Tiểu Quân nghe Thúy Ngân Đài khẳng định như vậy, liền vuốt mũi xoa tay :
– Hay lắm… Cô nương có thể chứng minh, tất cô nương là người của Kim Sa phái rồi.
– Bổn cô nương không phủ nhận… Bổn cô nương là người của Kim Sa phái.
Lập Cư bang chủ nghiêm giọng, nhìn Thúy Ngân Đài nói :
– Thúy cô nương… Lập mỗ không phải là người lấy Đan sa chi độc của bổn phái.
Thúy Ngân Đài dời đôi thu nhãn chiếu thẳng vào đáy mắt Bang chủ Lập Cư :
– Bổn cô nương chưa khẳng định Bang chủ có lấy Đan sa chi độc hay không.
Nàng cầm hai cây kim từ từ đi thẳng đến Bang chủ Lập Cư.
Lập Cư thối lùi hai bộ khoát tay :
– Thúy cô nương… Lập mỗ bị người ngậm máu phun mà thôi, tuyệt nhiên không hề chạm tay đến Đan sa chi độc.
Thúy Ngân Đài mỉm cười. Nàng bất thần động thân, với một bộ pháp vô cùng ảo diệu, khiến ngay cả Tiểu Quân cũng phải lõ mắt nhìn :
– Hảo bộ pháp!
Lập Cư thất sắc sàng bộ qua bên trái. Y sờ tay khắp người tưởng như đã bị trúng đôi kim của Thúy Ngân Đài.
Thúy Ngân Đài quay lại nhìn Tiểu Quân, trên tay nàng đôi kim châm đã móc hai con mắt của xác chết.
Nàng giơ cây kim về phía Tiểu Quân :
– Tiểu Quân các hạ xem đôi mắt của Đỗ gia có màu gì?
Tiểu Quân nhìn hai tròng mắt trên hai cây kim của Thúy Ngân Đài :
– Màu đỏ sẫm.
– Nếu là màu đỏ sẫm, thì Đỗ Hạo Thiên không phải chết bởi Đan sa chi độc.
Tiểu Quân nhún vai :
– Y chết bởi cái gì cũng được… Chẳng quan hệ đến tại hạ.
– Vậy các hạ lý giải sao về ấn thủ trên vùng thượng đẳng của Đỗ Hạo Thiên.
– Tại hạ chẳng màng đến chuyện đó. Nếu Thúy cô nương có thắc mắc thì đến Vô Cực phái mà hỏi.
– Ngoài ấn thủ trên ngực Đỗ Hạo Thiên ra, còn túi Đan sa chi độc có ở đây. Đan sa là chất độc vô cùng lợi hại của Kim Sa phái, nếu luyện đúng đến thời hỏa sẽ trở thành thuốc trường sinh bất lão, nên quí vô cùng. Thế mà Đan sa lại có ở đây, giải thích như thế nào?
Tiểu Quân chỉ Lập Cư :
– Cô nương hỏi Lập bang chủ.
Thúy Ngân Đài nheo mày :
– Kim Sa phái không phải là chỗ không người. Ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi… Huống gì Đan sa chi độc được cất ở một chỗ không một ai có thể đến được. Lập bang chủ dù là Bang chủ Cái bang, một bang phái lớn của Trung Nguyên vẫn không đủ bản lĩnh lấy đặng Đan sa chi độc. Bổn cô nương dám khẳng định như vậy.
Tiểu Quân nheo mày :
– Thế thì ai có thể vào trong chỗ tuyệt địa của Kim Sa phái lấy đặng Đan sa chi độc.
– Các hạ còn hỏi Thúy Ngân Đài à?
Tiểu Quân hỏi ngược lại nàng :
– Cô nương biết người lấy hả…? Nếu vậy thì tốt quá.
Tiểu Quân quay lại Lập Cư, ôm quyền nói :
– Chúc mừng bang chủ… Bang chủ hết sợ rồi đấy nhé… Đã có Thúy cô nương chứng minh dùm Bang chủ… Tại hạ thấy chẳng còn việc gì ở đây nữa… Xin kiếu từ!
Tiểu Quân chấp tay sau lưng thong dong thả bước ra cửa.
Thúy Ngân Đài gọi giật lại :
– Tiểu Quân các hạ… Hãy dừng bước!
Tiểu Quân dừng bước quay lại :
– Cô nương có chuyện với tại hạ?
– Đúng… Bổn cô nương có chuyện với các hạ.
Tiểu Quân trố mắt :
– Tại hạ nghĩ chẳng có chuyện gì.
– Sao các hạ lại nói chẳng có chuyện gì. Tuyệt địa của Kim Sa phái không một ai trong giang hồ có thể đột nhập được, ngoài trừ một người.
Thúy Ngân Đài vùng tay, phủi hai con ngươi dính trên đôi kim châm xuống sàn gạch. Nàng thả bước từ từ tiến về phía Tiểu Quân.
Thúy Ngân Đài vừa đi vừa nói :
– Trong giang hồ người duy nhất có thể lẻn vào cấm cung, thậm chí vào cả kho tàng của Đức Kim Thượng, và còn lấy vò Bách Hoa chi tửu ngàn năm để thết đãi bằng hữu, chỉ có y mới có đủ khả năng vào tuyệt địa Kim Sa phái lấy Đan sa chi độc.
Tiểu Quân nhún vai :
– Nhân vật đó chắc phải có bản lĩnh siêu phàm, xuất quỷ nhập thần mới làm được chuyện đó. Thế Thúy cô nương có gặp y không. Nếu gặp cho Tiểu Quân xá một lạy gọi là Kiến kỳ thanh bất kiến kỳ hình.
– Hừ… Tiểu Quân các hạ muốn biết người đó không?
– Tại hạ đang mơ tưởng… Nhân vật mà cô nương vừa nói ắt phải lẫm lẫm liệt liệt…
– Y chẳng lẫm lẫm liệt liệt, cũng chẳng là đại hiệp, và cũng chưa bao giờ nhận là đại trượng phu, ngược lại y là một gã xảo quỷ có một không hai trong chốn giang hồ. Y đang đứng trước mặt bổn cô nương… Y chính là Tiểu Quân…
Tiểu Quân tròn mắt chỉ vào ngực mình :
– Ê… Thúy cô nương nói người xuất quỷ nhập thần đó là tiểu gia hả?
– Không sai… Chính ngươi… Nếu không phải là ngươi Thúy Ngân Đài sẽ tự đâm mù hai mắt mình.
Tiểu Quân bật cười khanh khách :
– Cô nương rất khí phách… Rất đáng mặt anh thư. Vậy tiểu gia mời cô nương thọc đui hai mắt cô nương đi.
Thúy Ngân Đài tròn mắt :
– Tiểu Quân ngươi dám nói như vậy à?
– Thì tại hạ đâu phải là người cô nương vừa nói. Nếu không đúng người cô nương vừa nói thì cô nương thọc mù hai mắt cô nương mà.
Thúy Ngân Đài nghiến răng, mặt ngập sát khí.
Nàng nghiêm giọng nói :
– Nếu như ngươi không có tên trong danh sách thần chết của Tử Kiếm Thường Nhẫn thì bổn cô nương đã lấy mạng ngươi rồi.
– Vậy sao? Thế thì may mắn cho Tiểu Quân này quá. Thà tiêu mạng trong thanh Huyết kiếm của Thường Nhẫn còn hơn tàn phế mù lòa bởi đôi kim châm của cô nương. Tại hạ mù rồi, lại chẳng có mấy cảm tình với Lập bang chủ, y chắc chắn không cho đầu nhập vào Cái bang.
Tiểu Quân xoa bụng :
– Thế là đành chết đói, chết khát. Khổ lắm! Vậy tại hạ kiếu từ, để đến hồ Lạc Thủy, xin Tử Kiếm một chiêu đặng giã từ cõi đời này.
Y tủm tỉm cười xá Thúy Ngân Đài một cái :
– Đa tạ cô nương đã chỉ giáo.
Tiểu Quân nói xong thản nhiên chấp tay sau lưng thả bước ra ngoài. Y dừng bước ngay cửa, quay mặt lại, vừa tủm tỉm cười vừa nói :
– Thúy cô nương nói đúng đó… Tại hạ thèm rượu Bách Hoa chi tửu ngàn năm nên mới thâm nhập vào cấm cung tìm vò rượu quí. Nhưng tại hạ không thèm Đan sa chi độc để trở thành trường sinh bất tử đâu, do đó Tiểu Quân không mơ đến tuyệt địa Kim Sa phái.
Gã nói xong quay lưng bỏ đi tiếp.
Lập Cư bang chủ nói với Thúy Ngân Đài :
– Thúy cô nương, bây giờ mọi chuyện đã minh bạch.
Nàng quay lại nhìn vào mặt Bang chủ Lập Cư :
– Ngươi ngoan ngoãn thì sẽ được vinh hoa phú quí.
Nói xong, nàng phi thân ra ngoài, để mong bắt kịp Tiểu Quân.
* * * * *
Rời khỏi nhà của Đỗ Hạo Thiên, Tiểu Quân chẳng hấp tấp mà nhàn tản đi như người thích dạo đêm, ngắm nhìn trời đầy sao.
Tiểu Quân vừa đi vừa nghĩ thầm :
– “Lấy được Đan Sa chứng tỏ Thất Thất tỷ tỷ bản lĩnh võ công “Tục Hóa Cốt” đã luyện đến cõi thượng thừa rồi”.
Tiểu Quân vừa ra khỏi cổng thành được hai dặm hướng về hồ Lạc Thủy, bất ngờ dừng bước quay lại.
Vừa lúc đó Thúy Ngân Đài đã bắt kịp Tiểu Quân.
Y nheo mắt nói với nàng :
– Ý… Tiểu gia đi tìm cái chết mà cô nương cũng theo nữa à?
Thúy Ngân Đài buông luôn một câu thật nhạt nhẽo :
– Bổn cô nương muốn coi Xảo Quỷ Tiểu Quân, danh tiếng chấn động giang hồ chết như thế nào.
Tiểu Quân nhăn mặt :
– Chết mà cũng coi nữa… Có gì hay ho đâu?
– Người khác chết thì chẳng có gì đáng coi, nhưng Tiểu Quân xảo quỷ chết thì đáng coi lắm. Ít nhất bổn cô nương cũng biết ngươi chết cái miệng còn nói gì nữa không.
Tiểu Quân nhếch mặt nhìn nàng :
– Rủi tại hạ không chết thì sao?
– Dù bản lĩnh của ngươi có trời long đất lở, có thể nói là pho tàng thư sống duy nhất trên giang hồ nhưng chắc chắn không thể không chết bởi Tử Kiếm Thường Nhẫn.
– Coi bộ cô nương ca ngợi Thường Nhẫn quá đấy.
– Bổn cô nương có lý do để ca ngợi Thường Nhẫn.
– Lý do gì?
– Tử Kiếm Thường Nhẫn chỉ luyện có môn chiêu độc kiếm duy nhất để giết người. Chiêu kiếm đó Thường Nhẫn đã trui rèn trong mười năm, và đã kiểm chứng qua trăm cuộc đấu, chỉ chờ đến lúc này thôi.
Tiểu Quân vuốt mũi :
– Tội nghiệp cho Thường Nhẫn quá. Giết tại hạ không biết y sẽ được gì.
– Chỉ có hắn mới trả lời ngươi được thôi.
– Tiểu gia chết rồi, đâu còn nghe y nói được chứ.
– Sau này y chết… Y sẽ nói cho ngươi nghe.
– Chẳng cần nghe nữa. Đã làm ma rồi thì ai cũng như ai.
Tiểu Quân bất chợt nắm tay Ngân Đài.
Nàng rụt tay lại :
– Ngươi không được đụng vào bổn cô nương.
Gã trố mắt nhìn nàng :
– Ê… Đụng chút xíu mà giận dữ như vậy… Bộ quí lắm sao hả?
Ngân Đài quắc mắt :
– Bổn cô nương không muốn ngươi đụng là được rồi.
– Ờ thì không đụng. Tại hạ hỏi thật nghe! Phải cô nương đến cư gia Đỗ Hạo Thiên cốt để dẫn Tiểu Quân đến gặp Tử Kiếm Thường Nhẫn phải không?
– Đúng như vậy.
– Cô nương có thể cho tại hạ biết danh sách thần chết của Thường Nhẫn do ai trao cho y.
Ngân Đài lắc đầu :
– Ta không biết.
– Cô nương không biết mà lại đi đón Tiểu Quân. Nghĩ cũng lạ thật. Cái gì cô nương cũng biết, biết cả Tiểu Quân thâm nhập vào cấm cung lấy hảo tửu thết bằng hữu, vậy mà chuyện này thì không.
– Có biết ta cũng không nói.
Tiểu Quân tủm tỉm cười :
– Tại hạ sắp chết bởi Tử Kiếm rồi, cô nương cũng không nói được à. Thế thì bất công quá. Tiểu Quân chết mà chẳng biết mình chết vì cái gì! Làm ma mà cứ ấm ức mãi chắc biến thành quỷ.
– Ngươi biến thành quỷ mặc ngươi.
Tiểu Quân cau mày :
– Nếu tại hạ mà biến thành quỷ nhất định sẽ bắt cô nương về với tại hạ để có người hủ hỉ.
– Xảo ngôn!
– Xảo quỷ tất xảo ngôn chứ có gì lạ đâu.
Tiểu Quân gõ tay vào trán mình :
– Mà sao Tiểu Quân tự nhiên lại đi tìm cái chết chứ, mà chẳng biết mình chết vì cái nợ gì. Cần gì đi tìm, thôi thì trốn quách cho rồi, chẳng thèm gặp cái gã Tử Kiếm kỳ cục đó làm gì.
Tiểu Quân vừa nói dứt lời toan trổ khinh thuật Di Hình thoát đi, nhưng Ngân Đài đã gọi giật lại :
– Tiểu Quân.. Ngươi không tránh được đâu. Nếu như ngươi không đối mặt với Tử Kiếm Thường Nhẫn thì có một người sẽ chết thế ngươi.
Tiểu Quân thở hắt ra, quay lại nhìn Thúy Ngân Đài :
– Cô nương nói ai chết thế tại hạ?
– Bổn cô nương chỉ nói cho ngươi biết tới đây thôi. Có lẽ ngươi không nỡ để người chết thảm bởi độc kiếm sát chiêu của Tử Kiếm Thường Nhẫn.
Ngân Đài vừa dứt lời thì Tiểu Quân bất chợt ngã về sau, tứ chi co rúm lạI, hai mắt trợn trừng, rồi từng cơn co giật trông thật là dị hoặc.
Ngân Đài nhìn gã trừng trừng :
– Tiểu Quân… Ngươi sao vậy… Ngươi bị sao vậy.
Tiểu Quân thều thào :
– Tiểu Quân… sắp chết! Tại hạ sắp tiêu mạng rồi. Cô nương….
Ngân Đài lắc đầu :
– Sao tự dưng ngươi bị như vậy. Nói đi… Ngươi đã bị trúng độc phải không… Ngươi bị trúng độc phải không…?
Tiểu Quân vặn người, nghiến răng ken két. Y gượng nói từng chữ, cố cho Ngân Đài nghe :
– Ngân Đài cô nương… Chắc tại hạ không kịp đến hồ Lạc Thủy… Cô nương giúp dùm tại hạ..
Ngân Đài nhìn gã lắc đầu :
– Không được! Sao kỳ vậy nè! Ngươi nói đi, bị trúng chất độc gì?
Mặc dù nàng khẩn trương như vậy nhưng tuyệt nhiên không hề đưa tay chạm đến mình Tiểu Quân.
Ngân Đài lấy từ trong thắt lưng ra một lọ tịnh bình, trút hai hoàn dược thảo, một đen một hồng, đưa đến trước mặt Tiểu Quân :
– Tiểu Quân, đây là hai hoàn dược “Long Hổ hoàn đan quyết” luyện theo thuật pháp lưỡng nghi, tứ tượng ngũ hành mà tạo thành, có thể trục bất cứ độc chất, hay phong hàn tà bệnh ra khỏi thân pháp ngươi. Hãy uống mau lên!
Tiểu Quân thều thào :
– Muộn quá rồi… Muộn quá rồi… Tại hạ không thể uống được nữa.
Gã nói xong đầu lật qua một bên, miệng mở toang hoác trông như đang bị ngộp thở.
Ngân Đài khẩn trương hơn :
– Tiểu Quân! Ngươi chết rồi à? Tiểu Quân, ngươi ráng uống “Long Hổ hoàn đan quyết” sẽ bình phục ngay thôi mà. Ta…
Mặc cho nàng nói, Tiểu Quân cũng chỉ trợn mắt, há miệng tứ chi co giật dữ dội hơn.
Ngân Đài lúng ta lúng túng :
– Ta biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta lại mớm thuốc cho ngươi sao? Đâu có được… Đâu có được… Ngươi không thể chết như vậy được, ngươi phải chết bởi độc chiêu sát kiếm của Thường Nhẫn mới đúng.
Ngân Đài thấy Tiểu Quân há miệng, không biết nghĩ sao bỏ luôn hai hoàn “Long Hổ hoàn đan quyết” vào miệng Tiểu Quân. Thuốc vừa tọt vào miệng gã đã bị phun ra, bắt Ngân Đài phải trổ trảo công thộp họng.
Tiểu Quân rùng mình, rú lớn :
– A… A… A… A
Tiếng rú thê thảm của y khiến Ngân Đài bối rối hơn.