Trong tòa trang viện phía bắc Tây quận tập trung toàn bộ môn hạ Ngoại Biên đường do Mã Siêu dẫn đầu. Bọn chúng dùng nơi đây làm nơi tụ họp tạm thời chờ ngày thống nhất võ lâm Trung Nguyên.
Trong đại sảnh, Thuận Thiên giáo chủ ngồi trên ghế cao, hai thị nữ đứng hầu phía sau. Bà ta vẫn dùng khăn che mặt, chỉ để lộ hai con mắt sáng quắc.
Ngồi phía dưới là hai lão già ốm tong ốm teo, thân hình giống bộ xương khô, nước da đen nhẻm tựa cột nhà cháy. Bốn con mắt sâu hoắm như hốc mắt người chết lâu ngày. Tuy nhiên, thần quang thì sáng rực như sao. Có cảm giác như chỉ cần hai lão nhìn vào ai, người đó tất sẽ ngã lăn ra vì chết khiếp.
Tiếp theo là Tứ Đại Hộ Pháp, Tứ Đại Linh Vương. Lục Linh Lăng ngồi chếch bên tả, có Hương Đào, Hương Cúc đứng hầu. Hôm nay Thuận Thiên giáo tập trung toàn bộ, chỉ còn thiếu có vị trí Phó giáo chủ.
Người đàn bà che mặt nhìn quanh khắp lượt rồi nói :
– Hôm nay bổn Giáo chủ gọi các ngươi tới đây có hai việc. Thứ nhất, ta trịnh trọng tuyên bố một lần nữa về sự nghiệp bá chủ Trung Nguyên, bổn giáo đã đi gần đến đích rồi.
Bà ta vừa dứt lời, bọn thuộc hạ đồng loạt hô vang như sấm động :
– Giáo chủ vạn tuế! Thuận Thiên giáo vạn tuế!
Đợi cho tiếng người lắng xuống, bà ta nói tiếp :
– Việc thứ hai, trong kỳ đại hội võ lâm này, bổn giáo nhất định phải phô trương thanh thế, phá hoại cho bằng được mưu đồ tạo lập vây cánh của Ngũ Kiếm kỳ môn. Ta nhắc lại, Ngũ Kiếm kỳ môn là kẻ thù số một của bổn giáo!
Trong đại sảnh lại đồng loạt vang lên tiếng hô to :
– Ngũ Kiếm kỳ môn là kẻ thù số một! Thề tiêu diệt kẻ thù!
– Tốt lắm! Kỳ đại hội võ lâm này, bổn Giáo chủ sẽ đích thân xuất hiện. Vì thế các ngươi phải có nhiệm vụ trà trộn vào hàng ngũ kẻ thù, hỗ trợ cho bổn tọa. Mã Siêu nghe lệnh!
Mã Siêu lập tức bước ra :
– Thuộc hạ có mặt.
– Ngươi dẫn toàn bộ thuộc hạ Ngoại Biên đường thiết lập vòng vây bên ngoài Ngọc Giác đài.
– Thuộc hạ nhận lệnh!
– Tứ Đại Linh Vương nghe lệnh.
– Chúng thuộc hạ có mặt.
– Các ngươi trà trộn vào Ngọc Giác đài âm thầm phát lệnh kỳ, hạn cho nhân sĩ võ lâm toàn bộ treo cờ Thuận Thiên, quy hàng bổn giáo. Thuận thì sống, nghịch thì chết!
– Chúng thuộc hạ tuân lệnh.
– Tứ Đại Hộ Pháp đi theo hầu giá cho bổn tọa.
Bốn tên hộ pháp đồng thanh hô tuân lệnh. Giáo chủ Thuận Thiên giáo đưa mắt nhìn hai bộ xương khô, giọng bà ta trầm xuống, chứng tỏ bà ta cũng vị nể hai lão đôi phần :
– Bổn Giáo chủ nhờ hai vị Thượng Khanh trổ thần oai lập uy cho bổn giáo.
Một trong hai lão cất giọng rền rền như tiếng quỷ khóc :
– Xin Giáo chủ cứ yên tâm!
Bà ta nói tiếp :
– Lục Linh Lăng nghe lệnh!
Linh Lăng vẫn ngồi im bất động. Nàng thần sắc nhợt nhạt, da mặt xanh xao tiều tụy, dường như không còn sinh khí nữa. Có một tiếng nạt lớn vang lên :
– Ngươi có nghe bổn Giáo chủ nói gì không?
– Hài nhi nghe đây.
– Ngươi thống lĩnh môn hạ đến trước bổn Giáo chủ một bước.
– Hài nhi tuân lệnh!
Cắt đặt xong xuôi, bà ta phất cánh tay :
– Cho các ngươi lui, riêng Lăng nhi ở lại.
Thoáng chốc, tòa đại sảnh chỉ còn hai mẹ con và bốn thị nữ. Giáo chủ phu nhân chiếu tia mắt điện quan sát con gái một lúc chợt bà ta gọi :
– Ngươi đến đây!
Linh Lăng đứng lên từ từ đến trước mặt mẹ.
– Đưa tay của ngươi ra đây.
Một cánh tay Linh Lăng chìa ra, nàng giống như một cái máy, như một người mất cả phần hồn. Bà ta chụp lấy tay con gái thăm dò kinh mạch, rồi bà ta nhếch mép cười gằn :
– Ngươi đã có thai?
– Hài nhi vừa định nói với mẫu thân.
– Ngươi nói láo!
– Mẫu thân không tin hài nhi ư?
– Phá bỏ nó cho ta!
Thân hình Linh Lăng run lên. Nàng vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, nước mắt ứa ra :
– Mẫu thân thà giết quách hài nhi đi.
– Ta nói rồi, ngươi không thể chết. Ngày nào tiểu tử lưng gù chưa đầu thân Thuận Thiên giáo thì ngươi nhất định phải sống.
Bà ta dừng lại suy nghĩ một lúc rồi đổi ý :
– Thôi được, ngươi có thể sinh đứa bé này.
Nhưng Linh Lăng không lấy thế làm vui :
– Phải chăng mẫu thân muốn dùng tiểu nhi uy hiếp Ngạo Thiên?
– Ngươi thông minh quá rồi đấy.
– Còn ai hiểu mẫu thân hơn Lăng nhi nữa chứ.
Dứt lời, nàng quay lưng bước đi. Nàng như người mất hồn, phiêu phiêu bồng bồng, nước mắt tuôn đầm đìa trên má. Người đàn bà có lòng dạ sắt đá nhìn theo một lúc rồi ra lệnh cho đám thị nữ :
– Các ngươi canh giữ thiếu chủ nhân cho cẩn thận, không có lệnh ta không được rời trang viện nửa bước. Rõ chưa?
Bọn tỳ nữ hô vang nhận lệnh rồi tức tốc đi thi hành.
Âu Dương Ngạo Thiên cho dù có nằm mơ cũng không ngờ Linh Lăng rơi vào hoàn cảnh sống dở chết dở này. Chàng vẫn một lòng oán hận nàng.