Tạ Linh Vận tợ hồ không tưởng nổi là tình thế biến chuyển như vậy, bây giờ cục diện đã xoay chiều, mang trọn vẹn bất lợi đến cho y, y sững sờ một lúc. Sau cùng, y bật cười, giọng cười vẫn âm trầm như lúc nào. Y thốt:
– Quan Sơn Nguyệt! Ta xem ra ngươi có cái số may, bất cứ gặp cảnh ngộ khó khăn nào cuối cùng cũng trở thành tiền hung hậu kiết! Ta khổ tâm vận dụng cân não, khi bắt tay vào việc thì ngươi lại chiếm tiện nghi! Như thế đó, cái việc giết ngươi, đối với ta không còn là đơn giản nữa rồi!
Lưu Ảo Phu điểm một nụ cười hiểm độc, trầm giọng tiếp:
– Sao lại không đơn giản hở Giáo chủ? Giết con chó đó thì có gì khó khăn đâu, bất quá chúng ta chỉ nhọc đưa bàn tay lên rồi hạ xuống là cái mạng chó của hắn đi đời! Tại Ngũ Đài Sơn dịp may đã đến với chúng ta, Giáo chủ lại bỏ qua, để dẫn dụ đến đây thành ra dây dưa ngày tháng. Nếu đừng dụ hắn vào Thiên Xà Cốc này thì chúng ta đâu lại gặp cái cảnh nghịch liêu?
Tạ Linh Vận cười nhẹ:
– Lưu lão đệ ơi. Nào có phải chúng ta chỉ có mỗi một việc duy nhất là sát tử hắn đâu. Lưu lão đệ còn đoạt hồi đóa hoa mỹ lệ kia nữa chứ. Bởi ngu huynh muốn khuếch trương thinh thế của Thiên Ma Giáo trong tương lai gần đây sẽ tiến đến địa vị bá chủ võ lâm, thì bất cứ hành động nào cũng phải được nghiên cứu kỹ càng, nếu cứ nhắm vào cái lợi ban đầu mà quên nghĩ đến cái hại về sau thì đâu phải là con người cơ trí? Lão đệ thấy khó đó chứ, như cái việc của Xà Thần, ngày nào chưa giải quyết xong là ngày đó chúng ta chưa thể ăn no ngủ kỹ …
Lưu Ảo Phu căm hận:
– Giáo chủ từng khoa trương là mình có cơ trí hơn người, không làm thì thôi chứ làm thì nắm chắc thành công. Bây giờ sự tình đã như vậy đó, Giáo chủ còn nói gì nữa?
Tạ Linh Vận nhếch cười khổ:
– Dù sự thể biến chuyển như vậy, lão đệ cũng không trách ngu huynh được.
Kế hoạch thì chu đáo lắm, hơn nữa chúng ta thành công được chín phần mười, chỉ vì ngu huynh và lão đệ quá tin nơi Trương Vân Trúc nên cái phần mười còn lại phá hoại chín phần kia, chúng ta cùng lầm mưu lão tặc như nhau, nếu đáng trách thì cả hai chúng ta cùng đáng.
Lưu Ảo Phu cao giọng:
– Thuộc hạ không cần biết gì hết, bây giờ thuộc hạ cầm như đã mất Trương Thanh rồi thì điều duy nhất là phải giết tên cẩu trệ kia!
Tạ Linh Vận hấp tấp phụ họa, nơi khóe miệng ẩn ước có vẻ hiểm độc:
– Phải! Phải! Luận theo sự tình hiện tại thì cái điều đó là điều quan trọng.
Rồi y hỏi:
– Lão đệ có cần ta giúp sức hay không?
Lưu Ảo Phu lắc đầu:
– Cần gì, Giáo chủ! Liệu hắn có tài nghệ gì đáng sợ mà Giáo chủ phải nhọc ra sức? Một mình thuộc hạ cũng hóa kiếp cho hắn được như thường.
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
– Ngu huynh tin tưởng lão đệ thừa sức hạ tiểu tử. Trước kia sở dĩ ngu huynh thất bại là vì vũ khí chứ chẳng phải võ công, hắn có thanh kiếm bén hơn thanh kiếm của ngu huynh, có thế thôi. Bây giờ thì cả hai chúng ta cũng có kiếm báu, hai thanh lợi hại nhất trong năm thanh quái kiếm, thì còn lo gì nữa chứ. Đừng nói là hắn, dù cho bất cứ nhân vật nào dưới gầm trời này cũng không đương cự nổi thanh kiếm của chúng ta. Lão đệ ơi! Luận về thù thì mối thù giữa lão đệ và hắn phải sâu hơn mối thù của ngu huynh, thế thì ngu huynh phải nhường cho lão đệ làm cái việc khoái trá lấy máu hắn.
Lưu Ảo Phu lấy tay xóc xóc thanh Tử Sính Kiếm lại cho thuận thế, đoạn bước tới.
Quan Sơn Nguyệt hét to:
– Ngươi hãy tránh qua một bên gấp, vấn đề của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có dịp giải quyết, dù giải quyết sớm hay muộn cũng chẳng quan hệ gì.
Huống chi hiện tại ta không muốn cùng ngươi tranh hơn kém. Ta chỉ muốn giết chết …
Lưu Ảo Phu cười lạnh:
– Ngươi nói thế chứ theo ta nghĩ thì vấn đề của chúng ta phải được ưu tiên, bởi nó quan trọng hơn tất cả mọi vấn đề.
Quan Sơn Nguyệt nổi giận:
– Lưu Ảo Phu! Giữa chúng ta bất quá chỉ oán riêng, còn như ta giết Tạ Linh Vận là vì công đạo, vì chánh nghĩa võ lâm. Công trước, riêng sau mới hợp lý.
Ngươi ở trong Thiên Ma Giáo tất phải hiểu hành vi của Giáo chủ ngươi như thế nào …
Lưu Ảo Phu vụt cười lớn:
– Nói nghe hay! Hay quá!
Quan Sơn Nguyệt thấy hắn không chịu nhượng bộ, phẫn nộ vô cùng:
– Ngươi cười à? Ngươi nói thế là có ý tứ gì chứ? Ta mong ngươi thức thời một chút, đừng làm trò cười cho thiên hạ giang hồ!
Lưu Ảo Phu chợt ngưng tràng cười rồi lạnh lùng thốt:
– Ta cười vì ngươi luôn luôn lý luận, ngươi cho rằng mình cao minh lắm, ngươi biết không, cuộc đấu của ta và ngươi gồm cả công lẫn tư! Bởi ta là Phó Giáo chủ Thiên Ma Giáo kia mà!
Quan Sơn Nguyệt thoáng giật mình:
– Thế ra ngươi quyết tâm phục vụ cho Thiên Ma Giáo, chứ chẳng phải vì đối phó với ta mà tạm thời gia nhập cái tà giáo đó?
Lưu Ảo Phu trầm giọng:
– Đối phó với ngươi là một việc, gia nhập Thiên Ma Giáo là việc khác, ngươi đừng tưởng mình lợi hại rồi ta sợ mà phải nương tựa vào người khác. Ta thừa sức hạ ngươi, ngươi cứ tin như vậy đi!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Thế ngươi vì nguyên nhân nào mà gia nhập Thiên Ma Giáo?
Lưu Ảo Phu bật cười ha hả:
– Sự nghiệp! Ngươi biết, con người sanh giữa trần gian ai ai cũng phải tạo thành một sự nghiệp, không lớn thì nhỏ, nhất định phải có một sự nghiệp để khỏi mãi mai một cái kiếp sống. Kiếm thuật của phụ thân ta có thể bảo là cái thế, là vô song, nhưng từ lâu giang hồ không ai biết đến, thành thử lúc chết đi phụ thân ta không được người đời nhắc nhở, thiết tha. Hơn thế, hoài bão một kiếm phi thường lại chết một cách hồ đồ, thì khi nào người ngậm cười được nơi âm cảnh? Ta, phận làm con, ta phải giải tỏa niềm hận đó cho đấng sanh thành, ta phải tạo nên một sự nghiệp cho người đời biết họ Lưu có một kiếm thuật tuyệt vời, võ lâm hậu thế sẽ tôn sùng, ngưỡng mộ và con đường lập nghiệp của ta phải đi ngang qua Thiên Ma Giáo.
Quan Sơn Nguyệt hét:
– Vô lý! Lập nghiệp có thiếu chi phương tiện, nơi nào cũng chẳng lập nghiệp được? Hà tất phải tựa mình vào bọn tà gian?
Lưu Ảo Phu vẫn cười vang:
– Ngươi cho thiên hạ là tà, thế ngươi là chánh à?
Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:
– Ít nhất ta cũng chẳng làm một điều gì mà lương tâm có thể trách cứ ta!
Lưu Ảo Phu trầm gương mặt:
– Ngươi nói đúng, ngươi xuất đạo trước ta, ngươi lại gặp nhiều may mắn hơn ta, thành ra bao nhiêu việc tốt trên đời đều bị ngươi giành mà làm hết. Giả như ta đi theo con đường chánh thì làm gì ta bắt kịp ngươi? Đâu còn việc gì cho ta làm?
Dù ta cố gắng như thế nào cũng chẳng đưa đến cái mức thành tựu ngang với những kết quả mà ngươi thu hoạch. Nếu ta tạo được thanh danh thì cái thanh danh đó đương nhiên phải lu mờ bên cạnh ngươi!
Quan Sơn Nguyệt vội cãi:
– Lập thân, xử thế, nào phải chỉ cầu danh …
Lưu Ảo Phu cười lạnh:
– Đó chỉ là ý tưởng riêng biệt của ngươi thôi, nó không biểu hiệu được hoài bão của đại chúng. Phụ thân ta chết tức vì phụ thân ngươi, thì bằng mọi giá ta không để cho ngươi tái diễn cái trò đê hèn của phụ thân ngươi ngày trước. Ta phải nghĩ kế tự tồn, ta phải làm sao cho linh hồn phụ thân ta được thỏa mãn nơi âm cảnh.
Quan Sơn Nguyệt biến sắc:
– Đó cũng là một lý do của ngươi?
Lưu Ảo Phu bĩu môi:
– Một trong số trăm ngàn lý do khác, Quan Sơn Nguyệt ạ. Có điều cái lý do đó ta có thể nói ra, còn bao nhiêu lý do khác thì ta phải giữ kín. Hoặc giả ta không thể mô tả, giả thích bằng lời. Đại khái ta có thể nói với ngươi thế này, ta đã bắt đầu hận ngươi từ lúc ngươi chưa đến Đại Ba Sơn. Rồi sau lần gặp ngươi, ta liệt ngươi vào hạng đệ nhất cừu nhân, một cừu nhân mà ta phải dành sự ưu tiên thanh toán. Do đó ta luôn luôn chống đối ngươi, bất cứ trong trường hợp nào, ở tại địa phương nào.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Ít nhất, cũng có lý do khiến ngươi hận ta chứ? Nhưng tại sao người chưa biết nhau lại có một người hận người kia? Ta rất kỳ quái về điểm đó!
Lưu Ảo Phu cao giọng:
– Muốn biết gì hơn thì cứ về mà hỏi mẹ ngươi! Bà ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu.
Quan Sơn Nguyệt nổi giận:
– Mẹ ta chứ chẳng phải mẹ ngươi?
Chàng dịu lại liền, nói tiếp:
– Mà thôi, ta chẳng chỉnh ngươi làm gì. Ngươi bảo ta hỏi mẹ ta, mẹ ta có liên quan gì trong vụ này?
Lưu Ảo Phu âm trầm:
– Liên quan chứ! Mà lại liên quan trọng đại! Trước khi ngươi đến, bà ta cứ mơ mơ tưởng tưởng đến đứa con thất lạc. Bà ấy cứ tưởng là ta chẳng biết gì. Thực ra, Phi Tràng đã tường thuật sự việc ngày trước cho ta nghe rồi. Chính từ ngày ta biết được Trương Thanh xuất hiện thì niềm hận của ta kể như vô biên rồi, ta với ngươi trở thành hai kẻ khó đội chung trời …
Quan Sơn Nguyệt sững sờ.
Lưu Ảo Phu căm hận tiếp:
– Các ngươi luôn luôn chiếm ưu thế, xưa kia thì phụ thân ta nhẫn nhục hàm oan, phải chiều theo cảnh mà cầu toàn, dù người hết sức hạ mình, mẹ ngươi cũng không hồi tâm mà nối lại khúc đàn xưa đúng điệu. Phụ thân ta chết, niềm đau chưa vơi được mảy may. Giờ đến lượt ta! Mẹ ngươi cũng chỉ thiết tha đến mỗi một mình ngươi! Ngươi chưa xuất hiện bà ấy còn phũ phàng ta, huống hồ ngươi xuất hiện rồi, ta muốn là cái bóng bên cạnh bà chưa chắc gì bà chấp nhận cái bóng đó, chứ đừng nói là mẹ con anh em đoàn tụ một nhà. Sau cùng là Trương Thanh cũng luôn luôn hướng tâm tư về ngươi, nàng chẳng xem ta như cái bóng mờ, nói chi đến cái việc nàng dành cho ta một chút cảm tình? Ngươi! Tất cả đều do ngươi! Ngoài đời ngươi chiếm hết tiện nghi, trong gia đình ngươi chiếm hết tình cảm. Chung quy kẻ bất hạnh là cha con ta, là dòng họ Lưu này!
Hắn rít lên:
– Quan Sơn Nguyệt ơi! Có đáng cho ta hận không chứ?
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Ngươi lầm! Lầm to, Lưu Ảo Phu!
Lưu Ảo Phu cao giọng:
– Lầm thế nào được? Ta nói sự thật, ta lập luận trên căn bản của sự việc, ta không hề đặt một giả thuyết nào. Ngươi muốn ta ly khai Thiên Ma Giáo hay không? Nếu muốn thì ngươi cứ gia nhập Thiên Ma Giáo, bởi nơi nào có mặt ngươi là nơi đó nhất định chẳng có mặt ta. Luôn luôn ta đứng về phía chống đối với ngươi! Ta biết Thiên Ma Giáo là một tà giáo, ta biết Tạ Linh Vận là một ác nhân, nhưng ta không cần suy nghĩ, cứ khẳng khái theo ngay, bởi Tạ Linh Vận là kẻ thù của ngươi, bởi ngươi chống đối Thiên Ma Giáo. Ta không ngần ngại quật mộ cha lấy kiếm trao cho Tạ Linh Vận!
Hắn gằn giọng:
– Ngươi biết tại sao quật mồ lấy kiếm trao cho Tạ Linh Vận chăng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Ta không biết được! Ta chỉ biết là ngươi điên, hành động như kẻ điên …
Lưu Ảo Phu bật cười ghê rợn:
– Có thể là như vậy đó, Quan Sơn Nguyệt! Ngươi bức ta điên, ngươi dồn ta vào cảnh điên. Phàm cừu địch của ngươi là bằng hữu của ta, phàm cái gì của ngươi là cái phản ngược lại của ta. Ngươi không xa dời chánh thì ta nhít lại gần tà.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút, đoạn chỉnh nghiêm sắc mặt thốt:
– Lưu Ảo Phu! Ta không có lời gì để nói với ngươi nữa. Trước kia, ta có hứa với mẹ là dung tha cho ngươi sống sót, song bây giờ ta nghĩ lại thì ta sẽ van cầu mẹ tha thứ cho ngươi …
Lưu Ảo Phu bật cười sang sảng:
– Ngươi khỏi phải van cầu bà ấy, bà đã có rất nhiều người quanh bà thì bà cần gì có thêm nữa đâu? Trước sau bà chỉ xem mỗi một mình ngươi là con. Ngoài ngươi ra còn có Vạn Tân Nguyệt, dù lão ấy có chết rồi, lão vẫn là người mà bà chấp nhận như một phần tử trong gia đình …
Quan Sơn Nguyệt nổi giận:
– Thế ngươi chẳng phải là người trong gia đình sao?
Lưu Ảo Phu cười mỉa:
– Ta đã nói với ngươi nhiều lần lắm rồi, ta còn kém xa một bóng mờ bên cạnh bà. Bà đâu cần một cái bóng trong gia đình bà?
Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:
– Vậy ngươi là ai?
Lưu Ảo Phu nghiến răng:
– Ta là con của phụ thân ta, ta là giọt máu mà phụ thân ta để lại trên đời này để báo thù cho người. Cho ngươi biết, đối tượng thứ nhất của ta là ngươi đó, giết xong ngươi rồi ta sẽ hướng về đối tượng thứ hai.
Quan Sơn Nguyệt lại hừ một tiếng lớn hơn:
– Đối tượng thứ hai là ai?
Lưu Ảo Phu buông gọn:
– Mẹ ngươi!
Quan Sơn Nguyệt quát vang:
– Vô nhân đạo! Mẹ ta không phải là mẹ ngươi à?
Lưu Ảo Phu thở ra:
– Không phải đâu. Lưu Ảo Phu không có mẹ. Lưu Dật Phu không có vợ.
Phụ thân ta không hề dặn dò ta phải nhẹ tay đối với bà, thì ta cần gì phải dụng tình mà đối xử với bà. Vả lại, tình gì mới được chứ?
Quan Sơn Nguyệt tức uất vô cùng. Chàng vung kiếm lướt tới đâm mạnh vào ngực Lưu Ảo Phu.
Lưu Ảo Phu vận toàn công lực vung kiếm nghinh đón, một tiếng chạm vang lên nghe rợn người. Quan Sơn Nguyệt bị chấn dội hai bước, thanh Bạch Hồng kiếm sứt mẻ một mảnh nhỏ bằng hạt đậu.
Giang Phàm tiến lên trao thanh Hoàng Diệp kiếm cho chàng:
– Lấy kiếm này mà dùng, đại ca.
Lưu Ảo Phu cười lớn:
– Kiếm đó cũng chẳng làm nên được việc gì, trong năm thanh kiếm, Tử Sính là trên hết. Hoàng Diệp không hơn chi Bạch Hồng đâu.
Quan Sơn Nguyệt cắn răng, không thay kiếm, cứ cầm thanh Bạch Hồng chuẩn bị đánh ra một chiêu tối độc trong «Phục Ma Kiếm Pháp» có tên là «Bạch Hồng Quán Nhật».
Bỗng hai bóng người từ bên trong vọt ra. Hai người đó là Lý Trại Hồng và Nguyệt Hoa Phu Nhân.
Gương mặt Nguyệt Hoa Phu Nhân biến sắc xanh dờn, bước đến sát Giang Phàm trầm giọng bảo:
– Giang cô nương trao thanh kiếm cho già.
Giang Phàm sững sờ.
Nguyệt Hoa Phu Nhân không chờ được lâu, lập tức vươn tay chụp lấy kiếm nơi nàng.
Quan Sơn Nguyệt kinh hãi, vội bước tới gọi gấp:
– Mẹ! Làm sao mẹ đến đây …
Nguyệt Hoa Phu Nhân không lưu ý đến chàng, quắc mắt sáng ngời nhìn Lưu Ảo Phu.
Lý Trại Hồng cũng tiến lên thốt:
– Phu nhân không yên tâm vì công tử, nên bảo bọn Cầm Khiêu về trước Đại Ba Sơn còn bà và tôi thì kiêm trình đến nơi này tiếp ứng công tử.
Nàng hỏi luôn:
– Tình hình như thế nào?
Quan Sơn Nguyệt không đáp lời nàng, hướng sang Nguyệt Hoa Phu Nhân tha thiết:
– Mẹ để con …
Nguyệt Hoa Phu Nhân lắc đầu:
– Không cần! Mẹ muốn chính tay hạ sát nghịch tử.
Quan Sơn Nguyệt toan lướt tới chận trước mặt bà, ngăn bà tấn công.
Nguyệt Hoa Phu Nhân hét:
– Nguyệt nhi! Con không nghe lời mẹ à?
Mặt bà nghiêm lạnh quá chừng, Quan Sơn Nguyệt không dám trái ý bà nữa, đành lui lại đứng một bên.
Lưu Ảo Phu thấy Nguyệt Hoa Phu Nhân bước tới hắn lại lùi, lùi đúng ba bước.
Nguyệt Hoa Phu Nhân cao giọng:
– Ngươi không muốn giết ta sao? Tại sao ngươi không dám động thủ?
Lưu Ảo Phu nhìn bà, ánh mắt của hắn ngời niềm hung bạo. Hắn rít lên:
– Bà đừng vội chết, cứ đợi tôi giết Quan Sơn Nguyệt xong, sau đó tôi sẽ tính toán đến bà. Bà sống thêm mấy phút nữa lại chẳng được sao? Thật là tôi hối hận đã lỡ nhờ đến bà sanh ra trên cõi đời này, bà đừng bức tôi hạ thủ sớm!
Nguyệt Hoa Phu Nhân hét lên:
– Tại sao ta không bóp nghẹt mũi ngươi lúc sanh ra ngươi, để bây giờ lại phải giết ngươi!
Lưu Ảo Phu cũng cao giọng không kém:
– Bây giờ có hối cũng muộn rồi bà ơi!
Hắn tiến lên, thanh kiếm khoa trước mặt một vòng tạo thành một vầng tử quang, vầng tử quang đó bay qua Nguyệt Hoa Phu Nhân, xoáy mình trên đầu bà, hớt băng búi tóc vấn cao của bà. Vầng tử quang bay trở về, búi tóc đó cũng rơi xuống đất. Lưu Ảo Phu cười lớn:
– Bà thấy chưa? Phụ thân tôi để lại cho tôi ba chiêu kiếm, tôi có thể gọi là báo hận kiếm pháp, chỉ có kiếm pháp đó tôi mới phát huy oai lực của thanh Tử Sính này. Chiêu thứ nhất, chém tóc bay khỏi đầu, xuất phát chiêu đó là tôi đáp lại cái ân tình của bà dành cho tôi từ bao năm tháng qua, mặc dù ân tình đó chẳng có bao nhiêu! Tôi cũng phải nhớ ít ra bà có mang nặng đẻ đau, nên tôi nhường cho bà một lần!
Rồi hắn vung tay, lần này hắn chém đứt một mảnh áo của Nguyệt Hoa Phu Nhân. Hắn tiếp:
– Chiêu thứ hai, chém áo thay người, đó là tôi đáp lại cái công dưỡng dục, công ân tôi đáp đủ, giữa tôi và bà cầm như dứt hẳn rồi đó bà nhé. Chiêu thứ ba mới đúng là chiêu Báo Hận, chiêu ôm cái hận nghìn đời, nó phải nặng nề và ác độc, bà ghi nhớ cho! Chiêu Báo Hận sẽ giải tỏa mối trường hận bà ơi!
Nguyệt Hoa Phu Nhân như điên tiết, vọt lên, Hoàng Diệp kiếm chớp sáng, kiếm quang tỏa rộng lấp lánh như ngàn lá rung rinh. Kiếm quang cuốn tới bao quanh Lưu Ảo Phu.
Mọi người tại cục trường đều bị tình thế thu hút mất tâm thần, không ai lưu ý đến Tạ Linh Vận. Y thừa dịp đó len lén rút lui ẩn mình.
Rồi tiếng kiếm vang lên, Lưu Ảo Phu đã phản công.
Thật là khốc liệt! Một cuộc chiến hãi hùng vì hai mẹ con đều lợi hại, và hy hữu vì một cuộc chiến hãi giữa hai mẹ con!
Song phương tương trì với nhau một lúc. Nguyệt Hoa Phu Nhân luôn luôn tiến công, song không làm sao đánh thủng bức tường tử quang của Lưu Ảo Phu.
Mà Lưu Ảo Phu cũng chưa xuất phát chiêu thứ ba như hắn đã cảnh cáo, hắn chỉ lo phòng thủ quanh mình.
Hắn chưa muốn xuất phát chiêu đó, hay kiếm quang của Nguyệt Hoa Phu Nhân dồn ép sát quá hắn không thi thố gì được?
Quan Sơn Nguyệt nôn nóng, không thể đứng bên ngoài nhìn mãi, hú lên một tiếng lớn, vung kiếm theo thế Bạch Hồng Quán Nhật đánh vào.
Vầng tử quang đột nhiên mở rộng như cơn bão quét dài, thoạt tiên quét tạt vầng hồng quang của Nguyệt Hoa Phu Nhân, sau đó mới cuốn về vầng bạch quang.
Một tiếng xoảng vang lên, thanh Bạch Hồng của Quan Sơn Nguyệt bị tiện đôi, chỉ còn một đoạn ngắn trong tay chàng.
Chàng bị chấn động khỏi vị trí ngoài nửa trượng.
Búi tóc trên cao bị Tử Sinh kiếm tiện lìa, phần tóc còn lại bung xòe ra, Nguyệt Hoa Phu Nhân có vẻ xác xơ vô cùng, bà đứng nguyên tại chỗ bất động.
Thanh Hoàng Diệp kiếm vẫn còn nơi tay, tay bà hạ thấp xuống gần như buông thõng, mũi kiếm dí sát mặt đất. Máu chảy từ vết thương nơi hông, máu đẫm ướt phần dưới y phục theo chân loang ra đất đọng thành vũng.
Lưu Ảo Phu lăm lăm thanh Tử Sinh kiếm trong tay, gương mặt hắn có phần nào dịu lại. Hắn như mơ màng, như se thắt, nửa còn ở thực tại, nửa mông lung.
Là con người, tự nhiên hắn phải có cái tâm, cái tâm đó dù sao thì cũng chưa chết khi con người chưa chết. Bất quá cái tâm đóng kín lại, không chịu tiếp nhận những thứ cảm tình gây xót xa cho hắn. Hắn đóng kín con tim trước tình mẫu tử, hắn hận mẹ, nhưng hắn có thể tự tay giết mẹ chăng?
Thú vật cũng chưa vô luân như thế, thì hắn không nao nao lòng sao được khi hắn vung kiếm chém bay tóc mẹ, chém đứt áo mẹ, rồi lại khơi chảy dòng máu mà hắn chính là một giọt của dòng máu đó? Nhưng hắn mơ màng như vậy được bao lâu? Hắn có hối hận chăng?
Chỉ biết là hiện tại hắn không lướt lên giết mẹ luôn, như hắn đã tuyên bố.
Giang Phàm biến sắc mặt xanh dờn, nàng giận hơn là kinh hãi. Sống trong Thiên Xà Cốc, nàng hầu như chẳng mảy may ý thức về nhân tình, nhưng quanh nàng còn có loài vật, và loài vật vẫn quấn quít mẹ con. Thì nàng cũng hiểu sự liên quan giữa mẹ và con phần nào chứ. Cho nên hành động của Lưu Ảo Phu làm nàng sôi giận. Nàng hét to:
– Tiểu Ngọc đâu? Cắn chết tên súc vật kia cho ta!
Tiểu Ngọc nhích động thân hình ngay. Nó vừa vọt tới, Lưu Ảo Phu đã đề phòng trước, vung kiếm quét ngang liền.
Tiểu Ngọc lạng mình qua một bên, thun lại rồi phóng tới định ngoạm nơi cổ tay hắn.
Trong khi đó Quan Sơn Nguyệt cũng vung kiếm đánh vào. Nhưng chàng thay đổi ý kiến ngay, thay vì chém vào đầu Lưu Ảo Phu chàng lại chặt xuống cánh tay cầm kiếm của hắn. Bởi chàng thấy con Tiểu Ngọc đã ngoạm trúng cổ tay hắn, và chỉ trong giây phút thôi nếu chất độc ngấm vào người hắn thì hắn phải chết, do đó chàng chặt đứt cánh tay hắn để ngăn chận chất độc truyền vào.
Cánh tay đứt, kiếm rơi, Quan Sơn Nguyệt nhặt thanh Tử Sính kiếm trao qua tay kia cho Lưu Ảo Phu, rồi bảo:
– Ngươi đi đi! Sở dĩ ta chặt đứt cánh tay ngươi là để ngăn ngừa chất độc của rắn, chứ ta không có ác ý với ngươi đâu dù ngươi đã táng tận thiên lương rồi.
Chàng tiếp luôn:
– Ngươi cứ đi chữa trị vết thương, khi nào lành rồi ngươi cứ tìm ta, mình sẽ giải quyết vấn đề.
Lưu Ảo Phu trừng mắt nhìn Quan Sơn Nguyệt một phút, rồi đưa tay còn lại tiếp nhận thanh kiếm, không nói một tiếng nào quay mình bước đi.
Giang Phàm giật mình, hỏi gấp:
– Sao đại ca làm thế? Tại sao lại cứu hắn? Đã cứu rồi lại còn phóng thích hắn nữa?
Quan Sơn Nguyệt không đáp lời nàng, bước đến bên Nguyệt Hoa Phu Nhân, thốt qua nghẹn ngào:
– Mẹ! Con …
Máu vẫn còn chảy mạnh từ vết thương xuống đất, nhưng chừng như phu nhân không nghe đau đớn gì cả. Cái xác của bà còn đó mà hồn bà đã hướng về đâu đâu.
Nghe Quan Sơn Nguyệt gọi, bà bừng tỉnh lại quay nhìn chàng, đưa tay xoa trên đầu chàng, dịu giọng thốt:
– Con! Mẹ đâu có trách con. Ảo Phu dù sao cũng còn một điểm nhân tánh, mẹ muốn con từ nay tha thứ cho nó luôn.
Bà đứng đó, Quan Sơn Nguyệt quỳ xuống mặt đất, chàng nép đầu vào gối của bà, bật khóc.
Nguyệt Hoa Phu Nhân tiếp:
– Con! Hứa với mẹ đi con! Vĩnh viễn tha thứ cho Ảo Phu. Làm như mẹ vậy con nhé.
Quan Sơn Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn mẹ qua màn lệ:
– Con xin hứa với mẹ.
Nguyệt Hoa Phu Nhân điểm một nụ cười, nụ cười của bà là đóa hoa nở mùa Đông. Bà tiếp luôn:
– Bản tính của Ảo Phu cũng thiện lương lắm, chỉ vì nó bị ảnh hưởng của cha nó, chỉ vì Phi Tràng đã sớm cho nó những ý tưởng đen tối ngay từ lúc nó còn nhỏ.
Chả trách tâm tính của nó lệch lạc ít nhiều. Con không nên hận cá nhân nó, mà phải hiểu tận ngọn nguồn, khoan dung cho nó. Nó …
Bà chao chao người, sức bà kiệt quệ quá, song bà cố gượng đứng vững, thở mệt mấy hơi, đoạn tiếp:
– Chẳng những con dung thứ cho nó, mà con còn phải phù trì, phải dìu dắt làm sao cho nó đi vào con đường trở thành một chánh nhân. Tuyệt đối ngăn chận nó hiệp đoàn với bọn bại hoại.
Bây giờ bà đuối sức lắm rồi, không còn gượng được nữa, phải ngã xuống.
Quan Sơn Nguyệt sẵn kề cận đó, chàng đưa tay đỡ bà.
Bà bảo:
– Rút đoạn kiếm gãy nơi hông mẹ ra đi con!
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Không được đâu mẹ, cứ để đó không đến nỗi nào nguy đến tánh mạng.
Thương thế của mẹ còn cứu chữa được mà …
Nguyệt Hoa Phu Nhân lắc đầu:
– Không hy vọng đâu con! Đoạn kiếm đâm rất chuẩn, cắt đứt mạch máu của mẹ. Vết thương thì chữa được, song mạch máu đứt, mẹ cũng chết như thường.
Con cứ rút ra đi. Mẹ cần nói với con mấy câu cuối cùng.
Bà bảo thế chứ Quan Sơn Nguyệt nỡ nào làm y theo lời bà.
Chàng không dám làm thì bà làm. Bà đưa hai ngón tay, cố vận tàn lực kẹp đoạn kiếm dài độ nửa thước, giật mạnh. Đoạn kiếm theo tay bà vừa ra khỏi vết thương thì máu cũng vọt theo. Máu chảy như xối. Bà lại đưa tay án nơi vết thương ngăn chận bớt máu chảy, tay kia bà cầm đoạn kiếm trao cho Quan Sơn Nguyệt, rồi thốt:
– Cầm lấy, con. Khi nào Lưu Ảo Phu trở lại tìm con, hay con đi tìm nó, con nhìn đoạn kiếm mà nhớ đến mẹ, mẹ chết trong trường hợp nào, trước khi chết mẹ nói gì với con.
Bây giờ máu đã lên đến miệng bà, bà phun ra mấy búng.
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp ôm bà, giữ chắc trong vòng tay, chàng bật khóc lớn trong khi bà từ từ tán thất tri giác, bàn tay bà lỏng lẻo, đoạn kiếm gãy rơi xuống đất.
Đứng bên ngoài, Lý Trại Hồng, Giang Phàm, và Linh Cô thẫn thờ, cảnh tượng trước mắt làm cho họ đau buồn đến lặng người như chết.
Nguyệt Hoa Phu Nhân chết! Bà không chết vì thanh Tử Sinh kiếm mà lại chết vì đoạn kiếm gãy của thanh Bạch Hồng kiếm, thanh kiếm của Quan Sơn Nguyệt! Thế là nghĩa làm sao?
Họ đau buồn vì cảnh nồi da xáo thịt mẫu tử tương tàn, nhưng họ không khỏi hoang mang vì nguyên nhân cái chết của phu nhân. Không ai hiểu tại sao đoạn kiếm gãy đó lại đâm vào hông phu nhân. Dù họ hiện diện tại cục trường theo dõi cuộc chiến giữa một mẹ hai con, họ cũng chẳng nhận thức kịp, bởi người trong cuộc động tác quá nhanh.
Tiếng khóc của Quan Sơn Nguyệt làm cho cả ba nàng càng thương tâm hơn.
Một lúc sau, Linh Cô từ từ bước tới, nắm cánh tay chàng khuyên:
– Không nên quá bi lụy, công tử, có khóc lắm sự việc cũng đã rồi. Khóc không làm sống lại được người chết. Người sống còn phải giữ gìn sức khỏe để làm những việc mà người chết chưa làm xong. Điều cần hơn hết hiện tại là mai táng thi hài phu nhân …
Lý Trại Hồng cũng bước tới, nối lời:
– Quan công tử hãy giao di thể của lịnh đường cho tôi, tôi cũng đau buồn như công tử trước cái chết của phu nhân, công tử chỉ mất mẹ, còn tôi …
Đang bi thương cực độ, nghe Lý Trại Hồng nói thế Quan Sơn Nguyệt cũng phải giật mình.
Chàng chưa hỏi gì, Lý Trại Hồng lại tiếp:
– Chắc công tử không hiểu rõ tôi định nói gì. Tôi cần giải thích cho công tử biết. Tôi, là ngoại nhân, không thể sánh với công tử được là người thân của phu nhân, trên phương diện cảm tình công tử là người thiết cận của phu nhân. Nhưng công tử ơi, phu nhân là mẹ của công tử, mất phu nhân công tử mất một người mẹ.
Mà mất một người mẹ, dù sự ly cách đó có thê thảm đến đâu chung quy rồi công tử cũng nguôi ngoai, công tử vẫn sống được. Chứ còn tôi, mất phu nhân là tôi mất hẳn chỗ nương tựa, một con người mất chỗ nương tựa có khác nào sống gượng mà chết trong khi còn phải tại dựng một sự nghiệp gì. Thì cái ảnh hưởng gây nên do cái chết của phu nhân rất nặng đối với tôi. Bởi thế tôi mới dám nói rằng người thương tâm nhất về sự ra đi của phu nhân chính là tôi vậy!
Quan Sơn Nguyệt ngây người ra, chừng như chàng chưa được hiểu rõ lắm.
Lý Trại Hồng tiếp:
– Công tử biết không, Long Hoa Hội là nơi tôi nương tựa, tôi an vui ngày tháng trong sự ấp ủ ấm dịu của Lâm sư tỷ. Từ sau ngày Long Hoa Hội vỡ tan, ly khai Thần Nữ Phong tôi như cánh bèo trôi giạt mặc cho gió đùa sống cuốn, đã là cánh bèo thì còn mong gì có bến đỗ? May thay tôi gặp lịnh đường, lịnh đường đối xử với tôi hết sức tốt đẹp, người không quảng mình thuộc hàng tiền bối xem tôi như một tiểu muội, tận tâm chiếu cố đến tôi. Người còn ước hẹn với tôi là sau khi giông tố qua rồi, giang hồ bình tịnh trở lại, người và tôi sẽ sống chung dưới một mái nhà. Ngờ đâu, bỗng dưng phu nhân lại tiếp nhận một kết cuộc bi thảm như thế này! Phu nhân chết, an thân cho phu nhân. Cái mộng đơn giản của tôi và phu nhân cuối cùng cũng vẫn là mộng, dù bất cứ ai cũng có thể thực hiện cái mộng đó!
Quan Sơn Nguyệt khích động vô cùng.
Hướng qua Lý Trại Hồng, chàng quỳ xuống cung kính thốt:
– Lý Tiên Tử! Dù sao Tiên Tử cũng là bậc trưởng thượng của tại hạ, giả dĩ Tiên Tử cùng mẫu thân tại hạ kết tình hữu nghị rất thâm hậu, tuy nay mẫu thân tại hạ quá cố, song còn tại hạ đây. Tại hạ xin nhìn nhận Tiên Tử là dì và sẵn sàng …
So với số tuổi, chàng gọi như vậy cũng quá đáng phần nào, song lời tục thường nói «nhất tuế vi huynh tam tuế vi thúc», huống chi nàng hơn chàng nhiều tuổi. Vả lại, phàm là dì thì chưa hẳn là cần phải có tuổi suýt soát với mẹ người cháu, thì giờ đây chàng nhìn nhận nàng là dì cũng hợp lý, cái phần quá đáng đó có thể chăm chước được như thường.
Chàng không buông dứt câu, Lý Trại Hồng cũng hiểu được chàng muốn nói gì. Lý Trại Hồng tiếp nhận di hài của Nguyệt Hoa Phu Nhân từ tay Quan Sơn Nguyệt trao qua, sau đó nàng nắm tay chàng kéo chàng đứng lên, đoạn thở dài đáp:
– Tôi cao hứng lắm, công tử. Có một người thân như công tử thì cái nguyện bình sanh của tôi cũng được thỏa lắm rồi. Nhưng nếu công tử nhận là cháu thì tôi e không ổn lắm. Bởi tôi toan nói với công tử một chuyện rất khó khăn … tôi sợ rằng dù công tử có hảo ý đến đâu cũng không thể đáp ứng.
Quan Sơn Nguyệt hỏi gấp:
– Việc chi, Tiên Tử?
Lý Trại Hồng trầm ngâm một chút, rồi tiếp:
– Tôi với lịnh đường từng thuận khẩu nhận nhau là tỷ muội. Trong chuyến đi này, chừng như lịnh đường dự liệu là mình không còn thọ được bao lâu nữa cho nên ủy thác mọi hậu sự cho tôi. Nếu bà chết đi thì tôi thay bà lo liệu những việc đó. Chẳng những bà ủy thác việc tâm tình, bà còn giao phó cho tôi chiếu quản năm người đệ tử còn lại đó, chắc công tử cũng biết năm vị thị giả tại Đại Ba Sơn chứ …
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Điều đó có đáng ngại gì đâu mà Tiên Tử phải thắc mắc? Tại hạ sẽ nói cho năm người đó biết, họ sẽ tuân phục Tiên Tử như tuân phục mẫu thân tôi ngày trước.
Lý Trại Hồng lại lắc đầu:
– Vấn đề không phải như vậy, bởi các vị đó đã hiểu rồi. Chính lịnh đường gọi họ đến trước mặt tôi bày tỏ cái ý của bà cho họ rõ.
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Thế thì việc gì?
Lý Trại Hồng nghiêm sắc mặt:
– Cái điều gây thắc mắc cho tôi là nguyên nhân cái chết của phu nhân. Tôi xin hỏi công tử, tại sao phu nhân chết?
Quan Sơn Nguyệt đã ngưng khóc một lúc, nghe Lý Trại Hồng nhắc đến cái chết của mẹ, chàng bật khóc trở lại. Chàng chưa đáp, lại hỏi ngược:
– Tại sao Tiên Tử muốn biết nguyên nhân đó?
Lý Trại Hồng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
– Bởi, đó là một điều rất trọng yếu, tôi sẽ bằng vào nguyên nhân đó mà giải quyết hậu sự của phu nhân. Trước khi đến đây, phu nhân có nêu ra hai cách giải quyết hậu sự của bà và hai cách đó tùy thuộc vào nguyên nhân cái chết của bà.
Cho nên tôi cần phải biết để chọn cách thích hợp.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Rất có thể mẫu thân tại hạ chết nơi tay tại hạ mà cũng có thể do Lưu Ảo Phu.
Lý Trại Hồng cau mày:
– Nhưng ai mới được chứ? Chẳng lẽ cả hai cùng giết?
Quan Sơn Nguyệt nức nở:
– Tại hạ … Tự nhiên là tại hạ …
Lý Trại Hồng biến sắc mặt.
Quan Sơn Nguyệt lại tiếp:
– Chiêu thứ ba của Lưu Ảo Phu quả thật vô song trên đời, nhưng đánh nhau với mẫu thân tại hạ, hắn không khứng sử dụng. Mãi đến khi tại hạ tham gia cuộc chiến hắn mới mang ra thi thố. Cái ý của hắn là dùng để đối phó với tại hạ, chứ không phải để hạ mẫu thân tại hạ. Vì bà biết đó là một chiêu lợi hại nên lướt tới hứng lấy, đồng thời ngăn chận tại hạ. Kết quả …
Lý Trại Hồng lắc đầu:
– Chính thanh kiếm của công tử đâm vào người phu nhân?
Quan Sơn Nguyệt khóc:
– Phải. Lưu Ảo Phu thâm độc lắm! Thay vì sử dụng luôn chiêu thức đó, hắn rút kiếm về, trong khi tại hạ lỡ bộ phải đâm luôn. Chẳng những thế, hắn hoành thân qua một bên vung Tử Sính kiếm chặt xuống, thanh Bạch Hồng đứt làm hai đoạn, đoạn trong tại hạ thu về kịp, còn đoạn ngoài bay đi luôn. Lúc đó mẫu thân tại hạ đã đứng giữa song phương rồi. Đoạn kiếm bên ngoài vút đi trọn đà …
Lý Trại Hồng rung người:
– Và đâm luôn vào hông phu nhân!
Quan Sơn Nguyệt cuối đầu không đáp.
Lý Trại Hồng khích động mãnh liệt, một lúc lâu, nàng buông miệng thở dài, kêu lên:
– Khó! Thế là khó quá! Ta biết làm sao đây?
Quan Sơn Nguyệt ngẩng mặt:
– Mẫu thân tại hạ ủy thác cho Tiên Tử như thế nào?
Lý Trại Hồng trầm ngâm một lúc lâu:
– Phu nhân tiên liệu thế nào cũng phải chết nơi tay con bà. Nhưng bà không nghĩ là chết nơi tay công tử. Bà đinh ninh là chỉ có Lưu Ảo Phu mới nỡ hạ độc thủ với bà.
Linh Cô chen vào:
– Công bằng mà nói, nếu cần trách là nên trách Lưu Ảo Phu. Nếu hắn không động thủ với phu nhân thì sự tình đâu có phát sanh được? Quan công tử chỉ …
Lý Trại Hồng khoát tay:
– Cả hai đều không đáng trách, chỉ đáng trách ý trời thôi. Bây giờ hãy nói đến việc bà ủy thác. Bà luôn luôn hổ thẹn đối với vong hồn Lưu Dật Phu, bà nói rằng nếu bà có chết nơi tay Lưu Ảo Phu thì sự việc cầm như kết liễu ân cừu thanh thủ trọn vẹn. Như vậy chúng ta không nên đề cập đến Lưu Ảo Phu nữa. Chỉ còn một ý nguyện cuối cùng bà chưa thực hiện được, bà nhờ tôi lo liệu cho bà nếu bà chết sớm.
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp hỏi:
– Ý nguyện gì? Rất có thể tại hạ …
Lý Trại Hồng lắc đầu:
– Công tử không có thể gì cả. Bởi công tử không làm chi nên việc …
Lý Trại Hồng tiếp:
– Phu nhân muốn được chôn chung mồ với phụ thân công tử. Sống không cùng nhau trắng tóc thì chết cũng phải được trắng xương chung mồ để bổ khuyết cái tình dang dở tại dương gian.
Quan Sơn Nguyệt thốt:
– Đương nhiên mẫu thân tại hạ muốn như vậy là hợp lý. Phụ thân tại hạ nằm tại Hàng Ái Sơn, Đà bá bá biết rõ.
Lý Trại Hồng gật đầu:
– Tôi có nghe phu nhân nói đến nhân vật đó. Bất quá phu nhân muốn làm xong một sự tình rồi sẽ đến Hàng Ái Sơn. Công tử biết là sự gì chăng?
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Làm sao tại hạ biết được?
Lý Trại Hồng trầm giọng:
– Trước hết tìm sư phụ công tử để nói lời cảm tạ công ơn giáo dưỡng công tử nên người. Sau lại báo thù cho Lưu Dật Phu. Phu nhân muốn tìm người đã đánh trọng thương lão ngày trước.
Quan Sơn Nguyệt kêu lên:
– Có phải …
Lý Trại Hồng gật đầu:
– Sư nương của tôi. Hiện tại bà ở chung một chỗ với sư phụ công tử. Cho nên bà chỉ đi một chuyến là xong hai việc. Và như vậy đó, công tử liệu có làm nổi chăng?
Quan Sơn Nguyệt sững sờ một lúc lâu, sau cùng lẩm nhẩm:
– Chắc là không thể rồi, Tiên Tử! Ôn lão bà đối với tại hạ …
Lý Trại Hồng thở dài:
– Thì tôi đã nói công tử không thể làm mà! Phu nhân cũng biết thế, nên không ủy thác cho công tử.
Quan Sơn Nguyệt nhìn sững nàng:
– Còn Tiên Tử? Tiên Tử làm được sao?
Lý Trại Hồng cười khổ:
– Đối với tôi vấn đề không phải là có thể hay chẳng thể. Ôn lão bà tuy là sư nương của tôi, song giữa nhau chẳng có ân đức gì ràng buộc cả. Mà tôi với phu nhân thì tình nghĩa lại thâm trọng. Phàm kết tình chị em là chỉ để nhờ nhau trong trường hợp như thế này trên đời, dám chết vì bạn, cho bạn lắm đó công tử.
Quan Sơn Nguyệt thốt:
– Tuy nhiên Lâm tiên tử và sư phụ của tại hạ ở đó, họ sẽ …
Lý Trại Hồng chỉnh sắc mặt:
– Họ sẽ không ngăn trở tôi đâu. Phu nhân đã ủy thác cho tôi thực hành ý nguyện thì công tử cũng nên chỉ chỗ cho tôi đến đó. Nếu phu nhân chết nơi tay Lưu Ảo Phu thì sự việc chấm dứt tại đây. Nhưng khổ thay, bà lại chết nơi tay công tử, dù là gián tiếp! Như vậy, tôi phải tuân theo di ngôn của bà và công tử cũng nên giúp tôi làm tròn sự ủy thác đó, cho vong hồn phu nhân được an ủi nơi chín suối.
Quan Sơn Nguyệt thừ người không biết phải nói làm sao.