Nhật Phong như người ngủ mê bừng tỉnh. Cảm giác đầu tiên chàng nhận được là sự giá lạnh, ẩm thấp. Ðảo mắt nhìn qua một lượt chàng mới biết mình đang ở trong gian thạch ngục vô cùng kiên cố.
Chàng nhớ mang máng mình đã làm một điều gì đó mà thần thức chẳng hề chủ động.
Nhật Phong ngồi dựa vào vách đá. Khí lạnh trong vách đá âm ỉ khiến xương sống chàng giá lạnh.
Nhật Phong ôm đầu nói :
– Ta đã làm gì? Phải chăng ta đã làm một việc mà trời không dung đất không tha?
Cạch…
Âm thanh nghe thật khô khốc. Cùng với âm thanh đó cánh cửa đá mở ra. Nhật Phong giương mắt nhìn người bước vào thạch lao. Trong nội đang của chàng giờ đây chẳng còn chút khí lực nào, nhưng một khi công lực hồi phục thì thầnthức chàng lại chẳng có.
Người bước vào thạch lao chẳng ai xa lạ mà chính là Ngọc Diện Kỳ Nữ Nhược Mai Lâm.
Nhược Mai Lâm ngắm Nhật Phong. Nàng cất tiếng với chất giọng thật trong nghe mà ngỡ như tiếng ngọc lưu ly khua vang với những âm thanh trong vắt :
– Lãnh công tử thấy trong người như thế nào?
Lãnh Nhật Phong nhìn nàng chằm chằm :
– Các ngươi làm gì ta, và ta đã làm gì. Hãy nói cho ta biết với. Ta đã làm gì?
Nhược Mai Lâm bước đến đứng trước mặt Nhật Phong :
– Lãnh Nhật Phong giờ đây không còn là Thần Kiếm Giang Ðông nữa mà đã biến thành Sát Thủ Kiếm Vương.
Nhật Phong cau mày :
– Sát Thủ Kiếm Vương?
Nhật Phong cau mày :
– Sát Thủ Kiếm Vương. Ta cảm nhận tay mình đã dính đầy máu.
Nhược Mai Lâm gật đầu :
– Không sai. Khi Lãnh công tử là Sát Thủ Kiếm Vương thì không một ai trong giang hồ thoát khỏi Long kiếm của Lãnh Nhật Phong. Kể cả những người bằng hữu chi giao với công tử.
– Nàng nói vậy có nghĩa gì?
– Ðến ngay cả Lâm Thanh Tử mà Lãnh công tử vẫn hạ thụ không nương tay.
Hai mắt Nhật Phong như trợn ngược lên. Chàng lắp bắp nói :
– Ta… ta đã giết Lâm Thanh Tử?
Nhược Mai Lâm gật đầu :
Nhật Phong biến sắc trầm trọng :
– Ta không tin… Sao ta lại có thể hạ thủ Lâm đệ được chứ.
– Lãnh công tử đừng quên khi người là Sát Thủ Kiếm Vương thì đâu còn thần thức để nhận biết ai là bằng hữu ai là kẻ thù. Thanh Long kiếm của công tử đã dính đầy máu Lâm Thanh Tử.
Nhật Phong thở gấp từng cơn một. Chàng hỏi lại Nhược Mai Lâm :
– Nhược Mai Lâm nói thật cho ta biết đi. Có phải như vậy không?
Nhật Phong chỉ vào ngực mình :
– Ta… ta đã giết Lâm Thanh Tử?
– Ðúng ra Lãnh huynh không có, mà Lãnh huynh chỉ chịu sự sai khiến của Chu Thể Loan trong lúc thần thức không còn mà thôi.
Lãnh Nhật Phong ôm đầu :
– Trời ơi… ta đã giết Lâm đệ rồi sao? Ta đã giết Lâm đệ rồi sao?
Nhật Phong gào lên :
– Không, ta không giết Lâm đệ.
– Chàng như người cuồng tâm loạn trí, đập đầu mình xuống sàn đá :
– Lâm đệ… Lãnh huynh không giết Lâm đệ.
Nhật Phong ngẩng lên nhìn Nhược Mai Lâm. Khóe mắt của chàng đã rịn ra một vệt máu đỏ tươi và hai con ngươi trông thất thần hẳn. Nhật Phong thều thào :
– Lãnh Nhật Phong không giết Lâm Thanh Tử.
Nhược Mai Lâm gật đầu :
– Nhược Mai Lâm đâu có nói Lãnh huynh hạ sát Lâm Thanh Tử đâu, mà người hạ thủ Lâm Thanh Tử chính là Chu Thể Loan. Thể Loan đã sai khiến Lãnh huynh giết Lâm Thanh Tử trong lúc huynh mất thần thức.
Nhật Phong gục đầu xuống hai gối mình. Chàng rên rỉ :
– Thể Loan sao lại có thể tàn nhẫn với Nhật Phong như vậy. Ta đối với nàng bằng một chữ tình nặng như sơn, sâu như biển, thế mà nàng đối với ta…
Nhật Phong thở dài ảo não :
– Ta chỉ có chết mới chuộc lại cái tội đã tạo ra cho các bằng hữu của ta.
Chàng nhìn lên trần thạch lao. Vẻ mặt anh tuấn khôi ngô của Nhật Phong bây giờ trông thật là hốc hác, ảo não. Những nét bi lụy chán chường khiến cho đôi mắt tinh anh của chàng mất đi cái thần của một kiếm thủ vô địch.
– Tống huynh, Kha huynh, Lâm đệ, Mộng muội muội, Lãnh Nhật Phong có tội nặng với các người.
Hãy tha thứ cho Nhật Phong. Nhật Phong sẽ cùng với các vị đoàn tụ dưới suối vàng.
Nhật Phong khấn xong toan đập đầu vào thạch lao, nhưng Nhược Mai Lâm đã đoán biết được chàng sẽ làm vậy liền phóng chỉ điểm luôn vào tịnh huyệt của Nhật Phong.
Nhật Phong bất động, nhưng đôi thần nhãn vẫn mở chằm chằm nhìn Nhược Mai Lâm.
Nhược Mai Lâm lắc đầu :
– Mai Lâm đâu thể để Nhật Phong chết được.
Nhật Phong nghiêm giọng :
– Nàng hãy giải huyệt cho ta đi. Ta có sống trên đời cũng vô ích mà thôi. Ta không đánh sống nữa. Nếu ta còn sống thì một ngày thanh Long kiếm của ta sẽ san bằng hắc đạo để rửa cái hận sôi sục trong ta.
Giọng của Nhật Phong trở nên lạnh lùng mà ai nghe cũng cảm thấy thần chết đâu đó từ trong chàng chực vươn tay ra bắt hồn họ.
– Hãy để ta chết nếu các ngươi còn muốn sống.
Nhược Mai Lâm ngồi xuống bên Nhật Phong :
– Tại sao Lãnh huynh lại muốn chết?
– Ta không đáng sống thì phải chết.
– Lãnh huynh chết rồi thì Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, Mộng Ðình Hoa và Lâm Thanh Tử phải ôm hận dưới suối vàng. Tất cả đều muốn Lãnh huynh trả thù cho họ.
– Nhật Phong đâu còn cơ hội nữa khi đã biến thành Sát Thủ Kiếm Vương.
Mai Lâm lắc đầu nhìn chàng :
– Lãnh huynh còn có Mai Lâm bên cạnh mà.
Nhật Phong ngước nhìn nàng :
– Có nàng ư? Ðối với nàng Nhật Phong chỉ là nỗi oán hờn muộn phiền mà thôi.
– Chữ tình càng nặng thì chữ oán càng lớn, Lãnh huynh nói đúng, trước đây Nhược Mai Lâm hận huynh vì chữ tình. Nhược Mai Lâm cứ tự hỏi mình, sao Lãnh huynh không nhận ra ở Nhược Mai Lâm một tình yêu chân thành nhất, và Nhược Mai Lâm đã tự trả lời, bởi huynh đã bị nhan sắc của Chu Thể Loan che mờ hai mắt.
Nhật Phong thở dài :
– Ta không tự kìm chế mình trước Chu Thể Loan. Và Nhật Phong cũng không ngờ trong cái nhan sắc đoan trang mỹ miều kia, tâm của Thể Loan tàn nhẫn như vậy.
Nhược Mai Lâm nhìn chàng. Nàng muốn nhìn thấu qua đôi mắt của Nhật Phong để tìm hiểu ý niệm thầm kín bên trong của chàng.
– Bây giờ Lãnh huynh còn nghĩ đến Chu Thể Loan nữa không?
Nhật Phong gật đầu :
– Còn.
Nhược Mai Lâm tròn mắt to hết cỡ. Nàng tỏ lộ sự ngạc nhiên cực độ trước câu trả lời của Nhật Phong. Nhược Mai Lâm hỏi lại :
– Lãnh huynh vẫn còn tơ tưởng đến Thể Loan ư?
– Nhật Phong tơ tưởng đến những kỷ niệm một thời Nhật Phong ngỡ là tình yêu. Ta hoài tưởng đến những ngày cùng Thể Loan bên cạnh ta, nhưng giờ đây ta muốn tìm lại nó…
Nhật Phong lắc đầu :
– Ta tìm không được rồi. Tất cả đều là một hoài niệm khó quên nhưng lại là những vết sẹo trong tâm tưởng của ta.
Nhược Mai Lâm đặt tay lên vai chàng :
– Lãnh huynh có hận Thể Loan không?
Nhật Phong nhìn nàng :
– Sao nàng hỏi ta câu đó. Nhược Mai Lâm… nàng có ý gì?
– Chẳng lẽ Chu Thể Loan sai khiến huynh giết Lâm Thanh Tử trong khi huynh đang chẳng có thần thức, và huynh chẳng có ý tưởng trả thù sao?
Nhật Phong bặm môi, đầu gục xuống gối :
– Trả thù. Vâng, Nhật Phong sẽ trả thù.
– Nếu Lãnh huynh nghĩ đến trả thù thì đâu có thể chết được.
Mai Lâm thả tay khỏi bờ vai ủ rũ của Nhật Phong :
– Cái nợ của huynh đã vay của bằng hữu nặng lắm.
– Ta biết. Lãnh Nhật Phong làm sao trả được cái nợ đó.
– Nếu Lãnh huynh muốn trả nợ cũng có ngày thực hiện được hoài bão đó.
– Lãnh Nhật Phong cảm thấy mình nhỏ nhoi và bất lực.
– Một Sát Thủ Kiếm Vương mà lại bị quan như thế sao?
– Lãnh Nhật Phong đã đánh mất chính mình rồi.
Chàng bất chợt ngẩng lên nhìn Mai Lâm :
– Chu Thể Loan đang ở đâu?
– Lãnh huynh muốn gặp Chu Thể Loan ư?
Nhật Phong gật đầu :
– Ta muốn gặp Thể Loan.
– Vì chữ tình.
– Cả chữ hận nữa.
– Nếu có cơ hội, Mai Lâm sẽ đưa Lãnh huynh đến diện kiến Chu tiểu thư.
Mai Lâm lấy trong thắt lưng ra một góc giấy hồng điều :
– Cứ đúng giờ tý Lãnh huynh sẽ trở thành Sát Thủ Kiếm Vương. Vậy trước giờ tý Lãnh huynh hãy dùng gói được tán mê tình này. Khi ấy thần thức Lãnh huynh cũng không đến độ chỉ nghĩ đến chuyện giết người.
Nhật Phong đón lấy gói dược tán mê tình của Mai Lâm. Chàng thở dài nhìn gói dược tán mê tình.
Mai Lâm nói :
– Mai Lâm phải trở ra đây, Lãnh huynh bảo trọng, Mai Lâm chỉ có một điều muốn nói với Lãnh huynh, cái nợ của huynh đối với bằng hữu rất lớn.
Nàng nói xong bước trở ra ngoài thạch lao. Nhật Phong ngồi bó gối mà cảm nhận một nỗi cô tịch dày xéo nội tâm mình.
&&& Ðêm tĩnh lặng, đêm mang đến cho con người một nỗi cô tịch và nhất là đối với những người có tâm trạng như Lãnh Nhật Phong. Chàng ngồi trên cỗ xa gông tù mà nhìn bóng đêm ngoài kia. Trong bóng đêm đó hình như có những oan hồn đang nhìn chàng. Trong những oan hồn có cả Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử và Mộng Ðình Hoa.
Cỗ quan tài trắng đã được chuẩn bị sẵn để ngay ngoài mái hiên gian đại sảnh của U Linh môn.
Nhật Phong nhìn cỗ quan tài đó mà tự vấn :
– Ðêm nay họ muốn mình giết ai?
Có tiếng chân bước đến sau lưng Nhật Phong. Dù không quay mặt lại chàng vẫn có thể đoán được người đến chính là Chu Thể Loan.
Quả đúng như vậy, Thể Loan đặt tay lên vai Nhật Phong :
– Nhật Phong!
Nhật Phong buông một câu lạnh lùng :
– Nàng đó à?
– Chính Thể Loan.
Nhật Phong cười gượng :
– Hôm nay nàng sẽ đưa ta đi giết ai?
– Thiếu Lâm Tuệ Tĩnh thiền sư.
Nhật Phong cau mày :
– Sao lại giết Tuệ Tĩnh thiền sư?
– Ðó là lệnh của Giáo chủ U linh.
– Lệnh của Lập Ái, tại hạ không thể hành động theo lệnh của Lập Ái.
– Dù tâm không muốn, chàng vẫn phải làm.
– Tại sao nàng cứ bắt ta phải nhúng tay vào máu. Tại sao nàng không cho ta một đường đao để tao phùng với bằng hữu.
– Bởi vì chàng đã là Sát Thủ Kiếm Vương.
– Nàng tàn nhẫn với Nhật Phong quá.
– Cái giá của chữ tình là như vậy đó.
Chu Thể Loan tháo gông cho Nhật Phong rồi dìu chàng xuống khỏi cỗ xe gông phạm. Thể Loan đưa Nhật Phong vào tòa chính sảnh.
Trong tòa chính sảnh, Lập Ái, Tạ Ðình Côn, Lộc Ðại Kỳ và Trương Giã Tòng đều có mặt.
Nhật Phong với thần khí nhu nhược theo Thể Loan bước đến trước mặt Lập Ái.
Lập Ái nhìn chàng, Nhật Phong nhìn lại lão bằng ánh mắt thất thần đờ đẫn.
Lập Ái mỉm cười nói :
– Lãnh công tử thấy trong người thế nào?
Nhật Phong chìa tay đến trước :
– Nhật Phong đang cần…
– Lãnh kiếm thủ đang cần sa dược của bản cung?
– Ta cần sa dược.
Lập Ái gật đầu ra hiệu.
Lập tức có ả thị nữ bưng ra một chiếc mâm vàng, trên mâm đó chỉ có mỗi một viên dược thảo to bằng ngón tay cái, màu đen bóng, bốc mùi thơm hăng hắc.
Vừa thấy viên sa dược, Nhật Phong chụp lấy ngay và bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Nuốt xong viên sa dược, tinh nhãn Nhật Phong đột nhiên đổi khác. Nó không còn sự đờ đẫn nữa, mà ánh lên sáng ngời như hai vì sao đêm.
Lập Ái gật đầu hỏi Nhật Phong :
– Lãnh kiếm thủ có đồng ý nghe lệnh của bản cung không?
Nhật Phong im lặng rồi từ từ gật đầu.
Lập Ái mỉm cười :
– Tốt lắm. Bây giờ bản cung sai Lãnh Nhật Phong đến Thiếu Lâm lấy chiếc thủ cấp của Tuệ Tĩnh thiền sư, ngươi có chịu hành động không?
Nhật Phong lại gật đầu.
Lập Ái quay sang Chu Thể Loan :
– Chu Thể Loan sẽ đưa Lãnh kiếm thủ đến Thiếu Lâm.
Thể Loan cung kính xá Lập Ái :
– Thể Loan sẽ lo chu toàn sứ mạng này.
Lập Ái cau có nhìn nàng :
– Nghĩa phụ không muốn thất bại như lần trước đâu.
Lập Ái nhìn những vị Chưởng môn :
– Còn các vị sè cùng bản cung đến Trúc gia trang của Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ.
Mọi người đồng loạt xướng lên :
– Tuân lệnh Giáo chủ.
Lập Ái nhìn Thể Loan :
– Ngươi đi đi.
– Thưa vâng.
Thể Loan đưa Lãnh Nhật Phong ra ngoài. Chàng đi theo Thể Loan như một tên nô bộc trung thành.
Hai người bước ra đến bên ngoài của chính sảnh thì chạm mặt với Nhược Mai Lâm. Mai Lâm nhìn Nhật Phong rồi quay sang Chu Thể Loan hỏi :
– Lãnh công tử giờ ra sao rồi?
– Y đã trở thành Sát Thủ Kiếm Vương.
Mai Lâm gật đầu :
– Chu tiểu thư đi lần này chắc đã được Giáo chủ giao cho sứ mạng đặc biệt hệ trọng.
Thể Loan gật đầu :
– Nghĩa phụ giao cho Thể Loan đến Thiếu Lâm.
Nhược Mai Lâm cau mày :
– Ðến Thiếu Lâm, chắc chắn để lấy mạng Tuệ Tĩnh thiền sư.
– Ðúng như vậy.
– Chừng nào tiểu thư và Lãnh Nhật Phong ra đi.
– Ngay bây giờ.
Mai Lâm thở dài :
– Gấp như vậy à. Nếu có thể Chu tiểu thư hãy đưa Lãnh Nhật Phong đến thư phòng của Mai Lâm dùng chén rượu đưa tiễn. Mai Lâm biết hôm nay hai người sẽ lên đường, nên đã chuẩn bị sẵn.
Thể Loan nhìn Mai Lâm :
– Thể Loan biết rồi, Mai Lâm vẫn còn nặng tình với Nhật Phong.
Mai Lâm mỉm cười :
– Ai không có kỷ niệm tình yêu.
Thể Loan nhìn qua Nhật Phong :
– Nếu như Nhật Phong nghe được những lời này không biết y như thế nào.
– Chúng ta đi chứ. Nhược thư thư đã mời thì Thể Loan không từ chối.
Nhược Mai Lâm và Chu Thể Loan rời chính sảnh đi một mách về phía khu vườn hoa đào phía sau.
Nhật Phong theo sau hai người chẳng hề thốt nửa lời.
Thỉnh thoảng Mai Lâm lại dừng bước nhìn lại Nhật Phong :
– Mai Lâm không ngờ có ngày Lãnh Nhật Phong như thế này.
– Thư thư tội nghiệp cho Nhật Phong?
Mai Lâm gật đầu :
– Dù sao chăng nữa đã có một thời Mai Lâm để chữ tình cho Nhật Phong.
Vẻ mặt của Thể Loan sa sầm xuống.
Mai Lâm quay sang nàng :
– Mai Lâm nói vậy chứ bây giờ chữ tình đã không còn rồi.
Thể Loan mỉm cười, vuốt má Mai Lâm :
– Nếu Thể Loan mà biết Nhược thư thư để tình cho Nhật Phong thì không để yên cho thư thư đâu.
– Ðã có Thể Loan bên cạnh thì Mai Lâm đâu dám tơ tưởng đến người nào.
Thể Loan choàng tay qua tiểu yêu của Mai Lâm :
– Có khi nào Nhược thư thư thấy Thể Loan kỳ quặc không?
Mai Lâm bật cười khanh khách :
– Kỳ quặc ư?
Nàng lắc đầu :
– Không.
– Tại sao không?
– Vì Thể Loan không thích nam nhân mà để tình cho nữ nhân.
– Lạ lùng không?
– Không lạ
– Tại sao không lạ?
– Vì Thể Loan căm thù nam nhân.
Hai người cùng với Nhật Phong vào trong thư phòng của Nhược Mai Lâm.
Vừa vào trong thư phong, Thể Loan không cần đến sự có mặt của Nhật Phong. Bây giờ đây chàng như một cái xác không hồn chỉ biết thở mà thôi chứ đâu còn nhận biết gì nữa, mà bá lấy cổ Mai Lâm.
– Thư thư biết vì sao Thể Loan yêu thư thư không?
Mai Lâm vuốt má nàng :
– Muội đã đánh mất nữ tính rồi.
Mai Lâm đỡ Thể Loan ngồi xuống tràng kỷ, trong khi Nhật Phong vẫn đứng như pho tượng bất động, đôi mắt xa xăm nhìn vào cõi vô thức nào đó.
Thể Loan nói :
– Thư thư biết vì sao muội không còn là nhi nữ không?
– Chuyện riêng của muội làm sao thư thư biết được.
Mai Lâm rót ra hai chén rượu :
– Thư thư chúc muội lên đường may mắn.
hai người cùng uống cạn số rượu Mai Lâm rót ra. Cả hai cùng chén thù chén tạc một lúc. Thể Loan có vẻ ngất ngưởng. Nàng choàng tay qua bờ vai Mai Lâm :
– Hồi đó, lâu lắm rồi…
Thể Loan lơ đễnh nhìn lên trên trần thư phòng.
– Lâu lắm rồi…
– Lâu lắm là khi nào?
– Muội không nhớ nữa. Bấy giờ muội còn rất nhỏ, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu thôi.
Mai Lâm vỗ về nàng :
– Chuyện gì đã xảy ra với muội?
Thể Loan nhìn Mai Lâm bằng cặp mắt đờ đẫn :
– Muội là một cô gái đầy nữ tính, nhưng một đêm kia nghĩa phụ đã…
Mai Lâm thở dài :
– Thể Loan muốn nói đến nghĩa phụ Lập Ái?
Thể Loan gật đầu :
– Sau đêm đó nghĩa phụ bất chợt vào cung trở thành Lão công công, thế là hết.
– Vì vậy mà muội đã đánh mất nữ tính của mình?
– Thể Loan không muốn là nữ nhân nữa.
Thể Loan vừa nói vừa sục tay vào xiêm y của Nhược Mai Lâm. Mai Lâm khẽ đẩy nàng ra :
– Kìa muội, còn có Nhật Phong ở đây mà.
Thể Loan bật cười khanh khách. Nàng quay lại nhìn Nhật Phong :
– Lãnh Nhật Phong ư? Cái gã si tình này ư? Hắn đâu còn nhận biết gì nữa vì hắn đã là Sát Thủ Kiếm Vương. Nghĩ cũng nực cười, gã không si ai mà lại si ngay Chu Thể Loan.
Mai Lâm hỏi :
– Muội đã làm gì khiến cho Nhật Phong nặng tình với muội.
– Trước mặt gã, Thể Loan là một cô gái đoan trang nhu mỳ.
– Chỉ như thế thôi sao?
Thể Loan tự rót rượu ra chén. Nàng uống cạn số rượu mình rót ra :
– Ðối với một nam nhân cương cường khí khái thì muốn khuất phục họ phải làm chủ trái tim họ mà thôi.
Nàng chỉ tay vào mặt Nhật Phong :
– Muội đã sai khiến gã như một tên nô bộc trung thành.
Thể Loan dằn mạnh chén rượu xuống bàn.
Ðến lượt Nhược Mai Lâm rót rượu ra chén :
– Thư thư phục Thể Loan. Chén rượu này kính muội.
Thể Loan bình thản đón lấy chén rượu của Mai Lâm. Nàng như gã nam nhân ngửa mặt uống rượu. Rượu chảy ra cả hai bên mép nàng. Khi Thể Loan đặt chén xuống thì đầu gục luôn xuống bàn :
– Thể Loan say rồi.
Mai Lâm vỗ vai Thể Loan :
– Ðúng… ta muốn nàng say để nàng biết Nhật Phong yêu nàng như thế nào.