Tiểu Phi lại thở dài :
– Tại hạ than rằng, sợ có người cho là tại hạ tâng bốc!
Thạch Quan Âm giật mình, nhưng rồi cũng điểm một nụ cười :
– Tâng bốc? Bình sanh ta rất thông cảm, rất chịu khó hiểu kẻ đối thoại. Nhưng phải thú thật, ta chẳng biết ngươi muốn nói gì?
Tiểu Phi tiếp :
– Nếu sau này, có người hỏi tại hạ : Có trông thấy Thạch phu nhân lần nào chăng? Tại hạ sẽ bảo là đã có thấy. Nếu kẻ đó hỏi tiếp : Thạch phu nhân như thê nào? Tại hạ không làm sao hồi đáp được.
Chàng mỉm cười, đoạn tiếp :
– Kẻ đó, thấy tại hạ nín lặng hẳn cho tại hạ là tâng bốc. Kẻ đó có biết đâu, ngôn ngữ của con người không diễn tả nổi dung mạo của phu nhân! Tại hạ nín thinh, vì tại hạ không có ngôn ngữ để nói!
Thạch Quan Âm điềm nhiên :
– Bình sanh, ta từng nghe nhiều người nói với ta như vậy. Nhưng chưa lần nào ta nghe mà có niềm hân hoan như lần này.
Trong gian nhà, có chiếc giường to rộng, nằm trên đó, khoan khoái vô cùng, cho nên nhìn chiếc giường, trước khi nằm, người ta cảm thấy niềm khoan khoái đã dâng lên.
Thạch Quan Âm ngồi lên chiếc giường đó, rồi nhìn Tiểu Phi.
Bà lặng ngồi lặng nhìn, nhưng cái ngồi, cái nhìn đó, dù lặng vẫn có cái giá trị hơn cái không lặng rất nhiều.
Cái lặng đó hấp dẫn cực độ. Trong tư thế lặng đó, bà đẹp vô cùng, đẹp huyền ảo.
Bà vận chiếc áo sao mỏng, không đủ che lấp những đường cong tuyệt diệu, khiêu gợi, tay bà để lộ, chân bà để lộ, tay ch6n nỏn nà Đôi mắt của Tiểu Phi như đứng trồng, nhìn chết vào một chỗ.
Thạch Quan Âm điểm nụ cười tươi, hỏi :
– Trước đây lâu lắm, ngươi có nghe nói đến ta?
Tiểu Phi gật đầu :
– Ừ!
Thạch Quan Âm tiếp :
– Và mãi đến bây giờ ngươi mới thấy mặt ta?
Tiểu Phi gật đầu :
– Ừ!
Thạch Quan Âm tiếp :
– Có thất vọng chăng?
Tiểu Phi thở dài :
– Phu nhân có thấy tại hạ tỏ lộ ý niềm đó lên gương mặt chăng?
Thạch Quan Âm mỉm cười :
– Ngươi ngươi không nhận ra ta già rồi sao?
Tiểu Phi đáp :
– Trên thực tế, già là kẻ thù đáng sợ nhất của nữ nhân. Nhưng phu nhân đã chinh phục được kẻ thù rồi, đó là điều tại hạ nhận thấy!
Thạch Quan Âm cười lên mấy tiếng :
– Ngươi biết đây là địa phương nào chăng?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Nếu không là khuê phòng của phu nhân, thì còn nơi nào có cái nhã khiết như thế này?
Thạch phu nhân lại hỏi :
– Ngươi biết vì sao vời ngươi đến đây chăng?
Tiểu Phi gật đầu.
Thạch Quan Âm đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt trở nên mơ màng, rồi bà dịu giọng hỏi :
– Ngươi đã biết, sao chưa chịu đến đây?
Trên thế gian này, có sự gì hấp dẫn hơn cái sự người đẹp mời lên giường?
Trên thế gian này, có nam nhân nào có can đảm từ chối sự mời mọc đó, kể cả hạng liệt dương?
Tiểu Phi cuối cùng rồi cũng bế Thạch Quan Âm lên.
Thân hình bà nhẹ quá, nhẹ đến có thể đứng trên bàn tay chàng, nhẹ như Phi Yến ngày xưa, đứng trên tay vua mà múa hát.
Đôi mắt của bà mông lung, huyền ảo.
Với âm thinh êm dịu, bà rỉ bên tai chàng :
– Vô luận ngày sau có việc gì xảy ra, miễn có đêm nay thôi! Vĩnh viễn ngươi không nên hối hận!
Tiểu Phi diềm nhiên :
– Bình sanh, tại hạ chẳng phải hối hận một lần nào.
Bỗng, chàng tung bà lên, xa xa chàng.
Thạch Quan Âm như chiếc lá, nhẹ nhàng rơi. Bà chẳng việc gì, song lại biến sắc mặt.
Bà phẫn nộ, bà kinh ngạc.
Bà từng nuôi mộng, từng làm cho con người mơ mộng, song chưa bao giờ bà có cái mộng tưởng bị ai phủ phàng.
Và giờ đây Tiểu Phi hất bà ra.
Như vậy, là bà không hấp dẫn nổi chàng?
Tiểu Phi cười hì hì nhìn bà một lúc, hỏi :
– Trông qua thần tình của phu nhân tại hạ có cảm tưởng là phu nhân xem tại hạ như kẻ điên! Có đúng vậy không?
Thạch Quan Âm đã khôi phục nguyên trạng điềm nhiên hỏi lại :
– Thế ngươi không điên à?
Tiểu Phi mỉm cười :
– Tại hạ chỉ hận mình không cò khí lực, để hất phu nhân xa hơn!
Thạch Quan Âm dịu giọng :
– Ngươi nỡ làm vậy sao?
Bà đứng lên.
Chiếc áo sa mỏng tuột khỏi bờ vai, rớt xuống rất nhanh.
Bà đã biến thành một pho tượng tuyệt mỹ.
Tiểu Phi thở mạnh, thở gấp hơn.
Chàng không tưởng trên đời lại có một cơ thể hoàn toàn như thế.
Ngôn ngữ nhân loại không đủ tả cái đẹp của cơ thể trước mắt chàng.
Chàng nhìn từ đầu xuống ngực, xuống thấp hơn, đến hai chiếc đùi Rồi đôi mắt chàng lại du lịch ngược chiều dừng lại hai gò bồng đảo.
Bên tai chàng giọng nói êm dịu vang lên :
– Ngươi giàu kinh nghiệm lắm, phải không?
Tiểu Phi gật đầu :
– Ừ!
Thạch Quan Âm thốt qua cơn mộng :
– Thì, ngươi phải biết, hiện tại ta đang cần ngươi đến mức độ nào hẳn ngươi cũng biết luôn!
Bà tiếp hỏi :
– Sao ngươi nhẫn tâm cự tuyệt ta?
Tiểu Phi đưa tay vuốt nhẹ nơi lưng bà, bà rung người lên.
Tất cả những cái rung đều gây niềm sợ hãi, trừ cái rung cảm do Tiểu Phi vừa truyền sang bà.
Người ta chạy trốn mọi cái rung, chỉ có cái rung này người ta đi suốt đường trần để tìm!
Mắt bà mông lung, hồn ba chơi vơi trong mộng ảo. Bà ngả đầu lên vai Tiểu Phi, rung rung giọng :
– Thiên đường! Thiên đường! Ngươi đã đến thiên đường rồi, ngươi còn chờ gì nữa!
Tiểu Phi thở dài lẩm nhẩm :
– Phải! Cơ thể của mỹ nhân là thiên đường của nam nhân! Rất tiếc, thiên đường đó lại quá gần địa ngục!
Bỗng chàng chụp vào cái chỗ hãnh diện nhất của nữ nhân, từ nơi đó chàng ấn mạnh Thạch Quan Âm ngã dài trên giường.
Ngọn đèn mờ ảo càng làm tăng cái vẻ dụ hoặc bốc từ thân thể đó
Bà lim dim chờ đợi…
Tiểu Phi chụp chiếc chén vàng nơi đầu giường, chiếc chén đựng đầy rượu, chàng từ từ nghiêng chiếc chén cho rượu mau hổ phách rơi xuống từng giọt, từng giọt trên cơ thể trắng nỏn của bà.
Chàng cất tiếng cười vang hỏi :
– Phu nhân đã cho là tại hạ điên, có phải vậy chăng?
Thạch Quan Âm nằm bất động, nghe rượu lạnh chảy từ khoảng giữa hai gò bồng đảo, xuống rốn, xuống xa hơn…
Bà thở dài thốt :
– Ngươi không điên! Ngươi chỉ là một kẻ si thôi!
Tiểu Phi lại hỏi :
– Phu nhân tưởng là một người chánh thường, không phương cự tuyệt phải không?
Chỉ có những kẻ bất thường mới cự tuyệt phu nhân phải không?
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Phải! Kẻ chánh thường vĩnh viễn không cự tuyệt ta nổi!
Tiểu Phi thở dài :
– Nếu vậy, bọn nam nhân tại sơn cốc, đều là những kẻ chánh thường cả!
Thạch Quan Âm bật ngồi dậy, gằn giọng :
– Ngươi nói gì!
Tiểu Phi đáp :
– Nếu tại hạ không cự tuyệt phu nhân, thì trở thành một người như bọn đó, vĩnh viễn làm một cái việc quét cát dọc theo đường quét đến khi nào tắt thở thì ngừng!
Chỉ vì, khi bà thấy một nam nhân nào có vẻ đặc biệt, bà nảy sanh cái ý chinh phục nam nhân đó. Bà dụ hoặc cho hắn phải hiến linh hồn cho bà. Khi hắn không còn cái gì để hiến nữa, bà cảm thấy nam nhân đó ti tiện quá, chỉ xứng đáng làm một gã quét đường cho bà.
Thạch Quan Âm trừng mắt nhìn chàng.
Lâu lắm bà chưa nói tiếng nào.
Tiểu Phi tiếp :
– Có thể là tâm linh của phu nhân trống rỗng, rồi muốn trám bít cái trống rỗng đó, phu nhân đi tìm. Nhưng tìm mãi, thực nghiệm mãi phu nhân vẫn chưa gặp một người! Cái người có thể trám bít khoảng trống của tâm linh!
Thạch Quan Âm vụt cười khen rồi dịu giọng thốt :
– Có thể người ta tìm chính là ngươi!
Tiểu Phi cũng cười :
– Hiện tại, có thể phu nhân cho là tại hạ không giống bất cư nam nhân nào. Song khi tại hạ bị phu nhân chinh phục rồi, thì tại hạ lại trở nên quá tầm thường trong con mắt của phu nhân!
Thạch Quan Âm dịu giọng :
– Chẳng lẽ ngươi không tự tin, dù chỉ là đối với ngươi?
Tiểu Phi mỉm cười :
– Chẳng phải tại hạ không tự tin mà chỉ vì tại hạ không muốn mạo hiểm thôi!
Thạch Quan Âm cau mày :
– Chẳng lẽ ta không đáng cho ngươi mạo hiểm?
Tiểu Phi đưa tay vuốt chót mũi :
– Rất có thể là trên thế gian này không một nữ nhân nào đáng cho tại hạ vì nàng ấy mà mạo hiểm!
Thạch Quan Âm điềm nhiên :
– Như Tô Dung Dung?
Tiểu Phi trầm trụ khí, giữ vẻ mặt bình thản. Điểm nụ cười nhạt :
– Trong con mắt của tại hạ, họ không phải là nữ nhân. Họ là những bằng hữu rất tốt của tại hạ, mà trên đời có rất nhiều nam nhân dám mạo hiểm cho bằng hữu, vì bằng hữu!
Thạch Quan Âm tắt nụ cười, gương mặt trầm lạnh.
Bà hỏi :
– Ngươi có biết, những nam nhân cự tuyệt ta sẽ có hậu quả như thế nào chăng?
Tiểu Phi mỉm cười :
– Không lý ngoài tại hạ ra, còn có nam nhân nào cự tuyệt phu nhân?
Thạch Quan Âm cau mày :
– Có trước đây mấy năm, có một người!
Bỗng bà điểm một nụ cười ác độc, tiếp :
– Ngươi biết ta đã làm gì hắn chăng?
Tiểu Phi rùn vai :
– Giết hắn?
Thạch Quan Âm bật cười ghê rợn :
– Giết hắn? Đâu có sung sướng cho hắn quá vậy? Tại sa mạc, ai không sợ nắng? Ta phơi nắng hắn, cho hắn bị đốt cháy cả mặt mày, thân xác, cho hắn mù mắt câm miếng, điếc tai rồi ta bắt hắn làm lừa, kéo cối xay, kéo ngày kéo đêm không ngừng, ta cho người vút roi vào mình hắn không ngừng!
Bà cười khanh khách tiếp :
– Ngươi biết sau đó hắn biến thành cái quái gì chăng?
Tiểu Phi nhớ đến Thạch Đà.
Chàng thở dài :
– Biết!
Thạch Quan Âm hỏi :
– Không lẽ ngươi muốn noi theo gương hắn?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Tại hạ chỉ biết hắn không chết, sau đó thì hắn trốn đi, và tại hạ cũng biết là tuy đau đớn cho hắn lắm, song so với bọn quét đường kia hắn còn có phúc hơn nhiều!
Thạch Quan Âm biến sắc, nghiến răng :
– Nhưng ngươi vĩnh viễn ngươi không hy vọng thoát đi!
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Tại hạ biết, hiện tại bà chưa chịu thua cuộc, bà còn hy vọng thì bà chưa hành hạ tại hạ!
Thạch Quan Âm chụo một chiếc gối, quăng vào mình chàng, hét lớn :
– Cút ngay! Thừa cái lúc ta chưa quyết ý giết ngươi, mà cút!
Tiểu Phi mỉm cười, nghiêng mình :
– Tuân mạng!
Chàng bước đi liền.
Chàng vừa cười vừa bước, sau lưng chàng Thạch Quan Âm thở hồng hộc!
Chàng từ từ bước về gian phòng dành cho bọn chàng. Một tay có khinh công cao tuyệt trong thiên hạ, giờ đây phải dùng lực hết sức khó khăn mới bước đi nổi.
Hai thiếu nữ đi theo sau chàng, họ đi cách chàng xa xa, chừng như nếu gần chàng hơn, là có tai họa ngay!
Tiểu Phi bỗng dừng chân, quay đầu lại :
– Tại hạ không bước nổi! Hai cô nương có thể dìu tại hạ chăng?
Hai thiếu nữ trừng mắt.
Một nàng gắt :
– Còn mấy bước nữa là đến nơi, ngươi không đi nổi à?
Tiểu Phi cau mày :
– Sao cô nương ác thế? Cô nương muốn tại hạ phải bò đi à?
Một nàng cất giọng khẩn thiết :
– Đại gia ơi! Đừng làm khổ bọn này, cầu xin đại gia cố tránh cho bọn này! Đã có hai người táng mạng rồi đó, thêm một người cụt tay nữa! Đại gia chưa mãn nguyện sao?
Tiểu Phi cười khổ :
– Nhưng hiện tại tại hạ chỉ cầu xin cô nương dìu cho vài bước nếu không thì
tại hạ phải ngồi xuống vậy!
Hai thiếu nữ dậm chân :
– Trời ơi! Ngươi là quỷ, là yêu, ở đâu bỗng đến đây gieo tai họa cho người ta!
Nữ nhân nào gặp ngươi, cầm như tới số rồi!
Cơ Băng Nhạn trông thấy hai thiếu nữ dìu Tiểu Phi trở lại, mà chàng thì nhọc mệt lả người, hơi thở mỏi mòn, hắn vừa tức vừa buồn cười, nhưng lạnh lùng thốt :
– Xem chừng ngươi cũng dày công với cái vị phu nhân họ Thạch đó quá chừng!
Tiểu Phi thở dài :
– Xem ra ngươi cũng giàu tưởng tượng quá độ! Rất tiếc là ngươi tưởng sai!
Đột nhiên, chàng thúc hai cánh chõ ra ngoài.
Hai thiếu nữ không kịp kêu lên, cùng ngã xuống.
Chàng lại thở dài :
– Lỗi quá! Lỗi quá! Hai cô nương thứ cho nhé! Tại hạ không muốn thọ ân trả oán, song chỉ vì cần phải trốn đi bắt buộc tạihạ phải hành động như vậy!
Nhât Điểm Hồng và Cơ Băng Nhạn kinh hãi, trố mắt nhìn chàng.
Cơ Băng Nhạn kêu lên :
– Ngươi ngươi lấy ở đâu ra khí lực đó?
Tiểu Phi mỉm cười :
– Chừng như trời ban cho!
Cơ Băng Nhạn sững sờ :
– Nhưng hương mê kia…
Tiểu Phi lại cười :
– Ngươi tưởng ta như các ngươi à? Hương mê đó làm gì nổi ta?
Cơ Băng Nhạn giật mình, cười khổ :
– Đúng! Tự nhiên, ngươi giả vờ! Nếu không, làm gì ngươi hôn mê trước bọn ta? Rồi làm gì ngươi lại tỉnh muộn hơn bọn ta? Nhưng tại sao ngươi không trốn đi lúc Thạch Quan Âm chưa trở về đây?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Ta còn chờ gặp mặt bà ấy!
Chàng nói thế, song Cơ Băng Nhạn biết sở dĩ chàng không đi liền lúc đó, là vì bỏ đi rồi chàng an toàn mà hai bạn lại bị hại.
Tiểu Phi lại tiếp :
– Hiện tại, ta làm cho Thạch Quan Âm phát điên lên rồi, ít nhất trong nửa khắc thời gian, bà ta không chường mặt đâu. Chúng ta muốn đi, thì nên đi ngay trong thời gian đó!
Cơ Băng Nhạn thờ dài :
– Nhưng ta đâu còn khí lực? Ta chỉ sợ không đi thoát!
Tiểu Phi không đáp, bước tới lục soát trong mình hai thiếu nữ, rồi trầm giọng bảo :
– Ngươi cõng Hồng huynh, cột Hồng huynh sát vào lưng ngươi với hai đường dây lưng quần của bọn thiếu nữ này, rồi ta cõng ngươi. Không lẽ ngươi không đứng nổi?
Bên ngoài nhà giam, có một ngọn suối.
Hiện tại có hai thiếu nữ khỏa thân đang tắm.
Họ không đẹp lắm, song họ đang thời xuân sắc, có những nét khá hấp dẫn.
Bỗng nhiên, họ thấy ba người đi ra.
Ba người kết thành một chùm, như dính liền với nhau.
Hai thiếu nữ kinh ngạc, giương tròn mắt nhìn, rồi một nàng nhảy ra khỏi suối, tay che ngực, còn nàng kia thì quơ vội y phục.
Tiểu Phi mỉm cười :
– Hai cô nương yên trí. Bọn tại hạ là những chánh nhân quân tử, con mắt chẳng bao giờ nhìn lệch đâu.
Chàng búng ngón tay, thiếu nữ vừa quơ y phục, buông ngay y phục xuống, thân hình cứng đờ.
Tuy vậy, nàng còn nói được, mặt nàng đỏ lên, nàng ấp úng :
– Chánh nhân quân tử gì mà chẳng cho người ta mặc y phục vào?
Tiểu Phi dịu giọng :
– Bởi tại hạ hiểu rằng, một người trần truồng chẳng bao giờ nói dối.
Cơ Băng Nhạn tiếp :
– Hơn nữa, người trần truồng chẳng khi nào nghĩ đến việc xuất thủ.
Hai thiếu nữ chẳng biết làm sao hơn, đành ngồi xuống, ngồi để che khuất phần nào thân hình lõa lồ.
Tiểu Phi ngẩng mặt lên cười hì hì :
– Bây giờ, tại hạ xin hỏi hai cô nương Thạch phu nhân giấu bọn Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ và Tống Điềm Nhi tại địa phương nào?
Thiếu nữ sững sờ, hỏi :
– Ba người? Ba người đó là nam hay nữ?
Tiểu Phi thở dài :
– Tự nhiên là nữ!
Thiếu nữ đáp lời chàng rồi, cắn môi suy nghĩ một chút :
– Phu nhân của chúng tôi có khi nào bắt giấu nữ nhân?
Thiếu nữ kia tiếp :
– Bình sanh, phu nhân chúng tôi không hề làm cái việc đó. Bọn chúng tôi có hơn năm sáu mươi người, nhưng chẳng có ai họ Tô
Tiểu Phi cau mày :
– Ngươi xem các nàng có nói thật chăng?
Câu đó, chàng hướng về Cơ Băng Nhạn.
Cơ Băng Nhạn đáp :
– Nữ nhân, trong tình trạng đó, chẳng khi nào nói dối.
Tiểu Phi thở dài :
– Như vậy, thì ba nàng đó không có mặt tại đây!
Chàng lại nhìn thoáng qua hai thiếu nữ, rồi thở dài tiếp :
– Tại sa mạc, mỗi ngày có ít nhất cũng trên mười người chết khát, mà các cô nương thì ở trên đây tắm mãi, thừa nước mà tắm Hừ!
Chàng lại búng ngón tay.
* * * * *
Con đường hành lang vắng vẻ quá, chẳng có bóng người, chẳng có tiếng động.
Cơ Băng Nhạn trầm giọng hỏi :
– Ngươi nhận ra đường đi chứ?
Tiểu Phi đáp :
– Lúc bị chúng mang vào, ta có nhận kỹ.
Cơ Băng Nhạn tiếp :
– Dung nhi không có mặt tại đây, sao ngươi không chịu rời đi gấp? Bọn thiếu nữ này, nàng nào cũng có võ công cao tuyệt, mà chúng lại đông, hơn năm sáu mươi người, ngươi có nghe hai nàng đó nói chứ? Giả như gặp mấy nàng có mặc y phục đàng hoàng, thì thật là phiền lắm!
Mặc y phục là không thẹn, không sợ ai nhìn, và đương nhiên ngăn chận họ.
Bỗng Nhât Điểm Hồng thốt :
– Ta muốn tìm một người.
Cơ Băng Nhạn cau mày :
– Ai?
Tiểu Phi cũng cau mày :
– Khúc Vô Dung?
Nhât Điểm Hồng mường tượng có thở dài nhẹ nhẹ :
– Ta nhận thấy, không thể để nàng ở lại đây!
Cơ Băng Nhạn hỏi :
– Nhưng ngươi có chắc là nàng chịu đi theo chúng ta chăng?
Nhât Điểm Hồng trầm lặng một lúc, lại thở dài :
– Ta cũng sợ như vậy!
Cơ Băng Nhạn hừ một tiếng :
– Đã biết là nàng không chịu đi theo, tại sao ngươi, còn muốn tìm nàng?
Nhât Điểm Hồng trầm giọng :
– Dù nàng không đi theo, ít nhất ta cũng biết được là nàng không ngăn trở chúng ta!
Bỗng, có người cười lạnh :
– Ngươi dựa vào đâu mà dám nói nàng không ngăn trở? Bằng vào sức lực hiện tại của các ngươi, mà hy vọng thoát khỏi nơi này, thì nơi này chẳng hóa ra là một bãi tha ma sao?
* * * * *
Hồ Thiết Hoa ngã trên đồi cát, vừa đói, vừa khát, vừa mệt. Giờ đây, nếu có ai trông thấy y, chắc chắn là không nhận ra y. Mà có lẽ chính y cũng chẳng nhận ra mình.
Y nghe như có ngọn lửa bốc cháy trong người, nóng quá nóng đến có thể phát điên được.