Xe ngựa đang dong ruỗi trên đường gió bụi, chợt nghe có tiếng nói từ trong xe vọng ra, dĩ nhiên là đã có người chờ sẵn trong thùng xe.
Thiết Trung Đường vội vàng áp sát tai vào thành xe để nghe ngóng. Nghe có tiếng :
– Việc này ngươi đã làm rất tốt, không hề để lại một dấu vết gì.
Nghe tiếng nói, Thiết Trung Đường biết rằng là tiếng nói của Hàn Phong bảo chủ Linh Nhứt Phong. Con người này đã từ lâu không nghe nhắc đến. Bây giờ bỗng nhiên lão xuất hiện rõ ràng là lão đang có mưu đồ. Linh Nhứt Phong nói tiếp :
– Ngươi đã bí mật bỏ Hắc Tinh Thiên để đến với ta, đủ thấy ngươi là người có mắt lại biết chọn lựa. Sau khi việc này hoàn thành lão phu sẽ có trọng thưởng!
Trầm Phủ Bạch lễ phép :
– Tất cả đều nhờ vào sự tài bồi của lão gia.
Linh Nhứt Phong nói :
– Giang hồ như ngày nay. Cao thủ ngày càng xuất hiện nhiều. Nếu võ công như cỡ Hắc Tinh Thiên thì chỉ tìm đường mà chui rúc, làm sao mà thành được việc lớn.
Hình như lão rất đắc ý, lão cười ha hả. Trầm Phủ Bạch cũng cười hùa theo rồi hắn nói nịnh :
– Lão gia nói rất đúng. Chẳng những bọn chúng không thành công mà cả như Phong Cửu U cũng không thể nào so với võ công tuyệt thế của lão gia!
Linh Nhứt Phong mắng đùa hắn :
– Tiểu hài tử, không cần ngươi dọn phân ngựa mà chỉ cần ngươi đem hết sức của mình. Rồi lão phu sẽ truyền thụ võ công cho.
Trầm Phủ Bạch biết rằng tuy miệng lão thì mắng nhưng trong lòng lão rất đắc ý.
Hắn nói tiếp :
– Vãn bối chỉ cần học được một thành võ công của lão gia thế là đã mãn nguyện lắm rồi.
Được Trầm Phủ Bạch hết lời khen nịnh, Linh Nhứt Phong cười lớn :
– Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi đã gian khổ nhiều ngày, bây giờ hãy nghỉ đi để ngày mai có đủ tinh thần mà làm việc.
Trầm Phủ Bạch vội vàng :
– Dạ! Đa tạ lão nhân gia.
Những điều Thiết Trung Đường vừa.
(Thiếu trang)
…..
– Dừng xe!
Sau khi xa mã dừng, lão lại nói :
– Trầm Phủ Bạch, ngươi ở lại đây để giữ thằng tiểu tử họ Vân, phải hết sức cẩn thận không được sơ xuất.
Trầm Phủ Bạch gật đầu :
– Xin lão nhân gia đừng bận tâm.
Linh Nhứt Phong dặn :
– Đợi đến khi ta đi rồi, ngươi mới giải khai huyệt đạo cho hắn.
Trầm Phủ Bạch vừa cười vừa nói ba hoa :
– Hắn “ngủ” li bì làm sao biết đã bị người khác điểm huyệt. Đệ tử chỉ cần năm điều ba chuyện khiến hắn phải phục ngay.
Linh Nhứt Phong lại dặn :
– Ngươi cần phải lưu ý tới ngọn đèn hiệu của ta. Khi nào thấy ngọn đèn yên hoa thì ngươi mới được đưa hắn đi, chưa thấy ám hiệu thì không được xuống xe.
Trầm Phủ Bạch đáp :
– Dạ!
Thiết Trung Đường vội vàng nhảy xuống núp dưới lường xe. Một lát sau vẫn chưa thấy ai xuống xe. Thiết Trung Đường thầm nghĩ :
– “Phải chăng Linh Nhứt Phong chỉ ngụy trang như vậy?”
Chàng nhặt mấy viên đá liệng vào bụng ngựa. Hai con ngựa đau quá hí một tiếng dài rồi cất vó chạy.
Thấy vậy, Trầm Phủ Bạch ngạc nhiên :
– Sao lạ vậy cà?
Tên đánh xe nói :
– Đấy là do ngựa bị đau, không hề gì.
Thiết Trung Đường lợi dụng khi hai con ngựa vùng vẫy, chàng liền phóng ra như một làn khói rồi cười thầm :
– “May mà Trầm Phủ Bạch không dám xuống khỏi xe, thế mà tiện nghi cho mình.”
Phía trước mặt là một bóng người mình mặc một áo bào rộng ngắn, hai chân trần, tay xách một chiếc lồng bằng tre.
Thiết Trung Đường nghĩ rằng người này là một đạo sĩ, chàng rất kinh ngạc cho rằng chàng đã nghe nhầm tiếng nói, hay là Linh Nhứt Phong đã xuất gia thành một đạo sĩ. Chàng không dám đến gần mà giữ khoảng cách xa. Chân đạo sĩ đó đi thật nhanh nhưng rất nhẹ nhàng, rõ ràng là người có võ công cao. Nhưng nội lực của Thiết Trung Đường bây giờ không phải vừa. Tuy chàng chưa luyện thân pháp đến cao tuyệt nhưng khi vận hành chân khí thì thân hình chàng nhẹ nhõm. Chàng đi không nhanh nhưng cũng không chậm, cứ bám theo đạo sĩ. Đi như vậy, chừng uống xong tách trà thì đã nghe có tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Trong bóng đêm nhưng chàng đã thấy rõ ràng đây là bờ biển.
Đời sống của nghề chài lưới thật là gian khổ. Trời chưa sáng họ đã bắt đầu ra biển đánh cá. Mấy ngọn đèn đánh cá phản ánh vào mặt biển xanh ngắt thành những vệt sáng dài.
Người đạo sĩ vẫn di chuyển đến tận bờ biển. Thiết Trung Đường vẫn bám theo.
Chàng biết rằng trong lúc này Vân Tranh chưa có gì nguy hiểm nên chàng cứ việc bám theo mà thôi.
Đạo nhân lấy hai cây đèn màu đỏ và một cây đèn màu xanh. Chiếc thuyền này chỉ cách bờ chừng vài trượng. Đạo nhân đề khí tung mình lên thuyền.
Chiếc thuyền hơi chòng chành thì đã nghe có tiếng nói ở trong khoang :
– Ai đấy?
Đạo sĩ đáp :
– Linh Nhứt Phong!
Thiết Trung Đường nói thầm :
– “Không ngờ Linh Nhứt Phong đã xuất gia làm đạo sĩ! Có lẽ Linh Nhứt Phong do vì hai cô gái đều bỏ nhà ra đi nên lão tự thấy chán đời nên đã qui y Tam Thanh giáo”.
Nhưng Thiết Trung Đường cũng hiểu rằng Linh Nhứt Phong không phải là hạng người đa tình. Chàng liền nghĩ đến nhân vật đằng sau Linh Nhứt Phong mới lợi hại, lão ta ắt là một đạo sĩ thì Linh Nhứt Phong mới xuất gia.
Một cánh cửa khoang thuyền hé mở, Linh Nhứt Phong liền nhảy vào.
Thiết Trung Đường lo lắng, nếu chàng cũng nhảy lên thuyền thì có lẽ bị phát giác nên do dự một hồi, chàng cúi mình đi sát bờ biển. Chàng nín hơi thở rồi nhảy xuống thuyền. Nếu chàng lội xuống nước thì sẽ bị ướt, và khi nhảy lên thuyền sẽ không tránh được dấu nước, chi bằng cứ nhảy lên ở mũi thuyền nên không có một tiếng động.
Khinh công của Thiết Trung Đường so với Linh Nhứt Phong thì chàng cao hơn nhiều.
Chàng cảm thấy nhẹ nhõm, rồi tự nghĩ :
– “Trình độ võ công của Linh Nhứt Phong làm sao hơn Hắc Tinh Thiên. Tại sao lão lại nói ngoa đến như thế, há chẳng lạ sao?”
Giá như trước đây, Linh Nhứt Phong là một con người hay khoe khoang, tự cao tự đại thì không lạ gì. Nhưng lão lại là một con người rất thâm trầm nên chàng cho rằng trong việc này tất có nguyên nhân của nó.
Chiếc thuyền này bốn mặt không có chỗ lén núp, chỉ nhân lúc ấy cánh buồm chưa được căng lên, bên cạnh đó còn có cả mấy cuộn dây thừng cùng với cái bóng của cánh buồm nên đã che khuất thân hình của Thiết Trung Đường.
Không bị ai phát giác, Thiết Trung Đường dựa vào một lỗ hổng trên nóc khoang nên chàng thấy rõ tình hình ở bên dưới. Trong khoang thuyền đã bày sẵn một bình rượu. Linh Nhứt Phong ngồi vào chỗ thượng thủ. Chung quanh là Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ, Tư Đồ Tiếu và mẫu tử Thịnh đại nương. Thấy Thịnh Tồn Hiếu ngồi ngồi đứng đứng xem chừng như bất an, đôi mày hắn nhíu lại. Còn bọn Tư Đồ Tiếu thì vui vẻ xem ra đắc ý. Bọn chúng nâng rượu mời Linh Nhứt Phong.
Sắc mặt của Linh Nhứt Phong so với trước đây càng âm trầm hơn, không ai nhận ra lão đang vui hay đang giận. Nhưng nhìn kỹ vào gương mặt khô cằn của lão thì rõ ràng như có một màn đen đang bao phủ. Dưới ánh sáng của ngọn đèn rõ ràng là lão đang lo sợ!
Linh Nhứt Phong mở lời :
– Các vị đã giữ chữ tín. Chờ Linh mỗ ở đây rất đúng giờ hẹn.
Tư Đồ Tiếu mỉm cười :
– Tiểu đệ đã hẹn với Linh huynh thì đâu dám sai lời!
Linh Nhứt Phong nở nụ cười lạnh nhạt :
– Khéo nói, khéo nói… các vị có biết Linh mỗ mời các vị đến đây là có việc gì không?
Tư Đồ Tiếu nâng ly nói :
– Linh huynh từ xa đến, trước hết xin mời năm ba chén rượu rồi hãy đi vào công việc cũng không muộn gì.
Lão Tư Đồ Tiếu liền gắp một miếng mồi đặt vào chén của Linh Nhứt Phong.
Không ngờ Linh Nhứt Phong gạt ra, lạnh lùng nói :
– Trong thời gian gần đây, Linh mỗ không dùng thức ăn của người thế gian nên đi đâu cũng có mang theo thức ăn, khỏi phiền các vị.
Hắc Tinh Thiên nở nụ cười quỷ quyệt :
– Chẳng biết Linh huynh có chia cho tiểu đệ một phần thức ăn của tiên gia để tiểu đệ kiếm chút phước được không?
Hắn nói thì có vẻ khách khí nhưng ngôn ngữ thì rõ ràng là để trào phúng.
Linh Nhứt Phong cười khanh khách :
– Tự nhiên là phải có.
Lão mở nắp giỏ bắt ra một con rắn ngũ sắc đưa qua trước mặt Hắc Tinh Thiên, Hắc Tinh Thiên sợ quá líu cả lười đồng thời cổ họng hắn lờm như muốn ói.
Thấy vậy, Linh Nhứt Phong nở nụ cười nham hiểm :
– Đấy là món ăn của Linh mỗ. Hắc huynh có chia một phần không, xin huynh đừng khách khí, xin mời, xin…
Bọn Thịnh đại nương đều thất sắc. Riêng Hắc Tinh Thiên thì mặt không còn hột máu, nhưng hắn vẫn gượng cười :
– Tiểu… tiểu đệ vô phước quá nên không thể ăn được. Linh huynh cứ… cứ dùng đi.
– Đã như vậy Linh mỗ không khách sáo gì.
Thế là tay trái Linh Nhứt Phong đè vào đầu rắn đặt trên ly rượu, tay phải lột da đầu rắn, máu rắn nhỏ vào rượu. Linh Nhứt Phong vỗ bụng rồi ăn ngon lành. Mọi người thấy vậy đều ngơ ngác, chỉ một mình Linh Nhứt Phong nói huyên thuyên :
– Quả là món ăn ngon.
Thiết Trung Đường nhìn thấy thế cũng nổi da gà.
Chợt thấy Thịnh đại nương đứng dậy, hình như bà ta định ra bên ngoài, chàng thất kinh, sợ rằng bà ta đã phát hiện ra chàng. Không ngờ Thịnh đại nương vừa bước ra, thì nghe có tiếng “ọe”. Bởi vì bà ta cũng là một nữ nhân, thấy người khác đang ăn một con rắn con sống nên dù sao thì lòng bà ta cũng không nỡ. Đến khi Linh Nhứt Phong ăn gọn hết con rắn, Thịnh đại nương mới trở về chỗ ngồi.
Linh Nhứt Phong cứ xem như không thấy gì. Lão quẹt miệng cười :
– Lão phu đã điểm tâm xong, bây giờ cứ đi vào công việc.
Tư Đồ Tiếu bồi thêm một tiếng cười :
– Tự nhiên! Tự nhiên!
Chợt nghe Bạch Tinh Võ hỏi :
– Chẳng biết đầu rắn ăn được không?
Linh Nhứt Phong không trả lời. Lão liền nâng ly rượi có huyết rắn với cái đầu rắn bỏ vào miệng nhai rụm rụm nghe dòn tan. Chẳng khác gì lão đang nhai đậu rang.
Thiết Trung Đường nghĩ thầm :
– “Ắt gần đây Linh Nhứt Phong đã học được một loại võ công ngoại môn độc hại. Hằng ngày ăn các loại độc vật để tăng thêm độc tính. Lão luyện đến nỗi gương mặt lão hiện rõ hắc khí, loại công phu này chắc chắn là loại tà môn, chẳng biết lão đã học ở đâu?”
Cả năm người chứng kiến Linh Nhứt Phong nhai con rắn độc, ai nấy đều không dám nhìn. Chỉ có Thịnh Tôn Hiếu ngồi yên lặng mà thôi.
Linh Nhứt Phong cười :
– Đầu rắn cũng ăn rồi, Bạch huynh đã thấy rõ chưa?
Bạch Tinh Võ lúng túng đáp :
– Biết… biết rồi!
– Đã biết như vậy, thế thì chúng ta hãy..
Lão chưa dứt lời thì Tư Đồ Tiếu đã vỗ vào vai Hắc Tinh Thiên. Hắn hiểu ý liền nói :
– Không… không biết Linh… huynh còn vật gì ở trong giỏ nữa không?
Cho đến giờ này, hắn vẫn chưa hoàn hồn, do vậy nên hắn cứ ấp úng.
Linh Nhứt Phong gặn hỏi :
– Sao? Hắc huynh lại muốn được chia một phần à?
Hắc Tinh Thiên vội vàng :
– Không phải, không phải… tiểu đệ chỉ hỏi thế thôi.
Linh Nhứt Phong ngửa mặt cười ha hả :
– Được, muốn hỏi thì cứ hỏi.
Tuy dáng dấp của lão thì ngửa mặt cười nhưng gương mặt của lão không thấy có nụ cười. Do Thiết Trung Đường ở phía trên nhìn xuống nên chỉ có chàng mới nhìn rõ.
Nguyên do, Tư Đồ Tiếu giục Hắc Tinh Thiên, chưa chắc Linh Nhứt Phong đã thấy chỉ có Thiết Trung Đường mới thấy rõ. Chàng thầm nghĩ :
– “Bọn Tư Đồ Tiếu như muốn kéo dài thời gian, không để cho Linh Nhứt Phong nhớ lại công việc.”
Chợt thấy Linh Nhứt Phong nhìn quanh một vòng rồi đặt vấn đề :
– Các vị định đến bao giờ mới chịu để cho lão phu đi vào việc chính?
Tư Đồ Tiếu nói tế nhị :
– Thực ra, bọn tiểu đệ không biết rốt lại Linh huynh đặt vấn đề gì chứ đâu dám có ý kéo dài thời gian?
Linh Nhứt Phong hỏi gặn :
– Không biết thực à?
– Tiểu đệ đâu dám nói sai…
Linh Nhứt Phong ngửa mặt cười khoái trá rồi tự hào :
– Linh Nhứt Phong ta đã mấy chục năm nay đã trải qua hằng trăm trận lớn nhỏ, không ngờ hôm nay lại có người xem ta như một thằng ngốc.
Nghe xong, Tư Đồ Tiếu không khỏi biến sắc :
– Xin Linh huynh chớ nặng lời, tiểu đệ rất kính trọng Linh huynh, xin Linh huynh đừng nói như vậy!
Linh Nhứt Phong ngưng cười, vỗ bàn nói :
– Không nói như thế thì nói gì? Hàn Phong bảo đã mất hàng vạn lạng vàng, nếu không phải các ngươi đã ăn trộm rồi sao?
Tư Đồ Tiếu cố giữ vẻ thản nhiên hỏi :
– Vàng gì?
Hắn nhìn hai bên rồi nói tiếp :
– Hắc huynh, Bạch huynh, Thịnh đại nương, các vị đã bao giờ thấy vàng của Linh huynh chưa?
Cả ba người lắc đầu :
– Vàng gì?
Ba người này bắt chước ngữ khí của Tư Đồ Tiếu nhưng tiếc là không được gian giảo như Tư Đồ Tiếu. Chẳng những không giống mà còn khiến cho người nghe buồn cười.
Linh Nhứt Phong nói chậm rãi :
– Bọn giặc cướp không có mắt, thừa lúc lão phu vắng nhà đã ăn trộm mất của lão phu hàng vạn lạng vàng, lão đinh ninh là các vị chứ không sai…
Tư Đồ Tiếu nói :
– Chắc Linh huynh ngộ nhận rồi đó.
Linh Nhứt Phong cố nhíu mày nói :
– Nếu không phải các vị thì ai? Nếu không phải mấy cái thằng bất hiếu, bất nghĩa, không bằng loài cầm thú, nếu không biết sĩ diện thì ai vào đó?
Từ nãy giờ chỉ có Thịnh Tôn Hiếu ngồi yên lặng. Bây giờ hắn đứng dậy nói lớn :
– Không cần phải mắng nữa. Số vàng đó Thịnh Tôn Hiếu này đã lấy xài!
Nghe vậy, Thịnh đại nương thất kinh gọi :
– Hiếu con, con… con điên rồi sao?
Linh Nhứt Phong cười lớn :
– Cuối cùng thì Thịnh Tôn Hiếu đã dám hành động như thế. Tuy hắn nhận tội nhưng cũng không tránh được vụng về. Chính cái con người chủ mưu mới là đáng trút tội lên đầu hắn.
Thịnh Tôn Hiếu nghiêm giọng :
– Một mình ta làm, một mình ta chịu.
Nhứt Phong hỏi :
– Đúng là chỉ một mình ngươi?
– Đúng.
– Nếu như vậy thì lão phu không thể nào không dạy cho ngươi một bài học.
Lão đứng phắt dậy, từ từ phóng hai chưởng khô cằn của lão ra.
Hai bàn tay của lão có màu đen. Lúc lão mở hai bàn tay ra liền có một luồng hắc khí bay ra nhưng rất khó nhìn thấy.
Mọi người thấy vậy đều biết rằng Linh Nhứt Phong đã luyện kịch độc vào trong hai bàn tay của lão. Tuy Thịnh Tôn Hiếu vẫn ngang nhiên không sợ hãi, nhưng Thịnh đại nương thì thất kinh la lớn :
– Hãy khoan!
Linh Nhứt Phong liếc mắt nhìn hỏi :
– Sao? Trong đó có cả ngươi nữa à?
Thịnh đại nương nói :
– Tư Đồ Tiếu, Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ. Các ngươi thấy con ta đứng dậy thế mà các ngươi vẫn ngồi ỳ ra đó sao?
Thiết Trung Đường chứng kiến sự việc, chàng tự nhủ :
– “Trác tam nương với người khác thì bà ta rất độc ác nhưng đối với con cái thì bà ta rất thương, bà ta cho rằng Tồn Hiếu quá ngay thẳng.”
Quả nhiên bọn Tư Đồ Tiếu không ngồi yên :
– Thịnh đại nương nôn nóng làm gì. Trước sau gì thì chúng ta cũng nói với Linh huynh.
Linh Nhứt Phong cười mai mỉa :
– Thì ra các ngươi cũng không hổ thẹn là một đấng mày râu!
Câu nói này có ý chỉ là bọn Tư Đồ Tiếu không phải là nam nhi hán.
Tư Đồ Tiếu vừa cười vừa nói :
– Bọn tiểu đệ biết rằng nói ra thế nào Linh huynh cũng đáp ứng.
Hắn nói xong nhìn Hắc Tinh Thiên. Hắc Tinh Thiên hiểu ý tiếp lời :
– Bọn tiểu đệ cứ nghĩ rằng thế nào Linh huynh cũng bằng lòng nên lấy trước hay lấy sau cũng như nhau mà thôi.
Bạch Tinh Võ xen lời :
– Chính vì thế nên bọn tiểu đệ mới lấy trước.
Linh Nhứt Phong ngửa mặt cười :
– A ha quá buồn cười. Không ngờ các vị đều biết rõ tâm tư của lão phu!
Linh Nhứt Phong ngưng tiếng cười nạt :
– Lý do như thế nào hãy nói cho lão phu nghe.
Tư Đồ Tiếu tằng hắng một tiếng rồi nói :
– Đã mấy chục năm nay, nhiều lần Đại Kỳ môn muốn trả thù năm nhà chúng ta nhưng đều bị thất bại nên phải rút về sào huyệt. Do nguyên nhân gì thì Linh huynh đã biết rõ.
Nhứt Phong khẳng định :
– Do võ công cao cường của chúng ta nên đánh bại bọn chúng.
Tư Đồ Tiếu cười :
– Linh huynh đùa chơi. Thực ra Linh huynh đã biết võ công của ngũ gia chúng ta không qua được Đại Kỳ môn.
– Nói như vậy cũng đúng, hơn thế nữa trong năm nhà chúng ta chỉ toàn là người tham sống sợ chết, làm sao mà so với người ta toàn là những con người gan dạ.
Tư Đồ Tiếu giả vờ như không nghe, hắn nói tiếp :
– Yếu mà thắng mạnh, cái lý này vốn tiểu đệ cũng không biết. Cho đến một lần đó, sau khi Đại Kỳ môn tái xuất, tiểu đệ tuân theo di giáo của phụ thân tiểu đệ, mở phong thư do người để lại ra xem thì mới biết… nói ngang đây, chắc là Linh huynh thấy lạ kỳ, tại sao cả ngũ phước liên minh mà lại chỉ có nhà họ Tư để di thư kể lại nguyên nhân, còn các gia đình khác thì không…
Linh Nhứt Phong nói lạnh lùng :
– Đúng như vậy, lão phu rất đỗi ngạc nhiên.
Tư Đồ Tiếu nói tiếp :
– Hôm nay tuy cả năm nhà xem Linh huynh là đầu đàn, nhưng ngày trước thì lại do tiên phụ của tiểu đệ đứng đầu.
– Ngươi nói có vẻ khách khí quá, công việc gì các vị cũng che mắt lão phu. Đấy là thái độ xem lão phu là người đầu đàn sao?
Tư Đồ Tiếu cũng xem như không nghe, hắn nói tiếp :
– Ngày xưa, khi năm nhà liên minh, mọi hành động làm kẻ địch thất bại đều do tiên phụ hoạch định kế sách, chính vì vậy nên tiên phụ mới để lại di thư. Nhưng di thư này tiên phụ dặn chỉ được mở ra xem sau khi Đại Kỳ môn tái xuất giang hồ.
Hắc Tinh Thiên khen :
– Tư Đồ tiền bối hành động rất kín đáo, chu toàn, người khác khó mà bì kịp. Lão nhân gia chỉ sợ người khác biết những điều bí ẩn nên chỉ do lão tiền bối để di thư mà thôi, lại dặn mở thư xem. Đấy là chỉ vì muốn giữ bí mật không để tiết lộ.
Hắn sợ Linh Nhứt Phong không hiểu ý nên hắn đã cố ý thở dài một tiếng.
Không ngờ Linh Nhứt Phong nói :
– Tại sao kế thối địch của chúng ta lại phải giữ bí mật như vậy. Có lý nào diệu kế ấy lại không tìm ra người thực hiện hay sao?
Tư Đồ Tiếu trả lời rất khéo léo :
– Không dám giấu Linh huynh, kế thối địch của các vị tiền nhân của ngũ phúc liên minh thực ra là chưa tìm ra được con người.
Mấy chữ “tiên nhân năm nhà chúng ta” là ám chỉ có cả tổ tông của Linh Nhứt Phong. Khiến lão không thể giận được bởi vì mấy chữ “không tìm được người” là do lão nói ra.
Thiết Trung Đường nghe xong cũng phải cười thầm, đồng thời chàng cũng phải thấy lạ :
– “Không ngờ năm nhà đã nhiều lần thắng nhưng không biết bọn chúng đã dựa vào kế gian gì”
Nên Thiết Trung Đường rất quan tâm lắng nghe.
Tư Đồ Tiếu nói tiếp :
– “Nguyên do mấy đời gần đây của ngũ phúc chúng ta, mỗi khi gặp Đại Kỳ môn đều đi nhờ người khác giúp sức, nên Đại Kỳ môn lại càng hận hơn nên liều mạng để phục thù. Nhưng hằng ngày ngũ gia chúng ta rất ít lai vãng với người khác nên trong võ lâm không nghĩ rằng chúng ta đã có người giúp sức mà chỉ biết giữa ngũ phúc chúng ta với Đại Kỳ môn mà thôi.
Nhưng mọi chuyện trong thiên hạ không thể nào việc gì cũng lấy cái lý thường để mà cân nhắc được. Có một môn phái trong võ lâm sẵn sàng giúp sức với ngũ phúc chúng ta đối địch với Đại Kỳ môn. Những con người trong võ phái này thì tung tích luôn kỳ dị, võ công lại cao tuyệt mà còn truyền từ đời này đến đời khác, lúc nào cũng như vậy. Chỉ cần lúc nào Đại Kỳ môn tìm chúng ta để phục cừu thì chỉ có một việc là chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể yêu cầu họ giúp sức, xưa nay chưa hề có lần nào từ chối. Thật khó mà có được những con người như vậy. Xưa nay chẳng bao giờ họ kể công và cầu danh. Những đệ tử được các vị Chưởng môn phái đến giúp chúng ta cứ gia nhập vào môn hạ của chúng ta.
Hàng chục năm nay cứ mỗi lần Đại Kỳ môn tìm đến, tất cả những lần ấy đều bị võ phái này đánh bật, nhưng Đại Kỳ môn đâu có biết, bọn chúng cứ nghĩ rằng do ngũ phúc liên minh của chúng ta đánh bại họ mà thôi. Vì vậy, bọn chúng mới đánh giá võ công của chúng ta rất cao. Nhờ vậy lần vừa qua Đại Kỳ môn tìm đến thấy toàn lực của năm gia đình chúng ta nghênh địch là lập tức rút lui!”
Tư Đồ Tiếu nói đến đây hắn mới dừng.
Linh Nhứt Phong đặt vấn đề :
– Nói như vậy, nếu ngày ấy Đại Kỳ môn không rút lui mà vẫn huyết chiến thế thì cả năm nhà chúng ta đều phải chết tiệt à?
– Nói ra thì hổ thẹn nhưng sự thật thì như thế.
Tư Đồ Tiếu khẳng định vấn đề. Hắn thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
– Nếu không như vậy thì làm sao, năm nhà chúng ta lại có uy thế trong võ lâm. Sự thật thì hầu hết đều do các đệ tử của phái này, vì chúng ta mà lập nên. Chính vì vậy nên tiên nhân của năm nhà chúng ta phải hết sức giữ kín. Cho dù thân thiết như con cháu cũng không dám tiết lộ. Những người thuộc môn phái này. Cần thì họ đến, xong việc thì họ đi, họ chưa hề nói với ai một lời.
Hắc Tinh Thiên xen vào :
– Việc này bây giờ cũng rõ là không tìm ra con người. Dẫu chưa có người nhưng không làm không được. Linh huynh hãy cho biết là ai?
Linh Nhứt Phong “hứ” một tiếng định trả lời. Tư Đồ Tiếu đã nói tiếp :
– Trong di thư của tiên phụ muốn tiểu đệ tìm đến môn phái này, tuy họ chẳng kể công cầu danh nhưng lại rất tham lợi. Nếu muốn cầu họ ra tay, trước hết phải có cả vạn lạng vạng làm vật cầu tương trợ.
– Vì thế nên các vị lấy vàng của lão phu mang đến cho họ.
Tư Đồ Tiếu nói :
– Tiểu đệ cũng chỉ vì tính mạng của chúng ta, không thể nào không làm cách ấy, kể ra cũng có phần sai quấy nhưng xin Linh huynh tha thứ. Hà huống…
Tư Đồ Tiếu cười khổ rồi tiếp :
– Hà huống khi ấy không có Linh huynh ở nhà, tiểu đệ dù có muốn tìm Linh huynh cũng không biết đâu mà tìm.
Hắc Tinh Thiên lại chen lời :
– Khi ấy vì gấp quá, không thể chờ đợi được nên chúng tiểu đệ chưa xen ý kiến mà đã lấy vì cứ nghĩ rằng thế nào Linh huynh cũng không keo lận chi từng ấy của cải.
Linh Nhứt Phong cười hắc hắc nói :
– Các vị chỉ nói khẳng khái cho Linh Nhứt Phong. Thực ra lão phu cũng như các vị, cũng giống nhau cả, nghĩa là rất tiếc vàng bạc.
Hắc Tinh Thiên nói với Linh Nhứt Phong :
– Đó là Linh huynh nói cho vui mà thôi.
Linh Nhứt Phong trầm sắc mặt :
– Lão phu thử hỏi, nói rằng khi ấy vì gấp quá không thể chờ đợi, tại sao các vị không lấy vàng bạc của gia đình mình mà lại đi ăn trộm của lão phu?
Hắc Tinh Thiên lúng túng :
– Đó… đó…
Tư Đồ Tiếu vội vàng :
– Bọn tiểu đệ thực ra đâu có vàng bạc gì mà lấy.
– Buồn cười thật! Nếu bảo rằng Thịnh gia bảo không có vàng bạc thì có thể tin được chỉ vì Tồn Hiếu là một con người trọng nghĩa khinh tài. Chỉ cần phất tay một cái là sạch cả ngàn lượng. Dù cho gia nghiệp của Thịnh đại nương giàu có đến mấy cũng bị hắn tiêu xài cả. Nhưng… nhưng nói đến Lạc mục mã trường, cả hàng vạn con ngựa quí, lại còn có việc ăn nên làm ra của Thiên Võ tiêu cục thì đâu đến nỗi nghèo khó như kẻ khác, quả thật là khó tin.
Tư Đồ Tiếu cười chua chát :
– Gia nghiệp của tiểu đệ xem ra thì như giàu có nhưng sự thực…
Linh Nhứt Phong la lớn :
– Đừng nói nữa, cả đời của lão phu không muốn nghe ai than nghèo.
Tư Đồ Tiếu vẫn không thay đổi sắc mặt :
– Nếu Linh huynh tha thứ, từ nay tiểu đệ sẽ không tái phạm.
Linh Nhứt Phong cật vấn :
– Lão phu hỏi các vị. Nếu như việc này là quang minh chính đại, tại sao sau khi làm xong việc các vị vẫn không thừa nhận?
Tư Đồ Tiếu cũng lúng túng :
– Đó… đó…
Hắn tuy trăm gian ngàn xảo lại có tài biện bác nhưng lần này bị Linh Nhứt Phong chất vấn hắn đành phải ngẩn ngơ không nói được gì.
Linh Nhứt Phong dồn thêm :
– Ngươi đã không trả lời được, chẳng bằng để lão phu trả lời thay cho.
Một là, ngươi nói môn phái thần bí ấy người đứng đầu là Phong Lăng Phong Cửu U từng có tên trong bài phú “Bích Lạc” Hai là, các ngươi trộm của ta cả vạn lạng vàng mang đến cầu hắn giúp sức, nhưng hắn lại không thân hành mà chỉ phái vài ba đệ tử đi theo các ngươi.
Ba là, người này gọi là Tô Hoàn. Hằng ngày hắn thích hoá trang là một thiếu niên tú sĩ tự cho rằng mình là kẻ phong lưu không xem các ngươi ra gì…
Lão nói một mạch hết cả ba điều. Nghe xong, bọn Tư Đồ Tiếu đều biến sắc.
Tư Đồ Tiếu xoa hai tay nói :
– Không ngờ tai mắt của Linh huynh quá tài khiến bọn tiểu đệ hết lời khâm phục.
Tuy hắn cười thật lớn nhưng tiếng cười rất khó nghe.
Linh Nhứt Phong nói tiếp :
– “Các ngươi thấy Phong Cửu U chưa từng ra mặt, tuy trong lòng lấy làm thất vọng nhưng khi thấy võ công của Tô Hoàn siêu phàm nên cũng mừng thầm, chỉ bằng vào một mình Tô Hoàn cũng đủ cho Đại Kỳ môn phải nể mặt. Không ngờ Tô Hoàn cũng chưa chính thức đấu với Đại Kỳ môn nhưng đã bị bại trận với một thiếu nữ vô danh ở làng thợ rèn. Khi ấy Tô Hoàn mới vỗ ngực nói rằng bất luận như thế nào hắn cũng thỉnh sư phụ của hắn là Phong Cửu U xuống núi.
Những điều Tô Hoàn nói quả đúng. Phong Cửu U đã thân hành ra tay.
Lúc ấy, Xích Túc Hán của Đại Kỳ môn không biết vào Trung Nguyên có việc gì, bề ngoài của hắn khiến mọi người chú ý nên bị tiêu khách của Thiên Võ tiêu cục phát hiện. Các người biết được tin này nên đang bàn luận cách đối phó như thế nào. Không ngờ Phong Cửu U nghe được, nên hắn một mình một ngựa bắt sống Xích túc hán, rồi còn dùng âm công nhiếp hồn đại pháp làm hắn mất cả bản tính, hắn chỉ còn lại như một con người sắt đá và trở thành một tên nô lệ, phục tòng Phong Cửu U vô điều kiện.
Thế là các ngươi bội phục Phong Cửu U đến năm vóc gieo xuống đất.
Khi Tô Hoàn đến thỉnh sư phụ hắn xuống núi, thì các ngươi đã cố ý bắt Thủy Linh Quang những tưởng để uy hiếp Thiết Trung Đường nghe lệnh ngươi vô điều kiện.
Các ngươi tưởng rằng Thiết Trung Đường phải khuất phục. Không ngờ lại có một người võ công cao tuyệt là Ma Y Khách đuổi các ngươi chạy dài, cứu Thủy Linh Quang.
Thế là các ngươi đem việc này kể với Phong Cửu U. Phong Cửu U đã biết rõ lai lịch của Ma Y Khách nhưng không nói với các ngươi. Chỉ vì hắn đối với Ma Y Khách cũng có mưu đồ riêng. Bên ngoài thì vì các ngươi mà hành động, nhưng bên trong lại vì quyền lợi riêng tư. Chỉ hận là cái đó cũng không ai biết ý đồ của Ma Y Khách.
Khi ấy tỷ muội Cửu Tử Quỷ Mẫu lại giả danh của Ma Y Khách gởi thiếp mời đông đủ các ngươi cũng dự vào một phần.
Phong Cửu U rất mừng. Thế là cùng với các ngươi hùng hùng hổ hổ kéo đến. Các ngươi nghĩ rằng với võ công như Phong Cửu U cũng đã đủ rồi. Nhưng có ai ngờ ngoài người có người, ngoài trời có trời. Võ công của Phong Cửu U tuy cao nhưng so với người khác họ càng cao hơn.
Khi ấy các ngươi mới sáng con mắt ra nhìn thấy thê tử của Dạ Đế, đồng thời Trác tam nương khinh công như điện chớp, bình thường khó mà kiếm được một người như vậy. Thêm vào đó, mấy thiếu phụ áo đen, tự xưng là sứ giả của trời, các ngươi cũng không lường được võ công của họ… Các ngươi nhìn thấy ngay như Phong Cửu U và Trác tam nương còn sợ họ, lại chứng kiến họ cứu Thiết Trung Đường cũng không thể làm gì được hơn.
Nhưng võ công của Thiết Trung Đường tiến bộ đến mức mà các ngươi có nằm mơ cũng không hình dung nổi. Hắn vốn là bại tướng của các ngươi nhưng hôm đó hắn đánh cho các ngươi một trận tơi bời.
Kết quả của chiến dịch Lao Sơn là :
Trác tam nương và Phong Cửu U bỏ chạy, Tô Hoàn chết tại chỗ, thi thể cũng không còn, chị em Quỷ Mẫu cùng tất cả môn hạ Quỷ mẫu đều bị mấy thiếu phụ áo đen mang về đảo Thường Xuân.
Đặc biệt là các ngươi chạy không dám nhìn lui. Sau đó các ngươi thấy bọn Thiết Trung Đường vẫn còn ở trên núi nên các ngươi quyết tâm ngồi chờ phía dưới núi. Một ngày sau, Phong Cửu U trở lại Lao Sơn, lần này hắn hẹn giúp sức, do hắn tự thị võ công không hết biết cách mạ lỵ để đòi động thủ.
Không ngờ thê tử của Dạ Đế cùng với Thiết Trung Đường và Thủy Linh Quang đều vào phòng bí mật. Phong Cửu U có chửi mắng cách nào họ cũng không nghe. Các ngươi không biết làm gì nữa chỉ còn cách phóng lửa đốt thiêu sạch của một thiên cung của Dạ Đế, còn châu báu ở trong cung các ngươi đều lấy sạch.
Việc ấy, các ngươi cũng giấu cả Phong Cửu U và giấu hết mọi người vì các ngươi sợ rằng nếu có một người biết, các ngươi sẽ mất đi một phần châu báu. Khi các ngươi trộm vàng của lão phu vốn nghĩ rằng sau khi hoàn thành công việc mới cho lão phu biết bởi lý do rất chính đáng, cũng nghĩ rằng lão phu không có chuyện để mà nói ra.
Nhưng sau khi chiếm được số châu báu ấy, các ngươi liền thay đổi chủ ý sợ rằng lão phu biết được việc này thì buộc các ngươi phải trả lại số vàng của lão phu. Thực ra các ngươi trăm gian ngàn xảo, tưởng rằng che mắt được ta, đâu ngờ rằng lão phu đã theo dõi điều tra rất kỹ càng, hiểu rõ tất cả mọi việc.”
Linh Nhứt Phong thao thao bất tuyệt. Nói đến đây, lão ngửa mặt lên trời cười như điên cuồng rồi đặt vấn đề chất vấn :
– Tư Đồ Tiếu, Hắc Tinh Thiên tất cả những gì mà lão phu đã nói có chữ nào sai không?
Sắc mặt của bọn Tư Đồ Tiếu lúc xanh mét, lúc trắng bệch, trông mặt tên nào tên nấy đều sượng sùng, ngơ ngác nhìn nhau không nói được một tiếng nào.
Linh Nhứt Phong nói ra tất cả những điều bí ẩn, bọn Tư Đồ Tiếu sững sờ dù có nằm mơ cũng không ngờ đến.
Thiết Trung Đường nghe rõ cả những gì mà Linh Nhứt Phong đã nói ra, cơ hồ chàng như muốn nhảy ra khỏi nơi lẩn núp.
Những gì mà Tư Đồ Tiếu đã nói lại về nội dung di thư của phu thân hắn, hoàn toàn nằm ngoài ý tưởng của Thiết Trung Đường. Hèn gì trong những năm gần đây Đại Kỳ môn luôn luôn thất bại. Không phải thất bại trước võ công của ngũ phúc liên minh mà thất bại bởi tay các môn hạ của Phong Cửu U. Đó là một bí ẩn mà Đại Kỳ môn, tứ vị Chưởng môn trở xuống đều không hay biết.
Bất giác Thiết Trung Đường cảm thấy vô cùng vui mừng vì chàng nghe được những bí ẩn của bọn chúng. Những gì mà Linh Nhứt Phong khám phá, dù Thiết Trung Đường cũng có mặt tại đương trường nhưng chàng làm gì biết được những khúc triết của những sự kiện đã xảy ra. Hơn thế, chàng biết được những sự kiện như Xích Túc Hán vì sao bị bắt. Cửu Tử Quỷ Mẫu đi về đâu, tại sao Phong Cửu U lại đối địch với Đại Kỳ môn cùng với sự kiện Dạ cung bị thiêu trụi…
Những điều này càng khiến cho Thiết Trung Đường càng phải tự nguyện tìm cho ra những bí mật của chúng, không ngờ trong giây phút này Linh Nhứt Phong đã nói ra tất cả.
Chàng nên cám ơn cả Linh Nhứt Phong và cả Trầm Phủ Bạch. Thiết Trung Đường đoán rằng tất cả những bí ẩn đó đều do Trầm Phủ Bạch báo cáo với Linh Nhứt Phong, bởi vì chính hắn mới là người biết tất cả những bí ẩn của bọn Tư Đồ Tiếu.
Bây giờ chỉ còn một điều duy nhất làm cho Thiết Trung Đường nghi nan là không biết Phong Cửu U đã lén nhờ người giúp sức, người đó là ai. Và người này ắt phải là người có võ công cao tuyệt.
Nghe Linh Nhứt Phong tố giác, vạch trần tất cả. Hắc Tinh Thiên run rẩy :
– Những… những việc ấy… ai nói với Linh huynh?
Linh Nhứt Phong nói mỉa mai :
– Nếu muốn người khác không biết, trừ phi là không hành động.
Hắc Tinh Thiên ấp úng :
– Nhưng… nhưng việc này…
Tư Đồ Tiếu nghiêm giọng :
– Hắc huynh bất tất phải hỏi, ai là người báo cáo những ẩn tình này cho Linh huynh, đến bây giờ mà Hắc huynh vẫn chưa biết à?
Hắc Tinh Thiên nôn nóng hỏi :
– Người nào?
– Ngoài đồ đệ của Hắc huynh thì còn ai?
Hắc Tinh Thiên liền nổi giận :
– Thì ra là hắn…
Hắc Tinh Thiên liếc nhìn Linh Nhứt Phong, bỗng nhiên hắn cười ha hả :
– Phủ Bạch, ngươi được lắm, ngươi nói hay lắm. Bọn tiểu đệ cũng không biết phải nói gì với Linh huynh, cũng không ngờ cái tên môn đệ ấy trung thành với sư phụ mà đến nỗi đem việc ấy báo cáo với Linh huynh, ha… ha… ha… được…
Tâm tư của Tư Đồ Tiếu rất linh mẫn. Vốn luôn hơn người khác nhưng hắn cũng không ngờ thái độ chuyển biến quá nhanh của Hắc Tinh Thiên.
Linh Nhứt Phong cười như điên cuồng nói :
– Hắc Tinh Thiên! Đến giờ phút này mà ngươi vẫn còn xem thường kẻ khác, cho Linh Nhứt Phong này chỉ là đứa trẻ lên ba!
Hắc Tinh Thiên hổ thẹn quá hóa giận, hắn vỗ bàn nạt :
– Linh huynh, đừng có nghĩ rằng Hắc Tinh Thiên này sợ. Chẳng qua ta nghĩ lại cái tình ngày trước nên nhường Linh huynh một lần đó thôi!
Linh Nhứt Phong thản nhiên hỏi :
– Nếu không nhường thì như thế nào?
Thấy căng, Tư Đồ Tiếu nói chậm rãi :
– Điều mà Hắc huynh nói ra cũng không nhầm chút nào. Còn không… ha ha… cả mười cánh tay thì có sợ gì hai tay!
Linh Nhứt Phong cười như điên cuồng :
– Đúng, mười cánh tay…
Một đại hán áo đen cúi đầu mang vào một bình rượu. Khi đến gần bên Linh Nhứt Phong, bất chợ lão vỗ nhẹ vào vai hắn nói :
– Ngươi tốt lắm! Khỏe không?
Đại hán áo đen không hiểu gì trọi nhưng hắn vẫn cứ đáp :
– Dạ khỏe mạnh…
Hắn vừa nói xong thì toàn thân hắn run bần bật, nghe một tiếng “bình” chiếc bình rượu rơi xuống đất bể nát.
Đại hán này là người của Thiên Võ tiêu cục. Hắc Tinh Thiên thấy tình trạng khẩn trương của hắn, vụt đứng dậy giận dữ :
– Thằng nô tài đáng chết, sao còn chưa lau đi.
Đại hán này từ từ chuyển mình dưới ánh sáng của ngọn đèn, trông mặt hắn chuyển qua màu đen tím, mắt trợn ngược trông thật đáng sợ.
Hắc Tinh Thiên hỏi :
– Ngươi… ngươi sao vậy?
Đại hán này vuốt mồ hôi lạnh rồi chỉ nói được một tiếng :
– Hắn…
Rồi nhào xuống đất.
Mọi người biết rõ hắn đã bị trúng kịch độc của Linh Nhứt Phong. Nhưng chỉ thấy vừa rồi Linh Nhứt Phong mới vỗ nhẹ vào vai hắn một cái mà đã khiến cho một tên đại hán to lớn như vậy phát độc chết, thủ đoạn ghê gớm, với bàn tay kịch độc làm cho ai nấy hết sức ngạc nhiên. Thấy vậy, Bạch Tinh Võ không chờ lão mở miệng, dành nói trước :
– Việc đó không che giấu được Linh huynh, bọn tiểu đệ đã nói rõ, bây giờ chỉ còn thương lượng với Linh huynh mà thôi.
Hắn vừa chứng kiến thái độ của Hắc Tinh Thiên, lời thị uy của Tư Đồ Tiếu, bàn tay kịch độc giết người của Linh Nhứt Phong. Tất cả những điều đó, hắn không đề cập đến, hắn xem như những sự kiện ấy chưa xảy ra, miệng hắn nói những ngôn từ khẩn thiết, thái độ rõ ràng, hình như hắn đã có chủ ý trao cho Linh Nhứt Phong một cách chân thành.
Thiết Trung Đường thấy thế chàng thầm nhủ :
– “Võ công của bọn chúng thì không đáng sợ. Nhưng chỉ có điều tên nào cũng là đại gian đại ác. Đó là điều đáng sợ hơn cả võ công.”
Linh Nhứt Phong nói :
– Các hạ muốn cùng với Linh mỗ bàn bạc một cách chân tình, tại sao cho đến bây giờ mới nói ra không sợ chậm quá rồi sao?
Bạch Tinh Võ không chú ý gì đến ngôn ngữ mỉa mai của Linh Nhứt Phong, nói tiếp :
– Vạn lượng vàng ấy, bọn tiểu đệ sẽ hoàn lại cho Linh huynh, chỉ có điều mong Linh huynh nghĩ đến đại cuộc, đừng hiềm hận chúng tiểu đệ. Chúng tiểu đệ sẽ tiếp tục hợp tác một cách chân thành cùng với Phong lão tiền bối diệt bọn Đại Kỳ môn.
Trước hết hắn đem chuyện vàng bạc hầu đánh động Linh Nhứt Phong, rồi hắn lại đem việc Đại Kỳ môn đánh động hận thù của lão. Điều này quả là hắn đã điểm huyệt rất lợi hại. Không ngờ Linh Nhứt Phong chỉ cười nhạt nói :
– Vạn lượng vàng chỉ là vật ngoại thân, lão phu không cần đến. Còn như thế nào đi nữa cũng chẳng cần nói đến, nhưng bắt tay với Phong Cửu U thì lão phu không bao giờ chấp nhận.
Bạch Tinh Võ ngơ ngác hỏi :
– Phải chăng là Linh huynh chưa thấy võ công của Phong lão tiền bối.
Linh Nhứt Phong nói rõ :
– Võ công của Phong Cửu U có thể liệt vào hàng mười cao thủ trong võ lâm hiện nay, nhưng cái tâm của hắn rõ ràng là lão phu chưa thể thấy rõ?
Bạch Tinh Võ hỏi lại :
– Nếu được Phong lão tiền bối giúp sức thì thanh thế của chúng ta càng cao, chẳng biết vì sao Linh huynh lại không muốn là có ý như thế nào?
Linh Nhứt Phong nói chậm rãi :
– Sự kiện giữa Đại Kỳ môn với ngũ phúc liên minh, bên ngoài nhìn tuy đơn giản, kỳ thực thì phức tạp ở trong nội tình, ngoài cả sự tưởng tưọng của chúng ta!
Bạch Tinh Võ lấy làm lạ :
– Linh huynh nói như vậy. Phải chăng ngoài Phong lão tiền bối còn có một người nào dính vào chuyện này?
Linh Nhứt Phong nói thêm :
– Chẳng những có người khác mà người ấy đã thối ẩn ngoài đời chúng ta. Con người mà thỉnh thoảng giang hồ nhắc lại những truyền thuyết. Trong những truyền thuyết ấy có nhắc lại tên của các cao nhân này!
Tư Đồ Tiếu nói :
– Việc này đang còn bí ẩn, ngay tiểu đệ cũng không biết đến, tại sao Linh huynh nhờ đâu mà biết được? Tiểu đệ xin được nghe.
Linh Nhứt Phong nói tiếp :
– Ngươi còn không biết nhiều chuyện nữa!
Bạch Tinh Võ vội vàng chen vào :
– Bọn tiểu đệ xin rửa tai chờ nghe, xin Linh huynh cho biết.
Hắn châm rượu mời Linh Nhứt Phong một ly.
Linh Nhứt Phong uống một hơi cạn ly rồi nói :
– Tư Đồ tiền bối để di thư cho Tư Đồ Tiếu, nhưng tiên phụ há không để lại di thư cho lão phu!
Nghe thế, Tư Đồ Tiếu giật mình hỏi :
– Trong thư nói những gì?
Linh Nhứt Phong không chú ý gì đến Tư Đồ Tiếu. Lão nói tiếp :
– Bức thư mà Tư Đồ Tiếu nhận được tuy nội dung chứa đựng những điều bí mật, nhưng những bí ẩn ấy rất nhiều.
Nói đến đó, gương mặt đen sẫm của lão biến thành trắng, trên tránh lão lấm tấm mồ hôi.
Thấy vậy Tư Đồ Tiếu cười thầm nhưng hắn giả vờ biến sắc hỏi :
– Linh huynh vì sao vậy?
Linh Nhứt Phong run bần bật, hình như lão không chịu đựng được nỗi đau đớn, lão không nói gì cả, lão thò tay vào giỏ bắt một con cóc độc còn sống bỏ vào miệng nhai sạch. Sau đó mới thấy Linh Nhứt Phong có phần tỉnh táo, sắc mặt trở lại màu đen xạm.
Bọn Tư Đồ Tiếu đều là những kẻ lịch thiệp giang hồ, nên đều biết rõ do Linh Nhứt Phong vì nôn nóng luyện võ công, không có phân biệt gì đến lợi hại nên lão đã luyện công phu tà đạo.
Công phu tuy luyện thành công nhưng trong máu và kinh mạch của lão chứa đầy chất độc, nên phải thường ăn những con vật độc để lấy độc trị độc, khắc chế độc tính ở trong huyết mạch. Còn không thì bị đau đớn không thể chịu nổi. Nhưng mỗi lần lão ăn một con vật độc thì độc ở trong người lại gia tăng. Như vậy chưởng lực của lão càng ngày càng độc hơn. Lần sau độc hơn lần trước và chất độc phát tác lại càng mạnh.
Do vậy nên lão ăn loại vật độc là lẽ tự nhiên. Loại ác tính này nó cứ trà trộn nhau không biết đến địa bộ nào mới dứt được.
Tư Đồ Tiếu mừng thầm :
“Linh Nhứt Phong, bây giờ thì ta còn sợ ngươi. Nhưng sẽ có một ngày ta sẽ chứng kiến tận mắt, ngươi sẽ nhận một cái chết do chính sự luyện tập độc chưởng của ngươi.”
Linh Nhứt Phong lại uống một ly cạn :
– Trong bức thư tiên phụ để lại có nói rõ. Một là muốn lão phu không nên dựa vào sức mạnh của môn phái Phong Cửu U. Nếu cứ dựa vào Phong Cửu U thì đừng nghĩ đến việc tiêu diệt Đại Kỳ môn. Nếu không diệt Đại Kỳ môn thì con cháu đời đời của chúng ta hết sức nguy khốn. Cho nên muốn diệt hậu hoạn thì hãy đi cầu một dị nhân khác, chứ không được tìm đến Phong Cửu U.
Chỉ nghe có tiếng hỏi không thấy người :
– Vì sao?
Linh Nhứt Phong nói :
– Nguyên nhân của nó thì rất nhiều, nhưng điều quan trọng nhất cần phải quan tâm. Đó là Thường Xuân đảo. Những thánh nữ áo đen của Nhựt Hậu tọa lạc là môn phái mà Phong Cửu U không dám động đến.
Linh Nhứt Phong nói đến đó, lão chợt phát giác thần sắc lạ kỳ của bọn Tư Đồ Tiếu. Kể từ khi có mấy tiếng “vì sao” thì không còn nghe họ nói gì nữa.
Linh Nhứt Phong cũng giật mình, lão hỏi :
– Ai đó?
Mắt lão nhìn trừng trừng lên chỗ ẩn mình của Thiết Trung Đường.