Liễu Tâm Mỹ sửng sốt kêu lên :
– Đó chẳng phải phương hướng của Từ gia trại ư? Vì sao bỗng dưng lại cháy lên thế này?
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Rõ ràng quá, nhất định là nãi nương của Tâm Mỹ đã phóng hỏa rồi. Chúng ta đã giao quyền cho bà ấy, cũng chẳng thể trách cứ được.
Liễu Tâm Mỹ lắc đầu nguẩy nguậy :
– Không, tuyệt đối là không thể có chuyện ấy, nãi nương chẳng phải là người tàn ác đến vậy.
Đinh Tiểu Nam ngẫm nghĩ :
– Tâm Mỹ đã qui định với bà ấy cách liên lạc như thế nào? Nếu bà ấy giải quyết xong việc của Từ gia trại, bằng cách nào để tìm gặp chúng ta?
– Bà ấy sẽ dùng tụ tiễn (tên trong tay áo) có lân tinh phát ra tín hiệu khói…
– Có thể nhận ra được chăng?
– Trong vòng hai mươi dặm đều trông thấy rõ ràng, sau đó chỉ cần tiểu muội phát ra một mũi tụ tiễn báo cho biết vị trí của chúng ta, bà ấy sẽ có thể tìm gặp ngay.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Giờ phía ấy lửa đã cháy lớn thế này có lẽ không còn nhìn thấy được ngọn tiễn phát ra ánh sáng yếu ớt nữa, đồng thời nếu bà ấy không ưa có hành động phóng hỏa, hẳn đã xảy ra tai biến, chúng ta hãy đi xem thử!
Liễu Tâm Mỹ gật đầu lia lịa :
– Đúng rồi, ta đi mau!
Thế là hai người cùng nắm tay nhau vội vã phi thân đi. Mười mấy dặm đường chốc lát đã đến nơi.
Quả nhiên Từ gia trại đang phát hỏa, khắp nơi đều ngập chìm trong biển lửa.
Đinh Tiểu Nam hít vào hơi, đoạn nói :
– Trong lửa có mùi diêm sinh, rõ ràng là có người đã phóng hỏa…
Đoạn đảo mắt nhìn quanh nói tiếp :
– Sao không thấy nãi nương của Tâm Mỹ đâu cả?
Thì ra trước Từ gia trại chẳng có bóng người nào cả.
Liễu Tâm Mỹ vung tay lia lịa, ba mũi tụ tiễn lấp lánh phóng vút lên cao những hơn năm trượng mới tắt lịm.
Nhưng vì lửa cháy lớn nên không sao trông được.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Chúng ta thử tìm kiếm xem!
Thế là hai người bắt đầu tìm kiếm quanh hiện trường.
Đột nhiên Liễu Tâm Mỹ thất thanh kêu lên :
– Nam ca hãy xem kìa… Cái gì thế?
Thì ra có một vật đen ngòm bị đè dưới bức tường sụp lở.
Đinh Tiểu Nam đưa mắt nhìn, đoạn lẩm bẩm :
– Dường như… là một xác chết…
Chưa dứt lời đã vọt người tới, quả nhiên là một tử thi. Sau khi nhìn kỹ, Đinh Tiểu Nam bất giác kêu lên thất thanh.
Thì ra tử thi đó chính là Liễu Bà Tử.
Chỉ thấy bà ấy bị loạn thạch đè lên nửa người, đã chết từ lâu.
Liễu Tâm Mỹ khóc thét lên :
– Nãi nương… Nãi nương… tại sao lại chết… bỏ lại một mình Tâm Mỹ làm sao sống được…
Đinh Tiểu Nam cũng không khỏi rướm nước mắt, chờ cho Liễu Tâm Mỹ khóc hồi lâu chàng mới lên tiếng khuyên giải :
– Tâm Mỹ… Người chết chẳng thể nào sống lại được, khóc cũng vô ích thôi…
Liễu Tâm Mỹ không ngớt sụt sùi khóc.
Đinh Tiểu Nam thở dài :
– Nãi nương của Tâm Mỹ giải quyết việc của Từ gia trại quyết chẳng thể nào chết được, hẳn là phải có nguyên nhân khác, chúng ta hãy điều tra xem.
Liễu Tâm Mỹ nín khóc nghiến răng nói :
– Tiều muội nhất định phải báo thù cho bà ấy.
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
– Đó là lẽ tất nhiên, nhưng trước hết chúng ta phải tìm ra hung thủ.
Ngưng giây lát, đoạn nói tiếp :
– Điều cần thiết trước mắt là hãy khám xem nguyên nhân cái chết của bà ấy.
Liễu Tâm Mỹ quả nhiên vâng lời lau khô nước mắt, đoạn cẩn thận xem xét.
Thi thể của Liễu Bà Tử vẫn còn nguyên vẹn, dường như sau khi chết mới bị vách tường đè lên nên khắp người đầy tro bụi.
Hai người phải tốn mất nửa ngày trời mới mang thì thể của bà ta ra được, chỉ thấy khắp người chẳng có một vết thương nào cả, duy nơi yết hầu có một lỗ thủng cỡ như ngón tay.
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
– Đây chính là nguyên nhân gây ra cái chết của bà ấy, bị người ta dùng ám khí xuyên thủng yết hầu, thủ đoạn quả là tàn độc…
Sau khi tỉ mỉ xem xét vết thương, lại nói tiếp :
– Tuy nhiên bà ấy không hề có hiện tượng trúng độc, vậy là món ám khí này không có chất độc…
Thấy Liễu Tâm Mỹ lặng thinh, Đinh Tiểu Nam bèn quay lại nhìn, bất giác giật mình kinh hãi, chỉ thấy Liễu Tâm Mỹ hai mắt đờ đẫn, mặt đầy vẻ khiếp sợ, thừ ra nhìn vào thi thể của Liễu Bà Tử.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Tâm Mỹ… làm sao vậy?
Liễu Tâm Mỹ bỗng run run lẩy bẩy nói :
– Mau… trốn… Trốn mau…
Đinh Tiểu Nam ngớ người :
– Chúng ta đang xem xét nguyên nhân cái chết của bà ấy hòng tìm ra thủ phạm để báo thù cho bà ấy, tại sao lại bỏ chốn?
Liễu Tâm Mỹ lắp bắp :
– Không được… tiểu muội đã biết nguyên nhân rồi… Nam ca… hãy trốn mau…
Đinh Tiểu Nam chau chặt mày :
– Kẻ thù hẳn là rất lợi hại, ai vậy?
Liễu Tâm Mỹ kinh hoàng luýnh quýnh :
– Đừng hỏi, chạy mau…
Đinh Tiểu Nam thở dài :
– Người chết nhập thổ vi an, ít ra cũng phải mai táng bà ấy xong rồi mới bỏ đi được.
Liễu Tâm Mỹ hối hả :
– Không kịp đâu… để sau nay hãy hay!
Đinh Tiểu Nam vô cùng thắc mắc, người đã giết chết Liễu Bà Tử là ai? Liễu Tâm Mỹ đã nhận biết được hung thủ, vì sao lại không chịu nói ra? Lúc này xung quanh tĩnh lặng, Liễu Tâm Mỹ sợ hãi cái gì?
Tuy lòng đầy nghi vấn, nhưng lại không tiện hỏi, đành đỡ Liễu Tâm Mỹ dậy nói :
– Nếu vậy thì chúng ta hãy đi thôi!
Liễu Tâm Mỹ đôi chân nhũn ra như sợ hãi quá độ, Đinh Tiểu Nam nửa dìu nửa kéo vội vã đi vào trong núi.
Song đi chưa đầy trăm trượng, bỗng nghe có tiếng quát :
– Nha đầu, hãy đứng lại!
Tiếng quát từ trong một cánh rừng vọng ra, liền tức chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, đã có năm người tiến ra.
Năm người ấy thảy là đàn bà, chính giữa là một ngừoi trung niên rất xinh đẹp mặc áo vàng, hai bên là bốn thị tỳ áo xanh khinh trang giắt kiếm hộ tống.
Liễu Tấm Mỹ giật nảy mình, suýt nữa đã ngã quỵ, nếu không nhờ Đinh Tiểu Nam dìu đỡ, e rằng đã té ngã rồi.
Đinh Tiểu Nam tức giận nói :
– Phương giá là ai? Vì sao lại cản đường chúng tôi?
Người đàn bà áo vàng sẵng giọng :
– Ta không nói chuyện với ngươi, chỉ hỏi ả tiện nhân kia.
Liễu Tâm Mỹ quay sang Đinh Tiểu Nam run giọng nói :
– Nam ca, xin đừng nói gì cả.
Đinh Tiểu Nam đành cố nén lòng lặng thinh chờ xem diễn biến.
Người đàn bà áo vàng quát :
– Tiện nhân, mi quả la to gan, hãy quỳ xuống mau!
Quả nhiên, Liễu Tâm Mỹ y lời co chân quỳ xuống.
Người đàn bà áo vàng đanh giọng :
– Mi đã làm mất hết sĩ diện của nhà họ Liễu, vậy mi còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa?
Liễu Tâm Mỹ lặng thinh, quỳ dưới đất không ngớt run lẩy bẩy.
Người đàn bà áo vàng lại nói tiếp :
– Hãy xiềng nó lại dẫn đi!
Hai thị tỳ áo xanh đứng sau liền vâng lời đi về phía Liễu Tâm Mỹ, trong số một người tiện tay cởi từ lưng ra một sợi dây xích tất nhỏ.
Đinh Tiểu Nam không dằn được nữa, thét lên một tiếng lách người cản trước mặt Liễu Tâm Mỹ.
Liễu Tâm Mỹ hốt hoảng kêu lên :
– Nam ca… hãy nghe lời tiểu muội, đừng nóng nảy… hãy mau chạy khỏi đây… để mặc tiểu muội, hãy nghe tiểu… chạy mau…
Đinh Tiểu Nam chau mày :
– Tâm Mỹ, tại sao lại sợ họ như vậy? Mọi sự có tôi. Chả lẽ Tâm Mỹ cam lòng để họ xích đi thật ư? Tôi không thể bỏ mặc Tâm Mỹ được.
Liễu Tâm Mỹ cắn răng :
– Không được, võ công của bà ấy quá cao, chẳng những Nam ca không cứu được tiểu muội mà trái lại còn chuốc lấy cái chết…
Đinh Tiểu Nam lớn tiếng :
– Đại trượng phu sợ gì cái chết, nếu trơ mắt đứng nhìn Tâm Mỹ bị họ bắt đi, Đinh Tiểu Nam này còn xứng đáng làm người chăng?
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
– Tâm Mỹ, nãi nương của Tâm Mỹ có phải bị họ giết hay không?
Liễu Tâm Mỹ chưa kịp trả lời, đã nghe người đàn bà áo vàng cười khanh khách nói :
– Chính ta đã giết Liễu Bà Tử đấy!
Đinh Tiểu Nam quắc mắt nhìn người đàn bà áo vàng nói :
– Hay lắm, sát nhân thường mạng, thiếu nợ trả tiền, vậy thì bà hãy thường mạng cho Liễu Bà Tử!
Liễu Tâm Mỹ hét lớn :
– Nam ca nếu không chịu nghe lời tiểu muội, tiểu muội đành đập đầu chết cho xong.
Đinh Tiểu Nam thở dài :
– Tại sao? Tại sao Tâm Mỹ lại nhu nhược như vậy? Tại sao Tâm Mỹ lại cam lòng để họ bắt đi mà không chịu phản kháng? Tại sao đối mặt với kẻ thù đã giết chết Liễu Bà Tử mà không báo phục?
Người đàn bà áo vàng cười phá lên :
– Tiểu tử, ngươi chỉ hỏi nó tại sao, lại quên hỏi ta là gì của nó?
Đinh Tiểu Nam ngẩn người :
– Bà là gì của Tâm Mỹ?
– Ta là mẫu thân của nó!
Đinh Tiểu Nam sững sờ :
– Ồ!
Chàng như bị tạt cho một gàu nước lạnh, quay sang Liễu Tâm Mỹ lẩm bẩm :
– Thật vậy ư? Bà ấy quả thực là mẫu thân của Tâm Mỹ ư?
Liễu Tâm Mỹ nghẹn ngào không thốt nên lời, chỉ khẽ gật đầu xác nhận.
Đinh Tiểu Nam nghe lòng đau nhói, miệng không còn nói tiếp được nữa.
Người đàn bà lại cất tiếng lạnh lùng :
– Con tiện nhân này trốn khỏi quê nhà hoàn toàn là do bời Liễu Bà Từ dụ dỗ. Liễu Bà Từ đã bất trung với chủ, gạ gẫm một cô gái trẻ người non dạ bỏ nhà ra đi, hạng người bất lương như vậy chẳng đáng giết ư?
Đinh Tiểu Nam lặng thinh. Người đàn bà áo vàng nghiêm giọng quát :
– Hãy thi hành lệnh!
Hai thị tỳ áo xanh đi đến trước mặt Liễu Tâm Mỹ, cười liếng thoắng và nói :
– Xin tiểu thư hãy đưa hai tay ra cho!
Liễu Tâm Mỹ lặng thinh y lời đưa hai tay ra.
Đinh Tiểu Nam nhận thấy rất rõ nỗi đau xót của nàng qua dáng vẻ sợ hãi, mười đầu ngón tay nàng run rẩy, vậy mà hai thị tỳ áo xanh vẫn lạnh lùng trơ khắc hệt như người đàn bà áo vàng.
Đinh Tiểu Nam không còn dằn nén được nữa, lại thét lớn lao tới quát :
– Dừng tay lại!
Hai thị tỳ áo xanh ngẩn người, quả nhiên dừng tay ngay.
Người đàn bà áo vàng chau mày quát :
– Tiểu tử, chả lẽ ngươi nhất quyết tìm lấy cái chết ư?
Đinh Tiểu Nam lớn tiếng :
– Tại hạ thấy gai mắt quá, một người mẹ quyết chẳng bao giờ đối xử với con cái tàn bạo đến thế dù có gây ra điều gì đại nghịch bất đạo.
Người đàn bà áo vàng bực tức :
– Quốc có quốc pháp, gia có gia huy, người lấy tư cách gì mà can thiệp vào việc riêng của nhà họ Liễu chứ?
Đinh Tiểu Nam gắt giọng :
– Chỉ sợ Tâm Mỹ không phải là con thân sinh của bà!
– Nếu phải thì sao?
– Nếu Tâm Mỹ quả là con thân sinh của bà thì kể như tại hạ đã hỏi quá thừa thãi.
Người đàn bà áo vàng cười khẩy :
– Sao ngươi không thử hỏi con tiện nhân ấy xem?
Đinh Tiểu Nam ngẩn người, bèn đến trước mặt Liễu Tâm Mỹ thấp giọng nói :
– Tâm Mỹ hãy nói đi, bà ta không phải là mẹ thân sinh của Tâm Mỹ, đúng chăng? Tâm Mỹ nên biết, tôi sẽ tận tâm hết sức mình giúp cho Tâm Mỹ, nào ngại tan xương nát thịt cũng chẳng tiếc. Tâm Mỹ quên rồi ư? Cần phải phản kháng, nếu việc không hợp lý lại phản kháng. Bà ta đối xử với Tâm Mỹ như vậy thì đâu còn chút tình mẫu tử nữa…
Liễu Tâm Mỹ run giọng :
– Tiểu muội không phản kháng được, Nam ca hãy nghe lời tiểu muội, hãy ra khỏi đây ngay…
Đinh Tiểu Nam lớn tiếng :
– Bà ta có phải là mẹ thân sinh của Tâm Mỹ chăng?
Liễu Tâm Mỹ thở dài :
– Phải, Nam ca trông tiểu muội chẳng phải giống mẹ hay sao?
Đinh Tiểu Nam nghe vậy liền nhìn kỹ hai người, quả nhiên mắt tai mũi miệng đều rất giống nhau, nhìn qua là đủ biết là hai mẹ con rồi.
Chàng buông tiếng thở dài ê chề :
– Tâm Mỹ đã quyết tâm thuần phục mẫu thân thì… tôi cũng chẳng thể giúp gì được.
Liễu Tâm Mỹ nghẹn ngào :
– Nam ca hãy đi đi, chỉ cần Nam ca nhớ đến tiểu muội, nhớ đến tình nghĩa của chúng ta là đủ rồi…
Đinh Tiểu Nam lòng đau như cắt, đành chầm chậm lui ra.
Hai thị tỳ áo xanh buông tiếng cười khẩy, đoạn chẳng chút nương tình, chồng sợ dây xích vào hai cổ tay Liễu Tâm Mỹ, quấn mấy vòng rồi lấy một chiếc chìa khóa lại.
Hai thị tỳ áo xanh dùng sức khá mạnh, chỉ thấy Liễu Tâm Mỹ nhíu mày, bặm môi, song cố dằn không bật thành tiếng.
Khóa xong, hai thị tỳ áo xanh khác lại đi tới. Trong tay hai thị tỳ nào cũng có cầm một sợi xích, đến trước mặt Liễu Tâm Mỹ lễ phép nói :
– Tiểu thư, đành đắc tội!
Đinh Tiểu Nam hết sức lấy làm lạ, họ đã khóa hai tay Liễu Tâm Mỹ rồi, giờ còn dùng dây xích để làm gì nữa?
Đang suy nghĩ, chỉ thấy hai thị tỳ áo xanh xích vào hai cổ chân Liễu Tâm Mỹ. Đinh Tiểu Nam nghiến răng trèo trẹo, mấy phen toan xông tới, song cuối cùng chàng đã dằn nén lại.
Chỉ thấy hai thị tỳ áo xánh quấn hai đầu dây xích vào cổ chân Liễu Tâm Mỹ, chỉ thừa lại chính giữa một đoạn dài chừng một thước, dường như là để cho nàng bước đi.
Sau đó, hai thị tỳ cùng cười nói :
– Tiểu thư hãy đứng lên thử xem!
Liễu Tâm Mỹ y lời gắng gượng đứng lên.
Người đàn bà áo vàng đủng đỉnh bước tới, vẻ hết sức đắc ý cười nói :
– Con có đi được chăng?
Liễu Tâm Mỹ run giọng đáp :
– Đi được!
Người đàn bà áo vàng lại cười tiếp :
– Đây là gia pháp của nhà họ Liễu, mỗi phần đau khổ đều là để dạy cho con biết sám hối về tội lỗi đã qua, đây mới là chỉ là hình phạt trên đường đi, còn về đến nhà còn có hình phạt khác nữa.
Liễu Tâm Mỹ lúng búng :
– Xin tùy mẫu thân xử trí.
Người đàn bà áo vàng cười khanh khách :
– Đi thôi… Xuân Mai, dắt tiểu thư đi.
Một thị tỳ ứng tiếng bước tới, nắm lấy sợi dây xích khóa tay Liễu Tâm Mỹ kéo mạnh một cái, đoạn nhoẻn miệng cười :
– Tội nghiệp tiểu thư quá!
Liễu Tâm Mỹ bị kéo lảo đảo suýt ngã, dây xích trên tay và chân kêu loảng xoảng. Người đàn bà áo vàng cười hài lòng, lớn tiếng quát :
– Hãy đi nhanh một chút, đừng làm mất thì giờ của mẹ!
Ả thị tỳ lôi kéo Liễu Tâm Mỹ lập tức gia tăng cước bộ.
Liễu Tâm Mỹ dưới chân bị xiềng xiềng, sợi dây xích chỉ dài chừng một thươc, mỗi bước đi chỉ được tám tấc, làm sao theo kịp ả thị tỳ đi nhanh thoăn thoắt.
Song nàng vẫn cố gắng đi nhanh, bước chân chệnh choạng, tiến tới trong tiếng kêu loảng xoảng.
Đinh Tiểu Nam như bị ngàn mũi tên xuyên vào lòng, trông theo Liễu Tâm Mỹ bị họ dẫn đi mà lòng xốn xang khôn tả, nếu chẳng phải Liễu Tâm Mỹ đã van cầu chàng không can thiệp vào, chàng nhất định phải liều mạng giải cứu cho nàng.
Bỗng nhiên, chàng cảm thấy trong miệng có mùi mằn mặn, bèn đưa tay lên chùi mới hay mình đã cắn đứt môi dưới, máu chảy ra không ít.
Chàng ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm một mình :
– Nàng là con thân sinh của người đàn bà nọ, vì sao bà ta lại ngược đãi con gái mình?
Ánh mắt của người đàn bà nọ có chứa vẻ hung tàn của loài dã thú, đâu có giống mẫu thân nàng? Nhưng hai người giống nhau quá và Liễu Tâm Mỹ đã chính miệng thừa nhận bà ta là mẫu thân, tất nhiên chẳng thể nào sai được, thế nhưng…
Liễu Bà Tử đã đưa Liễu Tâm Mỹ bỏ trốn, vì sao? Tất nhiên là để trốn tránh sự ngược đãi của người đàn bà áo vàng, xem ra kỳ trung hẳn là có điều khúc chiết.
Nhưng vì sao Liễu Tâm Mỹ lại không phản kháng?
Vì sao Liễu Tâm Mỹ lại cam đành chấp nhận sự hành hạ, bị chúng xiềng đi? Vì sao Liễu Tâm Mỹ lại e sợ mẫu thân đến vậy?
Vì sao? Vì sao?
Bỗng, chàng chợt nghĩ, mình để mặc cho họ xiềng Liễu Tâm Mỹ đi thế này quả là một sự sai lầm to lớn, Liễu Tâm Mỹ không dám phản kháng chỉ vì đó là mẫu thân nàng, còn mình thì sợ gì kia chứ?
Chàng hối hận đã không ngăn cản người đàn bà áo vàng giờ hành vi bạo ngược, hối hận đã không giải cứu cho Liễu Tâm Mỹ, nghĩ vậy, chàng tức tốc cất người phi thân đuổi theo.