Thiên Đăng

Chương 23 - Mắc Phải Gian Kế

trước
tiếp

Đối diện với Tụ Anh khách điếm còn có một khách điếm khác.

Trong gian phòng thứ ba ở hậu viện vẫn còn ánh đèn, có hai người đối tọa, chính là Triệu Ngọc Thư và Tư Đồ Lan.

Tư Đồ Lan mân mê đôi uyên ương như để hết tâm trí vào đó.

Còn Triệu Ngọc Thư cúi thấp đầu, mày nhíu chặt, chừng như đang suy tính điều gì.

Chợt y ngẩng lên nói :

– Lan muội, nàng có tin không?

Tư Đồ Lan vẫn không rời mắt khỏi đôi chim, lơ đãng hỏi :

– Gì thế?

– Câu Lý Tồn Hiếu nói ấy mà!

Tư Đồ Lan à lên một tiếng, nhưng không đáp.

Triệu Ngọc Thư giằng lấy đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương.

Tư Đồ Lan kêu lên :

– Huynh làm gì thế?

– Muội muội, chúng ta hãy bàn chính sự!

– Nhưng tôi vẫn nghe mà! Trả Huyết Kết Ngọc Uyên Ương cho người ta!

Triệu Ngọc Thư dịu giọng :

– Lan muội…

– Có nghe không? Trả đôi uyên ương đây!

Triệu Ngọc Thư đành đưa trả lại nói :

– Báu gì thứ không có giá trị đó mà muội bị hút mất hồn thế?

Tư Đồ Lan dẩu môi nói :

– Huynh có sở thích của huynh, muội có sở thích của muội, có gì là không được?

Triệu Ngọc Thư xuống giọng :

– Lan muội! Sao lại có tính trẻ con thế? Chẳng lẽ nàng không biết bức Tàng Bảo đồ khiến cho người trên võ lâm đều ao ước, ngày trông đêm tưởng sao cho có được, vì nó không biết bao nhiêu người không tiếc đầu rơi máu chảy, không biết bao nhiêu người đã bỏ người đã bỏ mạng?

– Hay thật! Rõ ràng huynh đã có manh tâm về bức Tàng Bảo đồ đó, tại sao hồi nãy lại nói tránh ra là muội muốn xem đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương làm gì?

– Lan muội, dù nàng hay ta thì có gì khác nhau đâu?

– Nếu vậy sao huynh không nói thẳng là mình muốn xem chứ?

Triệu Ngọc Thư đấu dịu :

– Thôi được! Lan muội, chúng ta đừng tranh chấp chuyện nhỏ nhặt nữa. Ta hỏi nàng, Lý Tồn Hiếu nói thế có đáng tin không?

– Anh ta nói không ít, huynh định hỏi câu nào?

– Hắn nói đã đem bức Tàng Bảo đồ giao cho Cơ bà bà để đổi lấy Lệnh Hồ Dao Cơ đó!

Tư Đồ Lan gật đầu :

– Muội tin.

Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên hỏi :

– Muội tin ư?

– Ưm…

– Lan muội, chuyện đó đâu có dễ? Cả giang hồ chỉ có vật chí bảo quý giá nhất, đâu dễ đem cho người chứ? Cho dù với lý do nào đi nữa…

Tư Đồ Lan ngắt lời :

– Muội biết anh ta là người rất khảng khái, ngay cả bức Tàng Bảo đồ cũng thế, không coi trọng như huynh đâu, theo muội thấy thì rất có khả năng.

– Nếu vậy thì Lệnh Hồ Dao Cơ đâu? Xét về tình cảnh đó thì hai người phải gắn bó nhau như bóng với hình mới phải chứ?

– Huynh không nghe anh ta nói sao? Lệnh Hồ Dao Cơ có việc phải đi nơi khác.

Triệu Ngọc Thư cười khẩy nói :

– Muội tin, nhưng ta không tin! Ta dám đoán chắc rằng bức Tàng Bảo đồ nhất định ở trong người hắn. Muội thử nghĩ xem, nếu hắn đã giao bức Tàng Bảo đồ để đổi lấy Lệnh Hồ Dao Cơ thì cớ sao Cơ bà bà lại còn dùng trăm phương ngàn kế để giết hắn?

Tư Đồ nghe thế cũng phần nào có lý, trầm ngâm một lúc mới nói :

– Nhưng muội thấy Lý Tồn Hiếu không phải là người xảo trá lừa bịp.

– Có thể như thế, nhưng trong trường hợp này, với một vật chí bảo như vậy có ai lại giương ra?

Tư Đồ Lan không đáp.

Triệu Ngọc Thư lại nói :

– Lan muội! Nàng nên biết rằng một khi chúng ta đoạt được tấm bản đồ đó, không những Quỳnh Dao cung trở thành giàu có mà còn có thể xưng bá võ lâm.

– Muội biết. Thế nhưng để cưỡng đoạt vật của người khác, cho dù có thành bá chủ võ lâm thì cũng chẳng vinh quang gì.

Triệu Ngọc Thư kêu lên :

– Ôi chao! Muội nói gì vậy? Cướp đoạt thì đã sao chứ? Trên võ lâm xưa nay vẫn thế… Biết bao người vì nó mà lưu huyết, mà bỏ mạng… Nếu muội không đoạt lấy thì người khác cũng cướp mất, bởi vì thứ chí bảo như vậy không thể ở trong tay một kẻ đần! Vì sao người khác có thể cướp đoạt mà chúng ta không thể?

Tư Đồ lan im lặng hồi lâu mới nói :

– Chưa gặp thì còn không biết hư thực ra sao. Nhưng khi gặp rồi muội mới thấy chàng ta là người rất nhân hậu, so với huynh thì chàng nhân hậu hơn hiều!

– Nhân hậu ư? Ta chỉ thấy hắn nhân hậu kiểu đàn bà…

– Còn huynh thì không nhân hậu kiểu đó chứ gì?

Triệu Ngọc Thư nhíu mày cười nhạt nói :

– Cho dù thế nào thì trong trường hợp người khác tìm mọi cách giết mình mà lại thả đối phương ra, ta không thể làm thế được!

– Chỉ vì khí độ của huynh không bằng người!

– Nhưng khí độ cao cả đến mức để cho người ta đường hoàng lấy đi mạng mình thì đó là chuyện chưa từng nghe, chưa từng thấy!

– Thì bây giờ huynh đã thấy, đã nghe đó thôi!

– Nào, Lan muội! Bây giờ chúng ta không bàn đến chuyện đó nữa được không?

– Hừ, còn có chuyện gì đáng nói nữa chứ? Người ta là truyền nhân của Đại Lôi Âm Tư và Thiên Ngoại Thần Ma, huynh không nghe thấy sao?

– Lan muội! Khô Tâm hòa thượng của Đại Lôi Âm tự và Thiên Ngoại Thần Ma tuy là hai đại kỳ nhân thật, nhưng chúng ta chỉ nghe truyền ngôn chứ có thấy họ đâu?

– Vì chúng ta xuất đạo quá muộn!

– Giả sử dương thế thật có hai vị ấy thì đó là chuyện hai ba mươi năm trước. Từ đó đến nay không ai gặp họ nữa, đúng không?

– Ý của huynh là…

Triệu Ngọc Thư ngắt lời :

– Lan muội! Sinh lão bệnh tử, không ai tránh được!

– Tôi hiểu ý huynh. Nhưng vạn nhất chàng ta đúng là truyền nhân của hai vị đó…

Triệu Ngọc Thư lắc đầu :

– Lan muội hiểu sai ý ta. Ta muốn rằng tiểu tử đó chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, trừ phi hắn có thể nhập làm môn hạ của hai vị đó từ khi còn trong bụng mẹ, nếu không thì làm sao lại có thể thành truyền nhân của hai vị đó được? Ngoài ra ta nghe nói hai kỳ nhân này tính tình rất quái dị, đặc biệt là Thiên Ngoại Thần Ma Độc Cô Trường Minh. Vị này nhất quyết không nhận môn hạ, cho dù người ta có dập đến vỡ đầu cũng mặc. Vậy tên tiểu tử này đâu dễ có phúc duyên lớn lao phi thường như vậy?

Tư Đồ Lan nói :

– Muội không hiểu sai ý huynh. Nếu vạn nhất chàng ta đúng là truyền nhân của hai vị đó thì huynh sẽ làm thế nào? Tự lượng sức mình có thể địch được người ta mấy chiêu?

Triệu Ngọc Thư cười đáp :

– Giả sử như vậy thì ta cũng không có gì lo lắng. Ta với hắn sẽ đấu trí chứ không đấu lực. Về chữ trí, muội cũng biết ta xưa nay chưa chịu thua ai.

Tư Đồ Lan nhếch môi cười nói :

– Huynh quá khiêm tốn rồi! Theo muội thấy thì trí lực của huynh cao nhất trong Tứ Khối Ngọc!

– Lan muội quá khen! Đúng là cha mẹ sinh ta, nhưng chỉ muội mới thật biết ta!

– Nhưng giả dụ người ta tâm trí cũng không kém huynh thì huynh sẽ làm thế nào?

– Lan muội sao quá đề cao địch như vậy? Vì sao ta phải hao tâm tổn trí, bất chấp tất cả để đạt được mục đích? Chẳng qua vì hai chúng ta, vì Quỳnh Dao cung mà thôi!

Lan muội thử nghĩ đến khi Quỳnh Dao cung xưng bá võ lâm, uy danh hơn cả Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt, lúc đó hai ta sẽ vinh quang biết bao!

Tư Đồ Lan lạnh lùng đáp :

– Trước hết chớ nên đắc ý vội! Tôi còn chưa quyết định lấy huynh!

Triệu Ngọc Thư trố mắt kêu lên :

– Lan muội! Đến bây giờ sao muội còn…

– Tôi nói thật đấy!

Triệu Ngọc Thư hãnh diện ưỡn ngực nói :

– Lan muội thử tìm xem những anh hùng, những bậc tuấn mỹ trong thiên hạ, luận về nhân phẩm lẫn võ học có ai so sánh được với Triệu Ngọc Thư không?

Tư Đồ Lan mặt sa sầm nói :

– Huynh là kỳ nhân hiếm thế, tuấn mỹ vô song, thắp đèn mà tìm ban ngày cũng không thấy, bởi thế tôi phải chạy theo để lấy huynh chứ gì? Huynh đã nói thế thì tôi không dám vươn cao nữa!

Triệu Ngọc Thư lúng túng gượng cười nói :

– Lan muội chớ hiểu lầm…

Tư Đồ Lan lạnh lùng ngắt lời :

– Đừng nói thêm gì nữa! Tôi đã hứa sẽ khảo nghiệm huynh ba năm. Đến nay mới một năm thôi, huynh vội chứ gì? Bây giờ đã khuya, tôi muốn đi ngủ rồi, huynh về đi!

Nói rồi đứng lên đi tới giường.

Triệu Ngọc Thư ngập ngừng giây lát rồi cũng đứng dậy hỏi :

– Lan muội, sau đây chúng ta phải làm gì?

Tư Đồ Lan không quay lại, trả lời :

-Lệnh phù của Quỳnh Dao cung ở trong tay huynh, muốn làm gì huynh cứ việc, khỏi cần hỏi tôi.

– Nếu vậy huynh có thể tự mình làm…

– Huynh cứ tự nhiên, không ai ngăn cản huynh đâu!

Triệu Ngọc Thư gật đầu :

– Vậy thì tốt! Lan muội nghỉ đi, ta về đây!

Nói rồi quay gót ra khỏi phòng.

Tư Đồ Lan ngồi ở mép giường không ngẩng lên, nhìn Huyết Kết Ngọc Uyên Ương đến xuất thần.

* * * * *

Mặt trời lên ba con sào, Lý Tồn Hiếu mới thong thả bước ra khỏi Tụ Anh khách điếm, mặt lộ vẻ đăm chiêu.

Mới đi được vài bước, chợt nghe sau lưng có người gọi khẽ :

– Lý gia!

Lý Tồn Hiếu quay lại thấy một trung niên hán tử thân mình ngũ đoản đang bước lại gần.

Chàng ngưng mục nhìn sang hỏi :

– Các hạ là…

Trung niên hán tử đưa mắt nhìn quanh rồi thấp giọng nói :

– Lý gia có thể nói chuyện với tiểu nhân một lát không?

– Ngay ở đây?

– Xin cứ theo tiểu nhân.

Nói xong bước vào một con hẻm.

Lý Tồn Hiếu đi theo.

Vào sâu trong hẻm, trung niên hán tử cẩn thận quan sát hai đầu, sau khi đã yên chí không có ai mới thấp giọng nói :

– Lý gia, tiểu nhân là người trong Lãnh Nguyệt môn.

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Ngươi là người của Lãnh Nguyệt môn ư?

– Phải, tiểu nhân phụng mệnh của Lão Thần Tiên ở lại Kim Hoa này chớ ngài.

Lý Tồn Hiếu à một tiếng nói :

– Ta hiểu rồi!

Trung niên hán tử cười ngượng ngùng nói :

– Chỉ e Lý gia hiểu lầm. Tiểu nhân tuy phụng mệnh Lão Thần Tiên ở lại chờ ngài nhưng vẫn trung thành với cô nương. Tiểu nhân không dám dùng thủ đoạn thấp hèn để đối phó với ngài, cô nương vốn có ân nghĩa với tiểu nhân…

– Vậy ta cần cảm tạ ngươi.

– Lý gia đừng nói thế. Đó là việc tiểu nhân phải làm. Chịu ân mà không báo thì đâu còn được gọi là người? Tiểu nhân báo cho ngài rằng người của Lãnh Nguyệt môn phục ở Kim Hoa thành này không ít, trong các khách điếm, tửu lâu, quán rượu ở đâu cũng có. Lão Thần Tiên đã tính toán những nơi ngài có thể dừng chân hoặc nghỉ ở lại, bởi thế chỉ cần ngài ở trong Kim Hoa thành trước sau gì cũng bị ám toán. Ngay tiểu nhân cũng được bố trí mai phục ở Tụ Anh khách điếm vừa may gặp được ngài cũng vào trú đêm ở đó…

Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Ngươi có biết vì sao Cơ bà bà phải khổ công như thế để đối phó với ta không?

Trung niên hán tử đáp :

– Lý gia đưa cô nương đi, tất nhiên Lão Thần Tiên rất căm hận ngài. Xưa nay chưa tùng ai dám trái lệnh của Lão Thần Tiên, thế mà bây gờ tôn nữ của bà dám không tuân lệnh! Như thế làm sao Lão Thần Tiên chịu nổi? Đương nhiên là trút hận lên đầu Lý gia…

– Ngươi có thể cho ta biết Cơ bà bà hiện ở đâu không?

Trung niên hán tử lắc đầu :

– Tiểu nhân không biết. Tuy nhiên ở Kim Hoa thành này có người biết. Lý gia định tìm Lão Thần Tiên hay sao?

– Đúng thế! Ngươi có giúp ta được không?

Trung niên hán tử liền gật đầu nói :

– Tiểu nhân đã làm thì phải đến nơi đến chốn! Tiểu nhân có thể đưa Lý gia đến gặp một người.

Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Ai vậy? Có gần đây không?

– Người đó là tâm phúc của Lão Thần Tiên, rất ít khi chúng tôi được gặp. Bây giờ có người bố trí mai phục cách đây không xa, ngài hãy theo tiểu nhân.

Nói xong cắm cúi bước đi được vài bước chợt quay lại :

– Xin Lý gia đi cách xa tiểu nhân một quãng!

Lý Tồn Hiếu gật đầu :

– Ta hiểu. Ngươi đi đi!

Nhưng trung niên hán tử chưa đi ngay, còn nói :

– À… có việc này tiểu nhân quên nói với Lý gia. Tối qua vị Triệu Ngọc Thư trong Tứ Khối Ngọc của võ lâm dương thế cùng vị Tư Đồ Lan cô nương ở Quỳnh Dao cung đã mang một người phục ở Kim Hoa Đệ Nhất Lâu đến gặp ngài, đúng không?

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Ngươi cũng biết ư?

Trung niên hán tử cười đáp :

– Không dám giấu, tiểu nhân trú cùng dãy phòng với Lý gia.

– Vậy mà ta không biết.

– Lý gia cần cẩn thận mới được! Hai người đó chẳng phải có ý định tốt lành gì đâu. Tối qua sau khi chúng đi rồi, tiểu nhân bám theo đến nơi ở của chúng, thì ra chúng ở khách điếm đối diện. Chúng bàn tính với nhau những gì đều bị tiểu nhân nghe được cả…

Lý Tồn Hiếu à một tiếng hỏi :

– Chúng có ý đồ gì?

Trung niên hán tử cười đáp :

– Ý đồ chúng quá rõ, Lý gia cần gì phải hỏi nữa!

Lý Tồn Hiếu gật đầu :

– Đa tạ ngươi, ta sẽ đề phòng cẩn thận. Bây giờ xin dẫn đường giúp.

– Lý gia đừng khách khí thế. Tiểu nhân không dám đương.

Nói xong quay người đi ra phố chính.

Chờ hắn đi được khoảng mười trượng, Lý Tồn Hiếu mới thong thả theo sau.

Trung niên hán tử thân hình ngũ đoản cứ ung dung đi trước dẫn Lý Tồn Hiếu đi hết phố này qua phố khác, sau mấy chỗ rẽ đến một con hẻm.

Hắn chỉ tay vào hai cánh cửa sổ nhỏ cách đường không xa rồi tiếp tục đi thẳng.

Trung niên hán tử làm thế cũng dễ hiểu. Nếu bị phát hiện, mạng hắn coi như chấm dứt.

Chỉ lát sau, Lý Tồn Hiếu đã đến trước cửa sổ đó. Chờ cho trung niên hán tử khuất dạng không thấy nữa, chàng mới đưa mắt quan sát căn nhà. Trên cánh cổng sơn son có treo một ngọn đèn lồng và tấm biển chỉ viết một chữ Cổ.

Trong nhà không có động tĩnh gì.

Lý Tồn Hiếu đưa tay gõ vào cánh cửa, nhưng chỉ gõ nhẹ một cái là cửa mở ra ngay, thì ra nó chỉ được khép hờ mà không khoá.

Chàng đẩy cửa mở rộng ra rồi đưa mắt nhìn vào. Lối vào hẹp và rất sâu, tối om không thấy gì.

Lý Tồn Hiếu do dự một chút rồi đi thẳng vào ngõ.

Qua hết khoảng sân hẹp, chàng thấy ngôi nhà có hai phòng nhưng cửa đều đóng chặt, không nghe thấy thanh âm nào.

Thế nhưng trước phòng phía bắc có một người đang quỳ trước trường kỷ. Đó là nữ nhân, bận hắc y, chỉ nhìn cách trang phục cũng biết nữ nhân này còn trẻ.

Lý Tồn Hiếu đứng quan sát một lúc nhưng không nghe có động tĩnh gì, chàng nhíu mày rồi bước tới gần, cố ý bước mạnh chân.

Nhưng thiếu nữ vẫn quỳ không động đậy, mãi đến khi Lý Tồn Hiếu đến gần cửa cũng không có gì phản ứng gì.

Thấy không tiện vào thêm, chàng đành dừng lại ho khan một tiếng.

Nữ nhân vẫn quỳ như cũ, chỉ hỏi một câu :

– Đã về rồi ư?

Lý Tồn Hiếu đành lên tiếng :

– Cô nương…

Nữ nhân vội vàng quay lại.

Căn cứ vào khuôn mặt thì cô ta mới chưa đầy hai mươi tuổi, đầu cài một bông hoa màu trắng.

Vừa nhìn thấy Lý Tồn Hiếu nữ nhân đã kinh hãi kêu lên :

– Ông là ai?

Lý Tồn Hiếu bối rối đáp :

– Cô nương, tôi tìm một người…

Hắc nữ nhân liền đứng lên, hỏi tiếp :

– Tìm ai?

Lý Tồn Hiếu trầm tĩnh lại hỏi :

– Đây có phải là nhà họ Cổ không?

– Phải, ông tìm ai thế?

– Tôi tìm chủ nhân của nhà này.

Hắc y nhân nói :

– Chính tôi là chủ nhân.

– Cô nương… ở một mình thôi sao?

Hắc y nữ nhân mặt chợt sa sầm đáp :

– Vốn trong nhà có hai người nhưng chồng tôi mới mất, nay chỉ còn một mình thôi.

Lý Tồn Hiếu bây giờ mới hiểu vì sao cô ta lại cài hoa trắng lên đầu, và chàng còn phát hiện ra trên trường kỷ còn một ngọn bạch lạp đang leo lét.

Xem tình thế trước mắt, Lý Tồn Hiếu bỗng ngờ rằng trung niên hán tử đã chỉ nhầm chỗ.

Chẳng lẽ một quả phụ trẻ tuổi thế này của Cổ gia mà lại là tâm phúc của Cơ bà bà hay sao?

Hắc y nữ nhân nghi ngờ hỏi :

– Ông tìm có sai chỗ không?

Lý Tồn Hiếu chợt thấy khó xử, nhưng đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, liền hỏi :

– Đại tẩu vừa rồi hỏi đã về rồi là chỉ…

Hắc y nữ nhân à một tiếng, trả lời :

– Đó là tiểu thúc của tôi vừa đi ra, tôi tưởng rằng chú ấy đã về.

Lý Tồn Hiếu hỏi tiếp :

– Vị đó đi đâu? Và khi nào về?

– Chú ấy ra phố mua đồ chỉ một lúc là về thôi. Ông tìm ông ấy phải không?

Lý Tồn Hiếu gật đầu.

Hắc y nữ nhân lại hỏi :

– Ông là bằng hữu của tiểu thúc tôi?

– Đúng thế.

– Cũng là người trong giang hồ?

– Không sai.

– Vậy thì xin mời ông vào nhà, chú ấy sẽ về ngay…

Nói xong mở cửa ra mới khách.

Lý Tồn Hiếu chắp tay cảm ơn rồi bước vào nhà.

Tọa định xong, hắc y nữ nhân rót cho khách một chén trà hỏi :

– Xin cho biết quý tính?

– Không dám, tôi họ Lý.

– Thì ra là Lý huynh đệ. Lý huynh đệ từ đâu đến?

– Tôi cũng ở trong Kim Hoa thành này, vừa ở phía tây thành đấn.

Nữ nhân lại hỏi :

– Lý huynh đệ cũng là người của Lãnh Nguyệt môn ư?

Lý Tồn Hiếu thấy lòng rộn lên. Bây giờ thì có thể khẳng định đến không sai chỗ rồi.

Chàng gật đầu đáp :

– Đúng thế!

Nữ nhân lại hỏi tiếp :

– Nghe nói Lãnh Nguyệt môn không ở Kim Hoa thành này nữa. Vì sao ở đây tốt thế mà lại chuyển đi?

– Việc đó tôi không được rõ.

Chàng chợt cảm thấy mùi hương xộc vào mũi rất gắt, nhưng người ta có việc như thế thì đành chịu, cũng không tiện bỏ đi.

Chỉ nghe nữ nhân nói tiếp :

– Lý huynh đệ thật kín miệng, cũng như tiểu thúc tôi vậy. Hỏi gì cũng không chịu nói…

Chợt bên ngoài có tiếng bước chân…

Hắc y nhân đứng lên nói :

– Chú ấy về rồi!

Quả nhiên một người đã vào tới sân, chính là trung niên hán tử thân hình ngũ đoản.

Hắn dừng trước cửa, cất tiếng cười quái dị nói :

– Thì ra Lý gia đã vào tệ thất rồi!

Lý Tồn Hiếu chợt hiểu mình đã bị lừa liền đứng bật dậy, nào ngờ cứ ngồi yên thì chưa việc gì, khi đứng lên thì chợt thấy toàn thân choáng voáng ngồi phịch trở xuống.

Trung niên hán tử cười độc địa :

– Lý gia, đừng động đậy mà có hại ấy!

Lý Tồn Hiếu cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng cố gượng hỏi :

– Ngươi là…

Trung niên hán tử cười hắc hắc hai tiếng, trả lời :

– Vinh hạnh được Lý gia thỉnh giáo. Tôi là người của Quỳnh Dao cung.

Lý Tồn Hiếu chợt sửng sốt.

Chàng bỗng nhiên nghiến răng điểm ra một chỉ.

Tên hán tử kêu lên một tiếng lảo đảo lùi lại mấy bước nhưng không ngã.

Nếu vào lúc bình thường, một chỉ của chàng có thể nát đá xuyên thép, thế mà bây giờ chỉ làm tên hán tử thân hình ngũ đoản lùi lại có mấy bước thôi.

Chàng cố đứng lên nhưng bỗng thấy mắt tối sầm. Trước lúc ngất đi còn nhận ra trên môi hắc y nữ nhân hiện một nụ cười đắc ý.

* * * * *

Không biết đã bao lâu, Lý Tồn Hiếu mới tỉnh lại, Chàng mở mắt nhìn quanh, thấy mình vẫn ngồi trên ghế trong căn phòng của hắc y nữ nhân tự xưng là quả phụ,ï chỉ là không còn ánh sáng ban ngày mà phòng đã được thắp đèn, chắc hẳn trời đã tối.

Không còn ngửi thấy mùi hăng hắc như lúc trưa nữa.

Thế nhưng trong phòng bây giờ còn có thêm một người. Ngoài trung niên hán tử thân hình ngũ đoản và hắc y nữ nhân, trước mặt Lý Tồn Hiếu đứng một người mà chàng không lạ gì, chính là một trong Tứ Khối Ngọc Triệu Ngọc Thư.

Lý Tồn Hiếu thử vận khí, thấy khí huyết thông sướng không gì trở ngại.

Chàng thử nhấc nhẹ chân tay nhưng nhận ra toàn thân không còn chút sức lực nào, tay chân mềm nhũn.

Triệu Ngọc Thư lên tiếng :

– Ngươi tỉnh rồi?

Lý Tồn Hiếu rất bình tĩnh, trả lời :

– Nhớ lại Triệu công tử nói với tôi một câu rằng người trong giang hồ lòng dạ hiểm ác, bây giờ xem lại không sai chút nào!

Triệu Ngọc Thư cười độc địa hỏi :

– Ngươi còn nhớ ta còn nói một câu khác là Triệu Ngọc Thư độc ác không thua bất cứ người nào chứ?

– Tôi đã lãnh giáo rồi! Trong Tứ Khối Ngọc dương thế, trừ Sở Ngọc Hiên tôi còn chưa gặp, còn lại cả ba tên đều làm ô uế chữ Ngọc đi rồi!

– Thật ư?

Lý Tồn Hiếu không trả lời.

Triệu Ngọc Thư chợt gằn giọng :

– Trên mình ngươi ta đã lục soát nhưng không có bức Tàng Bảo đồ, vậy ngươi giấu nó ở đâu?

– Ngươi không nhớ ta đã nói rằng bức địa đồ đó ta đã tặng cho Cơ bà bà hay sao?

Triệu Ngọc Thư liền vung chưởng đánh thẳng vào mặt Lý Tồn Hiếu khiến chàng hộc cả máu mồm máu mũi.

Hắn rít lên :

– Ngươi coi Triệu Ngọc Thư này là con ít hay sao?

– Ta nói thật. Ngươi không tin cũng đành chịu.

Triệu Ngọc Thư lại đánh ra một chưởng nữa. Máu miệng Lý Tồn Hiếu tiếp tực phun ra ướt đẫm cả bộ bạch y.

– Triệu công tử! Ngươi dù có đánh chết ta cũng chỉ nói câu đó mà thôi!

Triệu Ngọc Thư vung chưởng tính đánh nữa. Đột nhiên sau lưng hắn, hắc y nữ nhân kêu lên :

– Công tử, cô nương đến!

Triệu Ngọc Thư sửng sốt quay nhìn ra cửa.

Không sai! Chính Tư Đồ Lan đang đi thẳng vào sân.

Triệu Ngọc Thư vội rũ tay xuống, ấp úng nói :

– Lan muội… tới đây làm gì?

Tư Đồ Lan bước qua cửa, phản vấn :

– Thế nào? Tôi không thể đến đây hay sao?

– Lan muội, nàng sao thế?

Tư Đồ Lan không đáp đến ngồi xuống đầu chiếc trường kỷ, hắc y nữ nhân vội đến sau lưng.

Tư Đồ Lan nhìn Lý Tồn Hiếu rồi quay sang Triệu Ngọc Thư, mặt không chút biểu lộ gì, nói :

– Tôi đã tin đấu lực quả nhiên không bằng đấu trí, tìm được chưa?

Triệu Ngọc Thư trả lời, không giấu vẻ đắc ý :

– Chưa tìm được, nhưng ta tin chắc thế nào hắn cũng sẽ ngoan ngoãn đưa ra thôi!

Tư Đồ Lan hỏi :

– Nhưng hắn đem Tàng Bảo đồ giấu ở đâu?

– Hắn vẫn như trước, đưa cho Cơ bà bà rồi. Muội tin không?

– Tôi vẫn nói câu như trước.

Triệu Ngọc Thư cười nhạt :

– Muội tin nhưng ta thì không tin…

Rồi quay sang quát :

– Tên họ Lý kia!

Tư Đồ Lan chợt đứng lên nói :

– Để tôi hỏi hắn xem…

Cô ta bước tới đứng bên cạnh Triệu Ngọc Thư nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Ngươi biết mình trúng độc rồi chứ?

Lý Tồn Hiếu cười lạnh lùng đáp :

– Tôi biết. Quỳnh Dao cung thủ pháp rất cao minh, tuy nhiên tôi không phải lần đầu tiên trúng độc.

Tư Đồ Lan nghe mấy tiếng Quỳnh Dao cung thì hơi nhíu mày nhưng rất nhanh trở lại thần thái bàng quan như cũ, hỏi tiếp :

– Ngươi có biết bị trúng phải thứ độc gì không?

– Không biết. Cũng chẳng cần biết.

Tư Đồ Lan giải thích :

– Đó là một loại hương độc dược chế từ một loại dược liệu là Bách Nhật Túy có ở núi Kỳ Liên Sơn, người thường chỉ cần ngửi phải một chút là mất hết sức lực, ít ra sau ba tháng mới có thể cử động…

Lý Tồn Hiếu cười khẩy :

– Thật là lợi hại!

Tư Đồ Lan không để tâm đến hàm ý mỉa mai của đối phương, nói tiếp :

– Đúng là rất lợi hại. Trong trăm ngày đó ngươi sẽ bị người ta điều khiển bởi vì ngay cả việc đi lại đã khó khăn chứ đừng nói đến khả năng hoàn thủ.

– Vậy thì trong một trăm ngày tới tôi sẽ chịu sự điều khiển của hai vị là được!

Triệu Ngọc Thư cười nhạt chen lời :

– Chỉ sợ ngươi không chịu y lời ta. Truyền nhân của Đại Lôi Âm tự và Thiên Ngoại Thần Ma là cái thá gì chứ? Mau ngoan ngoãn chịu nghe lời ta đi! Đừng nghĩ tới việc chống lại.

Tư Đồ Lan nói :

– Ngọc Thư tuy hôm qua cùng ngươi huynh gọi đệ nhưng đó chỉ là hôm qua, ngày nay đã khác rồi! Vì bức Tàng Bảo đồ anh ta sẽ không từ thủ đoạn nào đối với ngươi đâu!

Lý Tồn Hiếu cười đáp :

– Cái đó thì tôi biết!

Tư Đồ Lan tiếp :

– Vì thế ta khuyên người nên đưa phứt họa đồ ra cho huynh ấy để khỏi chịu khổ hình. Ngươi cũng biết rằng thân thể người ta chỉ là máu thịt cả…

– Tôi đã nói rằng không phải chỉ một lần là đã đem…

Tư Đồ Lan ngắt lời :

– Ta cũng nghe không chỉ một lần. Ta không tin và cho rằng ngươi nhất định đem Tàng Bảo đồ giấu chỗ nào đó trong thành Kim Hoa này. Ngươi hãy nói với ta cũng được, ta sẽ bảo Ngọc Thư đến lấy. Khi đã lấy được Tàng Bảo đồ rồi ta sẽ cho giải dược. Ngươi nên hiểu đó là cách duy nhất để tự cứu…

– Tôi vẫn chỉ biết trả lời bằng câu đó…

Triệu Ngọc Thư gầm lên :

– Để ta tra khảo hắn!

Tư Đồ Lan liền ngăn lại nói :

– Thấy chưa? Nếu ngươi không chịu nói ra Tàng Bảo đồ giấu ở đâu thì sẽ bị hành hạ ngay. Ngươi là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu điều đó?

Lý Tồn Hiếu cười nhạt đáp :

– Cứ cho là tôi không hiểu.

Triệu Ngọc Thư thét lên :

– Vậy là ngươi muốn chịu cực hình…

Hắn lại định xuất thủ nhưng một lần nữa lại bị Tư Đồ Lan ngăn lại hỏi :

– Hắn từ đâu đến?

Tên trung niên hán tử thân hình ngủ đoản vội cung kính trả lời :

– Bẩm cô nương, hắn từ Tụ Anh khách điếm tới lúc sáng.

Tư Đồ Lan hỏi tiếp :

– Hắn có ghé vào đâu không?

– Bẩm, hắn vừa rời khỏi khách điếm là thuộc hạ bám sát ngay.

Tư Đồ Lan nhìn Triệu Ngọc Thư hỏi :

– Huynh thấy nên đến Tụ Anh khách điếm tìm xem không?

Tên trung niên hán tử có tên là Tào Lâm định đi thì Tư Đồ Lan gọi lại :

– Ngươi chờ một chút.

Cô ta hướng sang Triệu Ngọc Thư nói thêm :

– Tào Lâm xưa nay hành sự cẩu thả. Hơn nữa Kim Hoa là địa bàn của Lãnh Nguyệt môn, tuy Cơ bà bà đã đi nhưng cho không ít thủ hạ mai phục ở đây, muội thấy huynh nên đi với hắn là hơn.

Triệu Ngọc Thư nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu :

– Thế cũng được.

Nói xong cùng Tào Lâm ra khỏi phòng.

Chờ hai người đi xa, Tư Đồ Lan nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Ngươi là người thông minh, có hiểu việc này không?

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Cô nương nói vậy là có ý gì?

Tư Đồ lan không đáp chìa tay ra, trong lòng bàn tay trắng nõn có một viên dược hoàn màu đỏ.

– Đây là giải dược của Bách Nhật Túy.

Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Cô nương định dùng cái này để đổi lấy Tàng Bảo đồ hay sao?

– Không. Nếu tôi cần bức Tàng Bảo đồ thì chẳng cần phải dùng viên dược hoàn để trao đổi. Hãy coi đây là sự báo đáp đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương.

– Cô nương nguyện vì đôi chim đó mà bỏ Tàng Bảo đồ hay sao?

– Tôi tin Lý huynh đã đưa Tàng Bảo đồ cho Cơ bà bà, vì thế tôi biết huynh là người trọng tình cảm. Đó cũng là một nguyên nhân để tôi tặng viên giải dược.

– Điều đó quả là bất ngờ đối với tôi.

Tư Đồ Lan không để ý câu này, nói thêm :

– Tôi còn có một điều kiện, Lý huynh không được đả thương Triệu Ngọc Thư.

Lý Tồn Hiếu nói :

– Giống người đó để sống trên đời chỉ có hại.

Tư Đồ Lan lắc đầu :

– Việc đó tôi không kể. Hắn có thể trở thành chồng tôi, vì thế tôi không thể để người ta làm hại hắn. Riêng việc tôi lén cho huynh giải dược đã làm tôi áy náy rồi.

Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Trước mắt tôi có thể không đả thương hắn nhưng không thể đảm bảo lời hứa đó vĩnh viễn. Và bây giờ cũng không thể để hắn làm càn.

Tư Đồ Lan nhìn chàng một lúc rồi nói :

– Lý huynh là người thật thà, so với Triệu Ngọc Thư lại quá nhân hậu. Nếu ở địa vị huynh, nhất định hắn phải cầm giải dược trong tay mới bàn điều kiện.

Dừng một lúc, lại tiếp :

– Nói thế là đủ. Tôi chỉ cho huynh được một viên giải dược chứ không thể có lỗi với hắn một lần nữa. Nói vậy Lý huynh hiểu chứ?

– Tôi hiểu.

– Vậy thì Lý huynh há miệng ra để tôi bỏ vào là xong.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Nhưng tôi chưa thể khẳng định mình tiếp thụ hảo ý đó của cô nương!

Tư Đồ Lan ngơ ngác hỏi :

– Lý huynh nói vậy có ý gì?

– Cô nương định tặng giải dược, hảo ý đó tôi xin tâm lãnh.

Tư Đồ lan mở tròn mắt hỏi :

– Vậy là Lý huynh không muốn nhận?

– Có thể nói là như vậy!

Tư Đồ Lan biến sắc nói :

– Lý huynh nên biết rằng người của Quỳnh Dao cung hoàn toàn không như Lý huynh tưởng tượng…

Lý Tồn Hiếu cười nhạt nói :

– Chỉ vì một bức Tàng Bảo đồ chưa biết thực giả thế nào mà bày đủ trò gian trá, bất chấp mọi thủ đoạn, cô nương còn muốn tôi tưởng tượng thế nào nữa?

– Các hạ nên biết rằng tôi cũng có thể giết các hạ đó!

– Nếu tôi sợ chết thì tôi đã không nói thế.

Tư Đồ Lan lắc đầu :

– Tôi không muốn tranh biện nhiều, sẽ có ngày các hạ hiểu tôi.

Dừng một lát nói thêm :

– Hãy biết một điều rằng Triệu Ngọc Thư sẽ không từ một thủ đoạn nào để hành hạ, kể cả việc giết các hạ.

– Người sinh ra ở đời, sống không đáng mừng, chết không đáng sợ. Tôi thà chết bởi tay Triệu Nọc Thư, quyết không nhận giải dược của cô nương.

– Nhưng đến loài sâu kiến còn tham sống…

– Nhưng sống trộm như thế tôi không muốn…

– Thật sao?

– Thật hay không là tùy phương giá nghĩ.

– Các hạ thật cố chấp đến thế?

– Tôi vốn là người như thế xưa nay!

– Các hạ là người cố chấp đến mức không quan cả tính mạng mình. Người như thế tôi mới gặp lần đầu.

Đột nhiên hắc y nữ nhân thấp giọng nói :

– Cô nương, Triệu công tử!

Tư Đồ Lan đưa tay chộp lấy hàm Lý Tồn Hiếu nhưng chàng đưa tay chặn lại hỏi :

– Cô nương muốn làm gì?

Tư Đồ Lan sửng sốt dừng lại giữa chừng hỏi :

– Các hạ có thể hành động được sao?

Lý Tồn Hiếu cười đáp :

– Chỉ là thứ Bách Nhật Túy tầm thường sao hại nổi tôi?

Tư Đồ Lan kinh dị kêu lên :

– Ngươi… ngươi làm sao có thể… Không! Không có khả năng! Người có công lực cao cường đến bao nhiêu, ít nhất cũng phải sau mười ngày mới cử động được…

Lý Tồn Hiếu thản nhiên nói :

– Có thể tôi may mắn hơn người khác!

Hắc y nữ nhân tái mặt chạy bổ đến nấp sau Tư Đồ Lan.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Cô nương, nếu tôi có ý định đả thương thì bây giờ cô nương không còn đứng yên ổn đây nữa đâu!

Tư Đồ Lan nói :

– Chẳng trách ngươi không cần giải dược.

Lý Tồn Hiếu lắc đầu :

– Cô nương sai rồi! Cho dù tôi không thể giải được Bách Nhật Túy cũng không thể nhận giải dược của cô nương. Hơn nữa mới đây thôi tôi vẫn chưa biết cách trừ loại độc này.

– Ngươi không biết thật ư? Vậy ngươi không vận công…

– Nếu vận công mà giải được Bách Nhật Túy thì thứ độc đó còn hại ai được chứ?

– Nếu vậy… chẳng lẽ trước đây người đã uống qua một thứ giải dược nào đó?

– Đúng thế. Tôi đã uống “Vạn ứng giải độc đan” của Phỉ Thúy cốc.

Tư Đồ Lan ngẩn người than :

– Chẳng trách gì… Phỉ Thúy cốc là đại gia dụng độc. “Vạn ứng giải độc đan” có thể giải được mọi loại độc… Bây giờ ngươi đi đi! Ta không cản trở ngươi đâu! Và thực ra ta cũng kông thể ngăn cản ngươi được.

Lý Tồn Hiếu lắc đầu :

– Cô nương chẳng cần ngăn cản, tôi chưa đi đâu!

– Thế nào? Ngươi không muốn đi?

– Phải. Tạm thời tôi cần ở lại.

– Ngươi nên biết rằng Triệu Ngọc Tư sắp về rồi!

– Tôi biết, vì thế tôi phải ở đây chờ hắn.

Tư Đồ Lan kêu lên :

– Thế nào? Ngươi… ngươi đã chấp nhận với ta… trước mắt không đả thương hắn…

– Nhưng tôi đã nói rằng không thể để mặc hắn làm càn.

Hắc y nữ nhân chợt hỏi :

– Cô nương có muốn tiểu tỳ đi đón Triệu công tử không?

Tư Đồ Lan muốn gật đầu, nhưng chợt lắc đầu nói :

– Không cần. Ta không để hắn động thủ là được.

Vừa lúc đó có tiếng bước hân dồn dập vang lên.

Tư Đồ lan trở nên căng thẳng.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Chắc rằng vị Triệu công tử đã quay lại. E rằng vị đó đã mất công vô ích chẳng thu hoạch được gì và lòng rất tức giận, chỉ nghe tiếng bước chân cũng đủ biết.

Chốc lát đã thấy Triệu Ngọc Thư dẫn Tào Lâm đi xồng xộc vào.

Tư Đồ Lan bước ra cửa đón, hỏi :

– Thế nào? Tìm được không?

– Không có!

Triệu Ngọc Thư đưa đôi mắt u tối nhìn Lý Tồn Hiếu, hằn học nói :

– Ta đã lục tung cả gian phòng nhưng không thấy. Căn bản không có Tàng Bảo đồ giấu trong khách điếm.

Lý Tồn Hiếu chợt cười nói :

– Thì ta đã bảo không có mà. Chỉ do các người tự cho mình thông minh, biết làm sao được?

Triệu Ngọc Thư gầm gừ :

– Ngươi lại còn chọc giận Triệu mỗ nữa ư? Nói mau! Ngươi giấu Tàng Bảo đồ ở đâu?

– Ta vẫn nói với ngươi câu đó.

Triệu Ngọc Thư hừ một tiếng, vung tay định đánh.

Tư Đồ Lan vội vàng ngăn lại nói :

– Đừng đánh hắn!

Triệu Ngọc Thư lạnh giọng :

– Loại cứng đầu này, rượu mời không chịu uống lại ưa rượu phạt! Nếu không cho hắn nếm khổ đau thì chưa biết Triệu Ngọc Thư này lợi hại thế nào…

Nói rồi lại muốn xuất chưởng.

Tư Đồ Lan hốt hoảng kêu lên :

– Huynh không được đánh hắn!

Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên quay lại hỏi :

– Vì sao?

– Đừng hỏi vì sao, chỉ là… huynh không được đánh!

– Có chuyện gì vậy? Cô bênh hắn ư?

– Muội không bênh hắn, chỉ vì huynh…

Triệu Ngọc Thư cười nhạt :

– Vì ta ư? Chỉ e không phải thế!

Tư Đồ Lan biến sắc nói :

– Huynh sao lại nghĩ tùy tiện vậy chứ?

– Ta hỏi cô đã quen biết hắn bao lâu rồi? Cũng chẳng trách… chỉ vì hắn tuấn tú đến thế kia…

Tư Đồ Lan tím mặt quát lên :

– Huynh… huynh nói bậy bạ gì thế?

– Tôi nói gì cô đã quá rõ! Hãy xem đây, ta sẽ hủy bỏ bộ mặt xinh đẹp của hắn để xem…

Rồi một tay gạt Tư Đồ Lan sang bên, tay kia xuất ngũ trảo như năm lưỡi câu nhằm thẳng mặt Lý Tồn Hiếu chộp tới.

Tư Đồ Lan kinh hoàng thét lên :

– Huynh không thể…

Dứt lời lao mình đến chắn trước mặt Lý Tồn Hiếu. Bấy giờ ngũ trảo của Triệu Ngọc Thư như móc câu chộp tới với thế vô cùng uy mãnh và tàn độc do lòng căm hận và ghen tức, quyết hủy đi bộ mặt tuấn mỹ của địch nhân, nhưng Tư Đồ Lan vừa nhảy ra chặn trước mặt Lý Tồn Hiếu thì lập tức bộ mặt như hoa của cô ta trở thành mục tiêu cú trảo.

Triệu Ngọc Thư không ngờ tình huống lại diễn ra như thế, có muốn thu chiêu cũng không kịp nữa.

Khuôn mặt diễm lệ của vị kiều nữ tứ đại mỹ nhân bị huỷ là điều không sao tránh khỏi.

Hắc y nữ nhân ôm mặt rú lên.

Thế nhưng trảo chỉ cách mục tiêu có một tấc, Tư Đồ Lan không hiểu bằng cách nào đã lách mình sang bên tránh được.

Cú trảo của Triệu Ngọc Thư sạt qua mặt Tư Đồ lan chỉ trong gang tấc.

Nhưng Triệu Ngọc Thư nhận ra ngay trong hành động vừa rồi có chỗ khả nghi vội vàng thu chiêu lùi lại nhìn xoáy vào mặt Tư Đồ Lan hỏi :

– Cô vừa tránh được ư?

Tư Đồ Lan vẫn chưa định thần, nhìn sang Lý Tồn Hiếu một lúc mới nói :

– Đó là do hắn đẩy muội tránh sang.

Triệu Ngọc Thư biến sắc lùi lại mấy bước trầm giọng hỏi :

– Hắn đã giải khỏi Bách Nhật Túy, khôi phục công lực rồi phải không?

Lý Tồn Hiếu gật đầu :

– Không sai!

Triệu Ngọc Thư run lên, mắt phát hàn quang nhìn Tư Đồ Lan nói :

– Tôi không ngờ cô… phản trắc thế!

Dứt lời lao mình ra sân mất hút.

Tư Đồ Lan sững người một lát rồi chợt kêu lên :

– Ngọc Thư! Ngọc Thư!

Nhưng nào còn nghe tiếng Triệu Ngọc Thư trả lời?

Tư Đồ Lan biết có đuổi theo cũng không kịp nữa đành đứng ngẩn ra trên bực cửa.

Lý Tồn Hiếu đứng dậy nói :

– Cô nương, tôi hết sức áy náy, không ngờ xảy ra việc hiểu lầm như vậy.

Tư Đồ Lan lắc đầu, chua chát nói :

– Cái đó không trách được các hạ. Chỉ trách anh ta quá đa nghi, tâm địa hẹp hòi… Cũng vì tôi không kịp thời giải thích… Nhưng như thế cũng tốt. Tôi hiểu anh ta thêm một chút. Sau khi chúng tôi quen biết nhau anh ta giấu kín mình, chỉ những khi gặp hoàn cảnh thế này mới bộc lộ rõ bản chất…

Nói tới đó quay nhìn Lý Tồn Hiếu nói :

– Đa tạ các hạ đã cứu tôi. Tôi không ngờ các hạ đã ra tay giải cứu…

– Cái đó chưa hẳn là chủ định, chỉ do phản ứng tự nhiên thôi!

– Cho dù muốn nói sao thì các hạ cũng đã cứu tôi. Xin thật lòng nói với các hạ câu này, tôi không nên vì bức tàng đồ mà nghĩ ngợi gì thêm nữa, ngay bây giờ tôi sẽ quay về Quỳnh Dao cung, từ đây về sau không rời khỏi nơi đó một bước. Giang hồ nhân tâm hiểm ác, sau này các hạ nên chú ý đề phòng hơn.

Nói xong bước ngay ra cửa.

Hắc y nữ nhân và Tào Lâm cũng vội vàng đi theo.

Lý Tồn Hiếu còn lại một mình trong phòng, sững sờ nhìn quanh phòng, hồi tưởng sự việc vừa diễn ra và hành vi khó hiểu của Tư Đồ Lan.

Một lúc sau, chàng mới chầm chậm bước ra.

Nhưng vừa đặt chân đến tiền viện thì chợt nghe có tiếng thét lạt tai xé rách màn đêm yên tĩnh, đồng thời có vật gì từ trên không rơi sầm xuống giữa sân ngay trước mặt chàng.

Nhờ ánh đèn trong phòng hắt ra, Lý Tồn Hiếu nhận được ngay đó là hắc y nữ nhân mới cùng Tào Lâm đi theo Tư Đồ Lan.

Hắc y nữ nhân cố sức chống tay bò dậy nhưng không nổi, chỉ ngẩng đầu lên.

Miệng cô ta rỉ máu, đầu tóc rũ rượi, xem tình trạng có thể biết ngay đã bị trọng thương.

Hắc y nữ nhân nhìn Lý Tồn Hiếu, nói thều thào :

– Lý gia… người của Quỳnh Dao cung ở đây… chỉ có cô nương và hai chúng tôi… Tào Lâm đã bị giết… tôi xem ra cũng không sống nổi… lúc này không biết tìm ai… chỉ biết quay lại đây cầu ngài…

Cô ta thở dốc một lúc rồi nói tiếp :

– Cô nương đã bị Triệu Ngọc Thư… bắt đi rồi… Hắn là người thế nào tôi biết rõ… không từ thủ đoạn nào đâu. Nếu hắn hủy mất… sự thanh bạch… của cô nương… thì đời cô nương coi là hết… Xin hãy nghĩ đến tình cô nương…. đối với ngài không xấu…. hãy cứu lấy cô nương… kiếp sau tôi sẽ báo đáp ngài…

Lý Tồn Hiếu vội hỏi :

– Triệu Ngọc Thư mang cô nương ngươi đi đâu?

– Đi về… hướng Tây.

– Cô nương hãy yên tâm, trước hết để tôi xem thương thế…

Hắc y nữ nhân vội ngắt lời :

– Tôi tự biết… tâm mạch đứt hết rồi… không cứu được… ngài hãy nhanh đuổi theo Triệu Ngọc Thư… cứu cô nương… tôi có chết cũng yên tâm… Lý gia, Quỳnh Dao cung… trên dưới đều cảm tạ ngài…

Nói tới đó một vòi máu từ miệng phun ra, nữ nhân ngoẹo đầu xuống, bất động.

Lý Tồn Hiếu nhíu mày rồi chợt đề mạnh thực khí nhảy vút lên không.

Chàng phát hiện có một bóng đen chạy về hướng tây liền thi triển khinh công đuổi theo.

Phút chốc ra khỏi thành, giữa đồng không mông quạnh không có chút đèn lửa nào, trời lại càng tối.

Lý Tồn Hiếu được hai vị đại kỳ nhân dương thế chân truyền nên thần pháp vô cùng thần tốc.

Chỉ một lúc, cự ly giữa song phương được rút ngắn lại chỉ còn mấy chục trượng.

Đột nhiên bóng đen phía trước rẽ ngoặt sang bên rồi không thấy đâu nữa.

Lý Tồn Hiếu phóng nhanh, thấy bên tả cách chừng năm sáu chục trượng có một ngọn đồi cây lúp xúp có thể ẩn thân, chàng không nghĩ ngợi nhiều băng mình lên đồi.

Quả nhiên mới lên tới sườn đồi thì nghe có tiếng người cười khẽ nhưng đầy ác độc, tiếp đó là giọng nói quen thuộc, chàng đã nhận ra ngay là của Triệu Ngọc Thư :

– Bây giờ ta chiếm hữu ngươi, xem ngươi còn có thể lao vào vòng tay ai nữa!

Lý Tồn Hiếu lướt tới không một tiếng động, chớp mắt đã đứng dưới lùm cây thấp.

Triệu Ngọc Thư quỳ bên một người nằm bất động, lưng hắn quay về phía chàng, tay chộp lên ngực áo người nằm bất động giật mạnh, chỉ nghe xoẹt một tiếng, y phục bị xé rách.

Lý Tồn Hiếu trầm giọng :

– Triệu Ngọc Thư, ngươi còn có chút lương tâm nào không?

Triệu Ngọc Thư giật mình, chỉ một bước đã nhảy chồm sang bên kia tới hai trượng, run giọng hỏi :

– Là ngươi?…

Chưa hết câu đã lao người đi mất.

Hiển nhiên hắn hiểu võ học của đối phương nên không nghĩ đến chuyện cùng chàng động thủ.

Lý Tồn Hiếu không ngờ Triệu Ngọc Thư đê hèn như thế, thậm chí không bằng cả Liễu Ngọc Lân và Hầu Ngọc Côn.

Nhưng cứu người là cấp thiết, chàng không định đuổi theo đối phương nữa, cúi xuống bên Tư Đồ Lan cài lại ngực áo cho cô ta kín đáo một chút, sau đó mới xuất chỉ điểm mấy chỗ vào trước ngược cô ta rồi vội vã quay người bỏ đi.

Thế nhưng chàng mới rời khỏi hiện trường thì chợt nghe có tiếng rên rỉ, chớp mắt một người lao bổ về phía chàng.

Lý Tồn Hiếu kinh hãi quay lại, chợt nhận ra người lao tới không ai khác, chính là Tư Đồ Lan, tóc tai rối bời, ngực áo lại lộ ra, mặt mũi đỏ bừng…

Lý Tồn Hiếu kinh hoảng tránh sang bên nói :

– Cô nương!

Nhưng thiếu nữ chừng như không nhận ra chàng, vừa lao trượt liền quay lại, thở hồng hộc, mắt long lanh, lao tới phía chàng lần nữa.

Lý Tồn Hiếu chợt hiểu ra nguyên nhân.

Hiển nhiên Tư Đồ Lan đã bị Triệu Ngọc Thư cho uống thuốc kích dục, sau khi huyệt đạo được giải, dược tính lập tức phát tác và chỉ khi dục vọng được thỏa mản, dược tính mới được giải trừ.

Chàng kinh hoàng tránh đi lần nữa rồi xuất chỉ điểm vào huyệt đạo ở thắt lưng Tư Đồ Lan cho khỏi ngã, thế nhưng hai cánh tay của cô ta vẫn ôm ghì lấy cổ chàng.

Lý Tồn Hiếu gỡ nhẹ hai tay thiếu nữ ra, nhìn vào bộ mặt đỏ bừng đang dần dần tái lại, chưa biết trong trường hợp này phải xử trí thế nào.

Nếu giải khai huyệt đạo cho cô ta, cho dù có chờ thêm vài canh giờ thì diễn biến vẫn hoàn như trước.

Để cô ta ở lại đây mà huyệt đạo lại bị khống chế thì sẽ rất nguy hiểm, vì Triệu Ngọc Thư có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Thủ hạ mà Tư Đồ Lan mang theo tới đây chỉ có hai người, và bất hạnh thay cả hai đều đã chết.

Chỉ còn một biện pháp duy nhất là đưa cô ta về Quỳnh Dao cung.

Thế nhưng chàng ôm một thiếu nữ huyệt đạo bị khống chế huyệt đạo đi xa như thế cũng không tiện.

Hơn nữa chàng còn nhiều việc cấp thiết phải làm… Nhưng vốn là người giàu lòng nhân hậu, suy đi tính lại, chàng thấy rõ ngoài biện pháp đưa Tư Đồ Lan về Quỳnh Dao cung, không còn cách nào khác.

Về đạo nghĩa, chàng không thể bỏ mặc Tư Đồ Lan.

Chung quy cũng chỉ tại chàng nhúng tay vào quá nhiều chuyện!

Lý Tồn Hiếu thở dài rồi ôm Tư Đồ Lan đi xuống đồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.