Nàng áo vàng lại hỏi :
– Ngươi có biết là hoa gì chăng?
Tiểu Phi lắc đầu :
– Bình sanh tại hạ chưa từng thấy!
Nàng áo vàng đắc ý :
– Cho ngươi biết, hoa là Anh Phiêu Hoa, cỏ là Đại Ma Thảo, sư phó ta mang từ Thiên Trúc về, nơi nào nóng như thiêu đốt mới sanh trưởng được.
Tiểu Phi giật mình kêu lên :
– Anh Phiêu? Đại Ma? Kỳ quái! Cái tên rất lạ!
Nàng áo vàng tiếp :
– Ngươi trúng phải mê dược do Anh Phiêu Hoa và Đại Ma thảo phối luyện.
Trúng loại mê dược đó quá độ, có thể phát điên, nhưng nó cũng có công hiệu làm cho con người khoan khoái nhẹ nhàng như phiêu phưởng lên tiên!
Tiểu Phi giả vờ kinh hãi :
– Ngửi nhiều quá lại phát điên?
Nàng áo vàng cao hãnh :
– Chẳng những điên, mà mắt lại còn thấy nhiều ảo ảnh, thành con người mất hẳn trực giác!
Nàng áo xanh thấy Tiểu Phi chỉ chú ý đến cô bạn nàng, bỏ rơi nàng, tưởng chừng phát điên lên được, vội hớt lời cô bạn :
– Trúng phải mê dược đó, tâm thần rối loạn nhưng các ngươi lại thấy hăng say, muốn tìm một người không còn là người nữa mà đánh nhau, đánh đến khi nào không còn cử động nổi nữa mới thôi.
Nàng cười cười dứt lại tiếp :
– Con người không còn là người nữa, mất cả tri giác rồi, không ai đánh ngã, mà các ngươi lại bị mê dược hành hạ, lại càng khó đánh ngã con người đó, cuối cùng rồi các ngươi phải ngã. Cho nên, dù là đệ nhất cao thủ, mà trúng phải mê dược đó, chỉ duy trì được một lúc, không đánh nhau với ai, cũng phải ngã! Tự nhiên mà ngã.
Nàng áo vàng lại chận :
– Mê dược đó, dùng quá độ là hư hại, dùng vừa phải là ngươi trở thành một kẻ bất khả bại, chỗ lợi và chỗ hại của mê dược đó là vậy, cho nên biết dùng nó là khỏi cần học võ công, cũng đánh ngã địch, dùng lậm quá là hư hại mình. Nó quý hơn bất cứ loại võ công nào là thế đó.
Cơ Băng Nhạn kinh hãi thật sự.
Tiểu Phi mỉm cười :
– Tại hạ chỉ thấy hai cô nương rất đáng yêu, chứ chẳng thấy đáng sợ như một kẻ địch lợi hại. Tại hạ mong đừng có cái ảo giác nào đó để mãi mãi yêu hai cô nương!
Nàng áo xanh cười hắc hắc :
– Vì ngươi trúng mê dược không nhiều lắm nên chỉ mềm nhũn người thôi chứ không đến đỗi có ảo giác!
Nàng áo vàng tiếp :
– Loại mê dược đó, có những điểm thần kỳ như vậy tùy theo phân lượng mà sanh hiệu quả. Nhiều phân lượng, nó là loại độc dược ít phân lượng, nó trở thành tiên dược!
Tiểu Phi tán một câu :
– Hai cô nương quả là những bậc bác họ đại tài…
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên đáp lời chàng :
– Nhưng rất tiếc hai nàng đã nói quá nhiều!
Âm thinh lạnh nhạt nhưng rất êm, rất dịu, rất thanh nhã, có cái ma lực thu hút phi thường.
Tiểu Phi nghe, tâm thần vô cùng sảng khoái.
Hai thiếu nữ nghe biến sắc ngay.
Một bóng hồng tha thướt bước vào, khoác bên ngoài một chiếc áo dài màu trắng.
Người đó là một nữ nhân, dáng đi không có gì đặc biệt, nhưng tỏ rõ phong thái tân kỳ mỹ lệm không một danh từ nào trên thế gian diễn tả nổi.
Chiếc áo trắng bằng sa mỏng, lảm nổi bật cái chất cao quý của nữ nhân.
Nơi mặt, có vuông sa che phủ, không ai trông rõ dung mạo chính cái kín đáo đó tạo chon ữ nhân vẻ huyền ảo làm tăng thêm dáng người diễm kiều.
Khúc Vô Dung cũng có phong thái như vậy, bảo nàng trang đúng như nữ nhân, thì không làm sao ai phân biệt nổi hai người.
Cái phong tư đó do trời sinh, trên đời chẳng có ai học tập được dù phải học tập suốt đời.
Tiểu Phi thở dài :
– Thạch Quan Âm! Chung quy, tại hạ cũng gặp được bà! Một nam nhân gặp được một nữ nhân như bà, kể ra đôi mắt có diễm phúc lắm! Nhưng tại hạ mong muốn, trên thế gian này đừng bao giờ có bà!
Hai thiếu nữ sụp lạy :
– Kính chào sư phó!
Thạch Quan Âm lạnh lùng :
– Ta đối với tất cả môn đồ, đều có một lòng nhân, không hơn không kém, không riêng với bất cư nàng nào, như hai ngươi vừa nói. Có đúng vậy không?
Hai thiếu nữ vẫn còn nằm sát đất run run giọng :
– Đó là lão nhân gia ban bố từ bi cho tất cả!
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Tốt lắm!
Bổng, bà vẫy tay về Khúc Vô Dung đang đứng bên ngoài lạnh lùng bảo :
– Ngươi không giết nổi chúng nó, thì để cho chúng giết ngươi!
Một giọng nói hết sức thản nhiên, giọng nói quyết định sanh mạng con người!
Thản nhiên xem mạng sống con người như một món đồ, dùng thì giữ, không dùn thì bỏ!
Giá trị một sanh mạng, đối với bà ta rẻ quá!
Khúc Vô Dung bước vào.
Nàng không biểu hiện một cảm tình nào nơi gương mặt điềm nhiên hỏi :
– Hai ngươi chưa đứng lên sao?
Tiểu Phi không điềm nhiên nổi :
– Hai nàng đó bất quá có nói một vài câu, thế mà phun nhân không để cho họ sống! Như vậy có tàn nhẫn lắm không?
Thạch Quan Âm lạnh lùng :
– Ta đối với môn đồ bằng một lòng nhân như nhau, chết hay sống, do chúng, như vậy là công bình, sao gọi là tàn nhẫn?
Bà thản nhiên quá, bà có lý quá, công bình như vậy còn ai nói được gì?
Tiểu Phi đưa tay vuốt chót mũi, cười khổ :
– Vô luận làm sao, tại hạ mong phu nhân tha thứ cho họ!
Thạch Quan Âm so vai :
– Ngươi có biết tại sao hai nàng không van cầu ta?
Quả nhiên hai thiếu nữ đã đứng lên, cả hai không nói gì, thân hình run run, nhưng chuẩn bị thế giao đấu.
Tiểu Phi thở dài, không nói gì nữa.
Thạch Quan Âm từ từ tiếp :
– Chỉ vì hai nàng biết rõ, ta đã nói gi, vĩnh viễn không hề biến cải lời nói!
Tiểu Phi thở dài :
– Như thế hai nàng chết là vì tại hạ mà đắc tội!
Thạch Quan Âm lạnh nhạt :
– Ngươi không nên khó chịu! Ngươi đừng tưởng, sở dĩ chúng phải chết vì đã nói ra một bí mật với ngươi! Nếu ta không muốn cho ngươi nghe điều bí mật đó, thì ta đã khóa miệng chúng rồi!
Tiểu Phi lại thở dài thêm một tiếng :
– Phải đấy! Một kẻ sắp chết có lỡ nghe điều bí mật, cũng chẳng quan hệ gì. Bởi sau khi nghe rồi, kẻ đó còn đem tiết lộ lại với ai được nữa? Nghe để mang theo về lòng đất thì có sao?
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Đúng vậy!
Tiểu Phi lại nói :
– Nếu thế, vì sao phu nhân muốn cho hai nàng chết?
Thạch Quan Âm lạnh lùng :
– Nào phải ta muốn? Chính chúng tự tìm cái chết!
Tiểu Phi kinh ngạc :
– Chính hai nàng tự tìm cái chết?
Thạch Quan Âm không đáp. Cơ Băng Nhạn thở dài than thầm :
– Tại sao ngươi bỗng nhiên lại biến thành ngốc tử? Bà ấy đã mê tít ngươi rồi, mà hai liễu đầu thì lén lút vào đây, tỏ trước cái chủ ý của chúng, thế chẳng phải là tự chúng tìm cái chết chăng? Khi nào bà ấy dung tha cho ai phỗng tay trên?
Lúc đó nàng áo vàng và nàng áo xanh đã xuất thủ.
Công lực của hai nàng còn non kém, cho nên Tiểu Phi bảo rằng hai nàng mới nhập môn, nhưng chiêu thức cả hai đưa ra, vừa gấp lại vừa ngụy dị, ngoài chỗ tưởng của mọi người.
Một người không có công lực thâm hậu, quyết chẳng khi nào xuất thủ ác độc như vậy nổi.
Nghĩ cho kỹ, tất thấy chẳng có chi lạ cả.
Bởi cuộc đấu hôm nay, chẳng phải vì tranh giành tài, lợi, hoặc địa vị danh vọng gì mà chính là một cuộc đấu tranh giành sự sống, thắng là sống, bại là chết, đương nhiên hai nàng phải dốc toàn lực mà đánh, có thể bảo là đánh như điên.
Do đó, lối xuất thủ của hai nàng phải ác độc.
Nàng áo xanh vươn hai bàn tay ra mười ngón xòe thẳng như mười mũi dùi, nàng cắn răng, giương tròn mắt, phóng mười ngón tay tới yết hầu của Khúc Vô Dung.
Mười ngón tay đó, đi được nửa tầm, biến thành móc câu, nếu chụp trúng yết hầu đối phương, là mười móc câu sẽ móc đứt khí quản. Trong hai bàn tay nàng vươn ra với mười móc câu, người ta có cảm tưởng con chim ưng chồm hai chân chụp một con gà, một con thỏ.
Nàng áo vàng thì đôi mắt đỏ rực, vươn cánh tay hữu, bàn tay xoè thẳng, năm ngón khép cứng tạo thành một lưỡi đao, nàng chọt lưỡi đao đó thẳng tớingực Khúc Vô Dung.
Đồng thời, bàn tay tả nắm cứng lại, cứng đến độ mấy móng tay mất hẳn máu biến thành trắng nhợt, tay quyền đó tung vào huyệt đan điền của đối phương, nơi dạ dưới.
Một chưởng và một quyền đó, xem ra chẳng có gì đặc biệt, song lối xuất thủ từ tư thế đến bộ vị, hết sức ngụy dị, bởi nhanh quá nên người xem chẳng biết nàng phát xuất từ nơi nào, tay đưa cao đánh tới hai tay tù dưới đánh thốc lên, hoặc ở nửa chừng đánh thẳng sang địch.
Tiểu Phi thở dài, thầm nghĩ :
– Võ công của Thạch Quan Âm quả nhiên khác thường! Cái khác thường thần diệu chứ chẳng phải kiểu cách. Đệ tử mới nhập môn của bà ta còn phát huy được oai lực như vậy, thì bà ta ghê gớm đến bậc nào?
Nhưng Khúc Vô Dung không hoàn thủ, trái lại nàng chỉ né tránh thôi.
Và nàng né tránh đúng ba chiêu của địch.
Võ công của nàng cao hơn hai đối phương mấy bực, chừng như nàng không muốn nghinh đón thế công của những kẻ liều mạng, do đó, nàng né tránh, đỡ phải tiêu hao công lực chạm đòn với nhau.
Nàng thủ, có lẽ để chờ đối phương kiệt lực rồi, mới phản công.
Hai thiếu nữ kia càng đánh càng hùng hổ, chiêu thức sau luôn luôn tàn độc hơn những chiêu thức trước, chẳng những thế, lại còn quái không tưởng nổi.
Đến Tiểu Phi cũng chẳng nhận ra lai lịch của những chiêu thức hai nàng sử dụng.
Những chiêu thức đó, những môn phái trong giang hồ không có, về nàng áo xanh thì mường tượng nàng áp dụng Ưng Trảo công mà cũng có thể bảo là nàng xuất thủ theo phép Cầm Nã, nhưng nhìn kỹ lại thì phảng phất phép Suất Giảo của võ lâm Mông Cổ, có điều không hung hãn cho lắm thôi.
Nàng áo vàng có lối xuất thủ như chặt, chém hoặc hất, lúc phát chiêu thì như vậy, song sau đó lại biến hóa liền.
Lối đánh đó có thể gọi là Trảm, nhưng võ học của Trung Nguyên không hề dùng Trảm làm thủ quyết.
Bởi khi nào dùng đao mới áp dụng thủ quyết Trảm.
Tiểu Phi kinh ngạc, thầm nghĩ :
– Như thế thì võ công của Thạch Quan Âm xuất xứ từ ngoại quốc hay sao? Thủ pháp của bà ta truyền dạy cho đệ tử hoàn toàn bất đồng với thủ pháp bất cứ môn phái nào tại Trung Nguyên.
Song phương hai chọi một, đã giao tiếp với nhau độ vài mươi chiêu rồi.
Khúc Vô Dung vẫn tránh né, chưa chịu phản công.
Thạch Quan Âm lạnh lùng hỏi :
– Vô Dung! Ngươi bắt đầu mềm lòng từ lúc nào thế? Không lẽ ngươi chẳng nỡ hạ thủ?
Bà vừa dứt câu, Khúc Vô Dung lập tức đánh trả lại hai thiếu nữ.
Chiêu thức nàng đánh ra, lại hoàn toàn bất đồng với chiêu thức của đối phương.
Nàng áo vàng nghinh đón chiêu đó, thừa lúc song phương va chạm chưởng kình, nàng uốn lưng một chút, lòn tới, dọc theo phía vai tả của địch, lẻn ra sau lưng.
Từ đó, nàng dùng cạnh bàn tay chém tạt vào lưng Khúc Vô Dung.
Bộ pháp linh hoạt, thân pháp nhẹ nhàng, một nàng phía trước, một nàng phía sau, dồn Khúc Vô Dung vào cảnh lưỡng đầu thọ địch.
Thủ pháp phải được linh diệu, tự nhiên, nếu không thì thành ra miễn cưỡng, chẳng những tỏ rõ mình kém tài, mà còn cầm như chờ bại.
Nhưng, Khúc Vô Dung diềm nhiên như thường.
Nàng áo vàng vừa chém sống tay tới, nàng tạt qua một bên, không cần quay mặt lại nhưng nàng lùi một bước.
Nàng lùi một bước, nàng áo vàng hụt tay, tới một bước. Cả hai ngang mặt nhau.
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Đánh ra được chiêu đó, quả không uổng phí ba năm học tập!
Bà vừa dứt câu nàng áo vàng ngã xuống.
Trong khi đó, nàng áo xanh cũng bị bức thoái. Nhìn thấy nàng áo vàng đã gãy một cánh tay, nàng áo xanh hét lên một tiếng, lao người vào Khúc Vô Dung.
Khúc Vô Dung lạnh lùng tràn qua một bên, hoành tay chặt xuống.
Đầu là phần được nàng áo xanh phòng vệ nhất, ngờ đâu, Khúc Vô Dung lại chặt xuống đầu! Chặt đúng lúc nàng áo xanh biến đổi chiêu thức!
Trong lúc biến đổi chiêu thức, sự phòng vệ phải tối nghiêm mật. Dù chỉ lơi trong một giây, nàng áo xanh phải mất mạng trước thủ pháp nhanh như điện của Khúc Vô Dung.
Cái tuyệt diệu của Khúc Vô Dung là nàng dùng chiêu thức của nàng áo xanh hạ nàng áo vàng, sau đó lại dùng chiêu thức của nàng áo vàng hạ luôn nàng áo xanh.
Nhất Điểm Hồng và Cơ Băng Nhạn cùng nhìn nhau, cả hai cùng giật mình.
Tiểu Phi thì nhẹ cau đôi mày, chừng như chàng không tưởng nổi có sự tình như thế.
Khúc Vô Dung lạnh lùng như chẳng có việc chi xảy ra bước tới cạnh Thạch Quan Âm nghiêng mình :
– Lão nhân gia còn điều chi phân phó?
Thạch Quan Âm trầm lặng một lúc rất lâu, bỗng bật cười khanh khách :
– Lâu lắm rồi ta không thấy ngươi xuất thủ! Không ngờ võ công của ngươi tiến bộ đến mức độ đó! Hiếm có! Thực hiếm có!
Khúc Vô Dung cúi đầu :
– Không phải võ công của đệ tử tiến bộ, mà là vì hai nàng đó lười luyện tập.
Thạch Quan Âm cười nhạt.
Thạch Quan Âm nhìn thoáng qua Tiểu Phi cười nhẹ :
– Không tin, ngươi cứ hỏi Đạo Soái Lưu Hương xem! Con người danh chấn càn khôn còn phải ngợi khen thì ngươi nên công nhận là phải hơn!
Khúc Vô Dung điềm nhiên :
– Dù sao thì cũng nhờ lão nhân gia giáo huấn!
Thạch Quan Âm trầm ngâm một lúc, rồi bật cười :
– Ngươi động mở miệng là gọi ta lão nhân gia. Chẳng lẽ ta quá già rồi?
Khúc Vô Dung cúi đầu chẳng dám nói gì?
Thạch Quan Âm thở dài :
– Mà phải đấy! Ta già rồi! Còn gì! Già là sắp chết ta có còn hưởng được bao nhiêu năm nữa đâu! Rất có thể một ngày nào đó, ngươi lại giết ta! Có phải vậy không?
Khúc Vô Dung điềm nhiên :
– Đệ tử không dám!
Thạch Quan Âm cười lạnh :
– Có gì mà ngươi không dám! Luận về võ công hiện tại của ngươi đến Trường Tôn Hồng củng không tiếp nổi ba trăm chiêu của ngươi! Thì trong vòng vài năm nữa, nếu muốn giết ta, ngươi chỉ trở bàn tay! Có nhọc mệt gì?
Khúc Vô Dung cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, đoạn lấy trong tay áo ra một thanh ngân dao nhỏ, loại dao của Trường Tôn Hồng sử dụng tại khách sạn sa mạc, tay tả cầm dao, chặt đứt bàn tay hữu của nàng.
Máu hồng vọt ra thành vòi.
Khúc Vô Dung lạnh lùng không biểu lộ một cảm giác nào, từ từ hỏi :
– Bây giờ sư phó đủ tin đệ tử chưa?
Lệ thảm theo câu nói trào ra, dù gương mặt lạnh lùng.
Lệ bi hoài chứ không phải lệ đau đớn.
Gương mặt nàng biến sắc dần dần, biến đến xanh rờn.
Lúc đó nàng mới ngã xuống.
Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn thở dài nhắm mắt lại.
Nhất Điểm Hồng trái lại, mở tròn đôi mắt nhìn trừng trừng Thạch Quan Âm.
Thạch Quan Âm điềm nhiên :
– Liễu đầu tự chặt tay, tại sao ngươi trừng mắt với ta? Không ngươi cho là ta bức nàng?
Nhất Điểm Hồng trầm giọng :
– Ừ!
Thạch Quan Âm cười lớn :
– Ta không ngờ một kẻ giết người như chém cỏ, là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng lại động lòng trắc ẩn! Hay ngươi có ý gì với liễu đầu?
Nhất Điểm Hồng gằn tiếng :
– Ta chỉ có ý với ngươi thôi! Có ý muốn giết ngươi?
Thạch Quan Âm cười lớn hơn :
– Rất tiếc là vĩnh viễn ngươi không hoàn thành nổi tâm nguyện!
Bà không màng đến Nhất Điểm Hồng, hướng sang Tiểu Phi.
– Đạo Soái Lưu Hương! Ngươi còn đi được chứ?
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Phu nhân muốn cho tại hạ đi, dù đi không nổi tại hạ cũng lết mà đi!
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Nếu vậy, hãy theo ta!
Bước ra đến cửa, bà quay đầu lại, hỏi Nhất Điểm Hồng :
– Trong mình, có thuốc gịt vết thương chứ?
Nhất Điểm Hồng trừng mắt nhìn bà, không đáp.
Thạch Quan Âm điềm nhiên tiếp :
– Phàm những kẻ giết người, đều đề phòng bị người sát hại. Do đó, họ thường mang trong người loại thuốc chửa trị các vết thương do đao kiếm gây nên. Ngươi đã có ý với liễu đầu ta, thì cũng nên chiếu cố đến nàng, săn sóc nàng!
Tiểu Phi mỉm cười :
– Phải rồi! Nên săn sóc nàng. Vĩnh viễn nàng không thể mạnh hơn phu nhân, thì phu nhân còn sợ gì mà không cứu sống nàng để dùng?
Thạch Quan Âm bật cười khanh khách :
– Đạo Soái sành tâm lý quá! Thảo nào các nữ nhân không mê say Đạo Soái?
* * * * *
Nhất Điểm Hồng rồi cũng băng bó vết thương cho Khúc Vô Dung.
Giết người y không mảy may phí lực.
Song băng bó cho người, y lại vất vả vô cùng!
Cơ Băng Nhạn thở dài :
– Anh Phiêu hoa! Anh Phiêu hoa! Một loại hoa đẹp vô song! Một loại hoa độc vô song!
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng :
– Ta không ngờ hắn đi theo Thạch Quan Âm thật sự?
Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng :
– Ngươi cho rằng hắn không có ý tứ gì?
Nhất Điểm Hồng buông gọn :
– Ừ!
Cơ Băng Nhạn lại hừ một tiếng :
– Nếu là ngươi dù giết chết ngươi, ngươi cũng không đi theo bà ta?
Nhất Điểm Hồng gật đầu :
– Ừ!
Cơ Băng Nhạn thở dài :
– Người như ngươi vĩnh viễn chẳng làm sao hiểu nổi Đạo Soái Lưu Hương. Cho ngươi biết, trên thế gian này, chẳng một ai cưỡng bách được hắn làm một việc mà hắn không thích làm!
Nhất Điểm Hồng không đáp.
Cơ Băng Nhạn lại tiếp :
– Cho ngươi biết luôn, nói xem thì ai ai cũng tưởng là hắn hành động tùy tiện song bình sanh hắn chưa hề làm một việc mất mặt bằng hữu. Có một bằng hữu như hắn, là ngươi hưởng phúc bảy mươi đời đó!
Bỗng, Khúc Vô Dung rên nhẹ một tiếng.
Nàng đã tỉnh lại.
Lúc hôn mê nàng lộ vẻ thống khổ rõ rệt. Lúc tỉnh lại, nàng lạnh lùng như thường. Nàng chẳng khi nào biểu lộ một cảm tình, một ý nghĩ.
Nhất Điểm Hồng hỏi :
– Cô nương còn nghe đau chăng?
Đối với con người thọ thương nặng, hỏi như thế chẳng những là làm một việc thừa, mà còn tỏ ra rất lạnh nhạt, xa xôi quá!
Nhưng đó lại là một câu nói ôn tồn, trầm ấm nhất của Nhất Điểm Hồng mà y thốt lên lần đầu tiên suốt một đời!
Ngờ đầu Khúc Vô Dung còn lạnh lùng hơn y nữa.
– Ta đau hay không đau, điều đó có can chi đến ngươi?
Nhất Điểm Hồng trầm ngâm một lúc lâu. Sau cùng y bước ra xa xa.
Khúc Vô Dung cựa mình muốn đứng lên, bỗng nhìn xuống cổ tay thấy có quấn bố trắng, cao giọng hỏi :
– Phải ngươi băng bó cho ta chăng?
Nhất Điểm Hồng điềm nhiên :
– Ừ!
Khúc Vô Dung hừ một tiếng :
– Ai bảo ngươi nhiều chuyện thế?
Nhất Điểm Hồng vẫn điềm nhiên :
– Không ai cả!
Khúc Vô Dung tháo mảnh bố ngay, rồi lau sạch lớp thuốc, bôi nơi vết thương.
Thuốc rơi xuống, máu vọt ra liền.
Làm cái việc đó đương nhiên Khúc Vô Dung nghe đau đớn lắm, đau đớn hơn lúc mới chặt bàn tay.
Mồ hôi đầu, mồ hôi trán thi nhau trào ra, rơi lộp độp xuống ngực nàng.
Mảnh bố cuối cùng rơi xuống, lớp thuốc cuối cùng sạch rồi nàng nhìn thẳng vào mặt Nhất Điểm Hồng.
– Việc của ta, chẳng cần kẻ nào nhúng tay vào!
Thốt xong, nàng đứng lên, bước ra ngoài ngay.
Cơ Băng Nhạn thở dài :
– Quật cường như thế, bình sanh ta chưa thấy! Nhất là một nữ nhân!
Nhất Điểm Hồng trầm ngâm lâu lắm.
Sau cùng, y lạnh lùng buông gọn :
– Nàng rất tốt!
Cơ Băng Nhạn cau mày :
– Rất tốt? Tốt ở điểm nào?
Nhất Điểm Hồng không đáp chỉ lập lại câu nói ba tiếng :
– Nàng rất tốt!
Cơ Băng Nhạn hừ nhẹ :
– Vô luận làm sao, nàng không nên có thái độ đó đối với ngươi! Ngươi xử tốt với nàng quá, mà nàng phủ nhận tàn nhẫn!
Nhất Điểm Hồng nhắm mắt lại không nói gì.
Cơ Băng Nhạn nhìn y, rồi bật cười, tự thốt :
– Trời sanh hai người này là để phối hợp với nhau mà! Đúng là một đôi! Rất xứng!
* * * * *
Không đài trang, không gối thêu, không màn nhung trướng gấm, không có chi hoa lệ cả.
Nhưng trang nhã, thanh khiết phi thường.
Không một điểm bụi đời, làm hoen ố cái thanh cao bao quanh cục diện.
Tiểu Phi đang ở trong cảnh đó, một khung cảnh làm cho chàng khoan khoái vô cùng.
Bình sanh, chàng chưa có lúc nào khoan khoái bằng lúc này.
Và như vậy, chưa có nơi nào sánh bằng nơi này.
Chàng thở dài.
Vô luận làm sao, Thạch Quan Âm là con người, đặc biệt quá!
Bà có là tiên hay không chưa biết, chứ chắc chắn bà bất tục.
Chàng đang mơ ước trông thấy gương mặt của Thạch Quan Âm.
Để xem gương mặt một kỳ nữ có gì khác biệt hơn gương mặt của một người thường?
Nhưng, thấy mặt bà rồi, Tiểu Phi không còn nghi gì nữa.
Đúng hơn chàng không tưởng nổi?
Bà là một hình thành của danh từ đẹp.
Không một nét nào tục trên con người bà.
Tả cái đẹp, người ta đề cập đến ánh mắt đuôi mày, mái tóc khóe miệng, bộ ngực, bàn tay, đôi đùi.
Không một mỹ nhân nào gom tụ đầy đủ các đặc điểm đó.
Thạch Quan Âm gom tụ đủ!
Rất đầy đủ, rất hoàn toàn!
Tiểu Phi thở dài.
Thạch Quan Âm cười nhẹ :
– Đạo Soái muốn thấy mặt ta? Đã thấy rồi, sao lại thở than?
Âm thinh của bà cũng đẹp vô song!
Tiểu Phi đang say, say người, say giọng! Lần thứ nhất chàng say dật say dừ!