– Tiền ở khách điếm bọn họ đã thanh toán chưa?

Gã tiểu nhị trung niên lập tức chỉ tay vào Trọc Tử, nói :

– Khi vị khách gia này đến gọi bọn tiểu nhân dọn rượu thịt, thì vị phụ nhân trung niên kia cũng vừa thanh toán tiền đi xong.

Trọc Tử nghe vậy chặc lưỡi xuýt xoa, nói :

– Nói vậy ta đến muộn một chút!

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nguýt dài một tiếng, nói :

– Ngươi có đến sớm thì ích gì chứ?

Trọc Tử ngớ người, nhưng rồi nghĩ lại cũng đúng, nếu gã có đến sớm thì cũng không biết được bà ta là ai?

Giang Ngọc Phàn nghe hai tên tiểu nhị kể xong, chàng thực tình không tài nào đoán chắc vị tiểu thư kia có phải là Hồng Phi Hồ hay không, nhưng một điều hiện tại chàng biết rằng nếu tốn thời gian hỏi thêm hai gã tiểu nhị này thì cũng chẳng biết thêm gì hơn nữa.

Bấy giờ móc từ trong áo ra một tập ngân phiếu, tùy tay rút một tờ, liếc nhanh mắt mới nói :

– Đây là tấm ngân phiếu năm trăm lạng đem giao cho ông chủ, bảo rằng nội trong đêm nay lo sắm đủ cho chúng ta mười một con ngựa tốt có đầy đủ yên cương, rạng sáng ngày mai chúng ta sẽ lên đường. Riêng phần hai ngươi có công nên thưởng cho một người bốn lạng, tiền ăn ở đều khấu trừ trong này, còn dư thì chia đều bỏ trong túi yên ngựa, nhớ chứ?

Hai gã tiểu nhị vội vàng gật đầu “Dạ dạ” lia lịa, rồi đón lấy tấm ngân phiếu lớn, vội vội vàng vàng chạy đi.

Giang Ngọc Phàn chờ cho hai gã tiểu nhị đi khuất, mới nhìn bọn Ngộ Không, trầm giọng hỏi :

– Chư vị có xác định lão già kia chính là Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành không?

Chàng vừa hỏi xong, thì Độc Tý Hổ đã lên tiếng khẳng định ngay :

– Minh chủ, đúng là lão ta chẳng sai tí nào, thuộc hạ nhận ra lão vì dưới tai phải của lão có một nốt ruồi lớn màu đen.

Nhất Trần đạo nhân và Cảm Cô cùng lên tiếng :

– Quách đường chủ nói rất đúng, dưới tai phải của Vạn Lý Phiêu Phong đúng là có một nốt ruồi lớn cỡ đồng tiền.

Giang Ngọc Phàn nhíu mày vẻ khó hiểu :

– Nói thế vị tiểu thư kia phải là Hồng Phi Hồ?

Vừa nói dứt, bỗng thấy gã Câm Á Tử đứng dậy vừa ú a ú ớ vừa dùng hai tay ra dấu.

Phong Lôi Quải chờ cho gã ta ra dấu xong, mới giải thích với Giang Ngọc Phàn :

– Phương đàn chủ nói: người ẩn trên mái ngói đón lấy bảo bôi đúng là Hồng Phi Hồ.

Giang Ngọc Phàn chừng như không tin, hỏi lại :

– Làm sao biết được?

Á Tử nghe hỏi lại đưa tay ra dấu, miệng tiếp tục ú ớ.

Phong Lôi Quải lập tức giải thích :

– Phương đàn chủ bảo là trên mái ngói lưu lại mùi hương phấn son….

Giang Ngọc Phàn còn nghi ngờ, hỏi :

– Chiếc mũi của Phương đàn chủ linh mẫn nhạy bén như vậy sao?

Phong Lôi Quải và Chung Ngọc Thanh gần như cùng nói :

– Đó chính là tuyệt học khác người của hắn, bởi thế mới thành danh hạng quân tử đứng đường mà.

Giang Ngọc Phàn vẫn không tin lắm, nói :

– Không chừng là của vị tiểu thư….

Á Tử không đợi chàng nói hết câu, đã tròn mắt huơ tay, miệng càng ú ớ tợn hơn, chừng như đối với chuyện Giang Ngọc Phàn còn chưa tin khiến gã phật ý.

Phong Lôi Quải lại giải thích :

– Phương đàn chủ chẳng những ngửi thấy mùi hương phấn mà còn nhận ra mùi hương đó rất giống mùi hương trên người Hồng Phi Hồ….

Giang Ngọc Phàn chân thật, nói :

– Nhỡ như vị tiểu thư kia và Hồng Phi Hồ cùng dùng một loại phấn thì sao?

Phong Lôi Quải không đợi Á Tử làm dấu tiếp, vội gật đầu nói ngay :

– Đương nhiên điều này thì quả khó phân biệt được.

Vừa nói xong, Nhất Trần đạo nhân bỗng chen vào tiếp lời :

– Minh chủ, nếu như không phải là Hồng Phi Hồ, thì thử hỏi ai có thể biết được trong người Minh chủ có Vạn Diễm bôi? Huống gì còn theo gót chúng ta, lập ra kế hoạch lừa cướp chu đáo, mọi hành động của chúng ta chừng như đều bị chúng nắm rất chắc.

Giang Ngọc Phàn nhíu đôi mày kiếm, vẻ nghi nghi hoặc hoặc :

– Nếu vậy thì bốn lão gia và lão bà chúng ta nhìn thấy tối hôm qua phải là Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành và đồng bọn.

Hắc Sát Thần lên tiếng khẳng định :

– Minh chủ, quyết không sai đâu, nhất định là bọn chúng, thêm Hồng Phi Hồ nữa là vừa khéo sáu tên.

Giang Ngọc Phàn chau mày nghĩ ngợi, không cho là thế, nói :

– Nhưng tối hôm qua tôi nhìn thấy là một lão bà tay chống gậy….

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cao giọng chen vào nói :

– Đầu bác thì chỉ cần bôi lên ít nhọ nồi, vứt chiếc gậy đi, trát ít phấn che những nếp nhăn trên mặt….

Giang Ngọc Phàn nghe Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa có phần khiên cưỡng, chi nên không đợi bà ta nói hết câu, đã cười cắt ngang :

– Chúng ta vốn không hề biết mặt mũi bà ta, vậy hà tất phải hóa trang đổi dung diện?

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không cho là thế, lý lẽ :

– Minh chủ có thể không biết bà ta, thế nhưng nói không chừng trong chúng tôi có người biết bà ta là ai.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thấy Giang Ngọc Phàn nghe xong gật đầu ra vẻ đồng ý, khấp khởi nói tiếp :

– Minh chủ thử nghĩ xem, vị tiểu thư kia nếu không phải là Hồng Phi Hồ thì cớ gì phải cho kiệu vào tận phòng, đến bọn tiểu nhị cũng không thấy được mặt.

Giang Ngọc Phàn bỗng nhiên lại chau mày, nói :

– Thế nhưng bọn tiểu nhị đã nói, bọn Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành đối với vị tiểu thư kia rất cung kính….

Chàng nói chưa dứt câu, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không nhẫn nại được, cướp lời :

– Ai cha, Minh chủ của tôi ơi! Bọn chúng chẳng qua chỉ sắm một lớp tuồng mà thôi, bởi vì chúng biết chắc rằng sau khi chuyện xảy ra, chúng ta thế nào cũng xét hỏi người phục vụ ở đây.

Giang Ngọc Phàn chừng như vẫn còn hoài nghi :

– Nếu quả như thế, thì bọn chúng chuẩn bị quá ư chu toàn.

Phong Lôi Quải vừa nghe xong, lập tức tiếp lời ngay :

– Minh chủ, kế hoạch của bọn chúng quả thực quá chu đáo cẩn thận, có thể nói chúng tốn nhiều tâm lực để đối phó với chúng ta….

Ngộ Không cũng phụ họa theo :

– Minh chủ, Lưu đàn chủ nói không sai, chỉ cần nhìn bọn chúng cùng lúc thuê hai độc viện đối diện và bên cạnh chúng ta cũng đủ thấy kế hoạch của chúng rất chu đáo, mà kẻ lập kế này cũng phải nói là người có trí tuệ hơn người.

Giang Ngọc Phàn ngẫm nghĩ, suy xét lại toàn bộ quá trình và những lời bàn của họ thấy cũng có lý, mới gật đầu tán đồng.

Ngộ Không căn cứ tình hình phán đoán vẻ hợp lý :

– Cứ vậy đủ thấy, trước tiên bọn chúng vào đây thắp sáng đèn đuốc, chuẩn bị kế hoạch tháo chạy một khi đã nắm được Vạn Diễm bôi trong tay, người nhận bảo bôi sẽ chuồn theo con đường nhỏ chạy ra lộ lớn hòa vào dòng người trên đường, như vậy chúng ta vô phương truy đuổi.

Lão hơi dừng lời, rồi chỉ tay vào dãy lầu phía tây, nói tiếp :

– Còn bọn ẩn thân ở dãy lầu kia cũng đỏ đèn, lợi dụng điều cấm kỵ của giang hồ mà lừa chúng ta, khiến bọn nấp tại đó ném đá vào Minh chủ rồi dễ dàng chuồn vào bên trong….

Nhất Trần nghe đến đó, tiếp lời :

– Ồ! Cứ theo kế hoạch bảo toàn lực lượng hai dãy lầu hai bên đông tây đủ thấy kẻ lập mưu này mưu trí đến thế nào rồi….

Giang Ngọc Phàn nghe đến đó, bất giác cảm thấy hổ thẹn, nói :

– Chỉ hạn bấy giờ tiểu đệ vì quá gấp bám theo hướng Vạn Diễm bôi, cho nên vừa tung người ra khỏi phòng đã không chú tâm nhìn hai bên, thấy bị ném ngói từ hai hướng tức giận tung chưởng đánh trở lại, trong một khoảnh khắc chậm chân ấy thì tên bắt được Vạn Diễm bôi đã có cơ chuồn mất rồi.

Thấy chàng như vậy, bọn Ngộ Không cũng tự thẹn, Nhất Trần nói :

– Bọn thuộc hạ cũng có lỗi, đến như một lão Vạn Lý Phiêu Phong cũng để chạy sổng….

Chung Ngọc Thanh an ủi, nói :

– Cũng không thể nói thế, địch ám ta minh, mọi kế hoạch lại được chúng sắp đặt công phu, cho nên nhất thời mất cảnh giác mà thôi.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa giọng tức giận, ré lên :

– Con chó già họ Triệu kia thì ra chỉ là hư danh đường đường giang hồ kỳ thủ mà lại ra tay lừa cướp chúng ta….

Nói đến đó, mọi người im lặng một Hồi , bỗng thị nhìn chăm Giang Ngọc Phàn, hỏi :

– Bọn Vạn Lý Phiêu Phong cướp mất Vạn Diễm bôi, chẳng lẽ như thế rồi cho thôi hay sao?

Giang Ngọc Phàn nghiêm mặt đáp :

– Đương nhiên là không rồi, chẳng phải tôi đã cho bọn tiểu nhị chuẩn bị ngựa để chúng ta đuổi theo đó là gì?

Hắc Sát Thần dướn người tới, hỏi ngay :

– Vậy tại sao chúng ta không truy đuổi theo ngay bây giờ?

Giang Ngọc Phàn lắc đầu giải thích :

– Trong bọn chúng sáu người, ngoài Vạn Lý Phiêu Phong và Hồng Phi Hồ ra, bốn tên còn lại dù đứng trước mặt chúng ta thì cũng không biết, do vậy chỉ khi nào thấy chúng thường ở chung với Vạn Lý Phiêu Phong thì may ra mới dám cật vấn bọn chúng….

Chàng nói chưa dứt, Phong Lôi Quải lại lắc đầu tiếp lời :

– Mà dù nhìn thấy chúng ở chung với Vạn Lý Phiêu Phong, chúng ta cũng không thể manh động lộ diện cật vấn, chỉ ngấm ngầm theo dõi mà thôi.

Nhất Trần nhíu mày, chen vào nói :

– Mà cũng lạ, bình thường Vạn Lý Phiêu Phong rất ít khi kết bạn đồng hành với ai, lần này sao lại….

Độc Tý Hổ lập tức bàn vào ý mình :

– Có lẽ chỉ là nhân nghe tin nhảm đồn về Cự Khuyết kiếm cho nên tìm vài tay giang hồ đánh bạn với nhau kéo đến dự tiệc mừng thọ của Đặng Thiên Ngu….

Ngộ Không cũng chen vào :

– Thế nhưng Vạn Lý Phiêu Phong từng nói là đã biết đó chỉ là những lời đồn nhảm của họ Đường, cho nên mới hóa trang len lỏi vào Tân Sơn trang dò thám mà?

Độc Tý Hổ vừa nghe vừa tức giận, chửi đổng :

– Trinh thám cái con mẹ nó, chỉ là lừa người thôi, Hồng Phi Hồ há chẳng nói cho chúng biết sao chứ?

Chung Ngọc Thanh sợ bọn người này lại đấu khẩu náo loạn, nên lên tiếng hỏi một câu :

– Cứ bằng vào khẩu khí của các vị, Hồng Phi Hồ nhất định phải do bọn người của Vạn Lý Phiêu Phong cứu đi chứ?

Bọn Ngộ Không mấy người đồng thanh đáp ngay :

– Không phải bọn chúng thì còn ai vào đây?

Chung Ngọc Thanh nhíu cong mày liễu hỏi tiếp :

– Chẳng phải Hồng Phi Hồ đã bị trọng thương sao? Chính ả từng nói trong thư sau năm ba ngày mới quay lại?….

Giang Ngọc Phàn nghe câu hỏi này cảm thấy tối tăm mặt mày, chàng ân hận đã lưu tình không hạ độc thủ với Hồng Phi Hồ, cho nên mới di họa như hiện tại.

Đang nghĩ miên man, bỗng nghe bọn Ngộ Không nhao nhao lên :

– Đúng nhé, Hồng Phi Hồ chẳng phải đã bị Minh chủ đả thương là gì? Ả làm sao có thể theo cùng bọn Vạn Lý Phiêu Phong đến đây đánh cướp Vạn Diễm bôi?

Phong Lôi Quải chừng như rất hiểu tâm sự của Giang Ngọc Phàn, cho nên lúc ấy cố nhắc lại một vấn đề :

– Lão phu đã nghĩ ra vì sao Hồng Phi Hồ lại đi kiệu? Ả một mặt để tránh tai mắt thiên hạ, một mặt vừa để dưỡng thương….

Giang Ngọc Phàn lập tức trầm giọng, nói :

– Tôi thấy điểm đáng để chúng ta quan tâm nhất là tại sao trong thư lưu lại, Hồng Phi Hồ đã nói bị bọn người Tây Vực cứu đi?

Độc Tý Hổ nói ngay :

– Minh chủ, điều này cũng đơn giản, Vạn Lý Phiêu Phong vốn ở Đông Hải, ả cố lừa để chúng ta đi Tây Vực một chuyến, gọi là kế đánh lạc hướng thôi mà.

Nghe vậy, Giang Ngọc Phàn không còn lời nào để nói nữa.

Im lặng một lúc, Ngộ Không hòa thượng đột nhiên thở dài, nói :

– Minh chủ, thuộc hạ từng nói Vạn Diễm bôi là vật chẳng lành, Minh chủ được người ta phó thác cho trong cảnh ngộ tuyệt lộ, nên không tiện bỏ đi. Hiện tại Vạn Diễm bôi đã bị mất, sau này nếu như người kia tìm đến lấy lại mà chúng ta vẫn chưa tìm ra bọn Vạn Lý Phiêu Phong thì biết nói thế nào với người đó.

Giang Ngọc Phàn nghe đến điểm này mới sực nhớ ra mảnh giấy nhỏ trong chiếc Vạn Diễm bôi mà chàng kịp cất lấy khi đem nó ra để rót rượu cho Chung Ngọc Thanh uống, bấy giờ mới nói :

– Ồ, tôi nhớ ra rồi, chủ nhân trước của nó hình như có lưu lại một mảnh giấy nhỏ, tôi định thương nghị với các vị.

Vừa nói chàng vừa lấy chiếc túi gấm trong áo ra, rồi từ trong túi gấm lấy ra một mảnh giấy điều nhỏ, nói tiếp :

– Các vị xem, có thể đây là ám ngữ để lấy lại bảo bôi?

Nói xong, chàng trao mảnh giấy cho Ngộ Không.

Mấy người khác thấy vậy đều tự động đứng lên rời khỏi ghế ngồi đến vây quanh Ngộ Không để xem, chỉ thấy trong mảnh giấy điều nhỏ vỏn vẹn hai hàng chữ ghi rằng:

Bát nguyệt Trung thu dạ

Thiên Đô thưởng nguyệt phân

Mọi người xem xong, đều tự động quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Phong Lôi Quải là người đầu tiên lên tiếng phát biểu ý mình :

– “Bát nguyệt Trung thu dạ” thì ý đã quá rõ ràng, đương nhiên là muốn nói đêm Trung thu tháng tám….

Nhất Trần đạo nhân nhíu mày khó hiểu, hỏi :

– Nhưng là Trung thu năm nay, hay là Trung thu sang năm, hay không chừng là đến Trung thu hằng năm?

Giang Ngọc Phàn nghe hỏi vậy, không chút do dự, nói :

– Bất kể là Trung thu năm nào, nếu đêm Trung thu năm nay không thấy có người đến thưởng trăng, thì Trung thu năm khác tiểu đệ nhất định sẽ tiếp tục đi.

Ngộ Không gật đầu tán đồng :

– Cứ theo như lời lẽ trong mẫu giấy thì hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của Minh chủ, mỗi năm vào đêm Trung Thu, trên đỉnh Thiên Đô núi Hoàng Sơn chắc sẽ có một người đến đó thưởng trăng, mục đích chờ người mang Vạn Diễm bôi đến mới thôi.

Giang Ngọc Phàn nghe mới sực nhớ hai chữ Thiên Đô trong mảnh giấy chính là muốn nói đến đỉnh Thiên Đô trên núi Hoàng Sơn.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa bỗng kêu lên the thé, nói :

– Úi dào! Hoàng Sơn Thiên Đô phong cao chót vót tận mây xanh, đến thú điểu còn không thấy bóng, con người làm sao lên đó được?

Trọc Tử lập tức tiếp lời :

– Đương nhiên khinh công thân pháp thuộc hạng thặng thừa cảnh giới mới mong làm được chuyện đó, chứ hạng tèm nhèm như chúng ta thì đừng hy vọng đến được cửa núi nữa là….

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa trừng mắt há miệng, chính định nói gì thêm thì đúng ngay lúc ấy bên ngoài thoáng có bóng người cắt ngang lời bà ta. Ai cũng đưa mắt nhìn, thì thấy một gã tiểu nhị miệng cười toe toét đon đả chạy vào, gã cúi người cung kính nói lớn :

– Chư vị khách gia! Bao tổng chấp sự Phân đàn Nghi Hưng thành xin vào yết kiến.

Giang Ngọc Phàn hơi sững người, chưa biết xử trí thế nào thì Phong Lôi Quải đã đứng lên cười, nói :

– Anh ta đến thật khéo, ta chính đang muốn gặp, nhanh mời vào!

Tên tiểu nhị cúi người “dạ” ran một tiếng, rồi trở gót lui ra ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.