Nghĩ mãi không còn cách nào để có thể cho Tiểu Quân uống hai hoàn dược thảo. Thúy Ngân Đài đành phải dùng miệng nhai thuốc nhuyễn ra rồi mớm cho Tiểu Quân.
Tâm trạng nàng ngượng ngùng e thẹn vô cùng, nhưng chẳng lẽ để cho Tiểu Quân chết sao, và nàng cũng chẳng biết hắn bị chứng phong hàn gì mà xảy ra tình trạng này.
Ngân Đài nhìn Tiểu Quân, nói :
– Bổn cô nương phá lệ lần đầu với ngươi đó.
Nàng nói xong ghé miệng xuống để mớm dược thảo vào miệng Tiểu Quân.
– A…
Hai cánh môi mọng đỏ, gợi cảm của Ngân Đài vừa áp vào miệng Tiểu Quân thì huyệt Vĩ Lư đã bị điểm. Nàng thốt khẽ một tiếng, cũng vừa lúc đó hai cánh tay Tiểu Quân đã quấn chặt tiểu yêu của Ngân Đài.
Y mở mắt nhìn nàng chằm chằm.
Ngân Đài thẹn quá, nhưng miệng đã lỡ ngậm dược thảo không thể thốt ra lời.
Tiểu Quân nhếch mép :
– Cô nương tính mớm Long Hổ hoàn đan quyết cho Tiểu gia phải không?
Ngân Đài lắc đầu.
Gã cười khẽ một tiếng, nói tiếp :
– Đừng làm bộ e thẹn mắc cỡ. Tiểu Quân nghe hết rồi.
Y ngồi lên, ôm ghịt Ngân Đài vào lòng :
– Gia nhân thơm quá… Thơm quá!
Tiểu Quân ghé miệng áp vào hai cánh môi mím chặt của Ngân Đài :
– Cho Tiểu Quân uống thuốc đi!
Ngân Đài lắc đầu.
Tiểu Quân cau mày, xỉa ngón trỏ vào trán nàng :
– Tiện nữ này không quang minh chính đại gì hết.
Y lắc đầu nhìn nàng, nói :
– Nắng mưa thất thường, lúc tiểu gia làm bộ trúng phong hàn thì sợ tiểu gia chết, giờ thì bày vẽ không cho tiểu gia uống linh dược.
Y chìa mặt sát vào mặt Ngân Đài :
– Ngươi không cho tiểu gia dùng linh dược thì ngậm thuốc làm gì? A… Chắc ngươi tiếc hai viên Long Hổ hoàn đơn quyết. Tiểu gia không cần đâu… Ngươi cứ giữ nó đi.
Tiểu Quân vừa nói vừa toan dụng nội khí bức Thúy Ngân Đài phải nuốt hai viên thuốc đó. Ngân Đài như đọc được ý niệm của Tiểu Quân, trợn mắt, phun luôn số thuốc mình đã nhai nhuyễn ra ngoài.
Nàng rít lên bằng chất giọng cay độc :
– Cẩu trệ… Giải huyệt cho bổn cô nương mau!
– A, giờ mới mở miệng đây…
Tiểu Quân ghé mũi vào miệng nàng :
– Thơm lắm… Không ngờ thuốc linh đơn lại thơm như vậy.
Tiểu Quân vuốt má nàng. Ngân Đài nghiêng đầu qua bên cố tránh hành động sàm sỡ của Tiểu Quân.
Nàng nghiến răng ken két :
– Tiểu Quân… Bổn cô nương không ngờ ngươi đê tiện như vậy.
Tiểu Quân sa sầm mặt xuống :
– Cái gì là đê tiện? Nàng còn làm bộ làm tịch nữa. Nếu như tiểu gia há hốc cái miệng thì nàng đã hôn ta rồi. Ôi cha ơi… nam nữ thọ thọ bất thân thế mà nữ nhi lại đi tìm nam nhân…
Gã hừ một tiếng, xỉa ngón trỏ vào trán Ngân Đài :
– Nữ nhân như ngươi đúng là không biết lễ giáo gia phong.
Gã đổi giọng ôn nhu :
– Ê… Hay ngươi thấy tiểu gia tướng mạo phong lưu, đúng là một mỹ nam tử nên có lòng muốn về với tiểu gia để nâng khăn sửa túi.
– Im miệng!
Tiểu Quân trừng mắt nhìn Ngân Đài :
– Ta nói không đúng sao? Nếu không đúng thì ngươi cho tiểu gia uống linh dược làm gì?
Ngân Đài cụp mắt xuống.
Tiểu Quân vỗ vào má nàng :
– Nè… Hãy mở mắt ra mà nghe Tiểu gia hỏi đây.
Ngân Đài mở mắt nhìn Tiểu Quân :
– Ngươi hãy giết ta đi!
– Tiểu gia giết nàng à?
Tiểu Quân khoát tay :
– Tại sao ta lại phải giết nàng chứ? Không yêu thì thôi cớ sao nỡ nhẫn tâm giết một người đẹp như nàng.
Y vừa nói vừa cúi xuống hôn vào trán Thúy Ngân Đài :
– Một nụ hôn thắm đượm tình yêu.. Ôi, Tiểu Quân mi có một mụ ái thê xinh đẹp như thế này thì còn gì sung sướng cho bằng.
Ngân Đài nghe Tiểu Quân nói, mặt đỏ bừng vì thẹn.
– Tiểu Quân, ngươi trơ trẽn đến thế là cùng.
– Hừ… Thê thiếp mà dám chửi phu tướng như vậy thì thật không còn lễ giáo gì nữa.
Tiểu Quân đổi giọng thật nghiêm :
– Nè… Nghe tiểu gia hỏi này.
– Bổn cô nương không trả lời ngươi đâu.
– Ngươi không trả lời cũng không được.
– Ngươi bức ép nhi nữ đâu phải là đại trượng phu đứng trong trời đất.
– Tiểu gia có bao giờ nhận mình là đại trượng phu đâu.
Tiểu Quân dựng Ngân Đài đứng lên. Gã chắp tay sau lưng thối lại ba bộ nhìn nàng từ đầu đến chân.
Ngân Đài thẹn quá hỏi :
– Ngươi nhìn ta kiểu gì vậy?
Tiểu Quân gật gù :
– Tiểu gia đang định giá.
– Định giá… Thế nào là định giá chứ?
– Định giá là thế này. Phàm nữ nhân bình thường nếu đem bán vào kỹ viện ít ra được năm mươi lạng, còn nàng xem chừng thuộc hàng đại gia, đại phú, tiểu gia có thể lên giá hơn năm mươi lạng nữa.
– Ngươi… Ngươi tính bán bổn cô nương vào kỹ viện?
Tiểu Quân thản nhiên gật đầu :
– Đầu tiên tiểu gia sẽ phế bỏ võ công của nàng… Rồi mới đem bán được.
– Tiểu Quân, hãy mau giết bổn cô nương đi!
Tiểu Quân lắc đầu :
– Tiểu gia giết ngươi để mất trăm lạng vàng sao? Uổng lắm… Không thể giết được đâu.
– Nếu ngươi cần kim lượng, hãy giải huyệt cho Ngân Đài, bổn cô nương sẽ cho ngươi ngân lạng.
Tiểu Quân lắc đầu :
– Tiểu gia không ngu đâu. Giải huyệt cho ngươi, để ngươi dùng hai cây kim thọc mù mắt tiểu gia sao.
Tiểu Quân gãi đầu :
– Thúy quỷ nữ! Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất để giữ thân là hãy nói cho tiểu gia biết, tại sao ngươi muốn tiểu gia phải tỷ đấu với Tử Kiếm Thường Nhẫn.
Ngân Đài lắc đầu :
– Ta không nói cho ngươi biết đâu.
Tiểu Quân trợn mắt :
– Ngươi không nói, tất chấp nhận chịu cực hình của tiểu gia.
Gã chắp tay đi tới đi lui, rồi dời nhãn vào thân cây gần đó :
– Tiểu gia có cách bắt ngươi phải nói rồi.
– Cách gì?
– Tiểu gia sẽ lột hết trang y của ngươi trói vào góc cây kia. Trời sáng, thiên hạ trong Trường An sẽ mục kiến một cảnh vô cùng hấp dẫn.
Gã chớp chớp mắt :
– Những gã nam nhân háo sắc chắc chắn sẽ chớp mắt liên tục! Biết đâu có kẻ còn rõ nước rãi vì giai nhân.
Ngân Đài bặm môi. Hai hàng lệ rịn ra khóe mắt. Nàng nấc khẽ một tiếng :
– Tiểu Quân! Ngươi làm vậy còn quá quắc hơn bán bổn cô nương vào kỹ viện nữa.
– Xem ra nàng sợ rồi. Thế thì nói đi. Nếu không nói đừng có trách tiểu gia đó.
– Bổn cô nương không nói được.
– Cứng đầu… Cứng cổ.
Tiểu Quân vừa nói vừa cắp ngang tiểu yêu của Nhân Đài đi thẳng đến cây bạch dương. Y đặt Ngân Đài đứng dưới gốc cây, tằng hắng nói :
– Thế nào! Cô nương có chịu nói cho tại hạ biết không?
Ngân Đài lắc đầu :
– Không.
Tiểu Quân lấy ngọn trủy thủ, hườm trước mặt nàng :
– Đầu tiên Tiểu gia sẽ cạo đầu ngươi.
Gã vừa nói vừa tháo dây lụa cùng những cành trâm cài tóc Thủy Ngân Đài.
Tiểu Quân nói :
– Tiếc thật! Mái tóc đẹp thế này mà bị cạo bỏ. Tiếc quá! Cái số của cô nương phải làm ni cô nên mới gặp Tiểu Quân.
– Ngươi làm vậy được sao?
Tiểu Quân ưỡn ngực :
– Tiểu gia đã muốn làm là làm. Đâu có ai cản được Tiểu gia chứ. Với lại tiểu gia làm việc này cũng vì thiên hạ mà thôi. Cho nàng qui y đầu Phật đỡ cho thiên hạ khỏi phải bị mù mắt.
Tiểu Quân nheo mày nói tiếp :
– Tiểu gia nói cho nàng biết, ngọc trủy thủ của tiểu gia sắc bén lắm, cạo không bao giờ chừa lại sợi tóc nào đâu.
Ngân Đài bật khóc :
– Tiểu Quân đừng đối xử với ta như vậy.
– Nếu nàng không muốn ta đối xử tệ thì nói cho ta biết, tại sao nàng muốn tiểu gia đấu với Tử Kiếm Thường Nhẫn.
Ngân Đài lưỡng lự :
– Bổn cô nương nói ra sợ ngươi cũng không tin.
– Tiểu gia tin! Nhất định tin! Nếu không đúng như lời nàng nói, tiểu gia cũng có cách bắt nàng khai sự thật.
– Được! Ngân Đài nói! Nhưng trước tiên ngươi hãy giải huyệt cho ta đi.
Tiểu Quân lắc đầu :
– Ê… Tiểu gia không có ngu đâu. Nàng nói trước! Tiểu gia sẽ giải huyệt sau.
– Ta sợ ngươi không tin.
– Ê… Nàng tưởng tiểu Gia là Tào Tháo chắc?
– Vậy ngươi nghe đây. Ngươi duy nhất giết được Tử Kiếm Thường Nhẫn là Xảo Quỷ Tiểu Quân. Ngược lại chỉ có Tử Kiếm Thường Nhẫn mới đủ bản lĩnh lấy mạng ngươi.
– Cô nương tâng bốc tại hạ quá đấy.
– Ngân Đài không tâng bốc đâu, mà đó là sự thật.
– Thế ai muốn Tử Kiếm Thường Nhẫn giết Tiểu Quân?
Nàng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Quân :
– Thường Nhẫn sẽ trả lời cho ngươi biết.
– Cô nương không biết à?
Ngân Đài lắc đầu :
– Ngân Đài có tai như điếc, có mắt như mù, và có lưỡi cũng không được quyền nói.
– Cô nương có tai như điếc, có mắt như mù, có lưỡi không được nói, thế mà Tiểu Quân vẫn thấy đôi mắt cô nương sáng như hai vì sao, tai thính như tai thỏ, cái lưỡi lại nheo nhẹo. Vậy Tiểu Quân móc mắt, đục lỗ tai, cắt lưỡi cô nương cho rồi.
Tiểu Quân vừa nói vừa dí mũi trủy thủ vào hai mắt Thúy Ngân Đài.
Nàng nhắm mắt lại chờ ngọn trủy thủ của Tiểu Quân móc đôi thu nhãn của mình.
Tiểu Quân thở ra :
– Cô nương không sợ à?
– Ngươi cứ việc móc mắt Ngân Đài.
Tiểu Quân lại dí ngọn trủy thủ vào tai nàng.
Ngân Đài mỉm cười nói :
– Ngân Đài sẵn sàng rồi đó.
Tiểu Quân hừ một tiếng :
– Móc mắt, đục lỗ tai, cô nương không sợ. Vậy chắc có lẽ Thúy cô nương sợ câm.
Tiểu Quân vừa nói vừa đụng trảo công chịt lấy cằm Ngân Đài, gằn giọng nói :
– Le lưỡi ra!
– Cần gì làm như vậy… Cứ tặng một dao vào tim ta là xong.
– Ngươi cũng không sợ?
Y dí mặt vào mặt Ngân Đài
– Sao mỹ nữ như ngươi mà lì lợm quá vậy?
– Ngươi muốn chửi Ngân Đài sao cũng được.
– Hừ… Thôi được rồi… Nghĩ cho cùng ngươi cũng có lòng tốt với tiểu gia. Tiểu gia tha cho ngươi một lần đấy nhé, lần sau gặp ta nhớ tránh mặt.
Ngân Đài nhìn Tiểu Quân trừng trừng :
– Tiểu Quân! Ngươi suy nghĩ kỹ đi, nếu ngươi tha bổn cô nương lần này. Ngươi sẽ hối hận đấy. Ta sẽ đòi lại cái nhục hôm nay mà bắt ngươi trả giá đắt đó.
– Ngươi còn nói như vậy nữa à? Nhưng tiểu gia đã nói rồi, không bao giờ rút lời lại.
Gã chợt gõ vào trán mình :
– Nhưng… Hay… Tiểu Quân cũng tiếc lắm.
Y bất chợt ôm chầm lấy Thúy Ngân Đài, dí miệng vào tai nàng :
– Tiểu gia tiếc vì thấy nàng đẹp mà lại hận thù Tiểu gia. Hôn ngươi lần cuối, sau này có bị mù mắt cũng được.
– Tiểu Quân… Ngươi…
Mặc cho Ngân Đài phản kháng, Tiểu Quân vẫn dí hai cánh môi vào gáy nàng. Gã chắc lưỡi một tiếng rồi nói :
– Chu choa ơi… Thơm quá!
Dứt lời Tiểu Quân đảo bộ trổ luôn Dị Hình Tướng, thoắt một cái đã lướt đi, chỉ trong chớp mắt đã khuất dạng.
Sau cái hôn của Tiểu Quân, Thúy Ngân Đài còn thẹn thùng bỡ ngỡ. Nàng giật mình sực nghĩ Tiểu Quân chưa giải huyệt đạo cho mình, toan cất tiếng gọi, nhưng kịp phát hiện ra đại huyệt Vĩ Lư đã được giải khai rồi.
Ngân Đài cau mày nghĩ thầm :
– “Y giải huyệt cho mình vào lúc nào nhỉ?”
Nàng sực nhớ đến nụ hôn sau cùng của Xảo Quỷ Tiểu Quân, mặt hoa càng thẹn hơn.
– “Chẳng lẽ y giải huyệt đạo Vĩ Lư của mình chỉ bằng một nụ hôn? Y có thể chuyền hóa khí công qua hơi thở à”
Ngân Đài lắc đầu, bất giác đưa tay xoa gáy. Nàng còn đang trầm mặc suy tưởng về Tiểu Quân thì thấy xa xa một chiếc đèn lồng di chuyển trên quan lộ. Chiếc đèn di chuyển bập bềnh trông rất kỳ quặc, tưởng như nó là chiếc đèn ma của bọn Phán quan dưới Diêm phủ từ địa ngục chui lên trần gian để tìm bắt người.
Chiếc đèn lồng còn cách nàng non mươi trượng, Ngân Đài mới nhận ra người cầm đèn là một lão trượng, tóc bạc râu bạc, thần sắc uy nghi, trông ngỡ như một vị đạo sĩ ẩn tích lâu năm vừa hạ sơn ngao du thiên hạ.
Lão trượng đó tiến thẳng đến đối mặt với Ngân Đài. Lão từ tốn nói :
– Tiểu nữ có thể cho lão phu hỏi thăm một người?
– Lão trượng hỏi ai?
– Lão phu vừa từ trong thành Trường An ra và được biết Xảo Quỷ Tiểu Quân đi về hướng này. Lão muốn gặp y.
– Lão tiền bối hỏi Xảo Quỷ Tiểu Quân? Vậy xin hỏi đại danh quí tánh của tiền bối?
Lão vuốt chòm râu bạc :
– Một trăm năm nay lão phu chưa bước chân ra ngoài giang hồ. Còn một trăm năm trước lão chính là Thiên Sơn Quỷ Kiếm.
Ngân Đài tưởng như có tiếng sấm dội thẳng vào thính nhĩ mình. Nàng nhìn chằm chằm lão trượng, bán tín bán nghi nói :
– Lão tiền bối là Thiên Sơn Quỷ Kiếm?
– Tiểu nữ chắc không ngờ lão quỷ còn sống chứ gì?