Thiết Quyết Đại Kỳ

Chương 12 - Ân Cừu Xin Hỏi Trời Xanh

trước
tiếp

Trong thời điểm ấy, Trầm Phủ Bạch đang bị Hải Đại Thiểu giữ trên thuyền.

Hải Đại Thiểu phát hiện trong khoang thuyền có người đang nằm queo, nước thì đang tràn vào. Hình như người này vừa được ai vớt từ dưới nước, hắn đang còn mê man, nhưng Hải Đại Thiểu không nhận ra hắn là ai, ngay cả Tích Lịch Hỏa là người cứu hắn cũng không biết hắn là ai, giá như Tích Lịch Hỏa biết hắn thì Tích Lịch Hỏa không bao giờ vớt hắn lên. Ngược lại Trầm Phủ Bạch thì nhận ra Tích Lịch Hỏa.

Lúc ấy Trầm Phủ Bạch bị Hải Đại Thiểu kéo, hắn trở mình rên rỉ. Hải Đại Thiểu vừa muốn hỏi người ở trên thuyền là ai. Chợt nghe Tích Lịch Hỏa hét :

– Thì ra là ngươi!

Hải Đại Thiểu quay lại nhìn thì thấy Tích Lịch Hỏa nhíu mày chỉ vào người ở trên thuyền, có ý nghi ngờ :

– Hình như hắn là Trầm Phủ Bạch, có lý nào lại như thế này?

Hải Đại Thiểu cũng nhíu mày hỏi :

– Huynh đệ biết hắn?

Tích Lịch Hỏa gật đầu :

– Tự nhiên là biết hắn. Hắn chính là đồ đệ của Hắc Tinh Thiên, tại sao hắn lại xúc phạm đến huynh đệ mới lạ chứ!

Vừa nghe xong, Hải Đại Thiểu nổi cơn thịnh nộ mắng :

– Hắn là con người khi gặp nguy nan liền bán rẻ bằng hữu, đúng là một con người nguy hiểm. Nếu để hắn còn sống trên cuộc đời này là một mối tai họa.

Tích Lịch Hỏa ngơ ngác một hồi rồi nói :

– Nói như vậy có nghĩa là hắn với huynh đệ không có oan cừu gì nhau.

– Hắn làm sao dám kết oán cừu với mỗ?

Tích Lịch Hỏa cười lớn :

– Đúng lắm, lão Tích này kết bằng hữu với Thiên Sát Tinh là một kẻ nổi tiếng trong giang hồ mà.

Tích Lịch Hỏa ngưng tiếng cười nói tiếp :

– Nhưng hắn với mỗ hình như có đôi chút nguồn gốc gì đây.

Hải Đại Thiểu nôn nóng hỏi :

– Nguồn gốc như thế nào?

– Đúng rồi, hắn chạy đến Tích Lịch đường để báo tin, lão phu mới biết thằng học trò bất tài của lão phu đã bị Hắc Tinh Thiên đuổi đi.

– Như vậy sao?

– Ban đầu hắn bảo là hắn không biết nhưng rồi hắn cho biết chính hắn cũng muốn thoát thân đang gặp khốn đốn nên mỗ lại cho hắn một khoảng tiền.

Hải Đại Thiểu cười :

– Hắn nói nhăng nói cuội để gạt huynh đệ mà lấy tiền. Như vậy cũng nói là có quan hệ sao?

– Nhưng lão phu không muốn nhìn hắn bị giết…

Hải Đại Thiểu gật đầu :

– Thôi được rồi! Tha cho tội chết, nhưng phải trị tội sống là giam hắn lại!

Nói xong Hải Đại Thiểu phóng cước đá Trầm Phủ Bạch rơi xuống thuyền :

– Chết hay sống thì coi vào tạo hóa của ngươi.

Tích Lịch Hỏa vừa đẩy Trầm Phủ Bạch tới mé thuyền, hắn liền tung mình đi ngay. Quay lại phía Hải Đại Thiểu, lão nói tiếp :

– Huynh đệ đã tha mạng cho hắn.

Hải Đại Thiểu cười :

– Tự nhiên, bị rơi xuống nước chẳng phải là chết đó sao. Trong khoang thuyền phải chăng còn một người mà huynh đệ đã cứu hắn?

Tích Lịch Hỏa như chợt nhớ ra, lão vỗ vào vai Hải Đại Thiểu :

– Ừ nhỉ! Chúng ta hãy vào xem hắn sống chết như thế nào?

Thiết Trung Đường ở trong khoang thuyền cũng vừa tỉnh lại. Chàng nghe thoang thoáng có đồ đệ của Hắc Tinh Thiên ở phía ngoài khoang, chàng giật mình kinh hãi.

Sau đó Thiết Trung Đường lại nghe có tiếng mạ lỵ, rồi lại nghe tiếng nước chảy, tự nhiên chàng nhận ra hai người này, nhưng họ lại không nhận ra chàng.

Tích Lịch Hỏa vừa bước vào đã buộc miệng :

– Chưa chết mà lại tỉnh rồi.

Hải Đại Thiểu tấm tắc khen :

– Mỗ không ngờ huynh đệ lại thương người như thế, đây không phải là lần đầu tiên người huynh đệ cứu người, còn không thì người huynh đệ đâu có cao hứng như vầy.

Tích Lịch Hỏa tỏ ra tự đại :

– Lần đầu tiên lão Hải đoán đúng, lão phu luôn luôn làm điều tốt. Những người đã được lão phu cứu mạng cũng khá nhiều.

Lão cúi xuống vỗ vào vai Thiết Trung Đường :

– Người huynh đệ đã ói hết nước trong bụng chưa?

Thiết Trung Đường vui vẻ :

– Đa tạ lão trượng… ơn lớn…

Chàng không ngờ tính mạng của chàng lại được chính kẻ thù cứu, chàng không thể nào hiểu nổi thực tiễn lại diễn ra như thế.

Với giọng nói ôn hòa của Tích Lịch Hỏa :

– Ngươi đã uống nhiều nước, bây giờ nên ít nói thì hơn.

Thiết Trung Đường nhắm mắt không nói gì thêm, nhưng trong lòng chàng rõ ràng là đang rối như tơ vò.

Hải Đại Thiểu chỉ đứng cười. Còn Tích Lịch Hỏa lại đang lăng xăng đi lấy một tách nước hòa với mấy viên thuốc. Lão nâng Thiết Trung Đường dậy, trao ly thuốc để Trung Đường uống rồi ân cần nhắc nhở :

– Nếu thiếu niên huynh đệ từ nay về sau mỗi khi làm việc gì cần thận trọng, nếu không lại bị rơi xuống nước một lần nữa đấy!

Thiết Trung Đường im lặng. Vốn chàng không có ý uống thuốc, nhưng với ơn cứu mạng thì còn có lý do nào để bây giờ từ chối ly thuốc?

Tích Lịch Hỏa nhìn thần sắc của Thiết Trung Đường nhíu mày hỏi :

– Xem người huynh đệ cứ thở ngắn than dài hoài, trong bụng người huynh đệ có điều gì chưa tiện nói ra?

Thiết Trung Đường lại im lặng thở dài.

– Xem ra ngươi đang còn trẻ, có việc gì thì cứ nói sạch ra, hay là người huynh đệ lại đau khổ vì tình? Đừng có lo gì, như lão phu đây rồi cũng có năm thê bảy thiếp huống hồ người huynh đệ tuổi còn quá trẻ, đứa nữ nhân nào mà không chạy theo người huynh đệ, chắc chắn là vì cô ta mù mắt. Lão phu sẽ làm mai cho người huynh đệ năm bảy cô nàng đẹp hơn người yêu của người huynh đệ.

Thiết Trung Đường cười khổ :

– Lão trượng nhầm rồi. Tại hạ..

– Không đúng sao, để lão phu thử đoán xem, nếu người huynh đệ không đau khổ vì tình thì cũng vì tiền tài?

Tích Lịch Hỏa lại vỗ vai Thiết Trung Đường nhiệt tình :

– Cũng không lo gì, người huynh đệ rất phong lưu khẳng khái thì có ăn thua gì?

Rồi lão chỉ vào Hải Đại Thiểu cười lớn :

– Người huynh đệ hãy nhìn cái lão ấy, trong túi lúc nào cũng đầy vàng bạc, cần bao nhiêu chỉ cần nói ra tức thì có ngay.

Hải Đại Thiểu cười :

– So bụng ta ra bụng người.

– Nếu hắn không cho thì mỗ cũng có đây.

Trung Đường thở dài :

– Lão trượng…

– Hay là người huynh đệ đang giận ai, để mỗ trả thù cho..

Thiết Trung Đường nói khác đi :

– Thực ra tại hạ vì quá say nên sa chân xuống sông mà thôi.

– Thế thì tốt quá! Vì say mà sa chân, Hải lão huynh nghe rõ chưa. Thì ra người huynh đệ này cũng như chúng mình cũng là một bợm rượu.

– Chốc nữa sẽ cùng tạc thù một trận với người bạn trẻ.

Thiết Trung Đường ngồi dậy nói :

– Không dám giấu lão trượng. Lão trượng đã quá thương, tại hạ chỉ là một con người quá tầm thường, vì quá thương sư mẫu nên lỡ chén.

Chàng cố ý cúi đầu nói tiếp :

– Điều này vốn tại hạ không muốn nói ra. Chỉ vì lão trượng nghĩ đến tại hạ quá nhiều nên tại hạ phải nói ra mà thôi.

Tích Lịch Hỏa nheo mày nói :

– Không sợ gì cả, tuổi trẻ làm sao tránh khỏi sai sót. Huống gì lại nhìn nhận lỗi lầm. Biết nhận lỗi lầm mới đáng mặt trượng phu.

Thiết Trung Đường thấy Tích Lịch Hỏa hết sức quan tâm đến mình, chàng tự nhủ :

– Chi bằng mình cứ nói thật ra để kích lão giận mình. Một khi lão đã nổi giận, biết đâu lão lại đá mình rơi xuống sông còn hay hơn.

Ai ngờ, Thiết Trung Đường nói gì thì nói lão cứ luôn miệng “không sợ, không sợ” khiến Thiết Trung Đường cũng phải bó tay.

Hải Đại Thiểu thì cứ nhìn Tích Lịch Hỏa cười mãi không thôi.

Nhác thấy Hải Đại Thiểu cười mình, Tích Lịch Hỏa nạt :

– Cái lão này, cười cái gì thế?

– Mỗ cười là ngày thường người huynh đệ nóng như lửa, hôm nay lại khác xa.

Thiết Trung Đường chợt nổi giận :

– Ta đã nói với lão chuyện xấu của bản thân, thế mà lão cứ nói “chẳng sợ gì”. Rõ ràng lão là một con người không tốt.

Thiết Trung Đường xét thấy không còn cách nào ngoài cách giả giận dữ và nặng lời, chỉ cần Tích Lịch Hỏa nổi giận hoặc là hắn mắng nhiếc, hoặc là ra tay thế là chàng sẽ lợi dụng cơ hội để cao chạy xa bay.

Không ngờ Tích Lịch Hỏa đã không nổi giận mà còn cười ha ha :

– Người bạn trẻ tốt lắm, giống hệt cái tính ngay thẳng của lão phu khi còn trẻ.

Rồi lão vỗ vai Thiết Trung Đường :

– Lão phu nghe người bạn trẻ nói như vậy, lão phu không giận gì cả. Có điều là lão phu chưa tin người bạn trẻ sai sót như thế. Dù có sai sót như vậy chắc chắn là có lý do đáng được bỏ qua.

Máu nóng trong người Thiết Trung Đường như sôi lên, chàng cúi đầu :

– Vì sao lão trượng lại quá tốt với…

Thiết Trung Đường vốn là một thanh niên lúc nào cũng tỉnh táo trước tình cảm.

Thế mà bây giờ chàng có cảm tưởng như có cái gì đang chận trong cổ họng.

Nên biết rằng, sau khi Tích Lịch Hỏa cứu chàng, Tích Lịch Hỏa không muốn chàng phải cảm kích ơn nghĩa. Thiết Trung Đường cũng hiểu rằng, Tích Lịch Hỏa cứu người là cứu chứ không nghĩ đến điều gì khác hơn.

Đến khi thấy Tích Lịch Hỏa hết lòng vì chàng, Thiết Trung Đường mới cảm thấy khó xử.

Cảm động hơn cả là Tích Lịch Hỏa tin tưởng chàng. Chính Thiết Trung Đường tự nói cái xấu của chàng nhưng Tích Lịch Hỏa vẫn không tin rồi còn nói chắc là phải có lý do đáng được tha thứ.

Thiết Trung Đường vốn có một trái tim lạnh lùng, nhưng trong giây phút này chàng cũng không tránh được sự cảm động.

Tích Lịch Hỏa vuốt nhẹ mái tóc Thiết Trung Đường tỏ bày tâm sự :

– Thực ra mà nói thì cũng lạ kỳ, chính bản thân lão phu cũng không biết do đâu lại có thiện cảm với người bạn trẻ.

Thiết Trung Đường từ từ nhắm mắt, chàng nghĩ thầm :

– “Thịnh gia trang, Hàn Phong bảo và Tích Lịch đường có mối thâm thù như biển, nhưng mình làm sao quên được tình cảm của Thịnh Tôn Hiếu cho đến Linh Thanh Sương và Linh Thanh Bình hết sức yêu thương đến mình và Vân Tranh, sống chết cũng theo… Trong giây phút này mình lại chịu ơn cứu mạng của Tích Lịch Hỏa.”

Bỏ tất cả những chuyện khác, chỉ nói tới ơn cứu mạng, tình yêu thương và sự hy sinh cũng đủ cho một kẻ nam nhi phải đền đáp. Như hàng ngàn đời vẫn như thế, đâu chỉ có một Thiết Trung Đường.

Trong một giây phút nào ơn, nào thù hận đang lẫn lộn trong đầu óc Thiết Trung Đường, chàng chỉ còn ngầm hỏi trời xanh :

– Trời xanh chứng giám. Xin trời xanh hãy chỉ cho Thiết Trung Đường này phải như thế nào cho phải đạo lý?

Chợt nghe Hải Đại Thiểu nói :

– Tâm lý người huynh đệ quả lạ lùng, mỗ không kỳ quái như thế.

Tích Lịch Hỏa trách :

– Câu nói chẳng có đầu có đuôi, lão phu nghe không hiểu gì cả.

– Người huynh đệ không biết vì sao lại đối xử với hắn như vậy, nhưng mỗ thì biết.

Tích Lịch Hỏa cười lớn :

– Được, được, nếu người huynh đệ nói đúng, lão phu sẽ mời người huynh đệ… uống ba trăm chén.

– Chỉ vì người huynh đệ suốt đời không vợ không con, nên muốn có một đứa con nuôi chứ gì.

Hải Đại Thiểu vỗ vào vai Thiết Trung Đường nói tiếp :

– Tính mạng của cậu thiếu niên này tự tay người huynh đệ kéo từ Âm phủ lên nên người ta thường nói : Ơn cứu mạng sống cũng như phụ mẫu sanh lần thứ hai vậy”.

Người ta nghĩ gì thì không hiểu, còn người huynh đệ đã cứu mạng cho hắn cũng như người tái sinh mà.

Tích Lịch Hỏa nhíu mày :

– Con cái được tạo ra, khó nghe quá, người huynh đệ sao bữa nay ăn nói văn vẻ ghê?

Rồi lão như đắc ý cười ha hả.

Nghe hai lão già chuyện trò qua lại, trong lòng Thiết Trung Đường cảm thấy dở khóc dở cười.

– Đã như vậy, mỗ nhận thấy người huynh đệ nên nhận hắn làm con nuôi, mỗ sẽ uống một chén chúc mừng.

– Lão già này, lúc nào cũng rượu chứ không thấy nói gì khác.

– Ngoài miệng người huynh đệ cứ mỗ đây, nhưng trong lòng thì khoái trá đúng không?

– Đúng là lão phu hết sức cảm kích!

Thiết Trung Đường nghe hai người đối đáp, chàng chỉ biết kêu khổ mà thôi.

Hải Đại Thiểu vỗ vai Thiết Trung Đường rồi cười vui vẻ :

– Nếu muốn người bạn trẻ gọi lão ấy là nghĩa phụ thì cũng không đơn giản. Lão thấy tuổi ngươi đang còn trẻ, đúng là lứa tuổi đi vào võ nghệ. Lão Tích hiện giờ đang thiếu đệ tử, chi bằng bái ông ta làm sư phụ thì đẹp biết mấy.

Bỗng nhiên Thiết Trung Đường nói lớn :

– Xin hai vị thứ lỗi cho tại hạ, tại hạ không thể nào bái lão trượng làm sư phụ.

Nghe vậy, Tích Lịch Hỏa biến sắc hỏi :

– Vì sao?

Hải Đại Thiểu cũng lo lắng :

– Ngươi nên hiểu rằng Tích Lịch đường hiện nay đang nổi tiếng trong giới võ lâm.

– Tự nhiên tại hạ biết như vậy.

– Đã biết như vậy, tại sao lại không bằng lòng. Phải chăng…

Tích Lịch Hỏa nổi giận :

– Phải chăng, không thích ba chữ Tích Lịch đường của ta gây nhục nhã cho ngươi.

– Tại hạ không dám có ý đó. Chỉ vì…

– Chỉ vì sao, cứ nói cho lão phu nghe.

Thiết Trung Đường như nghĩ ra được điều gì đó, chàng tươi cười :

– Tại hạ được gặp hai vị tiền bối thật là duyên may, chỉ xin làm một người hầu rượu, chứ làm người đệ tử thì tại hạ thế hệ đi sau nên bị câu thúc vào nói năng hành động, thì từ nay về sau có nâng ly cùng với hai vị cũng không thấy sảng khoái gì.

Hải Đại Thiểu suy nghĩ một lát rồi khen :

– Đúng vậy, đúng vậy.

Tích Lịch Hỏa cũng tán đồng :

– Có lý lắm, có lý lắm. Thay vì là lão phu cũng không muốn từ bằng hữu lại chuyển thành tình sư đệ.

– Như vậy các hạ tuy thiếu một đệ tử nhưng lại nhiều bạn nhậu. Hay quá! Hay quá!

Tiếng cười chưa dứt thì thuyền đã cặp bờ.

Ở đây không phải là bến đò, cũng không phải là làng mạc hay thị trấn mà chỉ là một vùng đất rộng mênh mông.

Tích Lịch Hỏa nhíu mày nhìn người chèo đò nói :

– Lão phu đi uống rượu, tại sao ngươi lại dừng ở đây?

Người đưa đò hình như cũng là một tay giang hồ, nghe lão nói như vậy cười :

– Nước chảy mạnh, thuyền lại chở nhiều người. Nếu đến đằng kia thì các vị sẽ không có rượu mà uống. Neo thuyền ở đây, nước chảy nhẹ lại vừa có rượu ngon.

Tích Lịch Hỏa khen :

– Mồm mép ghê nhỉ! Sớm biết ngươi lợi khẩu như vầy, lão phu đã mướn thuyền gấp đôi quá!

Người chèo thuyền cười hi hi :

– Trên sông Hoàng Hà này ai lại không biết Trương Tam miệng nhanh, thuyền cũng nhanh.

Hải Đại Thiểu nói với Trương Tam :

– Nè Trương Tam, trông ngươi ta vừa ý lắm, mau mau lấy tiểu túc đi mua rượu chiêu đãi lão, sau này cần gì thì cứ tìm lão.

Miệng thì nói như vậy, nhưng Hải Đại Thiểu đã liệng cho hắn mấy đĩnh bạch.

Trương Tam nhận tiền nhưng không chú ý hai lão hán, ngược lại hắn nói với Thiết Trung Đường :

– Hai vị ấy cho rằng Trương Tam này hợp nhãn của họ, nhưng ta thấy ông bạn rất hợp ý. Sau này trên sông Hoàng Hà này muốn việc gì thì cứ đi tìm Trương Tam.

Thiết Trung Đường chỉ biết ôm quyền tạm biệt Trương Tam. Còn Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu thì đang tìm hướng có quán nhậu.

Hoàng Hà từ xưa đến nay rất hiếm đường dẫn nước nên hai bờ chỉ là một vùng đất hoang không có người. Phóng tầm mắt chỉ là cánh đồng hoang không có một bóng người thấp thoáng.

Hải Đại Thiểu nhíu mày :

– Sớm biết như thế này.

Nói chưa hết lời thì đã nghe có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Vừa nghe rõ tiếng ngựa thì trước mặt đã thấy một đoàn người ngựa đang lao tới. Nhìn cho kỹ thì trên lưng ngựa toàn là những trang thiếu niên ăn mặc rất lộng lẫy.

Những trang thiếu niên này phóng ngựa thật nhanh dọc theo sông Hoàng Hà như thế này ắt là phải có việc gì khẩn cấp. Ý chừng như người nào cũng đang muốn tìm thuyền.

Nghe nói thoang thoáng :

– Lạ nhỉ! Tại sao lại không thấy chiếc thuyền buồm?

Lại có tiếng người nói :

– Lão tam, đừng nôn nóng, biến tàu đang ở phía trước.

Khi đoàn người ngựa đến nơi thì ra họ là Âu Dương huynh đệ tử Giang Nam.

Hải Đại Thiểu nhíu mày nạt :

– Bọn tiểu tử, đi đâu vậy?

Âu Dương huynh đệ thấy Hải Đại Thiểu, họ vội vã ôm quyền, thay vì nhảy xuống ngựa, họ lại ra roi chi ngựa phi nước đại.

Thấy vậy, Tích Lịch Hỏa nổi giận :

– Bọng chúng là ai thế? Tại sao lại vô lễ như thế?

– Còn ai nữa? Chính là huynh đệ Âu Dương không biết trời cao đất dầy, chẳng qua bọn chúng đi tìm “tổ ong cái” đấy. May mà thuyền của các “phong nữ” đã bị đắm, còn không chắc bọn chúng cũng xuống thuyền du hí với mấy con “ong cái”

– Bọn chúng đã có tiền lại nhàn nhã đam mê tửu sắc, nếu là lão phu thì lão phu cũng không chịu nổi vô tích sự như thế.

– Sự thật thì dòng họ Âu Dương giàu sang, người đẹp ở trong phủ thiếu gì, thế mà mỗ cũng không hiểu tại sao họ còn muốn tìm đến mấy con ong cái độc địa ấy.

Tích Lịch Hỏa phân bua :

– Hải lão đệ, sao điều đó mà lão đệ lại không hiểu, người ta thường nói “Mùi hoa nhà không bằng mùi của hoa dại”. Bọn chúng đã thấy nữ nhân đẹp quá nhiều nhưng không đủ kích thích, tự nhiên chúng muốn đi tìm loài hoa dại để thay đổi khẩu vị, tìm kiếm khó chừng nào bọn chúng lại thú vị chừng ấy.

Hải Đại Thiểu khen :

– Xem ra lão huynh có nhiều kinh nghiệm.

Tích Lịch Hỏa cười :

– Trong giới giang hồ, giống như lão đệ không gần gũi nữ sắc chỉ có Lỗ Nam tử chứ dễ gì có mấy ai.

Cả ba người kề vai nhau mà đi. Thì ra hướng đi của họ cũng là hướng đoàn người ngựa vừa tới.

Tuy miệng họ nói muốn nhậu nhẹt, nhưng trong lòng họ hoàn toàn vô sự. Họ cứ đi, cùng nói nói cười cười. Mới nhìn thì thấy họ rảo bước nhưng thực ra họ chưa hề thi triển tài khinh công.

Trong lúc ấy, Thiết Trung Đường cứ lặng lẽ đi theo. Chàng chợt nghe có tiếng dây cung. Ba mũi tên sắt cắm xuống đất trước mặt Hải Đại Thiểu. Đây là những mũi tên mà trong giới lục lâm thường dùng.

Hải Đại Thiểu vừa nhìn thấy mấy mũi tên vừa mắng :

– Đúng là bọn giặc không có mắt, dám động đến gia gia.

Cũng trong lúc ấy có hai bóng người xăm xăm đi tới. Hải Đại Thiểu khoác tay nói :

– Hai vị chớ có kinh động, chờ mỗ đi giải sầu một chốc đã.

Hai người này đều cầm cương đao, đầu chít khăn đen, mình mặc áo rất sang trọng.

Thiết Trung Đường thầm nghĩ :

– “Vùng Hoàng Hà này là nơi hẻo lánh, tại sao bọn đạo tặc lại ăn mặc hoa lệ như thế này?”

Vừa nghĩ đến đó thì hai đại hán cũng đến gần. Họ cầm đao chặn đường ba người.

Người phía trái nói :

– Ba vị muốn đi, xin hãy nạp tiền mãi lộ.

Thấy vậy, Hải Đại Thiểu xông lên phía trước giả bộ kinh hoảng, giọng run run :

– Thưa lão gia, khi chúng tôi ra đi không mang theo tiền bạc gì cả.

Một đại hán nạt :

– Ai cần tiền bạc, hãy đi mau!

Hải Đại Thiểu ngạc nhiên :

– Không cần tiền bạc thì cản để làm gì?

– Tai của ngươi điếc rồi sao? Chúng ta chỉ cần các ngươi đừng đi tới phía trước là được rồi.

Tích Lịch Hỏa ghé vào tai Thiết Trung Đường nói nhỏ :

– Hình như là bọn chúng.

Hải Đại Thiểu gãi đầu vừa cười hi hi vừa nói :

– Không dám giấu hai vị, trong mình mỗ cũng có mang theo vàng bạc.

– Ngươi có vàng bạc cũng tốt, hãy mang vàng bạc đi mau.

Hải Đại Thiểu nói như năn nỉ :

– Trong mình mỗ chẳng những có vàng bạc mà lại có rất nhiều. Nếu hai vị cần thì cứ lấy.

Một đại hán thấy thái độ của Hải Đại Thiểu, hắn trợn mắt nhìn rồi thầm nghĩ :

– “Phải chăng lão già này điên?”

Đại hán ở bên phải lắc đầu :

– Ngươi như thế này cũng rất hiếm gặp, nhân gia đừng lấy vàng bạc mà để cho hắn tự cống nạp.

Nói chưa dứt lời đã thấy Hải Đại Thiểu rút trong túi ra một mớ giấy, toàn là ngân phiếu. Hải Đại Thiểu nắm mớ ngân phiếu trong tay rồi nói :

– Nếu hai vị cần thì cứ lấy, tuyệt nhiên tại hạ không dám chống trả.

Hán tử bên phải nói :

– Tôn lão nhị, hắn đã muốn chúng ta ra tay, thì chúng ta cũng không phụ lòng hắn.

Tôn lão nhị ấm ớ :

– Nhưng… lão gia…

– Đây là do hắn tự dâng, chứ chúng ta đâu có ra tay cướp bóc, chắc rằng lão gia cũng không trách móc chúng ta.

Hắn vừa nói vừa duỗi tay nắm xấp ngân phiếu.

Bỗng nghe Hải Đại Thiểu hét lên một tiếng :

– Đồ tiểu tử, quả là cường đạo, dám cướp của đại gia, đúng là phường không mắt.

Đại hán mặc áo gấm hét :

– Ta tưởng rằng ngươi là thằng điên, ai ngờ ngươi lại giả vờ.

Hải Đại Thiểu cười như điên cuồng rồi xòe năm ngón tay nhắm ngực đại hán chụp xuống.

Thấy vậy, gã đại hán cũng nổi cơn thịnh nộ, tay đánh chân đá.

Chỉ trong vài chiêu Hải Đại Thiểu đã quật đại hán nằm sóng soài.

Tôn lão nhị thấy võ công của Hải Đại Thiểu, hắn không dám ra tay. Hắn vừa chạy một đoạn còn quay đầu lại mắng :

– Tên tiểu tử, hãy chờ đó.

Ai ngờ hắn liền bị Hải Đại Thiểu túm đầu. Hải Đại Thiểu bốc một nắm bùn nhét vào miệng hắn, Tôn lão nhị chỉ muốn ói nhưng ói không được.

Tích Lịch Hỏa có ý trách :

– Lão đệ có phần khắc bạc quá!

– Lão huynh, mỗ có khắc bạc với ai đâu.

– Tại sao lão đệ lại bức hắn lấy tiền của lão đệ?

– Thế là sai rồi. Hai tên này vốn là muốn chúng ta đi đường khác vì mục đích gì thì chưa biết, lão huynh không thấy được hay sao?

Tích Lịch Hỏa suy nghĩ một hồi rồi vỗ tay :

– Đúng rồi, thế thì bọn chúng đang mưu đồ gì ở phía trước nên không muốn chúng ta phát hiện.

Hải Đại Thiểu nói thêm :

– Hai tên này không muốn cướp vàng bạc của mỗ, chẳng qua bọn chúng nhận lệnh không được cướp bóc. Vì việc nhỏ để hư việc lớn.

– Đúng rồi, không vì việc nhỏ để hư việc lớn, bọn chúng quả là khôn ngoan.

– Bọn cường đạo này chẳng những khôn ngoan mà còn lệnh truyền như sơn. Rõ ràng là chúng có tổ chức nghiêm mật.

Nghe Hải Đại Thiểu phân tích chí lý, Tích Lịch Hỏa khen :

– Tay chân của lão đệ thì thô pháp nhưng đầu óc lại sáng suốt. Đã như vậy, chúng ta phải nhanh chân tới đó xem sự việc cụ thể như thế nào?

Hải Đại Thiểu lấy sợi thắt lưng của Tôn lão nhị trói chặt hai tên này rồi nói :

– Vì lão phu nghĩ đến thái độ khách khí của chúng bay lúc đầu nên tha mạng đấy!

Tích Lịch Hỏa không thể chờ thêm một phút, lão kéo Thiết Trung Đường đi trước.

Hoàng hôn buông phủ, từng cơn gió nhẹ thổi về lay động cỏ cây. Trên bầu trời từng áng mâu đen kéo đến. Mây bay bay khiến cảnh vật nơi đây trông thêm phần tiêu điều. Ba người vừa đi chừng mấy trượng, xa xa vọng lại tiếng la hét xen lẫn với tiếng gió mưa.

Thiết Trung Đường buột miệng nói :

– Đúng rồi.

Hải Đại Thiểu hỏi :

– Đúng cái gì?

Thiết Trung Đường không thể không nói tiếp :

– Âu Dương huynh đệ đang bị bọn giặc cỏ chặn đường. Nếu chúng ta đón đầu, chắc chắn sẽ bắt được bọn chúng.

– Đúng…

Hải Đại Thiểu vừa khen vừa phóng mình như mũi tên rời khỏi dây cung.

Tích Lịch Hỏa hỏi Trung Đường :

– Tiểu hỏa tử, ngươi rượt kịp lão phu?

Nghe hỏi vậy, Thiết Trung Đường cười thầm. Chàng biết rằng lão đang nóng lòng muốn biết điều gì đang xảy ra.

– Tại hạ không giỏi khinh công, nên không thể nào bắt kịp lão trượng.

Nói chưa dứt lời thì Tích Lịch Hỏa đã phóng mình như tên bắn.

Hải Đại Thiểu rất quan tâm đến sự an nguy của Âu Dương huynh đệ. Chỉ trong phút chốc Hải Đại Thiểu đã thấy rõ bọn họ đang đánh nhau dưới trời mưa gió.

Hải Đại Thiểu biết rõ huynh đệ Âu Dương con nhà giàu có nên suốt ngày chỉ biết đến tửu sắc, thi phú chứ không hết lòng học tập võ công. Trên mình thì lúc nào cũng mang kiếm báu nhưng kiếm pháp thì chẳng tới đâu, vả lại họ cũng không lăn lộn giang hồ, chẳng có kinh nghiệm chiến đấu. Vì vậy họ đâu phải là địch thủ của giới võ lâm giang hồ. Đang còn một khoảng xa, thế mà Hải Đại Thiểu đã hét lớn :

– Thiên Sát Tinh có mặt, tên nào dám động thủ ở đây!

Tiếng hét của Hải Đại Thiểu vang dội đến bờ bên kia.

Nghe tiếng hét của lão, bọn chúng liền dừng tay. Hai tay lão che ngực, rồi dùng thế lăng không bay vào giữa rừng đao kiếm.

Những người bị hơn mười đại hán cầm trường đao vây ở giữa quả không ngoài dự đoán của Thiết Trung Đường. Đúng là Âu Dương huynh đệ.

Người nào cũng múa trường kiếm nhưng hơi thở của Âu Dương huynh đệ coi bộ đã mệt nhoài, khó mà chịu nổi thêm mấy chiêu.

Ngược lại, những đại hán che mặt thì rất tỉnh táo nhanh nhẹn, như vậy việc thắng phụ đã quá rõ ràng.

Âu Dương huynh đệ thấy Hải Đại Thiểu xuất hiện, họ vui mừng hoan hô :

– Hải đại thúc đến rồi! Xem thử bọn tặc tử này còn dám làm gì nữa không?

Tiếng nói chưa dứt thì Hải Đại Thiểu đã trở tay phóng ra một chưởng vào một người trong bọn Âu Dương rồi mắng :

– Đến bây giờ chúng bay mới nhận ra Hải đại thúc? Còn lúc nãy chúng bay mù mắt hay sao?

Huynh đệ Âu Dương vừa mếu máo vừa nói trông thật thảm hại :

– Trước đây… trước đây…

– Đồ bọn vô dụng, không có một chút tài năng lại dám đi chơi xa.

Bọn Âu Dương huynh đệ chỉ còn biết cúi đầu không dám nói một lời.

Hải Đại Thiểu chợt vung tay đối diện với một đại hán mặc áo đen mắng :

– Mỗ đã đến đây rồi các ngươi còn làm được nỗi gì. Hãy đi mau cho khuất mắt lão.

Đại hán áo đen đứng sững sờ.

– Sao không đi, hay lại đứng đợi ta ra tay?

Chợt nghe tiếng một người khác nói :

– Hắn sợ quá nên không dám đi!

Giọng nói trong trẻo nhưng không hề biểu lộ một chút tình cảm.

Mấy đại hán áo đen trông thấy thiếu nữ này đều buông tay, đó là một thiếu nữ áo xanh.

Âu Dương huynh đệ chỉ vào cái bao ở trong tay thiếu nữ rồi cùng nói :

– Hải đại thúc! Cái bao trong tay cô ta là bảo vật của chúng cháu mang theo.

Hải Đại Thiểu nạt :

– Đứng ra một bên, không được nhiều lời.

Thiếu nữ áo xanh từ từ đặt chiếc bao xuống đất rồi nói :

– Đúng đấy, bao này của các ngươi hãy lấy lại đi.

Hải Đại Thiểu nói chắc nịch :

– Bọn hắn không lấy được thì người khác lấy.

Thiếu nữ áo xanh cười nhạt :

– Bảo vật này, bọn chúng vốn muốn đem tặng cho người khác, tại sao lại muốn đòi lui?

Một trong huynh đệ Âu Dương đứng sau lưng Hải Đại Thiểu bước ra nói :

– Dù muốn cho ai thì quyền của bọn ta chứ không phải cho ngươi…

Hắn nói chưa hết câu đã bị Hải Đại Thiểu kéo lui.

Khi ấy Tích Lịch Hỏa và Thiết Trung Đường cũng vừa đến. Tích Lịch Hỏa hét to :

– Hải lão đệ, muốn đánh thì đánh đi, có lão phu ở đây.

Thiếu nữ áo xanh đưa mắt nhìn Thiết Trung Đường. Chàng có cảm giác cái nhìn của cô ta thật lạnh lùng.

Như nghĩ ra điều gì đó, Hải Đại Thiểu ngửa mặt cười như điên khùng :

– Đúng rồi, bao châu báu này bọn Âu Dương huynh đệ vốn mang theo để tặng cho tỷ muội phong tử thì không nên lấy lại.

Thiếu nữ áo xanh trầm tĩnh nói :

– Thế thì thiếp xin thay mặt tất cả để cám ơn.

Hải Đại Thiểu nạt ngay :

– Bọn chúng không lấy được thì cũng chưa phải của ngươi, cái bao này thuộc về lão phu.

Thiếu nữ áo xanh từ từ nói :

– Lão cứ hỏi cái bao xem nó có bằng lòng không?

Hải Đại Thiểu ngửa mặt nhìn trời rồi cười ba tiếng. Lão vội cúi mình trước cái bao, vỗ nhẹ vào bao hỏi :

– Nè con, con có nghe mỗ nói gì không?

Thấy vậy, Thiết Trung Đường cười thầm :

– “Lão ta tính nóng như lửa, thế mà bất cứ việc gì lão cũng pha trò đùa cợt”

Hải Đại Thiểu giả vờ một lát, chợt đứng dậy vừa cười vừa nói :

– Quả nhiên nó bằng lòng, các người đã nghe rõ chưa?

Thấy thái độ của Hải Đại Thiểu không nhịn được cười, Tích Lịch Hỏa nói ngay :

– Nghe rõ, nghe rõ, nghe rất rõ.

Hải Đại Thiểu nói móc :

– Ai cũng nghe rõ, chỉ có mấy người điếc mới không nghe.

Thiếu nữ áo xanh vẫn không thay đổi thái độ, nhìn Hải Đại Thiểu rồi cũng nói :

– Thiếp cũng nghe rõ, nhưng là nó nói rằng muốn đi theo thiếp, lão có lấy nó cũng không theo.

Hải Đại Thiểu nạt :

– Nói hồ đồ…

Thiếu nữ áo xanh vẫn tự nhiên :

– Nó nói rõ ràng như thế, chỉ có mấy thằng ngốc nghe nhầm mà thôi.

Tích Lịch Hỏa giận quá nạt :

– Biến đi, biến đi, tất cả nữ nhân trong giang hồ đều lợi hại hơn nam nhân rất nhiều.

– Như vậy có nghĩa là cô nương muốn mỗ ra tay?

Thiếu nữ áo xanh cười nhạt :

– Suốt đời thiếp chưa bao giờ đấu với nam nhân!

– Ta cũng không bao giờ muốn đấu với nữ nhân.

Hải Đại Thiểu chỉ vào mấy đại hán áo đen nạt :

– Phải chăng các ngươi muốn xa luân đại chiến thì cứ ra tay?

Thiếu nữ áo xanh vẫn thản nhiên nói :

– Thiên Sát Tinh nổi tiếng trong giang hồ mà lại đấu với hạng vô danh tiểu tốt đương nhiên là thắng nhưng còn mặt mũi nào để lấy cái bao ấy!

Tích Lịch Hỏa không nhịn được chen vào :

– Cái cô này mới lạ chứ, hắn không chịu ra tay cũng không muốn Hải Đại Thiểu đấu với người khác.

Hải Đại Thiểu vừa cười vừa nói :

– Thế là muốn mỗ tự đánh mỗ hay sao?

Chợt thiếu nữ áo xanh nói :

– Người sắp đấu với Thiên Sát Tinh đã đến kia kìa!

Thấy xa xa có hai gã đại hán đang chạy tới. Cả hai người đều mặc áo chẽn, che mặt. Tuy không nhìn rõ mặt mũi nhưng trông họ đều dũng mãnh. Một trong hai người lấy chiếc khăn che mặt xuống lộ rõ mái tóc và hàm râu, một người tóc còn xanh, rõ ràng là một già, một trẻ. Cả hai người đều nắm cây thiết chùy tám cạnh. Gã trung niên đại hán lớn tiếng :

– Người nào lại dám đến đây gây sự?

Hải Đại Thiểu bước tới cười ha hả :

– Quả là một tên hán tử, có chịu nổi vài quyền của mỗ?

Trung niên đại hán cũng nhìn Hải Đại Thiểu nói :

– Đúng là một tên hán tử, hèn gì lại dám đến đây gây sự.

Hải Đại Thiểu xăng tay áo cười nhạt :

– Nhưng trước khi ra tay với Thiên Sát Tinh này, người đã chuẩn bị thuốc men chưa?

Trung niên đại hán nghe xong cười như điên :

– Từng nghe Thiên Sát Tinh là một tên trộm gà, bắt chó nên không biết dưới trời này còn có mỗ. Ngươi chịu nổi ba chùy của ta không?

Liền đó hắn nói với chàng thiếu niên :

– Bôn nhi hãy cho hắn một chùy!

Hải Đại Thiểu vẫn tự phụ :

– Ta tay không tiếp được rồi, hãy phóng chùy mau!

Thấy thế trung niên đại hán cười ha hả nói :

– Ngươi với ta đều là những trang nam tử hán ngang tàng với mình cao bảy thước, nếu muốn đấu với ta, trước hết hãy chịu hắn mấy chùy.

– Đã từ lâu mỗ cũng không gặp được địch thủ, hôm nay mỗ đã toại nguyện. Hãy phóng chùy mau!

Chàng thiếu niên vừa bước tới vừa nạt :

– Đỡ chùy…

Hắn vung tay một cái thì cây chùy trong tay hắn đã bay tới.

Hải Đại Thiểu chăm chú nhìn vào thế chùy đang bay tới, lão hét một tiếng đã thấy cây chùy nằm gọn trong tay lão.

Thấy vậy, trung niên đại hán nạt :

– Hãy lui ra!

Thế là tất cả đại hán áo chẽn đều tháo lui cả. Âu Dương huynh đệ cũng tháo lui.

Trung niên đại hán nạt :

– Đón lấy!

Hắn vừa nạt vừa vung tay phóng chùy theo thế thái sơn áp đỉnh.

Hải Đại Thiểu cũng múa chùy tiếp đòn. Hai cây chùy chạm vào nhau, khiến cả hai phải lùi lại mấy bước. Hải Đại Thiểu khua chùy xông tới. Lại một lần nữa hai cây chùy chạm vào nhau khiến mọi người đều giật mình.

Hải Đại Thiểu cười khoái chí :

– Hảo tiểu tử, chỉ có ngươi mới chịu nổi chùy của ta.

Vừa nói lão múa cây chùy như gió táp mưa sa tấn công trung niên đại hán.

Hai chân của trung niên đại hán bị dồn vào vũng bùn vẫn ưỡn ngực đón đường chùy của Hải Đại Thiểu.

Năm tiếng chùy va chạm vào nhau nghe như mưa dồn sấm dội, huynh đệ Âu Dương đều run như cầy sấy.

Thấy vậy Thiết Trung Đường cũng có phần lo lắng, tên đại hán này tuy thân pháp chưa cao lắm, nhưng sức mạnh của hai cánh tay thật đáng gờm.

Cả hai người trợn mắt nhìn nhau, còn tay của họ đều buông xuống. Rõ ràng là cả hai đang bị buốt tay nhưng người nào cũng không chịu lùi dù chỉ nửa bước.

Trung niên đại hán hít một hơi dài rồi cười lớn :

– Lão họ Hải kia, có cần thêm mấy chùy nữa không?

– Đến.

Hải Đại Thiểu vừa hô thì trung niên đại hán phóng ra một chùy.

Thiếu nữ áo xanh thấy vậy bèn nạt lớn :

– Thôi đủ rồi!

– Thắng bại chưa phân, ai bảo đủ rồi?

Hải Đại Thiểu chưa chịu dừng.

Thiếu nữ áo xanh bình tĩnh nói với Hải Đại Thiểu :

– Ta nghĩ đến tài năng của ngươi đã chịu nổi tám chùy của đại thúc, báu vật đó ngươi cứ lấy đi!

– Ta chỉ cần phân tài cao thấp với hắn, còn báu vật không cần thiết.

Trung niên đại hán ngửa mặt nhắp mấy hạt nước mưa rồi hô :

– Tới, tới đấu nữa.

Hải Đại Thiểu cũng hét lớn :

– Thêm mười chùy nữa!

Một tiếng chạm vào nhau, cả hai cây chùy đều rơi xuống đất.

Mọi người trông thấy đều giật mình kinh hãi. Hải Đại Thiểu ngơ ngác một hồi rồi ngửa mặt cười khoái chí :

– Hay, hay, hay lắm, đấu với ngươi mấy chùy. Mỗ không cần trân bảo nữa.

Trung niên đại hán nạt :

– Ta cũng không cần!

Mấy huynh đệ Âu Dương thấy vậy họ chen lời :

– Cả hai vị đều không cần, thôi thì giao cho…

Hắn vừa nói vừa bò tới nhưng liền bị Tích Lịch Hỏa đẩy lùi, lão nói với Hải Đại Thiểu :

– Hải lão đệ, đừng lạ gì lão phu. Lão phu trông hắn mà nổi giận.

Hải Đại Thiểu xoay mình nói với trung niên đại hán :

– Nếu ngươi không cần, thì cho huynh đệ của mình uống rượu cũng được.

Trung niên đại hán trợn mắt nhìn Hải Đại Thiểu một hồi rồi cười ha hả :

– Tốt!

Tay hắn vừa duỗi ra vừa nói :

– Các huynh đệ, hãy cám ơn Hải Đại Thiểu, chúng ta hãy lui.

Tích Lịch Hỏa liền nạt lớn :

– Hãy khoan.

Trung niên đại hán nghiêm giọng hỏi :

– Còn gì nữa?

Tích Lịch Hỏa nói :

– Lão phu muốn so tài.

Nghe vậy, chàng thiếu niên vội bước tới nhặt cây chùy dưới đất rồi cũng cười như điên :

– Để thiếu gia này trị cho!

Tích Lịch Hỏa nhìn trung niên đại hán nói với hắn :

– Hắn có lẽ là đệ tử của ngươi? Hải lão đệ đã giao thủ với ngươi, tại sao lại bảo học trò của ngươi đấu với lão phu.

Nói đến đó, Tích Lịch Hỏa trợn mắt nhìn trung niên đại hán đầy vẻ kinh ngạc.

Thấy thế, Hải Đại Thiểu vội hỏi :

– Lão huynh sao vậy?

Tích Lịch Hỏa chỉ trung niên đại hán rồi cười ha hả :

– Lão phu nhận ra ngươi rồi, lão phu nhận ra ngươi rồi.

Trung niên đại hán giật mình lấy chiếc mũ đen che kín.

– Đừng che nữa, đừng che nữa, dù có che cũng không còn kịp nữa rồi.

Trung niên đại hán nghiêm giọng :

– Chỉ sợ các hạ nhìn lầm.

Tích Lịch Hỏa khẳng quyết :

– Nếu lão phu nhìn lầm thì xin để cho ngươi móc hai con mắt. Có phải ngươi là người thợ rèn Vô lão đại ở gần Hàn Phong bảo?

Lão cười ha hả rồi nói tiếp :

– Hèn gì hai tay của ngươi mạnh kinh hồn. Bởi ngày nào cũng đập sắt chỉ có cải trang lão phu mới không nhận ra.

Trung niên đại hán bị Tích Lịch Hỏa phát hiện lai lịch nhất thời cũng tỏ ra hoảng hốt.

Thiếu nữ áo xanh xen lời :

– Thợ rèn cải trang thì đã sao, cũng vì mấy vị nên phải cải trang như thế này.

Nói chưa dứt, đã thấy hai đại hán áo đen đang bế một thiếu niên chạy tới trên mình người thiếu niên tuy không thấy máu nhưng lại mê man, sắc mặt trắng bệch rõ ràng là đang bị trọng thương.

Trung niên đại hán biến sắc :

– Vừa rồi còn địch nổi sao bây giờ lại thế?

Thiếu nữ áo xanh và trung niên đại hán đến xem xét vết thương, tức giận quát :

– Thật là tội ác, hắn dùng thủ pháp quá nặng!

Thấy tình cảnh như vậy, Hải Đại Thiểu nói với Tích Lịch Hỏa :

– Chúng ta với họ không có oán cừu gì, trong lúc này người ta đang gặp khó khăn chúng ta không nên gây thêm khó khăn cho họ.

– Lão phu cũng không muốn tạo thêm khó khăn cho họ.

Hải Đại Thiểu nói với Âu Dương huynh đệ :

– Sao các ngươi không đi cho rồi!

Thế là tất cả bọn họ đều rút lui, chỉ còn lại một cậu bé thiếu niên ốm yếu ở lại.

Hải Đại Thiểu nạt :

– Ngươi còn đứng đó để làm gì?

Cậu thiếu niên ấy cúi mình lễ phép :

– Tiểu điệt xin cảm tạ lão đại thúc.

Hải Đại Thiểu nhìn cậu thiếu niên một lúc rồi có ý trách :

– Khuê nhi, ta trông ngươi là một người đàng hoàng, tại sao lại kết bạn với bọn họ?

Cậu thiếu niên lễ phép :

– Đã là huynh đệ thì không thể không chia sẻ ngọt bùi.

Hải Đại Thiểu khen :

– Được lắm, mau về đi, nhớ nói lại ta có lời hỏi thăm mẫu thân nghe.

Cậu thiếu niên ấy vừa cúi mình chào, Hải Đại Thiểu gọi giật lại :

– Còn nữa, ngươi nhớ bảo cho huynh đệ biết là chiếc thuyền của Nữ Vương Phong đã bị chìm rồi để bọn chúng đừng có nghĩ tới nữa.

Cậu thiếu niên vội cúi mình chào.

Hải Đại Thiểu khen :

– Trong số huynh đệ Âu Dương chỉ có được một mình Âu Dương Khuê. Sản nghiệp của Âu Dương Cát sau này sẽ có người bảo quản.

Hải Đại Thiểu hướng hướng về Tích Lịch Hỏa và Thiết Trung Đường :

– Thôi chúng ta đi!

Trung niên đại hán vội ôm quyền :

– Chúng tôi đang có việc cần đi hướng khác, có nhiều chuyện nhưng chưa nói được. Nhưng từ nay về sau Võ Chấn Hùng này chẳng bao giờ quên tình cảm của Hải Đại Thiểu.

Hải Đại Thiểu cũng tươi cười :

– Xin Võ huynh cứ tự liệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.