Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng

Chương 12 - Hàn Nguyệt Cung

trước
tiếp

Đinh Tiểu Nam vượt qua một ngọn núi, chàng bất giác ngẩn người, bởi nhóm của người đàn bà áo vàng ra đi chưa đầy nửa tuần trà, Liễu Tâm Mỹ lại mang xiềng xích, dứt khoát chẳng thể nào đi xa được.

Vả lại phương hướng không sai, lẽ ra lúc này đã đuổi theo kịp mới phải, mà dù không đuổi kịp, vượt qua ngọn núi này thì cũng phải nhìn bóng người mới đúng.

Ấy vậy mà trước mặt trống không, chẳng có bóng dáng một người nào cả.

Họ đã đi đâu rồi?

Đinh Tiểu Nam lòng đầy nghi vấn. Chàng chẳng chút ngần ngừ, lập tức triển khai khinh công đề tung thân pháp, nhanh như gió đảo nhanh tỉ mỉ tìm kiếm, song mãi đến khi sáng tỏ, chạy khắp phạm vi hằng mấy mươi dặm, cơ hồ lục soát hết mọi ngọn núi mà vẫn chẳng thấy người đàn bà áo vàng và Liễu Tâm Mỹ đâu cả.

Đinh Tiểu Nam vừa hối hận vừa căm tức bất giác chững bước thở dài.

Lúc này trời đã sáng tỏ, Đinh Tiểu Nam đau xót ê chề ngồi xuống một tảng đá lớn.

Đột nhiên, một giọng ca thấp trầm vọng đến. Đinh Tiểu Nam thoáng ngạc nhiên, vội lắng tai nghe.

“ÔGặpỡ khó, chia ly càng thêm khó!

Lúc đông về, tàn úa cả trăm hoa!

Tằm nhả tơ đến khi nào hết kiếp.

Ngọn nến tàn mới cạn lệ thương đau.”.

Đinh Tiểu Nam hết sức lấy làm lạ, bèn tung người lao về phía tiếng hát.

Chỉ thấy một gã ăn mày đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc đang đủng đỉnh bước trên lưng núi, vừa đi vừa ngắm cảnh, miệng hát nghêu ngao ra chiều rất ung dung thanh thản.

Người ăn mày tuổi trạc tứ tuần, dáng xềnh xoàng, mặt đầy bụi cát, song Đinh Tiểu Nam chẳng chút ngần ngại, vội đuổi theo chắp tay nói :

– Xin chào hóa tử đại ca!

Khiếu hóa nọ chẳng chút lấy làm ngạc nhiên, toét miệng cười :

– Hóa tử thì hóa tử, đại ca thì đại ca, hóa tử đại ca nghĩa là làm sao?

Đinh Tiểu Nam thoáng đỏ mặt :

– Xin lỗi, tại hạ định hỏi thăm huynh đài một việc.

Khiếu hóa nọ chớm chớp mắt :

– Nói đi!

– Huynh đài có thấy mấy người đàn bà đi ngang qua đây chăng?

Khiếu hóa nọ gật đầu :

– Có! Sao? Trong số có một người mang theo xiềng xích phải không?

Đinh Tiểu Nam mừng rỡ :

– Không sai, họ đã đi về hướng nào vậy?

Khiếu hóa nọ nheo mắt :

– Lão đệ hỏi để làm gì?

Đinh Tiểu Nam chau mày :

– Xin huynh đài hãy cho biết mau, tại hạ đang cần đuổi theo họ gấp…

Khiếu hóa nọ lắc đầu :

– Vô ích, đuổi không kịp đâu! Hiện giờ e rằng họ đã đi xa hàng trăm trượng rồi.

– Đi xa hàng trăm trượng? Không thể như vậy được, họ đâu thể đi nhanh đến vậy!

Khiếu hóa nọ cười :

– Sao lại không? Họ cưỡi mãnh hổ đâu phải đi bộ.

Đinh Tiểu Nam sửng sốt :

– Ồ? Thảo nào…

Chàng bỗng hỏi :

– Xin thỉnh giáo huynh đài cao danh quý tánh? Chẳng hay huynh đài biết họ đi về đâu không?

Khiếu hóa nọ hóm hỉnh :

– Mỗ đây vốn hay rượu chè và rong chơi nên bằng hữu giang hồ đã tặng cho biệt hiệu là “Du Cái”, còn tên họ là Mộc Hóa!

Đinh Tiểu Nam nóng ruột :

– Mộc huynh có biết họ đi về đâu chăng?

Mộc Hóa rề rà :

– Hàn Nguyệt cung!

Đinh Tiểu Nam ngẩn người :

– Sao tại hạ chưa từng nghe qua cái tên ấy nhỉ? Mộc huynh làm sao mà biết được?

Mộc Hóa bật cười :

– Trong giang hồ biết bao là môn phái, còn trẻ tuổi như lão đệ thì làm sao biết hết được, còn như hóa tử này thì…

Đoạn cười đắc ý, rề rà nói tiếp :

– Như đã nói rồi, suốt ngày chỉ biết rượu chè rong chơi đây đó, tất nhiên là hiểu biết hơn lão đệ nhiều.

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Vậy Hàn Nguyệt cung ấy ở đâu?

Mộc Hóa trợn mắt :

– Lão đệ, hỏi người ta đâu phải hỏi như vậy, Mộc mỗ sống nhờ ăn xin, hôm nay vì ham ngắm cảnh nên chưa gặp được ai bố thí, với cái bụng trống rỗng mà trả lời thì khó chịu quá đi!

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Trong người tại hạ hãy còn ít lượng bạc, biếu cho Mộc huynh vậy!

Nói đoạn, từ trong lòng móc ra lỉnh kỉnh bạc vụn tổng cộng hơn hai mươi lượng, hai tay đưa hết ra trước mặt Mộc Hóa.

Mộc Hóa đưa tay chùi mép :

– Có lẽ đây là toàn bộ tài sản của lão đệ phải không?

Đinh Tiểu Nam gật đầu :

– Tại hạ giữ trong mình cũng chẳng tiêu đến, xin Mộc huynh hãy nhận lấy.

Mộc Hóa lắc đầu :

– Không, Mộc mỗ chẳng phải là cường đạo mà đi ăn cướp của lão đệ, bạc đưa hết cho Mộc mỗ thì lão đệ lấy gì mà tiêu xài?

Đinh Tiểu Nam nghiêm chỉnh :

– Không sao, tại hạ sẽ có cách khác!

Mộc Hóa lắc đầu nguầy nguậy :

– Không được! Thế này vậy, chúng ta hãy tìm chỗ nào đó ăn uống một bữa, lão đệ trả tiền là xong. Mộc mỗ trả lời mấy câu hỏi của lão đệ bất quá chỉ đáng một bữa ăn thôi.

Đinh Tiểu Nam chau mày :

– Ở đây toàn là rừng núi, quán cơm tửu lầu biết tìm đâu ra?

Mộc Hóa mỉm cười :

– Chẳng cần quán cơm với tửu lầu, hãy tìm một nhà thợ săn trong núi, đưa cho họ vài chục đồng tiền để làm một bữa ăn xoàng là được rồi.

– Nhưng tại hạ đâu có quen thuộc nơi này, làm sao tìm được?

Mộc Hóa cười :

– Chẳng cần lão đệ tìm đâu, Mộc mỗ cũng khá quen thuộc vùng này. Nào, chúng ta hãy đến Phiến Tử nhai!

– Xa không?

Mộc Hóa bật cười :

– Có thấy ngọn núi kia không? Phía bên kia triền núi ấy!

Vừa nói vừa bỏ đi trước, khinh công của Mộc Hóa cũng rất siêu tuyệt, phút chốc đã vượt qua ngọn núi sang phía bên kia.

Chỉ thấy trong một khu rừng quả nhiên có mấy gian nhà, bờ tường xếp đá tảng, nhà bằng tre gỗ. Biết ngay đều là gia đình nghèo khó.

Mộc Hóa như hết sức quen thuộc, đến trước một ngôi nhà gõ cửa và lớn tiếng gọi :

– Lý Lão Ngũ, lại có thần tài đến rồi đây…

Lát sau, chỉ nghe một giọng nói nặng nề vang lên :

– Mộc Hóa tử đó hả?

Liền thì cánh cửa bật mở, một gã thợ săn tuổi độ ba mươi xô cửa bước ra, nhác thấy Đinh Tiểu Nam, vội cười xởi lởi nói :

– Thì ra còn một vụ khách quan nữa!

Mộc Hóa cười vui vẻ :

– Vị tiểu khách quan này cũng là thần tài đấy, lão đệ hãy đưa cho y ba mươi đồng tiền để ý chuẩn bị ngay một bữa ăn…

Lý Lão Ngũ cũng cười vui vẻ :

– Mộc Hóa tử, ngươi cũng xem thường Lý Lão Ngũ này quá đi…

Đoạn quay sang Đinh Tiểu Nam nói tiếp :

– Tại hạ đã quen nhau rất lâu với Mộc Hóa tử, một vò rượu nhạt với vài món thịt rừng, Lý Lão Ngũ này đủ sức đài thọ, miễn đừng chê chậm trễ là được rồi.

Đinh Tiểu Nam hết sức ngượng ngùng, cánh tay thò vào lòng phân vân không biết nên chăng móc bạc ra. May nhờ Mộc Hóa đã tươi cười nói :

– Y đã không nhận thì thôi, chúng ta hãy vào trong ngồi đi.

Thế là Lý Lão Ngũ đưa hai người vào trong nhà, phòng khách tuy bài trí đơn sơ song rất sạch sẽ tươm tất. Lý Lão Ngũ hết sức niềm nở ân cần, lập tức mang đến một ấm trà, cười nói :

– Hai vị hãy ngồi trò chuyện, tại hạ đi lo rượu thịt chốc lát là xong ngay.

Mộc Hóa không khách sáo, chễm chệ ngồi vào thủ vị, cầm chung trà lên uống rồn rột.

Lát sau, Lý Lão Ngũ quay lại, trong tay bưng một cái khay gỗ, trên có ba bốn món thịt rừng nướng, một ấm to đựng rượu gạo và một đĩa mì trắng.

Mộc Hóa mặt mày tươi rói chẳng chút nhún nhường, lập tức ăn ngấu nghiến.

Đinh Tiểu Nam vì có tâm sự nên không ăn nối, chỉ ngồi cạnh tiếp mà lòng nóng như thiêu đốt.

Khi Mộc Hóa ăn uống đến ngà say mới nhoẻn miệng cười nói :

– Lão đệ, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện rồi đấy!

Đinh Tiểu Nam thở phào :

– Hàn Nguyệt cung ở đâu vậy?

– Trên đỉnh núi Long Thủ ngoài Quan Ngoại!

– Mộc huynh biết rõ hết tất cả về Hàn Nguyệt cung chăng?

Mộc Hóa cười hề hề :

– Rất khó nói, Mộc mỗ thì thấy đủ hiểu rõ lắm rồi đấy, nhưng có lẽ thực tế thì lại khác với những gì Mộc mỗ đã biết…

Đinh Tiểu Nam sốt ruột :

– Vậy xin Mộc huynh hãy nói về những gì mình đã biết đi!

Mộc Hóa gật gù :

– Kể ra đây là một nguồn tin kỳ lạ trên chốn giang hồ, nhưng người biết rất ít ai dám nói, Mộc mỗ cũng tình cờ được nghe một vị bằng hữu ẩn cư trong núi Long Thủ kể lại, vì bằng hữu ấy của Mộc mỗ từng là thượng khách trong Hàn Nguyệt cung, cho nên đã biết được khá nhiều điều…

Đinh Tiểu Nam nôn nóng :

– Xin Mộc huynh hãy nói thẳng về Hàn Nguyệt cung đi!

Mộc Hóa phì cười :

– Mộc mỗ kể đến rồi đây, tất cả về Hàn Nguyệt cung đều hết sức thần bí, nó được xây dựng từ lúc nào chẳng một ai được rõ, bởi trên đỉnh núi Long Thủ tuyết phủ quanh năm, cộng thêm thế núi hiểm trở nên rất nhiều năm không một ai lên trên ấy…

Ngưng giây lát, đoạn lại tiếp :

– Lúc người ta biết đến Hàn Nguyệt cung, có lẽ là vào hồi mười năm trước, trên đường Tây Lương phen nọ có mấy vị bằng hữu võ lâm hội họp ngoài thành Sơn Đan, một lời không hợp đã xảy ra cuộc xung đột, ngay khi họ đánh nhau quyết liệt, bỗng có một vị thư sinh trung niên xuất hiện và ra tay chế phục họ một cách nhẹ nhàng, rồi phân định phải trái xóa bỏ cuộc xung đột ấy. Do bởi vị nho sinh nọ võ công cao siêu mà lại không phải là người thường bôn tẩu trên giang hồ, nên đã gây sự hoài nghi của những người ấy, khi thỉnh giáo mới biết nho sinh nọ họ Liễu tên Ký, tự báo là ở trên đỉnh núi Long Thủ, chủ nhân Hàn Nguyệt cung… Kể từ đó trên giang hồ mới biết trên đỉnh núi Long thủ có một Hàn Nguyệt cung.

Nói đoạn, lại nốc vào một hớp rượu, Đinh Tiểu Nam hỏi :

– Chủ nhân Hàn Nguyệt cung còn ở đó chăng?

Mộc Hóa lắc đầu cười :

– Không, đã giận vợ bỏ đi rồi!

– Giận như thế nào mà bỏ đi vậy?

– Kể ra thì dài dòng lắm, việc của Hàn Nguyệt cung tuy lưu truyền trên giang hồ, song ngoại trừ vị nho sinh trung niên võ công cực cao tự xưng là chủ nhân Hàn Nguyệt cung, Hàn Nguyệt cung vẫn còn là một bí mật nan giải. Bởi nó chẳng những ở chót vót trên đỉnh núi Long Thủ, mà người của Hàn Nguyệt cung lại không lai vãng với nhân vật giang hồ, chẳng một ai từng bước chân vào Hàn Nguyệt cung cho nên tất cả đều có vẻ bí ẩn dị thường. Chủ có vị bằng hữu của Mộc mỗ ẩn cư tại núi Long Thủ, bảo một lần tình cờ đã vào trong Hàn Nguyệt cung và trở thành thượng khách của họ…

Đinh Tiểu Nam nôn nóng xen lời :

– Lệnh hữu cao tánh đại danh, hẳn là một nhân vật rất có tiếng tăm trên chốn giang hồ phải không?

Mộc Hóa cười lắc đầu :

– Trái lại, vị bằng hữu của Mộc mỗ là một người câm, chính vì vậy mà trên sự nghiệp và tình yêu đều bị tổn thương nặng nề, nên mới tức giận rời khỏi Trung Nguyên, ẩn cư trong núi Long Thủ.

Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :

– Đã là người câm thì làm sao lại trở thành thượng khách của Hàn Nguyệt cung?

– Tất nhiên là phải có nguyên nhân, vị bằng hữu câm của Mộc mỗ tuy võ công kém cỏi xong y thuật cao minh, có tài cải tử hồi sinh. Sở dĩ có sự giao thiệp giữa y với Hàn Nguyệt cung là vì ái thê của Liễu Ký ngã bệnh, biết trong núi có một vi đại phu câm nên mới mời y đến chữa trị.

Đinh Tiểu Nam bỗng hỏi :

– Vị phu nhân của Cung chủ hẳn chính là người đàn bà áo vàng kia!

Mộc Hóa gật đầu :

– Có lẽ vậy, vì bằng hữu câm của Mộc mỗ họ Điền tên Không, với y thuật thần thông đã dễ dàng chữa khỏi bệnh cho phu nhân nọ và thế là y trở thành thượng khách thường xuyên của Hàn Nguyệt cung.

Đinh Tiểu Nam chau mày :

– Y đã là người câm, chẳng hay Mộc huynh làm sao mà nghe y nói được?

Mộc Hóa cười :

– Bởi vì Mộc mỗ biết lối nói bằng tay nên có thể dùng tay ra dấu chuyện trò với nhau.

– Ra vậy, rồi sau đó thế nào?

– Vị phu nhân ấy vốn là người rất hiền thục, nhưng từ khi khỏi bệnh bỗng dưng thay đổi tính tình, trở nên hết sức thô bạo, luôn gây gổ và thậm chí hà hiếp cả chồng là Hàn Nguyệt cung chủ…

Đinh Tiểu Nam giọng bất mãn :

– Người chồng không dạy dỗ bà ta được ư?

Mộc Hóa chau mày :

– Điều ấy thì Mộc mỗ chẳng được rõ lắm, nhưng nghe đâu Liễu Ký hết sức sợ bà ta, có lẽ liên quan đến gia đình bên vợ…

– Về sau thế nào?

– Về sa hai vợ chồng suốt cả ngày gây gổ và thậm chí đánh nhau, lần cuối cùng nghe đâu bà ta đã bỏ thuốc độc vào trong thức ăn của Hàn Nguyệt cung chủ.

Đinh Tiểu Nam giật mình :

– Ông ấy đã bị độc chết rồi ư?

– Đâu có, may nhờ Liễu Ký phát hiện trước, tức giận trách mắng bà vợ một trận sau đó bỏ đi biệt tích cho đến nay. Về phần vị phu nhân nọ vẫn điềm nhiên trước sự ra đi của chồng, hơn nữa tính khí mỗi ngày càng thêm tệ, đối tượng phát tiết chuyển sang ba người con gái thân sinh. Không đầy một năm người con gái lớn đã không chịu đựng nổi sự hành hạ nên đã chết yểu, còn hai người con gái khác thì lần lượt bỏ nhà chốn đi.

Đinh Tiểu Nam nghiến răng lặng thinh trầm tư.

Mộc Hóa lại nói tiếp :

– Khi nãy Hàn Nguyệt phu nhân đã dẫn theo bốn thị từ bắt xiềng vị thiếu nữ kia, hẳn đó là một trong hai người con gái bỏ chốn của bà ta.

Đoạn buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

– Phen này bị bắt đem về, chẳng biết sẽ hành hạ nàng ta đến mức nào nữa? Thật tội nghiệp, cô gái đẹp như thiên tiên ấy ắt là phải toi mạng.

Đinh Tiểu Nam nghiến răng trèo trẹo, bỗng đứng lên ôm quyền nói :

– Đạ tạ Mộc huynh đã chỉ điểm, tại hạ xin cáo từ!

Mộc Hóa chửng hửng :

– Lão đệ định đi đâu vậy?

Đinh Tiểu Nam quả quyết :

– Đến núi Long Thủ!

Mộc Hóa kinh ngạc :

– Chi vậy?

– Thật chẳng giấu diếm, tại hạ phải đi cứu vị thiếu nữ kia, không thể để nàng bị độc phụ ấy hành hạ đến chết.

Mộc Hóa lắc đầu :

– Không được đâu, lão đệ chắc chắn sẽ đâm đầu vào cái chết. Lão đệ không biết võ công của Hàn Nguyệt phu nhân cao đến mức nào ư?

Đinh Tiểu Nam kiên quyết :

– Mặc cho võ công của bà ta cao đến mấy, tại hạ cũng thử xem.

Mộc Hóa cười hề hề :

– Đừng vội, đừng vội… Lão đệ ngồi xuống đã.

Đoạn đưa tay nắm giữ Đinh Tiểu Nam lại, nói tiếp :

– Thẳng thắn mà nói, có lẽ lão đệ định chết vì vị cô nương kia phải không?

Đinh Tiểu Nam đỏ mặt :

– Tại hạ quả là căm phẫn vì nghĩa cả.

Mộc Hóa lắc đầu :

– Lão đệ nói vậy là thiếu thành thật. Mộc mỗ vốn có ý định giúp lão đệ, nhưng xem chừng đành phải chịu thôi.

Đinh Tiểu Nam thoáng động tâm :

– Mộc huynh định giúp tại hạ bằng cách nào?

– Trước hết. Mộc mỗ phải biết là có xứng đáng hay không.

Đoạn trầm giọng nói tiếp :

– Thành thật mà nói, lão đệ đã yêu vị cô nương ấy phải không?

Đinh Tiểu Nam bất đắc dĩ nói :

– Mộc huynh đã nhất định hỏi vậy, tại hạ không tiện phủ nhận!

Mộc Hóa giơ ngón tay cái lên :

– Khéo chọn lắm, nếu lấy được quả là một người vợ xinh đẹp, một người vợ nội trợ tháo vát, có thể nói là diễm phúc vô cùng…

Đảo tròn mắt, đoạn nói tiếp :

– Nàng thì sao, cũng yêu lão đệ chứ?

Đinh Tiểu Nam quả quyết :

– Tại hạ có thể trả lời một cách khẳng định, tình nàng so với tại hạ hãy còn sâu đậm hơn.

Mộc Hóa vỗ tay đánh đốp :

– Hay lắm, Mộc mỗ rất hài lòng câu trả lời ấy, nhất định sẽ hết sức mình giúp lão đệ.

Đinh Tiểu Nam thăm dò :

– Mộc huynh có kế hoạch gì tốt chăng:?

Mộc Hóa chẳng cần suy nghĩ :

– Chỉ có mỗi cách là đi tìm vị bằng hữu câm của Mộc mỗ thôi.

Đinh Tiểu Nam chợt hiểu ra :

– Không sai, đó quả là một cách rất hay…

Mộc Hóa đứng phắt dậy :

– Nói là làm, chúng ta hãy lên đường ngay, núi Long Thủ cách đây xa lắm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.