Quả là Giang Ngọc Phàn chưa từng nghe qua bọn Càn Khôn ngũ tà này, thế nhưng chỉ bằng vào ngoại hiệu thành danh của họ cũng đủ nhận ra đây là những nhân vật tà ác xứ Tây Vực rồi.
Huống gì chỉ mới nghe danh mà đủ làm bọn Ngộ Không kinh hồn thất sắc, thì phải biết bọn người này chẳng phải là hạng giang hồ hư danh. Chàng tự dưng thầm mong cho Hồng Phi Hồ không phải được bọn người này cứu đi.
Bởi vì, cứ lấy tâm tính gian xảo hiểm độc của Hồng Phi Hồ mà nói, ả nhất định sẽ lợi dụng năm đại ma đầu nam nữ này trở lại tìm đoạt Vạn Diễm bôi, vả lại, khi ả dùng máu viết mảnh thư kia thì không thể bảo đám ma đầu kia không biết được.
Trong lòng nghĩ đến đây, quả đã nghe giọng Phong Lôi Quải đầy lo lắng nói :
– Hồng Phi Hồ nếu thực sự được bọn Càn Khôn ngũ tà cứu đi, ả nhất định sẽ lấy Vạn Diễm bôi ra làm miếng mồi để dụ bọn này trở lại tìm chúng ta gây sự.
Một câu này quả trúng đích suy nghĩ trong đầu của Giang Ngọc Phàn, thế nhưng chàng vẫn hy vọng người cứu Hồng Phi Hồ không phải là bọn người này.
Bởi vậy, chàng ngầm nén giận, thần thái tỏ ra không có gì lo lắng, nói :
– Vừa rồi tôi nhìn thấy bốn lão nhân và lão bà kia áo quần giản dị, mi tóc bạc phơ như cước, tuy trông xa nhưng cũng nhận ra vẻ mặt còn từ bi nữa là khác.
Giang Ngọc Phàn nhíu mày “ồ” lên một tiếng, vẻ để tâm hỏi :
– Những lời này ông nghe ai nói?
Trọc Tử nghiêm sắc mặt đáp :
– Ngư dân của một vùng Đông Hải rất nhiều người đều nhìn thấy bọn người này.
Giang Ngọc Phàn thở phào trong lòng, mặt trở lại điềm nhiên như không, nói :
– Bọn Càn Khôn ngũ tà ở tít Tây Vực xa xôi, ngư dân Đông Hải thì làm sao nhìn thấy họ được?
Trọc Tử còn chưa kịp đáp, thì Chung Ngọc Thanh đã lên tiếng giải thích :
– Bởi vì bọn Càn Khôn ngũ tà cứ mỗi ba năm thì đi đến Trường Hồ đảo ở Đông Hải một lần cho nên ngư dân mới nhìn thấy, hơn nữa có người đã từng dùng thuyền đưa tiếp bọn họ theo yêu cầu.
Giang Ngọc Phàn lần này thì rất chú ý, lẩm nhẩm tự hỏi: “Nói như vậy, chẳng lẽ lần này bọn họ về Trung Nguyên cũng là do đi đến Trường Hồ đảo?”
Ngộ Không đưa ra phán đoán của mình :
– Có lẽ là đã đi rồi, lúc trở về nghe nói Cự Khuyết kiếm xuất hiện ở Thái Hồ, cho nên kéo đến xem.
Hắc Sát Thần đột nhiên xen vào hỏi :
– Thế nhưng bọn ngũ tà này, cứ mỗi ba năm đến Trường Hồ đảo làm gì chứ?
Giang Ngọc Phàn vốn quan tâm đến là Hồng Phi Hồ có đúng bị bọn Ngũ tà cứu đi không, còn chuyện chúng cứ hằng ba năm đi Trường Hồ đảo một lần với mục đích gì thực không đáng làm chàng để tâm đến cho nên chàng không chú ý đến câu gợi mở này của Hắc Sát Thần mà tiếp tục đưa mắt nhìn gã Trọc Tử, hỏi tiếp :
– Đám ngư dân Đông Hải từng nói bọn người kia tướng mạo, y phục như thế nào không?
Trọc Tử hơi nhíu mày cố nhớ lại, rồi nói với giọng không lấy gì làm chắc lắm :
– Ừm… bọn họ chỉ nói là bốn lão già kia mắt sáng mặt hồng, lão bà kia thì dung mạo từ bi, tay cầm trúc trượng….
Giang Ngọc Phàn vừa nghe đến đó, bất giác buột miệng la lên :
– Ái, chẳng lẽ đúng là bọn họ?
Phong Lôi Quải lúc này cũng nhớ lại vừa rồi tuy thấp thoáng, nhưng chừng như cũng nhận ra lão bà kia trong tay có nắm một chiếc gậy, nên vội vàng nói :
– Minh chủ, có nhớ rõ lão phụ nhân kia trong tay có nắm một cây gậy chứ?
Giang Ngọc Phàn gật đầu vẻ nặng nề :
– Không sai, tôi nhìn thấy rất rõ.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa giọng the thé hàm chứa căm phẫn :
– Nếu sớm biết chúng là năm con khỉ già này, vừa rồi chúng ta sẽ không đi.
Giang Ngọc Phàn nghe càng cảm thấy thêm hối hận.
(…) lắng hơn :
– Bọn Càn Khôn ngũ tà độc ác tàn nhẫn, hễ đã phát nộ khí rồi thì thân thích cũng chẳng nhận. Ai mà dám chọc giận đến bọn chúng thì thây chưa nát xương chưa tan, chúng nhất định chưa chịu thôi.
Giang Ngọc Phàn nghe đến đó, cơn giận nén trong lòng vừa rồi giờ đây nhất thời trỗi dậy như sóng cuồng, cực nộ thành tiếu bật ra một tiếng cười lạnh lùng, nói :
– Hữu hộ pháp, các người uống máu ăn thề thành lập liên minh, đề cử tại hạ lên làm Minh chủ chỉ là vì hù dọa đám cừu gia các người trong hắc bạch đạo tìm đến báo thù, đúng thế không?
Nhất Trần nghe tiếng cười lạnh của Giang Ngọc Phàn biết chuyện không ổn nên phần cuối câu nói không dám tiếp tục. Lại bất thần bị hỏi ngược một câu thì khựng cả người một lúc, rồi mới cung kính đáp :
– Đương nhiên không phải thế.
Giang Ngọc Phàn vẫn giọng lạnh lùng, hỏi :
– Vậy thì vì xưng bá võ lâm, giương danh thiên hạ?
Nhất Trần vẫn cúi người cung kính, đáp :
– Đương nhiên cũng không phải.
– Vậy thì vì cái gì?
Giang Ngọc Phàn lại hỏi tiếp với một nụ cười lạnh nhạt.
Câu hỏi vừa dứt, gần như cùng lúc Nhất Trần, Ngộ Không và Phong Lôi Quải đồng thanh đáp :
– Phò nhược cứu nguy, trượng nghĩa trừ gian.
Giang Ngọc Phàn đến lúc này mới gật đầu tỏ ý hài lòng, thái độ trở nên điềm nhiên, cao giọng hỏi lớn :
– Vậy thì như bọn Càn Khôn ngũ tà thì sao?
Ngộ Không chẳng một chút do dự, đáp ngay :
– Chúng ta lập tức truy theo, vì võ lâm trừ bại hoại, vì Tây Vực trừ ác ma!
Giang Ngọc Phàn hít vào một hơi sâu thần thái trở nên uy nghi, tuyên bố :
– Hảo! Vậy thì chúng ta hãy theo hướng Tây, nếu quả thực đúng là bọn Càn Khôn ngũ tà thì chẳng để chúng còn cơ hội trở lại Tây Vực.
Tiếng cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng, tay vung mảnh thư máu lên không trung, rồi tung tiếp ra một chưởng, chỉ nghe “bốc” một tiếng nhỏ, cả mảnh vải bị chưởng lực đánh rách nát ra trăm mảnh bay loạn xạ theo làn gió đêm.
Hắc Sát Thần vẫn lĩnh nhiệm vụ tiên phong, ứng thanh “dạ” một tiếng, rồi nhún người nhắm hướng Tây phóng đi ngay.
Sau chuyện vừa rồi, mọi người đều thấy Giang Ngọc Phàn phát nộ do chuyện Hồng Phi Hồ bị bọn Càn Khôn ngũ tà cứu đi, nên ai trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, lúc này chỉ im lặng bám theo nhau phóng đi.
Qua một lúc, vừa xuống đến chân núi thì trời đã tang tảng sáng.
Mọi người một đêm hành tẩu, giờ mới thấy đói lả người, bèn tìm vào một phạn điếm nhỏ đầu trấn ăn điểm tâm một trận no nê, rồi mới tiếp tục lên đường nhằm hướng Tây mà đi.
Mặt trời càng lên cao thì trên quan đạo khách bộ hành càng đông, trong đó phần lớn là hào kiệt các phương đổ dồn về hướng Thái Hồ, nguyên nhân chỉ là vì nghe tin Cự Khuyết kiếm xuất hiện.
Bọn Ngộ Không nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng thầm rủa lão Đặng Thiên Ngu.
Lại nói, do vì trên đường lúc này người đông nên bọn họ không tiện thi triển khinh công chạy nhanh được, đến như Chung Ngọc Thanh thương tích còn chưa lành hẳn nhưng cũng phải đành rời khỏi lưng, tự mình bước đi.
Con ngựa quý Tiểu Bạch Long của Giang Ngọc Phàn lúc vừa đến đã gửi lại ở Nghi Hưng thành, nếu không lúc này nhường cho nàng cưỡi thì tiện biết chừng nào.
Cả bọn cứ theo quan lộ vừa đi vừa dò la tung tích Càn Khôn ngũ tà, suốt đường thỉnh thoảng cũng cố tình dừng lại, vừa là uống chén trà giải khát, vừa là dưỡng sức cho Chung Ngọc Thanh.
Khi cả đoàn đến được khách điếm cửa đông thành Nghi Hưng, nơi Giang Ngọc Phàn gửi ngựa thì cũng vừa lúc thành lên đèn.
Đám tiểu nhị trong Nghi Hưng khách điếm phần lớn đều quen mặt Giang Ngọc Phàn, tối hôm qua thấy chàng một mình rời khỏi khách điếm, vậy mà giờ đây trở lại kéo thêm một đoàn mười mấy người cả nam lẫn nữ, cả đạo lẫn tăng.
Đã vậy trông ra người nào tướng mạo sắc thái đều dữ dằn, nên bọn chúng sợ thót cả người, chú ý phục vụ cẩn thận hơn.
Giang Ngọc Phàn chọn riêng một dãy lầu độc lập với bốn phòng ngủ và một phòng khách lớn, rồi bảo chuẩn bị mười hai phần cơm nước rượu thịt thịnh soạn.
Mọi người kéo nhau vào phòng, rũ bụi đường, rửa mặt, rồi cùng nhau ngồi quanh chiếc bàn lớn dùng trà.
Chung Ngọc Thanh dọc đường được mọi người quan tâm, đi đã không nhanh, lại đúng giờ lại phục dược, lúc nghỉ ngơi thì hành công, cho nên lúc này cảm thấy nội tạng hầu như không còn bị đau nữa. Xem tình hình, nếu như chỉ cần nghỉ dưỡng qua thêm một đêm nữa thì Hồi phục hoàn toàn.
Mọi người nhìn thấy nàng sắc diện hồng hào trở lại, thần thái tự nhiên chừng như thương thế đã hết hẳn thì vui mừng trong lòng. Chỉ một điều duy nhất khiến bọn họ không phấn khởi chính là dọc đường dài hỏi mãi, nhưng không sao hay biết được tung tích gì của bọn Càn Khôn ngũ tà và Hồng Phi Hồ.
Hắc Sát Thần lên tiếng đầu tiên, vẻ phẫn hận :
– Con mẹ thối tha kia đúng là hồ ly tinh, dọc đường mà không hề để lại chút mùi hôi, quả thực là lũ tà môn.
Giang Ngọc Phàn nhấp một ngụm trà, phán đoán :
– Tối hôm qua lúc bọn chúng vượt qua núi nghiêng thì vừa canh ba, với thân pháp cao siêu như bọn Càn Khôn ngũ tà thì có lẽ canh tư đã vượt ngang qua Nghi Hưng thành này rồi….
Chàng chưa nói xong, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đã chen ngang góp lời :
– Thế nhưng bọn chúng còn phải mang theo ả Hồng Phi Hồ thân mang trọng thương nhé! Chẳng lẽ bốn lão già đó chịu thay phiên nhau biểu diễn màn “già cõng trẻ” sao chứ?
Độc Tý Hổ lập tức chen vào một câu :
– Hừ, vậy thì có mà chọc giận mụ già kia, cả một vùng Tây Vực còn ai lại không biết chuyện bốn lão già cùng để lòng luyến ái một lão bà kia chứ?
Giang Ngọc Phàn biết Hồng Phi Hồ không phải thụ trọng thương đến nỗi thế, nhưng không tiện nói ra, chỉ đành nói giọng phán đoán :
– Bọn chúng có lẽ theo Hòa Kiều đi về hướng Kim Đàn chăng?
Trọc Tử Vương Vĩnh Thanh lại nghiêm túc bàn vào :
– Nhưng bọn chúng vì Cự Khuyết kiếm mới mò đến Thái Hồ nhé!
Lời vừa dứt, liền bị Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa xì tay chì chiết :
– Bảo ngươi là gã đần, ngươi không chịu. Chủ ý là do Hồng Phi Hồ, có khi nào lại chịu để cho bọn khỉ già đi không chứ?
Trọc Tử bị đốp một câu cảm thấy nóng mặt, nhưng ngẫm nghĩ thì lời mụ ta quả có lý, nên mới đành chịu nhịn.
Phong Lôi Quải thì trong lòng tính toán, bất luận là Hồng Phi Hồ có bị trọng thương hay không, nhưng quyết không khi nào ả chịu bỏ Vạn Diễm bôi, cho nên nói đầy ngầm ý :
– Minh chủ, trước mắt chúng ta bất tất phải truy theo chúng, vài hôm nữa, sau khi Hồng Phi Hồ phục thương thế, lúc ấy chúng ta chưa đi tìm thị, thì thị cũng đã kéo bọn Càn Khôn ngũ tà đến tìm chúng ta rồi.
Giang Ngọc Phàn nghe là hiểu ý ngay, gật đầu nói :
– Như đã thế, thì sáng sớm ngày mai chúng ta trước hết lên đường đến Phi Phụng cốc.
Vừa lúc này, thì bọn tiểu nhị bưng rượu thịt vào dọn lên. Mọi người tạm gác lại câu chuyện, phân ngôi thứ ngồi vào ăn uống, chiết tửu mời rượu đều do Cảm Cô đảm nhận.
Sau hai chén rượu vào bụng, Chung Ngọc Thanh vốn từ đầu đến giờ ngồi trầm tư, phút chốc hưng phấn hẳn lên, nhoẻn miệng cười tươi nhìn Giang Ngọc Phàn nói :
– Bang chủ, Bang chủ nghĩ xem Hồng Phi Hồ dẫn bọn Càn Khôn ngũ tà đến Tân Sơn trang gặp Đặng Thiên Ngu không?
Bọn Ngộ Không nghe hỏi bừng tỉnh, nói :
– Đúng rồi, chúng ta vất vả đuổi cả một ngày trời, làm sao lại không nghĩ đến chuyện thị trở lại Tân Sơn trang nhỉ?
Nào ngờ, Giang Ngọc Phàn bật cười lớn, đáp :
– Chuyện này tiểu đệ đã lường trước rồi!
Bọn Ngộ Không bất ngờ đến ngớ người, buột miệng “ồ” lên thành tiếng, mười mấy cặp mắt đều đổ dồn vào Giang Ngọc Phàn chờ lời giải thích.
Giang Ngọc Phàn dốc một chén rượu lấy khí thế, nói :
– Giả sử Hồng Phi Hồ trở lại Tân Sơn trang, thử hỏi chúng ta có thể đi bình yên trên quan đạo như hôm nay không?
Đồng Nhân Phán Quan gật đầu nghiêm mặt nói ngay :
– Đúng, đúng, nếu thế thì Đặng Thiên Ngu nhất định sẽ phái một đạo binh mã truy theo chúng ta ngay.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nói :
– Nhưng có thể Đặng Thiên Ngu bận chiêu đãi bọn Càn Khôn ngũ tà….
Lời mụ chưa dứt, liền bị Giang Ngọc Phàn lên tiếng dứt khoát :
– Với bọn Càn Khôn ngũ tà cuồng vọng tự phụ như thế thì quyết không khi nào chịu tìm đến gặp Đặng Thiên Ngu đâu.
Nói đến đó chàng hơi dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc mới tiếp :
– Tiểu đệ căn cứ vào ý trong mảnh thư máu của Hồng Phi Hồ đã từng suy nghĩ rất kỹ, hiện tại có thể kết luận được mấy điểm thế này: Thứ nhất, thương thế của Hồng Phi Hồ chí ít cũng cần tịnh dưỡng năm ba ngày, bởi vì trên thư thị nói rằng sau vài hôm nhất định lấy lại Vạn Diễm bôi….
Ngộ Không nghe đến đó, nghiêm mặt, nói :
– Cứ bằng vào lời lẽ kiên định của thị như vậy, đủ thấy thị ở cùng bọn Càn Khôn ngũ tà, nếu không thị không thể có tự tin như thế được.
Độc Tý Hổ thì không cho là như thế, bèn nói :
– Con mẹ này chỉ là tự trác phấn chống ngượng mà thôi.
Giang Ngọc Phàn không bàn luận gì, cứ tiếp tục nói :
– Thứ hai, tiểu đệ vẫn mãi hoài nghi bọn người cứu Hồng Phi Hồ không phải là Càn Khôn ngũ tà, mà là một nhóm người khác….
Phong Lôi Quải vẻ không hiểu, hỏi :
– Làm sao biết được?
Giang Ngọc Phàn giải thích :
– Nếu quả thực là bọn Càn Khôn ngũ tà thì trừ phi chúng có trọng sự gì còn quan trọng hơn cả chuyện đoạt Vạn Diễm bôi, bằng không thì khi chúng nhìn thấy Hồng Phi Hồ viết mảnh thư ấy thì đã lập tức xông vào hoang miếu tìm chúng ta đoạt Vạn Diễm bôi rồi.
Nghe đến đây thì bọn Ngộ Không mười mấy người mới gật đầu, nhao nhao tán đồng.
Thế nhưng, Trọc Tử vẫn chưa chịu là thế, gã nói :
– Có thể Hồng Phi Hồ cảnh cáo chúng là Minh chủ công lực siêu chúng, chỉ nên dùng trí để đoạt bảo bối, không thể dùng lực chăng?
Giang Ngọc Phàn nghe vậy, cười vui vẻ nói thành thực :
– Tiểu đệ Giang Ngọc Phàn là nhân vật nào chứ? Bất quá cũng chỉ là một thiếu niên vừa nhập bước giang hồ vô danh tiểu tốt, há lại có thể dọa nổi bọn đại ma đầu như Càn Khôn ngũ tà được sao?
Chàng nói xong, cả bọn Ngộ Không bật cười lên thành tiếng.
Phong Lôi Quải ngược lại, cảm thấy mơ hồ hỏi :
– Nói thế chẳng lẽ cứu Hồng Phi Hồ lại không phải là bọn Càn Khôn ngũ tà?
Giang Ngọc Phàn gật nhẹ đầu đáp :
– Từ đầu đến giờ tôi vẫn nghĩ vậy, đằng nào thì vài ba hôm nữa lúc Hồng Phi Hồ tìm trở lại thì chúng ta sẽ biết chắc hơn.
Độc Tý Hổ nhíu mày hỏi :
– Minh chủ xem Hồng Phi Hồ liệu có còn dám tìm đến không?
Giang Ngọc Phàn sắc mặt trở nên trầm xuống :
– Thị đã dám đơn thân độc mã vượt hồ theo chân chúng ta, thì có lẽ cũng sẽ dám tìm đến.
Phong Lôi Quải chép miệng nói :
– Đến thế này mà ả ta còn dám mang xác tìm đến thì họa là quỷ ám ma bắt mê muội tam khiếu, hoặc phải là mời nhiều cao thủ giúp sức.
Giang Ngọc Phàn cười điềm nhiên nói :
– Tiểu đệ chẳng để tâm thị mời bao nhiêu cao thủ, chỉ có điều trên mảnh thư máu cuối cùng ký bằng hai chữ “Tiểu Hồng” thì thật khó hiểu.
Bọn Ngộ Không nghe vậy ngẩn người, đưa mắt nhìn nhau, cùng buột miệng la lên :
– Sao? Cái gì?
– Tiểu Hồng ư? Ả ta sao lại để tên là Tiểu Hồng?
Phong Lôi Quải vẻ thận trọng nói :
– Hồng Phi Hồ là con hồ ly tinh giảo hoạt đa trí, ả đã không đề tên Đinh Nguyệt Mai mà ký tên Tiểu Hồng thì nhất định có nguyên nhân, chúng ta cần động não mới được.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa bỗng nhiên không cho chuyện quan trọng, nói :
– Chỉ chuyện nhỏ này mà nhọc đầu óc làm gì chứ? Đằng nào thì cũng biết Tiểu Hồng là Hồng Phi Hồ, Hồng Phi Hồ là Tiểu Hồng thì khác gì nào?
Trọc Tử vừa rồi bị Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đốp một câu đau điếng, chờ mãi mà chưa gặp dịp thuận tiện trả miếng, lúc này quả là thời cơ nghìn năm có một, liền làm vẻ không hiểu, hỏi ngược một câu :
– Vậy thì mụ giải thích tại sao Hồng Phi Hồ không ký tên là Đinh Nguyệt Mai mà lại ký tên Tiểu Hồng nào?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa bị hỏi lại bất thần đến ngớ người, há hốc mồm miệng, lại thẹn đến đỏ mặt tía tai, phải Hồi lâu mới nói giọng hậm hực :
– Con lừa, ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai?
Mọi người nghe vậy cũng không nhịn được, đều bật cười lên vui vẻ.
Ngược lại, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thấy gã Trọc Tử cười vô cùng đắc ý thì càng tức, xỉ tay vào mặt gã, giọng căm tức :
– Con lừa trọc, được lắm, món nợ này lão nương ghi nhớ, chúng ta còn chưa thôi đâu.
Lời mụ còn chưa dứt bỗng nghe Chung Ngọc Thanh bật cười lên, nói :
– À, tôi nghĩ ra rồi.
Mọi người ai cũng vui vẻ định cười tiếp bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa và Trọc Tử, bỗng nhiên nghe Chung Ngọc Thanh nói vậy bèn im bặt, chăm mắt nhìn vào nàng.
Chung Ngọc Thanh tiếp tục nói :
– Hồng Phi Hồ dùng tên giả mục đích để đánh lừa người, nhưng chúng ta toàn bộ còn ai không biết ả ta là Đinh Nguyệt Mai, vậy còn lừa ai được nữa chứ?
Bọn Ngộ Không nghe xong như tỉnh ngộ, gật đầu tán thành :
– Đúng nhé, chẳng lẽ thị định đánh lừa chính bọn người Tây Vực đã cứu thị?
Giang Ngọc Phàn đôi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tán thưởng chăm nhìn vào khuôn mặt trắng tròn của Chung Ngọc Thanh, lúc này chàng mới cảm thấy nàng là một thiếu nữ trí tuệ làm sao.
Bấy giờ chàng gật đầu tán phục, đồng thời trịnh trọng nói :
– Đây cũng chính là một nguyên nhân trọng yếu mà tôi cứ mãi nghĩ người cứu Hồng Phi Hồ không phải là bọn Càn Khôn ngũ tà.
Chung Ngọc Thanh thấy ánh mắt Giang Ngọc Phàn nhìn chăm vào mình không chớp, trong lòng vừa thẹn vừa vui, cho nên đôi má nàng bỗng chốc ửng hồng lên, cười tươi nói tiếp :
– Tiểu muội cho rằng Hồng Phi Hồ lưu lại huyết thư mà ký bằng cái tên Tiểu Hồng, chí thiểu cũng có hai nguyên nhân….
Giang Ngọc Phàn “ồ” lên một tiếng, cảm thấy hứng thú giục ngay :
– Mời cô nói xem.
Chung Ngọc Thanh vẫn nụ cười tươi trên môi :
– Thứ nhất, ả ta ký tên Tiểu Hồng là vì thanh danh của ả vốn chẳng hay ho gì, sợ những cao nhân Tây Vực kia cứu ả sẽ biết rõ tông tích của mình….
Bọn Ngộ Không nghe xong ai nấy đều gật đầu tán đồng.
Chung Ngọc Thanh tiếp :
– Nếu như biết rõ thân thế của thị, thì năm vị cao nhân kia nhất định không khi nào bị thị lừa, mà không chừng còn bỏ mặc thị sống chết….
Người duyệt lịch uyên bác như Phong Lôi Quải mà cũng gật đầu lia lịa :
– Đúng, đúng, đây chính là điểm giảo hoạt lộ rõ nhất của con hồ ly kia.
Chung Ngọc Thanh lại tiếp :
– Thứ hai, cứ theo như Minh chủ vừa rồi nói, trên huyết thư Hồng Phi Hồ ghi chắc là năm ba ngày nữa sẽ trở lại đoạt Vạn Diễm bôi, thực sự mà nói thị thoát khỏi cái chết lần này thì kể như hồn tiêu phách tán, đâu còn dám tự dẫn xác đến tìm chúng ta. Bởi vậy, thị viết ra điều này kiên quyết như vậy hẳn là định lợi dụng mấy nhân vật cao thủ Tây Vực kia tìm đến Minh chủ chúng ta cưỡng đoạt Vạn Diễm bôi….
“Có lý! Có lý!”. Bọn Ngộ Không tất thảy đều nhao nhao lên tán thưởng, Hắc Sát Thần giọng đầy căm hận :
– Con yêu cái này thực bụng dạ đa đoan giảo hoạt.
Đồng Nhân Phán Quan xem ra còn chỗ thắc mắc :
– Thế nhưng, năm tay cao thủ Tây Vực kia tại sao không lập tức tìm chúng ta ra tay?
Chung Ngọc Thanh không chút do dự đáp :
– Điều này có thể giải thích: Hoặc là Hồng Phi Hồ yêu cầu năm cao thủ kia theo mưu kế của thị hành sự, năm tay cao thủ kia nghe ra, cũng là diệu kế nên mới không lập tức tìm chúng ta. Hoặc là năm cao thủ Tây Vực kia ẩn tu nhiều năm đã đạt đến cảnh giới bất tục, căn bản chẳng còn xem danh lợi vào đâu, nên không để tâm đến Vạn Diễm bôi, bởi thế không vội tìm đến chúng ta.
Giang Ngọc Phàn nghe đến đây gật đầu tán thưởng lia lịa, bọn Ngộ Không thì chẳng ngớt lời khen ngợi.
Độc Tý Hổ vẻ chăm chú hỏi :
– Nói thế, Hồng Phi Hồ vẫn ở với năm tay cao thủ Tây Vực kia?
Không đợi Chung Ngọc Thanh trả lời, Ngộ Không và Phong Lôi Quải đồng thanh lên tiếng bàn vào :
– Theo Chung chấp sự nói như vậy, thì rất có khả năng.
Nào ngờ, Chung Ngọc Thanh cười lắc đầu nhẹ, nói :
– Không, Hồng Phi Hồ có lẽ đã trở lại Tân Sơn trang.
Đám Ngộ Không lại một phen sững người, trố mắt nhìn nàng xôn xao hỏi :
– Thế sao chẳng thấy Đặng Thiên Ngu cho người truy theo chúng ta?
Chung Ngọc Thanh cười đáp :
– Hồng Phi Hồ trở lại Tân Sơn trang có lẽ tiệc mừng thọ còn chưa tàn, thị ta vốn là một con người hết sức kiêu ngạo tự phụ thì nhất quyết không khi nào để anh hùng các lộ biết chuyện mình ôm bại trở về. Cho nên phải chí ít sau khi tiệc thọ tàn thì thị …
(Mất trang 55, 56)
… không vui, bèn nghiêm túc nói :
– Về Tân Sơn trang cũng vậy, mà ở với bọn người Tây Vực kia cũng thế, đằng nào chờ năm ba hôm nữa ả ta tự vác xác tới tất rõ hết.
Lời Độc Tý Hổ vừa dứt, bỗng thấy Hắc Sát Thần gãi đầu, lắp ba lắp bắp nói :
– Minh chủ… ừm… Cậu tôi từng nói… Vạn Diễm bôi nếu dùng rót rượu uống…thì chẳng những kéo dài tuổi thọ…mà còn trị thương khử độc….
Nói đến đó, lão đưa mắt nhìn về phía Chung Ngọc Thanh, tiếp :
– Nhân đây, Minh chủ sao không lấy ra… để Chung chấp sự thử một lần xem… ừm… cũng là để thuộc hạ chúng tôi được khai nhãn giới….
Giang Ngọc Phàn nghe nói đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy bọn Ngộ Không ai nấy sắc mặt đều rạng lên, biết bọn họ cũng đều muốn chiêm ngưỡng thần diệu của Vạn Diễm bôi một lần.
Đến lúc này có thể nói chàng đối với bọn Ngộ Không rất tin tưởng, đoan chắc bọn họ không vì nhìn thấy bảo bối mà quên nghĩa dám động thủ, bởi vậy cười phóng khoáng, chẳng phút do dự, nói :
– Có gì mà không được? Chỉ sợ một điều Chung chấp sự uống nhiều rượu sẽ dẫn đến thương thế ác hóa….
Lời chàng chưa dứt, Độc Tý Hổ và Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa phấn chấn lên tiếng :
– Không ngại gì, chỉ uống từng chút một, nếu thấy có gì không ổn thì ngưng ngay.
Bọn họ nói dứt, thì Giang Ngọc Phàn cũng đã nhanh chóng lấy từ trong áo ra chiếc túi bọc Vạn Diễm bôi.
Bây giờ bao nhiêu cặp mắt đều tập trung vào chiếc túi trên tay Giang Ngọc Phàn, xem ra thần tình ai cũng rất nôn nóng. Tim họ rộn lên theo từng cử chỉ mở bọc của Giang Ngọc Phàn.
Khi chiếc túi vừa mở hẳn, lập tức một đạo hào quang với nhiều màu sắc rực rỡ sáng rực lên.
Đừng nói gì đến bọn Ngộ Không, mà ngay cả Giang Ngọc Phàn cũng phải sửng sốt “á” lên một tiếng tràn đầy kinh ngạc xen lẫn thích thú.
Bởi vì vật mà họ nhìn thấy chính là chiếc Vạn Diễm bôi mà xưa kia Võ Tắc Thiên lẫn Dương Quý Phi đều yêu quý nó như chính sinh mạng của mình. Nó chẳng những sáng lấp lánh muôn màu kỳ diệu, mà còn toát ra một thanh hương dịu dàng ngây ngất, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã cảm thấy lòng lâng lâng thanh thản.
Với Giang Ngọc Phàn thì ngoài những điều trên làm chàng ngạc nhiên, còn có một nguyên nhân khác chừng như chỉ mình chàng nhận ra, đó là chiếc Vạn Diễm bôi về đêm hình như lớn hơn lúc ban ngày chàng nhìn thấy rất nhiều, đã vậy thân bôi màu xạm khói giờ đây trở nên màu huyết dụ như máu. Phải một lúc, người đầu tiên trấn định lại tâm thần trong đám Ngộ Không lại chính là Cảm Cô, bà nhanh chóng mang bình rượu lại, nói :
– Minh chủ, nhanh rót một chén rượu cho Chung chấp sự dùng.
Giang Ngọc Phàn định thần lại, vội vàng lấy bảo bôi ra đặt trên bàn, lúc này chàng mới phát hiện ra trong đáy bôi có một mảnh giấy điều nhỏ. Chàng thuận tay nắm lấy nó cho vào trong chiếc túi vải, rồi cùng với dải lụa hồng đút trở vào ngực áo của mình.
Lúc này bọn Ngộ Không mười mấy người hầu như bị mê lực của Vạn Diễm bôi hấp dẫn, cho nên ngưng mục chú thần vào nó, chung quy không hề chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt vừa rồi của Giang Ngọc Phàn.
Cảm Cô bộ mặt vốn đã ngây dần, giờ đây càng đờ ra vì chiếc bảo bôi, tay nắm bình rượu cảm kích run run, cố rót rượu vào bôi làm sao cho khỏi đổ ra ngoài, cho nên cũng chẳng chú ý điều gì khác.
Rượu trong vắt, vậy mà vừa rót vào Vạn Diễm bôi, nháy mắt đã biến thành màu lam, một chốc lại trở nên màu xanh biếc như hồ thủy. Bọn Ngộ Không càng chiêm ngưỡng điều kỳ diệu càng phấn chấn, không ngớt miệng xuýt xoa tán thán.
Sau một phút, màu rượu đã biến đến ba lần, giờ đây có màu xanh đen, rồi trở nên đỏ thẫm và giây lát lại thành màu tía.
Cuối cùng, một làn hương nhẹ thoảng lên thơm ngát, màu rượu sau khi biến thành sắc tía phù dung mới không còn thay đổi nữa.
Giang Ngọc Phàn xem đến đây, thần chí chàng đã trấn tĩnh, nhìn Chung Ngọc Thanh ôn tồn nói :
– Cô có thể uống được rồi.
Chung Ngọc Thanh vốn chẳng có tinh thần chuẩn bị được uống rượu trong Vạn Diễm bôi, đây thật là một điều vừa bất ngờ vừa đột ngột khiến nàng không khỏi lúng túng. Nãy giờ nàng tận mắt chứng kiến sự biến hóa của rượu trong chiếc bảo bôi này thì thầm tin truyền thuyết về chiếc bảo bôi này là hoàn toàn có thật. Nghe Giang Ngọc Phàn nói vậy, nàng phải mất mấy giây do dự, rồi mới đưa cánh tay ngọc ra run run trong sự phấn chấn lẫn xúc động nâng Vạn Diễm bôi lên, nàng hết sức thận trọng đưa nó kề môi nhấp một ngụm nhỏ vào miệng.
Giang Ngọc Phàn chờ cho Chung Ngọc Thanh cẩn thận đặt Vạn Diễm bôi trên bàn, rồi mới hỏi vẻ quan tâm :
– Cô thấy thế nào?
Chung Ngọc Thanh nhìn chàng với ánh mắt thâm tình mỉm cười đáp :
– Chưa uống thì thơm, vừa uống vào thì mát, xuống đến hầu họng thì nóng.
Bọn Phong Lôi Quải nghe vậy vội thúc giục :
– Nhanh vận công, dẫn đạo linh khí đến nơi bị thương.
Chung Ngọc Thanh nghe xong, vội vàng tĩnh tọa vận khí điều tức.
Cả bọn Giang Ngọc Phàn mười một người đều ngưng mắt chăm chú nhìn diễn biến sắc diện Chung Ngọc Thanh, bọn họ ai nấy giờ đây đang vô cùng phấn chấn kích động.
Chính tại lúc này, bỗng nhiên trong nội viên thoáng vang tiếng áo xé gió rất nhỏ. Giang Ngọc Phàn tuy thần tình tập trung vào nhìn sắc măt Chung Ngọc Thanh, nhưng thính giác chàng luôn luôn nhạy bén cảnh tỉnh, chàng đột ngột đứng vụt dậy, lớn tiếng hỏi :
– Ai?
– Là lão hủ, Triệu Cảnh Thành! – Từ bên ngoài giọng của một lão già vang lên đáp lời Giang Ngọc Phàn.
Bọn Ngộ Không nghe tiếng giật mình quay đầu nhìn ra, thì thấy một lão già tuổi ngoài tám mươi, râu tóc bạc như cước, thân vận trường bào màu hoàng thổ. Lão nhân chân vừa lướt chạm đất đã cấp tốc chạy vào hướng phòng của họ.
Gần như cùng lúc, cả bọn Nhất Trần, Cảm Cô, Độc Tý Hổ đều đồng thanh la lên :
– A! Vạn Lý Phiêu Phong!
Lão nhân cười lên ha hả, nói :
– Phỉ hiếu năm xưa của lão hủ, thực ít có người biết đến nha.
Vừa dứt câu, Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành đã vào đến cửa, lão ôm quyền xá Giang Ngọc Phàn, giọng khiêm tốn nói :
– Lão hủ mạo muội đến quấy rầy tửu hứng chư vị, những mong Giang minh chủ và các vị bằng hữu lượng thứ cho.
Nói xong, lại chấp tay xá quanh một vòng bọn Ngộ Không.
Giang Ngọc Phàn thấy Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành sắc mặt sáng hồng, tướng mạo quắc thước hòa nhã, tuyệt không có vẻ gì gian tà, lại thêm bọn Cảm Cô, Nhất Trần đều biết mặt, cho nên đành chấp tay hoàn lễ, trầm giọng nói :
– Triệu lão anh hùng, đêm hôm tìm đến thế này, chẳng hay có điều gì chỉ giáo?
Phong Lôi Quải sợ Giang Ngọc Phàn không biết lai lịch của Vạn Lý Phiêu Phong dẫn đến thất kính với nhân vật đã thành danh này, nên vội vàng lên tiếng giới thiệu :
– Minh chủ, vị Triệu lão anh hùng này năm xưa danh chấn võ lâm, tiếng vang ngũ hồ, nhất là “Lục Địa Phi Hành” thì đệ nhất thiên hạ, thực ít có địch thủ. Bởi vậy cho nên mới nhận được mỹ hiệu Vạn Lý Phiêu Phong….
Lời nói chưa dứt, Vạn Lý Phiêu Phong đã vuốt râu cười lên ha hả, vẻ khiêm tốn, nói :
– Lưu đường chủ quá khách khí, quý Minh chủ thiếu niên anh kiệt đứng đầu quần hào, tối hôm qua trong tiệc mừng thọ chính Đặng lão trang chủ đã tiếp đón coi trọng….
Giang Ngọc Phàn vừa nghe giật mình, bất giác buông miệng hỏi :
– Sao? Tối hôm qua Triệu lão anh hùng cũng có đi dự lễ mừng thọ?
Vạn Lý Phiêu Phong chép miệng, vẻ tiếc rẻ, lắc đầu cười đáp :
– Nói ra thêm đáng cười, lão hủ vốn không có vinh hạnh được mời, chỉ nhân Lại tổng quản quá thâm tình mà khó khước từ nên kéo lão hủ vào dự cho đủ số mà thôi.
Phong Lôi Quải vừa nghe nhắc đến Hoàng Diện Lang thì trong lòng thoáng động, lập tức đưa nhanh ánh mắt đầy ngầm ý cho Giang Ngọc Phàn, rồi nhanh chóng nhìn Vạn Lý Phiêu Phong, giọng khiêm hòa hỏi :
– Triệu lão anh hùng có lẽ chưa dùng cơm tối.
Vạn Lý Phiêu Phong cười vẻ bất đắc dĩ đáp :
– Thực tình lão hủ từ trưa rời Tân Sơn trang đi một mạch đến giờ mới vừa tới đây.
Giang Ngọc Phàn nghe vậy liền chỉ tay vào ghế đối diện, thật lòng mời :
– Vậy thì mời Triệu lão anh hùng cùng ngồi dùng cơm.
Vừa lúc này, thì Chung Ngọc Thanh vận khí điều tức xong, nàng mở mắt ra, đôi mắt sáng rực hữu thần quét nhanh toàn trường, rồi khởi thần đi đến.
Vạn Lý Phiêu Phong hơi biến sắc, bất giác nhìn Giang Ngọc Phàn, chỉ tay vào Chung Ngọc Thanh, hỏi nhanh :
– Vị nữ hiệp này làm sao vậy?
Giang Ngọc Phàn điềm nhiên cười, đáp :
– A, Chung chấp sự trong người không được khỏe, nên tĩnh tọa vận công thôi mà.
Chung Ngọc Thanh vội nói :
– Bát đũa tôi vẫn chưa dùng đến, phiền Triệu lão anh hùng cứ tiện dụng vậy.
Vạn Lý Phiêu Phong vẫn một vẻ khiêm tốn, cười nói :
– Thực phiền các vị, lão phu lấy làm áy náy.
Bấy giờ mới lấy chén bát của Chung Ngọc Thanh dời đến gần cho Giang Ngọc Phàn, bản thân Chung Ngọc Thanh thì cáo vào phòng trong nghỉ ngơi.
Mọi người đã trở lại chỗ ngồi, tiếp tục chuốc rượu đầy chén, thế nhưng lúc này bởi vì Vạn Diễm bôi vẫn còn nằm y nguyên trên bàn, cho nên bọn Ngộ Không đối với sự có mặt của Vạn Lý Phiêu Phong hết sức cẩn thận, cảnh giác.
Đương nhiên, trước mười mấy tay cao thủ liên minh thế này, cho dù Vạn Lý Phiêu Phong có khởi lòng tham đi nữa, thì thách lão cũng không dám manh động đụng đến chiếc bảo bôi.
Phong Lôi Quải chờ Vạn Lý Phiêu Phong dùng xong chén rượu, nhắm mấy miếng thức ăn rồi mới cười nói :
– Hôm nay là ngày chính lễ mừng thọ của Đặng Thiên Ngu, Hồi trưa có lẽ vui vẻ náo nhiệt lắm nhỉ?
Vạn Lý Phiêu Phong nghe hỏi, lập tức cười đáp :
– Rất vui vẻ, viên trong sân ngoài còn dựng thêm kịch đài, mọi người vừa ăn uống vừa xem tạp kỹ, Đặng lão trang chủ cực kỳ cao hứng, mặt tươi mày rạng, chẳng khi nào dứt tiếng cười ha hả.
Giang Ngọc Phàn nghe không khỏi chau mày, chính đang định lên tiếng nói gì đó thì tiếng cười của Nhất Trần lão đạo nhân đã cướp ngang :
– Ngày mừng thọ thứ 75 của Đặng Thiên Ngu được vui nhộn viên mãn như vậy, quy công đầu tiên phải là hai tay trợ thủ đắc lực của lão ta Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ đấy nhé.
Vạn Lý Phiêu Phong vừa nghe, bỗng nhiên sực nhớ ra chuyện gì, nói :
– Í! Nhất Trần đạo trưởng không nhắc đến có lẽ lão hủ đã không để ý. Sáng hôm nay ở trong Tân Sơn trang, mãi cho tới khi lão hủ cáo từ, hình như không hề nhìn thấy Hoàng Diện Lang và Hồng Phi Hồ đâu cả.
Bọn Ngộ Không đều là những tay lão luyện giang hồ, tự nhiên trước cái tin Hồng Phi Hồ không có mặt trong Tân Sơn trang khiến ai nấy trong lòng khó hiểu, nhưng chẳng một người nào có biểu hiện ra ngoài thần sắc.
Phong Lôi Quải cười điềm nhiên, nói :
– Bọn họ hai người có lẽ bận ra bờ hồ tiễn khách.
Chỉ bằng vào câu này, mọi người lập tức cố ý làm vui vẻ cười lên ha hả.
Hắc Sát Thần từ đầu đã không vui chuyện Vạn Lý Phiêu Phong đột ngột xuất hiện, lúc này đợi mọi người lắng tiếng cười, mới khách khí nói :
– Lão hủ chỉ là khách ăn theo cho đủ số, được ngồi một góc trên ghế băng dưới mái hiên cũng là hân hạnh lắm rồi….
Lời lão vừa dứt, Độc Tý Hổ đã cất tiếng cười sang sảng, nói :
– Triệu lão anh hùng thật khéo đùa. Với người có tiếng tăm thanh danh như lão huynh, lẽ nào lại ngồi một góc dưới điếm khách phòng?
Vạn Lý Phiêu Phong thấy mọi người hồ nghi, bèn nghiêm mặt đáp :
– Lão phu quả thực là ngồi bàn đặt cạnh góc cánh trái cửa phòng.
Nói đến đó, lão đưa tay chỉ bọn Trọc Tử và Á Tử, nói như thanh minh :
– Chính hai vị thiếu hiệp này lúc đi giải, đã đi ngang sau lưng lão hủ….
Lão nói chưa xong, Phong Lôi Quải đột nhiên giọng vừa kinh ngạc vừa không phục, cắt ngang nói :
– Triệu lão anh hùng là nhân vật thành danh như vậy, há chịu để người ta coi thường đến mức ấy sao?
Vạn Lý Phiêu Phong sắc mặt nghiêm túc, hơi cười nhẹ, đáp :
– Lưu đường chủ có chỗ hiểu nhầm. Thực tình mà nói, tối hôm qua lão hủ đến Tân Sơn trang chẳng phải mục đích mừng thọ Đặng Thiên Ngu, mà chỉ là trinh sát điều tra chân tướng lời đồn đãi của Đặng Thiên Ngu mà thôi. Do vậy mà lão hủ đã có cải trang một tí râu tóc, khiến các vị không nhận ra ngay đó thôi.
Bọn Ngộ Không nghe vậy đều “ồ” lên trong lòng, bán tín bán nghi, thực sự không làm sao phán đoán ra mục đích xuất hiện của vị khách không mời này.
Giang Ngọc Phàn trước chuyện Vạn Lý Phiêu Phong đột ngột xuất hiện, chàng đã sớm cảnh giác. Tuy nhiên, thấy lão ta ăn nói lưu loát, ứng đối trôi chảy, lý do nêu ra đều chính đáng, bởi vậy chưa có biểu hiện gì đáng nghi ngờ lớn. Thế nhưng, bên trong những lời lão nói, chàng vẫn còn cảm thấy có chút gì đó miễn cưỡng gượng ép.
Nguyên do là vì, nếu lão ta đúng là hóa trang đột nhập vào thám sát Đặng Thiên Ngu thì là một việc làm chính đáng, được võ lâm hào hiệp hoan nghênh. Nhưng, vừa rồi lúc sơ ngộ, lão ta phải nên nói ra liền mới phải, huống gì trong buổi tiệc lão ta còn phát hiện được Trọc Tử và Á Tử lẫn thâm nhập vào nội viện?
Vậy mà phải chờ đến khi bọn Hắc Sát Thần và Độc Tý Hổ chất vấn qua mới chịu nói ra, như vậy không đủ để cho người ta suy luận lão ta thấy gió trở buồm, thấy cơ hành sự sao?
Hiện tại, dù thế nào thì với Giang Ngọc Phàn, chàng cũng có lòng tự tin rất lớn. Dù cho Vạn Lý Phiêu Phong đến đây với mục đích gì, thù hay bạn, dù cho lão ta thân pháp có nhanh đến đâu thì chàng vẫn tin rằng không làm sao qua mình nổi, với hai môn tuyệt học Dao Không chưởng và Đạn Chỉ thần công.
Nghĩ vậy, chàng sắc mặt trầm lại, giọng trở nên lạnh lùng :
– Vậy thì xin hỏi, Triệu lão anh hùng lần này quang lâm, chẳng hay với mục đích gì?
Vạn Lý Phiêu Phong vừa nghe hỏi, cất giọng cười vang, đáp :
– Ha ha ha…. Lão hủ không thẳng thắn nói ra, chỉ e Giang minh chủ và chư vị bằng hữu đây hiểu lầm lão hủ đến đây có mưu đồ dụng tâm gì khác.
Lão đánh tiếng một câu thăm dò cả bọn Ngộ Không, chẳng ngờ thấy bọn họ mười mấy người dầu trầm mặt chú mắt nhìn mình không nói, mặc nhiên thừa nhận lão ta đến đây có mưu đồ. Lão đành nghiêm sắc mặt, nói tiếp :
– Chư vị đều biết lão hủ, những tưởng tất cũng biết cái sở thích lớn nhất bình sinh của lão hủ là… sưu tập nghiên cứu cổ vật, mấy mươi năm nay không khi nào ngừng nghỉ….
Phong Lôi Quải lạnh nhạt lắc đầu đáp ngay, chẳng chút kiêng nể :
– Cái thú sưu tầm cổ vật của lão huynh, thực tình Lưu mỗ không hề hay biết đến.
Vạn Lý Phiêu Phong tuy nghe nói vậy, nhưng vẫn không hề chấp nệ, tiếp tục nói :
– Lão hủ say mê đồ cổ ngay từ năm mười mấy tuổi, đến nay đã có mấy mươi năm kinh nghiệm, cho nên chẳng những có thể nhận ra những tỳ vết của nó, mà còn có thể xem xét phân định rõ đó là cổ vật thật hay giả.
Giang Ngọc Phàn cười nhạt, nói :
– Nói như vậy Triệu lão anh hùng còn là một đại hành gia giám định cổ vật nhỉ.
Vạn Lý Phiêu Phong vừa nghe liền sa sầm nét mặt, thở dài, nói :
– Lời khen thưởng của Giang minh chủ, lão hủ thực tình không thấy hổ thẹn tí nào, thế nhưng trong ngữ khí của Minh chủ lại khiến lão hủ khó thể chịu nổi.
Nói đến đó, lão liền đứng lên, chấp tay vái quanh một vòng cả bọn Giang Ngọc Phàn, nói tiếp :
– Thừa được Giang minh chủ và chư vị bằng hữu thực bụng mời rượu, lão hủ lấy làm cảm kích, tuyệt không một lời than oán. Chỉ trách lão hủ một đời cuồng say đồ cổ, nên vừa rồi bên ngoài phát hiện có ánh hào quang của cổ vật, đoán chắc trong này có cổ vật xuất hiện, nên đã làm mặt dày mạo muội xông vào đây, thực có thể nói là tự mình tìm lấy nhục thẹn vậy….
Giang Ngọc Phàn nghe đến đó, mày kiếm bỗng chau lại, buột miệng hỏi đầy vẻ nghi hoặc :
– Lão anh hùng bảo là ngay từ bên ngoài xa cũng đã phát hiện ra ánh hào quang của cổ vật sao?
Vạn Lý Phiêu Phong gật đầu ngay, đáp :
– Không sai, cũng chính là cái mà thường tục gọi là bảo khí.
Giang Ngọc Phàn tiếp tục hỏi :
– Triệu lão anh hùng đứng ở đâu mà có thể nhận ra bảo khí ở trong này.
Vạn Lý Phiêu Phong không chút do dự, đáp ngay :
– Cách đây chí ít cũng phải bốn năm dặm.
Vừa nghe xong, mọi người đều kinh ngạc buột miệng “ồ” lên, nhưng rõ ràng bọn họ chưa ai dễ gì tin được ngay.
Vạn Lý Phiêu Phong nhận ra thần sắc nghi ngờ của bọn Ngộ Không, bèn cười nói điềm nhiên, nói tiếp :
– Chư vị bằng hữu nếu như còn chưa tin, thì tùy ý chọn một vị nào cũng được, ra xa chừng năm ba dặm, ngưng thần chú nhìn thử xem….
Lời lão còn chưa dứt, Hắc Sát Thần nôn nóng đứng vụt lên, sẳng sái nói ngay :
– Ta đi, ta chưa tin!
Miệng nói, người đứng lên, quay người ra hướng cửa đi ngay.
Giang Ngọc Phàn thấy thế đưa tay ra hiện cản lại, nói :
– Nhuệ đàn chủ, quay trở lại. Triệu lão anh hùng danh cao đức trọng, trong võ lâm cả hắc lẫn bạch đạo đều kính nể, tự nhiên không khi nào lại khinh suất buông lời nhảm lừa người….
Vạn Lý Phiêu Phong cười lên ha hả tiếp lời chàng, nói :
– Giang minh chủ tin tưởng lão hủ mà nói thế, thực tình khiến lão hủ áy náy hổ thẹn. Lão hủ vô cùng hy vọng Nhuệ đàn chủ ra ngoại ô chú mục mà nhìn, ấy là để chứng minh lời nói lão hủ là đúng sự thực.
Giang Ngọc Phàn cười ran, biểu thị đối với Vạn Lý Phiêu Phong đã tin tưởng, đồng thời chìa tay ra mời lão ta ngồi trở lại vào ghế.
Vạn Lý Phiêu Phong không khách sáo, ngồi vào ghế như cũ, nghiêm mặt nói vẻ trịnh trọng :
– Chẳng giấu gì chư vị, lão hủ vốn đến thành này là để viếng thăm một vị bằng hữu, không ngờ lần theo bảo khí cổ vật mà đến đây. Lúc vừa vào viện quả thực có do dự một lúc không biết có nên vào hay không, chư vị hẳn cũng biết rồi đó, hễ khi người ta đã say mê thích thú điều gì rồi thì dẫu cho rừng đao biển lửa cũng không làm sờn lòng chùng chân.
Giang Ngọc Phàn nhẹ gật đầu biểu thị đồng tình.
Bọn Ngộ Không thấy vị Minh chủ của mình lưu chân lão họ Triệu lại, mà lẽ ra đã nên đi khỏi đây rồi, bọn họ cũng chỉ đành bấm bụng lên tiếng phụ họa.
Vạn Lý Phiêu Phong tiếp tục nói vẻ chân thực :
– Lão hủ lúc ấy thấy trong này đều là những vị bằng hữu cao niên lịch duyệt giang hồ, tự nhiên chẳng khi nào nhỏ nhen đến có chút vật báu lại không cho nhau thưởng thức, gọi là mở khai nhãn giới vậy….
Phong Lôi Quải lập tức gật đầu cười nói :
– Đương nhiên là vậy!
Vạn Lý Phiêu Phong tiếp tục :
– Thực tình mà nói một câu, lão hủ cho dầu yêu đồ cổ như sinh mệnh, làm mặt dày cướp đồ trên tay người khác chí ít cũng phải cân nhắc tình thế một tí xem có khả năng thành công hay không. Huống gì ngồi ở đây, chư vị bằng hữu đều là những nhân vật danh đầu trượng nghĩa giang hồ, há nào chịu để cho lão cốt đầu này ra tay hành động dễ dàng.
Bọn Ngộ Không chẳng ngờ lại nghe chính Vạn Lý Phiêu Phong nói toạc ra những điều họ thầm nghĩ trong lòng, nhất thời đều cảm thấy lúng túng.
Giang Ngọc Phàn cười, khiêm tốn nói :
– Lão anh hùng quả là khách sáo, nhất thời hiểu nhầm, xin lão anh hùng chớ nên để tâm.
Vạn Lý Phiêu Phong nghe vậy cười vang lên ha hả, nói :
– Lão hủ được phép chư vị khai nhãn giới, ấy cũng là vạn hạnh lắm rồi.
Giang Ngọc Phàn thấy không cần phải chấp nhất nhiều nữa, bèn chỉ tay vào chiếc Vạn Diễm bôi đặt trước mặt, cười nói :
– Bảo khí mà lão anh hùng từ ngoài xa mấy dặm đã nhìn thấy chính là tỏa ra từ chiếc Vạn Diễm bôi này.
Vạn Lý Phiêu Phong vừa nghe lọt tai ba chữ Vạn Diễm bôi giật mình kinh ngạc, buột miệng la “oái” lên một tiếng, đôi mắt già mở lớn nhìn chăm vào chiếc bảo bôi đến sững người Hồi lâu, mới run giọng kích động mạnh, nói :
– Đây có phải là chiếc Vạn Diễm bôi quý báu mà xưa kia Võ Tắc Thiên hoàng đế đời nhà Chu yêu quý như sinh mạng của mình?
Giang Ngọc Phàn gật đầu cười, điềm nhiên đáp :
– Không sai, chính là chiếc bảo bôi này đây.
Vạn Lý Phiêu Phong bị kích động mạnh, mặt biến sắc tái xanh, hai tay thò ra như muốn tận mình chạm vào chiếc bảo bôi, nhưng chưa chạm được nó mà đôi tay run rẩy vẻ vừa sợ sệt vừa xúc động, giọng càng run hơn, nói :
– Minh chủ, lão hủ… có thể xem qua nó một chút không?
Giang Ngọc Phàn cười, vui vẻ đáp :
– Đương nhiên là có thể, mời!
Vạn Lý Phiêu Phong mừng như được ban tứ một điều gì vô cùng vinh hạnh, vội vàng “vâng, vâng” liền hai tiếng, đôi tay lão càng run hơn chạm vào chiếc bôi, rồi nâng nó lên vẻ vô cùng trân trọng, mắt chăm nhìn đi nhìn lại….
Lúc này bọn Ngộ Không bao nhiêu cặp mắt đều tập trung vào đôi tay của Vạn Lý Phiêu Phong, trong phòng im phăng phắc không một tiếng động nhỏ, tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi trên nền gạch.
Vạn Lý Phiêu Phong quan sát tỉ mỉ một Hồi thật lâu, bỗng lão ngước mặt lên, thở ra một hơi, nhìn Giang Ngọc Phàn hơi chút đắn đo, mới nói :
– Giang minh chủ, đây không phải Vạn Diễm bôi!
Lời lão vừa dứt, cả trường đang im lặng như tờ, bỗng “ái” la lên đầy kinh ngạc.
Giang Ngọc Phàn cũng không giữ nổi bình tĩnh, biến sắc buột miệng hỏi ngay :
– Ý lão anh hùng cho rằng chiếc bảo bôi này là Vạn Diễm bôi giả?
Vạn Lý Phiêu Phong cười đáp :
– Là chính phẩm, so với Vạn Diễm bôi vẫn có giá trị không kém.
Giang Ngọc Phàn “ồ” lên, lại một lần nữa ngớ người.
Vạn Lý Phiêu Phong giải thích :
– Hàng võ lâm hiệp sĩ như chúng ta, có được Vạn Diễm bôi trong tay thì nào có ích gì, ngược lại còn có thể rước họa vào thân do tranh đoạt. Nhưng nếu có chiếc ngọc bôi này mà uống rượu, thì chẳng những tăng trưởng công lực, mà còn khử độc liệu thương….
Giang Ngọc Phàn trố mắt ngạc nhiên, càng lúc càng thấy hứng thú trở lại, hỏi ngay :
– Vậy đây là chiếc bôi gì?
Vạn Lý Phiêu Phong chẳng chút do dự, gật gật đầu đáp ngay :
– Chiếc này gọi là Phù Dung Quỳnh Tương Mẫu Đơn bôi, ấy là bởi vì rượu vừa rót vào từ không màu biến thành màu xanh lam, rồi trở lại sang thủy lục, sau đó chuyển dần xanh đen, rồi cuối cùng biến thành sắc tía hồng phù dung. Đến lúc này thì mới có thể uống….
Lời lão chưa dứt, bọn Ngộ Không ai nấy đã xuýt xoa lên tiếng thán phục :
– Quả không sai!
– Đúng thế, đúng thế! Đích xác như lời lão huynh!
Vạn Lý Phiêu Phong vuốt râu cười khà khà, nói tiếp :
– Còn một điều kỳ diệu nữa mà chỉ e chư vị bằng hữu đây chưa biết.
Vừa nói, lão vừa chỉ ra hướng ngạch cửa, giọng thân thiết nói :
– Xin Minh chủ đứng cách ngoài một trượng mà chiêm ngưỡng.
Giang Ngọc Phàn nghe vậy, liền đứng lên bước ra hướng cửa.
Bọn Ngộ Không cũng chẳng đợi nói, tự động đứng lên rời khỏi chỗ ngồi đứng tản ra, xem thử còn điều gì kỳ diệu xảy ra nữa.
Chính tại lúc Giang Ngọc Phàn quay lưng bước đi được mấy bước, bọn Ngộ Không cũng đã nhao nhao đứng tản ra, thì nghe Vạn Lý Phiêu Phong đột nhiên thét lớn :
– Bắt lấy…
Giang Ngọc Phàn nghe tiếng, quay đầu lại nhìn thì chỉ kịp nhận ra Vạn Lý Phiêu Phong vung mạnh tay khiến chiếc ngọc bôi bay vụt nhanh ra khỏi phòng về hướng hoa viên, ngọc bôi bay nhanh như một ánh sao băng lóe lên một cái…
Giang Ngọc Phàn vừa thấy biết có biến, nào chịu chậm chân, cả người chàng vụt lên không bay vọt ra theo hướng hoa viên….
Nói thì chậm, lúc này tình tiết diễn ra cực nhanh, chừng như chỉ là cái chớp mắt, tất cả mọi chuyện cùng xảy ra. Chính cùng lúc Giang Ngọc Phàn tung người bổng lên không, thì từ những dãy phòng lân cận, hai bên có nhiều mảnh ngói nhắm hướng chàng bắn vào…