Tác giả: Thịnh Nhan
Người dịch: Michelle YipThiệu Hi tam niên, ngày mười tám tháng chín.
Giang Khoái Tuyết vén rèm băng, đẩy cánh cửa chạm trỗ hoa văn. Ngoài cửa là một hành lang dài, trăng sáng vằng vặc, cột trụ đỏ thẫm, thực vật xanh sẫm bám dầy mấy lớp. Nàng xuyên qua dãy hành lang, hương hoa đêm quấn quít sân viện. Tuyệt không nghe thấy tiếng người, tiếng nước chảy rõ mồn một, nàng bước lên cầu đá, mơ hồ nghĩ: cảnh mộng cũng có màu sắc sao?
Đã vào mùa thu điêu tàn, mộc phù dung ven bờ nở rộ, màu trắng hồng xinh đẹp, gần như sắp tàn rồi. Nguyệt quang lấp lánh trên sóng nước, ảo ảnh phồn hoa phô bày trong dòng nước, giữa bóng hoa là một tố y thiếu nữ, trong sáng lạnh lẽo như băng. Giang Khoái Tuyết mỉm cười, khóe môi nọ nhếch khẽ; Giang Khoái Tuyết thè lưỡi trêu, thiếu nữ cũng làm mặt quỷ với nàng.
Đương lúc mơ hồ, đôi cánh tay từ đằng sau vòng lấy Giang Khoái Tuyết, nàng muốn quay đầu xem là ai, nhưng cơ thể bị giữ chặt, không thể cử động, cảm giác buồn ngủ ập tới. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe giọng nam rất gần:
“Các ngươi quá bất cẩn, nàng ấy dùng Ly hồn ca, khi tỉnh thì không được soi gương …”
Ánh nắng buổi sớm rọi vào giường, rèm mi Giang Khoái Tuyết lay động, mở bừng hai mắt. Ngón tay nàng mơn man tấm màn băng thêu hình hoa đào, mệt mỏi buông tiếng thở dài, nghĩ:
“Giấc mộng đêm qua, tại sao không thấy Phù Phong? Thanh âm nam tử trong mộng rất quen, nhớ không ra là ai. Dường như hắn nhắc đến Ly hồn ca … mộng này cũng không biết là mộng gì.”
Càng nghĩ càng phiền toái, nàng gọi:
“Tú Nhân.”
Một nha hoàn xinh đẹp bước tới bên giường, hành lễ với Giang Khoái Tuyết, đứng rủ tay chờ lệnh. Giang Khoái Tuyết giật mình hỏi:
“Ngươi là ai?”
Nha hoàn nhăn răng cười mà không đáp. Giang Khoái Tuyết đứng dậy định xỏ hài, nha hoàn tỉ mỉ giúp nàng. Giang Khoái Tuyết đi lại mấy bước trong phòng, chỉ thấy những vật dụng tầm thường quen thuộc trong nhà mình, không có gì đặc biệt. Nàng muốn ra ngoài, nha hoàn vội đứng chặn ngay cửa.
Giang Khoái Tuyết không ngờ vừa tỉnh giấc, gia nhân trong nhà đã thay đổi thế này, nén giận ngồi vào bàn trang điểm. Yên chi hoa hồng đêm qua Tú Nhân mang đến vẫn còn đó, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Giang Khoái Tuyết chợt nghĩ đến một chuyện, cúi đầu nhìn, chỉ thấy dấu tích xiêm váy bị Phù Phong làm nhựa uất kim hương vấy bẩn đã biến mất. Tim nàng lạnh toát, cẩn thận đánh giá chung quanh, mới phát hiện mọi thứ đúng mà không đúng, đột nhiên không biết mình đang ở đâu.
Nha hoàn tiến tới phục thị Giang Khoái Tuyết rửa tay, Giang Khoái Tuyết thuận theo, đợi lúc nàng ta vắt khăn mới nhàn nhạt thốt ra câu hỏi:
“Hôm nay là ngày mấy?”
Nha hoàn đáp:
“Mười tám tháng chín.”
Nàng ta liền biết lỡ miệng, len lén nhìn Giang Khoái Tuyết, thấy sắc mặt nàng bình thường, tức thì thở phào, chầm chậm quay đầu:
“Cô nương ngủ năm ngày năm đêm rồi, chủ nhân lo sợ cô nương tỉnh lại sẽ kinh ngạc, dặn dò chúng nô tỳ để cô nương tĩnh dưỡng trong phòng thêm một ngày hãy ra ngoài. Chủ nhân còn nói, cô nương dùng Cửu chuyển cố nguyên đan, mặc dù nội trong bảy ngày không ăn uống, vẫn dâng lên một ít cháo loãng điều dưỡng tràng vị.”
Giang Khoái Tuyết nghĩ thầm:
“Giấc mộng đêm qua e là không phải mộng, Ly hồn ca là đệ nhất mê dược được ghi chép trong Dược Kinh, giúp người giả chết, năm ngày sau thì tỉnh dậy. Lúc tỉnh nếu lo lắng không chu toàn, ba hồn bảy phách không thể quy vị, khiến tinh thần bấn loạn. Xem cung cách nha hoàn này, thêm chuyện phòng ốc bố trí tương tự ngọa thất của mình, đủ thấy chủ nhân nơi này suy nghĩ chu đáo. Song hắn sao chép vật dụng ngày thường của mình giống như thế, hiển nhiên bày bố đã lâu, rất quen thuộc nhà mình. Nghĩ đến điều này thực khiến mình thấy sợ. Là vì bút kí của ngoại công? Hay là muốn ta nói ra điểm yếu võ công các phái?”
Nhưng chủ nhân mà nha hoàn này nhắc tới vẫn chưa hiện thân, Giang Khoái Tuyết đành nhẫn nại chờ đợi. Những mệt mỏi oán giận vì phải chờ đợi Triệu Phù Phong đi xa đột nhiên không còn. Nàng chú ý xung quanh. Nàng luôn dùng thái độ lạnh nhạt tỉnh táo hơn người để đối mặt với mọi biến cố lớn nhất xảy ra trên đời. Nàng hay tản bộ trong vườn, không ai quấy nhiễu, chẳng qua đi đến ranh giới sẽ có hắc y thị vệ xuất hiện, gườm gườm nhìn nàng.
Một hôm, Giang Khoái Tuyết nghỉ nằm nghỉ dưới hiên nhà. Bầu trời xám xịt, cơn mưa buổi trưa khiến cả tòa viện nồng đượm mùi thực vật. Nàng không buồn ngủ, chỉ là yêu thích cái không khí lạnh lẽo đang thấm vào cơ thể. Không biết đã nằm bao lâu, nàng đột nhiên nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, sải bước rất dài, không phải của nha hoàn nàng biết.
Tiếng bước chân dừng bên ghế dài. Giang Khoái Tuyết cảm nhận được người vừa đến đang nhìn xuống, làn hơi ấm áp liền phủ lấy da thịt. Nàng đột ngột mở bừng mắt, gương mặt Từ Huy Dạ cách rất gần, tha thiết nhìn nàng. Hàng mi nàng nhướng lên, khóe miệng cong lên trông thật xinh đẹp, giọng điệu ngạo mạn phi thường:
“Thì ra là ngươi.”
Từ Huy Dạ vội vàng lui lại, lập tức trấn định:
“Là ta, Khoái Tuyết.”
Hắn mỉm cười với nàng:
“Nàng không còn là người trần thế nữa, từ nay về sau chỉ thuộc về mình ta.”
Ánh mắt nàng trong suốt như tuyết trên bầu trời:
“Vậy sao?”
Khánh Nguyên nguyên niên, ngày hai tháng tư.
Mùa xuân trên núi đến muộn hơn đồng bằng, hoa đào nở rộ khắp nơi, thầm lặng mà không hề ít ỏi. Giang Khoái Tuyết ngồi trong mái đình giữa lưng chừng núi, trông thấy Từ Huy Dạ men theo sườn núi đi lên, chợt nhớ đến một câu thơ:
“Khán hoa mãn nhãn lệ, bất cộng Sở Vương ngôn.”
Thái độ nàng so với trước đây vẫn là khinh thị, cho rằng thống khoái làm ngọc nát, còn hơn cố tình miễn cưỡng. Hiện giờ nàng tuyệt đối không nói một lời với kẻ đang đi tới:
“Nếu ngươi giam giữ thân thể ta, vậy ta cũng giam giữ linh hồn ngươi, thậm chí không cần nhiều lời.”
Từ Huy Dạ tựa vào lan can, bảo rằng nếu hôm nay hắn hoàn thành chuyện lớn, Kiếm Hoa Đường sẽ mở rộng quy mô. Giang Khoái Tuyết hờ hững nghe, không hề để ý. Hắn quay đầu, u uất nhìn nàng, bỗng nói:
“Tú Nhân bảo, nàng ấy muốn gả cho ta.”
Ba năm nay, Giang Khoái Tuyết lần đầu tiên nghe được tin tức của người thân, đột nhiên bật dậy, lại chầm chậm ngồi xuống, lạnh lùng thốt:
“Không, ngươi không được lấy tỉ ấy.”
“Buộc nàng mở miệng nói chuyện, thực sự khó khăn.”, Từ Huy Dạ cười khẽ, “Năm đó mẫu thân ta đến nhà nàng cầu thân, bị Liên tiên sinh từ chối đuổi về, cho rằng ta không xứng với tiểu thư. Nay thị nữ Liên gia tự nguyện gả cho ta, tiểu thư cũng không chấp thuận, như thế bảo ta sao có thể chịu đựng?”
“Tú Nhân dùng tấm lòng đối đãi ngươi, ngươi lấy gì đáp lại tỉ ấy?”
Hắn lấn tới, đáy mắt lóe lên tia hung tợn:
“Nàng còn không biết tim ta đã để ở chỗ nàng sao?”
Làn da trong suốt như bách hợp của nàng, hắn không cách nào tiếp xúc, chỉ lưu luyến nhìn ào cần cổ trắng ngần. Hắn trấn áp dục vọng, toàn thân phát run.
Giang Khoái Tuyết lùi lại một bước, nụ cười hà khắc:
“Hàn nha là độc dược trói buộc ta, cũng khắc chế ngươi. Ngươi giam ta cả đời, cũng đừng mong đạt được mục đích.”
Nàng hướng mắt sang ngắm cảnh rừng núi, buồn bả tiếp lời:
“Cũng như ta vì Phù Phong mà vứt bỏ lời thề độc thân. Tú Nhân cũng xác định lấy ngươi, bước chân vào con đường tăm tối. Mỗi người đều chọn đường của mình, chỉ người đó mới có thể bước đi.”
Lời thề sống chết của nàng giống như tảng băng rơi xuống, triệt tiêu dục vọng của Từ Huy Dạ. Hắn chộp lấy cổ tay yếu ớt vô cực của nàng, dán lên môi, rít:
“Quá xinh đẹp, quá độc ác, ta cam tâm chịu hành hạ. Ta cần một thê tử, nàng không đồng ý, vậy hãy để Tú Nhân thay thế. Vì muốn trở thành hảo trượng phu mà nàng hy vọng, từ nay về sau ta chỉ đến mỗi tháng một lần, hy vọng …”
Hắn dịu dàng nhìn nàng:
“Nàng không quá cô đơn.”
Giang Khoái Tuyết chán ghét nhìn trừng trừng bóng lưng hắn, chợt dùng lực xoa xát bàn tay đến độ rách cả da.
Kháng Nguyên nhị niên, mùa đông, Liên Tú Nhân hạ sinh một hài nhi, Từ Huy Dạ lên núi thăm Giang Khoái Tuyết, đề cập đến đứa trẻ khả ái vừa cười vừa gọi mẹ, bắt đầu biết đi, mọc răng… Giang Khoái Tuyết không cách nào cự tuyệt những đề tài như thế, dần dần cả hai đã trở thành bằng hữu bình thường, thản nhiên cùng ngồi trò chuyện. Cuối cùng đến một ngày, Giang Khoái Tuyết hỏi:
“Ta muốn gặp con trai của Tú Nhân, ngươi chịu dẫn nó lên đây không?”
Từ Huy Dạ trầm mặc rất lâu, mới đáp:
“Được. Tháng sau Tú Nhân phải tới Mạc Bắc, lúc đó ta đưa Cẩm Chi đến thăm nàng.”
Hắn một mình khổ sở giấu diếm hành tung, có khi tưởng như phát cuồng, cũng không dám biểu hiện. Nhưng nàng lần đầu tiên đưa ra thỉnh cầu với hắn, nên hắn chỉ muốn đáp ứng nàng, toại nguyện cho nàng.
Gia Thái tam niên, mười chín tháng sáu.
Từ Huy Dạ nắm tay Từ Cẩm Chi, đứng bên ngoài Mê Điệp Sơn Trang:
“Cẩm Chi, những gì cha dặn, con nhớ chưa?”
Từ Cẩm Chi hơi khẩn trương, vừa mong đợi:
“Nhớ rồi ạ. Nhưng cha ơi, vì sao không thể nói chuyện này với mẹ?”
“Bởi vì … đây là ước định giữa cha và Cẩm Chi, lời hứa của hai nam nhân với nhau.”
“Ừm.”, tiểu Cẩm Chi nảy sinh cảm giác tự hào, theo phụ thân bước vào tòa dinh thự sâu thẳm. Dưới song cửa màu ngọc bích, nó nhìn thấy nàng, dáng vẻ thon thả, y phục màu vàng nhạt chấm đất. Nàng gập người, nhìn nó cười, Từ Cẩm Chi phát giác ánh mặt trời đột nhiên lu mờ, sao sáng bỗng nhiên xuất hiện lấp lánh. Từ Huy Dạ càng mê mẩn thần trí, từ khi biết nàng, chưa từng nhìn thấy nụ cười sáng lạn như thế.
Giang Khoái Tuyết đặt nó ngồi trên gối, cười hi ha nói:
“Cẩm Chi lớn rồi thật đáng yêu, rất giống tưởng tượng của ta.”
Từ Cẩm Chi là một đứa trẻ đã lớn, có chút không vui khi trưởng bối đối với nó như vậy, nhưng nhớ lời phụ thân dặn dò, di di thân mang trọng mệnh, tuyệt đối không được chọc giận, nên nó thực thà ngồi yên bất động. Hơn nữa trời tháng bảy rất nóng, ngồi trong lòng di di liền mát lạnh, thoải mái vô cùng.
“Cẩm Chi mới bảy tuổi, làm ra vẻ trang nghiêm thật đáng yêu. Nào, nói cho di di nghe, cháu biết đọc bao nhiêu chữ rồi?”
Từ Cẩm Chi nhìn chung quanh, thấy trên giá sách có một tập thơ, liền nhảy khỏi người Giang Khoái Tuyết, nhón chân chộp lấy, mở ra đọc sang sảng:
“Yểu yểu hàn sơn đạo, lạc lạc lãnh giản tân.
Thu thu thường hữu điểu, tịch tịch canh vô nhân.
Tích tích phong xuy diện, phân phân tuyết tích nhân.
Triêu triêu bất kiến nhật, tuế tuế bất tri xuân.”
Mặc dù Liên Tú Nhân thường dạy nó thông minh không được lộ ra ngoài, nhưng tuổi còn nhỏ, đọc xong nhìn Giang Khoái Tuyết đắc ý.
Từ Huy Dạ ngẫm nghĩ ý tứ trong thơ, cổ họng nghẹn lại, không chần chừ mà sải bước rời khỏi.
Từ Cẩm Chi dựa vào người Giang Khoái Tuyết, ngắm nàng, nói:
“Di di, bệnh của người đỡ hơn chút nào không? Cha rất lo lắng cho người, người phải mau khỏi mới được.”
Giang Khoái Tuyết chưa từng bắt gặp ánh mắt thuần khiết như thế, trong sáng đến độ khiến người nhìn rúng động. Tâm tình nàng hồi phục, lập tức sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng áp chế, mỉm cười đáp:
“Từ từ tịnh dưỡng, cũng gần khỏe rồi, không có gì đáng ngại.”
Nàng nắm chặt ngọc bội gia truyền của Liên gia trong tay, chuẩn bị tặng cho Cẩm Chi làm quà gặp mặt, nghĩ:
“Nếu Tú Nhân trông thấy, tất nhiên sinh nghi, mình sẽ có cơ hội rời khỏi nơi sâu thẳm này. Nhưng có nên lợi dụng một đứa trẻ vô tội truyền tin tức không? Với tính cách nóng nảy của Tú Nhân, nếu biết rõ chân tướng, tất nhiên bạt kiếm với Từ Huy Dạ. Phu thê tan vỡ, đáng thương nhất là đứa bé này. Tú Nhân, trong lúc Liên gia sắp mất, tỉ nguyện chết theo ta, tình cảm đó ta làm sao đền đáp? Ta đành phải im lặng tới chết, đổi lại cho tỉ một cuộc sống bình an vui vẻ. Nhưng mà, nếu có một ngày Phù Phong quay về, cho rằng Giang Khoái Tuyết đã chết, ta vẫn sống mà có lỗi với y sao?”
Ngàn vạn ý nghĩ rối rắm trong lòng Giang Khoái Tuyết, đôi tay lạnh toát, Từ Cẩm Chi kinh hoảng, lớn tiếng gọi cha. Từ Huy Dạ chạy vội vào phòng, thấy Giang Khoái Tuyết xoa đầu Cẩm Chi, dịu dàng nói:
“Không sao, di di khỏe. Xem di di tặng gì cho cháu này, thích không?”
Từ Cẩm Chi ôm một đôi hình nhân đất nung, nhìn qua nhìn lại, cười nói:
“Hình nhân đất Nữ Hoa này trông giống A Bình quá.”
“Ồ, A Bình là tiểu bằng hữu của Cẩm Chi à?”
Từ Cẩm Chi đỏ mặt:
“Là tiểu nha đầu của cháu.”
Giang Khoái Tuyết thấy Từ Huy Dạ bước vào, che miệng ngáp một cái:
“Cẩm Chi, di di hơi mệt rồi, cháu ra ngoài chơi chút đi nhé?”
Đợi hài tử đi khỏi, thanh âm liền trở lại lạnh lẽo:
“Ta muốn gặp đứa nhỏ này là có dụng ý, có lẽ ngươi cũng biết. Nhưng ta đổi chủ ý rồi, không muốn nó thành đứa cô nhi như ta hay Phù Phong. Sau này ngươi không cần dẫn nó đến nữa.”
Từ Huy Dạ nhìn nàng sâu lắng, không kiềm chế được, ôm nàng vào lòng, lẩm bẩm:
“Tâm nàng lương thiện, nhưng ta thật bỉ ổi. Vừa nãy nghe được bài Hàn Sơn Tử, khoảnh khắc đó, ta thực cho rằng nàng muốn rời khỏi, Khoái Tuyết, Khoái Tuyết …”
Thanh âm hắn run rẩy, cuối cùng không thể thành tiếng.
Giang Khoái Tuyết đẩy hắn không nổi, đột nhiên nghiêm giọng gọi nha hoàn. Từ Huy Dạ buông tay, nghe nàng căn dặn nha hoàn:
“Thân thể ta bẩn rồi, muốn tức khắc tắm rửa.”
Hắn u ám rời khỏi, tim đau đớn chết lặng.
Bảy năm sau, Từ Cẩm Chi dựa vào kí ức lúc nhỏ, tìm đến nơi. Thị vệ canh gác nhận ra thiếu chủ, không dám không ngăn cản nhưng cũng không dám thực sự ngăn cản, đành để nó xông vào, tới trước mặt Giang Khoái Tuyết. Thời gian tại Mê Điệp Sơn Trang như ngưng đọng, nàng ngồi dưới mái hiên, nét mặt vẫn trong trẻo như lần gặp ban đầu.
Thiếu niên ngẩn ngơ, trầm giọng hỏi:
“Người là Thiên cơ Liên gia Giang Khoái Tuyết phải không? Mẫu thân cháu vốn là thị nữ của người?”
Giang Khoái Tuyết nhớ đứa trẻ này, mi mục thần khí giống hệt Từ Huy Dạ, càng lớn càng giống:
“Ta là Giang Khoái Tuyết, mẫu thân cháu và ta cùng lớn lên như tỉ muội. Có chuyện gì, vì sao cháu lên đây?”
Từ Cẩm Chi than thở, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng. Trấn định lại, nó không trả lời vào trọng điểm mà nói:
“Nửa năm gần đây, mỗi tháng mẫu thân đều đến Dương Châu một lần, xử lý sự vụ Kiếm Hoa Đường. Có thể chia sẻ gánh nặng với phụ thân, mẹ rất vui. Nhưng mỗi lần mẫu thân rời đi, phụ thân cũng không ở nhà. Cháu đoán phụ thân có ngoại thất, báo với mẫu thân thì bị giáo huấn một phen. Mẫu thân bảo, cả đời phụ thân chỉ yêu tiểu thư đã qua đời của Liên gia, không tìm nữ nhân khác.”
Nha hoàn dâng trà. Lời lẽ như hành vân lưu thủy bị gián đoạn, Từ Cẩm Chi ngắm hoa văn liên miên trên chung trà bích ngọc, rất lâu mới nói tiếp:
“Cháu đối với nữ nhân mà phụ mẫu nhớ mãi không quên nọ rất hiếu kỳ, quấn quýt xin mẫu thân kể, thế là nghe được một đoạn chuyện xưa: Thế gia trăm năm bại vong, hiệp khách cứu tiểu thư. Hiệp khách lại vì cứu tiểu thư một lần nữa mà bỏ đi, tiểu thư vô cùng thương tâm qua đời. Nghe nói tiểu thư đó trúng độc hàn nha, cả đời phải sống thanh tĩnh như ni cô, mới có thể trường thọ. Cháu đột nhiên nhớ đến nữ nhân mình từng gặp khi theo phụ thân lên núi, cho dù đang mùa hè nóng bức, vẫn lạnh như khối băng. Phụ thân dặn dò cháu không được chọc người nổi giận, nhưng cũng không trêu cho người vui vẻ, chỉ cần hầu chuyện với người là được. Cháu nghĩ, đó có phải nữ nhân trúng độc hàn nha. Vì vậy cháu tìm đến đây, một địa phương hẻo lánh, cũng may trí nhớ cháu không tệ. Cháu thuận miệng hỏi, không ngờ may mắn đoán trúng.”
Giang Khoái Tuyết u buồn nghĩ ngợi, thực là sống trong núi không biết ngày tháng dài, bảy năm thời gian, đủ để biến một đứa bé khả ái trở thành một thiếu niên linh lợi. Nàng nhẹ nhàng hỏi han:
“Nghe cháu nói vậy, phụ mẫu vẫn yêu thương nhau chứ?”
Từ Cẩm Chi nắm tay thành quyền, đáp:
“Cháu vẫn cho là vậy, bây giờ mới biết, đều giả dối. Nhưng mà, người không nên quá đắc ý.”
Giang Khoái Tuyết đứng dậy, nhạt giọng:
“Ta cũng có gì mà đắc ý. Nếu cháu cho rằng Từ Huy Dạ lấy Tú Nhân, dùng kế kim thiền thoát xác để cùng ta chấp cánh nơi này, chính là đã sai càng sai. Ta bị Từ Huy Dạ giam cầm mười tám năm, bản tính bị bào mòn ít nhiều, nhưng cũng không thích nghe một đứa nhỏ mồm miệng ở đây.”
Từ Cẩm Chi ngập ngừng:
“Giam cầm?”
Giang Khoái Tuyết đáp:
“Nếu cháu đã tới, sao không thử dẫn ta đi, xem ta có thể nào rời khỏi một bước không.”
Từ Cẩm Chi phát run cả người:
“Không, mẫu thân mà biết người còn sống, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì. Tình hình hiện tại, đối với mẹ vẫn tốt hơn.”
“Không hổ là con trai Từ Huy Dạ, cháu rất giống hắn.”, Giang Khoái Tuyết xoay gót bỏ đi.
Từ Cẩm Chi không ngẩng đầu, chăm chăm gấu quần nàng chập chờn trên mặt đất, tấm lưng nó túa mồ hôi. Trong chốc lát, nó thực hận nữ nhân khiến nó phải xấu hổ. Từ nhỏ nó học kiếm, muốn hành tẩu giang hồ, khoái ý ân cừu, giấc mộng hiệp khách mới bắt đầu đã bị phá tan ngay giữa trưa mùa thu lạnh lẽo.
“Ta chỉ muốn bảo vệ mẫu thân. Lời nói giả dối, vẫn tốt hơn khiến người nhà sinh ly tử biệt.”, nó xót xa suy tính.
Gia Định ngũ niên, ngày chín tháng hai.
Từ Cẩm Chi đứng bên hàng xích vi ngoài hiên của Mê Điệp Sơn Trang, thấy Giang Khoái Tuyết chuyên tâm thêu thùa, không dám bước vào. Không biết đã đứng bao lâu, nàng bỏ kim xuống, ngẩng đầu thấy hắn, mỉm cười nói:
“Cẩm Chi tới rồi à? Vào đi. Hai năm không gặp, cao lên rất nhiều.”
Từ Cẩm Chi cắm mũi vào đôi ủng của mình, do dự mở miệng:
“Giang di, lần này cháu lên …”
Giang Khoái Tuyết ngắt lời hắn:
“Chuyện đã lâu vậy, ta quên rồi.”
Từ Cẩm Chi ngượng ngùng đứng bên cạnh nàng:
“Giang di thích thêu thùa sao? Thêu thật đẹp.”
Hắn chỉ muốn tìm đề tài, nhưng đôi yến nhỏ màu nhung đen thực sự đẹp, tựa như muốn phá khung thêu bay lên.
Giang Khoái Tuyết lắc đầu:
“Thêu thùa chẳng qua tiêu khiển thời gian thôi. Từ thuở niên thiếu, ta đã biết bản thân mình là con cháu võ lâm, mặc dù không thể tập võ, nhưng có thể đàm binh, đó mới là sở thích.”
Nàng chăm chú nhìn ra bầu trời ngoài hiên, tiếp:
“Hiện giờ ta đã biết cái gì gọi là không luyện võ công, thêu thùa tốt xấu cũng là một kĩ năng. Nếu có một ngày, một ngày nào … ta có thể không cần nương nhờ người khác, sống tự lập thì tốt quá rồi.”
Vừa nói, nàng tự trào bật cười:
“Đã lâu không trò chuyện với ai, ta trở thành kẻ lắm lời rồi.”
Từ Cẩm Chi động dung, không ngờ nàng bị giam hai mươi năm tại tòa sơn trang phù hoa xa xỉ này, vẫn còn tính toán. Giang Khoái Tuyết biểu hiện muốn nói lại thôi. Cuối cùng nàng không dằn được:
“Cẩm Chi, ta nghĩ cháu sẽ không vô cớ đến đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là đến trò chuyện với Giang di.”, sắc mặt thiếu niên thoáng đỏ, “Cháu chỉ là, là muốn nghe chuyện giữa Giang di và Triệu, Triệu thúc.”
“Mẫu thân không phải từng kể sao?”
“Cái đó không giống.”
Giang Khoái Tuyết nghĩ:
“Đứa trẻ này trước ngạo mạn sau tôn kính, chạy tới nghe ngóng chuyện xưa, bên ngoài ắt có biến động mình chưa được biết, lẽ nào Phù Phong …”
Ý nghĩ vừa đến, nàng không dám nghĩ sâu, chỉ nói:
“Được rồi, cháu qua đây ngồi.”
Nàng nghĩ ngợi, chậm rãi kể:
“Lúc mẫu thân ta mang thai thì bị kẻ thù hạ độc hàn nha. Bà không nỡ bỏ ta, vì sinh khó mà qua đời. Năm ta ba tuổi, phụ thân cũng qua đời, ta còn nhớ mang máng hình dạng ông ấy. Ta lớn lên trong nhà ông ngoại, lúc nhỏ ông ngoại rất thích dạy ta giả làm hình nhân gỗ, không được nổi giận cũng không được cười, ta thấy rất thú vị. Đến khi lớn, cuối cùng phát hiện mình và người khác không giống nhau.”
“Vì độc hàn nha, ta chỉ có thể rủ bỏ bi hỉ ái dục, cô độc cả đời. Vận mệnh như thế, chẳng có gì không vui. Nhưng tuổi mười sáu năm đó, ta gặp được y. Khung cảnh đẹp đẽ với nào tiểu tuyết, thạch nam, diệp tử hồng, y đều nổi bật hơn cả, quần áo lam lũ, khí chất thanh bạt. Nhìn bộ dạng y, ta không nhịn được phải bật cười, hôn mê một hồi. Tỉnh lại mới nghe bảo y đã bị đuổi đi, ta rất buồn bực, bảo Tú Nhân gọi y quay lại. Từ đó mà quen biết y.”
“Triệu Phù Phong cũng là cô nhi, lớn lên nơi hải đảo hoang vắng. Sư phụ y là Lê tộc Nam Hải, tinh thông Hán học, dạy y rất nhiều thứ. Y tính tình kiên cường, cố chấp như tảng đá, lại như ngọn gió thích phiêu bạt. Ta khó nói được y tốt thế nào, song thế gian ngàn vạn dặm này, chỉ mình y khiến ta dứt bỏ trói buộc, tùy ý khóc cười.”
Từ Cẩm Chi thì thầm:
“Giang di vẫn đợi y sao?”
Giang Khoái Tuyết lắc đầu:
“Không phải đợi y về giải cứu, ta vẫn sống tốt. Tuổi thiếu niên thì yêu cuồng nhiệt, bây giờ nhớ đến Phù Phong, cảm giác giống như dòng suối êm ái nhẹ nhàng. Y hy vọng ta có được cuộc sống như nữ tử bình thường, nên phải đi đến nơi thật xa, chỉ cần nghĩ như vậy, ta đã rất hạnh phúc.”
Đứng sau hoa viên, Từ Huy Dạ buồn bả lắng nghe. Từ đó, Từ Huy Dạ buông tay, không cố gắng duy trì cục diện hảo trượng phu, hảo phụ thân nữa. Hắn mất điều khiển, tiến vào Mê Điệp Sơn Trang, ngắm nàng đến ngây người, không nói tiếng nào.
Gia Định ngũ niên, ngày mười hai tháng ba.
Đêm đã khuya, Giang Khoái Tuyết nằm trên giường, không cách nào ngủ được. Bóng dáng Từ Huy Dạ chập chờn ngoài cửa, nàng dù không sợ, nhưng không thoải mái. Cửa cót két hai tiếng mở ra, Từ Huy Dạ tiến vào. Từ góc độ của nàng, vừa vặn trông thấy ánh trăng bàn bạc, đôi giày hắn dính đầy bùn đất. Hắn biết nàng thích sạch sẽ, nhưng gần đây hành động của hắn rất quái dị, nên chẳng để ý, lạnh lùng nhìn hắn đốt hương, ngồi bên thư án.
Trong làn hương ngào ngạt, ý thức Giang Khoái Tuyết dần dần mơ hồ, cuối cùng chỉ nhận thấy hắn cúi người, ôm lấy gương mặt nàng, hôn rất sâu và dài, khiến nàng không thể thở. Trưa ngày hôm sau, Giang Khoái Tuyết bị tiếng binh khí văng vẳng đánh thức. Cổ họng nàng khó chịu, khẽ ho khan, khiến toàn thân đau nhức, chống tay ngồi dậy, mới phát hiện chỗ nào trên cơ thể cũng xuất hiện những dấu vết đỏ sẫm. Mặt giường trắng nổi bật một vệt máu đỏ tươi, đâm vào mắt nàng đau nhói.
Giang Khoái Tuyết đứng bật dậy, nhìn thấy Từ Huy Dạ ngồi bên cửa sổ, bèn đi thẳng về phía hắn. Nắm siết đôi vai trần của hắn, môi run run, nói không nên lời. Móng tay nhọn đâm xuyên da thịt bật máu. Hắn vươn tay ôm nàng, dịu dàng thốt:
“Khoái Tuyết, từ nay về sau ta và nàng đều giống nhau.”
Cơ thể Từ Huy Dạ lạnh như băng, tròng mắt trắng lộ ra ánh xanh, chính là dấu hiệu trúng độc hàn nha. Toàn thân Giang Khoái Tuyết phát run, ngay cả môi răng cũng đánh lập cập vào nhau, không đẩy hắn ra nổi. Khoảnh khắc này, nam tử giam cầm nàng hai mươi năm cũng bầu bạn cùng nàng hai mươi năm, nàng không biết là hận hắn hay yêu hắn.